“Em chưa nói anh, anh khẩn trương cái gì?” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Rời đi hai năm, hắn có hoa đào đưa tới, Tử Tang tự nhiên tin tưởng Hạ Mộc, chính là có nữ nhân mơ mộng với phu quân của mình nên nàng có chút không thoải mái.
Hạ Mộc sờ đầu mình, ngây ngốc nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Tiểu thư, sắp giữa trưa, Lý đại ca định đến uy lợn uy gà hộ chúng ta, tôi chưa nói huynh ấy không cần đến. giờ tôi đi một chuyến, đỡ cho đợi lát nữa Lý đại ca mất công chạy một lần.”
Lý đại ca này là Lý hán tử, là người khi Hạ Mộc mới trở về đi xin nước.
Tử Tang gật gật đầu.
Hạ Mộc vội vàng quay vào trong phòng cầm đồ ăn đã chuẩn bị tốt đến nhà Lý hán tử, Tử Tang tiếp tục quét dọn. Hạ Mộc đến nhà Lý hán tử, tặng lễ và tình cảm một lúc sẽ trở lại, nhất định trong nhà còn có rất nhiều việc làm kia.
Hai người sớm quên bẵng chuyện của Trương Dĩnh Nhi.
Trương Dĩnh Nhi vội vàng đi tìm vợ chồng Hạ Đại Hầu, khóc lóc kể hết ủy khuất của bản thân, “… Hạ bá, đại nương, các người cam đoan nói để ta gả cho Hạ Tam, ta mới nỗ lực biểu hiện tốt trước mặt hắn, còn đẩy rất nhiều hôn sự tốt, hiện tại nữ nhân kia đã trở lại, Hạ Tam nói căn bản không có khả năng cưới ta, các người nhất định phải giúp ta a! Không ta làm sao bây giờ.”
Vợ chồng Hạ Đại Hầu hai mặt nhìn nhau, rất xấu hổ, bọn họ thấy Tử Tang rời đi, gặp Trương Dĩnh Nhi thích Hạ Mộc, bọn họ cũng không quản Tử Tang có trở về hay không, vì thế ngay trước mặt Trương Dĩnh Nhi nói rất nhiều lời hay, cam đoan rất nhiều, chính là hi vọng Trương Dĩnh Nhi có thể gả cho Hạ Mộc. Như vậy Trương Dĩnh Nhi cùng phe với bọn họ, đến lúc đó Hạ Mộc dễ bị khống chế, không giống hiện tại, về Tử Tang bọn họ không dám đi đối phó, mà Hạ Mộc càng ngày càng khó dây dưa, thậm chí rất nhiều chỗ ngăn chận bọn họ, nếu không có cơ hội phản kháng, bọn họ thật sự sẽ bị Hạ Mộc đè đầu.
Nhưng Trương Dĩnh Nhi không có xíu ích lời nào, chẳng hề có chút tiến triển. Bây giờ Tử Tang đã về, bọn họ cũng biết càng thêm không có khả năng chiếm được tiện nghi, cho nên về phía Trương Dĩnh Nhi, họ đã buông tha.
“Hạ bá, đại nương, sao hai người không nói gì.” Trương Dĩnh Nhi nói đến độ nước bọt sắp khô, không có một câu đáp lại, giọng điệu chất vấn không khỏi đề cao vài phần.
“Dĩnh Nhi, con là cô nương tốt, giờ nữ nhân kia đã trở lại, chúng ta không có biện pháp a! Nếu không tự con ngẫm lại, xem có thể đuổi nữ nhân kia đi không.” Hà thị cười nói.
“Ta mặc kệ, các ngươi giúp ta nghĩ cách a.” Trương Dĩnh Nhi tùy hứng nói. Sau đó au lại nói: “Nếu ta không thể gả cho Hạ Tam, vậy ta gả cho Hạ Thư cũng được.”
Kỳ thực Trương Dĩnh Nhi sớm đặt hi vọng trên người Hạ Thư, nhưng nàng biết Hạ Thư ghét bản thân cỡ nào, mà vợ chồng Hạ Đại Hầu sẽ không thể để Hạ Thư cưới mình. Cho nên nàng mới đặt chú ý trên người Hạ Mộc, giờ Hạ Mộc không đồng ý cưới mình, có lẽ lấy cái này có thể uy hiếp vợ chồng Hạ Đại Hầu thành công gả cho Hạ Thư, về sau nàng chính là quan phu nhân.
“Ả không biết xấu hổ này, dám mơ tưởng lão Tứ nhà ta. Về sau nó sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư, cô xứng chắc.” Hà thị vừa nghe đã xù lông, tức giận mắng Trương Dĩnh Nhi.
“Cút, về sau không được tới nhà ta, càng không cho phép đánh chủ ý lên đầu lão Tứ, ngươi không xem lại bản thân đi, tương lai xứng làm quan phu nhân chắc.” Hạ Đại Hầu trào phúng nói.
Hôn sự của Hạ Thư vợ chồng ông cực kì coi trọng, Trương Dĩnh Nhi ở trong mắt họ là cô nương không đứng đắn, nhắc đến cùng với Hạ Thư chính là vũ nhục nó, tự hạ thấp thân phận nên họ rất tức giận.
“Các ngươi… Các ngươi hà hiếp người khác… Chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nhất định sẽ lấy lại công đạo.” Sắc mặt Trương Dĩnh Nhi khó nhìn, thế nhưng là một cô nương, bị trưởng bối nói như vậy, lại là người nàng vẫn coi như bên nhà chồng, nàng cảm thấy thật mất mặt, bỏ lại một câu ngoan lệ, oán hận chạy đi.
Ăn xong bữa trưa, Hạ Mộc tính toán đi ruộng đất nhìn xem, Tử Tang vì nhận thức ruộng đất nhà mình, tự nhiên muốn đi theo, Hạ Mộc rất buồn rầu nói: “Tiểu thư, mặt trời treo cao, cô ở nhà đi!”
“Em phải đi nhận chỗ ruộng nhà mình, bằng không cả ruộng đất nhà mình em cũng không biết.” Lý do của Tử Tang rất tốt, cũng là sự thật, vì thế Hạ Mộc không cản được, đành phải dẫn Tử Tang đi, tất nhiên trang bị thêm một mũ lớn.
Sau bữa tối, thu dọn xong tất cả, bóng đêm phủ xuống, Tử Tang ra tiền viện hóng gió, trong tay cầm một quạt đuổi muỗi, còn Hạ Mộc ngồi cạnh thường nhìn lén nàng, có vẻ định nói gì nhưng không dám nói.
Tử Tang đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu liếc Hạ Mộc nói: “Đồ của anh hình như chưa chuyển lên lầu hai đâu, giờ chúng ta đi dọn nhé.”
“Được.” Hạ Mộc sửng sốt, vui vẻ đáp, lập tức hớn hở chạy vào phòng mình. Sau đêm đó, hắn luôn nghĩ đến vấn đề chỗ ngủ buổi tối, dù tiểu thư nói hai người làm vợ chồng thực sự, nhưng khi về nhà sau hắn không dám hỏi đêm nay hai người có ngủ cùng nhau không, hay có chuyển chỗ ngủ không vân vân.
Giờ tiểu thư tự nhắc tới, hắn rất vui mừng.
Tử Tang sửng sốt trước tốc độ của Hạ Mộc, dường như hắn đang chờ mình lên tiếng vậy.
Đồ dùng của Hạ Mộc không có nhiều. Về quần áo hắn cùng Tử Tang mỗi người một bọc là chuyển xong, còn mấy thứ lặt vặt hai người đi thêm một chuyến cũng xong. Vì thế căn phòng vốn dĩ của Tử Tang nay có thêm mấy thứ của Hạ Mộc, nhìn có thêm hơi người và náo nhiệt hơn.
Sắp xếp xong đồ đạc, Tử Tang cởi áo khoác trèo lên giường, quay đầu nhìn Hạ Mộc vẫn mặt đỏ đứng ngẩn người, cười nói: “Tắt đèn, ngủ đi!”
Hạ Mộc vội vàng đáp, cũng cởi áo khoác, sau đó tắt đèn, lên giường ngủ.
Lần này Tử Tang không chủ động dựa vào Hạ Mộc, mà hắn thì thẹn thùng cũng không dám lại gần nàng. Nhưng khi hai người ngủ say, Hạ Mộc vô ý thức tới gần Tử Tang, ôm nàng vào trong ngực, còn nói mơ, “Tiểu thư…”
Tử Tang là người ngủ không sâu, khi Hạ Mộc ôm mình nàng liền tỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười, ở trong lòng Hạ Mộc cọ cọ, lại ngủ tiếp.
Hôm sau tỉnh lại, Hạ Mộc phát hiện bản thân ôm tiểu thư, mà tiểu thư cũng ôm hắn, miệng hắn không tiếng động cười toe toét. Hắn vốn muốn rời giường luyện võ, lại luyến tiếc buông thiên hạ trong lòng nên tiếp tục nhắm mắt lại…
Qua nửa canh giờ, Hạ Mộc một lần nữa buông Tử Tang, chậm rãi dời tay nàng đi. Hắn không thể tiếp tục cọ xát trên giường được, còn phải làm điểm tâm, cho lợn gà ăn nữa.
Hạ Mộc vừa động, Tử Tang đã tỉnh lại, hắn ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, ngài ngủ tiếp đi!”
“Em ngủ đủ rồi.” Tử Tang ngồi dậy.
Hạ Mộc không nói gì thêm, vội vàng xuống giường mặc quần áo, đưa quần áo cho Tử Tang rồi mới xuống lầu.
Hạ Mộc và Tử Tang đang ăn điểm tâm, bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc: “Anh Ba, Anh Ba, anh ở đâu?”
“Là em Tư đã về.” Hạ Mộc kinh hỉ nói, nói xong, người đi ra ngoài.
Hạ Thư giờ đã là tú tài, nay đi học ở quốc học trên huyện, đến tháng tám sẽ tham gia thi hương, bình thường cậu ở lại trường nên đã hai tháng không về. Bình thường có nhớ cậu, mọi người đều lên huyện thăm.
(trường học do nhà nước xây dựng, như Thái học, quốc tử giám)
Sau khi Tử Tang trở về, đã nghe Hạ Mộc nói qua.
“Em Tư, em đã trở lại.” Hạ Mộc cười nói, sau đó bước nhanh đi mở cửa viện để Hạ Thư vào.
“Hôm kia cha mẹ đến thăm em, nói chị Ba đã quay lại, mấy ngày nay vừa khéo có thời gian em đến xem.” Hạ Thư liếc mắt nhìn nhà trúc, vẻ mặt có chút lạnh nhạt nói, đối với Tử Tang bỏ đi hơn hai năm, tất nhiên cậu có ý kiến với Tử Tang. Lần này về cậu đặc biệt đến thăm anh, vì sao chị ta trở về, về sau có đi nữa không.
“Vào đi thôi.” Hạ Mộc cười nói, tựa hồ không quá để ý nói: “Chuyện nhà mẹ để chị dâu em đã xử lý xong, sau này sẽ không đi lâu như vậy nữa.”
Hạ Thư hơi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự chỉ về nhà mẹ đẻ đơn giản thế sao? Vào phòng khách, thấy Tử Tang đang thu thập bát đũa, cậu nhàn nhạt lên tiếng chào, “Chị Ba.”
Tử Tang gật gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Có ăn điểm tâm không?” Nếu chưa ăn nàng sẽ vào phòng bếp lấy mấy thứ cho cậu ăn.
Hạ Thư có chút ngoài ý muốn, nói: “Cám ơn chị Ba, không cần ạ, em đã ăn qua ở nhà rồi.”
Tử Tang gật gật đầu, đi rửa bát đũa, Hạ Mộc bảo Hạ Thư ngồi xuống ghế.
Hạ Thư không có thời gian ngồi lâu, nói khi Hạ Chiêu Quan sinh đứa nhỏ, sẽ về một chuyến rồi đi. Cậu còn phải đến chỗ Gia Cát phu tử, thỉnh giáo vài điều, sau đó lại chạy về thị trấn.
Sau Hạ Thư đi không lâu, phía rừng trúc vang lên tiếng lão hổ kêu, Tử Tang và Hạ Mộc vội vàng ra hậu viện, một lúc sau, một con vật màu trắng xuất hiện, là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vừa thấy Tử Tang, nhảy lên thật cao, vọt qua hàng rao, lao về phía nàng. Nàng lập tức tránh đi, Tiểu Bạch chụp vào khoảng không, đáng thương hề hề nhìn nàng.
“Cả người mày đều bẩn, đừng nghĩ chạm vào tao.” Tử Tang trách mắng, một bên đi đến chỗ giếng, “Mau qua đây, tao tắm cho mày.”
Tách ra vài ngày, Tiểu Bạch đều chạy nhảy trong rừng cây, không có người tắm cho nọ, tự nó cũng không biết tắm.
Vì thế Tiểu Bạch vui vẻ chạy tới, Hạ Mộc xem cảm giác rất buồn cười, cũng qua giúp lấy xà phòng và múc nước, hai người hợp lực, rất nhanh tắm cho Tiểu Bạch sạch sẽ, súc sạch cả miệng cho nó.
Lúc này, Tử Tang mới cho phép Tiểu Bạch cọ vào người nàng làm nũng, nàng vuốt bộ lông trắng mềm mại của nó, cười nói: “Có đói bụng không, tao làm cho mày ăn.”
Tiểu Bạch vừa nghe, cọ cọ Tử Tang, sau đó nhìn nàng đầy hi vọng, hiển nhiên rất muốn ăn.
Tử Tang vỗ vỗ đầu nó, bảo Hạ Mộc cho Tiểu Bạch ăn, trong nhà còn một miếng thịt heo, Hạ Mộc lấy ra nấu, sau đó làm một bát mì to, mì sợi này là thứ Tiểu Bạch thích ăn.