Cuộc đời của người ca sĩ đều được thể hiện qua giọng hát.
***
Hôm ấy Trang Lân tỉnh dậy từ sớm.
Từ sau khi dậy, tinh thần cậu luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cậu không muốn thừa nhận lắm, nhưng mà đúng là bởi vì, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng giao hẹn với Quan Lan.
Từ sau lần gặp mặt trước, Quan Lan vẫn chưa liên lạc với cậu. Điều này khiến lòng cảnh giác trong cậu ngày càng tăng. Cậu biết, một tuần nay Quan Lan không có hành động, thế tức là có ý gì, chẳng phải chứng minh rằng tất cả âm mưu đều tập trung vào ngày cuối cùng này sao!
Đại chiêu được Quan Lan ém trong cả một tháng, rốt cuộc là âm mưu giăng sẵn gì đây?
Trang Lân mang theo thần kinh căng thẳng chạy bộ buổi sáng, mang theo thần kinh căng thẳng ăn sáng, mang theo thần kinh căng thẳng vào phòng thu, mang theo thần kinh căng thẳng ăn trưa…
Ăn xong bữa trưa rồi, vẫn không có động tĩnh.
Điện thoại của cậu pin đầy, tín hiệu full vạch mà cứ như bị hỏng, im như gà mổ thóc.
Gay rồi, chả lẽ đại chiêu mà Quan Lan chuẩn bị, định ém đến tận giờ cơm tối mới tung ra hay sao?
Đến giờ cơm tối.
Trang Lân không thể không đối diện với sự thật: Vậy là Quan Lan quên cậu luôn rồi.
Với một thầy Quan công việc bận rộn, đầu tắt mặt tối, lại còn có dàn hậu cung ba nghìn giai lệ, mình đây chỉ là một làn sóng nhỏ trong ba nghìn nước biếc, xoay người cái là quên sạch.
Thế mà cả ngày nay mình sốt sắng, lo âu, ngờ vực, lại còn mong đợi mơ hồ, hoá ra lại nực cười đến thế.
Điện thoại của Quan Lan gọi tới vào đúng lúc ấy.
Quan Lan: “Ăn tối chưa?”
Trang Lân nghe mà giận. Tôi không ăn cơm chẳng lẽ cố ý chờ anh chắc?
…Tuy rằng đúng là cậu chưa ăn cơm và đang cố ý chờ anh thật.
Trang Lân: “Tôi ăn rồi.”
Quan Lan: “Ồ, cậu ăn sớm thế.”
Trang Lân: “…”
Quan Lan: “Bây giờ cậu xuống lầu đi, tìm xe của tôi, trợ lí của tôi đang đợi cậu đấy.”
Trang Lân hừ lạnh một tiếng trong lòng: Bây giờ ngay cả đãi ngộ được tự mình đưa đón mà tôi cũng không có nữa à?
Nhưng mà cậu vẫn xuống lầu.
Lên xe, Nhậm Hiểu Phi chào cậu, câu đầu tiên là: “Anh ăn tối chưa?”
Trang Lân: “…Tôi ăn rồi.”
Nhậm Hiểu Phi: “Ồ, anh ăn sớm thật.”
…Trang Lân không muốn nói gì nữa.
Nhậm Hiểu Phi: “Vốn dĩ Quan tổng bảo em đưa anh đi ăn cơm, nếu anh ăn rồi thì chúng ta đến thẳng luôn nhé.”
Trang Lân nghĩ, tức là bây giờ tôi không chỉ không có đãi ngộ tự mình đưa đón, mà ngay cả ăn uống cũng xuống thẳng quán ăn ven đường luôn chứ gì.
Hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt, tôi nhìn thấu anh rồi đấy.
Cả ngày hôm nay Quan Lan cố tình lạnh nhạt với cậu, hạ cậu xuống mức giá mà anh muốn, để cậu thất vọng tột cùng, cuối cùng mới tung ra surprise, chênh lệch tâm lí khổng lồ sẽ tạo thành đòn quyết định cho cậu.
Âm mưu lợi hại lắm, nhưng đã bị tôi nhìn thấu rồi.
Tiếp theo đây, bất kì hành động nào của anh, đều nằm trong dự tính của tôi hết.
Trang Lân: “Muốn đưa tôi đi đâu?”
Nhậm Hiểu Phi: “Công ti của tụi em. Quan tổng vẫn chưa tan ca mà.”
Vào phòng làm việc của Quan Lan, Trang Lân phát hiện đúng là Quan Lan vẫn chưa tan ca thật.
Cậu không ngờ rằng con người này, thoạt trông đầu tóc chỉnh tề, quần là áo lượt, bàn làm việc lại bề bộn như thế.
Bản nhạc, giấy tờ, tạp chí, tai nghe dây sạc xoắn thành một nhúm, bình đun nước, cốc nước, đồ trang trí hình thù quái dị chẳng biết có ý nghĩa gì, tất cả đều đang toét miệng nhe răng trên bàn. Dùng “một bãi chiến trường” để hình dung đã là nể mặt anh lắm rồi.
Hẳn nhiên Nhậm Hiểu Phi không hề bất ngờ, tự giác đi qua dọn dẹp cơm hộp anh ăn còn thừa.
Ngồi trước màn hình máy tính, Quan Lan ngẩng đầu lên nhìn họ: “Đến rồi à, nhanh quá nhỉ. Trang Lân ngồi đi, Hiểu Phi có thể tan làm được rồi.”
Quan Lan: “Chờ tôi mười phút Trang Lân nhé. Tôi có nước nóng đây, cậu cứ tự mình rót.”
Cảm ơn, tôi không muốn đến gần bàn làm việc của anh.
Trang Lân: “Anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Thế là Quan Lan không để ý đến cậu thật, cắm mặt vào máy tính làm việc của mình.
Ngồi trên sô pha tiếp khách trong phòng làm việc, Trang Lân nghĩ, anh cứ bơ tôi tiếp đi, âm mưu của anh đã bị tôi nhìn thấu rồi.
Chẳng biết đợi qua bao lâu, có thể mười phút, cũng có thể là nửa giờ, rốt cuộc phía Quan Lan vang lên tiếng tắt máy tính.
Trang Lân bất giác ngồi ngay ngắn lại, sống lưng ưỡn thẳng: Đến rồi! Âm mưu tối nay bắt đầu rồi!
Quan Lan đứng lên, lật tìm trong đống giấy tờ bày bừa khắp bàn, lục ra một kẹp tài liệu bằng plastic. Lại loạt xà loạt xoạt trong đống đồ vật, lôi ra một chiếc kính mắt gọng đen đeo lên.
Đây là lần đầu tiên Trang Lân thấy anh đeo kính. Đeo kính lên, khí chất toàn thân anh thay đổi hẳn, không còn dáng vẻ tinh anh quần áo chỉnh tề nữa, mà toát ra hương vị của của một nhà nghệ thuật phóng túng.
Quan Lan: “Đi nào, phòng làm việc của tôi bừa quá, còn có mùi cơm nữa, chúng ta tìm một phòng họp nào đó đi.”
…Hoá ra anh cũng biết chỗ này của anh bừa à.
Để tập tài liệu lên chiếc bàn họp hình bầu dục, Quan Lan xoay người bật đèn, đóng cửa lại, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một phần cánh tay trắng bóc.
Động tác cứ như là điềm báo sắp sửa ra tay đến nơi – nhưng Trang Lân từng chạy bộ với Quan Lan, hiểu rõ thể chất của anh, tự tin anh chẳng đánh lại được mình, cũng chẳng đè nổi mình đâu, cho dù mình chưa ăn tối đi nữa.
Quan Lan: “Cậu gọi tôi là thầy lâu như thế, cũng không thể để cậu gọi uổng công được. Hôm nay tôi sẽ cho cậu một giờ lên lớp.”
Tuy Trang Lân tự nhận là đã chuẩn bị tốt về mọi mặt, nhưng vẫn bị những lời này của anh làm bất ngờ.
Quan Lan: “Thế nào? Tôi biết, cậu tốt nghiệp trường nổi tiếng thế giới, giáo viên của cậu toàn là bậc thầy thế giới. Có lẽ cậu sẽ nghĩ, tôi còn chưa đủ tư cách để lên lớp cho cậu.”
Trang Lân: “Tôi không hề nghĩ vậy. Dù tôi rất tự tin vào bản thân, nhưng cũng chưa ngu xuẩn đến mức kiêu ngạo.”
Chậm rãi, Quan Lan mở tập tài liệu trong tay ra: “Có tự tin là tốt, chỉ mong sau tối nay cậu vẫn sẽ giữ được sự tự tin đó.”
Quan Lan: “Chỗ này là các tác phẩm của cậu được tôi cho người tập hợp lại, cậu xem có nhầm lẫn ở đâu không?”
Trang Lân lật ra nhìn thử, tập hợp rất đầy đủ, không chỉ có những gì cậu đăng lên mạng mà còn có tác phẩm mà cậu sáng tác khi đi học, khi tốt nghiệp,… Ngay đến công ti của cậu cũng chưa chắc đã sắp xếp được đầy đủ và tỉ mỉ như thế.
Quan Lan chậm rãi tâm sự với Trang Lân về quãng thời gian đỉnh cao: “Tôi nhớ mười năm trước, tôi vẫn là một sinh viên dốt nát chỉ biết ăn chơi, sư phụ tìm được tôi, tôi cũng cầm một tập tác phẩm như vậy cho chị ấy xem. Chị ấy xem xong bảo tôi là, cậu rất có năng khiếu, nhưng cậu viết những thứ này đều là trò trẻ con cả, không một bài nào có thể bán ra ngoài ngay.”
Quan Lan: “Bây giờ tôi chuyển những gì chị ấy nói lại cho cậu – tôi nhận ra cậu rất sáng tạo, nhưng sáng tạo không thể làm ra cơm, chỗ tác phẩm này của cậu, không có bài nào đạt tiêu chuẩn hết.”
Lần này, Trang Lân chẳng có bất cứ chuẩn bị nào với những đánh giá của anh.
Trước mặt cậu, Quan Lan vẫn luôn nhẹ nhàng giản dị, chưa từng ra vẻ tiền bối cao nhân. Dù thi thoảng, Trang Lân vẫn hay nói chuyện chẳng phân trên dưới, xúc phạm đến anh, thì Quan Lan cũng chỉ cười, chưa bao giờ so đo. Thế nên làm cậu quên khuấy mất, Quan Lan nổi tiếng là nhờ phong cách “hận đời” khi làm giám khảo của show tuyển chọn tài năng.
Quan Lan tốt tính là thật, nhưng về chuyên môn, trong mắt anh không thể chứa nổi một hạt cát.
Vốn Trang Lân còn tưởng, tối nay tâm trạng sẽ như đi tàu lượn siêu tốc, phong ba này chưa qua, sóng gió khác đã tới. Không ngờ hoá ra lại là thám hiểm bầu trời, bị tạt nước lạnh tới tấp, đúng là kích thích mà.
Trang Lân: “Anh thấy không đạt tiêu chuẩn là ý kiến của anh, tôi nghĩ bất kể là ai cũng không thể giành được tán dương của tất cả mọi người.”
Quan Lan: “Biết ngay là cậu không phục, tôi cũng chẳng định nói gì, chỉ để thị trường kiểm chứng lời cậu mà thôi. Thật ra tôi cũng muốn cho cậu vấp ngã đôi lần, nhưng mà tôi không gánh nổi mạo hiểm như thế. Bây giờ tôi kí với cậu, cậu là du học sinh trường nổi tiếng, hào quang trên người, ai nhìn cũng thấy tương lai xán lạn. Chứ để cậu bán chỗ nhạc phẩm này ra, album đầu flop, album thứ hai cũng flop, lúc đó mới kí với cậu thì tôi chỉ là kẻ đổ vỏ, thu nhận phế phẩm. Sếp tôi không chịu thông qua, tôi còn phải lập ‘quân lệnh trạng’ trước mặt sếp, nói Trang Lân không nổi tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ từ chức, một ngày cậu không nổi thì tôi không nhận lương, vậy mới có thể kí được với cậu.”
Quan Lan: “Thật ra cũng không phải không được, nhưng tôi chả muốn phiền phức như thế.”
Trang Lân: “Cho nên, anh gọi tôi đến lúc tối om tối mịt, là cố ý làm nhục tôi, nói tôi là phế phẩm, đúng không?”
Quan Lan: “Đừng vội đừng vội – thanh niên gì mà mới tí giận dỗi cũng không chịu nổi, tôi còn chưa mắng cậu cơ mà, tính tôi đã coi như là nhẹ nhàng nhất trong ngành rồi đấy.”
Không phải Trang Lân chưa bao giờ bị mắng. Hồi ở trong trường tất cả giáo viên của cậu đều toàn người tài, tính tình cũng nóng. Thậm chí cậu còn từng bị giáo viên chửi bậy, từng bị xé cả bản nhạc.
Chỉ là Quan Lan phủ nhận cậu, không hiểu sao khiến cậu rất khó chấp nhận.
Quan Lan dịu dàng nói: “Tôi cũng không nỡ để cậu phải chịu thất bại như thế. Cuộc đời của người ca sĩ đều được thể hiện qua giọng hát, cậu gặp khó khăn và đả kích như thế, giọng hát cũng chẳng trọn vẹn.”
Trang Lân: “Vậy anh cứ tin chắc rằng, tôi chắc chắn sẽ flop, chắc chắn sẽ chịu đả kích như thế? Nếu như tôi chỉ ra một album đã nổi tiếng thì sao?”
Quan Lan mỉm cười dịu dàng: “Không thể nào đâu.”
Trang Lân: …
Quan Lan: “Cậu có thể nổi trên mạng, là vì ngoại hình cậu đẹp, vì cậu hát hay, không phải vì bài hát cậu viết hay bao nhiêu. Cậu không tin mắt nhìn của tôi, vậy hẳn là các hãng thu âm ở Mỹ rất có tầm đúng không? Mắt nhìn của nhà sản xuất ở Mỹ ắt phải sắc bén lắm, vậy đã có hãng thu âm nào liên lạc với cậu, muốn phát hành ca khúc của cậu chưa?”
Trang Lân nghĩ, đủ rồi đó, tại sao tôi lại phải đến đây, chịu nghe anh nhục mạ chứ?
Quan Lan mở tập tác phẩm của Trang Lân trên bàn ra: “Bây giờ, tôi sẽ nói cụ thể cho cậu, tại sao cậu chắc chắn sẽ flop.”
Quan Lan: “Cậu ở trường là học nghệ thuật, bây giờ tôi sẽ nói cậu nghe về thị trường.”
Trang Lân: “Tức là nói, chúng ta phải hi sinh nghệ thuật để nhường chỗ cho thị trường?”
Quan Lan: “Cậu đừng nên thanh cao, có giỏi thì cậu nói thật lòng mình cho tôi biết, cậu chỉ thích nghệ thuật, không muốn nổi không muốn hot.”
…Một kích chết tươi, Trang Lân im miệng.
Quan Lan: “Tất nhiên không phải bảo cậu nhường chỗ cho thị trường hoàn toàn, thứ nhất như vậy rất tục, thứ hai không một người nào có thể tìm hiểu tường tận được sở thích của công chúng, làm được có mà thành thánh. Vấn đề là, bao nhiêu phần trăm là nghệ thuật, bao nhiêu phần trăm là thị trường. Nhà sản xuất chúng tôi, chính là người giúp cậu điều khiển tỉ lệ này.”
Quan Lan: “Về mặt kĩ thuật chuyên môn, mỗi người có một phong cách riêng, vả lại cậu xuất thân chính quy, tay ngang như tôi cũng chả dạy nổi cậu, cứ cố kiết dạy thì chỉ e cậu cũng không phục. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu không có khuyết điểm gì lớn ở mặt này, vấn đề chi tiết có thể đợi mai sau từ từ rèn giũa.”
Quan Lan: “Cho nên vấn đề trong ca khúc của cậu, không phải là không hay, mà là không động lòng người.”
Những lời này khiến Trang Lân hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Cậu nghĩ, thôi, anh muốn ngầm tôi cũng được, muốn lên giường với tôi cũng tốt, nếu anh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này, thì tôi bán mình cho anh cũng đáng.
*Mình tưởng mình bảo bộ này là niên hạ công rồi chứ? xD
***
Hôm ấy Trang Lân tỉnh dậy từ sớm.
Từ sau khi dậy, tinh thần cậu luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cậu không muốn thừa nhận lắm, nhưng mà đúng là bởi vì, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng giao hẹn với Quan Lan.
Từ sau lần gặp mặt trước, Quan Lan vẫn chưa liên lạc với cậu. Điều này khiến lòng cảnh giác trong cậu ngày càng tăng. Cậu biết, một tuần nay Quan Lan không có hành động, thế tức là có ý gì, chẳng phải chứng minh rằng tất cả âm mưu đều tập trung vào ngày cuối cùng này sao!
Đại chiêu được Quan Lan ém trong cả một tháng, rốt cuộc là âm mưu giăng sẵn gì đây?
Trang Lân mang theo thần kinh căng thẳng chạy bộ buổi sáng, mang theo thần kinh căng thẳng ăn sáng, mang theo thần kinh căng thẳng vào phòng thu, mang theo thần kinh căng thẳng ăn trưa…
Ăn xong bữa trưa rồi, vẫn không có động tĩnh.
Điện thoại của cậu pin đầy, tín hiệu full vạch mà cứ như bị hỏng, im như gà mổ thóc.
Gay rồi, chả lẽ đại chiêu mà Quan Lan chuẩn bị, định ém đến tận giờ cơm tối mới tung ra hay sao?
Đến giờ cơm tối.
Trang Lân không thể không đối diện với sự thật: Vậy là Quan Lan quên cậu luôn rồi.
Với một thầy Quan công việc bận rộn, đầu tắt mặt tối, lại còn có dàn hậu cung ba nghìn giai lệ, mình đây chỉ là một làn sóng nhỏ trong ba nghìn nước biếc, xoay người cái là quên sạch.
Thế mà cả ngày nay mình sốt sắng, lo âu, ngờ vực, lại còn mong đợi mơ hồ, hoá ra lại nực cười đến thế.
Điện thoại của Quan Lan gọi tới vào đúng lúc ấy.
Quan Lan: “Ăn tối chưa?”
Trang Lân nghe mà giận. Tôi không ăn cơm chẳng lẽ cố ý chờ anh chắc?
…Tuy rằng đúng là cậu chưa ăn cơm và đang cố ý chờ anh thật.
Trang Lân: “Tôi ăn rồi.”
Quan Lan: “Ồ, cậu ăn sớm thế.”
Trang Lân: “…”
Quan Lan: “Bây giờ cậu xuống lầu đi, tìm xe của tôi, trợ lí của tôi đang đợi cậu đấy.”
Trang Lân hừ lạnh một tiếng trong lòng: Bây giờ ngay cả đãi ngộ được tự mình đưa đón mà tôi cũng không có nữa à?
Nhưng mà cậu vẫn xuống lầu.
Lên xe, Nhậm Hiểu Phi chào cậu, câu đầu tiên là: “Anh ăn tối chưa?”
Trang Lân: “…Tôi ăn rồi.”
Nhậm Hiểu Phi: “Ồ, anh ăn sớm thật.”
…Trang Lân không muốn nói gì nữa.
Nhậm Hiểu Phi: “Vốn dĩ Quan tổng bảo em đưa anh đi ăn cơm, nếu anh ăn rồi thì chúng ta đến thẳng luôn nhé.”
Trang Lân nghĩ, tức là bây giờ tôi không chỉ không có đãi ngộ tự mình đưa đón, mà ngay cả ăn uống cũng xuống thẳng quán ăn ven đường luôn chứ gì.
Hay cho chiêu lạt mềm buộc chặt, tôi nhìn thấu anh rồi đấy.
Cả ngày hôm nay Quan Lan cố tình lạnh nhạt với cậu, hạ cậu xuống mức giá mà anh muốn, để cậu thất vọng tột cùng, cuối cùng mới tung ra surprise, chênh lệch tâm lí khổng lồ sẽ tạo thành đòn quyết định cho cậu.
Âm mưu lợi hại lắm, nhưng đã bị tôi nhìn thấu rồi.
Tiếp theo đây, bất kì hành động nào của anh, đều nằm trong dự tính của tôi hết.
Trang Lân: “Muốn đưa tôi đi đâu?”
Nhậm Hiểu Phi: “Công ti của tụi em. Quan tổng vẫn chưa tan ca mà.”
Vào phòng làm việc của Quan Lan, Trang Lân phát hiện đúng là Quan Lan vẫn chưa tan ca thật.
Cậu không ngờ rằng con người này, thoạt trông đầu tóc chỉnh tề, quần là áo lượt, bàn làm việc lại bề bộn như thế.
Bản nhạc, giấy tờ, tạp chí, tai nghe dây sạc xoắn thành một nhúm, bình đun nước, cốc nước, đồ trang trí hình thù quái dị chẳng biết có ý nghĩa gì, tất cả đều đang toét miệng nhe răng trên bàn. Dùng “một bãi chiến trường” để hình dung đã là nể mặt anh lắm rồi.
Hẳn nhiên Nhậm Hiểu Phi không hề bất ngờ, tự giác đi qua dọn dẹp cơm hộp anh ăn còn thừa.
Ngồi trước màn hình máy tính, Quan Lan ngẩng đầu lên nhìn họ: “Đến rồi à, nhanh quá nhỉ. Trang Lân ngồi đi, Hiểu Phi có thể tan làm được rồi.”
Quan Lan: “Chờ tôi mười phút Trang Lân nhé. Tôi có nước nóng đây, cậu cứ tự mình rót.”
Cảm ơn, tôi không muốn đến gần bàn làm việc của anh.
Trang Lân: “Anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Thế là Quan Lan không để ý đến cậu thật, cắm mặt vào máy tính làm việc của mình.
Ngồi trên sô pha tiếp khách trong phòng làm việc, Trang Lân nghĩ, anh cứ bơ tôi tiếp đi, âm mưu của anh đã bị tôi nhìn thấu rồi.
Chẳng biết đợi qua bao lâu, có thể mười phút, cũng có thể là nửa giờ, rốt cuộc phía Quan Lan vang lên tiếng tắt máy tính.
Trang Lân bất giác ngồi ngay ngắn lại, sống lưng ưỡn thẳng: Đến rồi! Âm mưu tối nay bắt đầu rồi!
Quan Lan đứng lên, lật tìm trong đống giấy tờ bày bừa khắp bàn, lục ra một kẹp tài liệu bằng plastic. Lại loạt xà loạt xoạt trong đống đồ vật, lôi ra một chiếc kính mắt gọng đen đeo lên.
Đây là lần đầu tiên Trang Lân thấy anh đeo kính. Đeo kính lên, khí chất toàn thân anh thay đổi hẳn, không còn dáng vẻ tinh anh quần áo chỉnh tề nữa, mà toát ra hương vị của của một nhà nghệ thuật phóng túng.
Quan Lan: “Đi nào, phòng làm việc của tôi bừa quá, còn có mùi cơm nữa, chúng ta tìm một phòng họp nào đó đi.”
…Hoá ra anh cũng biết chỗ này của anh bừa à.
Để tập tài liệu lên chiếc bàn họp hình bầu dục, Quan Lan xoay người bật đèn, đóng cửa lại, bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một phần cánh tay trắng bóc.
Động tác cứ như là điềm báo sắp sửa ra tay đến nơi – nhưng Trang Lân từng chạy bộ với Quan Lan, hiểu rõ thể chất của anh, tự tin anh chẳng đánh lại được mình, cũng chẳng đè nổi mình đâu, cho dù mình chưa ăn tối đi nữa.
Quan Lan: “Cậu gọi tôi là thầy lâu như thế, cũng không thể để cậu gọi uổng công được. Hôm nay tôi sẽ cho cậu một giờ lên lớp.”
Tuy Trang Lân tự nhận là đã chuẩn bị tốt về mọi mặt, nhưng vẫn bị những lời này của anh làm bất ngờ.
Quan Lan: “Thế nào? Tôi biết, cậu tốt nghiệp trường nổi tiếng thế giới, giáo viên của cậu toàn là bậc thầy thế giới. Có lẽ cậu sẽ nghĩ, tôi còn chưa đủ tư cách để lên lớp cho cậu.”
Trang Lân: “Tôi không hề nghĩ vậy. Dù tôi rất tự tin vào bản thân, nhưng cũng chưa ngu xuẩn đến mức kiêu ngạo.”
Chậm rãi, Quan Lan mở tập tài liệu trong tay ra: “Có tự tin là tốt, chỉ mong sau tối nay cậu vẫn sẽ giữ được sự tự tin đó.”
Quan Lan: “Chỗ này là các tác phẩm của cậu được tôi cho người tập hợp lại, cậu xem có nhầm lẫn ở đâu không?”
Trang Lân lật ra nhìn thử, tập hợp rất đầy đủ, không chỉ có những gì cậu đăng lên mạng mà còn có tác phẩm mà cậu sáng tác khi đi học, khi tốt nghiệp,… Ngay đến công ti của cậu cũng chưa chắc đã sắp xếp được đầy đủ và tỉ mỉ như thế.
Quan Lan chậm rãi tâm sự với Trang Lân về quãng thời gian đỉnh cao: “Tôi nhớ mười năm trước, tôi vẫn là một sinh viên dốt nát chỉ biết ăn chơi, sư phụ tìm được tôi, tôi cũng cầm một tập tác phẩm như vậy cho chị ấy xem. Chị ấy xem xong bảo tôi là, cậu rất có năng khiếu, nhưng cậu viết những thứ này đều là trò trẻ con cả, không một bài nào có thể bán ra ngoài ngay.”
Quan Lan: “Bây giờ tôi chuyển những gì chị ấy nói lại cho cậu – tôi nhận ra cậu rất sáng tạo, nhưng sáng tạo không thể làm ra cơm, chỗ tác phẩm này của cậu, không có bài nào đạt tiêu chuẩn hết.”
Lần này, Trang Lân chẳng có bất cứ chuẩn bị nào với những đánh giá của anh.
Trước mặt cậu, Quan Lan vẫn luôn nhẹ nhàng giản dị, chưa từng ra vẻ tiền bối cao nhân. Dù thi thoảng, Trang Lân vẫn hay nói chuyện chẳng phân trên dưới, xúc phạm đến anh, thì Quan Lan cũng chỉ cười, chưa bao giờ so đo. Thế nên làm cậu quên khuấy mất, Quan Lan nổi tiếng là nhờ phong cách “hận đời” khi làm giám khảo của show tuyển chọn tài năng.
Quan Lan tốt tính là thật, nhưng về chuyên môn, trong mắt anh không thể chứa nổi một hạt cát.
Vốn Trang Lân còn tưởng, tối nay tâm trạng sẽ như đi tàu lượn siêu tốc, phong ba này chưa qua, sóng gió khác đã tới. Không ngờ hoá ra lại là thám hiểm bầu trời, bị tạt nước lạnh tới tấp, đúng là kích thích mà.
Trang Lân: “Anh thấy không đạt tiêu chuẩn là ý kiến của anh, tôi nghĩ bất kể là ai cũng không thể giành được tán dương của tất cả mọi người.”
Quan Lan: “Biết ngay là cậu không phục, tôi cũng chẳng định nói gì, chỉ để thị trường kiểm chứng lời cậu mà thôi. Thật ra tôi cũng muốn cho cậu vấp ngã đôi lần, nhưng mà tôi không gánh nổi mạo hiểm như thế. Bây giờ tôi kí với cậu, cậu là du học sinh trường nổi tiếng, hào quang trên người, ai nhìn cũng thấy tương lai xán lạn. Chứ để cậu bán chỗ nhạc phẩm này ra, album đầu flop, album thứ hai cũng flop, lúc đó mới kí với cậu thì tôi chỉ là kẻ đổ vỏ, thu nhận phế phẩm. Sếp tôi không chịu thông qua, tôi còn phải lập ‘quân lệnh trạng’ trước mặt sếp, nói Trang Lân không nổi tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ từ chức, một ngày cậu không nổi thì tôi không nhận lương, vậy mới có thể kí được với cậu.”
Quan Lan: “Thật ra cũng không phải không được, nhưng tôi chả muốn phiền phức như thế.”
Trang Lân: “Cho nên, anh gọi tôi đến lúc tối om tối mịt, là cố ý làm nhục tôi, nói tôi là phế phẩm, đúng không?”
Quan Lan: “Đừng vội đừng vội – thanh niên gì mà mới tí giận dỗi cũng không chịu nổi, tôi còn chưa mắng cậu cơ mà, tính tôi đã coi như là nhẹ nhàng nhất trong ngành rồi đấy.”
Không phải Trang Lân chưa bao giờ bị mắng. Hồi ở trong trường tất cả giáo viên của cậu đều toàn người tài, tính tình cũng nóng. Thậm chí cậu còn từng bị giáo viên chửi bậy, từng bị xé cả bản nhạc.
Chỉ là Quan Lan phủ nhận cậu, không hiểu sao khiến cậu rất khó chấp nhận.
Quan Lan dịu dàng nói: “Tôi cũng không nỡ để cậu phải chịu thất bại như thế. Cuộc đời của người ca sĩ đều được thể hiện qua giọng hát, cậu gặp khó khăn và đả kích như thế, giọng hát cũng chẳng trọn vẹn.”
Trang Lân: “Vậy anh cứ tin chắc rằng, tôi chắc chắn sẽ flop, chắc chắn sẽ chịu đả kích như thế? Nếu như tôi chỉ ra một album đã nổi tiếng thì sao?”
Quan Lan mỉm cười dịu dàng: “Không thể nào đâu.”
Trang Lân: …
Quan Lan: “Cậu có thể nổi trên mạng, là vì ngoại hình cậu đẹp, vì cậu hát hay, không phải vì bài hát cậu viết hay bao nhiêu. Cậu không tin mắt nhìn của tôi, vậy hẳn là các hãng thu âm ở Mỹ rất có tầm đúng không? Mắt nhìn của nhà sản xuất ở Mỹ ắt phải sắc bén lắm, vậy đã có hãng thu âm nào liên lạc với cậu, muốn phát hành ca khúc của cậu chưa?”
Trang Lân nghĩ, đủ rồi đó, tại sao tôi lại phải đến đây, chịu nghe anh nhục mạ chứ?
Quan Lan mở tập tác phẩm của Trang Lân trên bàn ra: “Bây giờ, tôi sẽ nói cụ thể cho cậu, tại sao cậu chắc chắn sẽ flop.”
Quan Lan: “Cậu ở trường là học nghệ thuật, bây giờ tôi sẽ nói cậu nghe về thị trường.”
Trang Lân: “Tức là nói, chúng ta phải hi sinh nghệ thuật để nhường chỗ cho thị trường?”
Quan Lan: “Cậu đừng nên thanh cao, có giỏi thì cậu nói thật lòng mình cho tôi biết, cậu chỉ thích nghệ thuật, không muốn nổi không muốn hot.”
…Một kích chết tươi, Trang Lân im miệng.
Quan Lan: “Tất nhiên không phải bảo cậu nhường chỗ cho thị trường hoàn toàn, thứ nhất như vậy rất tục, thứ hai không một người nào có thể tìm hiểu tường tận được sở thích của công chúng, làm được có mà thành thánh. Vấn đề là, bao nhiêu phần trăm là nghệ thuật, bao nhiêu phần trăm là thị trường. Nhà sản xuất chúng tôi, chính là người giúp cậu điều khiển tỉ lệ này.”
Quan Lan: “Về mặt kĩ thuật chuyên môn, mỗi người có một phong cách riêng, vả lại cậu xuất thân chính quy, tay ngang như tôi cũng chả dạy nổi cậu, cứ cố kiết dạy thì chỉ e cậu cũng không phục. Hơn nữa tôi cảm thấy cậu không có khuyết điểm gì lớn ở mặt này, vấn đề chi tiết có thể đợi mai sau từ từ rèn giũa.”
Quan Lan: “Cho nên vấn đề trong ca khúc của cậu, không phải là không hay, mà là không động lòng người.”
Những lời này khiến Trang Lân hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Cậu nghĩ, thôi, anh muốn ngầm tôi cũng được, muốn lên giường với tôi cũng tốt, nếu anh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này, thì tôi bán mình cho anh cũng đáng.
*Mình tưởng mình bảo bộ này là niên hạ công rồi chứ? xD