Đêm đó Nguyệt Sinh không tài nào ngủ được, cứ ngồi bên cạnh giường Hạ My canh cho cô ngủ.
Cô ấy vẫn chưa tính, hôn mê như vậy, mê man có lúc còn gọi tên anh nhưng rồi lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm Tiểu Linh đã đến, nó vừa vào phòng đã giật mình, vì thiếu gia vẫn còn ngồi ở đó.
Anh gục đầu lên cạnh giường, ngủ thiếp đi, Tiểu thư Hạ My cựa người quay sang thấy Nguyệt Sinh đang ngủ nhìn ra cửa lại thấy Tiểu Linh, đưa tay lên miệng ý bảo giữ im lặng, rồi hất tay ý nói Tiểu Linh ra ngoài.
Tiểu Linh cũng làm theo đi ra ngoài đóng cửa lại, lòng có chút nghi hoặc, hai người bọn họ ở với nhau cả đêm sao.
Hạ My ngồi dậy nhẹ nhàng sợ làm Nguyệt Sinh thức giấc, cô khoác cho anh cái áo choàng, sáng sớm sương rất lạnh.
Đang ngồi bên cạnh nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của anh, thì Nguyệt Sinh đã giật mình bật dậy.
Anh nhìn lên giường tìm kiếm mà không thấy cô đang ngồi đối diện mình.
Thấy Nguyệt Sinh vẫn còn đang mớ ngủ tìm mình như vậy Hạ My rất mắc cười.
" Chàng tìm gì vậy, thiếp tìm giúp cho ".
" Chiêu Hoa, giúp ta tìm nàng ấy đi ".
Vừa nói Nguyệt Sinh vừa đi đến từng ngóc ngách trong phòng mà tìm, không nhớ ra người con gái bên cạnh mình chính là Chiêu Hoa.
Cô buồn cười đến nỗi không nhịn được, ôm lấy mặt anh áp khuôn mặt anh sát với mình.
" Chàng nói xem ta là ai?".
Nguyệt Sinh ngơ ngác đứng hình mất giây.
Sau đó mới nhớ ra cô gái trước mặt mình chính là Chiêu Hoa, Cô ấy bây giờ đang ở trong thân xác của Ngân Linh, tên của cô ấy là Hạ My.
Tự nhiên anh nhớ ra vậy liền ứa nước mắt, đôi mắt long lanh dần trở nên đỏ ao, một dòng lệ chảy xuống.
Hạ My thấy anh khóc liền lo lắng lau nước mắt cho anh hỏi han.
" Chàng sao vậy!.
.
đau!.
đau ở đâu sao ".
" Không!.
ta sợ!.
đêm qua ta cứ ngỡ là mất nàng rồi Chiêu Hoa ".
Anh ôm trầm lấy cô, như thế sợ buông ra chút là cô biến mất,sợ bản thân không thể níu giữ cô ở bên cạnh mình, anh vô cùng sợ, hàng ngàn nỗi sợ chạy trong đầu anh.
" Được rồi, được rồi, thiếp ở đây còn gì ".
Hạ My ôm lấy anh vuốt vuốt lưng dỗ dành, người con trai đang ôm mình khóc như một đứa trẻ.
Anh thực sự rất sợ mất cô, trái tim anh đau nhói y như cái ngày anh biết cô chọn cách rời bỏ thế giới này, rời bỏ anh để mà giải thoát cho chính mình.
Cô không đợi anh về, người anh nhìn thấy sau bao tháng ngày xa cách chỉ là thân xác tiều tụy hao gầy của cô.
Anh nhớ dáng vẻ vui cười, dáng vẻ hạnh phúc của cô khi ở bên anh.
Anh đẩy cô ra nhìn cho kỉ khuôn mặt của người con gái mình đang ôm.
" Ta muốn Chiêu Hoa ".
Cô cười nhẹ nhàng, cô hiểu ý anh là gì, cô dùng thuật liền biến cho khuôn mặt của thân xác này thành Chiêu Hoa.
Anh nhìn thấy khuôn mặt thân quen mà ngày đêm anh mong ngóng, một lòng một dạ yêu thương, dù nói anh phải hy sinh cái thân này để cô được sống lại, anh cũng nguyện lòng.
Anh hôn lên môi cô, quyến luyến hút lấy từng mật ngọt trên đôi môi này, cô cũng hoà quyện theo anh.
Như thực sự hô hấp của cô đang khó khăn dần, cô vẫn chưa lấy lại được sức lực nên không thể hô hấp được với nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Cô khẽ đẩy anh ra, nhưng anh vẫn còn đang rất quyến luyến đôi môi ngọt còn hôn lên môi cô mấy cái nữa mới chịu từ bỏ.
Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nói.
" Cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng, yên tâm nhé ".
Cô cảm thấy mình bây giờ vô cùng hạnh phúc, cô mừng vì mình vẫn còn có thể ở trong vòng tay của anh, được anh ôm như thế này.
Hôm nay là ngày của Chiêu Hoa, chính vì vậy Nguyệt Sinh và Hạ My cùng Nghiêm phu nhân sẽ sang Chu phủ.
Nguyệt Sinh đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật mang sang để thắp nhang cúng cho Chiêu Hoa.
Vì nghe đạo sĩ nói, làm vậy cô ấy sẽ nhận được, cơ thể có thể sẽ khoẻ mạnh hơn bây giờ.
Họ tranh thủ sang Chu phủ rất sớm hạ nhân trong nhà vẫn còn đang tất bật chuẩn bị mọi thứ.
Người đi đến đi lui, nhà bếp đang nấu đồ cúng, toàn những món mà Chiêu Hoa thích, sư thầy đang tụng kinh ở bên trong, đồ chay được dọn lên bàn cho các vị dùng sau khi tụng kinh cầu phúc cho Chiêu Hoa.
Nguyệt Sinh và Hạ My cũng phụ giúp.
Buồn cười nhất là Hạ My đang tự làm ngày cho chính mình vì bên trong cô chính là Chiêu Hoa.
Hạ My nhìn khung cảnh mà mẫu thân chuẩn bị lòng vừa vui mừng vừa đau xót, mẫu thân thực sự rất đặt tâm vào chuyện của cô, không muốn để xảy ra một chút sơ xót, cô thực sự muốn nói cho bà biết cô sống rất tốt để bà đừng lo lắng.
Đến khi đã tụng xong các vị sư thầy đi ra ngoài để dùng bữa.
Đi ngang nhìn thấy Hạ My, vị sư trụ trì của chùa Huyền Long liền khựng lại nhìn cô vô cùng chăm chú.
" A di đà phạt, thí chủ âm thịnh dương suy, cơ thể này nên thuộc về chủ nhân thực sự ".
Nói rồi quay lưng bỏ đi mặc cho Chu phu nhân, Nghiêm phu nhân, Nguyệt Sinh đều há hốc mồm.
Nguyệt Sinh và Nghiêm phu nhân hiểu ông ấy đang nói gì.
Chỉ có Chu phu nhân là không hiểu nhìn Hạ My hỏi.
" Sư trụ trì nói vậy là sao con ".
" Con cũng không biết nữa, mẫu thân người mau ngồi nghĩ tí đi, sáng giờ người vất vả rồi ".
" Không sao, ta lo cho Chiêu Hoa thêm chút nữa, con bé số khổ ".
Hạ My nghe thấy mà mắt cay xoè, quay đi chỗ khác để lau nước mắt.
Chu phu nhân thì không nhìn thấy nhưng Tiểu Linh nó lại để ý cô nãy giờ.
Đến khi lễ cúng xong xuôi, cũng đã xế chiều mọi người mới trở về phủ.
Nguyệt Sinh nắm tay Hạ My đi đến thẳng phòng đạo sĩ để kể cho bà ấy nghe chuyện mà cô đã nghe được khi đi vào khu rừng đi qua kết giới đó.
Hạ My tường thuật lại kỹ càng mọi chuyện, sự vật, sự việc mà cô nhìn thấy ở đó, từng nhân vật, từng câu nói, hình dáng của bọn đó.
Đến cái đoạn cô quay về không biết cách mở kết giới cô mới nhớ ra, cái con hôm đó giúp cho cô là rắn nhỏ.
Từ sau khi cô ngất đi đến giờ không biết nó đang ở đâu, cô liền luống cuống muốn đi tìm.
Nó giúp cô như vậy không lẽ cô bỏ quên nó ở trong khu rừng đó rồi.
Hạ My muốn quay lại đó tìm nó, Nguyệt Sinh liền ngăn cản.
" Nàng đừng lo, con rắn nhỏ đó giúp nàng như vậy chắc chắn nó cũng có năng lực, nàng bây giờ quay lại đó trong thân xác này mới thực sự nguy hiểm ".
Hạ My nghĩ cũng đúng, lúc trước cô vào đó chỉ là thần hồn không ai nhìn thấy cô, còn bị con ma nữ đó kiếm chuyện.
Bây giờ cô đang trong thân xác của Ngân Linh, cô không thể thoát ra ngoài được sau ngày cô mới có thể thoát ra, giờ mà quay lại đó, yêu quái ra vô nhiều như vậy thực sự nguy hiểm.
Sau khi nghe Hạ My kể xong đạo sĩ rơi vào trầm tư bà đang suy nghĩ cách đối phó với bọn yêu quái này, tránh để bọn nó đánh lén trở tay không kịp sự an toàn của hàng ngàn người trong thành này đang đặt trên vai bà.
.