Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan
Hắn chỉ nói ra ý nghĩ và lo lắng của chính mình, không có ý trách cứ Tử Tang. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng và đáng xấu hổ, hắn thỏa mãn hạnh phúc với cuộc sống cùng tiểu thư, nhưng đối diện với quyền thế hắn quá nhỏ bé!
Tử Tang dĩ nhiên biết lo lắng của Hạ Mộc, nắm lấy tay hắn cười nói: “Anh đừng lo lắng, nên làm thế nào thì cứ làm thế đấy. Lần sau nếu hắn ta còn đến, anh cứ coi hắn như những người bình thường, hắn không dám làm gì chúng ta đâu, tin tưởng em.”
Nàng chăm chú nhìn Hạ Mộc, ánh mắt vô cùng kiên quyết, nàng không hy vọng bởi vì Tam hoàng tử kia xuất hiện, khiến vì bảo hộ nàng, mà Hạ Mộc làm việc gì đó không nên, tất nhiên những gì nàng nói cũng là sự thật.
Hạ Mộc không biết vì sao Tử Tang tự tin đến vậy, nhưng mà hắn tin vào năng lực của tiểu thư, cười gật gật đầu, trong lòng ngầm đưa ra một quyết định. Những ngày tiếp theo, số lần Hạ Hồi Sinh đến vùng tượng pha ngày càng nhiều.
Tử Tang cảm thấy hai người này đang âm mưu cái gì đó, nhưng Hạ Mộc không nói, Tử Tang sẽ không hỏi. Nàng tin là Hạ Mộc sẽ không cư xử lỗ mãng, huống hồ có tiểu hồ ly Hạ Hồi Sinh kia, nàng càng không lo lắng.
Đồng thời, Tam hoàng tử thường xuyên tới vùng tượng pha dạo chơi hơn. Đối với Tam hoàng tử, ban đầu Hạ Mộc còn đề phòng nay đối đãi bình thường Hắn cảm thấy Tam hoàng tử này tuy lưu manh nhưng hắn ta là hoàng tử, hắn tự nhiên không nói gì quá đáng.
Cũng may tạm thời Tam hoàng tử không có ác ý, hắn cũng an tâm rất nhiều.
Ngoài Tam hoàng tử, mỹ phụ nhân và hai người con trai bà cũng là khách quen của tượng pha. Càng bất ngờ hơn, mỹ phụ nhân là phu nhân tân Huyện lệnh Lí Trảm —— Lí phu nhân.
Lí phu nhân còn có hai đứa con trai khác, chính là hai hộ vệ đẹp trai trước đây từng gặp mặt một lần, tính cả Chư Cát Trầm, tổng cộng có năm con trai. (nhắc ai không nhớ: tổ hợp đại thúc đẹp mắt, hộ vệ soái ca ở
Biết việc này, Tử Tang chỉ nhíu mày, im lặng, còn Hạ Mộc kinh ngạc một lúc.
Hôm nay Tam hoàng tử lại đến, Hạ Mộc vừa từ ruộng đất trở về, quần áo dính đầy bùn đất và cỏ dại. Tử Tang rất chu đáo lấy nước cho hắn uống, giúp phu quânchỉnh sửa tóc tai, quần áo, tuyệt không để ý người Hạ Mộc đang rất bẩn và đầy mùi mồ hôi.
Nhìn thấy những việc này, Tam hoàng tử hơi hâm mộ. Bây giờ, hắn ta đã biết thân phận Tử Tang, lúc trước hắn rất thắc mắc tại sao nàng tình nguyện ở bên cạnh một hạ nhân như Hạ Mộc sống tại thôn nhỏ này. Nay hắn đã hiểu: Hai người ở chung thật ấm áp, hạnh phúc, điều này không phải ai cũng có được, sống tốt hơn hắn, có lẽ cả đời hắn không thể gặp được ai đó như vậy.
“Ngày mai ta phải về kinh.” Tam hoàng tử đột nhiên lên tiếng. Hắn chướng mắt khi lúc nào cũng thấy hai người trước mắt thân mật.
Trong lòng Hạ Mộc vui vẻ, có điều trên mặt không hề để lộ, chỉ hơi kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử.
“Muốn cười thì cười, đừng cố kìm nén.” Tam hoàng tử lườm Hạ Mộc.
“Không dám.” Hạ Mộc vội vàng nói.
Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, không thực sự tức giận. Thực ra đối với Hạ Mộc hắn không chán ghét, lần đầu tiên tiếp xúc, hắn còn có chút thưởng thức, nếu không hắn sẽ không đến tìm hai người chơi, giải buồn.
Hạ Mộc có thể làm Tử Tang rung động. Nói thật, hắn rất bội phục Hạ Mộc, không có trả giá thì tuyệt đối không thể làm trái tim cứng rắn như đá của Tử Tang rung động.
Một người lạnh lùng vô tình, một người lạc quan chất phác, cặp đôi này đúng là trời đất tác hợp. Nghĩ vậy, Tam hoàng tử hơi bực mình, nói: “Được rồi, ta đi đây, nếu có duyên ngày sau gặp lại.” Nói xong, không quay đầu mà đi luôn.
Hạ Mộc vội nói: “Ta tiễn ngài.” Trong lòng hưng phấn như có người đang nhảy múa.
“Miễn.” Tam hoàng tử phất tay, triển khai khinh công chớp mắt không thấy bóng dáng.
Hạ Mộc không miễn cưỡng đuổi theo, mà nhìn Tử Tang cười nói: “Tiểu thư, thật tốt quá, người chướng mắt rốt cục đi rồi.”
Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Mộc, cười cười rồi nói: “Nếu hắn còn ở đây, anh dám nói những lời này không.”
“Đương nhiên không dám, tôi không muốn đắc tội một hoàng tử.” Hạ Mộc cười nói, sau đó xoa bụng Tử Tang, bảo: “Tiểu thư, tôi đi thay quần áo, rồi chúng ta nấu cơm, con gái của chúng ta chắc đói bụng.”
Tử Tang mỉm cười gật gật đầu.
Tam hoàng tử rời đi, Hạ Mộc và Tử Tang lại khôi phục cuộc sống như trước đây. Hôm nay, Hạ Hồi Sinh đến tìm Hạ Mộc, sau đó hắn trở về phòng tìm Tử Tang thương lượng: “Tiểu thư, tôi phải giúp Hồi Sinh hộ tống một kiện hàng đi Lăng Bắc châu, chắc chắn sẽ về kịp trước khi em sinh con.”
Nói xong câu này, Hạ Mộc hơi áy náy, không bao lâu nữa tiểu thư sẽ trở dạ, mà hắn lại đi nơi khác. Nhưng lần này hắn phải đi, cũng may đủ thời gian, dặn dò thêm: “Tiểu thư, tôi sẽ sắp xếp hai bà mụ tới chăm sóc em, do sư nương giới thiệu, quen biết đã lâu, tin tưởng được, năng lực tốt.”
“Được.” Tử Tang đồng ý. Nàng biết, nếu không phải bất đắc dĩ, Hạ Mộc sẽ không ra ngoài vào lúc này, nàng không hỏi nhiều, chỉ muốn để hắn đi an tâm.
Thấy Tử Tang sảng khoái đồng ý, Hạ Mộc lại u buồn, nói: “Tiểu thư, cứ vậy thôi à?”
“Nếu không anh còn muốn như thế nào?” Tử Tang buồn cười nhìn hắn.
Hạ Mộc đột nhiên nghĩ, trông bộ dạng tiểu thư thế này, mình đi xa chắc chắn tiểu thư không nhớ mình, mà mình lại nhớ nàng phát điên.
“Được rồi, đi sớm về sớm, em sẽ nhớ anh.” Tử Tang hôn lên mặt Hạ Mộc, cười nói.
Nghe thế, Hạ Mộc cười ngố tàu, chỉ cần tiểu thư nhớ mình là tốt rồi. Hắn hôn môi nàng, không đành lòng rời đi, một nụ hôn triền miên.
Tử Tang nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Mộc, mềm mại để hắn hôn. Ngay lúc nàng sắp không chịu nổi cảm xúc mãnh liệt của Hạ Mộc thì hắn buông nàng ra, thanh âm khàn khàn gọi : “Tiểu thư…”
Tử Tang thở hổn hển, con ngươi mông lung nhìn Hạ Mộc, khuôn mặt nhiễm một tầng đỏ ửng. Trong lòng hắn càng không nỡ, dịu dàng hôn khuôn mặt nàng, sau đó chôn đầu ở cần cổ Tử Tang, hít một hơi dài mùi thơm cơ thể nàng, trầm mê…
Sáng sớm hôm sau Hạ Mộc lên đường, Hạ Hồi Sinh tới đón, đồng thời còn đưa tới hai bà mụ, một người họ Trương, một người họ Lưu.
Mặt khác Hạ Mộc cũng mời Khúc thị và Lê Tường quan tâm, để ý đến thê tử và đàn gia cầm trong nhà.
Hạ Mộc xử lý chuyện trong nhà thật tốt, tuyệt đối không để Tử Tang phải bận tâm.
Tử Tang thấy Hạ Mộc đi rồi, nghĩ đến mấy ngày sau đó không thể nhìn thấy Hạ hắn, trong lòng nàng cũng buồn nhưng rất nhanh nàng thông suốt. Từ khi quyết định ở bên cạnh Hạ Mộc, hai người luôn luôn như hình với bóng, chưa bao giờ tách ra. Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn (), đến lúc đó Hạ Mộc trở về, không phải họ càng ân ái.
() Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.
Trong lòng nghĩ như vậy, tâm trạng Tử Tang dần tốt lên. Nàng an tâm ở tượng pha chờ Hạ Mộc trở về, không ngờ, cái nàng chờ được là một tin dữ ——