Edit: Mộc Lan Càng về phía nam càng vắng vẻ.
“Tiểu thư, kia là vùng tượng pha, nghe nói, nơi nào từng có voi xuất hiện đều gọi bằng tên này.” Hạ Mộc chỉ vào một cái triền núi ở phía nam.
Tang nhìn lại, đối diện từng dãy từng dãy núi nối tiếp nhau. Nơi gọi là tượng pha kia dựa vào thế núi. Tuy đây là triền núi, nhưng vị thế tương đối cao, lại rộng lớn. Dưới chân núi mấp mô, phần lớn là cây cối, cỏ dại mọc um tùm. Do không có người quản lý, cả một vùng phía nam là mảnh đất hoang vu, dân cư rất thưa thớt .
Người có thể ở chỗ này sao? Tử Tang nghĩ thầm.
Trước kia Hạ Mộc từng tới mảnh đất này. Lúc rời khỏi thôn, bác chưa xây nhà ở đây nên sau khi nghe Hạ Đại Hầu nói sẽ thấy trên đất này chỉ có một gian nhà duy nhất, không khó để tìm. Từ dưới nhìn lên mơ hồ thấy một gian phòng. Chỉ có một mình nó đứng lẻ loi, bị che khuất bởi cỏ dại mọc lan tràn, rất nhanh đã tới nơi.
Đây là căn nhà xây bằng đất, nóc nhà lợp mái tranh. Giờ đã rách nát, cỏ dại mọc um tùm, không biết đã bị bỏ hoang bao lâu.
Nhìn cảnh vật trước mắt, Hạ Mộc kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng nổi cha mẹ có thể nhẫn tâm đuổi hắn đến sống ở nơi này. Thất thần thật lâu, hắn mới tỉnh lại, hổ thẹn nói với tiểu thư: “Tiểu thư, thật xin lỗi…”
Tức Mặc Tử Tang không có ý kiến hay biểu cảm gì đối này căn phòng này, ngữ khí vẫn bình thường như cũ: “Dọn qua một chút. Chàng đi mua mấy thứ về đây, trước tiên ổn định mọi thứ rồi nói tiếp.”
Mặc kệ nàng có thích chỗ này hay không, nàng vẫn phải sống ở đây ba năm. Hạ Mộc tình nguyện bị nàng lợi dụng, lại lấy thân phận hạ nhân tự mình hầu hạ nàng, nàng không phải người không biết lý lẽ. Biết rõ hắn thích ở lại quê hương, nàng sẽ không đưa ra đề xuất dọn đi nơi khác, dù sao ở ba năm mà thôi, không cần kén chọn. Tạm thời ở đây là được, ba năm trôi qua rất nhanh.
Mỗi ngày phải sống thật thoải mái, về mặt sinh hoạt không nên làm khổ mình, có thể chậm rãi dàn xếp, từ từ cải thiện cuộc sống ở đây.
Tử Tang đã không để ý, Hạ Mộc từng sống khổ cực càng thêm chịu khó, chưa đến nửa canh giờ đã quét dọn sạch sẽ cả hai gian phòng, sau đó ngồi xe trâu đến khu chợ ở gần đó mua vài thứ.
Tử Tang bước ra ngoài, đánh giá xung quanh. Thật ra đối với nơi này, nàng rất ưng ý. Địa chất tuy rất kém, nhưng tầm nhìn tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ thôn, quan trọng hơn là nơi này không có người ngoài, đủ yên tĩnh. Về phần nhà ở, nàng không thiếu tiền, xây lại là được.
Nàng quay vào trong, suy nghĩ xem nên xây nhà như thế nào. Đột nhiên một cơn gió thổi qua, nàng ngửi thấy mùi trúc nhàn nhạt, lúc này nàng mới chú ý tới cách đó không xa là một rừng trúc ——
Ừm, không tệ, nơi này đúng là không tệ. Một ý tưởng dần hình thành trong đầu.
Nàng sờ sờ bụng. Hơi đói rồi. Tối hôm qua và sáng nay nàng chưa ăn gì. Những thứ ở Hạ gia nàng không nuốt nổi, lại có chút xíu, những người đó ăn như quỷ đói, nàng không thèm ăn.
Đợi Hạ Mộc về làm thức ăn ngon lấp đầy bụng vậy.
Nàng đi đi lại lại trong nhà, cuối cùng trong một góc lụp xụp tìm ra phòng bếp. Cỏ tranh phủ làm mái bếp không còn mấy cọng, trơ trọi xà nhà bằng gỗ ở phía trên.
Sức mạnh tinh thần của Tử Tang toả ra. Sau khi vào thôn, nàng phát hiện ra, mấy cái đuôi đi theo lập tức xuất hiện , giờ đã tạm thời biến mất. Như vậy càng tốt, nàng tiện làm vài chuyện.
Vì thế nàng vung tay lên, cỏ tranh trên mái bị sức mạnh tinh thần thổi bay rơi xuống đất. Phía trên đã sạch sẽ. Không có tác dụng, giữ lại chỉ tổ chướng mắt, không bằng lấy bầu trời làm mái, nhìn còn đẹp hơn.
Nhìn mặt đất, sức mạnh tinh thần lại bắt đầu chuyển động, giống như tạo thành một cơn gió, thổi bay rác rưởi trên nền, chỉ trong nháy mắt, phòng bếp đã sạch sẽ .
Hạ Mộc chưa trở về, nàng không có chuyện gì để làm. Vì thế, nàng nhìn thoáng mảnh đất hoang sau nhà, chậm rãi bước đến.
Mặt đất cỏ dại mọc quá dài, rất khó đi, nhưng với Tử Tang mà nói không có gì khó. Dưới sự trợ giúp của sức mạnh tinh thần, cây cỏ nằm rạp xuống đất, nàng như đi trên đất bằng, từ từ đi dạo.
Rất nhanh nàng đi tới rừng trúc, mặt đất rơi đầy lá trúc, ngoại trừ mùi trúc thoang thoảng, còn xen lẫn cả mùi ẩm mốc hư thối do lá trúc phân huỷ. Cây trúc ở đây chắc đã vài năm tuổi, rất cao, thân màu xanh thẫm tựa như chảy ra nước——
Nàng đang đi trong rừng trúc, đột nhiên có một con thỏ chạy đến gần. Con thỏ không nghĩ rằng chạy đến đây sẽ gặp con người, vì vậy kinh hoàng chạy. Sức mạnh tinh thần của Tử Tang vừa động, con thỏ kia đập đầu vào gốc cây trúc bất tỉnh nhân sự.
Nàng bắt lấy con thỏ. Xem ra bữa trưa hôm nay có thể cải thiện.
Hạ Mộc ôm một đống đồ về, đang định đi tìm tiểu thư thì nhìn thấy nàng cầm một con thỏ từ phía sau nhà đi ra, ngạc nhiên hỏi, “Tiểu thư, con thỏ kia ở đâu ra?”
“Con thỏ ngu ngốc này tự đập đầu vào cây, bất tỉnh. Cho chàng này, tối nay tôi muốn ăn thịt thỏ nướng.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt vừa nói, tay vừa động, con thỏ bị ném về phía Hạ Mộc.
Nàng không nói dối, con thỏ đúng là bị đập đầu choáng váng, đương nhiên là rơi vào tay nàng.
Này… Số quá hên rồi! Hạ Mộc bắt được con thỏ, không thể tin nói một câu, “Ôm cây đợi thỏ.”
Con thỏ này thật sự ngu ngốc, tự dâng mình vào miệng người khác. Vậy cũng tốt, tiểu thư có thể ăn thịt thỏ tươi ngon nhất. Con thỏ ngu ngốc này không vô dụng.
Haizz, con thỏ này chẳng những thành thức ăn, còn là thức ăn oan uổng nhất.
“Tiểu thư, tôi xách nước về rồi làm thức ăn ngay.” Hạ Mộc từ trên xe lấy xuống hai thùng nước lớn và đòn gánh, đi về phía nguồn nước.
Phía nam không có người ở, Hạ Mộc phải đi rất xa mới tìm được một hộ gia đình để xin nước sạch.
Hạ Hà thôn, ý nghĩa như tên, chủ yếu là người họ Hạ. Ngoài ra còn có hai họ lớn là Trương và Hoàng. Người hai họ này cộng lại cũng nhiều như người họ Hạ, là người dân sống lâu năm ở mảnh đất này. Còn lại là dân nhập cư.
Hộ gia đình mà Hạ Mộc tìm được là người dân nhập cư, đến thôn Hạ Hà được hai năm. Chủ nhà là một đôi vợ chồng gần ba mươi tuổi họ Lí dẫn theo một trai một gái.
Anh Lý là một người tốt, rất dễ nói chuyện, thấy Hạ Mộc đến xin nước, nhiệt tình giúp hắn múc đầy, còn dặn sau này cần cứ việc đến.
Hạ Mộc nghĩ tiểu thư ở nhà đang đói bụng, nên không tán gẫu nhiều với anh Lý, nói cảm ơn rồi quay trở về.
Sau khi Hạ Mộc trở lại, một bên xử lý con thỏ, một bên nói với người đang ngồi dưới đất không biết vẽ vời gì đó, “Tiểu thư, sau này tôi sẽ mời thợ đến tu sửa lại ngôi nhà này.”
“Không cần sửa, xây một căn nhà mới ở đằng sau ngôi nhà này, rồi phá nhà cũ đi.” Tử Tang không ngẩng đầu lên trả lời luôn.
Nếu xây nhà ở đằng sau thì chỉ cách ngọn núi một hai km, muốn làm gì thì làm.
“Tiểu thư, người muốn tìm địa phương tốt hơn xây nhà mới không.” Nói thật , Hạ Mộc không đồng ý xây nhà ở đây. Đây là đất hoang, thuộc quản lý của quan phủ, họ muốn thu hồi lúc nào sẽ thu lúc đó, không an toàn. Cuộc sống hàng ngày cũng bất tiện, ở cách xa nguồn nước.
“Tôi thích nơi này.” Tức Mặc Tử Tang nói.
Một câu nói này triệt tiêu nỗi băn khoăn trong lòng Hạ Mộc. Tiểu thư nhà mình đã nói là thích, hắn không thể thay đổi, lại nghe Tử Tang nói tiếp:
“Chàng đi mua lại mảnh đất hoang này để xây nhà.” Chỉ cần nắm trong tay mình, mảnh đất này tuỳ nàng định đoạt, người khác muốn quản cũng không được.
“Tôi biết rồi, ngày mai tôi đến huyện nha làm hộ tịch, rồi mua luôn.” Hắn không đồng ý việc mua lại mảnh đất hoang này, nhưng hắn nhớ kỹ lời tiểu thư vừa nói. Dù tiểu thư nói gì, hắn đều phải đồng ý, nỗ lực hoàn thành cho thật tốt.