Chiêu Hoa rất tức giận, nhưng không biết Nguyệt Sinh làm vậy vì muốn cô đỡ xấu hổ.
Đưa cô về đến trước nhà nhưng cô đi vào bên trong vẫn không quay lại nhìn anh.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn đi vào bên trong Nguyệt Sinh chỉ biết nhìn theo mà mỉm cười.
Cả đêm Chiêu Hoa nằm trên giường thực sự không ngủ được, bản thân luôn nghỉ về chuyện nắm tay cùng ngắm trăng.
Khuôn mặt kề gần nhau, đến cả hơi thở của Nguyệt Sinh cũng có thể nghe được, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn nhịp.
Nguyệt Sinh cũng không khá hơn, anh mãi nhớ về khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, bị anh chọc đến đỏ hồng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà hạnh phúc thì không được lâu, sắp tới đây Nguyệt Sinh phải đi xa nhà một thời gian, còn phải lo cho tiền tài danh vọng phía trước.
Anh phải công thành danh toại thì mới có thể cho Chiêu Hoa một cuộc sống xung túc sau này.
Sinh thần lần thứ của Chiêu Hoa được làm rất long trọng, đãi tiệc linh đình.
Chiêu Hoa mang mạng che mặt, đi đến đi lui tiếp hết vị phu nhân này đến vị phu nhân khác đến chóng cả mặt.
Trốn ra hoa viên một chút để nghĩ chân thì bị Nguyệt Sinh phát hiện.
" Chiêu Hoa tiểu thư, lại lười biếng rồi ".
" Ta không có ".
Chiêu Hoa chu cái môi nhỏ ra mà cãi càng rất đáng yêu.
" Ta đứng cả ngày hôm nay rồi, chân thực sự rất mỏi ".
" Mới có bao nhiêu đó nàng đã than, đến ngày làm hôn sự còn mệt hơn ".
Vừa nơi vừa ngồi xuống xoa xa nắn nắn cái bàn chân nhỏ nhỏ của Chiêu Hoa.
Mặc kệ khuôn mặt cô lại bị anh chọc đến đỏ ửng.
Mỗi lần gặp là mỗi gần ghẹo, luôn luôn có thú vui thích nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.
" Hôn lễ rất cực sao ".
Nghe câu hỏi của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh có chút bất ngờ quay mặt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn đang nhìn xuống anh.
" Muội nôn nóng vậy sao ".
" Ta!.
ta không thèm nôn nóng ".
Xoay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt dò hỏi của anh, Chiêu Hoa đổi sang chuyện khác.
" Hôm nay đúng là đông khách mà, nhiều quà cáp như vậy đêm nay lại không ngủ được ".
" Đợi ta!.
đợi ta đỗ đạt trở về!.
ta hứa sẽ đón nàng bằng kiệu hoa lớn nhất, cho nàng một đám cưới to nhất từ trước đến giờ ".
Không quan tâm câu nói của Chiêu Hoa, Nguyệt Sinh chỉ quan tâm câu hỏi phía trước của cô.
Nghe Nguyệt Sinh nói vậy, Chiêu Hoa quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy xúc động.
" Ta tin huynh ".
Nguyệt Sinh không ngờ Chiêu Hoa lại trả lời mình như vậy, vô cùng vui mừng vì lòng anh và Chiêu Hoa đều cùng một hướng.
Hạnh phúc tràn đầy, niềm vui không thể nào dấu nỗi, liền đứng dậy ôm lấy Chiêu Hoa vào lòng.
Chiêu Hoa cũng đặt tay mình lên lưng Nguyệt Sinh đáp lại tấm chân tình của anh.
Nguyệt Sinh tặng cho Chiêu Hoa một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích, màu ngọc rất trong rất sáng giá trị có vẻ vô cùng trân quý.
Bên trên có khắc hình hồ điệp, bình thường hồ điệp thường có đôi biểu thị cho tình yêu của trai gái.
Nhưng trên miếng ngọc bội này chỉ có một con hồ điệp, Chiêu Hoa thắc mắc hỏi.
" Sao chỉ có một con Hồ Điệp vậy?".
" Bởi vì còn một con nằm ở đây ".
Nguyệt Sinh đưa miếng ngọc bội của mình lên từ màu sắc và hình dáng của hai miếng ngọc đều có thể biết bọn nó là một đôi.
Chiêu Hoa hiểu được ý nghĩa của việc này mỗi người một con, Hai người một đôi, đây chính là ý nghĩa tình chàng ý thiếp mà Nguyệt Sinh muốn truyền đạt.
Chiêu Hoa rất thích miếng ngọc bội này luôn mang theo bên người coi như một báu vật mà trân trọng.
Nguyệt Sinh thấy món quà mà mình tặng được trân trọng như vậy, lòng cũng vô cùng hạnh phúc.
Đây cũng có thể xem là tính vật định tình của hai người.
Thời gian cũng đã đến kì thi tuyển cũng không còn là xa, Nguyệt Sinh phải chuẩn bị thứ khăn gói lên đường.
Từ quê nhà lên kinh ứng thí đã phải đi đường hết gần cả tháng đường xá xa xôi, đường đi lại không thuận tiện có khi còn phải mất cả tháng trời.
Còn phải chuẩn bị chỗ ở cho tiện việc tham gia thi cử.
Còn phải đợi kết quả kì thi rồi mới trở về.
Sớm nhất thì - tháng, xa nhất cũng phải một năm mới có thể quay lại.
Xi???? hã???? đọc ????ru????ệ???? ????ại { ????rU????????ru ????e????.v???? }
Đêm trước ngày rời đi Chiêu Hoa ngủ không được, khó chịu nằm trên giường lo lắng bồn chồn.
Trong phòng quá bí bách, Chiêu Hoa khoác hờ áo choàng rồi đi ra ngoài.
Đang dạo dạo hít thở không khí cho bớt khó chịu thì nghe tiếng chim hót.
Tiếng chim này cô nghe nhiều năm rồi, vừa nghe liền nhận ra chính là Nguyệt Sinh.
Cô chính là chờ chàng ấy mà lòng cứ nôn nao mãi không ngủ được.
Vui vẻ chạy về phía đó, Nguyệt Sinh đứng đó dựa người vào tường.
Mắt thì nhắm, tay khoanh lại với nhau, hai chân nhịp nhịp theo tiếng hót mà huynh ấy tạo ra.
Nhìn vô cùng phóng khoáng lại có chút buồn cười.
" Nguyệt Sinh thiếu gia, người đêm khuya ngủ không ngon hay sao? lại chạy đến đây đứng hót vậy ".
Vừa nói vừa đưa tay che miệng cười thấy hôm nay Chiêu Hoa cũng biết chọc ghẹo mình Nguyệt Sinh cũng vui vẻ nói.
" Được hót cho Chiêu Hoa tiểu thư nghe là vinh hạnh của hạ thần ".
Cả hai cười khúc khích thích thú vì trò mà mình bày ra.
.