“Tiểu thư, mệt thì ngủ đi.” Hạ Mộc cười nói.
“Em chờ anh.” Tử Tang trả lời.
Hạ Mộc rất vui, vội vàng trèo lên giường, tự nhiên kéo nàng vào lòng.
Tử Tang cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay trong bếp, nàng tỉnh táo hẳn. Sau đó trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười xấu xa, vì thế lại cọ cọ trong lòng Hạ Mộc, bàn tay đặt trên ngực hắn sờ tới sờ lui, chạm phải hạt đậu nhỏ nổi lên.
Cơ thể Hạ Mộc run bắn, người bốc hỏa. Hắn lập tức bắt lấy tay Tử Tang, không cho nàng lộn xộn, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu thư, chúng ta ngủ thôi.”
Tử Tang mỉm cười, không giãy tay ra, sau đó khuôn mặt lại cọ cọ một chỗ khác trước ngực Hạ Mộc, làm như vô tình ma xát với hạt đậu đỏ.
Thân thể Hạ Mộc mẫn cảm run rẩy, lửa trong người càng lúc càng nóng. Hắn thầm kêu khổ, đêm nay sao tiểu thư thích nhích tới nhích lui thế. Hạ Mộc đơn thuần thật đáng thương! Đâu biết rằng tiểu thư cố tình trêu chọc hắn!
Tử Tang rút tay mình khỏi tay Hạ Mộc, giật nhẹ chăn, sau đó bắt đầu mon men lùi xuống phía dưới ổ chăn, vừa khéo bàn tay ấy chạm vào túp lều nhỏ bên dưới.
Hạ Mộc khẽ rên rỉ, rốt cuộc không chịu nổi, mạnh mẽ xoay người đè lên trên Tử Tang, dán sát vào nàng, chôn đầu vào hõm cổ, hy vọng giảm bớt lửa nóng trong người.
Nhưng Tử Tang đâu dễ dàng buông tha hắn, tiếp tục làm động tác câu dẫn, Hạ Mộc đang đè lên nơi mềm mại của nàng, vì thế nàng giật giật người, dùng cơ thể ma sát với thân thể hắn.
Lần này Hạ Mộc thảm rồi. Hắn cảm nhận rõ ràng hai bầu ngực mềm mại cọ lên lùi xuống trước ngực, ngọn lửa trong người bùng cháy, hạ thân căng cứng khó chịu, thở hổn hển. Hắn dù ngốc cũng biết tiểu thư cố tình trêu chọc mình, vì thế hắn mạnh mẽ cuốn lấy môi nàng. Tử Tang cười khẽ, cuối cùng hắn đã có hành động, nàng thật sự muốn xem Hạ Mộc có thể nhịn bao lâu trước thê tử.
Vì nàng cười, đầu lưỡi Hạ Mộc xông thẳng vào lãnh địa, nóng bỏng khiêu vũ với lưỡi phấn hồng. Không thể không nói, kỹ năng hôn của hắn giỏi hơn trước nhiều.
Hai người say mê hôn nhau quên hết tất cả, tay sờ soạng trên người đối phương, Hạ Mộc hôn một lúc, lùi dần xuống cổ nàng, xương quai xanh, một tay ôm thiên hạ, một tay vuốt ve bầu ngực mềm mại.
Tử Tang khẽ rên rỉ, tiếng rên của nàng như thôi tình dược, cơ thể Hạ Mộc sắp nổ tung. Hắn gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ nhảy xuống giường, liều mạng hít thở. Hắn cố nói với bản thân, chưa đến lúc thành thân, không thể chạm vào tiểu thư.
Tử Tang cũng tỉnh lại, hỏi: “Hạ Mộc giờ anh khó chịu đến thế, anh xác định có thể chờ tới ngày thành thân mới động phòng ư, còn tận mười ngày nha! Không bằng ngày mai chúng ta làm lễ luôn, hoặc hiện tại cũng được, dù sao hôn lễ này chỉ có hai người, khi nào tiến hành chẳng được.”
Quần áo tân nương, tân lang đã làm xong, Hạ Mộc cố tình cầm bát tự hai người đi chọn ngày, là mười ngày sau.
“Quẻ bói nói, ngày đó chúng ta thành thân sẽ trăm năm hảo hợp, nhất định phải chờ.” Hạ Mộc cắn răng nói.
“Nhưng mà… Anh thế này không khó chịu à?” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, hơi hổ thẹn, hình như nàng đùa hơi quá.
“Cho nên tiểu thư không được giở trò xấu.” Hạ Mộc lườm Tử Tang.
“Được rồi! Vậy anh kiên trì đi!” Tử Tang ngoan ngoãn nói, tiếp tục nằm trong ổ chăn, nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc lưu chuyển nội lực, bình ổn dục hỏa trên người, sau đó hắn tắt đèn, trèo lên giường, ôm chặt Tử Tang, nghiêm túc nói: “Tiểu thư, không được quấy rối tôi.”
“Được rồi! Em cam đoan không trêu anh.” Tử Tang ngoan ngoãn làm ổ trong lòng hắn, nghiêm túc đáp lại, chỉ thiếu nước không thề. Trong lòng nàng áy náy, Hạ Mộc vốn chịu đựng đã khó chịu, nàng còn đổ thêm dầu vào lửa, rất không nên.
Nghe Tử Tang cam đoan, Hạ Mộc thở phào, đồng thời khóe miệng hơi nhếch, hóa ra tiểu thư cũng muốn mau chóng thành thân với hắn…
Dưới sự chờ đợi mỗi ngày của Hạ Mộc, cuối cùng đến ngày thành hôn của hai người. Hạ Mộc trang trí lại phòng ngủ của hai người trên lầu hai, thay màn đỏ, chăn đỏ, nến đỏ, chỉ cần chỗ có thể trang trí hắn đều dùng màu đỏ, còn có hoa tươi, màu sắc rất vui mừng.
Tử Tang ở trong phòng một mình, nàng ngắm gả y của tân nương đặt trên giường, đây là công sức của Hạ Mộc, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ. Một người đàn ông may giá y cho nàng, để nàng mặc thành thân với hắn. Nàng đi đến cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài.
“Mẹ, hôm nay con kết hôn, mẹ có vui không?”
Tử Tang thì thào nói, mắt hoen đỏ, nàng ngắm trời sao thật lâu, sau đó quay về giường, mặc giá y vào. Tiếp theo, nàng ngồi xuống trước gương đồng, chải đầu, trang điểm, nàng muốn mình trở nên xinh đẹp nhất. Đến khi nàng hoàn tất, tiếng Hạ Mộc vang lên ngoài cửa, “Tiểu thư, ngài chuẩn bị xong chưa?”
“Vào đi.” Tử Tang nhìn gương nói.
Cửa mở ra, Tử Tang xoay người nhìn về phía cửa, Hạ Mộc một thân hỉ phục đỏ rực xuất hiện trước cửa, càng thêm tuấn tú.
Mà Hạ Mộc bước vào nhìn thấy Tử Tang thì ngẩn ra. Hắn biết tiểu thư mặc giá y tân nương sẽ rất xinh đẹp, giờ nàng còn đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn, khiến hắn đui mù.
Dưới ánh mắt nóng rực của Hạ Mộc, Tử Tang đỏ mặt, cả người có thêm vài phần yêu mị, Hạ Mộc càng sững sờ.
Nàng đi về phía Hạ Mộc, “Em đã chuẩn bị xong, chúng ta xuống lầu đi!”
Hạ Mộc ngây ngô gật gật đầu, nắm tay Tử Tang, đi xuống lầu.
Xuống dưới lầu, chỉ có bàn lễ để hai người bái đường, à, còn có một nhân chứng —— Tiểu Bạch!
Nhất bái thiên địa, hai người quỳ gối trước đại môn quỳ lạy trời cao.
Nhị bái cao đường, hai người quỳ gối trong phòng khách, bái về phía lư hương đã thắp sẵn hương.
Tam phu thê giao bái, Hạ Mộc và Tử Tang mặt đối mặt, mỉm cười nhìn đối phương, sau đó cùng bái.
Cứ thế hoàn thành lễ, kế tiếp vào động phòng, Hạ Mộc tự giác nắm tay Tử Tang đi lên lầu, càng lên cao, lòng bàn tay hai người càng ngày càng nóng, thậm chí lan ra khắp cơ thể.
Hạ Mộc kéo Tử Tang ngồi xuống giường, sau đó đi rót rượu. Hắn đưa một ly cho Tử Tang, sau khi uống chén rượu giao bôi Hạ Mộc đặt hai chén xuống bàn, quay về giường ngồi xuống. Vốn dĩ hắn có chút thẹn thùng, không dám nhìn Tử Tang quá lâu nhưng hễ nhìn là dung nhan xinh đẹp kia khiến hắn không thể dời mắt. Hắn càng ngắm càng nhập thần, càng nóng rực, quên phắt sự xấu hổ, thật lâu sau hắn từ tốn nói: “Tiểu thư, chúng ta thành thân.”
Lúc trước trong hai người không ai mở miệng nhưng tâm hữu linh tê ().
() Lấy ý từ câu: “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông” trong bài Vô đề nhị thủ (I) – Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong của Lý Thương Ẩn. Có nghĩa là: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ.
“Vâng.” Tử Tang gật gật đầu.
Hạ Mộc nắm tay nàng cười nói: “Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già.”
“Vâng.” Tử Tang vẫn gật đầu, đôi mắt nhìn Hạ Mộc tràn đầy nhu tình.
“Tiểu thư, tôi cảm giác giống như đang nằm mơ.” Hạ Mộc ngắm Tử Tang, giọng nói có vẻ không chắc chắn.
“Em có cách chứng minh không phải anh nằm mơ.” Tử Tang cười nói.
“Là cách gì?” Hạ Mộc ngây ngốc hỏi.
Tử Tang kéo ngón tay Hạ Mộc, há mồm cắn.
Hạ Mộc bị đau, thở nhẹ ra tiếng, uất ức nhìn Tử Tang, sao tiểu thư cắn hắn.
“Đau không?” Tử Tang cười tủm tỉm hỏi.
“Đau.” Hạ Mộc ngoan ngoãn trả lời, hắn không phải làm từ sắt.
“Đau thì không phải nằm mơ.” Tử Tang vẫn cười tủm tỉm.
“Đúng a!” Hạ Mộc bừng tỉnh đại ngộ.
“Đồ ngốc.” Tử Tang cười mắng.
Hạ Mộc tuyệt không để ý tiểu thư mắng mình ngốc, lại bắt đầu si ngốc ngắm Tử Tang, hắn cảm giác bản thân dùng cả đời ngắm tiểu thư cũng không thấy đủ.
Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, người ta nói xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, sao hắn cứ ngẩn người thế kia? Hắn không định đêm nay động phòng với nàng à?
Có điều lần này, Tử Tang nghĩ sai rồi. Hạ Mộc người ta thật thà không có nghĩa hắn ngốc. Nàng vừa nghĩ vậy, Hạ Mộc nói: “Tiểu thư, tôi giúp em lấy trâm cài đầu xuống.”
Tử Tang gật gật đầu.
Hạ Mộc nhích lại gần Tử Tang, vươn tay lấy trâm cài đầu xuống, sau đó tháo hết mấy đồ trang sức. Mái tóc đen buông xõa làm nổi bật giá y tân nương đỏ rực, toát ra vài phần yêu mị câu hồn người ta bay mất. Hạ Mộc cảm thấy tim đập rất nhanh, sắp nhảy ra khỏi ngực.
“Tiểu thư.” Hạ Mộc cầm bả vai Tử Tang, than nhẹ.
“Ừ.” Tử Tang khẽ đáp, ánh mắt nóng rực của hắn khiến mặt nàng dần đỏ lên.
“Tiểu thư.” Hạ Mộc lại nhích gần hơn đến chỗ Tử Tang, hai người có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.
“Ừ.” Mặt Tử Tang càng đỏ hơn.
Mà mặt Hạ Mộc cũng đỏ bừng!
“Tiểu thư…” Hạ Mộc lại gọi, thanh âm biến mất trên môi Tử Tang, hắn nhẹ nhàng mút môi nàng, động tác nhẹ nhàng mà hừng hực như có lửa.
Miệng Tử Tang hé mở, trước ngọn lửa hừng hực có thể đốt cháy người khác, nàng theo bản năng lui về sau một chút. Hạ Mộc giữ chặt gáy nàng, nàng vừa lui, hắn đè sát lên, hết hôn lại mút. Một lúc sau, hai người song song ngã xuống giường, triền miên hôn đối phương, Hạ Mộc một tay kéo y phục Tử Tang, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay hắn lần theo xương quai xanh đi xuống. Rất nhanh y phục nàng rộng mở, Tử Tang thấy mát mẻ, vội vàng quay đầu sang hướng khác, nói: “Hạ Mộc, buông màn đã.”
Nghe thấy lời nàng, Hạ Mộc cũng tỉnh táo lại, thấp giọng ừ, vội vàng bò lên, buông màn. Đồng thời Tử Tang cởi giày, lùi vào góc trong cùng của giường, nằm xuống, lấy chăn quấn người. Không biết vì sao, đến bước này, nàng có chút sợ hãi, giống như bản thân đã quên chuyện gì đó, nhưng không thể nào nhớ nổi…