Sở Từ cúi đầu nhìn xuống.
Hinh vị mềm mại kia như có như không vờn quanh chóp mũi, làm tâm Văn Cảnh có chút tâm phù khí táo, cuối cùng thấy nàng không biết ngừng lại, cặp mắt lập tức mở ra.
Ngữ khí mang theo hai phân bất mãn.
"Nhìn đủ chưa?"
Mang theo hai phân nóng nảy, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.
Hàng nghìn năm nay, trái tim của hắn đôi với mọi sự tình đều bất động thanh sắc cầm huyền, tùy ý ngoại vật quấy rầy như thế nào, đều là không nói một tiếng, duy độc đối với tiểu cô nương này bất đồng, nàng giống như bát phiến kia, trêu chọc tâm của hắn dễ như trở bàn tay.
Đáy mắt Văn Cảnh mang theo hai phân giãy giụa.
Cả thân mình như vậy liền bị Sở Từ ôm lên, "Chưa đủ nga."
Cặp mắt hồ ly cùng với đôi mắt màu đen trong suốt của Sở Từ đối diện sát gần nhau.
Văn Cảnh có thể nhìn thấy rõ ràng ý cười đáy mắt tiểu cô nương, sáng lấp lánh như là ngôi sao trên bầu trời.
Mà toàn bộ những ngôi sao đó đều vay quanh hắn.
Là loại ánh mắt khiến tất cả những người nhìn vào đều nhịn không được mà mềm lòng, liếc mắt một cái, cơ hồ khiến cho cảm xúc đáy mắt của Văn Cảnh đều phá vỡ thành từng mảnh nhỏ.
[Giá trị yêu thích của Văn Cảnh +, hiện tại .]
"Vậy thì nhìn tiếp đi."
Văn Cảnh hừ nhẹ một tiếng, híp mắt lại, mở miệng nói.
"Ngươi hẳn không phải là đơn thuần muốn đi? Có muốn ta làm cái gì không?"
Văn Cảnh nghe như vậy mở to con ngươi nhìn nàng, ngữ khí có chút ác liệt nói, "Ngươi ngoan một chút thì tốt rồi, đừng có cả ngày ôm ta."bg-ssp-{height:px}
"Ặc, được." Tiểu cô nương nghe vậy, liền thả hắn ra.
Móng vuốt Văn Cảnh dừng ở phía trên giường mềm mại, hơi đốn, nhìn tiểu cô nương ngồi trước mặt.
Ngoan như vậy sao?
Sau đó liền thấy Sở Từ đứng dậy, đi lấy đan dược của mình lấy ra một cái tích cốc đan ăn vào, lúc này Văn Cảnh mới nhớ tới tiểu cô nương là Tam Linh Căn, tu vi nông cạn, còn không thể hoàn toàn tích cốc.
Bất quá tu vi nông cạn...?
Nghĩ tới động tác lưu loát lúc trước của Sở Từ, đáy mắt Văn Cảnh mang theo một tia trào phúng, nếu như cái tu vi này xem như là nông cạn, thì Lăng Nhất kia sợ không phải thu một tông môn phế vật.
Sở Từ đem tích cốc đan không có hương vị gì nuốt xuống, nghiêng mắt nhìn tiểu mao đoàn đang ngồi trên giường không biết suy nghĩ cái gì, đôi mắt hơi lập lòe một chút, xoay người lại.
Hơi cong lưng.
"Không cần cả ngày ôm đến bên này, ôm đến bên kia, chỉ đơn thuần ôm một cái không được sao?"
Văn Cảnh kinh ngạc giương mắt, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc cùng hắn nói loại sự tình cò kè mặc cả, tay nhỏ còn hơi vươn tới phía trước, đôi mắt hơi chớp, như đang muốn nói ——
Không muốn ôm sao? Thật sư không cần ôm sao? Cho ôm một cái đi?
Vừa ngoan vừa mềm, vừa manh vừa ngọt, nếu là người trong lòng, cái sự tình đáng yêu gì đều có thể cùng ngươi cò kè mặc cả một phen, mà đối với người không ở trong lòng, bằng không chính là làm lơ, tựa như lúc trước giải quyết cái tiểu bối dứt khoát lưu loát, chính là loại bộ dáng mềm mại lại không yếu đuối này, thật là một lòng đều phải cho nàng đâm cho nát nhừ.
Hơn nữa cuối cùng vẫn là chính mình đồng ý.
Đến đến đến, ôm một cái!
[Giá trị yêu thích Văn Cảnh +, hiện tại .]
Chân sau hơi dùng sức, lấy đà nhảy lên nhẹ nhàng, nhanh nhẹn rơi vào lồng ngực tiểu cô nương.