Hắn ở trong lòng thầm mắng Kiều Cương cái đồ ngu ngốc, đến Tống gia tìm Tống Viễn chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới! Tống Viễn trước đây không có tổn hại hắn, không có nghĩa là bây giờ cũng sẽ làm như vậy.
Sự điên cuồng và mối tình si của nó đối với Kiêu Cương có quan hệ trực tiếp, nếu như nói ban đầu nó chỉ nghĩ có thể ở bên cạnh Kiều Cương là tốt rồi, sau khi liên tục giết ba người, không dám đảm báo cách nghĩ trước đó sẽ không biến chất.
Trên thực tế, hắn nghĩ Tống Viễn đã mất hết kiên nhẫn rồi...
Nó dẫn Kiều Cương tới nhà nó, tuyệt đối có âm mưu! Hắn phải làm bây giờ, chính là đi ngăn cản nó!
Bởi vì có chìa khoá nhà Tống Viễn, Lâm Hiển đi vào vô cùng dễ dàng. Hắn đi qua sân vườn vào phòng khách.
Trong phòng chẳng có một chút ánh sáng, đèn đó tất cả đều bật không lên, Lâm Hiển không thể làm gì khác hơn là dùng đèn màn hình điện thoại miễn cưỡng rọi đường.
"Kiều Cương! Ngươi ở đâu?"
Hắn lớn tiếng kêu to trong nhà, mong muốn có thể nhận được được hồi âm, nhưng kết quả vẫn làm hắn thất vọng rồi.
Hắn quyết định lên lầu trên, ngọc bội lần trước hắn đeo đã vỡ nát, tuy rằng vị cao tăng kia cho hắn một tượng phật bằng ngọc, nhưng không biết nó đối với Tống Viễn có tác dụng gì hay không.
Ánh sáng điện thoại di động phát ra rất yếu ớt, gần như chỉ có thể chiếu tới phía trước khoảng cách chừng hai, ba bước chân.
Lúc đi lên phân nửa cầu thang, Lâm Hiển phát hiện chân mình không thể động đậy.
Một bàn tay tái xanh, đang vững vàng nắm chặt mắt cá chân của hắn.
Lâm Hiển cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay đó cố sức kéo ngã trên cầu thang, sau đó một đường bị lôi xuống.
Lúc ngã xuống trán đập vào bậc thang, Lâm Hiển không có nửa phân sức phản kháng, lúc bị kéo dài tới sàn nhà, ngay cả ý thức đều đã mơ hồ.
Hắn liều mạng bắt bản thân duy trì sự tỉnh táo, một lát sau từ trên mặt đất đứng lên. Điện thoại di động lúc bị lôi xuống không biết rớt đâu rồi, con mắt hắn trong bóng tối đã có thể thấy lờ mờ vài thứ, xung quanh tuyệt không có gì dị dạng, cánh tay vừa rồi hình như chỉ là ảo giác của hắn, nếu như điều không phải trên đầu hắn còn đang chảy máu.
Đang cảnh cáo hắn không được lên lầu sao?
Lâm Hiển cười khinh miệt, lại một lần nữa đi lên cầu thang.
Lúc bàn tay đó một lần nữa xuất hiện, Lâm Hiển nhận thấy được nó ngay tức khắc tránh qua, động tác rất nhanh nhẹn. Sau khi lập lại vài lần, cánh tay ẩn hiện trong bóng tối hình như cũng bắt đầu tức giận, lộ ra bộ phận khác của thân thể.
Khi toàn bộ khuôn mặt nó lộ ra thì, Lâm Hiển nhận ra nó là ai.
Không phải là Tống Viễn như lúc đầu hắn tưởng, mà là kẻ đã chết Giản Hạ.
"Vì sao là ngươi?"
Lâm Hiển vẫn còn thể bảo trì lãnh tỉnh, cẩn thận nhìn nó.
Giản Hạ không có trả lời hắn, gương mặt thanh tú của nó đã không còn sắc hồng thuận của người sống, mà là màu than chì của xác chết, vẻ mặt không có chút xúc cảm nhìn Lâm Hiển, đối với vấn đề của hắn không có nửa điểm phản ứng.
Lâm Hiển nghĩ có chút kỳ quái, lại nhớ tới lúc còn sống nó là bạn tốt của Kiều Cương, có nói thế nào thì nó cũng không muốn bạn bè tốt của mình gặp chuyện không may chứ, hay là có thể thuyết phục nó đi cứu Kiều Cương cũng không chừng.
"Giản Hạ, Kiều Cương bây giờ đang ở chỗ Tống Viễn, hắn đang gặp nguy hiểm!"
Giản Hạ nghe xong hai chữ "Kiều Cương" hơi khẽ động, Lâm Hiển trong lòng cũng khẽ động, đang muốn khuyên bảo nó đi cứu người, không nghĩ tới Giản Hạ đi lên hai bước vươn tay muốn bóp cổ hắn.
Lâm Hiển thấy tình thế không ổn, lập tức đánh trả. Trước đây lúc trong trường cảnh sát hắn là quán quân các môn võ phối hợp, tuy rằng khí lực của Giản Hạ mạnh kinh người, nhưng dù sao cũng không có cái gì kỹ thuật, bị một cước đá trúng bụng té ngã trên mặt đất.
Lâm Hiển chớp thời cơ chạy hướng lên lầu, Giản Hạ đứng lên rồi cũng lung lay bắt đầu đi, thế nhưng tốc độ không nhanh.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Giản Hạ còn không có đuổi theo, Lâm Hiển trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng vừa rồi của Giản Hạ hình như không có ý thức của chính mình, chỉ biết tấn công hắn. Nó biến thành cái dạng này, Tống Viễn tuyệt đối không thoát được can hệ, lẽ nào người bị Tống Viễn giết sẽ bị nó khống chế sao?
Như vậy lần trước Văn Đại Dũng quả nhiên cũng là bị nó sai khiến đến tập kích hắn.
Lâm Hiển cười khổ một chút, đây chẳng phải là một tin tức tốt.
Tống Viễn giết ba người, có nghĩa là hắn còn hai “người’ phải đối phó?
Có câu ‘vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’, nghe thấy tiếng khóc trầm thấp mà dị dạng của một cô gái, Lâm Hiển đại khái biết mình gặp phải ai rồi.
Ở khoảng giữa hành lang, một cô gái mặc váy đỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, mái tóc thật dài rủ xuống, đang khóc hu hu.
Nó ngồi ở chỗ Lâm Hiển nhất định phải đi qua, hắn là thế nào cũng tránh không khỏi. Hơn nữa nếu không đi qua, Giản Hạ phía sau cũng sắp sửa đuổi kịp.
Lâm Hiển kiên trì nỗ lực lách quá nó, khi hắn đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vẫn đang khóc, không có một chút ý muốn ngẩng đầu lên.
Lâm Hiển tuyệt không dám sơ suất, luôn luôn chú ý cử động của nó. Ngay khi hắn đi qua bên người nó, mái tóc thật dài đó đột nhiên bắt đầu cử động, quấn lấy hai chân hắn, cũng không ngừng tiếp tục mọc dài lên trên.
Hắn bị tóc quấn té trên mặt đất, thân thể lạnh lẽo của Tiểu Vũ bắt đầu bò tới, khi nó đưa mặt tới trước mặt hắn, toàn bộ tròng trắng mắt của nó đều là mao mạch bị vỡ, thoạt nhìn toàn là màu đỏ chói đáng sợ. Kinh khủng nhất chính là, trên mặt nó không có da, chỉ có lớp cơ vả mỡ bại lộ ra bên ngoài.
Hiệu quả thị giác vô cùng kích thích, làm Lâm Hiển nhắm hai mắt lại, nỗ lực bỏ qua hơi thở mang theo mùi máu tanh trên mặt.
Trên mặt cảm thấy có gì đó bắt đầu sờ soạng, Lâm Hiển biết đó là ngón tay của Tiểu Vũ.
Đầu ngón tay còn để lại móng tay dài mà bén nhọn, hắn không chút nghi ngờ nó có thể vạch thủng da mặt hắn.
Ngón tay ở trên mặt hắn không ngừng di động.
"Ngươi trên mặt là cái gì? Vì sao sờ trơn nhẵn như thế?" Tiểu Vũ lại sờ sờ mặt mình, cảm thấy nghi hoặc hỏi: "Vì sao trên mặt Tiểu Vũ không có?"
Lâm Hiển không biết chính mình nên nói cái gì, giọng điệu ấu trĩ của Tiểu Vũ làm hắn tin tưởng nó cũng là bị Tống Viễn thao túng, ý thức của nó bây giờ căn bản là một mớ hỗn độn.
"Ta cũng muốn giống như ngươi, ngươi không thể đưa cái này cho ta sao?"
Lâm Hiển cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo đó duỗi về phía hàm dưới của mình, sau đó ở đó truyền tới đau đớn bén nhọn.
Nó đang cắt da hắn!
Nó muốn lột da hắn!
Lâm Hiển kịch liệt giãy dụa, điều này làm cho cho công việc của Tiểu Vũ tiến hành rất không thuận lợi.
Nó ngừng tay, xiêu vẹo cúi đầu, tư thế này nếu là sinh tiền nó làm, không thể nghi ngờ là đáng yêu xinh đẹp, nhưng bây giờ làm hiệu quả chỉ thấy có kinh khủng.
Sau đó, nó nghĩ tới biện pháp.
"Có rồi, ngươi chết rồi sẽ không động đậy nữa, cái này sẽ thuộc về Tiểu Vũ!" Nó vỗ tay nói.
Lâm Hiển bây giờ bị mái tóc dài gắt gao quấn lấy, giống như con nhộng bị kén tằm màu đen vây quanh, từng sợi tóc dài ra quấn lên cổ hắn, sau đó chậm rãi siết chặt. Lâm Hiển nhất thời cảm thấy khó thở, gương mặt trướng lên đỏ bừng, bàn tay ở trên cổ không ngừng cào cấu.
Tiểu Vũ mở to cặp mắt đỏ tươi, ở một bên hiếu kì nhìn phản ứng của hắn.
Trong quá trình giãy dụa, một góc phật ngọc hắn đeo trên cổ lộ ra, Tiểu Vũ thấy liền sợ hãi kêu lên một tiếng, phần tóc đụng tới phật ngọc lập tức rụt trở lại
Lâm Hiển thoát ra được, miệng thở hồng hộc không ngừng ho khan.
Tiểu Vũ lúc này đã thối lui sang một bên, bị giật mình, nó có vẻ vô cùng tức giận, nhưng sợ sệt phật ngọc chẳng dám tiến đến.
Lâm Hiển biết là phật ngọc đã phát huy tác dụng, hắn móc phật ngọc từ trong áo ra, treo ở bên ngoài.
Giản Hạ lúc này đã sắp đi lên cầu thang, Lâm Hiển từ trên mặt đất đứng lên rất nhanh mở cánh cửa căn phòng Lâm Hiển, không chần chờ chút nào đi vào.
Trong phòng bất ngờ không có đen tối như trong tưởng tượng của hắn, ánh trăng bên ngoài từ cửa sổ đã mở tiến vào, cho căn phòng tù túng một lớp ánh sáng màu bạc mỏng.
Trên cái ghế trước bàn học có một người ngồi, bởi vì đưa lưng về phía hắn, cho nên nhìn không thấy diện mạo.
Lâm Hiển bảo trì cảnh giác, dò xét hỏi một câu: "Kiều Cương?"
"... Không nghĩ tới chúng nó hai người vô dụng như thế, nhanh như vậy đã để ngươi vào được."
Tiếng nói của người đó thấp trầm dễ nghe, giống như tiếng suối nhẹ nhàng chảy xuôi trong đêm.
"... Kiều Cương?" Lâm Hiển lập tức nghe ra giọng nói của hắn, tuy rằng đối phương chẳng bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.
"Là ngươi phải không?" Lâm Hiển không dám xác định hỏi lại một lần.
Đối phương cười khẽ một tiếng, xoay ghế qua đối mặt với hắn, ánh trăng chiếu vào trên gương mặt trẻ trung, đó là khuôn mặt của Kiều Cương.
"Ngươi đang hỏi Cương sao? Hắn bây giờ rất tốt."
"... Ngươi là ai?"
"Ngươi điều không phải vẫn rất muốn nhìn thấy ta sao?"
"Ngươi là... Tống Viễn? Ngươi làm gì Kiều Cương rồi?"
Lâm Hiển giận tái mặt, nỗ lực áp chế lửa giận, và nỗi lo lắng bắt đầu từ chiều hôm nay.
"Ta không phải mới vừa nói sao, hắn tốt, qua một lúc nữa hắn có thể cùng với ta vĩnh viễn ở một chỗ rồi."
"Ngươi đối với hắn làm gì rồi hả? Ngươi có nghĩ đến hay không hắn tuyệt không muốn ở cùng một chỗ với ngươi."
"Không cần chọc giận ta, Lâm tiên sinh. Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn đều là người của ta, hơn nữa rất nhanh, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta."
"Nga? Dùng phương pháp gì? Giống như hai 『 người』 ở bên ngoài sao?"
Khoé môi Lâm Hiển khẽ cong lên trào phúng. Lúc vừa nói chuyện với Tống Viễn, hắn đã chú ý dị dạng trên cổ tay Kiều Cương.
Trong bóng tối, có gì đó đang từ trên cổ tay Kiều Cương từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, sau đó bị tấm thảm mềm mại hấp thu. Trong không khí có mùi của máu.
Lâm Hiển biết bây giờ hắn cần nhất chính là bình tĩnh, chỉ có tỉnh táo mới có thể cứu được Kiều Cương. Mà hắn đối với sự bình tĩnh như vậy đã rất quen thuộc, nó hầu như đã trở thành tập quán của hắn.
"Vì sao không thể chứ? Chí ít như vậy hắn sẽ vĩnh viễn cùng ta, sẽ không nghĩ tới bỏ đi."
Âm thanh của Tống Viễn rất dịu dàng, mơ hồ dẫn theo một tia ngọt ngào.
"Ngươi không biết ta đã đợi hắn bao lâu, chờ hắn có thể nhìn thấy ta, gọi tên ta." Tiếp theo hắn thở dài, "Kỳ thực ta cảm thấy bây giờ so với lúc sống còn tốt hơn, như vậy ta có thể mỗi ngày ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cười, nhìn hắn nói, có thể không kiêng nể gì cả thưởng thức những thứ người khác không thấy, mặt bí mật nhất của hắn."
"Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, nếu như điều không phải có những người như ngươi, ta sẽ rất thỏa mãn cuộc sống như vậy. Thế nhưng vì sao sẽ có loại người đáng ghét như các ngươi làm chi?"
Tiếng nói của Tống Viễn đã mang theo sự lạnh lùng, giống như băng ngọc tấn công.
"Vì sao luôn luôn có người không thể quản lí tốt tay chân cùa mình nhỉ? Lộn xộn chạm vào đồ của người khác là hành vi rất không lễ phép."
Lâm Hiển nhớ tới cánh tay Giản Hạ với xương bị vỡ nát , và cái chết của Văn Đại Dũng.
"Nếu như nói hành vi của hắn còn không quá làm ta tức giận, vậy vị tiểu thư kia để ta quá thất vọng rồi, những việc cô ta làm đã vượt qua sự nhẫn nại cực hạn của ta."
"Cô ấy làm những chuyện như vậy chẳng qua để Kiều Cương yêu cô ấy."
Tống Viễn trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Lời nói vừa rồi của ngươi, ta sẽ coi như không nghe thấy, đương nhiên, ngươi cũng sẽ không có cơ hội tiếp tục nói như vậy nữa."
Tuy rằng ngữ điệu của hắn mềm nhẹ, nhưng Lâm Hiển biết hắn đã tức giận.
"Hai lần trước không giết được ngươi, chẳng qua là ngươi may mắn. Nhưng mà, may mắn sẽ không vĩnh viễn theo ngươi phải không?" Hắn vừa nói, một bên chậm rãi đứng lên.
"May mắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đến, không phải sao?" Lâm Hiển thản nhiên nhìn thẳng vào đối phương.
"Ta không tin cái gì may mắn, ta chỉ tin tưởng chính mình."
Tống Viễn đứng ở trước mặt hắn, cánh tay chảy máu tự nhiên buông xuống, máu theo theo đầu ngón tay nhiễu xuống, sau đó cánh tay đang rỉ máu đó khoát lên cổ Lâm Hiển.
"Có thể chết ở trên tay hắn, ngươi hẳn là cảm thấy hạnh phúc."
Môi Lâm Hiển khẽ động, "Phải? Đáng tiếc ta không nghĩ vậy." Nói xong chân phải Lâm Hiển quét qua chân hắn, song song một quyền đánh vào bụng hắn, trong nháy mắt lúc hắn khom lưng lại, bàn tay duỗi ra chém vào sau cổ hắn.
Tống Viễn ngã xuống trên mặt đất.
Lâm Hiển miệng thở hồng hộc, tim đập như nổi trống. Để đợi được thời cơ tốt nhất, hắn vẫn nhẫn nại tới lúc này mới động thủ, khẩn trương quá độ, làm lòng bàn tay hắn điều phải bị mồ hôi làm cho ẩm ướt.
Tiếp theo hắn lấy ra khăn tay luôn mang theo bên mình ra, xé thành những miếng có bề rộng bằng nhau, lại lấy ra một cây viết, ở khoảng một phần ba trên cánh tay Kiều Cương buột một cái gút, cắm cây viết vào trong vải xiết chặt, thấy máu ngừng chảy rồi, dùng vải cố định viết lại.
Huấn luyện trước đây của Lâm Hiển đối với cấp cứu cắt cổ tay, may mắn không có toàn bộ quên mất. Kiều Cương tạm thời đã không nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng thở dài một hơi.
"Cấp cứu thật không sai."
Đột nhiên âm thanh ở bên cạnh vang lên doạ Lâm Hiển nhảy dựng, Kiều Cương không biết bao thuở đã mở mắt, đang nhìn lên băng bó ở cổ tay mình.
"Thế nào lại kinh ngạc nhìn ta như thế? Lẽ nào ngươi cho rằng một cú vừa rồi là có thể đối phó ta sao?"
Kiều Cương, phải nói là trên mặt Tống Viễn , mang theo sự thương hại từ trên cao nhìn xuống, giống như một con mèo đang vờn chuột.
Lâm Hiển khẽ cắn môi, bứt ngọc bội ở trước ngực ra, bay thẳng đến trên người Tống Viễn.
Tống Viễn cười nhẹ một tiếng, chộp lấy phật ngọc trong tay, hơn nữa không có bất luận phản ứng khó chịu nào.
"Cái này đối với hai tên phế vật ở bên ngoài có thể còn dùng được." Hắn tiện tay ném phật ngọc.
"Trong nhà này có đặt tro cốt của ta, ở chỗ này dùng cái kia đối phó ta cũng không..." Hắn bỗng nhiên nhíu mày, "Phật ngọc này có bỏ thêm bùa chú thanh tâm?"
Sau đó hắn lại giãn lông mày ra: "Ta nghĩ vận khí của ngươi vô cùng tốt, còn tiếp tục dây dưa với ngươi, chỉ sợ hắn sẽ tỉnh, khi đó lại phải phí không ít thời gian. Quên đi, buông tha ngươi trước cũng được."
Nói xong hắn đứng lên đi về phía cửa sổ, "Tuy rằng chẳng thích phương pháp này chút nào, nhưng chỗ tốt là nó sẽ rất nhanh. Ngươi biết không? Kỳ thực chỉ cần làm đúng tư thế, từ lầu hai nhảy xuống cũng sẽ chết người, chỉ là hình dạng sẽ không sẽ không đẹp lắm, ta vốn không muốn dùng phương pháp này đối với cơ thể hắn."
Biết lời Tống Viễn là sự thật, Lâm Hiển nóng nảy lao tới ôm hắn kéo lại, muốn hắn rời khỏi vị trí trước cửa sổ.
Tống Viễn trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, không chút nào cố sức giãy khỏi ràng buộc của đối phương, sau đó thuận thế một cước đá vào bụng hắn, Lâm Hiển phản ứng dị thường nhanh nhẹn, nhận một cước rồi nhịn đau ôm lấy chân hắn.
Lúc này dưới chân hắn bổng nhiên lảo đảo, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước, Tống Viễn bị hắn ôm lấy cũng mất thăng bằng, ngã về hướng cửa sổ đang rộng mở, Lâm Hiển trong lòng hoảng hốt, hắn không thể thu thế cũng rơi về phía cửa sổ.
Lâm Hiển không kịp tự hỏi, hắn bắt được Kiều Cương ôm vào trong ngực.
Trong vườn Tống gia, sau khi tiếng vật năng rơi xuống qua đi, một tia bình minh xé rách màn đêm hắc ám, ánh mặt trời bắt đầu phủ xuống mặt đất.
Sau khi Kiều Cương mở mắt ra, đầu tiên mắt thấy chính là trần nhà bệnh viện, hắn từ miệng y tá biết được hắn và Lâm Hiển từ lầu hai ngã xuống, hắn ngoại trừ có chút chấn động não nhỏ và trầy da, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là làm hắn nghi hoặc không giải thích được nhất chính là, trên cố tay hắn có một vết thương thật sâu, nhưng đã làm xử lí cấp cứu.
Điều này làm cho trí tưởng tượng của nhân viên cứu hộ bay cao, chẳng hạn như là hắn vì tình tự sát, cảnh sát anh dũng ngăn cản cũng bị kéo ngã xuống lầu, N phiên bản như thế.
Mà Lâm Hiển có vẻ là vận khí không tốt, theo lời bác sĩ lúc hắn ngã xuống, đầu đã va đập mạnh, dẫn đến xuất huyết não, tuy rằng đã cấp cứu, nhưng vẫn đang trong tình trạng hôn mê, hiện tại vẫn chưa thoát li nguy hiểm.
Kiều Cương chỉ nhớ rõ chính mình nhìn thấy Tống Viễn rồi liền mất đi ý thức, chuyện xảy ra sau đó hắn cũng không biết.
Lâm Hiển thế nào lại đến Tống gia? Chính mình vì sao trên tay lại có vết cắt? Bọn họ làm thế nào ngã xuống lầu?
Những việc này chỉ có thể chờ Lâm Hiển tỉnh lại mới có thể biết được.
Thương tích của Kiều Cương lành rất nhanh, xuất viện rồi mỗi ngày hắn đều đến bệnh viện thăm Lâm Hiển.
Ngày thứ hai Lâm Hiển gặp chuyện không may, cha mẹ hắn liền chạy đến thăm hắn. Khi đó Kiều Cương mới biết được cha hắn là cấp cao của quân khu, lúc đến bên ngoài còn có một đội binh sĩ đứng chỉnh tể, khí thế nghiêm nghị.
Uy thế của vị lão tướng quân kia càng nặng nề, người đàn ông cường tráng tám thước (bát xích tráng hán) dưới đường nhìn của ông ta cũng phải run cầm cập.
Thấy hình dạng cậu con trai bảo bối yếu ớt nằm trên giường, lại phải cắm ống dẫn khí, mẹ Lâm Hiển nhịn không được khóc ngã vào người cha hắn, Lâm lão tướng quân thần sắc trên mặt cũng rất khó coi, ông ta chỉ có đứa con trai duy nhất này, ở trong gia đình có thể nói là bảo bối cũng không quá đáng, không nghĩ tới bây giờ nó mặt mày trắng bệnh nằm hôn mê trên giường bệnh.
Lẽ ra thương tích của Lâm Hiển, Kiều Cương tuyệt đối thoát không được can hệ, cảnh sát cũng tìm hắn hỏi, chỉ là cái gì cũng hỏi không ra. Nhưng kỳ quái chính là, vị lão nhân gia trong lời đồn tính tình mãnh liệt kia kia, chỉ đủ không mặn không nhạt hỏi hắn mấy vấn đề, liền khách khí phóng hắn trở về, Kiều Cương không khỏi nghĩ vị tướng quân này quả thật là người khoang dung độ lượng, lòng dạ rộng rãi.
Nhưng hắn không biết chính là, khi hắn đi rồi, sĩ quan phụ tá đi theo Lâm tướng quân hướng về ông ấy xin chỉ thị: "Thủ trưởng, người xem nếu không giao hắn cho thuộc hạ kiểm tra tỉ mỉ một chút?"
"... Quên đi, tiểu tử đó không phải là người có thể đối phó Hiển nhi, năng lực của Hiển nhi ta rõ ràng. Hơn nữa ta sợ tên nhóc đó chịu không nổi thủ đoạn của các ngươi, vẫn đợi một đoạn thời gian xem sao."
"Đúng vậy, thủ trưởng."
Kiều Cương sau đó cũng đến Tống gia, bên trong không có một bóng người, căn phòng của Tống Viễn không có bất cứ chỗ nào khác thường.
Những việc kỳ quái trước đây cũng không xảy ra nữa, bây giờ cuộc sống của hắn lại khôi phục sự bình thản trước đây.
Kiều Cương thậm chí hoài nghi Tống Viễn có phải là đã biến mất rồi hay không?
Mà Lâm Hiển sau năm ngày hôn mê rốt cuộc tỉnh lại, mẹ hắn úp mặt vào người hắn khóc một hồi, mấy ngày nay nước mắt của bà căn bản chưa hề đình chỉ.
Mẹ Lâm Hiển tâm trạng kích động một bên vuốt mặt hắn, một bên kêu tâm can bảo bối ngươi bị khổ rồi vân vân, Lâm tướng quân tính cánh luôn luôn kiên cường nhịn không được ở đó lau nước mắt.
Sau đó, một câu nói của Lâm Hiển sau khoảng thời gian trầm mặc, làm cả phòng bệnh hỗn loạn ——
"Cái kia... Xin hỏi ngài là vị nào?"
Sau đó bác sĩ được vội vã mời tới, sau khi kiểm tra toàn thân, hỏi mấy vấn đề xong, nói đây là di chứng của não bộ bị tổn thương, bây giờ còn không rõ loại mất trí nhớ này là vĩnh viễn hay là tạm thời, cần tiếp tục quan sát.
Mẹ Lâm Hiển thương tâm nhìn con trai, mặc kệ nói như thế nào, người có thể tỉnh lại chính là chuyện tốt, sau đó cẩn thận điều dưỡng, nói không chừng còn có thể chậm rãi nhớ lại.
Chứng mất trí nhớ của Lâm Hiển làm hắn quên đi những chuyện trước đây. Sau khi thân thể khôi phục, ở bệnh viện an dưỡng hai tháng thì có thể xuất viện rồi.
Trong lúc ở bệnh viện, bác sĩ nhằm vào chứng mất trí nhờ của hắn làm rất nhiều trị liệu, phát hiện ký ức của hắn đối với Kiều Cương giữ lại được nhiều nhất, hơn nữa hắn đối với Kiều Cương có loại ỷ lại đặc thù, thậm chí ngay cả cha mẹ mình cũng không quá để ý đến. Đối với loại tình huống này, cha mẹ Lâm Hiển cũng không thể làm sao được, chỉ có thể ta van ngươi Kiều Cương chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
Kiều Cương cũng ứng với yêu cầu của bác sĩ, thường thường nói với hắn về những việc xảy ra trước kia, mong muốn hắn có thể nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đáng tiếc hiệu quả không tốt, Lâm Hiển suy nghĩ nhiều một chút đầu liền đau đớn vô cùng.
Mẹ Lâm Hiển muốn hắn xuất viện rồi về nhà để bà ấy chăm sóc, nhưng bị Lâm Hiển phản đối. Hắn khăng khăng dọn về chỗ ở của mình.
Ngày xuất viện, Kiều Cương để Lâm Hiển ngồi ở một bên, chính mình thu thập đồ đạc. Lâm tướng quân hai ngày trước nhận được mệnh lệnh, cùng phu nhân nói với bọn họ mấy câu, đêm đó đáp máy bay bay đi.
"Được rồi, trong khoảng thời gian này ta cuối cùng có loại cảm giác ngờ ngợ, ta cảm thấy... Hắn đã không còn ở bên ta nữa."
Kiều Cương cất chồng áo ấm và áo sơ mi dày cùng một chỗ, Lâm Hiển buông bút vẽ trong tay, bởi vì bác sĩ yêu cầu hắn tăng cường hoạt động tay, hắn gần đây vẽ rất nhiều tranh. Kiều Cương thấy đều là cái chén cái bình hoa gì gì đó, thủ pháp rất là vụng về.
"Đúng vậy, loại cảm giác này rất kỳ diệu, ta gần đây cũng không gặp phải chuyện kỳ quái gì, ngươi nói hắn phải là đã đi rồi hay không?"
Lâm Hiển đặt bức tranh sang một bên, rất khó hiểu nhìn hắn.
Kiều Cương vẫn chưa nói với hắn chuyện của Tống Viễn, Lâm Hiển vừa tỉnh lại giống như gà con mới chui ra khỏi vỏ, thuần khiết mà yếu đuối. Hơn nữa bây giờ con gà con này hoàn toàn xem hắn như mẹ, trong sáng như vậy thật làm cho người ta muốn che chở cẩn thận.
Những chuyện dính máu tanh này, Kiều Cương tạm thời không muốn nói cho hắn.
"Được rồi, thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Kiều Cương đeo một cái túi lớn trên lưng, một tay kéo Lâm Hiển.
"Chúng ta phải đi đâu?"
"Về nhà của chúng ta a, ngô... Chính xác ra là nhà của ngươi."
"Ngươi cũng sẽ ở chỗ đó phải không?"
"Đương nhiên, ta bây giờ cũng không có tiền ra ngoài thuê nhà."
"Tối nay ta muốn ăn cánh gà kho."
"... Ngươi đừng tưởng lão tử sẽ làm giúp ngươi."
Đóng cửa lại, âm thanh của hai người càng ngày càng xa, gián đoạn trong đó là tiếng cười.
Một trận gió từ cửa sổ rộng mở thổi vào, bức hoạ đặt trên giường nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là một bức phác hoạ, bình hoa trên mặt giống như cái đặt trong phòng bệnh, bên trong cắm một đoá hồng trắng mềm mại.
Một trận gió vừa thổi tới, làm cánh hoa bồng bềnh lướt xuống, rơi vào trên bức tranh, trong đó một mảnh cánh hoa rơi vừa đúng vào góc phải tranh.
Nơi có ký hiệu con rắn giống như hình chữ S .