“Đã ba trăm triệu năm trôi qua kể từ khi tôi rời khỏi lục địa này. Nhân loại dường như đã phát triển vượt bậc, không biết có sinh vật cường đại nào có thể giết chết tôi không?”
Một người đàn ông xộc xệch diện bộ đồ đen đi dạo trên những con phố đông đúc.
Dù nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, đôi mắt cậu ấy lại sâu thẳm và lạnh lẽo, tràn ngập vô vàn sự trẻ trung, như thể đã trải qua dòng thời gian dài vô tận và có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên đời.
Không ai biết rằng người đàn ông trẻ tuổi này thật chất đã sống tận ba trăm triệu năm!
Ba trăm triệu năm trước, vào thời kì sơ khai của lục địa, chưa có con người, chưa có quái thú thần thoại hay các chủng tộc khác, thậm chí ngay cả chủng tộc rồng cổ đại cũng chưa xuất hiện.
Nền văn minh thống trị thời đại đó chính là tộc Quỷ Thần trong truyền thuyết.
Như người đời vẫn nói, thứ gì trỗi dậy thì cuối cùng cũng phải sụp đổ. Khi nền văn minh của tộc Quỷ Thần đạt đến đỉnh cao, một cuộc chiến hỗn loạn giữa các Quỷ Thần đã nổ ra.
Khương Nguyên, người kế thừa dòng dõi Quỷ Thần, trở thành Quỷ Thần duy nhất còn sống sót sau trận đại chiến đó.
Trong trận chiến giữa các Quỷ Thần, Khương Nguyên đã mất tất cả những gì mình trân quý và nhờ đó lĩnh hội được quy luật của thời gian, trở thành một thực thể vĩnh hằng và bất diệt.
Trong suốt ba trăm triệu năm, cậu ấy đã quan sát sự thay đổi của thời gian, trải nghiệm sự phát triển và suy vong của loài rồng, và chứng kiến loài người sinh ra.
Trong vô số lần chìm vào giấc ngủ rồi tỉnh dậy, cậu ấy dần dần cảm thấy mệt mỏi với thế giới trần tục.
Trong những năm tháng tẻ nhạt và vô tận đó, cậu ấy đã tự tử 99,81 triệu lần, thử 7749 cách chết khác nhau, và cũng đã nếm những loại độc có thể tiêu diệt thế giới ba lần. Nhưng, cậu ấy vẫn ngoan cường sống tiếp.
Ba trăm triệu năm trước, cậu ấy đã phát hiện một cách mới để chết, dứt khoát bay vào mặt trời, lao vào biển lửa vô tận.
Nhưng cơ thể vật chất của cậu ta vẫn không bị thiêu hủy kể cả khi bị thiêu đốt trong suốt 3 triệu năm; thay vào đó, nó càng trở nên mạnh mẽ hơn thông qua quá trình tôi luyện.
Vì vậy, cậu ta chỉ có thể giữ tia hi vọng cuối cùng và trở lại lục địa để tìm kiếm người có thể giết mình.
“Cái chết đã trở thành một thứ xa xỉ đối với tôi”, cậu ấy thở dài và mệt mỏi nhìn vào đôi bàn tay nguyên vẹn của mình.
Cậu ta đã nghĩ rằng nhiệt độ cao ở lõi mặt trời sẽ có thể thiêu rụi cơ thể vật lí của cậu ta, nhưng kết quả khiến cậu ấy thất vọng.
Ngay lúc Khương Nguyên đang cảm thấy lạc lõng, một tiếng động ầm ĩ vang lên từ cuối con phố.
“Cứu với! Có quái thú!”
“Mọi người, chạy đi! Thị trấn phía Nam đang bị tấn công!”
Khương Nguyên lần theo tiếng hét, thấy những người qua đường hoảng sợ và bỏ chạy tứ phía.
Cùng lúc đó, một người sói cao năm mét xuất hiện ở cuối con đường.
Nó đi thẳng trên hai chân, cầm chiếc rìu chiến khổng lồ bằng kim loại và mặc một bộ giáp kim loại thô sơ.
Chỉ bằng một nhát rìu, một lão già chống gậy bị chém làm đôi, ruột đổ tràn ra đất.
Với một bước chân, một người phụ nữ mang thai không kịp thoát thân đã bị giẫm nát thành một đống thịt vụn, đầu cô ta vỡ ra như quả dưa hấu, não và máu bắn tung tóe khắp nơi.
“Bố!”
“Vợ tôi!”
“Quái thú, tao sẽ đánh chết mày!”
Gia đình người đã khuất trở nên mất kiểm soát mà lao điên cuồng vào tên người sói, rồi bị biến thành một đống thịt đẫm máu.
Trong chốc lát, vài người dân vô tội đã phải chịu kết cục kinh hoàng dưới tay người sói.
Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả những người chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này.
“Quái vật, Tứ kiếm sĩ của Nam trấn ở đây, ngươi không thoát được đâu!”
Với một tiếng hét lớn, Tứ kiếm sĩ xuất hiện từ đám đông hoảng loạn, di chuyển tới bao vây người sói.
“Là Tứ kiếm sĩ của Nam Trấn, bốn người mạnh nhất trong trấn chúng ta! Chỉ cần có họ, tôi sẽ an toàn!”
“Họ đều là những võ giả Luyện Thể Cảnh Tam Tầng, hẳn là có thể dễ dàng xử lí con quái vật này!”
Nhìn thấy Tứ kiếm sĩ, ánh mắt mọi người tràn đầy hi vọng, giống như bám được vào phao cứu sinh.
Trong xã hội loài người, các võ giả rất được kính trọng.
Con đường võ giả chia làm tám cảnh giới chính, lần lượt là Luyện Thể Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Võ Đạo Cảnh, Võ Vương Cảnh, Võ Tổ Cảnh, Võ Quân Cảnh, rồi đến Võ Đế Cảnh - mỗi cảnh giới lại chia thành chín tầng phụ.
Mặc dù được coi là cấp độ thấp nhất trong giới võ giả, Luyện Thể Cảnh Tam Tầng vẫn là những cao thủ hàng đầu trong thị trấn nhỏ xa xôi này, nơi cực kì hiếm võ giả.
“Kiếm sĩ loài người sao? Không đáng để ta tốn thời gian!”
Người sói nhếch mép khinh bỉ và đột nhiên vung chiếc rìu khổng lồ của mình.
Xoẹt~
Một bóng rìu vụt qua, những thanh kiếm quý giá trong tay bốn người đàn ông ngay lập tức vỡ nát, cơ thể họ bị chém làm đôi ở phần eo.
Chỉ với một đòn, cả bốn người đều chết cùng lúc!
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến toàn bộ đám đông không thể tin nổi.
“Không…Không thể nào! Tất cả bọn họ…ngay lập tức…”
“Ngay cả Tứ kiếm sĩ của Nam Trấn cũng bị giết chết trong tức khắc…Con quái vật này phải đạt cấp độ nào vậy?!”
“Có ai có thể cứu chúng tôi không?!”
Mọi người bắt đầu trốn chạy tứ phía, một số trốn trong nhà, vài người chạy biến vào trong những con hẻm chật hẹp, và những người khác trốn ra khỏi thị trấn.
Trong chớp mắt, đường phố hoàn toàn vắng tanh, chỉ còn sót lại Khương Nguyên vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
“Đây là quái vật sao?” Khương Nguyên nhìn vào người sói, đôi mắt mệt mỏi của cậu ta hiện lên vẻ kinh ngạc khác thường, người sói này rất khác so với những quái vật mà cậu ấy nhớ được từ ba triệu năm trước.
Ba triệu năm về trước, quái vật chưa có trí khôn, cũng không thể đứng thẳng, và chắc chắn không thể sử dụng vũ khí.
Nhưng hiện nay, người sói chẳng những có trí thông minh mà còn đứng thẳng, rồi sử dụng vũ khí, thậm chí còn có thể nói tiếng người. Điều này hoàn toàn trái ngược với trí nhớ của Khương Nguyên.
Trong khi Khương Nguyên đang chìm đắm trong suy nghĩ, tên người sói đã tiếp cận và nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt giễu cợt tựa như kẻ săn mồi đang vờn con mồi của nó.
Đối mặt với người sói ở khoảng cách gần như vậy, Khương Nguyên vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Ánh mắt cậu ta không sợ hãi, không căng thẳng, không tức giận và thậm chí không có một chút cảm xúc nào.
Trong khi đó, những người đang trốn ở xa nhìn Khương Nguyên ngày càng lo lắng, đôi bàn tay không ngừng tuôn mồ hôi.
“Tại sao tên đó còn chưa bỏ chạy khi nhìn thấy Tứ kiếm sĩ của Nam trấn bị giết?
“Có lẽ anh ta bất động vì sợ hãi. Một tên tội nghiệp sắp phải chịu kết cục khủng khiếp dưới tay con quái vật…”
Khi Khương Nguyên tạo ra con người, cậu ta chỉ đơn giản là sao chép ngoại hình của tộc Quỷ Thần. Cho nên ngoại hình của con người về cơ bản là giống hệt với Quỷ Thần. Điều này khiến con người lầm tưởng Khương Nguyên là đồng loại.
“Con người, không sợ ta sao?” Người sói tò mò hỏi, bối rối vì Khương Nguyên không hề sợ hãi.
“Sợ hãi là gì?” Khương Nguyên tò mò hỏi, “Tôi không nhớ rõ cảm giác đó như thế nào.”
Vì đã sống tròn ba trăm triệu năm, cậu ấy chưa từng trải qua những cảm xúc như sợ hãi, lo lắng, hay kinh hoàng kể từ trận chiến Quỷ Thần từ ba trăm triệu năm trước.
Kể cả những trạng thái cảm xúc đơn giản như tức giận, vui vẻ, và xấu hổ cũng dần dần phai nhạt theo dòng thời gian.
Bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi với thế giới, không còn bất kì cảm xúc nào khác.
“Ngươi muốn trải nghiệm sao? Ta có thể thỏa mãn ước vọng này của ngươi.”, người sói nói ngay khi vung chiếc rìu khổng lồ, lơ lửng trên đầu Khương Nguyên.
Chăm chăm nhìn vào chiếc rìu lơ lửng trên đầu, Khương Nguyên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
“Tôi vẫn chưa cảm nhận được.”
“Ngươi muốn chết sao?” Người sói chau mày, giọng điệu khó chịu.
Ánh mắt Khương Nguyên ủ rũ và vô hồn, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi với thế giới.
“Đúng vậy, sống lâu dường này đã trở nên cực kì nhàm chán. Cái chết sẽ là sự giải thoát đáng mong đợi.”
Người sói sửng sốt, thật sự không ngờ rằng một con người với tuổi thọ ngắn ngủi mà lại nói ra được lời này.
“Vì như ngươi muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Người sói cười khẩy và vung chiếc rìu khổng lồ lên, chém xuống đầu Khương Nguyên.
Cho đến thời khắc đó, Khương Nguyên vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý định né tránh hay phòng thủ.
Về phần những người đứng xem ở xa, họ không đành lòng nhìn nữa, đều quay đầu đi, tưởng tượng khung cảnh Khương Nguyên bị chém làm đôi.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của họ.
Khi chiếc rìu khổng lồ đập vào đầu Khương Nguyên, cậu ấy không bị chém làm đôi. Thay vào đó thì toàn bộ cơ thể cậu ta đột nhiên chìm xuống đất.
Bùm!
Với một tiếng rú vang trời, con đường dưới chân Khương Vũ lập tức sụp xuống, tạo thành một cái hố rộng năm mét. Những vết nứt như mạng nhện từ trong hố lan rộng ra ngoài, vô số mảnh đá vụn văng ra khỏi mặt đất.
Mặc dù đường phố bị phá hủy, nhưng cơ thể Khương Nguyên không bị xây xát, dù chỉ là một cọng tóc.
Trái lại, chiếc rìu kim loại trong tay người sói giờ đã có một vết lõm hình đầu.