Quận chúa Minh Tuệ hét lên: “Mẫu thân, cứu con.”
Trưởng công chúa Phùng Dực nhanh chóng chạy về phía trước nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng, sở dĩ Dao nhi hành động như vậy là vì bị hãm hại, nhất định đã có người hạ dược nàng, xin hoàng thượng điều tra rõ.”
Trưởng công chúa nghĩ đến chuyện nữ nhi xúc động mất kiểm soát, rõ ràng là có người hạ dược. Không có gì bất ngờ chính là Quận chúa Trường Bình Vân Nhiễm. Tiện nhân này dám bỏ qua cảnh cáo của bà ra tay với nữ nhi, bà cũng đoán nàng sẽ ra tay, chỉ không ngờ nữ nhân này dám cản đảm hành động trong lễ tế trời.
Nếu bây giờ tra ra nữ nhi bị người khác hạ dược thì sao, nhưng nếu không tra ra được, nữ nhi của bà?
Chỉ cần nghĩ đến có khả năng này, trưởng công chúa cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Sắc mặt Sở Dật Kỳ vẫn âm trầm đáng sợ, khuôn mặt dữ tợn, hắn rất coi trọng lễ tế trời. Cho rằng ông trời cùng tổ tiên sẽ phù hộ Đại Tuyên, không ngờ lại xảy ra chuyện này, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ.
Có điều nếu đúng theo lời trưởng công chúa, có người hạ độc quận chúa, thì kẻ đó đáng giận nhất.
Hoàng thượng xoay người ra lệnh cho thái y trong cung: “Thái y đâu rồi?”
Thái y bước ra khỏi hàng, không dám thở mạnh.
Sở Dật Kỳ hạ lệnh: “Lập tức kiểm tra cho quận chúa Minh Tuệ, xem nàng có bị hạ dược hay không.”
Theo lý mà nói, quận chúa Minh Tuệ không nổi loạn đến mức như vậy.
Thái y nhận lệnh, nhanh chóng kiểm cho quận chúa Minh Tuệ.
Đứng trong đám người Vân Nhiễm hơi kinh ngạc, nàng chỉ hạ dược quận chúa Minh Tuệ, cũng không giấu vũ khí lên người nàng ta. Bởi vì nếu là vũ khí sẽ dễ dàng bị phát hiện, chủy thủ này là ai đặt đây. Vân Nhiễm vừa nghĩ liền đoán có thể là do Yến Kỳ. Hắn sợ quận chúa Minh Tuệ không chết được, cho nên mới bố trí một màn như vậy. Có lẽ tiếp theo sẽ có người đứng ra nhận tội, chứng minh mục đích quận chúa Minh Tuệ mang vũ khí vào lế tế thiên.
Thái y đã kiểm tra xong, nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa không bị hạ độc, trên người nàng không dấu hiệu bị hạ độc.”
Chuyện gì đây, trưởng công chúa kinh hãi nhìn thái y.
Đồng thời nghĩ đến một chuyện, gần đây trong kinh đồn đại, y thuật của quận chúa Trường Bình rất cao siêu, nếu nàng đã ra tay sao có thể để cho người khác phát hiện.
Trưởng công chúa tràn ngập hận ý, trong miệng toàn sặc mùi máu, bà hận mình không sớm thu thập tiện nhân Vân Nhiễm, vì e ngại phủ Vân vương, bây giờ hại nữ nhi xảy ra chuyện. Bà không muốn nữ nhi có việc gì.
Lúc này quận chúa Minh Tuệ đã tỉnh táo lại, thuốc hết tác dụng, nàng ta mở to mắt không ngừng dãy giụa, nghĩ đến những gì mình vừa làm chính là tội chết.
Quận chúa Minh Tuệ hét lên: “Mẫu thân, con con.”
Trưởng công chúa cảm thấy cả người mềm nhũn bất lực. Không phải bà không muốn cứu mà là chuyện này căn bản không cứ được.
Nữ nhi không những ăn nói linh tinh, còn mang hung khí tiến vào đại lễ, đây là hành động coi thường thần linh, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Sở Dật kỳ đã sớm tái mặt hạ lệnh: “Người đâu, dẫn người phụ trách kiểm tra nữ nhân tới.”
Thượng thư bộ hình nhanh chóng bước ra khỏi hàng, nhanh chóng dẫn theo một nhóm nữ nhân đi tới.
Trong đó có một người chưa cần hỏi đã nhanh chóng bước ra khỏi hàng khóc lóc: “Hoàng thượng, dân phụ có tội, vừa rồi quận chúa Minh Tuệ mua chuộc dân phụ, nói để cho nàng mang vũ khí vào, nàng muốn chờ sau khi lễ tế kết thúc, lợi dụng thời cơ giết chết quận chúa Trường Bình. Bởi vì quận chúa Trường Bình khiến nàng đau khổ.”
Nữ nhân này nói xong, đã nhanh chóng uống thuốc độc, nhìn hoàng thượng hét lên: “Dân phụ có tội, cam tâm chịu chết.”
Nói xong miệng trào máu tươi, lăn ra chết.
Sở Dật Kỳ nổi trận lôi đình, không ngờ trong lễ tế trời lại phát sinh những chuyện điên rồ như vậy. Mang theo hung khí, giờ còn chết người. Dù quận chúa Minh Tuệ không có ý đồ giết hắn, hắn cũng không tha thứ được chuyện này. Hoàng để nổi giận vạn trượng nhìn quận chúa Minh Tuệ, đồng thời giận cá chém thớt lên người trưởng công chúa: “Người đâu, bắt quận chúa Minh Tuệ vào tử lao, trưởng công chúa vào đại lao bộ hình, những người có liên quan đều bắt tới đại lao.”
Mọi người kinh hãi nhìn một màn, không ngờ hoàng thượng chẳng những bắt quận chúa Minh Tuệ vào tử lao, còn bắt luôn cả công chúa Phùng Dực vào đại lao, hai mẹ con nhà này cũng thật xui xẻo.
Binh lính rất nhanh đã áp giải người ra ngoài, công chúa Phùng Dực còn quay lại nhìn Vân Nhiễm bằng cặp mắt hung tàn như dã thú.
Vân Nhiễm bình thản liếc qua, trước khi nàng ra tay với quận chúa Minh Tuệ, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp chiêu công chúa Phùng Dực,
Lễ tế lại tiếp tục bắt đầu, Sở Dật Kỳ đọc lại văn tế. Có điều lúc này cảm xúc không được như lúc trước, bầu không khí xơ xác, trầm mặc, triều thần cùng các mệnh phụ phu nhân không dám làm ra chuyện gì, chỉ sợ hoàng đế sẽ diệt cửu tộc.
Sở Dật Kỳ đọc được một nửa, đột nhiên trên đài tế vang lên một tiếng nổ lớn.
Biến cố xảy ra quá nhanh một tiếng nổ vừa vang lên, đất đá bay đầy trời, đồng thời lại có những tiếng nổ liên tiếp vang lên, bắt đầu từ trên đài tế, sau đó tràn ra bên ngoài, toàn bộ quảng trường chùa Tướng Quốc như bị nổ tung.
“Ầm, ầm.”
Thị vệ kêu to: “Hộ giá, hộ giá.”
Mọi người gào khóc thảm thiết, đất đá không ngừng oanh tạc quảng trường.
Lúc này có người đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra nhanh chóng hét lên: “Mọi người mau chạy đi, là thuốc nổ, có người chôn thuốc nổ dưới đài tế, mau rời khỏi chỗ này.”
Nhất thời xung quanh đều tán loạn, mọi người chạy trối chết, ai cũng chỉ lo tìm đường thoát thân.”
“Phu nhân, ngươi ở đâu.”
“Lão gia.”
Tiếng khóc, tiếng gào thét hòa cùng tiếng thuốc nổ oanh tạc, tạo thành tiếng vang không ngừng.
Vân Tử Khiếu lẫn trong đám người lo lắng kêu to: “Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi, con ở đâu.”
Vân Nhiễm đã bị dòng người xô đẩy ra bên ngoài, căn bản không nghe thấy tiếng Vân Tử Khiếu, chỉ lo chạy. Nhưng khói bụi bay đầy trời, cát đá không ngừng rơi xuống, thỉnh thoảng lại có người bị đè chết, tiếng kêu khóc ngày càng thảm thiết không ngừng.
Đây là một cảnh tượng vô cùng thê thảm, không ngờ lễ tế trời lại xảy ra chuyện như vậy.
Phía hoàng thượng có người gào lên: “Hoàng thượng, người sao rồi, thái y đâu.”
“Thái y.”
Thuốc nổ lại bắt đầu oanh tạc hướng đài tế, hoàng thượng là người đầu tiên gặp xui vẻ, hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên mặt đất lại bắt đầu chấn động, cuốn theo bụi đất mù mịt, chính là chỗ của Vân Nhiễm.
Nàng hét mọi người nhanh tránh xa, sắc mặt khó coi. Trong lòng cảm thấy may mắn vì lễ tế không cho phép mang theo nha hoàn, nên Lệ Chi cùng Sơn Trà không có chuyện gì.
“Ầm, ầm,” Tiếng nổ long trời, như sóng lớn đập vào mặt, Vân Nhiễm cảm thấy choáng váng, trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ hôm nay mình sẽ chôn thây ở chốn này.
Lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên có một thân ảnh màu trắng lao tới ôm lấy nàng, bảo vệ trong lồng ngực. Lại thêm một tiếng nổ mạnh oanh tạc về hướng nàng, đất đá từ bốn phương tám hướng ập thẳng về phía người đang ôm Vân Nhiễm, nàng sợ hãi hét ầm lên: “Yến Kỳ.”
Trong đám hỗn loạn nàng ngửi thấy mùi ngọc lan nhè nhẹ như nước tiến vào lòng, khiến nàng trong nháy mắt nhớ kĩ hương vị đó cả đời không quên được. Nhưng nàng lo lắng, thật sự lo lắng.
“Yến Kỳ, ngươi có sao không, có chuyện gì không.”
Yến Kỳ chắn tất cả đất đá bay về phía nàng, nghe thấy nàng gọi hắn thở hổn hển: “Ta không sao.”
Vừa dứt lời, hắn dùng khinh công bế Vân Nhiễm né tránh đất đá thoát thân ra ngoài. Nhưng thuốc nổ lại liên tục oanh tạc về phía này, đất đá không ngừng bay tới, Yến Kỳ có nội lực cường đại hơn nữa không có có biện pháp chặn lại.
Khóe môi hắn tràn máu, trong miệng đầu là mùi máu, nhưng nhìn người trong ngực không có chuyện gì, hắn lại cảm thấy an lòng.
Giữa không trung lại có một khối đá khổng lồ bay tới, Yến Kỳ không còn sức để thi triển khinh ông, điều duy nhất hắn có thể làm là ôm chặt lấy Vân Nhiễm. Dù hắn có chết cũng muốn bảo vệ nàng an toàn.
Vân Nhiễm giãy dụa muốn giúp Yến Kỳ, đáng tiếc nội lực của nàng chưa khôi phục, không thể thoát ra khỏi vòng ôm của hắn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn khối đá kia giáng xuống người Yến Kỳ. Hai người bị đẩy xuống một cái hố đen bị thuốc nổ oanh tạc thành. Khối đá khổng lồ lấp ngay miệng hố hai người rơi xuống.
Vân Nhiễm lo lắng cho Yến Kỳ không nhịn được gọi tên hắn: “Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Đáng tiếc Yến Kỳ không có phản ứng, Vân Nhiễm lo lắng giãy dụa. Đúng lúc này nàng cảm nhận được nội lực đang dần trở lại, Vân Nhiễm mừng rỡ đang lúc mảnh chỉ treo chuông, nàng khôi phục võ công.
Có nội lực, Vân Nhiễm khẽ giãy ra khoát khỏi vòng tay của Yến Kỳ, ôm lấy eo hắn hai người nhanh chóng bay về phía vách động, mượn lực vách động từ từ rơi xuống.
Lúc này Vân Nhiễm lại hỏi Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi sao rồi? Có bị làm sao không? Trả lời ta đi.”
Thấy hắn không có phản ứng, Vân Nhiễm lo lắng cùng đau lòng, nơi bàn tay chạm đến ướt sũng, không cần nghĩ cũng biết, hắn mất máu, xương cốt cũng vỡ vụn. Vân Nhiễm cảm thấy không thở nổi ôm chặt lấy hắn, Yến Kỳ, Yến Kỳ, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.
Hai người rơi xuống đáy động, xung quanh tối như mực, nàng không biết đây là chỗ nào, dùng mắt quan sát thì đây chỗ này cũng bị hỏa dược oanh tạc, khắp nơi đều bị lấp.
Vân Nhiễm nhướng mày, không ngờ trong chùa Tướng Quốc lại có địa đạo ngầm. Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Nàng không quan tâm đến chuyện đó, mà nhanh chóng chạy tới cứu Yến Kỳ. Lấy thuốc ra cho hắn uống, sau đó đỡ hắn ngồi xuống bắt đầu vận công chưa trị vết thương. Xem ra ông trời vẫn còn thương bọn họ đúng vào thời điểm này để cho nàng khôi phục nội lực.
Trong lúc Vân Nhiễm đang trị thương cho Yến Kỳ, bên ngoài đã loạn thành một đoàn. Có không ít quan viên trong triều tử vong, hoàng thượng đứng mũi chịu sào bị thuốc nổ oanh tạc trọng thương, hiện đang hôn mê bất tỉnh. Hoàng hậu cũng bị thương được Vân Tử Khiếu lúc này đang hộ tống đám người xuống núi về cung, một số người chạy thoát xuống núi cũng bị thương. Số còn lại bị thương thì đưa đi chữa trị, còn lại hoặc là đã chết hoặc là bị kẹt trên núi.
Toàn bộ chùa Tướng Quốc bị phong tỏa, không cho bất cứ kẻ nào lên núi. Tăng nhân trong chùa cũng không được phép xuống núi.
Vân Tử Khiếu kiểm tra một vòng, không tìm thấy nữ nhi, đau đớn tâm can, muốn lên núi, nhưng bị binh lính ngăn cản.
Toàn bộ chùa Tướng Quốc biến thành cấm địa, đây là màn tế trời thê thảm nhất trong lịch sử Đại Tuyên, không tế trời mà tế chính mình.
Mọi người đều hoảng sợ hi vọng hoàng thượng không có việc gì, nếu hoàng thượng chết ai sẽ lên ngôi. Không cần hỏi cũng biết Định vương là người được lợi nhất. Người người nổi lên nghi ngờ, kẻ nào đứng sau chuyện này. Thiết kế một âm mưu đẩy hoàng thượng vào đường chết.
Nếu nói do Định vương làm, lại thấy có điểm không thích hợp. Sao Định vương có thể chôn được thuốc nổ trong chùa Tướng Quốc, nơi nó đều cấm không cho bất kì ai ra vào. Tăng nhân trong chùa cũng đều hiểu, nếu chùa Tướng Quốc liên quan đến việc mưu sát hoàng thượng, tất cả mọi người sẽ mất đầu.
Toàn bộ Lương Thành bao trùm một bầu không khí bi thương ảm đạm, đường phố xơ xác vắng vẻ, bớt đi tiếng cười nói, người đi đường đề vội vàng hoảng loạn. Đến bây giờ mọi người còn chưa hoàn hồn, cảm thấy mơ hồ không biết nên làm gì.
Từ sau khi Sở Dật Kỳ đăng cơ vẫn đối xử với dân chúng rất tốt, cho nên dân chúng Lương Thành không hi vọng vị hoàng thượng này xảy ra chuyện gì, không ít người cầu nguyện cho hoàng thượng bình an.
Lại nói đến Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ. Tuy rằng Vân Nhiễm đã vận công chữa trị cho hắn, khiến cho nội lực phân tán trong cơ thể bảo vệ kinh mạch. Nhưng vết thương của Yến Kỳ rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, chỉnh lại xương ở sau lưng, đồng thời nối lại xương đã gãy, nếu kéo dài có thể sẽ có phiền phức.
Nhưng hiện tại nàng bị vây ở đây, không có cách đi ra ngoài. Vân Nhiễm tìm cả nửa mới thấy một cây côn đốt được cây đuốc.
Vân Nhiễm xe váy trên người, băng bó sơ qua cho Yến Kỳ, nàng cần nhanh chóng tìm đường ra ngoài.
Thu xếp cho Yến Kỳ xong, Vân Nhiễm cầm đuốc tìm đường ra, có điều không tìm thấy đường, lại phát hiện ra dấu vết chôn thuốc nổ trong đường hầm.
Không biết kẻ nào đã chôn thuốc nổ, phá hỏng lễ tế, hoàng thượng cùng hoàng hậu có bị thương không.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói mê man của Yến Kỳ.
“Nước, nước.”
Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn lại, sắc mặt Yến Kỳ tái nhợt, vẫn bất tỉnh, hắn nhíu mày mấp máy môi, kêu nước.
Vân Nhiễm chạy qua đỡ lấy hắn: “Yến Kỳ, ngươi sao rồi? Ngươi tỉnh lại đi?”
Yến Kỳ cũng không có tỉnh lại, Vân Nhiễm nhìn hắn, không nhịn được khẽ xoa hai má cúi đầu khó khăn lên tiếng: “Sao ngươi phải làm vậy, không phải ta chỉ cứu ngươi một lần thôi sao, không đáng phải bỏ mạng để báo ân.”
Yến Kỳ cũng không biết bối rối trong lòng Vân Nhiễm, vẫn nhỏ giọng kêu: “Nước, nước.”
“Nước?” cuối cùng Vân Nhiễm cũng hiểu Yến Kỳ thì thầm điều gì, hắn muốn uống nước, nhưng ở chỗ này sao có nước.
Vân Nhiễm u sầu, Yến Kỳ vì mất máu quá nhiều, cơ thể bị thiếu nước, cho nên hắn mới cần nước. Vân Nhiễm đỡ Yến Kỳ, nhìn xung quanh, làm thế nào để có nước bây giờ?
Vân Nhiễm nhìn tay mình vốn định dùng máu cho Yến Kỳ uống, nhưng dù nàng có rút cạn máu cũng không đủ cho hắn uống. Cho nên bây giờ cần phải đi tìm nước.
Vân Nhiễm cẩn thận buông Yến Kỳ ra đứng dậy đi về một hương khác, nàng cần nhanh chóng tìm được cửa ra, nếu không tim được nguồn nước Yến Kỳ sẽ chết.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn có thể chết. Lòng nàng cảm thấy bất an hoảng loạn, nhớ đến hắn tao nhã vô song, hắn dịu dàng cười nói với nàng, nhớ lại chuyện vừa xảy ra nếu không có hắn, nàng đã chết rồi. Cho nên nàng không thể để hắn chết, Yến Kỳ, ta sẽ không để ngươi chết.
Vân Nhiễm nhanh chóng chạy đi, lúc trước nàng chạy loạn một vòng, phát hiện ra chỗ này rất dễ lạc đường nên dùng dược liệu làm kí hiệu.
Nàng nhất định phải tìm được nước, không thể để cho Yến Kỳ thiếu nước. Nàng không thể để hắn chết, cũng không tiếc một lần nữa tổn hại võ công của mình.
Tuy nhiên chưa đến đường cùng nàng sẽ không dùng thần chú chương thiên phách. Bởi vì trước mắt nguy hiểm đang trùng trùng, nếu lại mất võ công sẽ rơi vào thế bị động, chỉ cần nàng có võ công có thể cứu Yến Kỳ.
Vân Nhiễm vừa đi vừa cầu nguyện mình có thể tìm được nước. Tuy rằng hi vỏng rất nhỏ, nhưng có hi vọng là có động lực.
Vân Nhiễm dựa theo ánh đuốc tìm tòi, không ít nơi đã bị thuốc nổ phá hủy, chặn đường, Vân Nhiễm dùng nội lực để phá chướng ngại vật, đi về phía trước.
Đi được một đoạn ngắn Vân Nhiễm phát hiện chỗ mình đang đứng khác thường so với những nơi khác. Bằng phẳng mát lạnh, phía trước chia thành ba đường có viết.
Lối thứ nhất viết, đây đường chính xác, các đường khác có cơ quan.
Cửa thứ hai viết, hắn lừa ngươi, ngươi đừng mắc mưu, đường này không có cơ quan.
Cửa thứ ba viết, chúng nó đều lừa gạt, ta mới là thật, ngươi vào đi.
Vân Nhiễm nhìn mà đau đầu, không ngờ nơi này còn có trò nói thật nói dối. Trong ba cửa này có một đường là thật hai cái còn lại là giả, Vân Nhiễm nhìn cẩn thận, cuối cùng chọn con đường đầu tiên. Bên trong tối đen, cũng không có cơ quan gì, Vân Nhiễm cầm đuốc soi sáng, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, sợ có ám khí linh tinh, đến tận cuối đường cũng không phát hiện cơ quan.
Nàng đi theo con đường nhỏ, phát hiện phía cuối đường là một khoảng không khá rộng. Vân Nhiễm quan sát nơi này chắc là nhà giam, không phía dưới chùa Tướng Quốc lại có địa lao, hơn nữa đã có từ rất lâu rồi, đều loang lổ.
Trên vách tường còn viết chữ gì đó. Vân Nhiễm giơ cao đuốc lên, trên tường là một bộ kiếm pháp, dưới góc tường còn viết khá nhiều chứ. Vân Nhiễm cẩn thận nhìn thấy một hàng chữ:
“Ta là Phương Hàm Đan, thê tử của hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh, từ nhỏ đã thông minh hơn người, được cha mẹ cưng chiều. Sau gả cho võ tướng Nguyên Anh, phò trợ cho phu quân bình tặc san hào, nổi danh bốn biến. Hoàng đế tiền triều hoang dâm vô đạo, tin tưởng đạo sĩ, khiến sinh linh đồ thán, ta đồng lực với phu quân diệt hoàng trở thành hoàng đế khai quốc Đại Tuyên. Do Hàm Đan ta công cao hơn chủ, vi quân không tha giảm lỏng ta dưới địa lao chùa Tướng Quốc, vĩnh viễn không thấy mặt trời. Con cháu đời sau nếu ai nhìn thấy lời này, coi như chúng ta có duyên. Cuối cùng trên đời cũng có một người biết có một Phương Hàm Đan từng cô đơn ở chốn này, nay ta tặng lại bảo kiếm vô hồn cho người có duyên, trên tường chính là lăng ba khấp huyết, công pháp này có thể nói là thiên hạ đệ nhất kiếm.”
Vân Nhiễm nhìn đến đây liền dừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn địa lao, trong lòng trầm xuống, còn có một cảm giác nhoi nhói. Nhìn công pháp lăng ba khấp huyết trên tường quả thật rất lợi hại.
Có điều nghĩ tới lúc trước Phương Hàm Đan bị giam cầm trong đau đớn, không khỏi thấy đau lòng cho nữ nhân này.
Vốn là kiều nữ, hết lòng phò trợ phu quân đăng cơ, không ngờ ngày đăng cơ cũng là lúc bị giam cầm. Thật khiến người ta đau đớn.
Xem ra hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh cũng không phải người tốt, Vân Nhiễm nghĩ mà giận, lại cúi đầu nhìn chữ trên tường.
“Ngoại trừ bảo kiếm cùng kiếm pháp, phía trái địa lao có thạch nhũ, nhũ này là Ngọc Thạch trải qua mưa gió hấp thụ tinh hoa của trời đất, không những có thể chữa bệnh cứu người, còn có thể gia tăng công lực, là bảo vật hiếm có, ta là thân bị tù, nhũ này vô dụng. Vẫn nên để dành tặng cho người có duyên.
Chữ trên vách tường đã hết. Vân Nhiễm cảm thấy tràn đầy đau đớn, nhìn vách tường một lần nưa, rồi đi tìm thạch nhũ, đi về phía trái khoảng năm thước, quả thật nhìn thấy một khối đá có rất nhiều thạch nhũ mày trắng đậm như giọt sữa. Vân Nhiễm mừng rỡ, Yến Kỳ được cứu rồi, phản xạ đầu tiên của nàng là nghĩ đến Yến Kỳ, hoàn toàn quên mất thạch nhũ này có tác dụng gia tăng nội lực.
Vân Nhiễm nhìn thấy thạch nhũ, không cần suy nghĩ xoay người đi theo đường cũ về chỗ Yến Kỳ. Sau đó đỡ hắn thạch nhũ. Tuy nàng đã có nội lực, đỡ Yến Kỳ không quá khó, nhưng thân hình hắn rất cao , không gian lại nhỏ, nàng không thể dùng khinh công, lúc đưa được Yến Kỳ đến địa lao cả người nàng cũng đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Vân Nhiễm không chịu dừng lại, nhanh chóng lấy thạch nhũ cho Yến Kỳ ăn.
Nhưng đến khi nàng chạy đến chỗ thạch nhũ mới phát hiện ra một vấn đề, nàng không có đồ để đựng.
Nhìn khắp nơi không có đồ vật gì, Yến Kỳ ở cách đó không xa lại khẽ than: “Nước.”
Vân Nhiễm nhìn dưới ngọn đuốc bập bùng, khuôn mặt trước kia tao nhã vô song, giờ khắc này lại tái nhợt, không chút huyết sắc. Nhớ đến chuyện hắn quên mình ôm chặt lấy nàng, Vân Nhiễm không chút chần chừ, cúi đầu hút một ngụm thạch nhũ có mùi như sữa, chạy đến bên Yến Kỳ cúi đầu mớm cho hắn. Yến Kỳ theo phản xạ nuốt lấy.
Vân Nhiễm lại tiếp tục hút một ngụm chạy về cho hắn uống, lặp đi lặp lại không ngừng.
Thạch nhũ Ngọc Thạch hiếm khó trên thế gian, đều rơi vào miệng Yến Kỳ. Chỉ trong thời gian ngắn sắc mặt hắn đã khá hơn, khí lực trong cơ thể cũng ổn định, vết thương cũng ngừng chảy máu. Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể buông lỏng, lại uống một ngụm lớn mớm cho Yến Kỳ.
Trong lúc đó chính nàng cũng uống không ít, lúc này cơ thể nóng lên, nội lực mạnh hơn so với lúc trước. Vân Nhiễm vui mừng, thạch nhũ này quả là thứ tốt, có thể gia tăng công lực. Nàng cảm thấy công lực của mình còn cao hơn trước một tầng. Yến Kỳ ăn vào nhiều như vậy, chắc công lực cũng tăng lên đáng kể. Bọn họ cũng coi như trong họa có phúc.
Vân Nhiễm mớm cho Yến Kỳ một ngụm cuối cùng, đang định lui ra, đột nhiên cả người cảm thấy tê dại. Yến Kỳ vốn đang nằm im lại theo phản xạ liếm môi nàng, nháy mắt truyền đến cảm giác tê dại, khiến tim nàng đập mạnh. Nụ hôn này không giống với lần đầu ở Phượng Thai Huyền, Yến Kỳ lạnh lùng cưỡng hôn. Cũng không giống lần thứ hai ở trong xe ngựa, Vân Nhiễm ngã vô tình hôn. Nụ hôn lần này triền miên nồng đậm, như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào, không nỡ rời ra.
Môi Yến Kỳ cũng không lạnh lẽo như trước, mà mềm mại, tràn ngập mùi thơm mát. Nếu không phải hắn vẫn nhắm mắt Vân Nhiễm sẽ nghi ngờ người này cố ý. Có điều hắn vẫn đang hôn mê, nàng không thể làm gì, nghĩ vậy Vân Nhiễm lui lại phía sau, dựa vào vách tường. Nhìn Yến Kỳ khẽ liếm môi theo phản xạ, thần thái mê hoặc, khác hẳn vẻ ôn nhuận thường thường này, đầu nàng ong lên, lại lui về phía sau vài bước.
Nàng cảm thấy quanh thân khô nóng, không dám nhìn thêm, sợ chính mình không nhịn được làm ra chuyện gì đó thất lễ. Nam nhân yêu nghiệt này luôn khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội.
Vân Nhiễm đứng dậy, tim đập nhanh lợi hại. Giờ khắc này nàng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Yến Kỳ hình như không giống như…, không, không được. Yến Kỳ từ hôn nàng, sao nàng có thể động tâm, Vân Nhiễm tự nói với chính mình không được suy nghĩ nhiều. Nhưng đầu óc nàng lộn xộn, lại nhớ tới nụ hôn triền miên, cuối cùng ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ, đến tận khi trong lòng thanh tịnh, không có tạp nghiệm mới mở mắt.
Nàng trợn mắt nhìn, liền phát hiện Yến Kỳ đã tỉnh từ lúc nào, đang mở mắt nhìn thẳng về phía này. Vừa thấy hắn tỉnh lại Vân Nhiễm cao hứng, tuy có hơi lo lắng không biết hắn có phát hiện ra chuyện vừa xảy ra không, nàng hơi chột dạ.
“Ngươi đã tỉnh.”
Yến Kỳ đánh giá Vân Nhiễm một vòng, thấy nàng bình an, hắn thở dài nhẹ nhõm, cười rộ lên: “Umh, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Vân Nhiễm không nhịn được khẽ trách: “Ngươi điên rồi, vừa rồi thiếu chút nữa đã mất mạng, dù ta đã từng cứu ngươi, ngươi cùng không cần phải báo ân như vậy.”
Nàng vốn nghĩ mình sẽ không dính dàng đến hắn nữa, không ngờ hai người giống như ngày càng gắn bó hơn.
Nhìn Yến Kỳ cười, vẻ mặt rạng rỡ, tuy dựa vào vách tường nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng tao nhã của Yến quận vương.
Vân Nhiễm nhìn hắn không có chuyện gì, trong lòng thật cao hứng, im lặng không nói gì.
Có điều chân mày Yến Kỳ xiết lại, vẻ mặt đau đớn: “Lưng ta đau quá.”
Yến Kỳ bị tảng đá khổng lồ đập trúng, xương cốt gãy không ít, máu thịt lẫn lộn. Tuy rằng Vân Nhiễm đã bôi thuốc cho hắn, nhưng chỉ là tạm thời. Hắn cần phải được làm phẫu thuật, nắn lại xương, cho nên Vân Nhiễm nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ chỗ nào.
Nghe thấy Yến Kỳ kêu đau, Vân Nhiễm chạy đến đỡ hắn, khẩn trương nói: “Yến Kỳ, ngươi sao rồi, có phải rất đau.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm đang lo lắng, khóe môi tự cong lên, nhìn nàng không chớp mắt. Tuy rằng hắn rất đau nhưng vẫn có thể nhịn, vừa rồi là hắn nhớ tới 36 kế truy thê của Sở Văn Hiên, trong đó có một kế là làm nũng kêu đau có đường ăn. Vôn hắn cũng không định mặt dày ăn vạ, không ngờ mình mới khẽ than một tiếng, Vân Nhiễm liền lo lắng, khiến lòng hắn ấm áp, đồng thời cũng thấy 36 kế truy thê của Sở Văn Hiên cũng có lúc hữu dụng.
“Nhiễm Nhiễm, lưng ta đau.”
Yến Đại quận vương khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt làm nũng khiến Vân Nhiễm hoảng sợ. Nhìn chằm chằm Yến Kỳ, khẽ đưa tay lau trán cho hắn, có khi nào phát sốt nên ăn nói linh tinh. Nếu không sao Yến đại quận vương luôn tao nhã vô song, lại làm nũng giống như đứa trẻ, còn gọi nàng là Nhiễm Nhiễm. Vân Nhiễm đau đầu, nàng từng nghe thấy có người gọi mình là Trường Bình, Vân Nhiễm, Nhiễm Nhi, chưa từng nghe thấy Nhiễm Nhiễm.
“Yến Kỳ, ngươi gọi ta là gì.”
“Nhiễm Nhiễm, ngươi thấy tên này thế nào, về sau ta gọi ngươi là Nhiễm Nhiễm được chứ, giao tình của hai chúng ta không cần so đo cái tên chứ.”
Yến đại quận vương mở to mắt câu hồn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Tim nàng đập nhanh khác thường, không dám nhìn người nào đó, nhanh chóng lên tiếng: “Được, tùy ngươi.”
Yến Kỳ nở nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng nói: “Nhiễm Nhiễm, tên này bản quận vương đặt cho ngươi, về sau không cho người khác gọi.”
Vân Nhiễm không chịu được, đều nghe theo hắn.
“Được, theo ý ngươi đi.”
Nói xong, nàng thấy tim đập càng nhanh, nhanh chóng đứng dậy, quan sát xung quanh, nhớ tới tình cảnh bây giờ của hai người, nhớ tới vết thương trên người Yến Kỳ. Nếu không nhanh ra ngoài, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, nàng phải nhanh chóng đưa hắn ra ngoài.
Tim Vân Nhiễm đã trở lại bình thường, bình tĩnh đi lại: “Yến Kỳ, chúng ta cần nhanh chóng đi ra ngoài, xương cốt sau lưng người ngươi cần nhanh chóng chữa trị.”
Nếu không cẩn thận, hắn có khả năng sẽ bị liệt vĩnh viễn, chỉ cần nghĩ có khả năng đó, ngay cả nàng cũng cảm thấy không thể chấp nhận chuyện như vậy, chứ đừng nói đến Yến Kỳ.
Yến Kỳ nhìn thân ảnh đang sốt ruột kia, cũng không không hối hận về những gì mình đã làm.
“Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng nóng vội, nhất định sẽ có cách.”
Vân Nhiễm cũng không vì lời an ủi của Yến Kỳ mà thoải mái hơn. Nàng vẫn đi đi lại lại trong nhà giam. Yến Kỳ quan sát bốn phía, hắn phát hiện đây là một căn mật thất, trên vách tường còn có kiếm pháp, mắt Yến Kỳ sáng lên, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, nhanh học kiếm pháp trên tường đi, ta thấy bộ kiếm pháp này rất lợi hại.”
Trước khi Yến Kỳ hôn mê, cảm nhận được Vân Nhiễm dùng võ công, tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết Vân Nhiễm có võ công.
Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, nhanh chóng nhìn kiếm pháp trên vách tường, sau đó nhớ tới chuyện của Phương Hàn Đan, nhanh chóng ngồi xuống hỏi hắn.
“Yến Kỳ, ngươi có biết chuyện của hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh.”
Yến Kỳ gật đầu: “Biết.”
Từ nhỏ hắn đã cảm thấy có hứng thú với hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh, những chuyện liên quan đến ông hắn biết không ít.
Yến Kỳ híp mắt lại nói: “Vị hoàng đế này là một võ tướng, diện mạo xuất sắc, văn võ song toàn, diệt cường hào thổ phỉ, còn mang binh mở rộng lãnh thổ, là một anh hùng vang danh thiên hạ. được dân chúng sùng bái. Sau tiền triều hoang dâm vô đạo, cả ngày chỉ biết luyện đan để đạo sĩ hoành hành, dân chúng đói khổ, Sở Nguyên Anh đã diệt hoàng đế, lập tân triều Đại Tuyên.”
Yến Kỳ nói đến hoàng đế, Vân Nhiễm lại quan tâm đến người khác.
“Vậy ngươi có nghe đến chuyện thê tử của Sở Nguyên Anh Phương Hàn Đan?”
“Sử sách có ghi, Phương Hàn Đan là vị thê tử Sở Nguyên Anh yêu nhất, nghe đồn nữ nhân này cũng là Gia Cát Lượng, từng giúp Sở Nguyên Anh diệt cường đạo, có điều trong trận chiến cuối cùng, nàng bỏ mạng trong một trận hỏa hoạn. Sở Nguyên Anh đăng cơ phong nàng làm hoàng hậu trung nghĩa.”
Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm hừ một tiếng khinh bỉ mắng to vị hoàng đế này.
“Đấy chẳng qua là nam nhân cho má kia lấy cớ nói với thiên hạ. Sự thật là vì năng lực của Phương Hàn Đan quá lợi hại, vị hoàng đế này kiêng dè vợ mình, cho nên tuyên bố với mọi người là nàng mất mạng trong chiến loạn, thật ra Phương Hàn Đan bị nhốt trong địa lao bên dưới chùa Tướng Quốc, kiếm pháp trên tường là lăng ba khấp huyết do Phương Hàn Đan sáng lập.”
Vân Nhiễm lại nhớ tới chữ trên tường, Phương Hàn Đan từng nói tặng lại thanh tiếm vô hồn cho người có chuyên.
Vậy kiếm ở chỗ nào, Vân Nhiễm nhanh chóng đứng dậy tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn thấy ở một góc có một thanh kiếm bị rỉ sét. Vân Nhiễm cầm nhuyễn kiếm lên, rút ra chỉ thấy một ánh sáng chói mắt, quả là một thanh bảo kiếm.
Yến Kỳ lên tiếng: “Kiếm tốt, Nhiễm Nhiễm, ngươi tìm thấy nó chính là binh khí của ngươi.”
Vân Nhiễm gật đầu, đây vốn là đồ Phương Hàn Đan tặng cho nàng.
“Được,” Vân Nhiễm thử kiếm, phát hiện chuôi kiếm rất vừa với tay nàng, chỉ trong thời gian ngắn nàng đã cảm thấy quen thuộc, thân ảnh di chuyển nhanh chóng, phát ra ánh sáng chớp lóe.
Yến Kỳ nhanh chóng nói tiếp: “Nhiễm Nhiễm, ngươi học kiếm pháp trên tường, kết hợp với kiếm này nhất định rất lợi hại.”
Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, lập tức luyện theo chiêu thức trên tường.
Nàng luyện đến quên thời gian, hoàn toàn tập trung, quên cả mình đang ở chỗ nào, quên cả Yến Kỳ. Yến Kỳ khẽ cười chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng đã ăn thạch nhũ, nhưng trên lưng vẫn truyền đến đau đớn khiến hắn mê man.
Vân Nhiễm luyện kiếm xong, đuốc trên tường đã tắt, xung quanh địa lao bao trùm một màu đen, Vân Nhiễm thu tay lại, phát hiện trên đỉnh đầu có một tia sáng rọi qua. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn phía trên động có một lỗ nhỏ, nhìn thấy ánh mặt trời, đã qua một đêm, bây giờ trời đã bắt đầu sáng.
Vân Nhiễm kích động kêu lên: “Yến Kỳ, chúng ta có thể nghĩ cách thoát ra ngoài rồi.”
Nhưng Vân Nhiễm không nghe thấy Yến Kỳ đáp lời, nhanh chóng nhìn qua thấy hắn nằm im không nhúc nhích bên cạnh thạch bích. Vân Nhiễm sợ hãi nhanh chóng chạy tới ôm cổ hắn, thằm dò hơi thở của hắn, thấy hắn vẫn thở mới khẽ thở ra.
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ hôn mê bất tỉnh, trong lòng bối rồi, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, nhìn sắc trời bên ngoài đã quan một đêm bây giờ là ban ngày, nếu còn kéo dài. Chỉ sợ Yến Kỳ sẽ bị phế, Vân Nhiễm thu lại nhuyễn kiếm vòng qua thắt lưng đỡ Yến Kỳ dựa lên thạch bích.
Nàng ngẩng đầu nhìn lỗ nhỏ, quá nhỏ, không vừa một người chui qua. Lối này chắc dùng để tăng nhân chùa Tướng Quốc đưa cơm cho Phương Hàn Đan, mà người đưa cơm chắc chắn võ công rất lợi hại còn luyện công phu rút xương, mới có thể dễ dàng chui qua một cái lỗ chỉ vừa cho tiểu hài tử bốn năm tuổi. Nàng muốn ra ngoài là không có khả năng, huống chi nàng còn dẫn theo Yến Kỳ.
Nếu nàng dùng nội lực để phá hủy, nhìn độ cao nếu chỉ có một mình căn bản với không tới, trừ khi có người giúp nàng từ phía trên, cả hai cùng đồng thời thực hiện. Như vậy nàng cùng Yến Kỳ có thể thoát ra ngoài. Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, nàng nhanh chóng đốt cháy cây đuốc đã tắt, khói sẽ bay ra ngoài.
Sau khi chùa Tướng Quốc bị tấn công, cả ngọn núi sẽ bị phong tỏa, nhưng Long Nhất cùng Ninh Cảnh sẽ không ngừng tìm kiếm nàng, thuộc hạ của Yến Kỳ, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt cũng không từ bỏ, như vậy nhất định sẽ có người phát hiện ra tín hiệu.
Vân Nhiễm không chần chừ, nhanh chóng đốt đuốc nhằm ngay cửa động.
Sắc trời tờ mờ, chùa Tướng Quốc im lặng một manh, khắp nơi lộ ra hơi thở chết chóc, thi thoảng trong không gian yên tĩnh có bóng người nhanh chóng di chuyển.
Đột nhiên, có một làn khói nhẹ khẽ bay lên dưới ánh bình minh, vài đạo thân ảnh đang tìm kiếm người nhanh chóng chạy tới.