*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) Dạ thị: Chợ đêm.
Thập Điện của địa phủ còn gọi là Tiết thành, diện tích rộng lớn, nội ngoại thành đều có thắng cảnh.
Ngoại thành có một con sông dài, sâu không lường được, nước sông âm u chảy siết không ngừng gọi là Vong Xuyên. Bên trên sông có một cây cầu bạch ngọc vòm tròn(1), vắt ngang qua mặt sông, đầu cầu dựng một bia đá xanh, trên bia khắc: “Cầu Nại Hà”. Người đi qua cầu này, quên hết lai lịch, không thể quay đầu.
(1) Cầu vòm tròn sẽ có hình dạng kiểu như thế này.
Hai quỷ sai kéo theo hồn phách mệt mỏi đi qua cầu.
Hai bên bờ sông trải đầy thứ hoa màu đỏ yêu diễm, hoa khai diệp lạc(2), hoa lá cả đời không gặp nhau, là danh hoa nơi địa phủ – Bỉ ngạn hoa. Bỉ Ngạn lúc này đang không ngừng đong đưa, tựa như đang xì xào bàn tán.
(2) Hoa khai diệp lạc: hoa nở lá rụng.
Bạch Phi Phi cúi đầu nhìn mặt sông liên tiếp nhô ra những cánh tay người, đoạn móc từ trên người ra một bình sứ, cắn mở nắp bình, đem chất lỏng trong bình rót xuống sông.
“Ngao ngao nga ngao ngao…” Một loạt tiếng gầm gào khàn khàn, những cánh tay người dần hóa thành từng đoàn khói xanh, tan biến đến hầu như không còn.
Mặt sông khôi phục lại yên bình.
Quỷ sai còn lại nhìn hắn một cái: “Cần gì phải tốn công vô ích?”
Bạch Phi Phi đang muốn trả lời, lại nghe thấy một tiếng cười mềm mại như xa như gần. Y ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở cửa thành có một bà lão đang rót cho hồn phách lui tới một chén canh nóng, một đầu tóc bạc trắng lại mặc y phục màu hồng phấn.
Đến gần nhìn kĩ, người phụ nữ này thế nhưng lại có dung mạo cùng thân hình đều là của nữ tử tuổi thanh xuân, xinh đẹp vô cùng.
“Các ngươi còn không mau đi phục mệnh, Tiết vương gia ở trong điện chờ đã lâu. Nước Vong Xuyên này cả ngày oán khí ngất trời, thế nhưng ngươi lại dùng một chai quỳnh tương ngọc lộ lắng xuống được?”.
“Đa tạ Mạnh Bà chỉ điểm”
Bạch Phi Phi cúi đầu tạ ơn, rồi cùng đồng sự quỷ sai bước nhanh hơn, hướng thẳng tới Chuyển Luân Vương đại điện mà đi.
Chuyển Luân Vương Tiết vương gia đầu đội mũ quan, cả người quan phục màu đỏ, vẻ ngoài ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong Thập Điện. Lúc này hắn đang ngồi trên đài cao nhàm chán đến chết, vừa thấy có hồn phách mới tiến vào, liền cao hứng đến huơ tay múa chân.
Hắn gọi phán quan bên người, nói: “Ngươi mau xem một chút, nên xử trí như thế nào?”
Phán quan sắc mặt lạnh lùng, một thân thanh y, dáng vẻ thư sinh nhưng là có bài có bản, khí thế ác liệt.
“Người này đã nhận cứ liệt chi hình(3), đời sau nhập vào súc sinh đạo để chuộc lại tội nghiệt kiếp trước.”
(3) Cứ liệt chi hình: hình phạt cưa mình.
“Người đâu, vậy thì đẩy xuống đi!”
Tiết vương gia đem thẻ tre ném xuống, lập tức có hai tên quỷ sai cao lớn mặt xanh nanh vàng đem hồn phách bọn Bạch Phi Phi mang tới dẫn đi, rót hạ canh Mạnh bà, kéo lên Vọng Đài, đẩy vào súc sinh đạo.
Thập điện Chuyển Luân Vương, chủ quản quỷ sinh và tương lai, ở đây có Thiên đạo, Nhân đạo, A Tu La đạo, Địa ngục đạo, Súc Sinh đạo, lục đạo luân hồi. Quỷ hồn ở những điện khác tại Diêm La địa phủ trả hết nghiệt nợ người, liền tới nơi này đầu thai chuyển thế, cứ như vậy sinh sinh không ngừng.
Thấy hồn phách kia biến mất trong luân hồi, Tiết vương gia vỗ tay cười to. Phán quan đối với Bạch Phi Phi chờ quỷ sai nói: “Chuyện đã xong. Các ngươi có thể trở về phục mệnh.”
Tiết vương gia tròng mắt đảo một vòng, đối với Bạch Phi Phi nói: “Bạch tiên sinh chớ có quên thịnh yến của Lục ca Tất vương gia. Hôm nay ở bên trong Uổng Tử thành có quỷ tập dạ thị(4). Sao không đi tới góp một trận náo nhiệt?”
(4) Quỷ tập dạ thị:Chợ quỷ đêm.
Bạch Phi Phi quay đầu nhìn đồng sự quỷ sai bên người một cái.
Lúc này đã tan việc, hai người thu hồi mặt nạ quỷ dữ tợn, lộ ra dung mạo chân thật.
Đồng sự quỷ sai hàm hậu cười một tiếng nói: “Hay là chúng ta đến chợ quỷ uống rượu một lần?”
Bạch Phi Phi gật đầu đồng ý.
Phía sau Tiết vương gia tính toán chơi xấu, hướng về phía phán quan đưa tay sai sử: “Bây giờ ôm Bổn vương đến chỗ Ngũ ca đi!”
Phán quan đầy mặt bất đắc dĩ: “Ngươi a...”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Thập điện Diêm La theo như Phật giáo Trung quốc là mười chủ quản địa ngục, gọi chung là Diêm vương, đây là thuyết pháp cuối đời Đường. Theo thứ tự là: Tần Quảng vương, Sở Giang vương, Tống Đế vương, Ngỗ Quan vương, Diêm La vương, Biện Thành vương, Thái Sơn vương, Bình Đẳng vương, Đô Thị vương, Chuyển Luân vương. Mười vương này chia ra ngụ tại mười điện ở địa ngục, tục gọi là Thập Điện Diêm Vương.
(*) Dạ thị: Chợ đêm.
Thập Điện của địa phủ còn gọi là Tiết thành, diện tích rộng lớn, nội ngoại thành đều có thắng cảnh.
Ngoại thành có một con sông dài, sâu không lường được, nước sông âm u chảy siết không ngừng gọi là Vong Xuyên. Bên trên sông có một cây cầu bạch ngọc vòm tròn(1), vắt ngang qua mặt sông, đầu cầu dựng một bia đá xanh, trên bia khắc: “Cầu Nại Hà”. Người đi qua cầu này, quên hết lai lịch, không thể quay đầu.
(1) Cầu vòm tròn sẽ có hình dạng kiểu như thế này.
Hai quỷ sai kéo theo hồn phách mệt mỏi đi qua cầu.
Hai bên bờ sông trải đầy thứ hoa màu đỏ yêu diễm, hoa khai diệp lạc(2), hoa lá cả đời không gặp nhau, là danh hoa nơi địa phủ – Bỉ ngạn hoa. Bỉ Ngạn lúc này đang không ngừng đong đưa, tựa như đang xì xào bàn tán.
(2) Hoa khai diệp lạc: hoa nở lá rụng.
Bạch Phi Phi cúi đầu nhìn mặt sông liên tiếp nhô ra những cánh tay người, đoạn móc từ trên người ra một bình sứ, cắn mở nắp bình, đem chất lỏng trong bình rót xuống sông.
“Ngao ngao nga ngao ngao…” Một loạt tiếng gầm gào khàn khàn, những cánh tay người dần hóa thành từng đoàn khói xanh, tan biến đến hầu như không còn.
Mặt sông khôi phục lại yên bình.
Quỷ sai còn lại nhìn hắn một cái: “Cần gì phải tốn công vô ích?”
Bạch Phi Phi đang muốn trả lời, lại nghe thấy một tiếng cười mềm mại như xa như gần. Y ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở cửa thành có một bà lão đang rót cho hồn phách lui tới một chén canh nóng, một đầu tóc bạc trắng lại mặc y phục màu hồng phấn.
Đến gần nhìn kĩ, người phụ nữ này thế nhưng lại có dung mạo cùng thân hình đều là của nữ tử tuổi thanh xuân, xinh đẹp vô cùng.
“Các ngươi còn không mau đi phục mệnh, Tiết vương gia ở trong điện chờ đã lâu. Nước Vong Xuyên này cả ngày oán khí ngất trời, thế nhưng ngươi lại dùng một chai quỳnh tương ngọc lộ lắng xuống được?”.
“Đa tạ Mạnh Bà chỉ điểm”
Bạch Phi Phi cúi đầu tạ ơn, rồi cùng đồng sự quỷ sai bước nhanh hơn, hướng thẳng tới Chuyển Luân Vương đại điện mà đi.
Chuyển Luân Vương Tiết vương gia đầu đội mũ quan, cả người quan phục màu đỏ, vẻ ngoài ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong Thập Điện. Lúc này hắn đang ngồi trên đài cao nhàm chán đến chết, vừa thấy có hồn phách mới tiến vào, liền cao hứng đến huơ tay múa chân.
Hắn gọi phán quan bên người, nói: “Ngươi mau xem một chút, nên xử trí như thế nào?”
Phán quan sắc mặt lạnh lùng, một thân thanh y, dáng vẻ thư sinh nhưng là có bài có bản, khí thế ác liệt.
“Người này đã nhận cứ liệt chi hình(3), đời sau nhập vào súc sinh đạo để chuộc lại tội nghiệt kiếp trước.”
(3) Cứ liệt chi hình: hình phạt cưa mình.
“Người đâu, vậy thì đẩy xuống đi!”
Tiết vương gia đem thẻ tre ném xuống, lập tức có hai tên quỷ sai cao lớn mặt xanh nanh vàng đem hồn phách bọn Bạch Phi Phi mang tới dẫn đi, rót hạ canh Mạnh bà, kéo lên Vọng Đài, đẩy vào súc sinh đạo.
Thập điện Chuyển Luân Vương, chủ quản quỷ sinh và tương lai, ở đây có Thiên đạo, Nhân đạo, A Tu La đạo, Địa ngục đạo, Súc Sinh đạo, lục đạo luân hồi. Quỷ hồn ở những điện khác tại Diêm La địa phủ trả hết nghiệt nợ người, liền tới nơi này đầu thai chuyển thế, cứ như vậy sinh sinh không ngừng.
Thấy hồn phách kia biến mất trong luân hồi, Tiết vương gia vỗ tay cười to. Phán quan đối với Bạch Phi Phi chờ quỷ sai nói: “Chuyện đã xong. Các ngươi có thể trở về phục mệnh.”
Tiết vương gia tròng mắt đảo một vòng, đối với Bạch Phi Phi nói: “Bạch tiên sinh chớ có quên thịnh yến của Lục ca Tất vương gia. Hôm nay ở bên trong Uổng Tử thành có quỷ tập dạ thị(4). Sao không đi tới góp một trận náo nhiệt?”
(4) Quỷ tập dạ thị:Chợ quỷ đêm.
Bạch Phi Phi quay đầu nhìn đồng sự quỷ sai bên người một cái.
Lúc này đã tan việc, hai người thu hồi mặt nạ quỷ dữ tợn, lộ ra dung mạo chân thật.
Đồng sự quỷ sai hàm hậu cười một tiếng nói: “Hay là chúng ta đến chợ quỷ uống rượu một lần?”
Bạch Phi Phi gật đầu đồng ý.
Phía sau Tiết vương gia tính toán chơi xấu, hướng về phía phán quan đưa tay sai sử: “Bây giờ ôm Bổn vương đến chỗ Ngũ ca đi!”
Phán quan đầy mặt bất đắc dĩ: “Ngươi a...”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Thập điện Diêm La theo như Phật giáo Trung quốc là mười chủ quản địa ngục, gọi chung là Diêm vương, đây là thuyết pháp cuối đời Đường. Theo thứ tự là: Tần Quảng vương, Sở Giang vương, Tống Đế vương, Ngỗ Quan vương, Diêm La vương, Biện Thành vương, Thái Sơn vương, Bình Đẳng vương, Đô Thị vương, Chuyển Luân vương. Mười vương này chia ra ngụ tại mười điện ở địa ngục, tục gọi là Thập Điện Diêm Vương.