Phượng Huyền không biết Mộ Diệp còn nhớ không.
.
.
Dù sao cũng trải qua ba năm rồi.
Nhưng nếu như là hắn, bị người khác sỉ nhục như vậy, hắn nhất định sẽ lưu tâm cả đời, hơn nữa còn rất oán hận.
Mộ Diệp thấy Phượng Huyền đang nói cười, lại đột nhiên xuống sắc, y không khỏi để tâm trong lòng.
“ Huynh đang nghĩ gì mà thất thần? Hay là lời vừa nói lại hối hận? ”.
Phượng Huyền cười nhạt, lắc đầu chậm rãi nói, “ Mộ Diệp, đệ còn nhớ đêm tân phòng của chúng ta, ba năm trước ? ”.
Lần này, đến Mộ Diệp trầm mặc.
Y làm sao mà không nhớ chứ? Khi ấy, Phượng Huyền điên cuồng sỉ nhục y đê tiện, nói y không bằng súc sinh, y không đáng sống.
.
.
Y là nam nhân, lại không biết xấu hổ.
Đó cũng là lần đầu tiên, y bị tổn thương đến phát khóc.
Nhưng y sợ sẽ bị Phượng Huyền cười chê, nên đợi đến khi hắn ly khai, y mới dám ôm mặt khóc.
Khóc là vì rất thích hắn, thích hắn bằng cả sự chân thành mà trước giờ chưa từng dành cho ai.
Nhưng đến cuối cùng thì sao? Phượng Huyền lôi ra để châm chọc, giẫm nát tâm can y.
Y sớm muốn quên, nhưng quên không nổi.
Y không oán hắn, y biết hắn không sai, hắn không thích y, vậy mà bị ép phải lấy y.
Lại còn chiếu cáo thiên hạ hoàng hậu của hắn là một nam nhân, ai mà chịu nổi chứ?
“ Đương nhiên nhớ ” Mộ Diệp gượng gạo cười, “ Ta khi ấy không oán huynh.
Chỉ là.
.
.
Ta rất buồn ”
Phượng Huyền áy náy nhìn Mộ Diệp, hắn không muốn gợi ra kí ức không mấy vui vẻ này.
Nhưng nếu hắn không giải thích cho y biết, lần đấy không phải do hắn bất mãn y, không phải do hắn không chấp nhận y, hắn sẽ hối hận cả đời.
.
“ Thật ra, ta vốn không oán hận đệ.
Chỉ là ta nghe nói, đệ từng qua lại với Thái hậu.
.
.
Ta nghĩ đệ cũng như họ, ta nghĩ đệ tới là muốn thương tổn ta.
Ta rất sợ hãi, khi ấy ta thần trí không tỉnh táo, hết vò rượu này đến vò rượu khác, có lẽ.
.
.
Ta không thể chấp nhận được không phải đệ, mà là ta nghĩ đệ theo ta nhiều năm như vậy, thế mà lại có ngày muốn giết ta ”
Sau khi hắn nghĩ Mộ Diệp quay lưng lại với hắn, cũng là lúc hắn nghĩ dường như cả thế gian này đều chối bỏ hắn, chán ghét hắn.
Hắn sinh ra để làm gì chứ? Nếu như đã chướng mắt như vậy, không bằng đi chết đi?
Hắn đối mặt với rất nhiều người rồi, hắn cũng đã chấp nhận được huynh đệ bên cạnh hắn sẽ có ngày cầm đao đâm hắn sau lưng.
Nhưng duy nhất Mộ Diệp, y chính là người đầu tiên khiến hắn đau lòng , khiến hắn triệt để thất vọng, bản thân cứ thế rơi vào vực thẳm không lối thoát.
Bây giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy bản thân hắn khi ấy hồ đồ thế nào.
Này là hắn tự chuốc về khổ sở.
Bởi vì ngay cả một lời giải thích, hắn cũng không cho y nói.
Mộ Diệp ngây người thất thần.
Ba năm qua luôn nghĩ đêm ấy Phượng Huyền vì chán ghét y nên mới lớn tiếng thoái mạ y, y vạn lần không nghĩ cớ sự khi ấy chỉ là hiểu lầm.
Nhưng y thật sự không oán hắn hận hắn.
Dù Phượng Huyền giải thích hay không cũng như vậy.
Y chỉ cần nhìn Phượng Huyền một chút thôi, y đa biết y vạn lần không thể oán hận người này mà chỉ có thể dốc sức mang cả tính mạng ra bảo hộ hắn.
“ Ta sẽ không tổn hại huynh ” Mộ Diệp đau lòng nhìn hắn, “ Ta hứa đấy, dù cho ta có thế nào, ta cũng sẽ không thương tổn đến huynh ”.
“ Không được ” Phượng Huyền kiên định ôm lấy Mộ Diệp, nhẹ giọng nỉ non, “ Đệ đừng bảo vệ ta nữa.
Lần này đến lượt ta bảo hộ đệ đi.
Mộ Diệp, đệ mệt rồi, vậy nên nghỉ ngơi đi.
Người mà ta thích, ta còn không thể chiếu cố cho thật tốt, vậy thì còn mặt mũi để nói đến chuyện thiên hạ sao? ”.
Phượng Huyền không muốn đem thiên hạ bách tính ra để uy Mộ Diệp.
Nhưng hắn hết cách rồi.
Hiện tại, chỉ cần hai từ “ trách nhiệm ” này còn quấn lấy y, thì y sẽ không bao giờ nghĩ tới bản thân.
Hắn rất sợ một Mộ Diệp không một chút suy nghĩ lao ra chắn cho hắn một đường kiếm.
Thà rằng y cứ tàn nhẫn nhìn hắn chết quách đi, còn hơn là như vậy.
.
.
Dù cho hắn chết cũng không sao mà.
Phượng Dạ nhất định sẽ chiếu cố y thật tốt, hơn nữa còn tốt hơn vạn lần hắn khi ấy.
Khi mà thấy y thay hắn đỡ một kiếm ấy, hắn chỉ muốn hỏi y có khi nào sợ không? Có hối hận không?
Nhưng y mang theo thất vọng.
.
.
Cứ thế mà rời khỏi thế gian này, khiến cho hắn chưa kịp giữ lại đã để vuột mất rồi.
Có lẽ vì hắn trời sinh ngu ngốc, vậy nên để cho người thích hắn phải mệt mỏi đến như vậy.
.
.
Trong thâm tâm hắn khi ấy, hắn đã sớm biết dù hắn có xuống núi đao biển lửa thì vẫn sẽ có Mộ Diệp đi theo hắn.
Hắn tự biết y sẽ không bao giờ rời đi, vậy nên hắn mới thoải mái như vậy, hàng ngày đều từng chút một đâm nát tâm can y, khiến y ủy khuất, khiến y đau lòng.
Chỉ có như vậy mới khiến cho hắn thoả mãn hả hê.
Bởi vì hắn chỉ đơn giản mang theo một ý niệm ngu ngốc.
Nếu hắn không thương tổn y, y sẽ tổn thương hắn..