Bạch Linh sững sờ tại chỗ, nhưng thấy cô gái áo đỏ trên kia hời hợt, dáng người thướt tha, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ hồn nhiên quyến rũ vốn có…
Nàng ta thế nào cũng nghĩ không ra, Ý Quý phi hai mươi bốn tuổi đã sinh một đứa con trong lời đồn lại còn xinh đẹp như thiếu nữ vậy, không hề già đi, cũng chẳng hơn hai tám năm hoa của mình bao nhiêu!
Mấy phần may mắn, thậm chí là sự thị uy thản nhiên khi đến đây đều tán loạn trong ánh mắt lúc này của Ý Quý phi.
Khương Nhiêu nhìn nàng ta một lát, trong đôi mắt rõ ràng là khinh thường, thậm chí còn không hỏi tên họ và lai lịch nàng ta, khiến một quyền của Bạch Linh như đánh vào vải bông, không hề có lực.
Bạch Linh thu lại tâm tư, vẫn giữ tư thái lã chã chực khóc, tay áo che mặt, vô cùng khổ sở đáng thương, “Nếu Quý phi nương nương không chịu thành toàn, thiếp thân liền quỳ ở đây không dậy.”
Khương Nhiêu từ từ đứng dậy, “Bổn cung sao lại không thành toàn? Oánh Sương, lập tức đưa vị cô nương này đến Hàm Nguyên Điện, nói bổn cung rất bằng lòng, xem bệ hạ muốn cho phân vị gì?”
Bạch Linh ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng Khương Nhiêu đã ngồi trang điểm trước gương, trang điểm từ mãi đến giờ, tựa như nàng ta căn bản không hề tồn tại.
“Chỉ cần nương nương đồng ý thôi, thiếp thân không cần đi Hàm Nguyên Điện… Buổi tối bệ hạ tới là được.” Rõ ràng ở trước mặt Khương Nhiêu, Bạch Linh hơi có vẻ khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy mừng rỡ.
Cô gái trong gương đang tô mày, đôi môi hé mở, “Truyền ý chỉ bổn cung, lập tức đi ngay.”
Bạch Linh còn chưa nói được mấy câu đã bị mang ra khỏi Sơ Đường Cung, Oánh Sương hiểu rõ, tự mình đưa nàng ta đến Hàm Nguyên Điện.
Chờ ở bên ngoài một lát, nhưng nghe trong điện yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, Bạch Linh kia liền bị đưa đi ra, thần sắc ảm đạm, hiển nhiên là không phải chuyện tốt.
Về thân thế lai lịch của Bạch Linh, buổi tối, Oánh Sương liền rành mạch báo lại cho Khương Nhiêu.
Thật ra thì không cần đoán cũng đã rõ, đơn giản là do Hoàng thượng chinh chiến bên ngoài, cô đơn cần an ủi, tìm một cô gái hồn nhiên thiện lương ngưỡng mộ hắn, hạ bút thành văn, tất nhiên là bao nhiêu người “người trước ngã xuống, người sau tiến lên”.
Đối với đế vương mà nói, đây cũng chẳng là chuyện to tát gì, chỉ là còn mang về cung, rõ ràng là có chút tình nghĩa. Lại còn dung túng cho cô gái này tự tiện xông vào Sơ Đường Cung, có thể thấy vài phần sủng ái.
Vừa đọc sách cho Lâm Y ngủ xong, Khương Nhiêu cúi người đắp chăn cho nó, cũng không biết nam nhân ở phía sau đã đứng bao lâu rồi.
“Trẫm bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở trước giường bệnh Phụ hoàng chính là bộ dáng như thế.” Đôi mắt Vệ Cẩn có chút mơ hồ, tựa như xuyên thấu qua năm tháng, nhìn lại năm đó.
Khương Nhiêu khoát khoát tay, kéo cánh tay hắn ra bên ngoài điện, sợ đánh thức Lâm Y.
Trong đình viện ánh trăng rọi xuống, mát mẻ dễ chịu.
Vệ Cẩn đột nhiên dừng bước, cánh tay vòng qua chiếc eo mềm mại của nàng, “Trẫm mấy năm liên tục chinh chiến, đã lâu chưa từng an tâm ngắm cảnh, đêm nay nàng hãy theo trẫm.”
Khương Nhiêu không phải người ngu ngốc, qua nhiều năm như vậy, biết rõ tính nết của hắn, tất nhiên sẽ không bảo hắn đi tìm vui ở chỗ Bạch Linh, chọc hắn mất hứng.
Nhưng mà, bất luận đề cập tới hay không, Bạch Linh trước sau vẫn chắn ngang ở giữa bọn họ, không thể trở lại như lúc ban đầu.
“Bệ hạ đã đồng ý với Lâm Y, sẽ không xuất chinh nữa chứ?” Khương Nhiêu chuyển đề tài, Vệ Cẩn không gật đầu, chỉ thở dài không nghe thấy, “Ngày tốt cảnh đẹp, không nói mấy chuyện này.”
Khương Nhiêu cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, “Phong cảnh biên giới phía bắc có lẽ không giống với Trung Nguyên.”
Vệ Cẩn bỗng nhiên nghiêng đầu, “Nếu nàng muốn đi, đợi quét sạch tàn dư xong, trẫm dẫn nàng đi xem.”
Nam nhân trước mắt thay đổi như chong chóng, nhưng chung quy vẫn không trốn khỏi số mệnh, Khương Nhiêu bỗng nhiên nhớ lại, Chiêu Hòa Đế mất năm bốn mươi lăm tuổi, nay tính thử, bất quá chỉ còn bốn năm…
Lo lắng suy nghĩ, có lẽ lịch sử đã sớm thay đổi quỹ đạo, thấy Vệ Cẩn diện mạo hiên ngang, chinh chiến tứ phương, còn tráng kiện hơn khi còn trẻ.
Khương Nhiêu cười cười, kiều diễm như trăng, “Bệ hạ cũng không thể đổi ý.”
Vệ Cẩn ngoéo tay nàng một cái, ý cười chưa đến đáy mắt đã nhìn thấy hoa tai hổ phách của nàng, không khỏi lạnh mặt, “Trang sức trẫm đưa cho nàng không đủ dùng? Không được mang mấy thứ này.”
Nói xong hắn định cởi xuống, Khương Nhiêu lui người về sau, “Vũ An Hầu ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật cho thần thiếp, tâm ý này rất nặng, hắn là người quân tử bất phàm, tấm lòng sáng tỏ, bệ hạ cần gì phải chú ý như thế?”
Vệ Cẩn nâng cằm nàng lên, “Quân tử bất phàm? Tấm lòng sáng tỏ? Đây là lý do hắn có thể nhúng chàm nữ nhân của trẫm?”
Khương Nhiêu nhất thời yếu thế, hóa ra Vệ Cẩn sớm đã nhìn thấy chuyện đêm đó trong rừng cây.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, “Huống chi, thần thiếp còn từng có hẹn ước phu thê với hắn, bệ hạ biết rõ.”
“Trẫm tất nhiên biết rõ, trẫm tặng quà cho nàng, nàng xem như không có gì, hắn đưa cho nàng thì nàng liền trân trọng.” Vệ Cẩn không cho nàng phản kháng, ôm nàng vòng trong ngực, đối diện với nhau.
“Quà? Bệ hạ đúng là tặng thần thiếp một món quà lớn, cô gái kia xinh đẹp dịu dàng, thật sự là khiến thần thiếp kinh hỉ vạn phần, ngài xem ột danh phận Quý nhân có đủ hay không?”
Ánh mắt Vệ Cẩn rét lạnh, hắn phát cáu muốn mút lấy cánh môi của nàng, “Đừng lấy mấy lời này chọc tức trẫm, trong lòng nàng cho tới bây giờ vốn không có trẫm, chỉ một đứa con gái thì đã làm sao? Nàng sẽ không để ý.”
Hóa ra, đây mới là suy nghĩ trong lòng hắn, đây mới là lý do hắn lạnh nhạt nhiều năm qua như vậy!
Nếu ta không thèm để ý, lúc trước sao lại mặc kệ luân thường vẫn muốn sinh hạ Lâm Y, nếu ta không thèm để ý, cần gì phải ở lại thành Tử Vi này?
Những lời này lặp lại quanh quẩn ở trong lồng ngực Khương Nhiêu, chỉ là còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chợt nghe Toàn Cơ lại đây bẩm báo, “Bẩm bệ hạ, Ý Quý phi, Thanh Diệp Điện có việc, xin bệ hạ hãy quyết định.”
Toàn Cơ là người thông minh, cũng chưa nói rõ, trên thực tế là Bạch Linh sai người đến Hàm Nguyên Điện, nói không quen khí hậu trong kinh, thân mình mắc bệnh nhẹ, muốn bệ hạ đến thăm.
Rời khỏi Sơ Đường Cung, Vệ Cẩn chuyển hướng, trực tiếp trở về Hàm Nguyên Điện, căn bản không tính đi Thanh Diệp Điện.
—
Bạch Linh ở Thanh Diệp Điện tiến cung đã một thời gian, Hoàng thượng thỉnh thoảng vẫn qua đó, nhưng trước sau vẫn không ngủ lại.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này đã đủ để chứng minh sủng ái. Nhưng mà thái độ Hoàng thượng rất không rõ ràng, đến nay chưa cho nàng ta một danh phận thỏa đáng, cứ ở như vậy.
Nói lý ra, ai cũng đoán được, nay Ý Quý phi độc sủng hậu cung, tất nhiên là nàng không dung tha cho cô gái nào. Huống chi, có một lần ngắm cảnh ở ngự hoa viên, Bạch Linh kia vừa hay gặp phải An Quý nhân. An Quý nhân là người thiếu kiên nhẫn, nhất thời, lời đồn bộ dạng Bạch Linh giống như Ý Quý phi dần dần truyền ra, lại tăng thêm suy đoán trong cung.
Trên triều lại nổi lên gợn sóng không nhỏ.
Phái của Trấn quốc tướng quân sớm đã nhiều lần thỉnh tấu, lập Hoa Thục phi làm hậu. Nhưng lý do bác bỏ trước sau chỉ có một cái, Hoa Thục phi không con.
Trấn quốc tướng quân sao lại không sốt ruột? Thấy nay thiên thời địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa, còn mời rất nhiều danh y cao thủ dân gian bắt mạch khai căn cho con gái, điều trị thân mình, lại đều không có hiệu quả.
Chỉ có Thịnh Chân biết rõ trong lòng, Hoàng thượng đến điện nàng ngủ đêm thì đều ngủ suốt một đêm, căn bản chưa từng gần người, làm sao có con được?
Nhưng mà như vậy, bảo nàng nói rõ với bên ngoài thế nào? Nói Hoàng thượng đã nhiều năm không lâm hạnh mình?
Nàng làm không được, nàng không thể đối mặt với sự mong đợi và gửi gắm của phụ huynh.
Ngay lúc mọi người bàn luận sôi nổi, Sơ Đường Cung lại truyền đến tin vui, hung hăng tát một bạt tai vang dội vào những người thừa thời gian mà nghị luận.
Ý Quý phi chẩn ra hỉ mạch.
Trong cục diện Hoàng thượng ít khi lâm hạnh hậu cung, Ý Quý phi lại mang thai, hoàn toàn che miệng mọi người lại.
Thanh Diệp Điện bên kia hoảng hốt, Bạch Linh cho rằng Hoàng thượng lúc trước cứu mình từ trong tay giặc cỏ, dốc lòng chăm sóc, lại ngàn dặm mang về kinh thành, tình nghĩa như vậy, có thể nào không phải động tâm, có thể nào không phải tình yêu?
Nhưng hôm nay, nàng ta không hề tự tin, không hề xác định.
Lúc nàng ta phát hiện đã được sự sủng ái che chở đến kiêu ngạo, nhưng trước mặt nữ nhân kia hoàn toàn không đáng nhắc tới, nàng ta hoàn toàn sụp đổ.
Cũng vào lúc này, Liễu Phi lặng lẽ tìm tới nàng ta, cũng mang đến một gói bột thuốc.
Hiện giờ, Ý Quý phi đã có thai năm tháng, bụng nhô cao, giống như là bảy tháng.
Vào đầu hạ, trăm hoa đua nở.
Khi Khương Nhiêu nhàn hạ, ngoại trừ giám sát Lâm Y đọc sách thì còn đi tản bộ bên tiểu hồ ở ngự hoa viên, thứ nhất là để giải tỏa tâm tình, thứ hai cũng có lợi cho thai nhi.
Qua cầu, đi ra đình giữa hồ.
Bạch Linh mặc áo xuân thướt tha bước tới, cũng đi vào trong đình.
“Thiếp thân tham kiến Quý phi nương nương, nơi đây gió lớn, nương nương chớ động thai khí.” Bạch Linh này nói mấy lời kỳ lạ, Khương Nhiêu thấy nàng ta đến đây thì có ý rời đi.
Nay nàng là hai người, không thể khinh suất.
Ai ngờ Bạch Linh đột nhiên đứng dậy, chắn ở trước mặt, Oánh Sương còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hoa mắt, Bạch Linh kia chợt đụng vào người Khương Nhiêu, rồi sau đó giật ra, té thật mạnh ở phía sau.
Nhưng vào lúc này, Hoàng thượng chắp tay sải bước đến.
Bạch Linh ôm bụng khổ sở than thở, Khương Nhiêu vốn tưởng rằng nàng ta muốn hại đứa con của mình mới vung tay cản lại, cũng chính là lần này lại bị mọi người nhìn thấy.
Hình như có chỗ nào không ổn, đang lúc suy nghĩ lại, đã có thị nữ kinh hô, dưới làn váy Bạch Linh kia từ từ thấm từng mảng đỏ thẫm, càng ngày càng nhiều.
Vệ Cẩn cau mày, “Lập tức đưa nàng ta trở về, tuyên thái y chẩn trị.”
Sau đó hắn nhìn về phía Khương Nhiêu, “Thân đứng đầu hậu cung mà lại xảy ra chuyện như vậy, theo trẫm cùng về.”
Theo tiếng kêu đau của Bạch Linh, Khương Nhiêu mới nghĩ ra ý đồ của nàng ta, huống chi lại có người thấy, bằng chứng rành rành ra đó.
Vệ Cẩn đặc biệt phân phó mang loan liễn lại đây, tự mình ôm lấy Khương Nhiêu, sợ tổn thương đến đứa con của nàng, dọc theo đường đi luôn bảo vệ trong lòng, cứ như vậy nhoáng một cái đã đến Thanh Diệp Điện.
Khương Nhiêu là lần đầu tới đây, nhìn bài trí thích hợp, rất thoả đáng.
Trong nội thất, tiếng khóc Bạch Linh to dần, luôn miệng gọi bệ hạ.
Trước khi Vệ Cẩn đi vào, tay vẫn nắm tay Khương Nhiêu.
Thái y vội vàng nghênh đón, “Bệ hạ… Dựa theo mạch tượng, Bạch Linh cô nương bởi vì va chạm mà sinh non…”
Lời này vừa nói ra, tựa như sấm sét nổ xuống đất phẳng. Ngay cả đám người Hoa Thục phi nghe tin chạy tới cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Linh suy yếu nằm trên giường, mà Khương Nhiêu lại đứng tại chỗ, thần thái tự nhiên.
Tình hình hết sức quỷ dị.
Nhưng thấy Vệ Cẩn sa sầm mặt, từng bước một đi qua, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ quở trách Khương Nhiêu, lại nghe hắn nói, “Bạch Linh khi quân dối trá, lập tức sung quân đuổi ra khỏi cung, vĩnh viễn không thể nhập kinh.”
Bạch Linh im bặt, khó có thể tin nhìn hắn.
Vệ Cẩn chỉ cúi người, dùng giọng nói chỉ có ba người bọn họ có thể nghe thấy, “Trẫm cho tới bây giờ đều không chạm qua ngươi, cho dù lúc ngươi hạ mê hương, trẫm vẫn tỉnh táo, trước đây trẫm niệm tình ngươi hồn nhiên mới có lòng thương tiếc, nhưng nay cũng không còn chút kiên nhẫn. Nếu ngươi khai ra người giật dây phía sau, trẫm sẽ tha chết cho ngươi, nếu không, lập tức đánh chết.”
—
Hết thảy đều quá dồn dập, Bạch Linh được sủng ái nhất thời bị giáng chức đuổi ra khỏi cung, biến mất không tung tích.
Liễu Phi bị phế, giam cầm trong lãnh cung không còn tin tức. Hàm Yên đế cơ của nàng ta được giao cho Hoa Thục phi làm con thừa tự.
Bắt đầu vào mùa đông, Ý Quý phi sinh được thai long phượng, Lâm Trạch Hoàng tử và Nhiên Yên đế cơ.
Long nhan hớn hở, hoàng thất ban hỉ yến.
Cũng ngay vào mồng một Tết năm Chiêu Hòa thứ tám, Hoàng thượng chính thức tấn phong Ý Quý phi làm trung cung Hoàng hậu, ban thưởng danh hào Chiêu Ý. Trước đó chưa từng có tiền lệ sắc phong danh hào cho Hoàng hậu.
Chiêu Hòa năm thứ tám nhất định không thể là một năm yên ả trong lịch sử.
Sau khi dẹp loạn Tiên Bi, bộ tộc Nhung Chân lại phát động tiến công.
Tháng chạp cùng năm, sau tiệc mừng một tuổi của Lâm Trạch và Nhiên Yên, Hoàng thượng lại ngự giá thân chinh, dẫn đầu bộ chúng của Trấn quốc tướng quân đi đến tây bắc.
Ngày đưa tiễn, mái tóc Vệ Cẩn đã điểm bạc, năm đó khi hắn lần đầu thân chinh vẫn còn hăng hái khí phách vô hạn. Nhưng năm tháng quả không buông tha cho con người.
Vệ Cẩn mặc nhung trang cưỡi ngựa, đi được không xa, lại đột nhiên giục ngựa quay lại.
Hắn tung người nhảy xuống, trịnh trọng kéo tay Khương Nhiêu, “Trẫm bất đắc dĩ phải nuốt lời, vì Lâm Trạch tuổi còn nhỏ, trẫm chỉ có thể nhịn đau để nàng lại ở trong cung chăm sóc.”
Khương Nhiêu cầm tay hắn không buông, “Năm đó sở dĩ thần thiếp cứu người nhà Lưu Ly là vì nàng ta trước khi chết từng uỷ thác cho thần thiếp, nếu sự tình bại lộ, Tạ Doanh Nhu sẽ giết cả nhà nàng ta! Nàng ta lấy cái chết cầu ta cứu người nhà mình, lòng người không phải cỏ cây, trẻ con là vô tội, thần thiếp không thể khoanh tay đứng nhìn… Không ngờ chuyện này lại làm ta và chàng sinh ác cảm mất tám năm… A Cẩn, chàng có còn oán ta?”
Trong gió là sự trầm mặc rất lâu, Vệ Cẩn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, “Trẫm cho tới bây giờ có để ý nàng làm thế nào đâu? Cho dù nàng tự tay giết Lưu Ly thì đã tính sao? Thứ trẫm muốn chẳng qua chỉ là sự thật lòng của nàng mà thôi!”
Khương Nhiêu cười cười, bỗng nhiên rớt nước mắt, “A Cẩn thật khờ, ngốc như ta vậy…”
Quân lệnh như núi, trọng binh khởi hành.
Lần cuối cùng, Vệ Cẩn lập tức nhìn lại, hắn nói, “Trẫm đồng ý với nàng, sẽ mau chóng trở về.”
Bạch Linh sững sờ tại chỗ, nhưng thấy cô gái áo đỏ trên kia hời hợt, dáng người thướt tha, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ hồn nhiên quyến rũ vốn có…
Nàng ta thế nào cũng nghĩ không ra, Ý Quý phi hai mươi bốn tuổi đã sinh một đứa con trong lời đồn lại còn xinh đẹp như thiếu nữ vậy, không hề già đi, cũng chẳng hơn hai tám năm hoa của mình bao nhiêu!
Mấy phần may mắn, thậm chí là sự thị uy thản nhiên khi đến đây đều tán loạn trong ánh mắt lúc này của Ý Quý phi.
Khương Nhiêu nhìn nàng ta một lát, trong đôi mắt rõ ràng là khinh thường, thậm chí còn không hỏi tên họ và lai lịch nàng ta, khiến một quyền của Bạch Linh như đánh vào vải bông, không hề có lực.
Bạch Linh thu lại tâm tư, vẫn giữ tư thái lã chã chực khóc, tay áo che mặt, vô cùng khổ sở đáng thương, “Nếu Quý phi nương nương không chịu thành toàn, thiếp thân liền quỳ ở đây không dậy.”
Khương Nhiêu từ từ đứng dậy, “Bổn cung sao lại không thành toàn? Oánh Sương, lập tức đưa vị cô nương này đến Hàm Nguyên Điện, nói bổn cung rất bằng lòng, xem bệ hạ muốn cho phân vị gì?”
Bạch Linh ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng Khương Nhiêu đã ngồi trang điểm trước gương, trang điểm từ mãi đến giờ, tựa như nàng ta căn bản không hề tồn tại.
“Chỉ cần nương nương đồng ý thôi, thiếp thân không cần đi Hàm Nguyên Điện… Buổi tối bệ hạ tới là được.” Rõ ràng ở trước mặt Khương Nhiêu, Bạch Linh hơi có vẻ khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy mừng rỡ.
Cô gái trong gương đang tô mày, đôi môi hé mở, “Truyền ý chỉ bổn cung, lập tức đi ngay.”
Bạch Linh còn chưa nói được mấy câu đã bị mang ra khỏi Sơ Đường Cung, Oánh Sương hiểu rõ, tự mình đưa nàng ta đến Hàm Nguyên Điện.
Chờ ở bên ngoài một lát, nhưng nghe trong điện yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, Bạch Linh kia liền bị đưa đi ra, thần sắc ảm đạm, hiển nhiên là không phải chuyện tốt.
Về thân thế lai lịch của Bạch Linh, buổi tối, Oánh Sương liền rành mạch báo lại cho Khương Nhiêu.
Thật ra thì không cần đoán cũng đã rõ, đơn giản là do Hoàng thượng chinh chiến bên ngoài, cô đơn cần an ủi, tìm một cô gái hồn nhiên thiện lương ngưỡng mộ hắn, hạ bút thành văn, tất nhiên là bao nhiêu người “người trước ngã xuống, người sau tiến lên”.
Đối với đế vương mà nói, đây cũng chẳng là chuyện to tát gì, chỉ là còn mang về cung, rõ ràng là có chút tình nghĩa. Lại còn dung túng cho cô gái này tự tiện xông vào Sơ Đường Cung, có thể thấy vài phần sủng ái.
Vừa đọc sách cho Lâm Y ngủ xong, Khương Nhiêu cúi người đắp chăn cho nó, cũng không biết nam nhân ở phía sau đã đứng bao lâu rồi.
“Trẫm bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở trước giường bệnh Phụ hoàng chính là bộ dáng như thế.” Đôi mắt Vệ Cẩn có chút mơ hồ, tựa như xuyên thấu qua năm tháng, nhìn lại năm đó.
Khương Nhiêu khoát khoát tay, kéo cánh tay hắn ra bên ngoài điện, sợ đánh thức Lâm Y.
Trong đình viện ánh trăng rọi xuống, mát mẻ dễ chịu.
Vệ Cẩn đột nhiên dừng bước, cánh tay vòng qua chiếc eo mềm mại của nàng, “Trẫm mấy năm liên tục chinh chiến, đã lâu chưa từng an tâm ngắm cảnh, đêm nay nàng hãy theo trẫm.”
Khương Nhiêu không phải người ngu ngốc, qua nhiều năm như vậy, biết rõ tính nết của hắn, tất nhiên sẽ không bảo hắn đi tìm vui ở chỗ Bạch Linh, chọc hắn mất hứng.
Nhưng mà, bất luận đề cập tới hay không, Bạch Linh trước sau vẫn chắn ngang ở giữa bọn họ, không thể trở lại như lúc ban đầu.
“Bệ hạ đã đồng ý với Lâm Y, sẽ không xuất chinh nữa chứ?” Khương Nhiêu chuyển đề tài, Vệ Cẩn không gật đầu, chỉ thở dài không nghe thấy, “Ngày tốt cảnh đẹp, không nói mấy chuyện này.”
Khương Nhiêu cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng tròn, “Phong cảnh biên giới phía bắc có lẽ không giống với Trung Nguyên.”
Vệ Cẩn bỗng nhiên nghiêng đầu, “Nếu nàng muốn đi, đợi quét sạch tàn dư xong, trẫm dẫn nàng đi xem.”
Nam nhân trước mắt thay đổi như chong chóng, nhưng chung quy vẫn không trốn khỏi số mệnh, Khương Nhiêu bỗng nhiên nhớ lại, Chiêu Hòa Đế mất năm bốn mươi lăm tuổi, nay tính thử, bất quá chỉ còn bốn năm…
Lo lắng suy nghĩ, có lẽ lịch sử đã sớm thay đổi quỹ đạo, thấy Vệ Cẩn diện mạo hiên ngang, chinh chiến tứ phương, còn tráng kiện hơn khi còn trẻ.
Khương Nhiêu cười cười, kiều diễm như trăng, “Bệ hạ cũng không thể đổi ý.”
Vệ Cẩn ngoéo tay nàng một cái, ý cười chưa đến đáy mắt đã nhìn thấy hoa tai hổ phách của nàng, không khỏi lạnh mặt, “Trang sức trẫm đưa cho nàng không đủ dùng? Không được mang mấy thứ này.”
Nói xong hắn định cởi xuống, Khương Nhiêu lui người về sau, “Vũ An Hầu ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật cho thần thiếp, tâm ý này rất nặng, hắn là người quân tử bất phàm, tấm lòng sáng tỏ, bệ hạ cần gì phải chú ý như thế?”
Vệ Cẩn nâng cằm nàng lên, “Quân tử bất phàm? Tấm lòng sáng tỏ? Đây là lý do hắn có thể nhúng chàm nữ nhân của trẫm?”
Khương Nhiêu nhất thời yếu thế, hóa ra Vệ Cẩn sớm đã nhìn thấy chuyện đêm đó trong rừng cây.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, “Huống chi, thần thiếp còn từng có hẹn ước phu thê với hắn, bệ hạ biết rõ.”
“Trẫm tất nhiên biết rõ, trẫm tặng quà cho nàng, nàng xem như không có gì, hắn đưa cho nàng thì nàng liền trân trọng.” Vệ Cẩn không cho nàng phản kháng, ôm nàng vòng trong ngực, đối diện với nhau.
“Quà? Bệ hạ đúng là tặng thần thiếp một món quà lớn, cô gái kia xinh đẹp dịu dàng, thật sự là khiến thần thiếp kinh hỉ vạn phần, ngài xem ột danh phận Quý nhân có đủ hay không?”
Ánh mắt Vệ Cẩn rét lạnh, hắn phát cáu muốn mút lấy cánh môi của nàng, “Đừng lấy mấy lời này chọc tức trẫm, trong lòng nàng cho tới bây giờ vốn không có trẫm, chỉ một đứa con gái thì đã làm sao? Nàng sẽ không để ý.”
Hóa ra, đây mới là suy nghĩ trong lòng hắn, đây mới là lý do hắn lạnh nhạt nhiều năm qua như vậy!
Nếu ta không thèm để ý, lúc trước sao lại mặc kệ luân thường vẫn muốn sinh hạ Lâm Y, nếu ta không thèm để ý, cần gì phải ở lại thành Tử Vi này?
Những lời này lặp lại quanh quẩn ở trong lồng ngực Khương Nhiêu, chỉ là còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chợt nghe Toàn Cơ lại đây bẩm báo, “Bẩm bệ hạ, Ý Quý phi, Thanh Diệp Điện có việc, xin bệ hạ hãy quyết định.”
Toàn Cơ là người thông minh, cũng chưa nói rõ, trên thực tế là Bạch Linh sai người đến Hàm Nguyên Điện, nói không quen khí hậu trong kinh, thân mình mắc bệnh nhẹ, muốn bệ hạ đến thăm.
Rời khỏi Sơ Đường Cung, Vệ Cẩn chuyển hướng, trực tiếp trở về Hàm Nguyên Điện, căn bản không tính đi Thanh Diệp Điện.
—
Bạch Linh ở Thanh Diệp Điện tiến cung đã một thời gian, Hoàng thượng thỉnh thoảng vẫn qua đó, nhưng trước sau vẫn không ngủ lại.
Nhưng chỉ dựa vào điểm này đã đủ để chứng minh sủng ái. Nhưng mà thái độ Hoàng thượng rất không rõ ràng, đến nay chưa cho nàng ta một danh phận thỏa đáng, cứ ở như vậy.
Nói lý ra, ai cũng đoán được, nay Ý Quý phi độc sủng hậu cung, tất nhiên là nàng không dung tha cho cô gái nào. Huống chi, có một lần ngắm cảnh ở ngự hoa viên, Bạch Linh kia vừa hay gặp phải An Quý nhân. An Quý nhân là người thiếu kiên nhẫn, nhất thời, lời đồn bộ dạng Bạch Linh giống như Ý Quý phi dần dần truyền ra, lại tăng thêm suy đoán trong cung.
Trên triều lại nổi lên gợn sóng không nhỏ.
Phái của Trấn quốc tướng quân sớm đã nhiều lần thỉnh tấu, lập Hoa Thục phi làm hậu. Nhưng lý do bác bỏ trước sau chỉ có một cái, Hoa Thục phi không con.
Trấn quốc tướng quân sao lại không sốt ruột? Thấy nay thiên thời địa lợi, chỉ thiếu nhân hòa, còn mời rất nhiều danh y cao thủ dân gian bắt mạch khai căn cho con gái, điều trị thân mình, lại đều không có hiệu quả.
Chỉ có Thịnh Chân biết rõ trong lòng, Hoàng thượng đến điện nàng ngủ đêm thì đều ngủ suốt một đêm, căn bản chưa từng gần người, làm sao có con được?
Nhưng mà như vậy, bảo nàng nói rõ với bên ngoài thế nào? Nói Hoàng thượng đã nhiều năm không lâm hạnh mình?
Nàng làm không được, nàng không thể đối mặt với sự mong đợi và gửi gắm của phụ huynh.
Ngay lúc mọi người bàn luận sôi nổi, Sơ Đường Cung lại truyền đến tin vui, hung hăng tát một bạt tai vang dội vào những người thừa thời gian mà nghị luận.
Ý Quý phi chẩn ra hỉ mạch.
Trong cục diện Hoàng thượng ít khi lâm hạnh hậu cung, Ý Quý phi lại mang thai, hoàn toàn che miệng mọi người lại.
Thanh Diệp Điện bên kia hoảng hốt, Bạch Linh cho rằng Hoàng thượng lúc trước cứu mình từ trong tay giặc cỏ, dốc lòng chăm sóc, lại ngàn dặm mang về kinh thành, tình nghĩa như vậy, có thể nào không phải động tâm, có thể nào không phải tình yêu?
Nhưng hôm nay, nàng ta không hề tự tin, không hề xác định.
Lúc nàng ta phát hiện đã được sự sủng ái che chở đến kiêu ngạo, nhưng trước mặt nữ nhân kia hoàn toàn không đáng nhắc tới, nàng ta hoàn toàn sụp đổ.
Cũng vào lúc này, Liễu Phi lặng lẽ tìm tới nàng ta, cũng mang đến một gói bột thuốc.
Hiện giờ, Ý Quý phi đã có thai năm tháng, bụng nhô cao, giống như là bảy tháng.
Vào đầu hạ, trăm hoa đua nở.
Khi Khương Nhiêu nhàn hạ, ngoại trừ giám sát Lâm Y đọc sách thì còn đi tản bộ bên tiểu hồ ở ngự hoa viên, thứ nhất là để giải tỏa tâm tình, thứ hai cũng có lợi cho thai nhi.
Qua cầu, đi ra đình giữa hồ.
Bạch Linh mặc áo xuân thướt tha bước tới, cũng đi vào trong đình.
“Thiếp thân tham kiến Quý phi nương nương, nơi đây gió lớn, nương nương chớ động thai khí.” Bạch Linh này nói mấy lời kỳ lạ, Khương Nhiêu thấy nàng ta đến đây thì có ý rời đi.
Nay nàng là hai người, không thể khinh suất.
Ai ngờ Bạch Linh đột nhiên đứng dậy, chắn ở trước mặt, Oánh Sương còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy hoa mắt, Bạch Linh kia chợt đụng vào người Khương Nhiêu, rồi sau đó giật ra, té thật mạnh ở phía sau.
Nhưng vào lúc này, Hoàng thượng chắp tay sải bước đến.
Bạch Linh ôm bụng khổ sở than thở, Khương Nhiêu vốn tưởng rằng nàng ta muốn hại đứa con của mình mới vung tay cản lại, cũng chính là lần này lại bị mọi người nhìn thấy.
Hình như có chỗ nào không ổn, đang lúc suy nghĩ lại, đã có thị nữ kinh hô, dưới làn váy Bạch Linh kia từ từ thấm từng mảng đỏ thẫm, càng ngày càng nhiều.
Vệ Cẩn cau mày, “Lập tức đưa nàng ta trở về, tuyên thái y chẩn trị.”
Sau đó hắn nhìn về phía Khương Nhiêu, “Thân đứng đầu hậu cung mà lại xảy ra chuyện như vậy, theo trẫm cùng về.”
Theo tiếng kêu đau của Bạch Linh, Khương Nhiêu mới nghĩ ra ý đồ của nàng ta, huống chi lại có người thấy, bằng chứng rành rành ra đó.
Vệ Cẩn đặc biệt phân phó mang loan liễn lại đây, tự mình ôm lấy Khương Nhiêu, sợ tổn thương đến đứa con của nàng, dọc theo đường đi luôn bảo vệ trong lòng, cứ như vậy nhoáng một cái đã đến Thanh Diệp Điện.
Khương Nhiêu là lần đầu tới đây, nhìn bài trí thích hợp, rất thoả đáng.
Trong nội thất, tiếng khóc Bạch Linh to dần, luôn miệng gọi bệ hạ.
Trước khi Vệ Cẩn đi vào, tay vẫn nắm tay Khương Nhiêu.
Thái y vội vàng nghênh đón, “Bệ hạ… Dựa theo mạch tượng, Bạch Linh cô nương bởi vì va chạm mà sinh non…”
Lời này vừa nói ra, tựa như sấm sét nổ xuống đất phẳng. Ngay cả đám người Hoa Thục phi nghe tin chạy tới cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Linh suy yếu nằm trên giường, mà Khương Nhiêu lại đứng tại chỗ, thần thái tự nhiên.
Tình hình hết sức quỷ dị.
Nhưng thấy Vệ Cẩn sa sầm mặt, từng bước một đi qua, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ quở trách Khương Nhiêu, lại nghe hắn nói, “Bạch Linh khi quân dối trá, lập tức sung quân đuổi ra khỏi cung, vĩnh viễn không thể nhập kinh.”
Bạch Linh im bặt, khó có thể tin nhìn hắn.
Vệ Cẩn chỉ cúi người, dùng giọng nói chỉ có ba người bọn họ có thể nghe thấy, “Trẫm cho tới bây giờ đều không chạm qua ngươi, cho dù lúc ngươi hạ mê hương, trẫm vẫn tỉnh táo, trước đây trẫm niệm tình ngươi hồn nhiên mới có lòng thương tiếc, nhưng nay cũng không còn chút kiên nhẫn. Nếu ngươi khai ra người giật dây phía sau, trẫm sẽ tha chết cho ngươi, nếu không, lập tức đánh chết.”
—
Hết thảy đều quá dồn dập, Bạch Linh được sủng ái nhất thời bị giáng chức đuổi ra khỏi cung, biến mất không tung tích.
Liễu Phi bị phế, giam cầm trong lãnh cung không còn tin tức. Hàm Yên đế cơ của nàng ta được giao cho Hoa Thục phi làm con thừa tự.
Bắt đầu vào mùa đông, Ý Quý phi sinh được thai long phượng, Lâm Trạch Hoàng tử và Nhiên Yên đế cơ.
Long nhan hớn hở, hoàng thất ban hỉ yến.
Cũng ngay vào mồng một Tết năm Chiêu Hòa thứ tám, Hoàng thượng chính thức tấn phong Ý Quý phi làm trung cung Hoàng hậu, ban thưởng danh hào Chiêu Ý. Trước đó chưa từng có tiền lệ sắc phong danh hào cho Hoàng hậu.
Chiêu Hòa năm thứ tám nhất định không thể là một năm yên ả trong lịch sử.
Sau khi dẹp loạn Tiên Bi, bộ tộc Nhung Chân lại phát động tiến công.
Tháng chạp cùng năm, sau tiệc mừng một tuổi của Lâm Trạch và Nhiên Yên, Hoàng thượng lại ngự giá thân chinh, dẫn đầu bộ chúng của Trấn quốc tướng quân đi đến tây bắc.
Ngày đưa tiễn, mái tóc Vệ Cẩn đã điểm bạc, năm đó khi hắn lần đầu thân chinh vẫn còn hăng hái khí phách vô hạn. Nhưng năm tháng quả không buông tha cho con người.
Vệ Cẩn mặc nhung trang cưỡi ngựa, đi được không xa, lại đột nhiên giục ngựa quay lại.
Hắn tung người nhảy xuống, trịnh trọng kéo tay Khương Nhiêu, “Trẫm bất đắc dĩ phải nuốt lời, vì Lâm Trạch tuổi còn nhỏ, trẫm chỉ có thể nhịn đau để nàng lại ở trong cung chăm sóc.”
Khương Nhiêu cầm tay hắn không buông, “Năm đó sở dĩ thần thiếp cứu người nhà Lưu Ly là vì nàng ta trước khi chết từng uỷ thác cho thần thiếp, nếu sự tình bại lộ, Tạ Doanh Nhu sẽ giết cả nhà nàng ta! Nàng ta lấy cái chết cầu ta cứu người nhà mình, lòng người không phải cỏ cây, trẻ con là vô tội, thần thiếp không thể khoanh tay đứng nhìn… Không ngờ chuyện này lại làm ta và chàng sinh ác cảm mất tám năm… A Cẩn, chàng có còn oán ta?”
Trong gió là sự trầm mặc rất lâu, Vệ Cẩn đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, “Trẫm cho tới bây giờ có để ý nàng làm thế nào đâu? Cho dù nàng tự tay giết Lưu Ly thì đã tính sao? Thứ trẫm muốn chẳng qua chỉ là sự thật lòng của nàng mà thôi!”
Khương Nhiêu cười cười, bỗng nhiên rớt nước mắt, “A Cẩn thật khờ, ngốc như ta vậy…”
Quân lệnh như núi, trọng binh khởi hành.
Lần cuối cùng, Vệ Cẩn lập tức nhìn lại, hắn nói, “Trẫm đồng ý với nàng, sẽ mau chóng trở về.”