Ngày đó tuyển tú, Khương Nhiêu hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, lúc buộc xong đai ngọc long vân, Vệ Cẩn tùy ý mở miệng, “Hôm nay tuyển tú, nàng không cần đi theo, cứ ở lại Hàm Nguyên Điện.”
“Nô tì còn chưa thấy tuyển tú bao giờ, thật sự là muốn mở mang tầm mắt.” Khương Nhiêu hơi thất vọng, Vệ Cẩn lại đột nhiên xoay người, trong lòng có chút phiền muộn, đối mặt với nàng mà nói, “Có chuyện gì hay đâu, chả thú vị gì cả. Nàng cứ yên tâm làm tốt việc của mình là được rồi!”
Trong giọng nói kia thế nhưng có chút tức giận.
Khương Nhiêu vội vàng khom người hành lễ, “Nô tì mặc cho bệ hạ an bài là được.”
Ánh mắt dừng trên đỉnh đầu hồi lâu mới thu trở về.
Khương Nhiêu nhìn thân ảnh Vệ Cẩn bước nhanh rời đi, không rõ hắn vô cớ bốc hoả là vì lý do gì, mỹ nhân tuyển tú, hậu cung phong phú, đây phải là ngày tốt của Hoàng thượng mới phải.
Chiêu Hoà Đế trong sử sách mỹ danh vang dội, Khương Nhiêu âm thầm cười nhạo, mình quả nhiên là đa tâm, Hoàng thượng lúc này gió xuân phơi phới cũng không biết chừng!
Tâm tư Hoàng thượng, thật sự là khó có thể nắm lấy.
Tuyển tú ở Bích Tiêu Cung khí thế hừng hực, Hàm Nguyên Điện cũng nghênh đón vị khách không mời mà đến.
Trương Tuấn tự mình bưng chén thuốc đưa tới, Khương Nhiêu đã mặc kệ hành vi cố chấp đưa thuốc của hắn, bởi vì nàng sớm hiểu được, trong lòng không yêu, bất quá đều là người xa lạ thôi, ngay cả tức giận cũng không đáng.
Nhưng Trương Tuấn chẳng mảy may nhận thấy, vẫn đều đặn đến kê đơn, bắt mạch, sắc thuốc.
“Không biết Trương thái y có rảnh không, theo ta đi một nơi?” Đây là lần đầu tiên Khương Nhiêu mở miệng nói chuyện trong mấy ngày qua, Trương Tuấn vui vẻ đáp ứng.
Khương Nhiêu bước chân rất nhanh, Trương Tuấn chỉ có thể một đường đi theo phía sau, nhưng chỉ thế này đã cảm thấy mỹ mãn.
Chỉ chốc lát sau, Hoa Chương Cung ở ngay trước mắt, “Ngươi chờ một chút, ta đi gặp cố nhân.”
Trương Tuấn chờ ở chỗ cũ, ánh mắt trước sau vẫn đuổi theo thân ảnh yểu điệu của nàng, trong tay còn nắm chặt vòng ngọc kia.
Nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Khương Nhiêu đi ra, ngay lúc lo lắng, lại thấy có người chậm rãi ra khỏi cửa điện.
Một cô gái quan phục đỏ son bước ra, vừa lúc gió nổi lên lay động ngọn cây, Trương Tuấn đứng đối diện với Tưởng Anh.
Hắn đột nhiên buông tay, vòng ngọc lẳng lặng rơi trên cỏ.
Tưởng Anh trước hết ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt thất kinh, nàng ta đi nhanh ra phía trước vài bước, sau đó chợt dừng bước, run giọng kêu, “Ngươi là… Trương Tuấn Chi?”
—
Điện tuyển diễn ra cả ngày, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng thượng mới mệt mỏi trở về điện.
Khương Nhiêu đang thêm phấn sáp vào trong lư hương, chỉ thấy Toàn Cơ ở sau người mang danh sách tấn phong tiến vào, đặt lên trên bàn.
Không tự chủ mà dời ánh mắt qua, không biết vì sao lại mơ hồ có chút ngột ngạt pha lẫn trong đó, nhưng nàng vẫn che giấu rất tốt, quy củ hầu hạ Hoàng thượng thay y phục lau mặt.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng hậu khoan thai bước vào.
Dáng vẻ nàng vẫn trang nhã, không nhìn ra chút thái độ mỏi mệt, sóng mắt đảo qua Khương Nhiêu đang đứng hầu hạ bên cạnh, thản nhiên nói, “Hoàng thượng cho gọi thần thiếp đến là đã xác định được phân vị?”
Vệ Cẩn quay đầu nói với Khương Nhiêu, “Nàng lui xuống trước đi, trẫm có chuyện cần trao đổi với Hoàng hậu.”
Ánh mắt u ám, nhìn không ra cảm xúc, Khương Nhiêu cung kính khép cửa điện lại, lui ra sườn điện, cách một bức tường đá khắc hoa.
Hoàng hậu cẩn thận phát hiện trong ánh mắt Hoàng thượng có chút khác thường, ban ngày tuyển tú, Hoàng thượng hình như cũng chẳng để tâm, cuối cùng tú nữ trúng tuyển đều là những cô gái có xuất thân địa vị có lợi cho triều đình, có mấy tú nữ mỹ mạo xinh đẹp cũng không trúng tuyển, thật ngoài dự đoán.
Nhưng trong sự kinh ngạc còn có hơi mừng thầm, Hoàng thượng không đắm chìm trong mỹ sắc, nàng thân là Hoàng hậu, dưới đáy lòng tất nhiên là trấn an phần nào.
Nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt, “Biểu ca mệt sao?”
Khi không có người, nàng vẫn luôn xưng hô như vậy, Vệ Cẩn thì tỏ vẻ ngầm đồng ý với cách xưng hô của nàng.
Hắn xoa xoa mi tâm, “Có chút hoa mắt.”
Hoàng hậu ôn nhu cầm tay hắn, dâng trà mới, “Hôm nay ngài chỉ tuyển bốn vị, vì thế cô cô truyền ta qua, nói là ta hà khắc với bệ hạ, thật sự là oan uổng cho Nhu nhi.”
Vệ Cẩn cười cười, không nói.
Ngay sau đó, Hoàng hậu liền mở danh sách tấn phong ra, “Mấy phân vị và cung điện này, Nhu nhi không dám tự làm chủ, xin bệ hạ an bài.”
Khương Nhiêu không yên lòng ngồi trên ghế ở sườn điện, đêm yên tĩnh không người, mà cuộc đối thoại của bọn họ đều lọt hết vào trong tai.
“Con gái của Thịnh tướng quân Thịnh Chân, tướng mạo xinh đẹp, phong tần vị cũng không quá đáng.” Giọng nói Hoàng hậu mềm mại ngoan hiền, nhưng Khương Nhiêu nghe sao đều cảm thấy chói tai không thôi.
Vệ Cẩn chỉ đơn giản nói rõ, “Phong Chiêu dung, ban thưởng danh Hoa, ở Ngọc Đường Điện.”
Hoàng hậu cười đáp ứng, trong lòng không khỏi rùng mình, Thịnh Chân này vừa vào đã là cửu tần nhị phẩm, rõ ràng địa vị rất có trọng lượng.
“Tiểu nữ An Du của An phủ, tuy rằng xuất thân nghiệp quan nhưng dáng vẻ đáng yêu…”
Ngữ khí Vệ Cẩn trầm tĩnh như nước không gợn sóng, “Phong Tiểu nghi, ở Linh Tê Cung cùng với Liễu Tần.”
“Con gái tế tửu Quốc Tử Giám Trang Tử Thanh Trang Vân Nhược, dáng vẻ đoan trang…”
“Phong Mỹ nhân, ban thưởng Giáng Vân Hiên.”
Hoàng hậu dừng một lát, cuối cùng mới nói, “Trần Như Ý này là cháu gái thự thừa Quang Lộc Tự Trần Quang.”
Nửa câu sau Hoàng hậu còn chưa nói hết, bởi vì xuất thân của nàng ta thật sự thấp kém, vốn không đủ để trúng tuyển, nhưng lại lọt vào mắt Hoàng thượng.
Những tú nữ khác dáng vẻ đều trang nhã, đối đáp trôi chảy, không dám chậm trễ. Chỉ có Trần Như Ý này vừa vào điện đã cúi thấp đầu, cho nên có vẻ vô cùng khác biệt giữa nhóm tú nữ.
Có thể khiến cho Hoàng thượng chú ý, đây đã thành công một nửa, sau đó, khi Hoàng thượng hỏi đến, ngữ điệu của nàng ta rất thấp, mang theo chút sợ sệt, Thái hậu có phần không vui, muốn đuổi nàng ta ra khỏi điện, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng nhẫn nại, vì thế để cho nàng ta trả lời tuần tự.
Hoàng hậu ngồi trên phượng tháp, trong lòng trấn tĩnh, Trần Như Ý này thủ đoạn quả thật inh, đem khuyết điểm của mình hóa thành sở trường, ra vẻ lánh vua. Nhìn như lơ đãng, lại dày công mọi đường.
Một chiêu này tuy rằng đơn giản khác người, nhưng càng mang tư thái liễu yếu đón gió như thế lại càng là lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với nam nhân, đặc biệt là nam nhân tự phụ mạnh mẽ như Hoàng thượng đây.
Cho nên, sau đó nàng ta khúm núm, cẩn thận từng chút, ở trong mắt Hoàng thượng cũng rất có phong tình.
Bỏ qua suy nghĩ, Vệ Cẩn khẽ gõ lên mặt bàn, nếu nói tiếp, thấy nhiều nữ tử như vậy, bộ dạng mỗi người mỗi vẻ, nhưng thứ hắn để ý chẳng qua đều là dòng dõi thân thế, hữu ích với triều chính mới tiếp tục sử dụng, chỉ có Trần Như Ý này là thật sự có thể khiến hắn có chút hứng thú.
Nhưng chỉ là một chút hứng thú thôi.
Dù sao cũng chỉ là đủ nhân số, nhất thời cao hứng, giữ nàng ta ở lại trong cung cũng không sao, nếu không Tịnh Thái hậu lại đến khuyên bảo một phen.
Thêm một mình nàng ta cũng không coi là nhiều, thiếu một mình nàng ta thì cũng không hẳn là ít.
“Xuất thân nàng ta không cao, phong một chức Thường tại thôi.”
Trong lòng Hoàng hậu an tâm một chút, vì thế tranh thủ thời cơ, “Hoa Âm Các đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ cho Trần Thường tại qua đó.”
Vệ Cẩn gật đầu, không sắp xếp gì nữa.
Nếu bàn về quy mô thì Hoa Âm Các cũng được cho là hoa lệ, nhưng chỉ có một khuyết điểm đó là cách Hàm Nguyên Điện rất xa, không tiện cho Hoàng thượng triệu kiến.
An bài như thế, thật ra là thủ đoạn thường thấy trong hậu cung, nếu không phải là phi tần được Hoàng thượng hết sức coi trọng, như vậy khoảng cách tẩm cung xa hay gần có thể tạo ảnh hưởng quyết định.
Có đôi khi, thậm chí còn quá mức, trước kia khi Chính Đức Đế còn tại vị, tình cờ sủng hạnh một cung nữ rồi phong làm Thái nữ, cô cô Tịnh Quý phi liền mang nàng ta đến một cung xá xa xôi, sau một thời gian rất lâu, bệ hạ chưa từng chiêu hạnh nàng ta.
Ba chữ Trần Như Ý lọt vào tai, Khương Nhiêu hơi ngẩn ra, bỗng liên tưởng đến Trịnh Thu, trong lòng mơ hồ có dự cảm.
Nói xong, thượng công cục đã đưa ngọc bài thị tẩm xanh biếc lại đây. Khương Nhiêu mang vào trong, vô cùng đúng mực.
Hoàng hậu đang bóc hạt sen, dùng muỗng bạc bỏ tim sen ra, tao nhã bỏ lên đĩa sứ, nhưng Hoàng thượng một cái cũng không ăn.
“Bệ hạ, nên lật bài rồi.” Khương Nhiêu đến gần mấy bước, Vệ Cẩn lơ đãng vuốt ve ba miếng ngọc bài, sau đó đẩy một cái, “Mang xuống đi, đêm nay không đi hậu cung.”
“Tuy rằng bệ hạ vất vả chính sự, nhưng đã nhiều ngày chưa từng đặt chân đến hậu cung, thần thiếp lo rằng ngài sẽ mệt long thể.” Hoàng hậu hiểu rõ, ngoài mặt thì đến xem, Hoàng thượng đến tẩm cung mình nhiều nhất, hai người cũng hài hoà với nhau.
Nhưng trên thực tế, Hoàng thượng không đi hậu cung, ngoại trừ nay phi tần quá ít, lại nhiều người cũ ở vương phủ không có cảm giác mới mẻ, nữ quan ngự tiền Khương Nhiêu mới đến nhậm chức này là một nguyên nhân khác.
Một cô gái yêu kiều quyến rũ như vậy ở bên người, Hoàng thượng sao còn có tâm tư tầm hoa vấn liễu?
“Chuyện hậu cung còn phải làm phiền Hoàng hậu xử lý, hôm nay trẫm mệt mỏi, nàng lui xuống trước đi.” Khi có những phi tần khác yết kiến, Vệ Cẩn hình như không thích Khương Nhiêu ở đây, luôn cố ý xa cách.
Hoàng hậu dung nhan xinh đẹp, phong thái không thể bắt bẻ, quả thật là phong độ tiểu thư khuê các nhất đẳng, nàng khom người cúi đầu, “Chờ chúng muội muội mới tấn phong vào cung, hậu cung hẳn sẽ náo nhiệt lên, bệ hạ cũng có thể thay đổi tâm tình.”
Vệ Cẩn cười đáp một tiếng, tuấn mỹ vô song, nam nhân như vậy, lại nắm giữ thiên hạ, cô gái nào lại không động tâm? Huống chi là Tạ Doanh Nhu thanh mai trúc mã.
Khương Nhiêu theo quy củ, khom người tiễn Hoàng hậu tới ngoài điện, “Hoàng hậu nương nương cẩn thận đi thong thả.”
Hoàng hậu quay đầu lại, “Khương ngự thị thân là nữ quan bên người bệ hạ, vốn nên nói thêm chút, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt.”
Khương Nhiêu nhìn như thuận theo mà cười đáp, “Hoàng hậu nương nương ngày ngày bận rộn, còn rảnh rỗi quan tâm, thật khiến cho nô tì được sủng mà lo.”
“Có vài người mưu toan tranh thủ tình cảm, nhưng không nhìn rõ vị trí của mình, đến cuối cùng công dã tràng mò trăng đáy nước, chỉ có điều Khương ngự thị là người thông minh, biết chừng mực. Tuy rằng ngươi ở bên người Hoàng thượng, nhưng nói cho cùng đều là nữ tử hậu cung, bổn cung sẽ không dễ dàng tha thứ những chuyện quấy nhiễu cung đình phát sinh liên tiếp.” Lời nói Hoàng hậu lưu loát, trái ngược với tư thái hoà nhã vừa rồi ở trong điện, trong ánh mắt cũng cực kỳ khinh thường.
Không đợi Khương Nhiêu trả lời, nàng đã vén ống tay áo, ngồi lên phượng liễn mà đi.
Một cô gái xuất thân tướng mạo địa vị đều hoàn hảo như Tạ Doanh Nhu, rất là chướng mắt với loại nữ quan thấy người sang bắt quàng làm họ như Khương Nhiêu, nhưng ở trong lòng Hoàng hậu, trong loại khinh thường này còn kèm theo sự đau đớn khó có thể nói, nàng không cam lòng, một cô gái thấp kém như vậy…
Mặc dù là Bạch Tiệp dư có thai trong người cũng chưa khiến nàng bất an như thế.
Trong Tử Thần Cung tráng lệ, sáng như ban ngày, ánh sáng lấp lánh trải dài.
Lưu Ly nhấc tay lên, Hoàng hậu hơi hạ thấp người xuống xe, rất xa đã nhìn thấy một bóng người lẳng lặng chờ ở ngoài cửa điện.
Nàng nhẹ nhàng cong khóe miệng, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay.
Trên mặt Tưởng Anh vốn chờ đã lâu lộ ra vẻ ngoan ngoãn khiêm nhường, “Nô tì đã nghĩ xong, nguyện ý nghe theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu hài lòng đỡ nàng ta đứng dậy, “Vào trong ngồi đi, trò chuyện với bổn cung.”
Ngày đó tuyển tú, Khương Nhiêu hầu hạ Hoàng thượng thay y phục, lúc buộc xong đai ngọc long vân, Vệ Cẩn tùy ý mở miệng, “Hôm nay tuyển tú, nàng không cần đi theo, cứ ở lại Hàm Nguyên Điện.”
“Nô tì còn chưa thấy tuyển tú bao giờ, thật sự là muốn mở mang tầm mắt.” Khương Nhiêu hơi thất vọng, Vệ Cẩn lại đột nhiên xoay người, trong lòng có chút phiền muộn, đối mặt với nàng mà nói, “Có chuyện gì hay đâu, chả thú vị gì cả. Nàng cứ yên tâm làm tốt việc của mình là được rồi!”
Trong giọng nói kia thế nhưng có chút tức giận.
Khương Nhiêu vội vàng khom người hành lễ, “Nô tì mặc cho bệ hạ an bài là được.”
Ánh mắt dừng trên đỉnh đầu hồi lâu mới thu trở về.
Khương Nhiêu nhìn thân ảnh Vệ Cẩn bước nhanh rời đi, không rõ hắn vô cớ bốc hoả là vì lý do gì, mỹ nhân tuyển tú, hậu cung phong phú, đây phải là ngày tốt của Hoàng thượng mới phải.
Chiêu Hoà Đế trong sử sách mỹ danh vang dội, Khương Nhiêu âm thầm cười nhạo, mình quả nhiên là đa tâm, Hoàng thượng lúc này gió xuân phơi phới cũng không biết chừng!
Tâm tư Hoàng thượng, thật sự là khó có thể nắm lấy.
Tuyển tú ở Bích Tiêu Cung khí thế hừng hực, Hàm Nguyên Điện cũng nghênh đón vị khách không mời mà đến.
Trương Tuấn tự mình bưng chén thuốc đưa tới, Khương Nhiêu đã mặc kệ hành vi cố chấp đưa thuốc của hắn, bởi vì nàng sớm hiểu được, trong lòng không yêu, bất quá đều là người xa lạ thôi, ngay cả tức giận cũng không đáng.
Nhưng Trương Tuấn chẳng mảy may nhận thấy, vẫn đều đặn đến kê đơn, bắt mạch, sắc thuốc.
“Không biết Trương thái y có rảnh không, theo ta đi một nơi?” Đây là lần đầu tiên Khương Nhiêu mở miệng nói chuyện trong mấy ngày qua, Trương Tuấn vui vẻ đáp ứng.
Khương Nhiêu bước chân rất nhanh, Trương Tuấn chỉ có thể một đường đi theo phía sau, nhưng chỉ thế này đã cảm thấy mỹ mãn.
Chỉ chốc lát sau, Hoa Chương Cung ở ngay trước mắt, “Ngươi chờ một chút, ta đi gặp cố nhân.”
Trương Tuấn chờ ở chỗ cũ, ánh mắt trước sau vẫn đuổi theo thân ảnh yểu điệu của nàng, trong tay còn nắm chặt vòng ngọc kia.
Nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Khương Nhiêu đi ra, ngay lúc lo lắng, lại thấy có người chậm rãi ra khỏi cửa điện.
Một cô gái quan phục đỏ son bước ra, vừa lúc gió nổi lên lay động ngọn cây, Trương Tuấn đứng đối diện với Tưởng Anh.
Hắn đột nhiên buông tay, vòng ngọc lẳng lặng rơi trên cỏ.
Tưởng Anh trước hết ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt thất kinh, nàng ta đi nhanh ra phía trước vài bước, sau đó chợt dừng bước, run giọng kêu, “Ngươi là… Trương Tuấn Chi?”
—
Điện tuyển diễn ra cả ngày, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng thượng mới mệt mỏi trở về điện.
Khương Nhiêu đang thêm phấn sáp vào trong lư hương, chỉ thấy Toàn Cơ ở sau người mang danh sách tấn phong tiến vào, đặt lên trên bàn.
Không tự chủ mà dời ánh mắt qua, không biết vì sao lại mơ hồ có chút ngột ngạt pha lẫn trong đó, nhưng nàng vẫn che giấu rất tốt, quy củ hầu hạ Hoàng thượng thay y phục lau mặt.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng hậu khoan thai bước vào.
Dáng vẻ nàng vẫn trang nhã, không nhìn ra chút thái độ mỏi mệt, sóng mắt đảo qua Khương Nhiêu đang đứng hầu hạ bên cạnh, thản nhiên nói, “Hoàng thượng cho gọi thần thiếp đến là đã xác định được phân vị?”
Vệ Cẩn quay đầu nói với Khương Nhiêu, “Nàng lui xuống trước đi, trẫm có chuyện cần trao đổi với Hoàng hậu.”
Ánh mắt u ám, nhìn không ra cảm xúc, Khương Nhiêu cung kính khép cửa điện lại, lui ra sườn điện, cách một bức tường đá khắc hoa.
Hoàng hậu cẩn thận phát hiện trong ánh mắt Hoàng thượng có chút khác thường, ban ngày tuyển tú, Hoàng thượng hình như cũng chẳng để tâm, cuối cùng tú nữ trúng tuyển đều là những cô gái có xuất thân địa vị có lợi cho triều đình, có mấy tú nữ mỹ mạo xinh đẹp cũng không trúng tuyển, thật ngoài dự đoán.
Nhưng trong sự kinh ngạc còn có hơi mừng thầm, Hoàng thượng không đắm chìm trong mỹ sắc, nàng thân là Hoàng hậu, dưới đáy lòng tất nhiên là trấn an phần nào.
Nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt, “Biểu ca mệt sao?”
Khi không có người, nàng vẫn luôn xưng hô như vậy, Vệ Cẩn thì tỏ vẻ ngầm đồng ý với cách xưng hô của nàng.
Hắn xoa xoa mi tâm, “Có chút hoa mắt.”
Hoàng hậu ôn nhu cầm tay hắn, dâng trà mới, “Hôm nay ngài chỉ tuyển bốn vị, vì thế cô cô truyền ta qua, nói là ta hà khắc với bệ hạ, thật sự là oan uổng cho Nhu nhi.”
Vệ Cẩn cười cười, không nói.
Ngay sau đó, Hoàng hậu liền mở danh sách tấn phong ra, “Mấy phân vị và cung điện này, Nhu nhi không dám tự làm chủ, xin bệ hạ an bài.”
Khương Nhiêu không yên lòng ngồi trên ghế ở sườn điện, đêm yên tĩnh không người, mà cuộc đối thoại của bọn họ đều lọt hết vào trong tai.
“Con gái của Thịnh tướng quân Thịnh Chân, tướng mạo xinh đẹp, phong tần vị cũng không quá đáng.” Giọng nói Hoàng hậu mềm mại ngoan hiền, nhưng Khương Nhiêu nghe sao đều cảm thấy chói tai không thôi.
Vệ Cẩn chỉ đơn giản nói rõ, “Phong Chiêu dung, ban thưởng danh Hoa, ở Ngọc Đường Điện.”
Hoàng hậu cười đáp ứng, trong lòng không khỏi rùng mình, Thịnh Chân này vừa vào đã là cửu tần nhị phẩm, rõ ràng địa vị rất có trọng lượng.
“Tiểu nữ An Du của An phủ, tuy rằng xuất thân nghiệp quan nhưng dáng vẻ đáng yêu…”
Ngữ khí Vệ Cẩn trầm tĩnh như nước không gợn sóng, “Phong Tiểu nghi, ở Linh Tê Cung cùng với Liễu Tần.”
“Con gái tế tửu Quốc Tử Giám Trang Tử Thanh Trang Vân Nhược, dáng vẻ đoan trang…”
“Phong Mỹ nhân, ban thưởng Giáng Vân Hiên.”
Hoàng hậu dừng một lát, cuối cùng mới nói, “Trần Như Ý này là cháu gái thự thừa Quang Lộc Tự Trần Quang.”
Nửa câu sau Hoàng hậu còn chưa nói hết, bởi vì xuất thân của nàng ta thật sự thấp kém, vốn không đủ để trúng tuyển, nhưng lại lọt vào mắt Hoàng thượng.
Những tú nữ khác dáng vẻ đều trang nhã, đối đáp trôi chảy, không dám chậm trễ. Chỉ có Trần Như Ý này vừa vào điện đã cúi thấp đầu, cho nên có vẻ vô cùng khác biệt giữa nhóm tú nữ.
Có thể khiến cho Hoàng thượng chú ý, đây đã thành công một nửa, sau đó, khi Hoàng thượng hỏi đến, ngữ điệu của nàng ta rất thấp, mang theo chút sợ sệt, Thái hậu có phần không vui, muốn đuổi nàng ta ra khỏi điện, nhưng Hoàng thượng lại vô cùng nhẫn nại, vì thế để cho nàng ta trả lời tuần tự.
Hoàng hậu ngồi trên phượng tháp, trong lòng trấn tĩnh, Trần Như Ý này thủ đoạn quả thật inh, đem khuyết điểm của mình hóa thành sở trường, ra vẻ lánh vua. Nhìn như lơ đãng, lại dày công mọi đường.
Một chiêu này tuy rằng đơn giản khác người, nhưng càng mang tư thái liễu yếu đón gió như thế lại càng là lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với nam nhân, đặc biệt là nam nhân tự phụ mạnh mẽ như Hoàng thượng đây.
Cho nên, sau đó nàng ta khúm núm, cẩn thận từng chút, ở trong mắt Hoàng thượng cũng rất có phong tình.
Bỏ qua suy nghĩ, Vệ Cẩn khẽ gõ lên mặt bàn, nếu nói tiếp, thấy nhiều nữ tử như vậy, bộ dạng mỗi người mỗi vẻ, nhưng thứ hắn để ý chẳng qua đều là dòng dõi thân thế, hữu ích với triều chính mới tiếp tục sử dụng, chỉ có Trần Như Ý này là thật sự có thể khiến hắn có chút hứng thú.
Nhưng chỉ là một chút hứng thú thôi.
Dù sao cũng chỉ là đủ nhân số, nhất thời cao hứng, giữ nàng ta ở lại trong cung cũng không sao, nếu không Tịnh Thái hậu lại đến khuyên bảo một phen.
Thêm một mình nàng ta cũng không coi là nhiều, thiếu một mình nàng ta thì cũng không hẳn là ít.
“Xuất thân nàng ta không cao, phong một chức Thường tại thôi.”
Trong lòng Hoàng hậu an tâm một chút, vì thế tranh thủ thời cơ, “Hoa Âm Các đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ cho Trần Thường tại qua đó.”
Vệ Cẩn gật đầu, không sắp xếp gì nữa.
Nếu bàn về quy mô thì Hoa Âm Các cũng được cho là hoa lệ, nhưng chỉ có một khuyết điểm đó là cách Hàm Nguyên Điện rất xa, không tiện cho Hoàng thượng triệu kiến.
An bài như thế, thật ra là thủ đoạn thường thấy trong hậu cung, nếu không phải là phi tần được Hoàng thượng hết sức coi trọng, như vậy khoảng cách tẩm cung xa hay gần có thể tạo ảnh hưởng quyết định.
Có đôi khi, thậm chí còn quá mức, trước kia khi Chính Đức Đế còn tại vị, tình cờ sủng hạnh một cung nữ rồi phong làm Thái nữ, cô cô Tịnh Quý phi liền mang nàng ta đến một cung xá xa xôi, sau một thời gian rất lâu, bệ hạ chưa từng chiêu hạnh nàng ta.
Ba chữ Trần Như Ý lọt vào tai, Khương Nhiêu hơi ngẩn ra, bỗng liên tưởng đến Trịnh Thu, trong lòng mơ hồ có dự cảm.
Nói xong, thượng công cục đã đưa ngọc bài thị tẩm xanh biếc lại đây. Khương Nhiêu mang vào trong, vô cùng đúng mực.
Hoàng hậu đang bóc hạt sen, dùng muỗng bạc bỏ tim sen ra, tao nhã bỏ lên đĩa sứ, nhưng Hoàng thượng một cái cũng không ăn.
“Bệ hạ, nên lật bài rồi.” Khương Nhiêu đến gần mấy bước, Vệ Cẩn lơ đãng vuốt ve ba miếng ngọc bài, sau đó đẩy một cái, “Mang xuống đi, đêm nay không đi hậu cung.”
“Tuy rằng bệ hạ vất vả chính sự, nhưng đã nhiều ngày chưa từng đặt chân đến hậu cung, thần thiếp lo rằng ngài sẽ mệt long thể.” Hoàng hậu hiểu rõ, ngoài mặt thì đến xem, Hoàng thượng đến tẩm cung mình nhiều nhất, hai người cũng hài hoà với nhau.
Nhưng trên thực tế, Hoàng thượng không đi hậu cung, ngoại trừ nay phi tần quá ít, lại nhiều người cũ ở vương phủ không có cảm giác mới mẻ, nữ quan ngự tiền Khương Nhiêu mới đến nhậm chức này là một nguyên nhân khác.
Một cô gái yêu kiều quyến rũ như vậy ở bên người, Hoàng thượng sao còn có tâm tư tầm hoa vấn liễu?
“Chuyện hậu cung còn phải làm phiền Hoàng hậu xử lý, hôm nay trẫm mệt mỏi, nàng lui xuống trước đi.” Khi có những phi tần khác yết kiến, Vệ Cẩn hình như không thích Khương Nhiêu ở đây, luôn cố ý xa cách.
Hoàng hậu dung nhan xinh đẹp, phong thái không thể bắt bẻ, quả thật là phong độ tiểu thư khuê các nhất đẳng, nàng khom người cúi đầu, “Chờ chúng muội muội mới tấn phong vào cung, hậu cung hẳn sẽ náo nhiệt lên, bệ hạ cũng có thể thay đổi tâm tình.”
Vệ Cẩn cười đáp một tiếng, tuấn mỹ vô song, nam nhân như vậy, lại nắm giữ thiên hạ, cô gái nào lại không động tâm? Huống chi là Tạ Doanh Nhu thanh mai trúc mã.
Khương Nhiêu theo quy củ, khom người tiễn Hoàng hậu tới ngoài điện, “Hoàng hậu nương nương cẩn thận đi thong thả.”
Hoàng hậu quay đầu lại, “Khương ngự thị thân là nữ quan bên người bệ hạ, vốn nên nói thêm chút, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt.”
Khương Nhiêu nhìn như thuận theo mà cười đáp, “Hoàng hậu nương nương ngày ngày bận rộn, còn rảnh rỗi quan tâm, thật khiến cho nô tì được sủng mà lo.”
“Có vài người mưu toan tranh thủ tình cảm, nhưng không nhìn rõ vị trí của mình, đến cuối cùng công dã tràng mò trăng đáy nước, chỉ có điều Khương ngự thị là người thông minh, biết chừng mực. Tuy rằng ngươi ở bên người Hoàng thượng, nhưng nói cho cùng đều là nữ tử hậu cung, bổn cung sẽ không dễ dàng tha thứ những chuyện quấy nhiễu cung đình phát sinh liên tiếp.” Lời nói Hoàng hậu lưu loát, trái ngược với tư thái hoà nhã vừa rồi ở trong điện, trong ánh mắt cũng cực kỳ khinh thường.
Không đợi Khương Nhiêu trả lời, nàng đã vén ống tay áo, ngồi lên phượng liễn mà đi.
Một cô gái xuất thân tướng mạo địa vị đều hoàn hảo như Tạ Doanh Nhu, rất là chướng mắt với loại nữ quan thấy người sang bắt quàng làm họ như Khương Nhiêu, nhưng ở trong lòng Hoàng hậu, trong loại khinh thường này còn kèm theo sự đau đớn khó có thể nói, nàng không cam lòng, một cô gái thấp kém như vậy…
Mặc dù là Bạch Tiệp dư có thai trong người cũng chưa khiến nàng bất an như thế.
Trong Tử Thần Cung tráng lệ, sáng như ban ngày, ánh sáng lấp lánh trải dài.
Lưu Ly nhấc tay lên, Hoàng hậu hơi hạ thấp người xuống xe, rất xa đã nhìn thấy một bóng người lẳng lặng chờ ở ngoài cửa điện.
Nàng nhẹ nhàng cong khóe miệng, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay.
Trên mặt Tưởng Anh vốn chờ đã lâu lộ ra vẻ ngoan ngoãn khiêm nhường, “Nô tì đã nghĩ xong, nguyện ý nghe theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu hài lòng đỡ nàng ta đứng dậy, “Vào trong ngồi đi, trò chuyện với bổn cung.”