Tết âm lịch năm nay, ba Phí với cả mẹ Phí nhận được kinh hỉ và kinh hách rất lớn. Hỉ chính là con trai về nhà mừng năm mới, hách chính là vốn đang một học đệ làm sao lại biến thành thủ trưởng rồi. Khụ, đây là một chuyện đáng sợ đến chừng nào a, gần vua như gần cọp! Chẳng qua con cọp này nhìn ra rất ổn trọng giỏi giang, con trai mình thì kém xa.
Thế là mẹ Phí rất nhiệt tình: “Lãnh đạo à, Phế Phế cho ngài thêm phiền phức rồi.” Lãnh đạo đầu tiên là lãnh đạo, bạn trai cái gì trước tiên sang bên đứng đi.
“Không có ạ, cậu ấy làm việc rất nghiêm túc.” Mạc lãnh đạo vội vã tỏ thái độ.
Ba Phí cũng vô giúp vui: “Thằng nhóc hư thân này từ nhỏ đã không có quan niệm thời gian, nhất định thường xuyên đến trễ rồi?”
Mạc lãnh đạo gật đầu: “Có đôi khi sẽ, nhưng hiện tại đã sửa đổi rồi.” Đó là, phải xem đi làm chung với ai đã.
Phí tiên sinh ở bên cạnh rất phiền muộn, cái này là chính thức viếng nhà mất rồi.
Hôm nay là đêm ba mươi, buổi chiều mẹ Phí bận nhồi nhân bánh, làm bao sủi cảo. Phí tiên sinh thấy hai đại lão gia đang xem TV trò chuyện vui vẻ bên kia, bèn chạy đi bao sủi cảo cùng mẹ mình.
“Phế Phế à, Tiểu Tô đâu?” Mẹ Phí hỏi.
Phí tiên sinh vừa làm sủi cảo vừa bình thản nói: “Tan rồi ạ.”
Mẹ Phí đỏ mắt: “Mày cái đứa nhỏ xui xẻo này, hai đứa chúng mày đều đã bao nhiêu năm, thế nào nói chia liền chia, muốn làm cho mẹ vỡ tim à!”
Phí tiên sinh trầm mặc một hồi: “Cậu ấy không cần con mà thôi.”
Mẹ Phí choáng váng, nhìn con trai mặt ủ mày chau lại liếc mắt phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Người kia thật là lãnh đạo của con.”
“Vâng, lãnh đạo trực tiếp.”
“Cho con thêm tiền lương phải không?”
Phí tiên sinh bó tay: “Không thêm, người ta chí công vô tư.”
“Đối xử với con có tốt không, biết việc nhà không?”
Phí tiên sinh thở dài: “Biết rửa chén không biết nấu cơm.”
Mẹ Phí vui vẻ: “Ai, lãnh đạo à, đến làm sủi cảo nào.”
Phí tiên sinh 囧, mẹ à, mẹ ruột à, đừng có ăn hiếp người ta như thế chứ!
Mạc tiên sinh rất nghe lời đi đến, nháy nháy mắt với Phí tiên sinh, tình huống gì?
Phí tiên sinh nhún vai, hiếp đáp anh thôi.
Thế là Mạc tiên sinh đành phải im lặng chịu trận cho mẹ vợ nương nương chính quy ăn hiếp chứ sao. Làm sủi cảo gì đó thật là đáng ghét mà, năm nay sủi cảo nhà lão Phí chỉ có hai phần ba là vào nồi được.
Ba Phí cho biết: Quân tử xa nhà bếp. Phí tiên sinh lầu bầu: Lẽ nào con là tiểu nhân hay sao?
Sáng sớm hôm sau, mẹ Phí bày tỏ muốn dắt Mạc lãnh đạo đi dạo chợ nông sản, mua vài món ăn lãnh đạo thích.
Phí tiên sinh 囧, có ai sáng sớm mùng một đầu năm đi mua đồ ăn sao? Mẫu thân a, muốn nhìn người khác tiếu lâm cũng không phải là như vậy!
Thế là Mạc tiên sinh lại một lần nữa im lặng chịu đựng mẹ vợ nương nương chính quy ăn hiếp rồi.
Mùng hai là dịp về nhà mẹ đẻ, lúc ăn trưa mẹ Phí đột nhiên rất nghiêm túc hỏi Mạc tiên sinh: “Cha mẹ của lãnh đạo ở thành phố nào ấy?”
Mạc tiên sinh không rõ tình huống: “Ở thành phố X ạ.”
Mẹ Phí gật đầu, tiếc hận rằng: “Thật là xa ghê, hôm nay cậu mà trở về thì không mấy thiết thực.”
Phí tiên sinh =口=, hắn cảm thấy hắn vô cùng cần phải cùng mẹ già của mình nói chuyện một hồi.
Đêm nay, thừa dịp Mạc lãnh đạo đang rửa chén, Phí tiên sinh kéo mẹ tới sân thượng, hỏi rằng: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ làm gì cứ ăn hiếp Mạc Ngôn mãi thế!”
Mẹ Phí giả ngơ: “Cái gì mà ăn hiếp cậu ta?”
Phí tiên sinh híp mắt: “Mẹ ~ ”
“Ai nha nha, ” mẹ Phí vỗ vỗ đầu con trai ngốc của mình, “chẳng phải mẹ thấy mày sẽ bị nó ăn hiếp sao, cho nên trước tiên ăn hiếp lại một chút mà, chúng ta cũng không thể bị ăn không không được.” Mẹ Phí, ăn hiếp mà mẹ chỉ là cái gì thế? Hê hê.
Phí tiên sinh hơi xấu hổ nói: “Không có mà, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Mẹ Phí cười cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Sao càng ngày ta càng cảm thấy mình đã nuôi một khuê nữ ấy nhỉ?”
Sắp sửa đi ngủ, Phí tiên sinh hết sức ngượng nghịu chủ động cho Mạc tiên sinh một cái hôn ngủ ngon: “Mạc Ngôn, hai ngày nay mẹ tôi đùa anh đấy.”
Mạc tiên sinh giả ngu: “Cái gì cơ?”
Phí tiên sinh lắc đầu: “Không có gì.”
Đêm đó, Diệp Nghiêu lại một lần nữa nhận được tin nhắn của hiền tế: Nhạc mẫu đại nhân, so với mẹ vợ nương nương chính quy, người thực sự là đôn hậu nhiều lắm.
Diệp Nghiêu bạo tiếu.
Thế là mẹ Phí rất nhiệt tình: “Lãnh đạo à, Phế Phế cho ngài thêm phiền phức rồi.” Lãnh đạo đầu tiên là lãnh đạo, bạn trai cái gì trước tiên sang bên đứng đi.
“Không có ạ, cậu ấy làm việc rất nghiêm túc.” Mạc lãnh đạo vội vã tỏ thái độ.
Ba Phí cũng vô giúp vui: “Thằng nhóc hư thân này từ nhỏ đã không có quan niệm thời gian, nhất định thường xuyên đến trễ rồi?”
Mạc lãnh đạo gật đầu: “Có đôi khi sẽ, nhưng hiện tại đã sửa đổi rồi.” Đó là, phải xem đi làm chung với ai đã.
Phí tiên sinh ở bên cạnh rất phiền muộn, cái này là chính thức viếng nhà mất rồi.
Hôm nay là đêm ba mươi, buổi chiều mẹ Phí bận nhồi nhân bánh, làm bao sủi cảo. Phí tiên sinh thấy hai đại lão gia đang xem TV trò chuyện vui vẻ bên kia, bèn chạy đi bao sủi cảo cùng mẹ mình.
“Phế Phế à, Tiểu Tô đâu?” Mẹ Phí hỏi.
Phí tiên sinh vừa làm sủi cảo vừa bình thản nói: “Tan rồi ạ.”
Mẹ Phí đỏ mắt: “Mày cái đứa nhỏ xui xẻo này, hai đứa chúng mày đều đã bao nhiêu năm, thế nào nói chia liền chia, muốn làm cho mẹ vỡ tim à!”
Phí tiên sinh trầm mặc một hồi: “Cậu ấy không cần con mà thôi.”
Mẹ Phí choáng váng, nhìn con trai mặt ủ mày chau lại liếc mắt phòng khách, nhỏ giọng hỏi: “Người kia thật là lãnh đạo của con.”
“Vâng, lãnh đạo trực tiếp.”
“Cho con thêm tiền lương phải không?”
Phí tiên sinh bó tay: “Không thêm, người ta chí công vô tư.”
“Đối xử với con có tốt không, biết việc nhà không?”
Phí tiên sinh thở dài: “Biết rửa chén không biết nấu cơm.”
Mẹ Phí vui vẻ: “Ai, lãnh đạo à, đến làm sủi cảo nào.”
Phí tiên sinh 囧, mẹ à, mẹ ruột à, đừng có ăn hiếp người ta như thế chứ!
Mạc tiên sinh rất nghe lời đi đến, nháy nháy mắt với Phí tiên sinh, tình huống gì?
Phí tiên sinh nhún vai, hiếp đáp anh thôi.
Thế là Mạc tiên sinh đành phải im lặng chịu trận cho mẹ vợ nương nương chính quy ăn hiếp chứ sao. Làm sủi cảo gì đó thật là đáng ghét mà, năm nay sủi cảo nhà lão Phí chỉ có hai phần ba là vào nồi được.
Ba Phí cho biết: Quân tử xa nhà bếp. Phí tiên sinh lầu bầu: Lẽ nào con là tiểu nhân hay sao?
Sáng sớm hôm sau, mẹ Phí bày tỏ muốn dắt Mạc lãnh đạo đi dạo chợ nông sản, mua vài món ăn lãnh đạo thích.
Phí tiên sinh 囧, có ai sáng sớm mùng một đầu năm đi mua đồ ăn sao? Mẫu thân a, muốn nhìn người khác tiếu lâm cũng không phải là như vậy!
Thế là Mạc tiên sinh lại một lần nữa im lặng chịu đựng mẹ vợ nương nương chính quy ăn hiếp rồi.
Mùng hai là dịp về nhà mẹ đẻ, lúc ăn trưa mẹ Phí đột nhiên rất nghiêm túc hỏi Mạc tiên sinh: “Cha mẹ của lãnh đạo ở thành phố nào ấy?”
Mạc tiên sinh không rõ tình huống: “Ở thành phố X ạ.”
Mẹ Phí gật đầu, tiếc hận rằng: “Thật là xa ghê, hôm nay cậu mà trở về thì không mấy thiết thực.”
Phí tiên sinh =口=, hắn cảm thấy hắn vô cùng cần phải cùng mẹ già của mình nói chuyện một hồi.
Đêm nay, thừa dịp Mạc lãnh đạo đang rửa chén, Phí tiên sinh kéo mẹ tới sân thượng, hỏi rằng: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ làm gì cứ ăn hiếp Mạc Ngôn mãi thế!”
Mẹ Phí giả ngơ: “Cái gì mà ăn hiếp cậu ta?”
Phí tiên sinh híp mắt: “Mẹ ~ ”
“Ai nha nha, ” mẹ Phí vỗ vỗ đầu con trai ngốc của mình, “chẳng phải mẹ thấy mày sẽ bị nó ăn hiếp sao, cho nên trước tiên ăn hiếp lại một chút mà, chúng ta cũng không thể bị ăn không không được.” Mẹ Phí, ăn hiếp mà mẹ chỉ là cái gì thế? Hê hê.
Phí tiên sinh hơi xấu hổ nói: “Không có mà, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Mẹ Phí cười cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Sao càng ngày ta càng cảm thấy mình đã nuôi một khuê nữ ấy nhỉ?”
Sắp sửa đi ngủ, Phí tiên sinh hết sức ngượng nghịu chủ động cho Mạc tiên sinh một cái hôn ngủ ngon: “Mạc Ngôn, hai ngày nay mẹ tôi đùa anh đấy.”
Mạc tiên sinh giả ngu: “Cái gì cơ?”
Phí tiên sinh lắc đầu: “Không có gì.”
Đêm đó, Diệp Nghiêu lại một lần nữa nhận được tin nhắn của hiền tế: Nhạc mẫu đại nhân, so với mẹ vợ nương nương chính quy, người thực sự là đôn hậu nhiều lắm.
Diệp Nghiêu bạo tiếu.