Huyện lệnh cũ bị định tội, đồng bọn tham ô với hắn cũng bị xử. Hôm nay dạo phố thị chúng, buổi trưa chém đầu, người trong thôn đều kéo lên thị trấn, muốn nhìn kết cục của tham quan, hoặc trút hết nỗi căm hận.
Hạ Mộc, Tử Tang, gia đình Lê Tường cũng đến thị trấn. Vừa tới huyện, họ phát hiện đông đúc hơn hẳn bình thường, người chen người. Điều này không có gì bất ngờ, hôm nay là ngày kẻ gây ra họa bị tử hình tại chỗ, chỉ cần là người dân của vùng bị thiệt hại đều có mặt.
Tử tù sau khi dạo phố thị chúng thì vỡ đầu chảy máu, trên người chúng bẩn vô cùng, không biết bị ném bao nhiêu thứ.
Nhóm Tử Tang đi theo dòng người đến trảm đầu đài, đồng thời gặp tân Huyện lệnh. Tử Tang hơi ngạc nhiên, vị Huyện lệnh mới này có vẻ quen quen. Nhưng nàng có trí nhớ cực kì tốt lại không nhớ nổi từng gặp ở đâu. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, chỉ cần ông ta ngồi đó đã thấy được là một người rất cao to. Vẻ mặt nghiêm nghị, tuy rằng ngũ quan không quá đẹp nhưng ưa nhìn, làn da khỏe mạnh, hơi trắng, mặt mày đoan đoan chính chính, cằm nhọn, mũi cao thẳng, mắt không to không nhỏ, môi không dày chẳng mỏng.
Một Huyện lệnh đẹp trai, hơn nữa hai hộ vệ đằng sau ông ta cũng là nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi, hẳn là trong độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi. Tổ hợp này hơi kỳ lạ, đại thúc đẹp mắt, hộ vệ soái ca, sao mấy người đẹp trai chạy hết vào huyện nha làm nhỉ.
Đúng chính ngọ, tân Huyện ra lệnh, “Trảm.”
Tử Tang, Hạ Mộc, vợ chồng Lê Tường, bọn bốn người ăn ý quay lưng, không nhìn cảnh tượng máu me đó. Họ cũng không muốn Thạch Đầu và Song Hỉ nhìn thấy, nên chen khỏi đám đông, sau lưng tiếng dân chúng reo hò ầm ĩ…
“Lê đại ca, tân Huyện lệnh tên gì thế!” Hạ Mộc hỏi.
“Tên Lý Cận.” Lê Tường nói, “Mọi người đều nói vị Huyện lệnh mới này rất công minh, hi vọng như thế. Cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn.”
“Hi vọng thế.” Hạ Mộc gật gật đầu, “Sau khi chúng ta ăn trưa sẽ đến chợ xem bò nhé.”
Mọi người đều tán thành, đi về phía tiệm cơm. Hai nhà đang có dự định mua xe bò nên phải đi xem.
Ăn cơm xong, lúc ra khỏi quán cơm, họ gặp Chư Cát Trầm ở ngoài cửa. Anh ta đang bị hai chàng trai trẻ lôi lôi kéo kéo. Quái lạ, sao hôm nay gặp toàn mỹ nam vậy.
Hình như có vấn đề, Hạ Mộc và Lê Tường liếc nhau, lao tới, đồng thanh kêu: “Gia Cát phu tử.”
Động tác của ba người dừng lại, nhìn về phía hai người.
“Hạ Mộc, A Tường, đúng lúc thật.” Chư Cát Trầm cười nói.
“Vâng, đúng lúc quá, không ngờ sẽ gặp phu tử. Phu tử, tôi và Hạ Mộc lên huyện, chúng tôi vừa ăn cơm ở tiệm đó.” Lê Tường cười nói.
“Phu tử, lát nữa thầy về thôn cùng chúng tôi không? Lần này chúng tôi đi mua xe bò nên thầy không cần đi bộ về.” Hạ Mộc cười ngây ngô.
“Tốt quá! Hạ Mộc, anh đã giúp tôi một lần, tôi đi bộ hơi mệt, giờ mọi người đi mua luôn à? Tôi đi cùng các bạn.” Chư Cát Trầm mỉm cười nói.
“Giờ chúng tôi đi luôn.” Hạ Mộc nói.
“Thế, đi thôi!” Chư Cát Trầm cười nói, vội vàng bỏ đi. Hai chàng trai kia thấy vậy, một người trong đó lên tiếng: “Anh Ba, anh theo tụi em về nhà đi.”
Thấy người kia gọi vậy, Hạ Mộc và Lê Tường đều ngạc nhiên nhưng không nói gì, nhìn Chư Cát Trầm bước vội, họ vội vàng chạy theo.
Chư Cát Trầm không quay đầu, người lúc nãy gọi định đuổi theo có điều bị người khác kéo lại.
Đám người có thêm Chư Cát Trầm, đi về phía chợ, không ai đề cập đến chuyện xảy ra ngoài tiệm cơm. Mọi người nói nói cười cười dạo quanh một vòng, hai nhà chọn được con bò ưng ý bỏ tiền mua rồi đi mua cỗ xe. Sau đó tất cả vui vẻ trở về thôn.
Hạ Mộc và Tử Tang đưa Chư Cát Trầm về học đường mới xây lại trước.
“Hạ Mộc, Hạ phu nhân, ở chỗ tôi có rất nhiều sách mới, hai người có muốn cầm mấy quyển về đọc không?” Chư Cát Trầm nói.
Vốn đang cúi đầu Tử Tang nhìn về phía Chư Cát Trầm, còn Hạ Mộc vui vẻ, vội hỏi: “Nếu được thế thì còn gì bằng.”
Hắn không quên thói quen thích đọc sách của tiểu thư.
“Thế anh theo tôi vào lấy!” Chư Cát Trầm cười nói.
Hạ Mộc gật đầu, bảo Tử Tang chờ rồi đi theo Chư Cát Trầm, mấy phút sau, hắn đi ra một mình, trong tay cầm ba quyển sách, cười nói với Tử Tang: “Tiểu thư, sách này phu tử bảo đọc khá được, em xem thử đi, chỗ phu tử còn rất nhiều, em đọc xong anh lại mượn.”
Tử Tang gật đầu, nhận lấy, “Chúng ta về nhà đi!”
Hạ Mộc đánh xe bò đổi hướng về nhà…
Sau khi Huyện lệnh cũ bị tử hình không lâu, đợt bạc cứu trợ thứ hai đến, ruộng đất của hai người khá rộng, được nhận bốn mươi lượng bạc.
Giờ mọi người đã cầm bạc trợ cấp, tuy cuộc sống không tốt bằng trước kia nhưng có thể tiếp tục sống, dù hơi khó khăn, ít nhất không cần tha hương bỏ xứ. Họ hăng hái cày xới, bất luận ruộng trở nên thế nào, mọi người đều mong chờ đến mùa xuân năm sau để có thể tiếp tục trồng trọt. Người nông dân cố gắng sửa sang lại mảnh ruộng của mình, mong có mùa thu hoạch bội thu.
Hạ Mộc và Tử Tang cũng thu dọn lại mảnh đất. Ruộng của họ đều kém hơn, ruộng tốt nhất biến thành trung đẳng, thậm chí có chỗ biến thành trung hạ. May mắn ở tượng pha đọng lại rất nhiều phù sa màu mỡ, nhiều nơi có thể gieo trồng, hai người không quá vui mừng, dùng tâm trạng bình thường làm việc, bởi vì sau trận lũ này, tổn thất nhiều hơn hẳn thứ có được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh. Nhà trúc của hai vợ chồng đã dựng xong, họ làm trước một số vật dụng đơn giản rồi chuyển vào ở. Lần này khác hồi xưa, ngày dọn vào nhà mới, cả nhà Hạ Hồi Sinh, vợ chồng Hạ Chiêu Quan, Hạ Thư, gia đình Lê Tường và cả Chư Cát Trầm đến chúc mừng Hạ Mộc và Tử Tang tân gia.
Căn nhà của họ náo nhiệt hẳn lên, Tiểu Bạch trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Tử Tang, Khúc thị, Hạ Chiêu Quan cùng với vợ Hạ Hồi Sinh Tề thị (Tam Nương) ở trong bếp nấu nướng, hiện giờ tay nghề Tử Tang đã có tiến bộ rất lớn.
Tử Tang bê mấy con cá vào bếp đặt trên bàn. Tam Nương đứng bên cạnh ngửi thấy mùi cá đột nhiên nôn ọe, nàng che miệng vội vàng chạy ra ngoài.
Tử Tang ngẩn ra, Hạ Chiêu Quan, Khúc thị sau khi ngạc nhiên vội vàng đuổi theo. Tử Tang cũng đi theo, thấy Tam Nương ghé vào lan can hành lang nôn khan, sắc mặt tái nhợt.
“Có chuyện gì thế?” Hạ Chiêu Quan vội vàng hỏi.
Khúc thị nghĩ một lúc, mừng rỡ nói: “Không phải có rồi chứ!”
“Chị nói là, có.” Hạ Chiêu Quan cũng kinh hỉ nói.
“Đúng vậy!” Khúc thị cười nói.
Có, có cái gì cơ? Tử Tang nghi hoặc nhìn hai người.
Lúc này, Tam Nương tạm thời nôn xong, Hạ Chiêu Quan vội vàng hỏi: “Hồi Sinh tẩu tử, có phải chị có rồi không?”
Tam Nương xấu hổ gật gật đầu.
“Hồi Sinh biết chưa?” Khúc thị cười hỏi.
Tam Nương lắc lắc đầu.
“Em ngốc quá! Có cũng không nói, thế mà bọn chị còn bảo em vào bếp, Hồi Sinh thật là, sắp làm cha mà không biết, được rồi, em ra phòng khách ngồi nghỉ đi.” Khúc thị nói.
Cuối cùng Tử Tang mới hiểu, hóa ra Tam Nương có thai.
“Bọn chị đừng tiết lộ nhé, em định tối về nói với anh ấy.” Tam Nương cười nói.
Ba người tất nhiên đồng ý, tiếp đó không muốn để Tam Nương làm việc, nhưng nàng kiên trì muốn làm, vì thế mọi người đành để nàng làm mấy việc nhẹ nhàng.
Khúc thị tranh thủ khi hai người kia trong bếp không chú ý, đến bên cạnh Tử Tang, nhỏ giọng cười nói: “Này, Tam Nương có rồi, sao em chưa có hả?”
Tử Tang ngẩn ra, thật sự không biết trả lời Khúc thị thế nào, lại không thể nói toạc ra nàng và Hạ Mộc chưa động phòng!
Có lúc nàng cũng nghĩ, nàng và Hạ Mộc đồng giường cộng chẩm đã lâu mà hắn không chịu vượt qua ranh giới cuối cùng. Không hiểu bản thân có mị lực quá thấp hay sự nhẫn nại của hắn quá mạnh.
Chắc là vế sau, nàng thường xuyên cảm nhận của Hạ Mộc nổi dậy, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, nhất quyết đợi đến khi thành thân. Cho nên có lúc nàng không thể không nói, Hạ Mộc nhẫn nại cực kì cực kì tốt, thậm chí nàng rất nghi ngờ sự nhẫn nại của hắn đến từ đâu. Sự tôn trọng và tình cảm của hắn khiến nàng thật sự cảm động.
“Đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ vậy.” Khúc thị trêu ghẹo nói.
Tử Tang hoàn hồn, phát hiện mặt mình hơi nóng, thoáng liếc Khúc thị rồi im lặng.
Khúc thị cười hắc hắc, không nói gì thêm…
Kế tiếp, các món ăn làm xong, mọi người vui vẻ ăn mừng, uống ít rượu, sau phụ hai người dọn dẹp qua rồi trở về, nếu không khi trời tối, đường xá khó đi.
Hạ Mộc kiểm kê và ghi lại quà tặng của mọi người để sau này đáp lễ. Còn Tử Tang đi tắm, nàng tranh thủ tắm sạch sẽ cho Tiểu Bạch, sau đó vào phòng khách, nói với Hạ Mộc đang thu dọn: “Hạ Mộc, anh tắm đi!”
Hạ Mộc gật đầu, xoay người thấy Tử Tang mặc mỗi trung y mỏng manh, vội bảo: “Tiểu thư, em mau mặc thêm áo vào, đêm xuống lạnh hơn, đừng để cảm lạnh.”
“Không sao, em về phòng đây, huống hồ em không lạnh.” Tử Tang cười nói, đi lên lầu, Hạ Mộc vội vàng đi theo.
“Anh chưa đi tắm à.” Tử Tang quay đầu hỏi.
“Tiểu thư, tôi đi lấy quần áo.” Hạ Mộc cười ngây ngô.
Tử Tang gật đầu, nàng nằm xuống giường, cầm quyển sách xem, mà Hạ Mộc sau khi lấy quần áo đi tắm xong quay lại thì thấy nàng đã tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến, bắt đầu cười ngốc nghếch. Hắn muốn đỡ nàng nằm xuống thật nhẹ nhàng để không đánh thức nàng, nhưng hắn vừa chạm vào người Tử Tang đã tỉnh.
“Tiểu thư, mệt thì ngủ đi.” Hạ Mộc cười nói.
“Em chờ anh.” Tử Tang trả lời.