Trong Tử Thần Cung, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên tháp, hoa văn lựu đỏ và nghê thường tuyết tùng hoa lệ chói mắt. Chỉ là thần sắc trên mặt lại vô cùng rét lạnh.
Trang Mỹ nhân và An Quý nhân nhìn nhau, rồi lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chằm chằm chậu mẫu đơn trân châu không nói gì.
Hoa Thục phi trái lại vẫn giữ thần thái bình tĩnh, bưng trà nhấp một ngụm, cũng không nói.
Chỉ có Liễu Phi khẽ mở miệng, “Giờ thỉnh an đã qua lâu mà Khương Quý phi lại kề cà chưa đến, như thế thật uổng cung quy, thần thiếp thấy cực kỳ không ổn.”
Nay trong hậu cung Bạch Phi bệnh lâu sớm không còn thỉnh an, Trần Phương nghi lại im hơi lặng tiếng mà biến mất, ngay cả Liên Nguyệt vốn sắp tấn phong cũng đột nhiên gả cho Lạc Hoài Vương, trong Tử Thần Cung trở nên quạnh quẽ.
Mà tất cả sự biến hoá này đều xuất phát từ một nữ nhân, Quý phi Khương thị.
Không nói đến nàng xuất thân thấp hèn, có thể từ nữ quan bước lên địa vị Quý phi, đại điển phong phi kia lại không ai có thể có, cũng không bàn chuyện nàng độc chiếm ân sủng, mẹ quý nhờ con. Chỉ nói trong mắt không có kỷ luật hậu cung, chưa từng để Hoàng hậu vào mắt đã đủ để trị tội.
Cũng không phải là lần đầu Khương Quý phi không đến thỉnh an, chỉ là trước đây ít nhiều đều sai cung nhân đến bẩm báo nguyên nhân, nay lại càng kiêu căng, ngay cả lấy cớ cũng lười lấy làm lệ, cứ công khai vắng mặt như vậy.
Nếu nói không thể chịu được nhất, không ai khác ngoài Hoàng hậu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy này nữ nhân cạnh giường Tiên hoàng, nàng đã có dự cảm xấu, bây giờ đúng là được kiểm chứng.
Trước đây, Hoàng thượng mặc dù có bận rộn đi nữa cũng sẽ đúng hạn theo lệ đến thăm mình, lúc nào cũng ôn nhu săn sóc, nhưng từ sau khi Khương thị được sủng ái, số lần Hoàng thượng đến Tử Thần Cung càng ngày càng ít.
Lúc trước khi Khương thị mới được sủng, Hoàng thượng vẫn chưa cho nàng ta phân vị gì, trong hậu cung đều truyền nói Hoàng thượng quan tâm mình, đối với cô gái kia bất quá là nhất thời mới mẻ, lên không được, nhưng ngày đó khi chiếu thư phong phi đưa đến trước mắt, nàng mới nghĩ thông suốt hết thảy.
Càng hiểu rõ lại càng hận, Hoàng thượng cũng chưa bao giờ hao phí tâm tư dư thừa với nữ nhân, thế mà lại bảo vệ Khương thị, không vào hậu cung, chỉ chuyên tâm ở ngự tiền.
Đây cũng không phải đơn giản là mới mẻ!
Sắc mặt Hoàng hậu càng không tốt, nàng suy đi nghĩ lại, rốt cuộc là từ khi nào mà biểu ca tình nghĩa nồng nàn thuở nhỏ đã thay đổi?
Liễu Phi đứng tại chỗ, nhất thời không biết đúng sai, nhưng Hoa Thục phi dò xét liếc nàng ta một cái, “Liễu Phi thật là một người chu toàn.”
Hoa Thục phi thường ngày luôn xem thường sự dối trá của Liễu Phi, lời này tuyệt đối không cho nàng ta chút mặt mũi.
Liễu Phi không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói, “Chúng ta cùng tồn tại trong cung, tất nhiên là phải tuân thủ quy củ, không thể rối loạn tôn ti mới phải.”
Hoa Thục phi đặt chén trà xuống, “Nghe nói Hàm Yên đế cơ bị bệnh mấy ngày nay, Hoàng thượng thương con gái đến sốt ruột, không ít lần đi Linh Tê Cung. Nếu nhớ không lầm, ngày mười lăm là ngày nghỉ, ở chỗ muội có đúng cung quy hay không?”
Liễu Phi nhất thời á khẩu không trả lời được, Hoàng hậu rốt cuộc khoát tay ngừng tranh chấp, “Mấy ngày gần đây trong cung sự vụ bận rộn, việc nhỏ không đáng kể không cần so đo quá nhiều, bổn cung chính là lo lắng Khương Quý phi thân thể yếu đuối, trong ba ngày có hai ngày đều cáo bệnh giả, nên phái thái y đi xem một cái.”
Lưu Ly ở bên cạnh chỉ điểm, “Xưa nay là ti chức của Trương thái y.”
Hoàng hậu làm như quan tâm, “Trương thái y trẻ tuổi tài giỏi anh tuấn, nhưng kinh nghiệm thì hơi nông cạn. Truyền ý chỉ của bổn cung, đặc biệt cho phép Thái y lệnh Vương Liêm mỗi ngày đến Sơ Đường Cung bắt mạch.”
—
Hành cung bị cháy, may mà hồi cung đúng lúc, Yên Tần Hầu phu nhân nguy hiểm một kiếp, chính là lấy mạng của Tiết ti y cứu giúp, mất mạng tại chỗ, bị đốt thành tro bụi.
Mà tra rõ nhiều ngày qua, cũng không có dấu vết để lại, nhưng mà Nguyệt Cẩm cô cô của Vũ Hợp Cung ngày đó có đi qua phủ nội vụ. Ngoài ra thì không có gì khác.
Nhưng Khương Nhiêu ước chừng đoán được, việc này không khỏi liên quan đến Thái hậu.
Nếu Yên Tần Hầu phu nhân vừa chết, như vậy chân tướng bà biết cũng không tiết lộ ra được, mà năm đó chuyện Tịnh Quý phi mưu hại vĩnh viễn bị niêm phong, bởi vì chỉ có người chết mới biết chuyện.
Tịnh Thái hậu nay u cư, trước sau vẫn không thừa nhận thân phận Khương Nhiêu, cho rằng nàng là con của Vệ Tề.
Tin tức dần dần truyền đi, triều đình dân chúng già trẻ đều bàn luận, đều thổi phồng thân phận của Khương thị, thậm chí, ngay cả người đã từng là thầy giáo của Hoàng thượng, nay là tổng sự Hàn Lâm Viện Triệu Lâm Ngạn cũng phản đối việc này, nhiều lần dâng thư khuyên bảo, xin bệ hạ lấy quốc thể làm trọng.
Lần tranh chấp này vẫn chưa tan đi, nhưng thật ra có dấu hiệu càng thêm phát triển. Mà đứng ở sau chắc chắn là một kỳ nhân.
Trước chiếc giường hẹp vô cùng đơn giản, Khương Nhiêu chầm chậm ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt của người vô cùng giống mình đang nằm trên giường kia.
Từ sau khi hoả hoạn, Y Tự vẫn cứ mê man như thế, khi thì tỉnh, khi thì nói nhảm. Giày vò một trận rồi ngủ thiếp đi.
Khương Nhiêu sắp sinh, bụng tròn như viên trân châu, cử động càng thêm chậm chạp.
Tuy rằng nàng nay là thân phận Quý phi, nhưng cố ý cậy sủng mà kiêu, đó chính là chọc giận Hoàng hậu. Nhưng bởi vì Tạ Doanh Nhu rất bình tĩnh, chỉ có bức nàng ta đến đường cùng mới có thể giấu đầu lòi đuôi.
Đến thăm Y Tự chẳng qua là vì công ơn dưỡng dục hơn mười năm, rốt cuộc là tâm không đành lòng.
Đợi nửa canh giờ, bà trước sau vẫn chưa tỉnh táo, vì thế Khương Nhiêu cất bước, muốn đến Hải Đường Uyển giải sầu.
Cửa vừa đóng lại, người trên giường liền mở hai mắt ra, Y Tự ngồi dậy, trong đôi mắt kia vô cùng sáng rõ, căn bản không hề có dấu hiệu bị điên.
Thị nữ hành cung không nhiều lắm, chỉ có hai người, ở đây hành động có chút tự do, Y Tự đẩy cửa sau ra, liền đi vào khu rừng nhỏ cách đó không xa nghỉ ngơi.
Thị nữ nhìn một lúc, thấy bà yên ổn vô sự thì tự làm việc của mình.
Nhưng sâu trong rừng cây loé lên một thân ảnh màu lục nhạt, Y Tự đè thấp giọng nói, “Thay ta an bài một chút, ta muốn đưa lên một phần đại lễ vào sinh nhật của Tịnh Thái hậu.”
Cô gái kia cúi đầu xuống, cung kính cúi chào, “Diêu Dao xin nghe theo mệnh lệnh của phu nhân.”
Không phải ai khác, đúng là Diêu chưởng bảo của ti bảo.
—
Mặc dù mới đầu xuân, Hải Đường Uyển đã gió mát mười dặm, khiến người vui vẻ.
Oánh Sương dìu ở một bên, Khương Nhiêu đi một lát liền có thể cảm thấy thai nhi trong bụng đang giãy.
Nàng dừng bước, trên mặt mơ hồ có chút ngọt ngào.
Oánh Sương nhìn, thầm nghĩ mặc dù là đối với Hoàng thượng, nàng cũng chưa bao giờ có nụ cười ôn nhu như thế.
Nếu không phải là người đang làm mẹ, vĩnh viễn cũng không thể có cảm giác tràn ngập chờ mong và hạnh phúc này.
Oánh Sương thuận tay lót đệm hương bồ, Khương Nhiêu liền ngồi xuống trong đình, gió thoảng qua, tựa hồ còn có thể nhìn thấy hồng mai nở rộ đêm đó.
Hải Đường Uyển, quả nhiên là không giải được duyên phận.
“Nhiều ngày không gặp, thần sắc Quý phi tỷ tỷ tốt thật.”
Khương Nhiêu nghe thấy giọng Liễu Phi, chỉ hời hợt nghiêng mặt sang bên, “Xin nhận lời lành của muội.”
Liễu Phi không chỉ đi một mình, còn mang theo Hàm Yên đế cơ, dáng người nàng ta nhẹ nhàng, tuy rằng tuổi tác không còn ít, nhưng luôn có cảm giác yên tĩnh, chỉ có điều nay cảm nhận trong mắt Khương Nhiêu đã thay đổi.
Chuyện gì ở trong cung cũng đều không thiếu nữ nhân diễn trò. Trong lúc đấu đá tính kế, ai có thể người khôn giữ mình, chẳng qua là kỹ năng cao hơn một bậc thôi.
Liễu Phi thấy nàng ngồi trên băng đá, vội vàng lại đây đỡ, “Càng sắp lâm bồn thì càng không thể ra lạnh, Quý phi tỷ tỷ mau đứng lên thôi!”
Khương Nhiêu chỉ nhìn chằm chằm Hàm Yên đế cơ, đưa tay kéo cô bé lại đây, dịu dàng hỏi, “Đã khoẻ hơn chưa?”
Hàm Yên dù sao cũng là trẻ con, vội vàng nhìn Liễu Phi, sau đó gật gật đầu, “Tạ Quý phi nương nương quan tâm, Hàm Yên khoẻ hơn nhiều.”
Khương Nhiêu hài lòng gật đầu, “Bị bệnh đã lâu, Liễu Phi muội chắc cũng khó chịu.”
Liễu Phi cười đáp, “Hàm Yên mấy ngày nay luôn ồn ào muốn ăn bánh hoa đào trong cung tỷ, dỗ thế nào cũng không ngừng.”
Hàm Yên nghe thấy bánh hoa đào thì mắt sáng ngời, hơi mong đợi nhìn Khương Nhiêu.
“Vừa vặn hôm qua mới làm xong, hoa đào cũng mới nở, rất tươi mới,” Khương Nhiêu nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hàm Yên, “Có muốn theo bổn cung trở về nếm thử không?”
Hàm Yên vội vàng gật đầu, nhưng Liễu Phi lại quở trách một câu, hơi hơi chối từ, mấy người cùng đi Sơ Đường Cung.
Bánh hoa đào được dọn lên bàn, chia thành mấy miếng nhỏ, Hàm Yên liền cầm thìa bạc tự mình dùng lấy.
Chỉ chốc lát bữa trưa lần lượt được mang lên, đã tới Sơ Đường Cung, Khương Nhiêu lại có thể nào không tận tình?
Đúng lúc này, Thái y lệnh Vương Liêm tiến vào bắt mạch, sau khi mở toa thuốc ra thì ra lệnh cho cung nhân đi sắc thuốc.
Đang ăn, Liễu Phi bỗng nhiên nói nhiều, dường như rất thân thiết với Khương Nhiêu.
Hàm Yên này thỉnh thoảng cắn một cái, Oánh Sương vốn muốn tiến lên đút cho ăn, lại bị Liễu Phi khách khí từ chối, tự mình làm lấy.
Khương Nhiêu đưa mắt nhìn Oánh Sương, nàng ta liền yên lặng lui ra, mấy cung nhân hầu hạ gần người cũng đồng loạt lui ra.
Liễu Phi chuyên tâm dùng bữa, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới phát hiện lúc này trong điện đúng là không còn một bóng người, nhóm thị nữ không biết đã lui ra ngoài từ khi nào.
Nàng ta gác đũa xuống, không khí mơ hồ có chút kỳ quái.
Khương Nhiêu lại vỗ vỗ tay, đè thấp giọng, chỉ thấy một thái giám nhỏ con cúi đầu đi tới, “Đây là cung nhân có khứu giác tốt nhất trong cung bổn cung, có thể phân biệt được trăm mùi, bất kỳ hương nhẹ nào cũng có thể nhận ra được, rất khéo.”
Sắc mặt Liễu Phi cứng đờ, tiểu cung nhân kia được lệnh, liền chấm một cái vào đĩa đồ ăn trước mặt Liễu Phi, khẽ ngửi trên đầu ngón tay.
“Bẩm nương nương, là bụi phấn cây tử đằng, lẫn vào thức ăn có thể gây mệt mỏi, trong bụng sình trướng khó chịu, lâu ngày thành tật.”
Khương Nhiêu chỉ cười, nhìn Liễu Phi.
Hàm Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy Khương Quý phi trước mắt có chút đáng sợ.
Cung nhân ngửi từng món ăn, phát hiện ba mâm cơm canh đều có mùi phấn cây tử đằng.
Lúc này, lòng bàn tay Liễu Phi đã thấm đầy mồ hôi, nàng ta còn chưa mở miệng đã bị Khương Nhiêu chặn họng, “Liễu Phi, ngươi mang mấy thứ này đến chỗ của ta, thật đúng là mất thời gian. Mời Trương thái y vào đây.”
Liễu Phi cười nhạt, “Đây phải hỏi Quý phi tỷ tỷ một chút, nguyên nhân ra sao mà đãi khách như thế?”
Trương Tuấn theo phân phó bắt mạch cho Hàm Yên tại chỗ, ra kết luận đúng là triệu chứng trúng độc phấn tử đằng.
Khương Nhiêu cười càng thêm quyến rũ, nàng khoát khoát tay, Oánh Sương liền dẫn Hàm Yên đi xuống.
“Trẻ con thuần khiết, ngươi thân là mẫu thân lại vì tranh thủ tình cảm mà không tiếc đem con mình làm vật hi sinh, trên đời này còn có người vô tình như vậy sao?”
Liễu Phi trước sau không nói, ra vẻ oan ức.
“Nếu bổn cung không phát hiện ra trước, như vậy có lẽ Hàm Yên vừa vặn sẽ cảm thấy không khoẻ lúc Hoàng thượng vào điện, đến lúc đó tra ra, tất cả tội danh đều chỉ về phía bổn cung.”
“Quý phi tỷ tỷ đừng vội nói bừa, ai bỏ phấn tử đằng vào, Hoàng thượng sẽ nắm rõ.”
Khương Nhiêu nhích lại gần, “Nắm rõ sao? Vậy bổn cung đem chuyện ngươi dùng hoa hải đường hại Bạch Phi sinh non báo cáo với bệ hạ, nợ cũ oán mới của chúng ta cùng thanh toán.”
Liễu Phi chợt ngẩng đầu lên, tỉnh táo lại, “Không có chứng cớ, Quý phi nương nương cũng không thể đổi trắng thay đen.”
Khương Nhiêu giận dữ, “Bổn cung chính là chứng cớ lớn nhất, chỉ cần bổn cung mở miệng với bệ hạ, cho dù là trắng cũng có thể biến thành đen, huống chi ngươi căn bản là loại người không sạch sẽ. Nếu không phải ngươi không biết trời cao đất rộng, bổn cung cũng không tính so đo với ngươi, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi đã giúp sai người.”
Có thể cảm thấy thân mình nàng ta cứng ngắc rõ ràng, Khương Nhiêu trong lòng biết thời điểm đã đến.
Đúng lúc đó, Hoàng thượng đến đây.
Liễu Phi còn nén giận một khắc trước nhất thời bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch.
Phấn tử đằng kia hiệu lực rất mạnh, bụng lập tức đau thắt, Hàm Yên từ trong điện chạy vào, nhào vào lòng Liễu Phi gào khóc.
Hỏng.
Khương Nhiêu cười lạnh, quả nhiên là Liễu Phi dạy dỗ con gái tốt.
Vệ Cẩn vừa vào điện liền nhìn thấy sắc mặt Liễu Phi trắng bệch, “Đây là thế nào?”
Liễu Phi lau nước mắt, “Hàm Yên còn nhỏ, Quý phi nương nương sao hạ thủ được, may mà thần thiếp dùng…”
Vệ Cẩn hờ hững nghe nàng ta nói xong, căn bản không tỏ vẻ gì.
Liễu Phi nằm ở tại chỗ, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Khương Nhiêu lắc lư đứng dậy, “Cả ngày cũng không thanh tịnh được, bệ hạ vẫn là nên đưa thần thiếp đi hành cung thôi, bớt được nhiều phiền toái.”
Vệ Cẩn dường như căn bản không thấy còn có người ở đây, lập tức ôm lấy nàng, Khương Nhiêu chau mày lại, “Bụng thần thiếp không thoải mái.”
Vệ Cẩn liếc Liễu Phi một cái, “Đưa nàng ta trở về, sau này không được đến Sơ Đường Cung nửa bước.”
Mặc kệ kết cục sau đó thế nào, Vệ Cẩn đã ôm tiểu mỹ nhân sải bước đi vào hậu viện nội thất.
Khương Nhiêu đột nhiên co rụt lại, “Bụng thật là khó chịu…”
Vệ Cẩn cắn lên gò má nàng một cái, cười nói, “Trẫm còn không nhìn ra nàng cố ý? Liễu Phi làm sao là đối thủ của nàng, trẫm sẽ không tha cho nàng ta.”
Sắc mặt Khương Nhiêu càng trắng bệch, nàng chợt nắm cánh tay hắn, “A Cẩn… Có lẽ ta thật sự sắp sinh… Đau quá!”
Vệ Cẩn cứng lại, làm như trong sự sốt ruột mang theo vui sướng, luôn miệng gọi thái y lại đây.
Hôm nay Sơ Đường Cung nhất định không thanh tĩnh, toàn bộ thái y tề tụ trong điện, đã bận rộn hai canh giờ.
Vệ Cẩn càng không ngừng đi qua đi lại ở hành lang gấp khúc ngoài điện.
Lúc tiếng khóc kia vang lên tận chân trời, hắn chạy vọt vào nội thất.
Đứa trẻ vẫn còn trong tã lót vẫn đang gào khóc, hắn ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng nữ nhân nằm trên giường vì thiếu nước mà hôn mê bất tỉnh.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương! Là một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh!” Y bà ở bên liên tục chúc mừng, cung nhân thái y cả phòng đều quỳ xuống dập đầu bái lạy.
Hoàng thượng liên tục sinh ba vị đế cơ, mà cái thai này của Khương Quý phi này lại như trời ban.
Vệ Cẩn cầm bàn tay nhỏ bé thấm đẫm mồ hôi của nàng, “Chỉ cần là nàng sinh, bất luận là trai hay gái, trẫm đều vui mừng.”
Không biết nàng có nghe thấy hay không, Vệ Cẩn lại vươn tay ôm đứa trẻ mới sinh đến, dừng lại một lát, nghiêm mặt nói, “Ban tên Lâm Y, lập làm Thái tử.”
Trong Tử Thần Cung, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên tháp, hoa văn lựu đỏ và nghê thường tuyết tùng hoa lệ chói mắt. Chỉ là thần sắc trên mặt lại vô cùng rét lạnh.
Trang Mỹ nhân và An Quý nhân nhìn nhau, rồi lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chằm chằm chậu mẫu đơn trân châu không nói gì.
Hoa Thục phi trái lại vẫn giữ thần thái bình tĩnh, bưng trà nhấp một ngụm, cũng không nói.
Chỉ có Liễu Phi khẽ mở miệng, “Giờ thỉnh an đã qua lâu mà Khương Quý phi lại kề cà chưa đến, như thế thật uổng cung quy, thần thiếp thấy cực kỳ không ổn.”
Nay trong hậu cung Bạch Phi bệnh lâu sớm không còn thỉnh an, Trần Phương nghi lại im hơi lặng tiếng mà biến mất, ngay cả Liên Nguyệt vốn sắp tấn phong cũng đột nhiên gả cho Lạc Hoài Vương, trong Tử Thần Cung trở nên quạnh quẽ.
Mà tất cả sự biến hoá này đều xuất phát từ một nữ nhân, Quý phi Khương thị.
Không nói đến nàng xuất thân thấp hèn, có thể từ nữ quan bước lên địa vị Quý phi, đại điển phong phi kia lại không ai có thể có, cũng không bàn chuyện nàng độc chiếm ân sủng, mẹ quý nhờ con. Chỉ nói trong mắt không có kỷ luật hậu cung, chưa từng để Hoàng hậu vào mắt đã đủ để trị tội.
Cũng không phải là lần đầu Khương Quý phi không đến thỉnh an, chỉ là trước đây ít nhiều đều sai cung nhân đến bẩm báo nguyên nhân, nay lại càng kiêu căng, ngay cả lấy cớ cũng lười lấy làm lệ, cứ công khai vắng mặt như vậy.
Nếu nói không thể chịu được nhất, không ai khác ngoài Hoàng hậu.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy này nữ nhân cạnh giường Tiên hoàng, nàng đã có dự cảm xấu, bây giờ đúng là được kiểm chứng.
Trước đây, Hoàng thượng mặc dù có bận rộn đi nữa cũng sẽ đúng hạn theo lệ đến thăm mình, lúc nào cũng ôn nhu săn sóc, nhưng từ sau khi Khương thị được sủng ái, số lần Hoàng thượng đến Tử Thần Cung càng ngày càng ít.
Lúc trước khi Khương thị mới được sủng, Hoàng thượng vẫn chưa cho nàng ta phân vị gì, trong hậu cung đều truyền nói Hoàng thượng quan tâm mình, đối với cô gái kia bất quá là nhất thời mới mẻ, lên không được, nhưng ngày đó khi chiếu thư phong phi đưa đến trước mắt, nàng mới nghĩ thông suốt hết thảy.
Càng hiểu rõ lại càng hận, Hoàng thượng cũng chưa bao giờ hao phí tâm tư dư thừa với nữ nhân, thế mà lại bảo vệ Khương thị, không vào hậu cung, chỉ chuyên tâm ở ngự tiền.
Đây cũng không phải đơn giản là mới mẻ!
Sắc mặt Hoàng hậu càng không tốt, nàng suy đi nghĩ lại, rốt cuộc là từ khi nào mà biểu ca tình nghĩa nồng nàn thuở nhỏ đã thay đổi?
Liễu Phi đứng tại chỗ, nhất thời không biết đúng sai, nhưng Hoa Thục phi dò xét liếc nàng ta một cái, “Liễu Phi thật là một người chu toàn.”
Hoa Thục phi thường ngày luôn xem thường sự dối trá của Liễu Phi, lời này tuyệt đối không cho nàng ta chút mặt mũi.
Liễu Phi không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói, “Chúng ta cùng tồn tại trong cung, tất nhiên là phải tuân thủ quy củ, không thể rối loạn tôn ti mới phải.”
Hoa Thục phi đặt chén trà xuống, “Nghe nói Hàm Yên đế cơ bị bệnh mấy ngày nay, Hoàng thượng thương con gái đến sốt ruột, không ít lần đi Linh Tê Cung. Nếu nhớ không lầm, ngày mười lăm là ngày nghỉ, ở chỗ muội có đúng cung quy hay không?”
Liễu Phi nhất thời á khẩu không trả lời được, Hoàng hậu rốt cuộc khoát tay ngừng tranh chấp, “Mấy ngày gần đây trong cung sự vụ bận rộn, việc nhỏ không đáng kể không cần so đo quá nhiều, bổn cung chính là lo lắng Khương Quý phi thân thể yếu đuối, trong ba ngày có hai ngày đều cáo bệnh giả, nên phái thái y đi xem một cái.”
Lưu Ly ở bên cạnh chỉ điểm, “Xưa nay là ti chức của Trương thái y.”
Hoàng hậu làm như quan tâm, “Trương thái y trẻ tuổi tài giỏi anh tuấn, nhưng kinh nghiệm thì hơi nông cạn. Truyền ý chỉ của bổn cung, đặc biệt cho phép Thái y lệnh Vương Liêm mỗi ngày đến Sơ Đường Cung bắt mạch.”
—
Hành cung bị cháy, may mà hồi cung đúng lúc, Yên Tần Hầu phu nhân nguy hiểm một kiếp, chính là lấy mạng của Tiết ti y cứu giúp, mất mạng tại chỗ, bị đốt thành tro bụi.
Mà tra rõ nhiều ngày qua, cũng không có dấu vết để lại, nhưng mà Nguyệt Cẩm cô cô của Vũ Hợp Cung ngày đó có đi qua phủ nội vụ. Ngoài ra thì không có gì khác.
Nhưng Khương Nhiêu ước chừng đoán được, việc này không khỏi liên quan đến Thái hậu.
Nếu Yên Tần Hầu phu nhân vừa chết, như vậy chân tướng bà biết cũng không tiết lộ ra được, mà năm đó chuyện Tịnh Quý phi mưu hại vĩnh viễn bị niêm phong, bởi vì chỉ có người chết mới biết chuyện.
Tịnh Thái hậu nay u cư, trước sau vẫn không thừa nhận thân phận Khương Nhiêu, cho rằng nàng là con của Vệ Tề.
Tin tức dần dần truyền đi, triều đình dân chúng già trẻ đều bàn luận, đều thổi phồng thân phận của Khương thị, thậm chí, ngay cả người đã từng là thầy giáo của Hoàng thượng, nay là tổng sự Hàn Lâm Viện Triệu Lâm Ngạn cũng phản đối việc này, nhiều lần dâng thư khuyên bảo, xin bệ hạ lấy quốc thể làm trọng.
Lần tranh chấp này vẫn chưa tan đi, nhưng thật ra có dấu hiệu càng thêm phát triển. Mà đứng ở sau chắc chắn là một kỳ nhân.
Trước chiếc giường hẹp vô cùng đơn giản, Khương Nhiêu chầm chậm ngồi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt của người vô cùng giống mình đang nằm trên giường kia.
Từ sau khi hoả hoạn, Y Tự vẫn cứ mê man như thế, khi thì tỉnh, khi thì nói nhảm. Giày vò một trận rồi ngủ thiếp đi.
Khương Nhiêu sắp sinh, bụng tròn như viên trân châu, cử động càng thêm chậm chạp.
Tuy rằng nàng nay là thân phận Quý phi, nhưng cố ý cậy sủng mà kiêu, đó chính là chọc giận Hoàng hậu. Nhưng bởi vì Tạ Doanh Nhu rất bình tĩnh, chỉ có bức nàng ta đến đường cùng mới có thể giấu đầu lòi đuôi.
Đến thăm Y Tự chẳng qua là vì công ơn dưỡng dục hơn mười năm, rốt cuộc là tâm không đành lòng.
Đợi nửa canh giờ, bà trước sau vẫn chưa tỉnh táo, vì thế Khương Nhiêu cất bước, muốn đến Hải Đường Uyển giải sầu.
Cửa vừa đóng lại, người trên giường liền mở hai mắt ra, Y Tự ngồi dậy, trong đôi mắt kia vô cùng sáng rõ, căn bản không hề có dấu hiệu bị điên.
Thị nữ hành cung không nhiều lắm, chỉ có hai người, ở đây hành động có chút tự do, Y Tự đẩy cửa sau ra, liền đi vào khu rừng nhỏ cách đó không xa nghỉ ngơi.
Thị nữ nhìn một lúc, thấy bà yên ổn vô sự thì tự làm việc của mình.
Nhưng sâu trong rừng cây loé lên một thân ảnh màu lục nhạt, Y Tự đè thấp giọng nói, “Thay ta an bài một chút, ta muốn đưa lên một phần đại lễ vào sinh nhật của Tịnh Thái hậu.”
Cô gái kia cúi đầu xuống, cung kính cúi chào, “Diêu Dao xin nghe theo mệnh lệnh của phu nhân.”
Không phải ai khác, đúng là Diêu chưởng bảo của ti bảo.
—
Mặc dù mới đầu xuân, Hải Đường Uyển đã gió mát mười dặm, khiến người vui vẻ.
Oánh Sương dìu ở một bên, Khương Nhiêu đi một lát liền có thể cảm thấy thai nhi trong bụng đang giãy.
Nàng dừng bước, trên mặt mơ hồ có chút ngọt ngào.
Oánh Sương nhìn, thầm nghĩ mặc dù là đối với Hoàng thượng, nàng cũng chưa bao giờ có nụ cười ôn nhu như thế.
Nếu không phải là người đang làm mẹ, vĩnh viễn cũng không thể có cảm giác tràn ngập chờ mong và hạnh phúc này.
Oánh Sương thuận tay lót đệm hương bồ, Khương Nhiêu liền ngồi xuống trong đình, gió thoảng qua, tựa hồ còn có thể nhìn thấy hồng mai nở rộ đêm đó.
Hải Đường Uyển, quả nhiên là không giải được duyên phận.
“Nhiều ngày không gặp, thần sắc Quý phi tỷ tỷ tốt thật.”
Khương Nhiêu nghe thấy giọng Liễu Phi, chỉ hời hợt nghiêng mặt sang bên, “Xin nhận lời lành của muội.”
Liễu Phi không chỉ đi một mình, còn mang theo Hàm Yên đế cơ, dáng người nàng ta nhẹ nhàng, tuy rằng tuổi tác không còn ít, nhưng luôn có cảm giác yên tĩnh, chỉ có điều nay cảm nhận trong mắt Khương Nhiêu đã thay đổi.
Chuyện gì ở trong cung cũng đều không thiếu nữ nhân diễn trò. Trong lúc đấu đá tính kế, ai có thể người khôn giữ mình, chẳng qua là kỹ năng cao hơn một bậc thôi.
Liễu Phi thấy nàng ngồi trên băng đá, vội vàng lại đây đỡ, “Càng sắp lâm bồn thì càng không thể ra lạnh, Quý phi tỷ tỷ mau đứng lên thôi!”
Khương Nhiêu chỉ nhìn chằm chằm Hàm Yên đế cơ, đưa tay kéo cô bé lại đây, dịu dàng hỏi, “Đã khoẻ hơn chưa?”
Hàm Yên dù sao cũng là trẻ con, vội vàng nhìn Liễu Phi, sau đó gật gật đầu, “Tạ Quý phi nương nương quan tâm, Hàm Yên khoẻ hơn nhiều.”
Khương Nhiêu hài lòng gật đầu, “Bị bệnh đã lâu, Liễu Phi muội chắc cũng khó chịu.”
Liễu Phi cười đáp, “Hàm Yên mấy ngày nay luôn ồn ào muốn ăn bánh hoa đào trong cung tỷ, dỗ thế nào cũng không ngừng.”
Hàm Yên nghe thấy bánh hoa đào thì mắt sáng ngời, hơi mong đợi nhìn Khương Nhiêu.
“Vừa vặn hôm qua mới làm xong, hoa đào cũng mới nở, rất tươi mới,” Khương Nhiêu nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hàm Yên, “Có muốn theo bổn cung trở về nếm thử không?”
Hàm Yên vội vàng gật đầu, nhưng Liễu Phi lại quở trách một câu, hơi hơi chối từ, mấy người cùng đi Sơ Đường Cung.
Bánh hoa đào được dọn lên bàn, chia thành mấy miếng nhỏ, Hàm Yên liền cầm thìa bạc tự mình dùng lấy.
Chỉ chốc lát bữa trưa lần lượt được mang lên, đã tới Sơ Đường Cung, Khương Nhiêu lại có thể nào không tận tình?
Đúng lúc này, Thái y lệnh Vương Liêm tiến vào bắt mạch, sau khi mở toa thuốc ra thì ra lệnh cho cung nhân đi sắc thuốc.
Đang ăn, Liễu Phi bỗng nhiên nói nhiều, dường như rất thân thiết với Khương Nhiêu.
Hàm Yên này thỉnh thoảng cắn một cái, Oánh Sương vốn muốn tiến lên đút cho ăn, lại bị Liễu Phi khách khí từ chối, tự mình làm lấy.
Khương Nhiêu đưa mắt nhìn Oánh Sương, nàng ta liền yên lặng lui ra, mấy cung nhân hầu hạ gần người cũng đồng loạt lui ra.
Liễu Phi chuyên tâm dùng bữa, mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới phát hiện lúc này trong điện đúng là không còn một bóng người, nhóm thị nữ không biết đã lui ra ngoài từ khi nào.
Nàng ta gác đũa xuống, không khí mơ hồ có chút kỳ quái.
Khương Nhiêu lại vỗ vỗ tay, đè thấp giọng, chỉ thấy một thái giám nhỏ con cúi đầu đi tới, “Đây là cung nhân có khứu giác tốt nhất trong cung bổn cung, có thể phân biệt được trăm mùi, bất kỳ hương nhẹ nào cũng có thể nhận ra được, rất khéo.”
Sắc mặt Liễu Phi cứng đờ, tiểu cung nhân kia được lệnh, liền chấm một cái vào đĩa đồ ăn trước mặt Liễu Phi, khẽ ngửi trên đầu ngón tay.
“Bẩm nương nương, là bụi phấn cây tử đằng, lẫn vào thức ăn có thể gây mệt mỏi, trong bụng sình trướng khó chịu, lâu ngày thành tật.”
Khương Nhiêu chỉ cười, nhìn Liễu Phi.
Hàm Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy Khương Quý phi trước mắt có chút đáng sợ.
Cung nhân ngửi từng món ăn, phát hiện ba mâm cơm canh đều có mùi phấn cây tử đằng.
Lúc này, lòng bàn tay Liễu Phi đã thấm đầy mồ hôi, nàng ta còn chưa mở miệng đã bị Khương Nhiêu chặn họng, “Liễu Phi, ngươi mang mấy thứ này đến chỗ của ta, thật đúng là mất thời gian. Mời Trương thái y vào đây.”
Liễu Phi cười nhạt, “Đây phải hỏi Quý phi tỷ tỷ một chút, nguyên nhân ra sao mà đãi khách như thế?”
Trương Tuấn theo phân phó bắt mạch cho Hàm Yên tại chỗ, ra kết luận đúng là triệu chứng trúng độc phấn tử đằng.
Khương Nhiêu cười càng thêm quyến rũ, nàng khoát khoát tay, Oánh Sương liền dẫn Hàm Yên đi xuống.
“Trẻ con thuần khiết, ngươi thân là mẫu thân lại vì tranh thủ tình cảm mà không tiếc đem con mình làm vật hi sinh, trên đời này còn có người vô tình như vậy sao?”
Liễu Phi trước sau không nói, ra vẻ oan ức.
“Nếu bổn cung không phát hiện ra trước, như vậy có lẽ Hàm Yên vừa vặn sẽ cảm thấy không khoẻ lúc Hoàng thượng vào điện, đến lúc đó tra ra, tất cả tội danh đều chỉ về phía bổn cung.”
“Quý phi tỷ tỷ đừng vội nói bừa, ai bỏ phấn tử đằng vào, Hoàng thượng sẽ nắm rõ.”
Khương Nhiêu nhích lại gần, “Nắm rõ sao? Vậy bổn cung đem chuyện ngươi dùng hoa hải đường hại Bạch Phi sinh non báo cáo với bệ hạ, nợ cũ oán mới của chúng ta cùng thanh toán.”
Liễu Phi chợt ngẩng đầu lên, tỉnh táo lại, “Không có chứng cớ, Quý phi nương nương cũng không thể đổi trắng thay đen.”
Khương Nhiêu giận dữ, “Bổn cung chính là chứng cớ lớn nhất, chỉ cần bổn cung mở miệng với bệ hạ, cho dù là trắng cũng có thể biến thành đen, huống chi ngươi căn bản là loại người không sạch sẽ. Nếu không phải ngươi không biết trời cao đất rộng, bổn cung cũng không tính so đo với ngươi, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi đã giúp sai người.”
Có thể cảm thấy thân mình nàng ta cứng ngắc rõ ràng, Khương Nhiêu trong lòng biết thời điểm đã đến.
Đúng lúc đó, Hoàng thượng đến đây.
Liễu Phi còn nén giận một khắc trước nhất thời bưng chén canh lên, uống một hơi cạn sạch.
Phấn tử đằng kia hiệu lực rất mạnh, bụng lập tức đau thắt, Hàm Yên từ trong điện chạy vào, nhào vào lòng Liễu Phi gào khóc.
Hỏng.
Khương Nhiêu cười lạnh, quả nhiên là Liễu Phi dạy dỗ con gái tốt.
Vệ Cẩn vừa vào điện liền nhìn thấy sắc mặt Liễu Phi trắng bệch, “Đây là thế nào?”
Liễu Phi lau nước mắt, “Hàm Yên còn nhỏ, Quý phi nương nương sao hạ thủ được, may mà thần thiếp dùng…”
Vệ Cẩn hờ hững nghe nàng ta nói xong, căn bản không tỏ vẻ gì.
Liễu Phi nằm ở tại chỗ, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Khương Nhiêu lắc lư đứng dậy, “Cả ngày cũng không thanh tịnh được, bệ hạ vẫn là nên đưa thần thiếp đi hành cung thôi, bớt được nhiều phiền toái.”
Vệ Cẩn dường như căn bản không thấy còn có người ở đây, lập tức ôm lấy nàng, Khương Nhiêu chau mày lại, “Bụng thần thiếp không thoải mái.”
Vệ Cẩn liếc Liễu Phi một cái, “Đưa nàng ta trở về, sau này không được đến Sơ Đường Cung nửa bước.”
Mặc kệ kết cục sau đó thế nào, Vệ Cẩn đã ôm tiểu mỹ nhân sải bước đi vào hậu viện nội thất.
Khương Nhiêu đột nhiên co rụt lại, “Bụng thật là khó chịu…”
Vệ Cẩn cắn lên gò má nàng một cái, cười nói, “Trẫm còn không nhìn ra nàng cố ý? Liễu Phi làm sao là đối thủ của nàng, trẫm sẽ không tha cho nàng ta.”
Sắc mặt Khương Nhiêu càng trắng bệch, nàng chợt nắm cánh tay hắn, “A Cẩn… Có lẽ ta thật sự sắp sinh… Đau quá!”
Vệ Cẩn cứng lại, làm như trong sự sốt ruột mang theo vui sướng, luôn miệng gọi thái y lại đây.
Hôm nay Sơ Đường Cung nhất định không thanh tĩnh, toàn bộ thái y tề tụ trong điện, đã bận rộn hai canh giờ.
Vệ Cẩn càng không ngừng đi qua đi lại ở hành lang gấp khúc ngoài điện.
Lúc tiếng khóc kia vang lên tận chân trời, hắn chạy vọt vào nội thất.
Đứa trẻ vẫn còn trong tã lót vẫn đang gào khóc, hắn ngây ngẩn cả người, nhìn thẳng nữ nhân nằm trên giường vì thiếu nước mà hôn mê bất tỉnh.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương! Là một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh!” Y bà ở bên liên tục chúc mừng, cung nhân thái y cả phòng đều quỳ xuống dập đầu bái lạy.
Hoàng thượng liên tục sinh ba vị đế cơ, mà cái thai này của Khương Quý phi này lại như trời ban.
Vệ Cẩn cầm bàn tay nhỏ bé thấm đẫm mồ hôi của nàng, “Chỉ cần là nàng sinh, bất luận là trai hay gái, trẫm đều vui mừng.”
Không biết nàng có nghe thấy hay không, Vệ Cẩn lại vươn tay ôm đứa trẻ mới sinh đến, dừng lại một lát, nghiêm mặt nói, “Ban tên Lâm Y, lập làm Thái tử.”