Đệ bát chương
Ngày trước, thủy quỷ đã nói muốn bầu bạn cùng y, chống cự không nổi cô đơn, ra đi.
Y ở ngay bên cạnh đó, nơi cách hắn không xa, nhìn hắn dẫn người trẻ tuổi đến bên bờ, nhìn hắn kéo cẳng chân người đó, lôi người đó vào trong nước.
Thủy quỷ nọ ngoảnh đầu nhìn y, nhìn đôi mắt bình tĩnh xưa nay của y, có vẻ như hắn bị cái gì đó kích thích, hai mắt đỏ cả lên vì tức giận.
Hắn nói ngươi bằng cái gì nhìn ta như vậy, ngươi là thần, không phải quỷ, ngươi làm sao hiểu.
Khi ta chết mới hơn hai mươi tuổi, ngươi làm sao hiểu.
“Ta cũng chỉ là mệt mỏi, cho nên mới muốn đi thôi.” Thủy quỷ nọ nói với y như vậy.
Khương Tái Phùng không đi, hắn chán nản vài ngày, rồi lại như lúc thường, quấn lấy y nói chuyện trời đất, buổi tối uống chút rượu, đánh ván cờ, cứ như thể mọi chuyện đều đã giống như trước đây.
Nhưng càng như vậy, cảm giác khác thường trong lòng Vô Chấp lại càng rõ ràng.
Càng ngày y càng thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ tới bóng lưng ngồi trên tảng đá giữa hồ.
Ngày đó Khương Tái Phùng cười hì hì hỏi y: “Đại nhân, mấy ngày nay ngài có chuyện gì? Trông cứ sầu não không vui thế nào.”
Vô Chấp không đáp lời, ngón tay đặt lên quân cờ, nhẹ nhàng đi một bước, nói: “Tới phiên ngươi.”
Tay y còn chưa kịp rút về, đã bị Khương Tái Phùng đè lại trên bàn cờ.
Y ngước mắt trừng hắn: “Ngươi làm cái gì? Định giở trò vô lại?”
Khương Tái Phùng lắc đầu, đôi mắt trong trẻo luôn chứa đựng chút nông nổi của người trẻ tuổi, nhưng càng nhiều hơn chính là thiện lương, ngây thơ, thuần túy, chính trực, trẻ con.
Hắn nhìn y, rất nghiêm túc rất nghiêm túc, giữa những thiện lương ngây thơ thuần túy chính trực trẻ con trong mắt, dường như còn mang theo chút hàm ý khẩn cầu tội nghiệp.
“Đại nhân, ngài tin tưởng ta không?”
Vô Chấp muốn rút tay ra, nhưng Khương Tái Phùng lại càng dùng sức đè nó xuống: “Đại nhân! Ta đã hứa với ngài sẽ không đi, ta không muốn hại người, ta không muốn dìm người đang sống sờ sờ đến chết đuối, không muốn để họ thay ta. Họ thay ta rồi, ai thay ngài? Ở bên cạnh ngài ta cảm thấy tốt lắm, ta thích ở bên cạnh ngài.”
“… Khương Tái Phùng, buông.”
“Đại nhân, ngài tin tưởng ta không? Ngài phải trả lời ta câu này!”
Hình ảnh nam nhân quay đầu lại cười với y ngày đó lại hiện lên rõ mồn một trong đầu, hắn nói ta là thủy quỷ nơi này, thủy quỷ Mãn Hoa hồ.
Đại nhân, từ nay về sau chính là ta cùng ngài, ngài cùng ta rồi.
Ký ức xa xôi ấy khiến tâm trạng y có phần nóng nảy, ngữ khí cũng không bình tĩnh nữa: “Ta tin tưởng ngươi làm cái gì.”
“Đại nhân, ta, ta làm thủy quỷ cũng đã lâu, ta không làm thủy quỷ còn làm cái gì đây!”
Vô Chấp trừng hắn: “Chưa từng thấy ai tiện như ngươi, làm thủy quỷ cũng làm thành quen.”
“Ta còn thật sự quen rồi đây!”
Y dùng sức giật một cái, cuối cùng cũng rút được tay ra. “Chuyện đó không liên quan ta.”
Khương Tái Phùng mím môi, giẫm lên mặt đá nhào tới, ôm chầm lấy Vô Chấp. Vô Chấp cả kinh, không ngờ tới hắn sẽ làm ra chuyện vượt quá khuôn phép như thế, đang định dùng phép thuật ném hắn vào trong nước, chợt nghe Khương Tái Phùng rầu rĩ nói: “Đại nhân, ta chỉ là nhớ nhà thôi.”
Bàn tay sắp sửa thi pháp khựng lại, lòng Vô Chấp nặng trĩu nói không ra là cảm giác gì, y buông tay mặc cho hắn ôm.
Khương Tái Phùng tiếp tục nói: “Ta rất nhớ cha ta, rất nhớ mẹ ta, rất nhớ mấy ca ca ta, nhớ thanh mai trúc mã Tiểu Lạc của ta.” Hắn nói: “Nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi, tìm người thay ta đi rồi, lại trở về không được, dù cho đi rồi trở về, có thể thế nào đây?”
“Ngươi…”
“Ưm?” Khương Tái Phùng vội vã buông y ra, mắt đối mắt, kề vào rất gần mà nhìn y: “Đại nhân, ngài muốn nói cái gì?”
Khoảng cách gần như thế khiến Vô Chấp không được tự nhiên, y quay mặt đi giấu biểu cảm kỳ lạ: “Không gì cả.”
Khương Tái Phùng trợn to mắt, sốt ruột: “Sao ngài nói chuyện lại không nói cho hết chứ?”
“Đã bảo không có gì hết, ” tay y đặt lên trước ngực hắn, đẩy ra, “ngươi có thể đừng kề gần như vậy không, cút xa một chút.”
“Đại nhân, ngài thế nào ngoan tâm vậy chứ, ta đã nói đến bực này rồi, ngài chẳng an ủi ta lấy một câu, mà còn kêu ta cút!” Bằng vào nỗi không cam lòng nào đó, hắn càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Vô Chấp.
Sắc mặt Vô Chấp rất khó coi, đẩy hắn đẩy càng mạnh: “Ngươi có phiền hay không a, đi đi, đi bắt một kẻ ít phiền toái đến bồi ta nhanh lên một chút.”
Mặt Khương Tái Phùng trông thật đáng thương: “Đại nhân ngài thật quá đáng, ngài không cảm thấy ta đáng thương lắm sao? Sao chẳng an ủi ta chứ? Ai đại nhân ngài đừng đẩy, hai ta cũng không phải một nam một nữ làm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Hai cái nam có gì để…”
Hắn nói một hồi, nhìn thấy nét mặt Vô Chấp có vài phần lúng túng, hình như vì rượu mà khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm nọ đang ửng lên màu hồng nhàn nhạt.
Khương Tái Phùng chớp chớp mắt, kề sát vào một chút để nhìn: “Đại nhân, ngài…”
Vô Chấp nhìn mặt Khương Tái Phùng càng lúc càng gần, đôi mắt kia còn chầm chậm nhắm lại, miệng càng lúc càng gần, Vô Chấp quýnh lên, niệm khẩu quyết, lập tức một tiếng “vụt” quét Khương Tái Phùng ra xa vài thước, rơi “bõm” xuống nước.
Tiếng thét của Khương Tái Phùng dần dần chìm vào trong nước.
An tĩnh rồi.
Vô Chấp dằn lồng ngực bên trái xuống, dần dần hô hấp cũng bình thường trở lại.
Đồ thủy quỷ ngu xuẩn… sao không mang một kẻ biết an phận đến cho y nhanh một chút!
Ngày trước, thủy quỷ đã nói muốn bầu bạn cùng y, chống cự không nổi cô đơn, ra đi.
Y ở ngay bên cạnh đó, nơi cách hắn không xa, nhìn hắn dẫn người trẻ tuổi đến bên bờ, nhìn hắn kéo cẳng chân người đó, lôi người đó vào trong nước.
Thủy quỷ nọ ngoảnh đầu nhìn y, nhìn đôi mắt bình tĩnh xưa nay của y, có vẻ như hắn bị cái gì đó kích thích, hai mắt đỏ cả lên vì tức giận.
Hắn nói ngươi bằng cái gì nhìn ta như vậy, ngươi là thần, không phải quỷ, ngươi làm sao hiểu.
Khi ta chết mới hơn hai mươi tuổi, ngươi làm sao hiểu.
“Ta cũng chỉ là mệt mỏi, cho nên mới muốn đi thôi.” Thủy quỷ nọ nói với y như vậy.
Khương Tái Phùng không đi, hắn chán nản vài ngày, rồi lại như lúc thường, quấn lấy y nói chuyện trời đất, buổi tối uống chút rượu, đánh ván cờ, cứ như thể mọi chuyện đều đã giống như trước đây.
Nhưng càng như vậy, cảm giác khác thường trong lòng Vô Chấp lại càng rõ ràng.
Càng ngày y càng thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, nhớ tới bóng lưng ngồi trên tảng đá giữa hồ.
Ngày đó Khương Tái Phùng cười hì hì hỏi y: “Đại nhân, mấy ngày nay ngài có chuyện gì? Trông cứ sầu não không vui thế nào.”
Vô Chấp không đáp lời, ngón tay đặt lên quân cờ, nhẹ nhàng đi một bước, nói: “Tới phiên ngươi.”
Tay y còn chưa kịp rút về, đã bị Khương Tái Phùng đè lại trên bàn cờ.
Y ngước mắt trừng hắn: “Ngươi làm cái gì? Định giở trò vô lại?”
Khương Tái Phùng lắc đầu, đôi mắt trong trẻo luôn chứa đựng chút nông nổi của người trẻ tuổi, nhưng càng nhiều hơn chính là thiện lương, ngây thơ, thuần túy, chính trực, trẻ con.
Hắn nhìn y, rất nghiêm túc rất nghiêm túc, giữa những thiện lương ngây thơ thuần túy chính trực trẻ con trong mắt, dường như còn mang theo chút hàm ý khẩn cầu tội nghiệp.
“Đại nhân, ngài tin tưởng ta không?”
Vô Chấp muốn rút tay ra, nhưng Khương Tái Phùng lại càng dùng sức đè nó xuống: “Đại nhân! Ta đã hứa với ngài sẽ không đi, ta không muốn hại người, ta không muốn dìm người đang sống sờ sờ đến chết đuối, không muốn để họ thay ta. Họ thay ta rồi, ai thay ngài? Ở bên cạnh ngài ta cảm thấy tốt lắm, ta thích ở bên cạnh ngài.”
“… Khương Tái Phùng, buông.”
“Đại nhân, ngài tin tưởng ta không? Ngài phải trả lời ta câu này!”
Hình ảnh nam nhân quay đầu lại cười với y ngày đó lại hiện lên rõ mồn một trong đầu, hắn nói ta là thủy quỷ nơi này, thủy quỷ Mãn Hoa hồ.
Đại nhân, từ nay về sau chính là ta cùng ngài, ngài cùng ta rồi.
Ký ức xa xôi ấy khiến tâm trạng y có phần nóng nảy, ngữ khí cũng không bình tĩnh nữa: “Ta tin tưởng ngươi làm cái gì.”
“Đại nhân, ta, ta làm thủy quỷ cũng đã lâu, ta không làm thủy quỷ còn làm cái gì đây!”
Vô Chấp trừng hắn: “Chưa từng thấy ai tiện như ngươi, làm thủy quỷ cũng làm thành quen.”
“Ta còn thật sự quen rồi đây!”
Y dùng sức giật một cái, cuối cùng cũng rút được tay ra. “Chuyện đó không liên quan ta.”
Khương Tái Phùng mím môi, giẫm lên mặt đá nhào tới, ôm chầm lấy Vô Chấp. Vô Chấp cả kinh, không ngờ tới hắn sẽ làm ra chuyện vượt quá khuôn phép như thế, đang định dùng phép thuật ném hắn vào trong nước, chợt nghe Khương Tái Phùng rầu rĩ nói: “Đại nhân, ta chỉ là nhớ nhà thôi.”
Bàn tay sắp sửa thi pháp khựng lại, lòng Vô Chấp nặng trĩu nói không ra là cảm giác gì, y buông tay mặc cho hắn ôm.
Khương Tái Phùng tiếp tục nói: “Ta rất nhớ cha ta, rất nhớ mẹ ta, rất nhớ mấy ca ca ta, nhớ thanh mai trúc mã Tiểu Lạc của ta.” Hắn nói: “Nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi, tìm người thay ta đi rồi, lại trở về không được, dù cho đi rồi trở về, có thể thế nào đây?”
“Ngươi…”
“Ưm?” Khương Tái Phùng vội vã buông y ra, mắt đối mắt, kề vào rất gần mà nhìn y: “Đại nhân, ngài muốn nói cái gì?”
Khoảng cách gần như thế khiến Vô Chấp không được tự nhiên, y quay mặt đi giấu biểu cảm kỳ lạ: “Không gì cả.”
Khương Tái Phùng trợn to mắt, sốt ruột: “Sao ngài nói chuyện lại không nói cho hết chứ?”
“Đã bảo không có gì hết, ” tay y đặt lên trước ngực hắn, đẩy ra, “ngươi có thể đừng kề gần như vậy không, cút xa một chút.”
“Đại nhân, ngài thế nào ngoan tâm vậy chứ, ta đã nói đến bực này rồi, ngài chẳng an ủi ta lấy một câu, mà còn kêu ta cút!” Bằng vào nỗi không cam lòng nào đó, hắn càng thêm dùng sức ôm chặt lấy Vô Chấp.
Sắc mặt Vô Chấp rất khó coi, đẩy hắn đẩy càng mạnh: “Ngươi có phiền hay không a, đi đi, đi bắt một kẻ ít phiền toái đến bồi ta nhanh lên một chút.”
Mặt Khương Tái Phùng trông thật đáng thương: “Đại nhân ngài thật quá đáng, ngài không cảm thấy ta đáng thương lắm sao? Sao chẳng an ủi ta chứ? Ai đại nhân ngài đừng đẩy, hai ta cũng không phải một nam một nữ làm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Hai cái nam có gì để…”
Hắn nói một hồi, nhìn thấy nét mặt Vô Chấp có vài phần lúng túng, hình như vì rượu mà khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm nọ đang ửng lên màu hồng nhàn nhạt.
Khương Tái Phùng chớp chớp mắt, kề sát vào một chút để nhìn: “Đại nhân, ngài…”
Vô Chấp nhìn mặt Khương Tái Phùng càng lúc càng gần, đôi mắt kia còn chầm chậm nhắm lại, miệng càng lúc càng gần, Vô Chấp quýnh lên, niệm khẩu quyết, lập tức một tiếng “vụt” quét Khương Tái Phùng ra xa vài thước, rơi “bõm” xuống nước.
Tiếng thét của Khương Tái Phùng dần dần chìm vào trong nước.
An tĩnh rồi.
Vô Chấp dằn lồng ngực bên trái xuống, dần dần hô hấp cũng bình thường trở lại.
Đồ thủy quỷ ngu xuẩn… sao không mang một kẻ biết an phận đến cho y nhanh một chút!