“Câm miệng.” Tử Tang ra lệnh.
Hạ Mộc làm như không nghe thấy.
Hạ Hồi Sinh sửng sốt, sau đó nhìn Tử Tang thật lâu sau không nói chuyện, lại nhìn về phía Hạ Mộc, ủy khuất nói: “Hạ Mộc, sao cậu lại cưới cô vợ hung dữ như vậy?”
“Cậu nói xem?” Người tới nhíu mày, dáng vẻ phụng phịu.
Nhìn biểu cảm quen thuộc, Hạ Mộc đã khẳng định được người tới này chính là Hạ Hồi Sinh cậu bạn từ thưở nhỏ, cười ngây ngô, “Lúc mình trở về có đi tìm cậu, nhưng cả nhà cậu đã chuyển đi rồi… Nào, vào trong phòng ngồi đi!”
Hạ Mộc nhường đường, mời người nọ vào bên trong. Người tới, cũng chính là Hạ Hồi Sinh cũng không khách khí, vừa đi vừa đánh giá, “Lần này mình và cha mẹ trở về chúc tết, nghe nói cậu đã về, nên đến thăm.”
Vào phòng khách vừa thấy cách bài trí bên trong, hắn vừa cười nói: “Xem ra tiểu tử cậu ở bên ngoài càn quấy không tệ nhỉ?”
Với những ngày tháng ở ngoài, Hạ Mộc thật khó mà nhắc đến, lắc lắc đầu, rót trà cho hắn, “Ngồi đi!” Dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Hạ Hồi Sinh uống một ngụm, đột nhiên kinh ngạc nói: “Trà này là Tây hồ Long Tỉnh thượng hạng đúng không? Mình cũng chi uống qua một hai lần, nhìn cậu pha nhiều như vậy, chắc là thường xuyên uống, tiểu tử cậu đúng là có lộc ăn.”
(Tây Hồ Long Tỉnh: Là loại tiêu chuẩn theo quy ước tên gọi, bởi Tây Hồ là nơi loại trà đặc thù này phát triển. Loại trà Long Tỉnh này được xếp vào một trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, sinh sôi và phát triển trong một vùng xác định rộng khoảng km² ở tỉnh Chiết Giang gần Tây Hồ. Trong lịch sử, Long Tỉnh Tây Hồ được chia làm loại cho vùng nhỏ hơn là : Sư (Sư Tử), Long (Rồng), Vân (Mây), và Hổ. Nhưng theo thời gian, sự phân biệt này dần bị quên lãng, cho đến hiện nay được sửa lại thành các loại trà Sư Phong Long Tỉnh, Mai Gia Long Tỉnh và tên gọi chung là Tây Hồ Long Tỉnh. Tuy nhiên giới sành điệu vẫn xem loại trà Sư Tử là “crème de la crème”, thượng hảo hạng. Nguồn: wikipedia)
Hạ Mộc sửng sốt, “Trà này đắt lắm hả?”
Lần này đổi thành Hạ Hồi Sinh kinh ngạc, “Cậu không biết sao? Trà Tây hồ Long Tỉnh thượng hạng phải đến mấy chục lượng bạc một cân đó!”
Hạ Mộc vừa nghe, cằm muốn rơi xuống. Hắn biết một số loại trà rất đắt, nhưng không thể ngờ trà nhà mình uống cũng đắt như thế!
Nhớ ngày đó, lúc ở Hàng Châu, tiểu thư nhà hắn một mình đi ra ngoài, lúc trở về đưa cái túi đựng mấy cân trà cho hắn, dù để pha trà hàng ngày. Hắn cũng tưởng là trà phổ thông. Bình thường pha coi như uống thay nước sôi, nếu biết quý như vậy, đánh chết hắn cũng không dám lãng phí như thế. Huống chi hắn dùng như nước sôi pha cho người khác uống giải khát chứ.
Giờ cũng đã uống hơn nửa ấm trà, Hạ Mộc có hối hận cũng vô dụng, trong lòng nói thầm, sao tiểu thư không nói cho hắn biết chứ. Cái này… này rất lãng phí!!! Nhưng lời này hắn không dám nói với Tử Tang, thầm nghĩ, phải cất chỗ trà này đi, về sau chỉ pha cho một mình tiểu thư uống thôi.
“Cậu thật sự không biết à!” Hạ Hồi Sinh nhìn vẻ mặt Hạ Mộc không thể tin nổi hỏi.
“Không biết.” Hạ Mộc thành thật nói, nếu biết, giờ hắn không cần đau lòng như thế.
“Vậy chỗ trà này cậu lấy ở đâu?” Hạ Hồi Sinh hỏi.
Tiểu thư nhà mình đưa, Hạ Mộc oán thầm , một bên trả lời, “Người ta cho.”
Hạ Mộc chưa phải là nói dối, do Tử Tang đưa, chỉ là không nói rõ thôi.
Chỗ trà này dù là có tiền cũng khó mà mua được. Người có chỗ trà này hiển nhiên không tầm thường, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng biết Hạ Mộc không muốn nói nhiều về việc này. Vì thế hắn cũng không hỏi nhiều, xích lại gần Hạ Mộc, thấp giọng nói: “Mình biết cậu mới cưới vợ, vợ cậu đâu?”
Hắn đến động tĩnh hẳn là không nhỏ, nếu ở nhà chắc chắn sẽ biết, nhưng tại sao không thấy có người xuất hiện nhỉ?
Nói đến Tử Tang, Hạ Mộc hơi xấu hổ, không phải vợ của hắn đâu, trả lời: “Ở trên lầu.”
“Gọi cô ấy xuống đây đi, mình rất muốn được diện kiến em dâu!” Hạ Hồi Sinh cười nói.
Hạ Mộc nhìn thoáng qua Hạ Hồi Sinh, cảm giác hơi buồn cười, người này còn chưa từ bỏ ý định đó.
Lại nói tiếp, Hạ Mộc còn lớn hơn Hạ Hồi Sinh mấy tháng. Cha Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh từ nhỏ đã mất cha mẹ, do bà nội nuôi lớn, sau này bái một sư phụ, nghe nói võ công rất cao cường. Vì thế đứa con mới sinh Hạ Hồi Sinh cũng rất lợi hại, sau này bắt đầu đi theo phụ thân học võ có bài có bản. Năm bốn, năm tuổi cậu ta đã bắt đầu xưng bá trong thôn, có tiếng là tiểu bá vương. Mấy đứa bé nhìn thấy đều phải kêu một tiếng anh Hồi Sinh, đương nhiên trong đó cũng có một phần vì cậu ta là con của Hạ Minh Thanh, mà cậu ta cũng không khách khí, chỉ cần được gọi một tiếng anh đã xem người khác là đàn em.
Một đứa trẻ bị dạy hư với một Hạ Mộc ngoan ngoãn thật thà thì đúng là không thích. Huống chi xét theo tuổi tác mà nói, Hạ Hồi Sinh chỉ là người dưới, sao có thể gọi bằng anh, lớn nhỏ không phân biệt rõ, há chẳng phải rất lộn xộn. Hồi nhỏ Hạ Mộc đã có ý nghĩ như vậy, nên rất lạnh nhạt với Hạ Hồi Sinh. Nhưng mà Hạ Hồi Sinh lại thích đến tìm Hạ Mộc gây phiền toái. Hạ Mộc không sợ Hạ Hồi Sinh, ở trong thôn cũng chỉ có một mình Hạ Mộc dám phản kháng Hạ Hồi Sinh, cho nên ở trong thôn hai người coi như là ở hai phe.
Cố tình hai đứa bé này lại có quan hệ thân thích cách bốn năm đời. Mẹ Hạ Hồi Sinh khó sinh qua đời, một mình Hạ Minh Thanh khó có thể chăm sóc một đứa trẻ mới sinh. Bà nội Hạ Mộc lại là người thiện tâm, thường xuyên giúp đỡ chăm Hạ Hồi Sinh. Vì thế Hạ Hồi Sinh và Hạ Mộc cùng uống một nguồn sữa nên thường xuyên ở cùng nhau. Hai người không tranh đồ chơi, chỉ là cậu bắt mình, mình bắt cậu. Lúc ấy hai đứa bé rất hay tranh cãi ầm ĩ, chẳng qua, người gây chuyện là Hạ Hồi Sinh, người không quan tâm đến là Hạ Mộc.
Sau này từ từ trưởng thành, cũng thường xuyên đánh nhau, nhưng Hạ Mộc từ nhỏ đã hiểu chuyện thành thật, không dám đánh người khác bị thương, thường xuyên nương tay, cuối cùng người hay thua chính là hắn .
Có một lần, có một con lợn rừng chạy xuống thôn, lúc đó không có người lớn, chỉ có một đám trẻ con đang chơi đùa. Hạ Hồi Sinh cậy bản thân mình biết mấy công phu mèo cào, giữ chân con lợn rừng để mấy đứa bé khác có cơ hội trốn đi. Mặc dù Hạ Hồi Sinh có thiên phú học võ, nhưng tuổi còn nhỏ võ công có luyện xuất sắc đến đâu thì vẫn là một đứa bé, sao có thể đối đầu với một con lợn rừng hung mãnh. Thiếu chút nữa hắn đã mất mạng dưới chân con lợn rừng đó, may mà Hạ Mộc kịp thời chạy tới. Hạ Mộc dựa vào sức lực của mình, giơ cao cây gậy gỗ thô to đánh lợn rừng, cuối cùng đuổi được nó đi.
Khi đó hai đứa bé còn chưa đến bảy tuổi. Sức lực trời sinh của Hạ Mộc khiến Hạ Hồi Sinh rất kính nể. Từ đó về sau Hạ Hồi Sinh không đến gây phiền toái cho Hạ Mộc nữa mà đổi thành quấn lấy Hạ Mộc để hắn dạy cho cậu làm sao luyện được sức lực lớn như vậy, hai người đàn ông cũng chưa chắc đã khoẻ bằng.
Tuy rằng Hạ Hồi Sinh kính nể sức lực của Hạ Mộc, nhưng trong mắt hắn Hạ Mộc vẫn là tên ngốc. Bởi vì Hạ Mộc thật thà hiểu chuyện thường xuyên bị người khác bắt nạt. Tuy nhiên từ khi bị hắn đe doạ đã ít đi rất nhiều, cho nên hắn tự nhận bản lĩnh của mình vẫn cao hơn Hạ Mộc. So sánh đạo lý, hắn to hơn Hạ Mộc, vì thế nhất định bắt gọi hắn bằng anh.
Nhưng Hạ Mộc bé nhỏ cũng rất quật cường, hắn nhận định cái gì đó người khác đừng hòng sửa lại.
Vì thế hai đứa bé cứng đầu ở cùng nhau, tất nhiên có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn chơi với nhau. Cứ như vậy, dần dà, hai người hễ có thời gian lại đến tìm nhau, qua thời gian, tình cảm cũng dần sâu đậm. Tận đến sau này, Hạ Mộc rời đi, còn Hạ Hồi Sinh cũng chuyển đi theo cha, hai người mới triệt để chặt đứt liên hệ.
“Cô ấy hơi mệt, chắc đang nằm nghỉ, lần sau sẽ giới thiệu cho cậu biết!” Hạ Mộc nói, hắn biết rõ Tử Tang không thích gặp người lạ, tất nhiên sẽ không gọi.
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ bao năm, sao nào, cả người cũng không cho tôi nhìn.” Hạ Hồi Sinh không vui nói, người anh em của mình cưới vợ, làm gì có đạo lý không cho xem, không ở nhà thì thôi nhưng rõ ràng có ở nhà mà.
Hạ Mộc bắt đầu do dự, tiểu thư là người quan trọng nhất với hắn, Hạ Hồi Sinh là bạn từ nhỏ chơi cùng của hắn. Hắn rất mong hai người quan trọng của mình có thể biết nhau, hơi phân vân một chút, hắn vẫn đi lên lầu.
Cửa nhỏ ở cầu thang không đóng, không có người, Hạ Mộc bước lên. Trong phòng vẫn đóng cửa, do dự một lúc, hắn vẫn tiến lên gõ cửa.
“Vào đi.” Tử Tang đang ngồi cạnh bàn không biết vẽ cái gì, nghe xong tiếng đập cửa, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hạ Mộc tiến vào nhìn thấy Tử Tang đang vẽ, không hề bất ngờ, nói: “Cái kia… Tiểu thư, bạn chơi hồi nhỏ với tôi biết tôi thành thân, muốn gặp gặp cô.”
Vùng tượng pha hiếm có người đến, Tử Tang tự nhiên biết, nhưng nàng không thèm để ý, tự nhiên không định lộ diện, chỉ là không ngờ Hạ Mộc lại lên tận nơi mời nàng đi xuống.
Nàng buông bút, nhìn về phía Hạ Mộc. Hắn biết rõ nàng không thích có người quấy rầy, xem ra hắn rất coi trọng người này, bằng không hắn sẽ không bảo nàng xuống làm quen.
Hiếm có người Hạ Mộc coi trọng, nàng ngược lại muốn xem người đó có lai lịch gì, không lẽ lại là một cực phẩm nữa.
Nhìn Tử Tang bước xuống, một thân quần áo mỏng manh, tuy rằng không có hoa văn gì, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nhưng chất liệu thì rất tốt. Người bình thường không mua nổi, ngũ quan lại xinh xắn, làn da trắng nõn mịn màng, khí chất không linh lạnh lùng toát ra từ xương tuỷ lại càng hiếm thấy, còn có cả sự ngạo nghễ…
Hạ Hồi Sinh không khỏi thầm than, tiểu tử Hạ Mộc này thật có tiền đồ thế mà cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy nhưng không hề đơn giản chút nào.
“Không cần phải nói vị này chính là em dâu rồi.” Hạ Hồi Sinh cười nói.
Rõ ràng người này trông nhỏ hơn Hạ Mộc hai ba năm, sao lại gọi nàng là em dâu , vì thế nhìn về phía Hạ Mộc, hỏi: “Anh ta lớn hơn anh?”
“So với tôi nhỏ hơn ba tháng.” Hạ Mộc thành thật trả lời.
Hạ Mộc nhìn ổn trọng, còn Hạ Hồi Sinh bộ dáng nguyên bản có khuôn mặt trẻ con, hơn nữa hắn trắng nõn, càng nổi bật ngũ quan tuấn tú, lúc nào cũng cười, cười vô tâm vô phế. Vì thế nhìn nhỏ hơn Hạ Mộc vài năm cũng đúng thôi.
Hạ Hồi Sinh nghiêm cẩn nói: “Em dâu, anh nói với em này. Tuy anh nhỏ tuổi hơn một tí nhưng anh còn thông minh hơn Hạ Mộc, nhớ ngày đó vẫn do anh bảo vệ chú ấy, không để cho người khác bắt nạt. Ở trong ngoài thôn, cùng thế hệ không phải ai cũng gọi anh một tiếng anh Hồi Sinh sao, gọi em là em dâu cũng không để em chịu thiệt, nhớ ngày đó…”
Hạ Mộc ở bên cạnh cười ngây ngô, chẳng hề có phản ứng với mấy lời tầm phào Hạ Hồi Sinh nói.
“Câm miệng.” Tử Tang ra lệnh.
Hạ Mộc làm như không nghe thấy.
Hạ Hồi Sinh sửng sốt, sau đó nhìn Tử Tang thật lâu sau không nói chuyện, lại nhìn về phía Hạ Mộc, ủy khuất nói: “Hạ Mộc, sao cậu lại cưới cô vợ hung dữ như vậy?”
Trước khi hắn đến từng nghe rất nhiều lời đồn về Tử Tang, chưa nhìn thấy chính chủ, nhưng khi nghe câu ra lệnh của Tử Tang, hắn chỉ biết nàng có cá tính lạnh lùng, không hợp ở chung với người khác. Quả nhiên đối với khách như hắn, nàng cũng dám bảo hắn câm miệng, nếu đổi lại Hạ Mộc thật thà chẳng phải là Hạ Mộc bị bắt nạt chết hay sao?
“Này, sao cô có thể vô lễ như vậy?” Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Tử Tang.
Quả nhiên lại một người có vấn đề, nghĩ vậy, Tử Tang cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Hạ Hồi Sinh ngẩn người, thẳng đến khi thân ảnh Tử Tang biến mất, mới hoàn hồn nhìn về phía Hạ Mộc, thì thầm nói, “Hạ Mộc, đây là em dâu có chuyện gì thế? Quá vô lễ.”
“Được rồi, cậu ít đi vài câu, cậu cũng không cần chạy lăng quăng, vừa mở miệng lại nói lung tung. Vợ tôi rất dịu dàng, chỉ là ít nói, cũng thích yên tĩnh.” Hạ Mộc trách mắng.
Đây là dịu dàng ư? Hạ Hồi Sinh không thể tin nổi nhìn Hạ Mộc, cảm thấy cách suy nghĩ của hắn thật có vấn đề, bằng không chính là chưa nhìn thấy phụ nữ dịu dàng, tiếp theo lại nghe Hạ Mộc nói:
“Cậu vừa thấy cô ấy đã nói nhăng nói cuội một đống, tất nhiên là cô ấy không có kiên nhẫn. Cậu tưởng ai cũng chịu được cái miệng lải nhải hơn cả bà già của cậu chắc, chỉ có mình mới chịu nổi cậu thôi.” Vẻ mặt Hạ Mộcnghiêm cẩn nói.
Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Hạ Mộc, tỏ vẻ giận dữ, “Hay cho cái tên Hạ Mộc này, cậu muốn tạo phản à, lâu không gặp, tôi thấy cậu ít được dạy dỗ rồi đấy.”
“Đâu có ít, tôi làm hạ nhân trong nhà người ta, bị người khác mắng đánh nhiều nữa kia.” Hạ Mộc thuận miệng trả lời.
Hạ Hồi Sinh sửng sốt, vẻ mặt có chút tối tăm. Lúc trước, khi hắn biết được cái tin Hạ Mộc muốn bán mình làm nô, hắn đã liều mạng đuổi theo, muốn kéo người trở về. Nhưng hắn đã thất bại, dù hiện nay Hạ Mộc đã khôi phục thân phận người dân bình thường, trong lòng hắn vẫn không thoải mái.