*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa.
***
Trang Lân giận ơi là giận.
Cậu giận mình lơ là, dễ dàng đạp trúng cạm bẫy của địch.
Chính xác, toàn bộ chuyện này, tất cả đã được bày mưu!
Làm sao đây? Có thể đổi ý không? Thời hạn một tháng còn chưa qua một nửa mà cổng thành của mình đã thất thủ, tuy rằng lửa đạn của địch quá xá mạnh, nhưng sức chiến đấu của mình cũng tàn quá đi!
Bây giờ cậu chỉ mong sao Quan Lan đột ngột đề ra yêu cầu quy tắc ngầm quá đáng với mình, thế thì cậu có thể giành điểm đạo đức như lẽ thường tình: Ngại ghê cơ thầy ạ, vốn dĩ tôi định hợp tác thật lòng với anh, nhưng không ngờ anh lại là người như thế, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của anh, sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa.
Dường như cậu đã quên mất, ban đầu cậu định từ chối Quan Lan bằng lời đanh lẽ thép, thế mà chưa qua hai tuần, lời thoại mà cậu vạch ra đã mềm mỏng hơn phiên bản khi xưa gấp tám trăm lần.
Có điều nghĩ lại thì cậu cũng biết chuyện như thế sẽ không xảy ra. Cậu đã nhận ra rồi, Quan Lan không phải loại người thô thiển đơn giản như thế. Anh cũng không phải kiểu vô tâm, mà giống kiểu “thủ đoạn cao thâm” hơn. Người này đúng là dân chơi cao tay, trước khi nắm chắc mười phần thì chắc chắn sẽ không ra tay, mà một khi đã ra tay thì đối phương sẽ chẳng có cơ hội từ chối.
Rất lâu rất lâu rất lâu về sau, Trang Lân chia sẻ với Quan Lan khúc tâm tình rối ren lúc này của mình. Quan Lan nhận xét: Trong đầu em nhiều drama quá rồi đó.
***
Bây giờ Quan Lan đang áy náy lắm.
Anh cảm thấy một người lớn tướng như mình, làm nghề này sắp mười năm, thế mà lại nói xa xả vào mặt một nhóc choai choai mới ra trường, trút nhiều hờn dỗi vào bạn ấy như thế, đúng là méo chín chắn gì cả.
Cơ mà tốt ở chỗ là, hợp đồng album của Trang Lân cơ bản đã kí đến tay.
So ra Trang Lân vẫn dễ tấn công hơn anh tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, cuối cùng tâm trạng anh cũng khởi sắc hơn tí.
Sau đó ngay lập tức anh đi tìm Trần Cẩm.
Ban đầu Trần Cẩm cũng ầm ĩ không hiểu, y và Quan Lan mới chỉ ghi hình chung một show, giao tình một lúc, câu chào tạm biệt “Sau này liên lạc”, ai cũng cảm thấy là khách sáo, nhưng người này thì lại liên lạc với mình thật, rốt cuộc thế là thế nào.
Y thẳng tính, ầm ĩ không hiểu xong thì hỏi huỵch toẹt luôn.
Quan Lan trả lời y thế này: “Bây giờ danh sách bạn thân nhất của tôi trống rồi, tôi đang phỏng vấn tìm người đó.”
Trần Cẩm nghĩ Quan Lan trêu mình, nhưng vẻ mặt anh lại cực kì nghiêm túc, lúc nói đến “bạn thân nhất” nghe giọng cứ như học sinh Tiểu học vậy, nghiêm túc đến độ buồn cười, khiến Trần Cẩm không khỏi cảm thấy đây là lời nói thật.
Trần Cẩm: “Vậy bạn thân nhất trước kia của anh gặp chuyện gì thế?”
Quan Lan phất tay: “Một lời khó nói hết. Chờ anh phỏng vấn qua thì tôi kể tiếp cho anh.”
Trần Cẩm vẫn thấy chuyện này như đùa, không kìm được nói trêu: “Thầy ơi, không phải thầy vừa ý tôi, muốn bao tôi đấy chứ.”
Quan Lan nhìn y chằm chằm hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.
Quan Lan: “Cẩm ơi, cậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa.”
Trần Cẩm: …
Có người gặp lâu mà như xa lạ, cũng có mới gặp mà như đã thân. Người với người qua lại, tính tình hợp nhau hay không, nhìn nhau có thấy vừa mắt hay không, có khi chỉ cần gặp ba mươi giây đã có đáp án.
Quan Lan không phải kiểu nghệ thuật gia đóng cửa sáng tác không thích giao tiếp với người khác. Anh cần rất nhiều mối quan hệ, cần rất nhiều bạn bè.
Cần nhất là, một người bạn thân nhất có thể không kiêng kị gì, có thể tâm sự tất cả mọi chuyện.
Sau khi vị trí này bỏ trống, cuộc sống của anh khó khăn quá đỗi.
Về sau Trần Cẩm đến tìm anh: “Offer này của anh tôi nhận, cơ mà trước đấy anh phải giúp tôi chuyện này cái đã.”
Quan Lan nhắc y: “Anh còn đang trong giai đoạn phỏng vấn, chưa đến lúc đạt được offer đâu.”
Trần Cẩm: “Được rồi, nhưng mà tìm việc thì hai bên cũng phải cùng chọn mới được, vị trí quan trọng như thế không thể chỉ để mình anh phỏng vấn tôi, tôi cũng phải phỏng vấn anh nữa.”
Quan Lan: “Được thôi. Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Đấy là một nhiệm vụ hết sức “cẩu huyết”.
Đóng giả người yêu mới, đến nhây người yêu cũ, show tình cảm chói mù hắn.
…Quan Lan cảm thấy loại hành vi này, trình độ tư duy sánh ngang với mẫu giáo lớn.
Có điều để bảy tỏ thành ý của mình, anh vẫn đồng ý.
Chỉ một bữa trưa thôi mà.
Anh về nhà thay bộ đồ thể thao ra, cẩn thận ăn mặc một phen, lái xe đến dưới nhà Trần Cẩm.
Trần Cẩm: “Uầy, Cayenne cơ đấy.”
Quan Lan: “Mượn thôi.”
Trần Cẩm: “…”
Quan Lan: “Tôi giai cấp vô sản, làm sao nuôi nổi Cayenne. Không phải thế này chỉ để giữ mặt mũi cho anh thôi à.”
Trần Cẩm: “Chuẩn, cần nhất là cái thái độ này! Chốc nữa đến nơi kiểu gì cũng phải giữ tiếp, đừng để bại lộ sự thật anh nghèo đến mức ngay cả Cayenne cũng không nuôi nổi!”
Quan Lan: “…Hoãn tí đã, người yêu cũ của anh là ai?”
Trần Cẩm: “Đến thì biết.”
Trong lòng Quan Lan dâng lên dự cảm cực kì xấu.
Chờ đến khi gặp được người kia Quan Lan chỉ có một cảm nhận:
Trần Cẩm cho rằng anh có thể làm bẽ mặt được vị “người yêu cũ” này, đúng là coi trọng anh quá.
Quan Lan: “Chào Dương tổng.”
Dương Bội Thanh cười lạnh: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Quan tổng.” Dứt lời chuyển sang Trần Cẩm, “Vậy là em định quay lại giới âm nhạc?”
Quan Lan như không nghe ra hắn đang móc mỉa, nói giọng bình tĩnh: “Trước giờ Cẩm Cẩm vẫn có nguyện vọng này, tất nhiên tôi phải giúp em ấy thực hiện rồi.”
Tiếng xưng hô của anh sến đến mức Trần Cẩm run rẩy lòng mề, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ngọt sớt.
Ánh mắt Dương Bội Thanh hung dữ lườm y một chập.
Trần Cẩm nhìn cậu trai mắt to ngồi cạnh Dương Bội Thanh: “Vị này là ai đây, Dương tổng không định giới thiệu cho chúng tôi à?”
Quan Lan không hay xem tivi, nhưng cũng thấy cậu bé này quen lắm, cho nên anh nghĩ vị này ít nhất cũng là “thịt tươi” hạng ba.
Dương Bội Thanh: “Đây là Hứa Ưng, bạn trai của tôi.”
Hai chữ “bạn trai”, gằn cực kì nặng.
Sau khi ngồi xuống, hai người giả vờ đi vệ sinh, mở một cuộc họp nhỏ.
Quan Lan: “Anh muốn hại chết tôi à. Sao anh không nói cho tôi biết trước là anh ta?”
Trần Cẩm: “Sao nào, anh sợ anh ta hả?”
Quan Lan: “Vấn đề không phải có sợ hay không… Dù sao tôi và anh ta cũng chung một công ti, cuộc họp hàng tuần còn phải gặp nhau, thế này khó xử lắm ý.”
Trần Cẩm: “Anh khó xử gì chứ, anh ta là người yêu cũ, anh ta khó xử mới đúng.”
Quan Lan: “Với cả anh không nghĩ rằng địa vị của tôi có thể sánh bằng anh ta thật đấy chứ?”
Trần Cẩm: “Có gì mà không sánh bằng, anh ta là nhà quản lí thì anh là nhà sản xuất, anh ta là sếp tổng bộ phận quản lí nghệ sĩ thì anh là sếp tổng bộ phận âm nhạc, không phải hai người cùng cấp bậc đấy à?”
Quan Lan: “Thứ nhất, cùng cấp bậc là một chuyện, nhưng ngành của tôi với ngành của anh ta, bất kể là lợi nhuận hay quy mô thì đều khác nhau hoàn toàn. Thứ hai, anh ta nhiều tiền hơn tôi, cũng phải gấp mười mấy lần, đồng thời sự chênh lệch này đang không ngừng gia tăng. Thứ ba, ông chủ to nhất của công ti chúng tôi là anh ruột của anh ta, trên thực tế anh ta là sếp hai của công ti, là sếp sòng tương lai, mười năm sau anh ta chính là cấp trên trực tiếp của tôi đó. Anh xem hai chúng tôi làm sao mà so sánh được chứ?”
Trần Cẩm: “Quan tâm mấy thứ đó làm gì, anh ta làm sao nổi tiếng bằng anh! Hơn nữa mục tiêu chính của chúng ta là show tình cảm chứ đâu phải khoe giàu.”
Quan Lan: “Ầy, thôi được rồi.”
Quan Lan: “Tôi thừa nhận tôi thiển cận. Bây giờ tôi tin rồi, đúng là có cậu ấm nhà quân phiệt, thích bao nuôi kẻ tấu hài.”
Trần Cẩm: …
Suốt bữa ăn, Quan Lan làm tròn bổn phận sắm vai người yêu thân thiết. Cử chỉ dịu dàng, kề cận gần gũi, bưng trà rót nước, gắp món xoay bàn. Thỉnh thoảng còn nhìn nhau ngầm hiểu mà cười, liếc mắt đưa tình, cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc thực thụ.
Cho tới khi “Mr. Người yêu cũ” giận đến mức chẳng ăn nổi cơm, trợn mắt nhìn hai người họ.
Cậu bạn trai diễn viên của hắn thì rộng lượng hơn, nói cũng chẳng nói một câu, im lặng cúi đầu dùng bữa.
Dương Bội Thanh: “Hai người đúng là tình cảm thắm thiết.”
Quan Lan: “Đang thuở yêu đương mặn nồng, làm trò cười cho Dương tổng rồi.”
Trần Cẩm: “Bây giờ tôi và Lan Lan bên nhau, mới phát hiện làm top cũng sướng ra phết.”
Dương Bội Thanh: “Cái gì?!”
Quan Lan: Excuse me?
Anh đờ ra một lúc mới bật cười hết sức khó khăn: “Cẩm Cẩm đừng nói mấy chuyện này trước mặt Dương tổng, sau này anh biết đối diện Dương tổng thế nào đây?”
Sau đó thử vớt vát lại một ít: “Hai chúng tôi thay nhau, em ấy hai tư sáu, tôi ba năm bảy.”
Cuối cùng không quên nhiếc móc Trần Cẩm: “Hết cách mà, yêu cầu của Cẩm Cẩm, sao tôi từ chối được chứ.”
Giọng nói của Dương Bội Thanh lạnh như băng: “Vì chuyện này mà em chia tay tôi à?”
Trần Cẩm: “Chuyện đã qua rồi thì nhắc lại làm gì, mất hứng lắm. Nào, Lan Lan ăn đi.”
Một bữa cơm, trôi qua giữa bầu không khí “xem chúng ta ai có thể làm cho người kia mắc ói”. Cuối cùng ngoài cậu bạn trai của Dương Bội Thanh ra chẳng ai ăn được mấy.
Quan Lan diễn kịch đến cùng, ăn được một nửa còn lặng lẽ ra ngoài thanh toán, phong độ bạn trai điểm mười.
Sau bữa cơm, trên đường về nhà.
Trần Cẩm: “Tẹo nữa anh đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cơm cho anh.”
Quan Lan giả vờ khách sáo: “Không cần đâu chứ?”
Trần Cẩm: “Vốn là do tôi nhờ anh đến giúp, làm gì có chuyện để anh trả tiền.”
Quan Lan: “Vậy cũng được. Bạn trai cũ của anh đẳng cấp cao quá, bữa này không rẻ đâu.”
Trần Cẩm: “Anh ta chỉ được thế thôi, lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch.”
Quan Lan: “Anh thì sao – tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy. Sao anh lại bảo anh ta tôi là bot?”
Trần Cẩm: “Giả vờ giả vịt cái gì, anh chả bot lòi ra đấy lại còn?”
Quan Lan hơi bối rối, không nói gì cả.
Trần Cẩm: “Tôi không nhìn nhầm được đâu, anh tự nói xem có phải hay không?”
Quan Lan: “Khụ, thật ra… Thật ra tôi cũng không biết.”
Trần Cẩm: “Sao lại không biết? Chuyện đấy mà cũng không biết nữa à?”
Quan Lan lặng im nhìn trời.
Trần Cẩm phản ứng lại, khó tin trợn tròn hai mắt: “Anh! Không phải là anh…”
Quan Lan vội ngăn y lại: “Rồi rồi, không cần phải nói ra đâu, tự anh biết là được rồi.”
Trần Cẩm vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh hoàng to lớn.
Người đàn ông đoản mệnh, hậu cung đầy đất, ngủ với nửa giới âm nhạc Hoa ngữ, lại là giai tân, đây có thể liệt vào một trong mười câu chuyện kì thú hàng năm của giới giải trí hay không?
Trải qua từng ấy tuổi rồi, trong trắng không phải là chuyện gì đáng để khoe ra nữa.
Trần Cẩm: “Xong rồi, tôi biết được bí mật lớn như thế của anh, cũng chỉ có thể làm bạn thân với anh, không thì thể nào anh chả giết tôi diệt khẩu?”
Quan Lan: “Anh tưởng thế là anh an toàn rồi à? Anh có biết bạn thân trước đây của tôi đã chết thế nào không?”
Anh nói giọng bình tĩnh đến mức biến thái, khiến Trần Cẩm không kìm được run lẩy bẩy.
Trần Cẩm: “Anh đừng doạ người thế chứ!”
Quan Lan: “Đùa thôi.”
Trần Cẩm: “Phải cười thì mới giống đùa hiểu chưa!”
Quan Lan: “Được rồi. Bây giờ tôi có thể kể cho anh nghe, người bạn thân nhất trước đây của tôi đã xảy ra chuyện gì.”
Quan Lan: “Cũng chả có gì là một lời khó nói hết cả, đơn giản chỉ là tôi phát hiện ra cậu ấy thích tôi.”
Cậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa.
***
Trang Lân giận ơi là giận.
Cậu giận mình lơ là, dễ dàng đạp trúng cạm bẫy của địch.
Chính xác, toàn bộ chuyện này, tất cả đã được bày mưu!
Làm sao đây? Có thể đổi ý không? Thời hạn một tháng còn chưa qua một nửa mà cổng thành của mình đã thất thủ, tuy rằng lửa đạn của địch quá xá mạnh, nhưng sức chiến đấu của mình cũng tàn quá đi!
Bây giờ cậu chỉ mong sao Quan Lan đột ngột đề ra yêu cầu quy tắc ngầm quá đáng với mình, thế thì cậu có thể giành điểm đạo đức như lẽ thường tình: Ngại ghê cơ thầy ạ, vốn dĩ tôi định hợp tác thật lòng với anh, nhưng không ngờ anh lại là người như thế, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của anh, sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa.
Dường như cậu đã quên mất, ban đầu cậu định từ chối Quan Lan bằng lời đanh lẽ thép, thế mà chưa qua hai tuần, lời thoại mà cậu vạch ra đã mềm mỏng hơn phiên bản khi xưa gấp tám trăm lần.
Có điều nghĩ lại thì cậu cũng biết chuyện như thế sẽ không xảy ra. Cậu đã nhận ra rồi, Quan Lan không phải loại người thô thiển đơn giản như thế. Anh cũng không phải kiểu vô tâm, mà giống kiểu “thủ đoạn cao thâm” hơn. Người này đúng là dân chơi cao tay, trước khi nắm chắc mười phần thì chắc chắn sẽ không ra tay, mà một khi đã ra tay thì đối phương sẽ chẳng có cơ hội từ chối.
Rất lâu rất lâu rất lâu về sau, Trang Lân chia sẻ với Quan Lan khúc tâm tình rối ren lúc này của mình. Quan Lan nhận xét: Trong đầu em nhiều drama quá rồi đó.
***
Bây giờ Quan Lan đang áy náy lắm.
Anh cảm thấy một người lớn tướng như mình, làm nghề này sắp mười năm, thế mà lại nói xa xả vào mặt một nhóc choai choai mới ra trường, trút nhiều hờn dỗi vào bạn ấy như thế, đúng là méo chín chắn gì cả.
Cơ mà tốt ở chỗ là, hợp đồng album của Trang Lân cơ bản đã kí đến tay.
So ra Trang Lân vẫn dễ tấn công hơn anh tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, cuối cùng tâm trạng anh cũng khởi sắc hơn tí.
Sau đó ngay lập tức anh đi tìm Trần Cẩm.
Ban đầu Trần Cẩm cũng ầm ĩ không hiểu, y và Quan Lan mới chỉ ghi hình chung một show, giao tình một lúc, câu chào tạm biệt “Sau này liên lạc”, ai cũng cảm thấy là khách sáo, nhưng người này thì lại liên lạc với mình thật, rốt cuộc thế là thế nào.
Y thẳng tính, ầm ĩ không hiểu xong thì hỏi huỵch toẹt luôn.
Quan Lan trả lời y thế này: “Bây giờ danh sách bạn thân nhất của tôi trống rồi, tôi đang phỏng vấn tìm người đó.”
Trần Cẩm nghĩ Quan Lan trêu mình, nhưng vẻ mặt anh lại cực kì nghiêm túc, lúc nói đến “bạn thân nhất” nghe giọng cứ như học sinh Tiểu học vậy, nghiêm túc đến độ buồn cười, khiến Trần Cẩm không khỏi cảm thấy đây là lời nói thật.
Trần Cẩm: “Vậy bạn thân nhất trước kia của anh gặp chuyện gì thế?”
Quan Lan phất tay: “Một lời khó nói hết. Chờ anh phỏng vấn qua thì tôi kể tiếp cho anh.”
Trần Cẩm vẫn thấy chuyện này như đùa, không kìm được nói trêu: “Thầy ơi, không phải thầy vừa ý tôi, muốn bao tôi đấy chứ.”
Quan Lan nhìn y chằm chằm hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.
Quan Lan: “Cẩm ơi, cậu từng thấy thiếu gia bao đào kép, có người bao đóng phim, hát kinh kịch, hát nói, chứ cậu đã thấy thủ lĩnh quân phiệt nào vung tay bao kẻ tấu hài bao giờ chưa.”
Trần Cẩm: …
Có người gặp lâu mà như xa lạ, cũng có mới gặp mà như đã thân. Người với người qua lại, tính tình hợp nhau hay không, nhìn nhau có thấy vừa mắt hay không, có khi chỉ cần gặp ba mươi giây đã có đáp án.
Quan Lan không phải kiểu nghệ thuật gia đóng cửa sáng tác không thích giao tiếp với người khác. Anh cần rất nhiều mối quan hệ, cần rất nhiều bạn bè.
Cần nhất là, một người bạn thân nhất có thể không kiêng kị gì, có thể tâm sự tất cả mọi chuyện.
Sau khi vị trí này bỏ trống, cuộc sống của anh khó khăn quá đỗi.
Về sau Trần Cẩm đến tìm anh: “Offer này của anh tôi nhận, cơ mà trước đấy anh phải giúp tôi chuyện này cái đã.”
Quan Lan nhắc y: “Anh còn đang trong giai đoạn phỏng vấn, chưa đến lúc đạt được offer đâu.”
Trần Cẩm: “Được rồi, nhưng mà tìm việc thì hai bên cũng phải cùng chọn mới được, vị trí quan trọng như thế không thể chỉ để mình anh phỏng vấn tôi, tôi cũng phải phỏng vấn anh nữa.”
Quan Lan: “Được thôi. Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Đấy là một nhiệm vụ hết sức “cẩu huyết”.
Đóng giả người yêu mới, đến nhây người yêu cũ, show tình cảm chói mù hắn.
…Quan Lan cảm thấy loại hành vi này, trình độ tư duy sánh ngang với mẫu giáo lớn.
Có điều để bảy tỏ thành ý của mình, anh vẫn đồng ý.
Chỉ một bữa trưa thôi mà.
Anh về nhà thay bộ đồ thể thao ra, cẩn thận ăn mặc một phen, lái xe đến dưới nhà Trần Cẩm.
Trần Cẩm: “Uầy, Cayenne cơ đấy.”
Quan Lan: “Mượn thôi.”
Trần Cẩm: “…”
Quan Lan: “Tôi giai cấp vô sản, làm sao nuôi nổi Cayenne. Không phải thế này chỉ để giữ mặt mũi cho anh thôi à.”
Trần Cẩm: “Chuẩn, cần nhất là cái thái độ này! Chốc nữa đến nơi kiểu gì cũng phải giữ tiếp, đừng để bại lộ sự thật anh nghèo đến mức ngay cả Cayenne cũng không nuôi nổi!”
Quan Lan: “…Hoãn tí đã, người yêu cũ của anh là ai?”
Trần Cẩm: “Đến thì biết.”
Trong lòng Quan Lan dâng lên dự cảm cực kì xấu.
Chờ đến khi gặp được người kia Quan Lan chỉ có một cảm nhận:
Trần Cẩm cho rằng anh có thể làm bẽ mặt được vị “người yêu cũ” này, đúng là coi trọng anh quá.
Quan Lan: “Chào Dương tổng.”
Dương Bội Thanh cười lạnh: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Quan tổng.” Dứt lời chuyển sang Trần Cẩm, “Vậy là em định quay lại giới âm nhạc?”
Quan Lan như không nghe ra hắn đang móc mỉa, nói giọng bình tĩnh: “Trước giờ Cẩm Cẩm vẫn có nguyện vọng này, tất nhiên tôi phải giúp em ấy thực hiện rồi.”
Tiếng xưng hô của anh sến đến mức Trần Cẩm run rẩy lòng mề, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười ngọt sớt.
Ánh mắt Dương Bội Thanh hung dữ lườm y một chập.
Trần Cẩm nhìn cậu trai mắt to ngồi cạnh Dương Bội Thanh: “Vị này là ai đây, Dương tổng không định giới thiệu cho chúng tôi à?”
Quan Lan không hay xem tivi, nhưng cũng thấy cậu bé này quen lắm, cho nên anh nghĩ vị này ít nhất cũng là “thịt tươi” hạng ba.
Dương Bội Thanh: “Đây là Hứa Ưng, bạn trai của tôi.”
Hai chữ “bạn trai”, gằn cực kì nặng.
Sau khi ngồi xuống, hai người giả vờ đi vệ sinh, mở một cuộc họp nhỏ.
Quan Lan: “Anh muốn hại chết tôi à. Sao anh không nói cho tôi biết trước là anh ta?”
Trần Cẩm: “Sao nào, anh sợ anh ta hả?”
Quan Lan: “Vấn đề không phải có sợ hay không… Dù sao tôi và anh ta cũng chung một công ti, cuộc họp hàng tuần còn phải gặp nhau, thế này khó xử lắm ý.”
Trần Cẩm: “Anh khó xử gì chứ, anh ta là người yêu cũ, anh ta khó xử mới đúng.”
Quan Lan: “Với cả anh không nghĩ rằng địa vị của tôi có thể sánh bằng anh ta thật đấy chứ?”
Trần Cẩm: “Có gì mà không sánh bằng, anh ta là nhà quản lí thì anh là nhà sản xuất, anh ta là sếp tổng bộ phận quản lí nghệ sĩ thì anh là sếp tổng bộ phận âm nhạc, không phải hai người cùng cấp bậc đấy à?”
Quan Lan: “Thứ nhất, cùng cấp bậc là một chuyện, nhưng ngành của tôi với ngành của anh ta, bất kể là lợi nhuận hay quy mô thì đều khác nhau hoàn toàn. Thứ hai, anh ta nhiều tiền hơn tôi, cũng phải gấp mười mấy lần, đồng thời sự chênh lệch này đang không ngừng gia tăng. Thứ ba, ông chủ to nhất của công ti chúng tôi là anh ruột của anh ta, trên thực tế anh ta là sếp hai của công ti, là sếp sòng tương lai, mười năm sau anh ta chính là cấp trên trực tiếp của tôi đó. Anh xem hai chúng tôi làm sao mà so sánh được chứ?”
Trần Cẩm: “Quan tâm mấy thứ đó làm gì, anh ta làm sao nổi tiếng bằng anh! Hơn nữa mục tiêu chính của chúng ta là show tình cảm chứ đâu phải khoe giàu.”
Quan Lan: “Ầy, thôi được rồi.”
Quan Lan: “Tôi thừa nhận tôi thiển cận. Bây giờ tôi tin rồi, đúng là có cậu ấm nhà quân phiệt, thích bao nuôi kẻ tấu hài.”
Trần Cẩm: …
Suốt bữa ăn, Quan Lan làm tròn bổn phận sắm vai người yêu thân thiết. Cử chỉ dịu dàng, kề cận gần gũi, bưng trà rót nước, gắp món xoay bàn. Thỉnh thoảng còn nhìn nhau ngầm hiểu mà cười, liếc mắt đưa tình, cứ như một cặp tình nhân hạnh phúc thực thụ.
Cho tới khi “Mr. Người yêu cũ” giận đến mức chẳng ăn nổi cơm, trợn mắt nhìn hai người họ.
Cậu bạn trai diễn viên của hắn thì rộng lượng hơn, nói cũng chẳng nói một câu, im lặng cúi đầu dùng bữa.
Dương Bội Thanh: “Hai người đúng là tình cảm thắm thiết.”
Quan Lan: “Đang thuở yêu đương mặn nồng, làm trò cười cho Dương tổng rồi.”
Trần Cẩm: “Bây giờ tôi và Lan Lan bên nhau, mới phát hiện làm top cũng sướng ra phết.”
Dương Bội Thanh: “Cái gì?!”
Quan Lan: Excuse me?
Anh đờ ra một lúc mới bật cười hết sức khó khăn: “Cẩm Cẩm đừng nói mấy chuyện này trước mặt Dương tổng, sau này anh biết đối diện Dương tổng thế nào đây?”
Sau đó thử vớt vát lại một ít: “Hai chúng tôi thay nhau, em ấy hai tư sáu, tôi ba năm bảy.”
Cuối cùng không quên nhiếc móc Trần Cẩm: “Hết cách mà, yêu cầu của Cẩm Cẩm, sao tôi từ chối được chứ.”
Giọng nói của Dương Bội Thanh lạnh như băng: “Vì chuyện này mà em chia tay tôi à?”
Trần Cẩm: “Chuyện đã qua rồi thì nhắc lại làm gì, mất hứng lắm. Nào, Lan Lan ăn đi.”
Một bữa cơm, trôi qua giữa bầu không khí “xem chúng ta ai có thể làm cho người kia mắc ói”. Cuối cùng ngoài cậu bạn trai của Dương Bội Thanh ra chẳng ai ăn được mấy.
Quan Lan diễn kịch đến cùng, ăn được một nửa còn lặng lẽ ra ngoài thanh toán, phong độ bạn trai điểm mười.
Sau bữa cơm, trên đường về nhà.
Trần Cẩm: “Tẹo nữa anh đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cơm cho anh.”
Quan Lan giả vờ khách sáo: “Không cần đâu chứ?”
Trần Cẩm: “Vốn là do tôi nhờ anh đến giúp, làm gì có chuyện để anh trả tiền.”
Quan Lan: “Vậy cũng được. Bạn trai cũ của anh đẳng cấp cao quá, bữa này không rẻ đâu.”
Trần Cẩm: “Anh ta chỉ được thế thôi, lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch.”
Quan Lan: “Anh thì sao – tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy. Sao anh lại bảo anh ta tôi là bot?”
Trần Cẩm: “Giả vờ giả vịt cái gì, anh chả bot lòi ra đấy lại còn?”
Quan Lan hơi bối rối, không nói gì cả.
Trần Cẩm: “Tôi không nhìn nhầm được đâu, anh tự nói xem có phải hay không?”
Quan Lan: “Khụ, thật ra… Thật ra tôi cũng không biết.”
Trần Cẩm: “Sao lại không biết? Chuyện đấy mà cũng không biết nữa à?”
Quan Lan lặng im nhìn trời.
Trần Cẩm phản ứng lại, khó tin trợn tròn hai mắt: “Anh! Không phải là anh…”
Quan Lan vội ngăn y lại: “Rồi rồi, không cần phải nói ra đâu, tự anh biết là được rồi.”
Trần Cẩm vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh hoàng to lớn.
Người đàn ông đoản mệnh, hậu cung đầy đất, ngủ với nửa giới âm nhạc Hoa ngữ, lại là giai tân, đây có thể liệt vào một trong mười câu chuyện kì thú hàng năm của giới giải trí hay không?
Trải qua từng ấy tuổi rồi, trong trắng không phải là chuyện gì đáng để khoe ra nữa.
Trần Cẩm: “Xong rồi, tôi biết được bí mật lớn như thế của anh, cũng chỉ có thể làm bạn thân với anh, không thì thể nào anh chả giết tôi diệt khẩu?”
Quan Lan: “Anh tưởng thế là anh an toàn rồi à? Anh có biết bạn thân trước đây của tôi đã chết thế nào không?”
Anh nói giọng bình tĩnh đến mức biến thái, khiến Trần Cẩm không kìm được run lẩy bẩy.
Trần Cẩm: “Anh đừng doạ người thế chứ!”
Quan Lan: “Đùa thôi.”
Trần Cẩm: “Phải cười thì mới giống đùa hiểu chưa!”
Quan Lan: “Được rồi. Bây giờ tôi có thể kể cho anh nghe, người bạn thân nhất trước đây của tôi đã xảy ra chuyện gì.”
Quan Lan: “Cũng chả có gì là một lời khó nói hết cả, đơn giản chỉ là tôi phát hiện ra cậu ấy thích tôi.”