Nửa mặt thành Tử Vi đều bị bao trùm dưới bóng cây xanh, tiếng ve kêu xa thẳm.
Sơ Đường Cung mới xây một bên sườn điện, dưới mặt nền có hầm băng, mỗi ngày đều có cung nhân đưa khối băng thật dày vào trong đó.
Trong điện mát mẻ sảng khoái, nhiệt độ dễ chịu. Lại có nửa mặt rộng mở, có sân phơi thông với rừng hoa ở hậu viện, vừa có thể đủ cho liễu rũ xuống, cảnh trí dạt dào.
Thái tử Lâm Y vừa được nửa tuổi, tròn tròn trắng trắng như em bé ngọc, mặt mày giống như Khương Nhiêu. Trên bữa tiệc nửa tuổi, nhũ mẫu lắm miệng nói một câu Thái tử điện hạ nhìn như một em bé gái xinh đẹp, sau liền bị Hoàng thượng xử lý, đuổi ra khỏi cung.
Trải qua việc này, tất cả mọi người đều để ý, không dám bàn luận xằng bậy bộ dạng của Thái tử.
Lâm Y càng lớn lên thì càng quấn người, Khương Nhiêu vất vả lắm mới dỗ nó ngủ được, đưa vào phòng ngủ.
Nhận được tin, Vũ An Hầu và Công chúa Vệ Kha, Lạc Hoài Vương và Vương phi cùng vào kinh bái kiến Thái hậu.
Tịnh Thái hậu băng hà, Hoàng Thái hậu ban đầu nay là phân vị cao nhất, Mộ Thái phi bởi vì việc Lăng Bình Vương đi đày đã ru rú trong điện, đối với Vệ Anh Mẫn, Hoàng thượng cũng không hạn chế nhiều, vẫn tự do như cũ.
“Nô tì chọn mấy bộ cung trang cho nương nương tham dự yến hội hôm nay, người xem có hợp ý không?” Oánh Sương đốt hương liệu xong thì lại đây hầu hạ nàng trang điểm.
Khương Nhiêu quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến một lát, liền đứng bên cạnh bộ váy dài hải đường đuôi phượng đỏ thẫm kia, chỉ ngón tay, “Lấy bộ đó đi.”
Trang điểm xong, trong gương lộ ra gương mặt quyến rũ vô cùng, càng thêm vẻ xinh đẹp.
Oánh Sương luôn miệng tán thưởng, “Trước đây trong cung đều nói Hoàng hậu có vẻ đẹp khuynh thành, nay xem ra, nương nương người còn hơn thế.”
Vừa nói xong, Oánh Sương chợt cúi đầu hạ thấp người, “Nô tì lỡ lời…”
Nhưng Khương Nhiêu thật ra không có chút phản ứng, vẫn cặn kẽ tô môi cho đều, nàng vô cùng yêu quý vẻ ngoài của mình, cũng chưa bao giờ chịu ủy khuất.
“Trong cung sớm không còn Hoàng hậu, bổn cung nghe thấy thì không sao, nhưng mà bệ hạ sẽ không vui.”
Nàng đứng lên, buộc chặt dây lại, càng tôn lên chiếc eo nhỏ nhắn, kiều mỵ thướt tha.
Cao Ngôn bước vào điện, khom người cúi đầu, “Bẩm Ý Quý phi, Hoàng thượng chính vụ bận rộn, hạ triều xong liền trực tiếp đi ngoại thành Bích Ngô Cung, đặc biệt dặn nô tài đưa loan liễn tới đón nương nương qua.”
Ngay cả Oánh Sương nghe xong đều nhận thấy chút khác thường.
Trước đây, Hoàng thượng đối với Ý Quý phi tất nhiên là ngàn theo trăm thuận, hận không thể vân vê trong lòng bàn tay. Chỉ là nay số lần đến Sơ Đường Cung dần dần ít đi, mỗi khi Cao Ngôn lại đây đều lấy lý do chính vụ bận rộn thoái thác.
Nghĩ kỹ một chút, vừa hay phế bỏ Hoàng hậu, để tang Thái hậu xong thì thay đổi…
“Vậy thì khởi giá thôi.” Khương Nhiêu mỉm cười, diễm lệ vô song.
Bích Ngô Cung là cung xá Vũ An Hầu ở lại lúc trước, bởi vì lần này huynh muội bọn họ đều thành đôi xong mà đến, phái rất nhiều người qua hầu hạ.
Ngoài mặt đúng là đến bái kiến Thái hậu, kỳ thật, Khương Nhiêu mơ hồ nghe được chút tin tức.
Trấn quốc tướng quân đóng ở tây nam, hãm chân tiểu quốc man di ở phía nam sông Vị Hà, phòng ngừa xâm lược từ phía bắc.
Nhưng chính biến nội các vừa xảy ra không lâu, thế lực Tạ gia bị diệt trừ tận gốc, dân tộc Tiên Bi ở phương bắc hợp mưu với Tạ gia lại thừa cơ làm loạn, nhiều lần quấy nhiễu.
Mới đầu cứ cho rằng đây là khiêu khích, nay càng ngày càng nghiêm trọng, công chiếm cả một toà thành trì ở biên tái biên giới phía bắc.
Thế cục chợt gấp rút.
Vũ An Hầu lần này tới đây có lẽ là lĩnh mệnh tham chiến, tuy rằng bộ hạ không bằng quân đội Thịnh gia to lớn, nhưng cũng có hơn năm vạn thiết kỵ tinh nhuệ, binh lực sắc bén.
Đang suy nghĩ, nàng chưa phát giác mình đã bước vào cửa điện, hai bên thềm ngọc đều có cung tì nghênh đón.
Ngay lúc Khương Nhiêu xuất hiện, đám người vốn đang huyên náo nhất thời im lặng.
Giai nhân quyến rũ, phong thái nổi bật.
Váy đuôi phượng lướt qua, làn gió thơm nhàn nhạt, tư sắc Hoa Thục phi, Liễu Phi đều trở nên tầm thường.
Hoàng thượng đứng trên đài cao cuối thềm ngọc, ngưng mắt nhìn nàng, từng bước từng bước.
Khương Nhiêu rốt cuộc cũng đứng vững, đứng ngang với hắn, Vệ Cẩn thu hồi ánh mắt, nắm tay cùng vào, “Trẫm đợi nàng đã lâu.”
Khương Nhiêu chỉ cười cười, ngẩng đầu lên, Hoa Thục phi ở bên trái đón chào, Vệ Cẩn cũng đỡ nàng ta ngồi xuống.
Quý phi bên phải, Thục phi bên trái, tuy có phân trên dưới, nhưng trên thực tế đã xem như ngang vai ngang vế.
Thịnh Chân thản nhiên mở miệng, “Muội muội công việc bận rộn, không thể đi Sơ Đường Cung thỉnh an Quý phi tỷ tỷ, xin chớ trách tội, Thái tử điện hạ có mạnh khỏe không?”
Trung cung vô hậu, Hoàng thượng giao công việc lục cung cho Hoa Thục phi lo liệu, ngay cả đế cơ song sinh cũng cũng giao phó cho nàng ta.
Khương Nhiêu uống một hớp trà, “Khó trách bệ hạ hợp ý Thục phi muội muội, ngay cả lời nói đều giống nhau.”
Hoa Thục phi biểu đạt được tâm ý, hài lòng trở về vị trí cũ.
Vệ Cẩn lại đột nhiên ghé vào tai Khương Nhiêu, “Chuyện gì vậy? Sao trẫm không biết?”
Khương Nhiêu làm như chuyên tâm dùng trà, vẫn chưa trả lời, Vệ Cẩn nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt nàng, so với lúc mới gặp còn diễm lệ rực rỡ hơn.
Đã từng ngày ngày vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nay đúng là ngay cả nói cũng ít đi, từ quen thuộc đến xa lạ.
Lời nói cuối cùng của Hoàng hậu đột nhiên lại vang vọng ở bên tai, “Khương thị yêu chính nàng ta, con trai của nàng ta, từ đầu đến cuối không phải bệ hạ ngài!”
Chuyện Lưu Ly chết bất đắc kỳ tử, Vệ Cẩn ngoài mặt thì che giấu, qua loa kết án, nhưng ngầm phái Phùng Uyên điều tra. Mà kết quả, người giật dây đưa gia quyến Lưu Ly ra khỏi kinh thành thật sự là Khương Nhiêu.
Mà nội ứng của Yên Tần Hầu phu nhân ở trong cung là Diêu Dao của ti bảo, cũng là bạn tri kỉ trước đây của Khương Nhiêu.
Khi tin tức truyền đến, Vệ Cẩn một mình ở Hàm Nguyên Điện cầm đuốc soi trắng đêm, hắn không muốn tin, người con gái mình sủng ái như châu báu, người hàng đêm ngủ bên gối là kẻ tính toán tinh ranh như thế!
Như thế lại khiến trái tim hắn băng giá…
Vợ chồng Vũ An Hầu đã đến, bầu không khí dịu đi một chút.
Liên Giác áo trắng không nhiễm bụi trần, cung kính bái lạy, “Vi thần tham kiến bệ hạ, Quý phi nương nương.”
Một nam tử tuấn tú hào hoa phong nhã như vậy, Khương Nhiêu thế nào cũng không thể liên hệ hắn với chiến trường tàn khốc.
“Người trong nhà không cần khách khí, ban ngồi.” Vệ Cẩn khiêm tốn đỡ một phen, Vệ Kha ôn nhu hiền thục, trước sau vẫn theo sát ở bên, vô cùng kính cẩn nghe theo, luôn luôn ở bên cạnh Vũ An Hầu.
Người đáng yêu như vậy, có lẽ Vũ An Hầu không có được Vệ Văn Huy cũng chưa chắc không phải là chuyện may mắn.
Tình yêu một thời loạn nhịp tim, cuối cùng cũng có một ngày sẽ hao mòn, chẳng còn lại trong trí nhớ, càng khiến người ta hiểu được.
Khi thu hồi ánh mắt, Khương Nhiêu vừa lúc đối diện với ánh nhìn của Liên Giác, trong vẻ thanh tịnh lại có phần ưu tư. Hắn nhìn nàng nâng chén, nụ cười kia trong veo vô ngần.
Vệ Cẩn thuận lợi mọi bề, dưới điện ca múa mua vui, quả nhiên là ngày tốt cảnh đẹp. Nhưng mỗi khi dừng lại, cũng lơ đãng muốn nhìn người nọ bên cạnh rốt cuộc đang làm gì?
Nhưng kết quả luôn khiến hắn khó chịu, Khương Nhiêu quả nhiên là đến ăn tiệc xem múa, cho dù ngồi một mình cũng có thể tự vui.
Lúc nàng nâng chén rượu lên hướng về phía Vũ An Hầu, bàn tay vốn đang nắm tay Hoa Thục phi chợt siết chặt, khiến Thịnh Chân khẽ hô một tiếng, lúc này hắn mới buông ra.
Liên Nguyệt và Lạc Hoài Vương cũng bưng rượu tiến lên bái kiến, thái độ Vệ Cẩn khác thường, ai đến cũng không từ chối, uống thả cửa mấy chén không ngừng.
Khương Nhiêu suy nghĩ một chút, dựa sát vào đè lại chén rượu của hắn, “Hôm nay uống không ít, bệ hạ chớ có say rượu.”
Nàng gọi mình là bệ hạ, mà không phải là A Cẩn.
Vệ Cẩn cong môi cười cười, liền cầm tay nàng uống một hơi cạn sạch.
Khi yến hội xong, Vệ Cẩn quả thật có hơi say, được nhóm thị nữ đỡ đến cung xá gần nhất nghỉ tạm.
Còn nhớ rõ, Khương Nhiêu vẫn đang im lặng ở trên tháp ăn tiệc, xem múa tựa như gió thoảng mây bay.
Một đôi bàn tay trắng nõn xoa nhẹ ngực hắn, “Bệ hạ, đêm đẹp ngắn ngủi, thiếp thân tới hầu hạ ngài…”
Vệ Cẩn cẩn thận phân biệt, không khỏi ngẩn ra, cô gái trước mắt tóc mây mặt hoa, vẻ đẹp bức người, cũng chính là Lạc Hoài Vương phi Liên Nguyệt!
“Vương phi chẳng lẽ uống say? Mau trở về đi, trẫm cần đi nghỉ.” Vệ Cẩn lạnh lùng đẩy nàng ta ra.
Thân thể mềm mại của Liên Nguyệt lại như linh xà dán lại đây, vùi trong ngực hắn, “Vì sao bệ hạ lại nhẫn tâm cự tuyệt thiếp thân như thế… Lúc trước vừa gặp, trong lòng thiếp thân cũng không thể chứa thêm người nào… Nay ở trong vương phủ, ngày ngày đều là giày vò!”
Vệ Cẩn vẫn chưa nghe nàng ta nói chuyện kỹ càng, hắn không có hứng thú gì với cô gái này. Huống chi, nhúng chàm nữ nhân của đệ đệ, hắn đường đường là thiên tử còn khinh thường sự tằng tịu như thế.
Vệ Cẩn đẩy ra mấy lần, Liên Nguyệt vẫn không buông tay, lại cứ tiếp tục dây dưa.
Không biết là ai mất thăng bằng, cả hai cùng ngã xuống giường.
Đúng lúc này, cửa điện bị người đẩy ra, thị nữ kia nói, “Bệ hạ đang nghỉ ngơi ở nội thất, mời Quý phi nương nương.”
Vệ Cẩn không có biểu tình gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này, Lạc Hoài Vương phi quần áo không chỉnh tề đang nằm ở dưới thân hắn.
Khương Nhiêu đẩy cửa ra, lại thấy cảnh tượng ướt át như vậy, nam nhân của nàng đang cùng dây dưa với một nữ nhân khác.
Nàng không đi tới, cũng không lui về phía sau, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Mà Vệ Cẩn cũng không giải thích gì, tùy ý khép quần áo lại.
Liên Nguyệt sửa tóc lại, chân thành cúi người, giọng nói kiều mỵ, “Thiếp thân… cáo lui.”
Lúc đi qua bên cạnh Khương Nhiêu, Liên Nguyệt cố ý bày ra vẻ phong tình, như là thị uy vậy.
Nhưng thật khiến nàng ta thất vọng, Khương Nhiêu vẫn bình tĩnh như thường, nàng quả nhiên là không quan tâm…
Bên trong chỉ còn lại hai người, Vệ Cẩn rốt cuộc cũng mở miệng, “Có thể nghe trẫm giải thích không?”
Khương Nhiêu lắc đầu, “Thần thiếp không dám quấy rầy bệ hạ, Lâm Y còn chờ thần thiếp trong cung, xin cáo lui trước.”
Vệ Cẩn gật gật đầu, ngầm đồng ý.
Khi làn váy nàng nở rộ như hải đường biến mất ở ngoài điện, nhưng lại có gió mát ùa vào, khắp nơi hiu quạnh.
Ngực tựa như cung điện lớn như vậy, vô cùng trống rỗng.
—
Đầu thu, Đại Chu phát binh phía bắc, lần đầu giao chiến với Tiên Bi.
Không giống bất kỳ lần nào trước đây, lần này Hoàng thượng ngự giá thân chinh, Vũ An Hầu đi theo đồng hành.
Tin tức truyền ra, cả nước xôn xao.
Lần này sĩ khí binh lính vô cùng quyết liệt, cũng tạo nên tiếng tăm trong bách tính. Nhất thời, nam tử dân gian vừa đến tuổi, nhiệt huyết trước nay chưa có bỗng dưng tăng vọt. Binh lực vốn mỏng manh nhanh chóng dồi dào.
Bộ hạ của Vũ An Hầu từ năm vạn ban đầu nhanh chóng thành mười lăm vạn, trận đầu giành thắng lợi, thu phục biên thành thất thủ.
Nhưng khói lửa chiến tranh vẫn chưa dập tắt, ý chí chiến đấu Tiên Bi cũng được kích thích.
Cuộc chiến tranh này ròng rã chừng ba tháng. Trong thời gian đó, Thái tử coi nước, đại thần phụ chính.
Khương Nhiêu ôm Thái tử ngồi trong Hàm Nguyên Điện, hiểu rõ việc coi nước này chẳng qua là nguỵ trang, Hoàng thượng là đang thăm dò hai mẹ con nàng. Sinh trong nhà đế vương, vốn cũng không dám yêu cầu xa xỉ cái gọi là nhân luân quan hệ huyết thống.
Chẳng ngờ, từ lúc mở đầu, trận này nối tiếp trận khác, Hoàng thượng nhiều lần thân chinh, từ năm Chiêu Hoà thứ hai mãi cho đến năm Chiêu Hoà thứ sáu mới hoàn toàn đánh tan Tiên Bi, đất đai Tiên Bi nhập vào Đại Chu, hoàn toàn biến mất trên bản đồ.
Quang cảnh bốn năm này, phần lớn thời gian Hoàng thượng đều chinh chiến tứ phương, không ở trong cung. Sau Thái tử thì không còn hoàng mạch nào nữa.
Lúc Lâm Y từ trong lớp học của Thái Phó đi ra đã là hoàng hôn.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy mẫu hậu bình tĩnh đứng ở ngoài cửa điện.
Khương Nhiêu vẫy tay với nó, “Lâm Y lại đây, theo mẫu hậu đến cửa thành nghênh giá, binh mã Phụ hoàng con đã tới ngoài Du Dương Môn.”
Lâm Y hiểu chuyện dắt tay Khương Nhiêu, dọc đường đi im lặng không nói, đợi đến khi tới cửa thành, nó đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Mẫu thân, người có từng nhớ Phụ hoàng không?”
Ở trong trí nhớ ít ỏi của Lâm Y, Phụ hoàng chính là thân ảnh cao lớn mà mơ hồ, là nam nhân lạnh lùng mà cao ngất như núi.
Nó sùng bái Phụ hoàng, bởi vì hắn không chỉ là minh quân mà còn là anh hào, vứt bỏ kinh đô phồn hoa, noi gương cho binh sĩ.
Nhưng mẫu thân thì sao, nhóm cung nhân đều nói mẫu thân là nữ nhân Phụ hoàng sủng ái nhất. Nhưng vì sao hắn lại có thể mấy tháng chưa từng gửi một phong thư?