Biên tập: B
Trong nháy mắt kia, Gia Ninh liền cảm thấy căng thẳng.
Nàng quỳ xuống dưới hành lang dài, nhìn đôi ủng gấm kia khẽ động, mũi chân quay về phía này.
“Chúng nô tài là người của Ngự thiện phòng.”
Mật thám bên cạnh nói.
“Ồ.” Nam nhân kia thờ ơ đáp một tiếng, Gia Ninh cứ cảm giác như có một ánh mắt đang rơi thẳng vào người nàng, nàng cứng đơ không dám cử động, mãi cho đến tận khi nam nhân kia xoay người rời đi.
Nàng nhìn đôi ủng bước qua mặt nàng, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn theo, nam nhân đi đầu đã hoàn toàn bị đoàn thái giám phía sau che mất.
Mật thám vội vàng đỡ Gia Ninh dậy, đè giọng thật thấp: “Công Chúa điện hạ, chúng ta đi mau.”
Gia Ninh gật đầu, nhưng bọn họ vừa đi được một đoạn thì lại bị mấy tên thái giám cản lại: “Các ngươi là người của Ngự thiện phòng? Sao vẫn còn ở chỗ này? Ngự thiện phòng đã bận đến điên rồi, đi mau!”
Một mật thám vội nói: “Chúng ta được Lý đại nhân phân phó, phải đến Thanh Hoa Cung giúp việc.”
“Chuyện gì có thể quan trọng bằng việc hầu hạ các chủ tử? Các ngươi cẩn thận cái đầu mình đó!” Mấy tên thái giám kia mặc kệ lời giải thích, cứ thế kéo thẳng mấy người Gia Ninh đi.
Gia Ninh bỗng bị một tên thái giám túm lấy tay, tức thì da đầu trở nên tê dại, nàng nhanh chóng hất tay đối phương ra, hành động này đã khiến tên thái giám kia sợ hết hồn.
Tên thái giám kia nghiêng đầu nhìn Gia Ninh: “Ngươi làm gì thế hả? Lại còn dám hất tay ông nội ngươi?”
Gia Ninh cau mày không lên tiếng, một vị mật thám đi tới chắn trước mặt Gia Ninh: “Hắn vừa mới tới nên không hiểu chuyện.”
“Ái chà, còn bênh nhau hả? Để ta nhìn xem rốt cuộc là người quý giá đến mức nào mà đến tay cũng không thể đụng.” Tên thái giám kia không chịu bỏ qua, lượn vòng ra sau lưng mật thám, muốn kéo Gia Ninh đi ra.
Lúc Gia Ninh tránh né đối phương, chẳng may mũ trên đầu rơi xuống.
Ngay lập tức hai vị mật thám cùng sờ vào đao giấu trong tay áo.
Nhưng không ngờ là sau khi tên thái giám nhìn thấy rõ mặt Gia Ninh thì lại trở nên ngây ngẩn, mặt cứ thế đỏ lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi… thế mà ngươi… trông cũng không tệ lắm. Nhưng dù sao cũng không phải chủ tử mà, chạm vào một chút cũng không cho phép sao?”
Hắn ta còn chủ động nhặt mũ rơi dưới đất đưa cho Gia Ninh: “Mau đội mũ vào, để người khác nhìn thấy là sẽ bị phạt đó.”
Mấy tên thái giám ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không kìm được mà cười thành tiếng: “Nguyễn Phúc, ngươi chỉ cần vừa nhìn thấy người hơi đẹp một chút là muốn làm thân ngay, ngươi đừng quên ngươi chỉ là đồ vô căn () thôi.”
() Bê: Vô căn = no ku. =)))))
Tên thái giám được gọi là Nguyễn Phúc đó chửi thề một câu, nhướn mày lên. Ngũ quan của hắn vốn nhỏ, mắt nho nhỏ, mũi nho nhỏ, miệng nho nhỏ, gương mặt thì trắng trắng, hắn vừa nhướn mày liền trông càng hẹp hòi.
“Không phải các ngươi cũng đều là đồ vô căn sao, các ngươi cười nhạo ta, cẩn thận ta đi tố cáo với tổng quản đó.” Hắn ta mắng mấy tên thái giám kia xong thì quay sang nói với Gia Ninh, nhưng giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Các ngươi đi cùng chúng ta để tránh làm tổng quản nổi giận. Nếu không đến lúc đó ta muốn bảo vệ ngươi cũng không có cách nào đâu.”
Hắn vừa nói ra, lại chọc cho mấy tên thái giám bên cạnh ôm bụng cười bò.
Gia Ninh lớn như vậy rồi mà chưa từng được thái giám lấy lòng, sau khi kịp phản ứng, mặt nàng lập tức đỏ lên.
Nguyễn Phúc thấy Gia Ninh đỏ mặt thì biểu tình còn có mấy phần đắc ý, chẳng qua hắn ta không hề biết rằng Gia Ninh đang tức giận.
Mặc kệ hai mật thám nói thế nào, Nguyễn Phúc cũng nằng nặc kéo mấy người Gia Ninh theo cùng, còn thật sự mang bọn họ tới Ngự thiện phòng.
Dù Gia Ninh lớn lên ở trong cung, nhưng từ trước tới nay chưa từng tới Ngự thiện phòng, vì nơi này chỉ có nô tài ra vào.
Nàng vừa bước vào liền sửng sốt, Nguyễn Phúc nhanh chóng chui vào đội ngũ thái giám, một lát sau, hai tay hắn mỗi tay bưng một cái khay đi tới trước mặt Gia Ninh: “Này, mau nhận lấy. Ta sắp cầm không vững nữa rồi.” Âm cuối của hắn còn tăng cao, gương mặt mang theo nụ cười khó hiểu.
Gia Ninh chưa từng bị nam nhân làm nũng, dù đối phương cũng không thể gọi là nam nhân, nhưng lúc này tâm tình của nàng hết sức phức tạp.
Miệng nàng giật giật, đành nhận cái khay trong tay đối phương, lại nghe Nguyễn Phúc nói tiếp: “Ngươi chưa từng tham gia yến hội lớn như vậy đúng không? Lát nữa đừng sợ, cứ đi theo ta là được rồi, hôm nay là hỉ yến, tâm trạng của các chủ tử sẽ rất tốt thôi.”
Gia Ninh không để ý tới lời hắn ta nói mà chỉ nhìn về phía hai vị mật thám kia, trong tay bọn họ cũng bưng khay, họ nặng nề gật đầu với Gia Ninh.
Bây giờ chỉ có thể đi đưa thức ăn, sau đó lại tìm cơ hội rời đi vậy.
Thật đáng hận khi tên Nguyễn Phúc đó quá nhiều lời, suốt cả quãng đường cứ huyên tha huyên thuyên với Gia Ninh, khi sắp đến Ngọc Nghệ Điện, nơi tổ chức cung yến, Nguyễn Phúc không nhịn được mà nói với Gia Ninh: “Sao ngươi không nói lời nào thế hả? Bị câm sao?”
Gia Ninh chỉ muốn cầm cái khay này đập thẳng vào mặt hắn ta, tên thái giám này không những phá hỏng chuyện của nàng mà còn nói quá nhiều, đúng là tên tiểu quỷ đáng ghét.
Nguyễn Phúc thấy Gia Ninh không nói lời nào thì càng nhìn chằm chằm vào nàng, hắn ta đã rèn được bản lĩnh không cần nhìn đường cũng không bị ngã.
Đến cửa Ngọc Nghệ Điện, thái giám đi đầu để bọn họ xếp thành hai hàng, một mật thám liền đẩy Nguyễn Phúc ra rồi đứng ở bên cạnh Gia Ninh.
Nguyễn Phúc thấy vậy thì sửng sốt, nhưng cũng chỉ có thể oán hận trừng mắt với mật thám kia. Hắn ta không dám gây chuyện ở Ngọc Nghệ Điện.
Vừa đứng ở cửa Ngọc Nghệ Điện, Gia Ninh đã nghe được tiếng đàn sáo ở bên trong.
Nàng cắn răng, lát nữa sẽ là thời khắc nàng gần với kẻ thù nhất, khi càng đến gần, nàng càng nhớ rõ Mẫu Hậu mình đã chết như thế nào.
Những kẻ bên trong đó đều là kẻ thù của nàng.
Chính bọn chúng huỷ diệt Khương Quốc, giờ đây còn nhốt hoàng huynh nàng, tra tấn Ổ Tương Đình, đuổi tận giết tuyệt nàng.
Tuy nàng biết thắng làm vua thua làm giặc, nhưng nàng cũng biết là phải trả thù nhà hận nước!
Gia Ninh rũ mắt, thu lại sát ý trong đáy mắt, nàng đi theo thái giám đằng trước từ từ bước vào Ngọc Nghệ Điện.
Gia Ninh vào điện liền một mực cúi đầu, nghe theo sai khiến đi về phía trước.
Nàng ngừng lại trước một cái bàn, vừa đặt khay xuống thì nghe được một giọng nói.
“Rót rượu.”
Gia Ninh ngừng lại, nàng đang do dự không biết có nên rời đi không thì đối phương đã nhắc lại lời nói, giọng nói đã có vẻ mất kiên nhẫn: “Rót rượu!”
Gia Ninh không còn cách nào khác đành cầm bầu rượu lên, trước đây khi nàng ở Thược Kim Quật, chưởng sự đã huấn luyện Gia Ninh cách rót rượu rất lâu.
Ở Thược Kim Quật thì rót rượu chính là một cảnh đẹp ý vui, lúc rót rượu, hoa nương phải khiến cho khách quan cảm nhận được vẻ mỹ miều, thậm chí còn phải làm sao để khách quan thấy hoa nương cũng giống như rượu, chậm rãi rót vào trong ly.
Khi rót rượu, Gia Ninh căng thẳng bội phần, nên không khỏi mang theo thói quen của Thược Kim Quật. Tay trái nàng vén ống tay áo bên phải, tay phải nâng bầu rượu lên thật cao, bầu rượu khẽ nghiêng, rượu trong bầu như dòng suối nhỏ chảy vào ly, không một giọt nào rơi ra ngoài.
Thái giám trong cung rất sợ rót rượu bị tràn nên không ai dám giơ cao bầu rượu, tay nghề của Gia Ninh liền cứ thế thu hút sự chú ý của người đang ngồi.
“Tay nghề rót rượu của ngươi rất tốt.” Nghe được đối phương nói một câu dài, Gia Ninh chợt nhận ra đối phương chính là người mà nàng gặp ở hành lang lúc nãy.
Nàng vội vàng đặt bầu rượu xuống.
“Tên là gì?” Đối phương hỏi tiếp.
Gia Ninh mím môi, chỉ có thể cố gắng đè giọng xuống: “Tiểu Sương Tử.”
“Cái gì cơ? Nói lớn hơn một chút.”
“Tiểu Sương Tử.” Gia Ninh hơi lên giọng, cũng không biết đối phương đã nghe rõ hay chưa mà hắn không tiếp tục hỏi tên nàng nữa, nhưng lại cứ để nàng đứng sau lưng rót rượu cho hắn.
Gia Ninh vừa khẩn trương vừa lo lắng, nàng cúi đầu đi vòng qua bàn, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hai mật thám kia, hai mật thám kia đã đặt xong thức ăn, đang muốn theo đội ngũ ra ngoài.
Nội tâm Gia Ninh càng thêm sốt ruột, nàng cắn răng, cúi đầu nhìn nam nhân đang ngồi trước mặt mình.
Từ góc độ của nàng không thể nhìn thấy rõ được mặt đối phương, nàng đang muốn lén chạy ra đại điện, dù sao thì hôm nay trong điện cũng có nhiều người như vậy.
Gia Ninh vừa mới bước được hai bước, nam nhân kia đột nhiên quay đầu lại. Hai người liền cứ thế đối mặt với nhau.
Sau khi thấy rõ mặt của nam nhân kia, Gia Ninh liền đứng ngây tại chỗ.
Người này chính là quân sư Lễ Thiên mà nàng từng gặp ở Mạc Bắc mà?
Không phải hắn đã chết rồi sao?
Tại sao lại ở chỗ này?
Vì đang ngồi nên khi ngẩng đầu lên, Lễ Thiên cũng hoàn toàn thấy rõ mặt Gia Ninh đang cúi xuống nhìn hắn.
Gương mặt thanh tú lạnh nhạt của hắn xuất hiện biểu tình hơi cổ quái.