Hạ Linh vẫn luôn trầm mặc từ đầu tới cuối bỗng dưng lúc này lại chen vào một câu, vừa tránh khỏi không khí xấu hổ lại vừa nói ra ý muốn trong lòng mình.
- Ba tên khốn này phải xử lý như thế nào?
Lời này vừa ra, Vương Ngụy Thần rốt cuộc thu hồi ánh mắt khỏi người nàng, mà đám Trầm Tuyết Ngưng cũng đồng thời tập trung nhìn về phía ba nam sinh đang nằm rên rỉ dưới đất.
Trong mắt Vương Ngụy Thần chợt lóe tia sáng lạnh lẽo, sát khí chậm rãi dâng lên.
- Cháy nhà hôi của, cướp bóc cưỡng gian, này chính là đầu sỏ làm biến chất xã hội trong tận thế, nhân tính của bọn chúng đã mất, cho nên...
Nói đến chữ cuối cùng, không khí chung quanh Vương Ngụy Thần đã đông đặc lại toàn bộ, sát khí khiếp người ầm ầm bộc lộ rõ ràng, ngay cả hai cô gái cũng không dám đứng cạnh hắn mà vội vàng lùi về phía sau.
- Cho nên...
Vừa nói, Vương Ngụy Thần đã nhấc tay xách ba gã nam sinh như xách ba con gà lên, bước tới gần ban công phòng học Vương Ngụy Thần nói cũng không nói một lời cứ thế ném cả ba ra ngoài.
Ba nam sinh lúc này mới hoàn hồn, cảm nhận tiếng gió gào thét bên tai liền nhịn không được kêu la thảm thiết, chỉ là không được vài giây thì đã nghe phịch phịch phịch!! ba tiếng, âm thanh tắt ngấm trở lại không khí an tĩnh quỷ dị.
Mọi người trợn mắt há mồm không dám tin nhìn Vương Ngụy Thần, còn hắn thì cười nhạt nhẽo không chút để ý, giống như vừa rồi chỉ là tiện tay ném đống rác chứ không phải ba con người sống sờ sờ.
Trải qua một lúc lâu mới có một nam sinh lên tiếng, chính là Lâm Phong trong miệng của Hạ Linh, người được nàng cầu cứu nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.
- Anh... Anh vậy mà giết người... Anh không biết làm vậy là phạm pháp sao?
- Phạm pháp?
Vương Ngụy Thần hứng thú liếc nhìn Lâm Phong, giọng điệu mang theo trào phúng đáp lại.
- Cậu nghĩ thế giới bây giờ sẽ có người để ý tới hai chữ pháp luật sao? Cậu quá ngây thơ rồi, nói thẳng cho cậu hay, hiện tại chính là xã hội của nắm đấm, kẻ mạnh làm vua, không phải ban nãy bởi vì các cậu không đủ mạnh nên mới mặc kệ đám súc sinh kia thực hiện hành vi phạm pháp sao?
Nghe vậy Lâm Phong cùng những đồng học khác đều đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ không dám nhìn Hạ Linh, cách đây vài ngày họ còn vai kề vai gọi nhau là bạn thân, vậy mà bây giờ thì sao, còn không phải vì an toàn của bản thân nên để mặc bạn thân của mình tự sinh tự diệt?
Đây chính là nhân tình thế thái, hoạn nạn mới biết lòng nhau...
Vương Ngụy Thần không thèm nhìn, miệng nhếch nhếch nói tiếp.
- Không cần xấu hổ, lấy tình thế lúc đó các người làm vậy là không sai, thẳng thắn mà nói cậu Tạ Minh kia mới gọi là ngu xuẩn... Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, vừa rồi tôi chỉ khen hành động anh hùng của cậu chứ không hề khen cách làm của cậu.
Vương Ngụy Thần híp mắt lại, giọng nói trở nên trầm trọng hơn, từng chữ từng chữ rơi vào tai từng người trong phòng.
- Xã hội bây giờ đã không còn là xã hội pháp trị như trước nữa, mạnh ai nấy sống, mạnh được yếu thua, cho nên đáng tin cậy nhất vẫn chỉ có bản thân mình, nhờ vã người khác cũng được, sống dưới cái bóng của người khác cũng được, bất quá cuối cùng dựa vào cũng chỉ có chính bản thân mấy người mà thôi. Nếu như lúc nãy tôi và Trầm Tuyết Ngưng không đến kịp thì mấy người sẽ như thế nào? Các cậu đứng bàn quan xem kịch vẫn tiếp tục xem kịch... Tạ Minh cậu nhất định sẽ bị ba tên kia đánh hội đồng tới chết, còn Hạ Linh sẽ bị cưỡng hiếp như trong kịch bản. Tôi nói có đúng không?
Dứt lời, mọi người lâm vào trầm mặc, Vương Ngụy Thần nói không sai, nếu hắn và Trầm Tuyết Ngưng không tới kịp thì đám Lâm Phong sẽ không có gì thay đổi, tiếp tục đứng xem tuồng, nhưng còn Tạ Minh thì không, hắn cũng là người biết rõ năng lực của bản thân, ba tên kia nhưng là người có can đảm đánh nhau với thây ma, mà thây ma đáng sợ cỡ nào ai ai cũng đều rõ ràng. Tạ Minh dám chắc nếu sự việc tiếp tục diễn ra thì hắn sẽ bị đánh chết thật, bằng không đám Lâm Phong cũng đã không vì sợ hãi ba tên đó mà lựa chọn đứng ngoài cuộc rồi, chỉ là hắn không thể trơ mắt đứng nhìn bạn bè của mình bị lăng nhục được.
Cảm nhận được tâm tình của mọi người, Vương Ngụy Thần không để ý tới Trầm Tuyết Ngưng đang kéo kéo tay áo ý bảo dừng lại, mà cứ mở miệng nói tiếp.
- Tâm tình nặng nề lắm đúng không, thế giới bây giờ chính là như vậy đấy, tôi đã từng sống trong một thế giới thu nhỏ của tận thế hiện tại, các người tượng tượng ra nó là địa ngục cũng không sai chút nào, mạng người và nhân tính chính là thứ không đáng tiền nhất. Không ngại nói cho các người nghe, tôi là một trong vô số người sống dưới tầng chót nhất của cái cống ngầm đó, nhận đủ mọi sự chà đạp tàn khốc mà các người, cô ấm cậu ấm đây không tài nào tưởng tượng ra nổi, so với tiểu thư Hạ Linh đây bị lăng nhục "thành công" chỉ có hơn chứ không kém. Vậy các người nghĩ rằng lúc đó tôi có cảm giác như thế nào?
Vương Ngụy Thần vẫn duy trì nụ cười nhạt trên miệng, bất quá lúc này người xung quanh đã không còn cảm thấy hắn đáng sợ như lúc giết ba tên kia nữa rồi, ít nhất vẫn có dũng khí liếc mắt nhìn hắn.
Vương Ngụy Thần thấy không có ai trả lời, lúc này mới hướng ánh mắt đến bên người Hạ Linh, nàng là người trong cuộc cho nên dễ dàng có được cảm xúc nhất.
- Chính là hận đi... Hận những kẻ đang mang tới sự nhục nhã đó cho anh...
Hà Linh chỉ do dự một chút liền trả lời, bởi vì lúc đó nàng chính là hận ba tên kia cùng đám Lâm Phong tới thấu xương, cho nên nàng nghĩ Vương Ngụy Thần cũng có cảm giác tương tự.
Tuy nhiên đáp lại nàng là cái lắc đầu hờ hững, Vương Ngụy Thần lạnh nhạt mở miệng nói.
- Sai! Cảm giác của tôi lúc đó không hề có phẫn hận hay tức giận, dù có cũng là hận chính mình, nếu không phải vì bản thân yếu kém thì làm sao lại bị người khác đè đầu cưỡi cổ? Sống tại một thế giới người ăn người, kẻ mạnh mới có quyền được sống thoải mái thì làm sao có thể trách hay hận bọn họ được? Tôi mới không làm điều dư thừa đó. Lại nói cảm giác của tôi lúc bị chà đạp rất đơn giản, tôi chỉ mong mình đừng chết... Không sai, chính là cảm giác muốn được sống, dù bị tàn nhẫn hành hạ lăng nhục như thế nào thì vẫn phải sống, bởi vì chỉ có sống sót mới có thể chờ đến ngày ngẩng cao đầu, nói với người trong thiên hạ rằng tôi vẫn có tôn nghiêm danh dự, mà đó cũng là lúc tôi trả thù và xóa đi nỗi nhục nhã trong quá khứ.
- Tôi giết ba người kia vì biết chắc rằng bọn chúng trước sau gì bọn chúng cũng chết, một khi Hạ Linh biến mình trở nên mạnh mẽ hơn thì cũng sẽ tìm tới bọn chúng báo thù, đây là điều tốt, bất quá tôi lại không có thời gian để chờ cô ấy mạnh lên rồi tự mình đi kết liễu chúng, tôi không có dư thừa vật tư để cung cấp cho ba con heo chờ mổ...
Nghe những lời Vương Ngụy Thần nói, tất cả mọi người đều rung động thật sâu, nghe thì hoang đường khó tin nhưng họ lại không thể phản bác được, đồng thời cũng sâu sắc bội phục Vương Ngụy Thần, trải qua một đoạn quá khứ tăm tối kia vậy mà người nam nhân này vẫn sống cho tới bây giờ, hơn nữa còn là một nam nhân có thực lực cường đại khiến người ta tin phục.
Hạ Linh và Tạ Minh đồng dạng khắc ghi những lời nói ấy vào tâm khảm, âm thầm ghi nhớ, tâm tình của Hạ Linh không còn mang sự hận thù và chán ghét đối với đám Lâm Phong nữa, nàng hiểu rõ đổi lại là nàng vào tình huống đó khẳng định cũng không khá hơn là bao, sợ hãi là bản năng của con người, ai mà không có lúc sợ hãi chứ. Vì vậy thái độ của nàng bây giờ ngoại trừ hờ hững thì cũng là lạnh nhạt, dù không tốt nhưng ít nhất cũng đỡ hơn ban nãy nhiều rồi, chỉ duy đối với Vương Ngụy Thần là càng thêm sùng bái kèm theo tình cảm đặc thù mà thôi.
Trầm Tuyết Ngưng trong lòng thầm bội phục Vương Ngụy Thần, không chỉ về việc ổn định thế cục căng thẳng mà còn bội phục con người hắn, nàng không nghĩ tới người đàn ông này vậy mà lại có một đoạn quá khứ như vậy, nhìn con người và khí chất hiện tại của hắn nàng cứ tưởng hắn là một ông trùm của thế giới ngầm, vừa đáng sợ, vừa bá khí lại vừa có khả năng lãnh đạo. Từ nhỏ đến lớn đây là người đầu tiên mà Trầm Tuyết Ngưng nàng kính nể.
- Ba tên khốn này phải xử lý như thế nào?
Lời này vừa ra, Vương Ngụy Thần rốt cuộc thu hồi ánh mắt khỏi người nàng, mà đám Trầm Tuyết Ngưng cũng đồng thời tập trung nhìn về phía ba nam sinh đang nằm rên rỉ dưới đất.
Trong mắt Vương Ngụy Thần chợt lóe tia sáng lạnh lẽo, sát khí chậm rãi dâng lên.
- Cháy nhà hôi của, cướp bóc cưỡng gian, này chính là đầu sỏ làm biến chất xã hội trong tận thế, nhân tính của bọn chúng đã mất, cho nên...
Nói đến chữ cuối cùng, không khí chung quanh Vương Ngụy Thần đã đông đặc lại toàn bộ, sát khí khiếp người ầm ầm bộc lộ rõ ràng, ngay cả hai cô gái cũng không dám đứng cạnh hắn mà vội vàng lùi về phía sau.
- Cho nên...
Vừa nói, Vương Ngụy Thần đã nhấc tay xách ba gã nam sinh như xách ba con gà lên, bước tới gần ban công phòng học Vương Ngụy Thần nói cũng không nói một lời cứ thế ném cả ba ra ngoài.
Ba nam sinh lúc này mới hoàn hồn, cảm nhận tiếng gió gào thét bên tai liền nhịn không được kêu la thảm thiết, chỉ là không được vài giây thì đã nghe phịch phịch phịch!! ba tiếng, âm thanh tắt ngấm trở lại không khí an tĩnh quỷ dị.
Mọi người trợn mắt há mồm không dám tin nhìn Vương Ngụy Thần, còn hắn thì cười nhạt nhẽo không chút để ý, giống như vừa rồi chỉ là tiện tay ném đống rác chứ không phải ba con người sống sờ sờ.
Trải qua một lúc lâu mới có một nam sinh lên tiếng, chính là Lâm Phong trong miệng của Hạ Linh, người được nàng cầu cứu nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.
- Anh... Anh vậy mà giết người... Anh không biết làm vậy là phạm pháp sao?
- Phạm pháp?
Vương Ngụy Thần hứng thú liếc nhìn Lâm Phong, giọng điệu mang theo trào phúng đáp lại.
- Cậu nghĩ thế giới bây giờ sẽ có người để ý tới hai chữ pháp luật sao? Cậu quá ngây thơ rồi, nói thẳng cho cậu hay, hiện tại chính là xã hội của nắm đấm, kẻ mạnh làm vua, không phải ban nãy bởi vì các cậu không đủ mạnh nên mới mặc kệ đám súc sinh kia thực hiện hành vi phạm pháp sao?
Nghe vậy Lâm Phong cùng những đồng học khác đều đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ không dám nhìn Hạ Linh, cách đây vài ngày họ còn vai kề vai gọi nhau là bạn thân, vậy mà bây giờ thì sao, còn không phải vì an toàn của bản thân nên để mặc bạn thân của mình tự sinh tự diệt?
Đây chính là nhân tình thế thái, hoạn nạn mới biết lòng nhau...
Vương Ngụy Thần không thèm nhìn, miệng nhếch nhếch nói tiếp.
- Không cần xấu hổ, lấy tình thế lúc đó các người làm vậy là không sai, thẳng thắn mà nói cậu Tạ Minh kia mới gọi là ngu xuẩn... Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, vừa rồi tôi chỉ khen hành động anh hùng của cậu chứ không hề khen cách làm của cậu.
Vương Ngụy Thần híp mắt lại, giọng nói trở nên trầm trọng hơn, từng chữ từng chữ rơi vào tai từng người trong phòng.
- Xã hội bây giờ đã không còn là xã hội pháp trị như trước nữa, mạnh ai nấy sống, mạnh được yếu thua, cho nên đáng tin cậy nhất vẫn chỉ có bản thân mình, nhờ vã người khác cũng được, sống dưới cái bóng của người khác cũng được, bất quá cuối cùng dựa vào cũng chỉ có chính bản thân mấy người mà thôi. Nếu như lúc nãy tôi và Trầm Tuyết Ngưng không đến kịp thì mấy người sẽ như thế nào? Các cậu đứng bàn quan xem kịch vẫn tiếp tục xem kịch... Tạ Minh cậu nhất định sẽ bị ba tên kia đánh hội đồng tới chết, còn Hạ Linh sẽ bị cưỡng hiếp như trong kịch bản. Tôi nói có đúng không?
Dứt lời, mọi người lâm vào trầm mặc, Vương Ngụy Thần nói không sai, nếu hắn và Trầm Tuyết Ngưng không tới kịp thì đám Lâm Phong sẽ không có gì thay đổi, tiếp tục đứng xem tuồng, nhưng còn Tạ Minh thì không, hắn cũng là người biết rõ năng lực của bản thân, ba tên kia nhưng là người có can đảm đánh nhau với thây ma, mà thây ma đáng sợ cỡ nào ai ai cũng đều rõ ràng. Tạ Minh dám chắc nếu sự việc tiếp tục diễn ra thì hắn sẽ bị đánh chết thật, bằng không đám Lâm Phong cũng đã không vì sợ hãi ba tên đó mà lựa chọn đứng ngoài cuộc rồi, chỉ là hắn không thể trơ mắt đứng nhìn bạn bè của mình bị lăng nhục được.
Cảm nhận được tâm tình của mọi người, Vương Ngụy Thần không để ý tới Trầm Tuyết Ngưng đang kéo kéo tay áo ý bảo dừng lại, mà cứ mở miệng nói tiếp.
- Tâm tình nặng nề lắm đúng không, thế giới bây giờ chính là như vậy đấy, tôi đã từng sống trong một thế giới thu nhỏ của tận thế hiện tại, các người tượng tượng ra nó là địa ngục cũng không sai chút nào, mạng người và nhân tính chính là thứ không đáng tiền nhất. Không ngại nói cho các người nghe, tôi là một trong vô số người sống dưới tầng chót nhất của cái cống ngầm đó, nhận đủ mọi sự chà đạp tàn khốc mà các người, cô ấm cậu ấm đây không tài nào tưởng tượng ra nổi, so với tiểu thư Hạ Linh đây bị lăng nhục "thành công" chỉ có hơn chứ không kém. Vậy các người nghĩ rằng lúc đó tôi có cảm giác như thế nào?
Vương Ngụy Thần vẫn duy trì nụ cười nhạt trên miệng, bất quá lúc này người xung quanh đã không còn cảm thấy hắn đáng sợ như lúc giết ba tên kia nữa rồi, ít nhất vẫn có dũng khí liếc mắt nhìn hắn.
Vương Ngụy Thần thấy không có ai trả lời, lúc này mới hướng ánh mắt đến bên người Hạ Linh, nàng là người trong cuộc cho nên dễ dàng có được cảm xúc nhất.
- Chính là hận đi... Hận những kẻ đang mang tới sự nhục nhã đó cho anh...
Hà Linh chỉ do dự một chút liền trả lời, bởi vì lúc đó nàng chính là hận ba tên kia cùng đám Lâm Phong tới thấu xương, cho nên nàng nghĩ Vương Ngụy Thần cũng có cảm giác tương tự.
Tuy nhiên đáp lại nàng là cái lắc đầu hờ hững, Vương Ngụy Thần lạnh nhạt mở miệng nói.
- Sai! Cảm giác của tôi lúc đó không hề có phẫn hận hay tức giận, dù có cũng là hận chính mình, nếu không phải vì bản thân yếu kém thì làm sao lại bị người khác đè đầu cưỡi cổ? Sống tại một thế giới người ăn người, kẻ mạnh mới có quyền được sống thoải mái thì làm sao có thể trách hay hận bọn họ được? Tôi mới không làm điều dư thừa đó. Lại nói cảm giác của tôi lúc bị chà đạp rất đơn giản, tôi chỉ mong mình đừng chết... Không sai, chính là cảm giác muốn được sống, dù bị tàn nhẫn hành hạ lăng nhục như thế nào thì vẫn phải sống, bởi vì chỉ có sống sót mới có thể chờ đến ngày ngẩng cao đầu, nói với người trong thiên hạ rằng tôi vẫn có tôn nghiêm danh dự, mà đó cũng là lúc tôi trả thù và xóa đi nỗi nhục nhã trong quá khứ.
- Tôi giết ba người kia vì biết chắc rằng bọn chúng trước sau gì bọn chúng cũng chết, một khi Hạ Linh biến mình trở nên mạnh mẽ hơn thì cũng sẽ tìm tới bọn chúng báo thù, đây là điều tốt, bất quá tôi lại không có thời gian để chờ cô ấy mạnh lên rồi tự mình đi kết liễu chúng, tôi không có dư thừa vật tư để cung cấp cho ba con heo chờ mổ...
Nghe những lời Vương Ngụy Thần nói, tất cả mọi người đều rung động thật sâu, nghe thì hoang đường khó tin nhưng họ lại không thể phản bác được, đồng thời cũng sâu sắc bội phục Vương Ngụy Thần, trải qua một đoạn quá khứ tăm tối kia vậy mà người nam nhân này vẫn sống cho tới bây giờ, hơn nữa còn là một nam nhân có thực lực cường đại khiến người ta tin phục.
Hạ Linh và Tạ Minh đồng dạng khắc ghi những lời nói ấy vào tâm khảm, âm thầm ghi nhớ, tâm tình của Hạ Linh không còn mang sự hận thù và chán ghét đối với đám Lâm Phong nữa, nàng hiểu rõ đổi lại là nàng vào tình huống đó khẳng định cũng không khá hơn là bao, sợ hãi là bản năng của con người, ai mà không có lúc sợ hãi chứ. Vì vậy thái độ của nàng bây giờ ngoại trừ hờ hững thì cũng là lạnh nhạt, dù không tốt nhưng ít nhất cũng đỡ hơn ban nãy nhiều rồi, chỉ duy đối với Vương Ngụy Thần là càng thêm sùng bái kèm theo tình cảm đặc thù mà thôi.
Trầm Tuyết Ngưng trong lòng thầm bội phục Vương Ngụy Thần, không chỉ về việc ổn định thế cục căng thẳng mà còn bội phục con người hắn, nàng không nghĩ tới người đàn ông này vậy mà lại có một đoạn quá khứ như vậy, nhìn con người và khí chất hiện tại của hắn nàng cứ tưởng hắn là một ông trùm của thế giới ngầm, vừa đáng sợ, vừa bá khí lại vừa có khả năng lãnh đạo. Từ nhỏ đến lớn đây là người đầu tiên mà Trầm Tuyết Ngưng nàng kính nể.