Ba ngày sau hoàng thượng giao quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân cho Định vương Sở Dật Lâm. Trong ngoài Lương Thành ồ lên kinh ngạc, mọi người đều nghĩ hoàng thượng sẽ nắm giữ Kinh Vệ Quân, không ngờ thái hậu vừa ra mặt, hoàng thượng lại giao quyền cho Định vương, đây là hiếu thuận của hoàng đế sao?
Trong cung.
Thái hậu nương nương đang tươi cười, tao nhã thưởng trà, ánh mắt sắc bén nhìn Định vương đang quỳ.
Sở Dật Lâm nhanh chóng dập đầu cảm tạ thái hậu: “Tạ ơn mẫu hậu, không ngờ mẫu hậu vừa ra mặt, hoàng huynh lại lập tức đồng ý, vẫn là mẫu hậu lợi hại.”
Sở Dật Lâm cũng không rõ trong đó có ẩn tình gì, theo lý mà nói hoàng huynh sẽ không dễ dàng giao Kinh Vệ Quân.
Thái hậu khẽ cười, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn con trai đang quỳ, đừng tưởng bà không biết tính toán trong lòng hắn, thái hâu buông chén trà cảnh cáo Sở Dật Lâm.
“Tốt nhất ngươi đừng đánh chủ ý khác, ai gia giúp ngươi một lần cũng không có lần thứ hai.”
Thái hậu nghiêm khắc, trong mắt Sở Dật Lâm lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng không nghĩ như vậy. Dựa vào cái gì cả đời hắn phải núp dưới bóng hoàng huynh, quan trọng nhất là cho dù hắn không làm, hoàng huynh cũng không nghĩ như vậy.
Khuôn mặt cương nghị của Định vương tràn đầy ý cười, cung kính nói: “Nhi thần đã hiểu, xin mẫu hậu yên tâm.”
Thái hậu gật đầu, bà cũng biết đứa con này nghe không lọt tai lời của bà, nhưng bà còn một ngày sẽ không chó phép hắn làm vậy.
“Được rồi, ngươi lui ra đi, ai gia mệt mỏi.”
“Nhi thần cáo lui.” Sở Dật Lâm đứng dậy lui ra ngoài, vẻ mặt cười cười, bây giờ hắn rất muốn tới nhìn hoàng huynh tức giận. Nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ ý định, tránh người nào đó thẹn quá hóa giận lại thu hồi Kinh vệ Quân, sắp tới hắn vẫn nên ít lượn lờ trước mặt người nào đó, Định vương quyết định rồi rời đi.
…
Hoa viên phủ Vân vương, sắc hồng vây thành một hình tròn, không một bóng người, chỉ thấy sắc hoa rực rỡ. Từ xa nhìn lại, cả hoa viên giống như một đóa hoa khổng lồ, tỏa ra sắc màu chói lóa, đẹp mắt.
Các đó không xa trên hành lang có hai bóng hình đang dừng lại, nhìn trộm một người đang luyện kiếm. Nữ tử đi đầu ngơ ngác nhìn, hơn nửa ngày trời vẫn không có phản ứng, mắt sáng rực, tim đập nhanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đang múa kiếm.
Ngưới đứng trên hành lang chính là tiểu thư phủ Vũ An hầu Hạ Tuyết Dĩnh. Nàng ta muốn tới tìm Vân Nhiễm, không ngờ lúc đi qua hoa viên lại nhìn thấy Vân Tử Khiếu đang luyện kiếm, Hạ Tuyết Dĩnh vẫn luôn sùng bái nam nhân như vậy, trầm ổn có mị lực, không giống nam nhân trẻ tuổi ngây thơ thiếu thành thục.
Trên hành lang dài một người say sưa múa kiếm, một người si mê đứng nhìn, xung quanh cực kì im lặng.
Trong triều rảnh rỗi, Vân Tử Khiếu được thảnh thơi, hôm nay nổi hứng múa kiếm ở hoa viên, không ngờ lại có người nhìn thấy, còn khắc sâu vào trong đầu. Hạ Tuyết Dĩnh si ngốc nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo, phóng khoáng đầy mị lực. Đến tận khi Vân Tử Khiếu múa kiếm xong nàng mới thu hồi tầm mắt, vỗ tay vui sướng.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng nhìn lại, thấy Hạ Tuyết Dĩnh, ngũ quan tuấn mỹ hiện lên vẻ ôn hòa, Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu của Nhiễm Nhi, nàng có vẻ rất thích nha đầu này.
Vân Tử Khiếu nhận khăn tay từ hạ nhân vừa lau mồ hôi vừa đi tới.
“Hạ tiểu thư tới tìm Nhiễm Nhi sao?”
Hạ Tuyết Dĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu, ngũ quan rõ ràng, làn da sáng bóng, gương mặt vì mới múa kiếm xong hiện lên vẻ hồng hào, đôi mắt dài, đồng tử sáng bóng, mị hoặc nhu tình, khiến tim nàng đập nhanh vài nhịp, hơn nữa lúc ông tới gần, một mùi hương nam tính quanh quẩn quanh chóp mũi khiến nàng có cảm giác lâng lâng. Tim Hạ Tuyết Dĩnh đập nhanh hơn, thấy Vân Tử Khiếu đã tới gần, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Đúng vậy, vương gia đang luyện kiếm sao?”
“Umh, hôm nay thời tiết không tệ, bổn vương nhất thời cao hứng, liền múa một bài, hi vọng không khiến Hạ tiểu thư chê cười.”
Giọng Vân Tử Khiếu trầm ổn hữu lực, lộ ra sự mạnh mẽ bá đạo khác với sự trong trẻo của nam nhân bình thường.
Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy điểm nào trên người ông cũng vô cùng tốt, thấy Vân Tử Khiếu khiêm tốn như vậy, Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ông: “Vương gia quá khiêm tốn, Tuyết Dĩnh thấy kiếm pháp của vương gia rất lợi hại, chỉ thấy kiếm không thấy người.”
Tuy rằng Tuyết Dĩnh không có võ công, nhưng từng nhìn qua phụ thân Vũ An hầu luyện kiếm, có điều kiếm pháp của người không thể so sánh với vương gia, khác xa nhau một trời một vực.
“Ha, ha, ngươi còn có lương tâm hơn nha đầu Nhiễm Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhướng mày, lúc nhắc đến Vân Nhiễm, trong mắt có một niềm tự hào.
Hạ Tuyết Dĩnh vừa nhìn đã hiểu, không nhịn được cười rộ lên: “Vương gia, ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra lại rất thương Nhiễm Nhi, có đúng không?”
Hạ Tuyết Dĩnh khẽ cười nhìn Vân Tử Khiếu, mắt sáng lấp lánh như hai viên đá quý, ông cũng cười: “Tiểu nha đầu, ngươi thật thông minh, không tệ, Nhiễm Nhi có người bằng hữu như vậy, bổn vương cũng thấy vui mừng, ngươi đi tìm nàng chơi đi, ta còn có việc.”
Nói xong Vân Tử Khiếu tung khăn tay cho người hầu gọn gàng nhảy ra khỏi hành lang đi ra ngoài.
Hạ Tuyết Dĩnh đứng ở phía sau si ngốc nhìn bóng dáng thẳng như tùng, hai má đỏ rực.
Người khác không nhìn thấy, nhưng nha hoàn bên người nàng lại nhìn thấy rất rõ, không khỏi hoảng sợ. Không thể nào, có khi nào tiểu thư thích Vân vương gia. Tuy rằng vương gia là mỹ nam tử, rất có mị lực, nhưng ông là phụ thân của quận chúa Trường Bình. Tiểu thư cùng quận chúa bằng tuổi, lại là bằng hữu tốt, nàng thích Vân vương gia, hình như không được ổn cho lắm. Huống hồ tuổi vương gia lớn hơn nàng nhiều, hầu gia nhất định sẽ phản đối.
Tiểu nha hoàn Anh Nhi nhanh chóng kéo tiểu thư nhà mình đi thẳng đến viện Như Hương.
Đến khi vào viện, thấy Vân Nhiễm, mặt Hạ Tuyết Dĩnh vẫn còn ngơ ngẩn, hai má đỏ hồng, Vân Nhiễm thấy kì lạ nên hỏi.
“Tuyết Dĩnh, ngươi làm sao vậy? Hình như sắc mặt không được tốt lắm.”
Vân Nhiễm đứng dậy đến bên cạnh Hạ Tuyết Dĩnh cầm tay nàng, bị độ nóng trong tay làm hoảng sợ, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Dù nhiệt độ hơi cao nhưng mạch tượng bình thường.
Hạ Tuyết Dĩnh từ từ bình tĩnh lại, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, ý thức được mình có chút thất thố, ngượng ngùng rút tay về: “Nhiễm Nhi, ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Vân Nhiễm gật đầu nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây.”
“Ta tới tìm ngươi, muốn hỏi xem, dạo này trưởng công chúa có ra tay đối phó với ngươi không, ta lo lắng ngươi bị bà trả thù.”
Vân Nhiễm lắc đầu, Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy kỳ quái: “Lúc ở linh đường của quận chúa Minh Tuệ, trưởng công chúa hận ngươi như vậy, sao lại không ra tay. Bất luận thế nào ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, ta nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy lo lắng, nhưng lại không có cách giúp ngươi.”
Hạ Tuyết Dĩnh buồn bã nói, Vân Nhiễm kéo tay nàng: “Được rồi, ngươi cũng đừng tự trách, ta sẽ cẩn thận, không rơi vào bẫy của nữ nhân này, hơn nữa gần đây ta cũng đang nghĩ cách đối phó với bà tà. Dù sao cũng là kẻ thù, ta không thể ngồi yên chờ chết.”
“Uh, vậy ngươi cẩn thận một chút, trăm ngàn lần phải để ý. Trưởng công chúa cũng không giống người thường, ngươi biết không? Ta nghe mẫu thân nói, trưởng công chúa đã trải qua tam đại vương triều, mỗi đời đế vương đều rất thích bà, đủ thấy bà có bao nhiêu khôn khéo, hơi sơ ý sẽ lọt vào cạm bẫy của bà.”
Trải qua ba đời vua vẫn được sủng ái, Vân Nhiễm cũng có chút kinh ngạc, xem ra nàng không thể ngồi yên chờ chết. Nên chủ động nghĩ cách thoát ra, thù hận của nữ nhân này với nàng quá sâu sắc, không thể hóa giải.
Vân Nhiễm có chút đăm chiêu, Hạ Tuyết Dĩnh ngồi bên cạnh nàng nhớ tới Vân Tử Khiếu, ánh mắt sáng rực, nhỏ giọng hỏi: “Nhiễm Nhi, ngươi nói xem phụ thân ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
Vân Nhiễm chớp mi: “Không biết.”
Hạ Tuyết Dĩnh hơi thất vọng, còn nói thêm: “Nhiễm Nhi, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không.”
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Có chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Có thể hỏi giúp ta xem phụ vương ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
Hạ Tuyết Dĩnh vừa nói xong, tiểu nha hoàn Anh Nhi hét lên: “Tiểu thư.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, lại nhìn Anh Nhi đang trắng bệch mặt, có chút hiểu ra vấn đề. Hạ Tuyết Dĩnh có ý với phụ vương, không thể nào, Vân Nhiễm mở to mắt, có chút chết lặng.
“Tuyết Dĩnh, sẽ không như ta nghĩ chứ, ngươi thích phụ vương, ông là một lão già, ngươi thích ông làm gì.”
Vân Nhiễm nói, dù sao trong mắt nàng, con gái đã lớn như vậy thì chính là lão già.
Hạ Tuyết Dĩnh lập tức phản đối: “Nhiễm Nhi, phụ vương ngươi ssao có thể già, vừa anh tuấn, năng lực lại tốt, tốt hơn nhiều so với đám thanh niên tiểu tử, hắn không phải là lão già.”
Vân Nhiễm không nhịn được rên rỉ: “Nương của ta ơi, thật sự là vậy sao? Tuyết Dĩnh.”
Hạ Tuyết Dĩnh thẹn thùng nhìn Vân Nhiễm, nắm tay nàng: “Nhiễm Nhi, ngươi giúp ta đi.”
Tiểu nha hoàn Anh Nhi ở bên cạnh nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu thư, ngươi đừng nói lung tung lão gia cùng phu nhân sẽ không đồng ý.”
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, nghiêm túc: “Tuyết Dĩnh, ngươi vẫn nên nghĩ lại đi, tuy rằng phụ vương ta có mị lực, nhưng không thể phủ nhận tuổi tác ông đã lớn. Ngươi xem con gái ông đã lớn bằng ngươi, ngươi gả cho ông không thấy thiệt thòi sao?”
Nếu đổi lại là nữ nhân khác, Vân Nhiễm còn có thể chấp nhận vì người kia nàng không quen biết, chỉ cần phụ vương thích là được, nhưng Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu của nàng, bông nhiên biến thành kế mẫu, khiến nàng hơi khó chấp nhận. Hơn nữa Vân Nhiễm cảm thấy tiểu nha đầu Hạ Tuyết Dĩnh chỉ si mê nhất thời, chờ thêm một thời gian nữa nàng sẽ quên.
Nhưng Vân Nhiễm nghĩ như vậy, khồng nghĩa Hạ Tuyết Dĩnh cũng nghĩ như vậy.
Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy Vân Tử Khiếu chính là nam nhân nàng muốn tìm. Tới bây giờ nàng chưa từng động lòng với nam nhân, bây giờ gặp Vân Tử Khiếu, tim lại đập nhanh, thở dồn dập, chẳng lẽ không phải là thích sao? Nàng thích ai, dĩ nhiên phải gả cho người đó.
“Nhiễm Nhi ta thích ông ấy, ngươi giúp ta đi.”
Hạ Tuyết Dĩnh lay lay tay Vân Nhiễm. Vân Nhiễm toát mồ hôi, nếu như Hạ Tuyết Dĩnh gả cho phụ vương, rảnh rỗi liền làm nũng với nàng, có phải là quá kỳ dị không.
Có điều thấy nữ nhân này kiên trì, Vân Nhiễm đành phải tạm thời đáp ứng nàng.
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi hỏi ý ông.”
“Nhiễm Nhi thật tốt.” Hạ Tuyết Dĩnh nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, còn chân thành nói: “Nhiễm Nhi, ngươi không thấy ta gả cho phụ phương ngươi rất có lợi sao? Ta thích ngươi, yêu ngươi, về sau nhà chồng khi dễ ngươi, ta có thể ra mặt, như vậy không phải tốt sao?”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, gõ gõ đầu nàng: “Ngươi cho rằng người khác có thể dễ dàng bắt nạt ta sao, ngươi nói xem nếu như ngươi gả đến vương phủ trong này toàn rắn rết, ngươi đối phó được sao, ngoài ta ra còn có Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết cũng là người khó đối phó.”
Tuy rằng gần đây hai người an phận thử thường, nhưng không có nghĩa là các nàng không đối phó với tân vương phi vào cửa.
Ngoại trừ hai người này, còn có một lão vương phi bị trúng gió. Bà ta vẫn luôn muốn cho nữ nhân Nguyễn gia làm Vân vương phi, nếu Hạ Tuyết Dĩnh chiếm vị trí, bà có thể bắt nàng ta đi hài nhỏ. Ngoại trừ những người này còn có Hạ di nương, tuy nàng vẫn bất động, ra vẻ an phận, nhưng Vân Nhiễm biết không chó nào không cắn người, ai dám đảm bảo một ngày nào đó nàng ta sẽ hung hăng cắn cho ngươi một nhát.
Vân Nhiễm thật sự thấy Hạ Tuyết Dĩnh gả vào cửa không phải là chuyện tốt.
Hạ Tuyết Dĩnh tròn mắt, nhớ tới Vân Tử Khiếu, còn nghiêm túc nói: “Ta nghĩ mình có thể ứng phó, ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của ra. Kỳ thật ta rất có phong thái của nữ chủ nhân, gần đây mẫu thân ta bị bệnh, phủ Vũ An hầu đều do ta xử ý, Nhiễm Nhi từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta quản gi, chỉ là ta lười làm thôi. Có điều vì vương gia ta nguyện ý làm những chuyện này.”
Vân Nhiễm bất lực, nha đầu này dầu muối đều không thấm, như nàng ta nói, đây là tự tìm đau khổ.
“Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy, quay về ta sẽ hỏi ý phụ vương cho ngươi.”
Vân Nhiễm bất đắc dĩ nói, trong phòng khách viện Như Hương, những người khác đều không biết nói gì, đang suy nghĩ không hiểu sao vị chủ tử này lại nhìn trúng Vân Tử Khiếu.
Buổi chiều, Hạ Tuyết Dĩnh ở lại một lúc lâu rồi mới rời đi, Vân Nhiễm cùng nàng đi dạo trong vương phủ cả nửa ngày. Nàng ta tưởng ở trong vương phủ có thể tình cở gặp Vân Tử Khiếu, đáng tiếc vương gia đã có việc đi ra ngoài. Hạ đại tiểu thư cũng đành thất vọng ra về.
Tuy Vân Nhiễm không tán thành Hạ Tuyết Dĩnh gả cho phụ vương, những nếu hai người bọn họ có tình cảm với nhau, nàng sẽ không ngăn cản, xem ra nàng cần tìm thời gian thích hợp thăm dò ý của phụ vương.
Ban đêm, phủ Vân vương một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ thị vệ đi tuần ra, những người khác đều đang yên giấc ngủ.
Đột nhiên có tiếng bính lính đập cửa, tiếng vang chói tai, quản gia nhanh chóng dẫn người chạy ra mở cửa. Không ngờ một đội binh mã mạnh mẽ tiến vào, dẫn đầu là Tần đại nhân thượng thư bộ hình. Vừa xông vào Tần đại nhân đã nhanh chóng quát hỏi quản gia: “Quận chúa Trường Bình ở chỗ nào.”
Quản gia giật mình, không biết có chuyện gì xảy ra, thượng thư bộ hình đích thân dẫn người tới bắt quận chúa.
Quản gia vừa suy nghĩ vừa dẫn người đến viện Như Hương.
Động tĩnh bên này kinh động tới các mọi người trong phủ Vân vương. Mọi người đều thức dậy xem đã xảy ra chuyện gì.
Vân Tử Khiếu dẫn theo vài thuộc hạ đi thẳng tới viện Như Hương.
Vô số ánh đuốc sáng rực cả viện Như Hương. Vân Nhiễm dẫn theo ba nha hoàn nhợt nhạt bước ra ngoài nhìn Tần đại nhân.
“Tần đại nhân đang làm gì vậy?”
“Quận chúa Trường Bình, chúng ta điều tra ra hiệu thuốc Ngọc Cẩm Đường có nhau thai, xin quận chúa đến bộ hình một chuyến.”
Nhau thai cùng với máu của trẻ sơ sinh chế thành một loại đan dược dưỡng nhan, đây là cấm dược ở Đại Tuyên. Quả thật nhau thai có công dụng dưỡng nhan, rất nhiều người mua để dùng. Ban đầu có người dùng thảo dược cùng nhau thai của động vât để chế tạo nhau thai, sau vì thấy có lợi lớn, nhiều người trực tiếp giết hại phụ nữ có thai để lấy cuống rốn chế tạo nhau thai, đã chết rất nhiều người. Vụ án gây chấn động Đại Tuyên, hoàng đế Đại Tuyên lúc bấy giờ liền giận dữ hạ lệnh, từ nay về sau không cho phép bất cứ kẻ nào bán nhau thai, nếu phát hiện sẽ bắt vào đại lao dùng cực hình.
Lúc quan viên nhận được tin báo, hiệu thuốc Ngọc Cẩm Đường của quận chúa Trường Bình lén bán nhau thai. Thượng thư bộ hình sai người bao vây Ngọc Cẩm Đường, khống chế mọi người để điều tra, sau khi kiểm tra phát hiện trong một loại thuốc trú nhan đan có chứa nhau thai.
Ngọc Cẩm Đường là sản nghiệp của quận chúa Trường Bình, cho nên Tần thượng thư mới tới đây bắt người.
Vân Nhiễm nhướng mày, ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh, nhanh chóng nhìn Lệ Chi ở bên cạnh. Sắc mặt Lệ Chi trắng bệch, trú nhan đan chính là do nàng chế biến, chính nàng đã tự kiểm tra, có dùng một ít thảo dược chế thành dược phẩm dưỡng nhân, không ngờ bây giờ lại biến thành nhau thai.
“Quận chúa, nô tỳ đã kiểm tra, đúng thật là trú nhan đan.”
Vân Nhiễm bình tĩnh hỏi: “Sau khi ngươi kiểm tra có tận mắt nhìn những thứ này nhập kho.”
Lệ Chi lắc đầu, mặt càng trắng hơn: “Nô tỳ không có.”
Đây là sơ sót của nàng, không ngờ lại hại tới quận chúa.
Lệ Chi nhanh chóng nhìn Tần đại nhân: “Tần đại nhân, Ngọc Cẩm Đường là do nô tỳ quản lý, nếu bắt thì bắt nô tỳ đi, quận chúa nhà ta chưa từng nhúng tay vào những chuyện này.”
Sao Tần thượng thư có thể đồng ý, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể một tiểu nha hoàn gánh vác. Ngọc Cẩm Đường là của quận chúa Trường Bình, chỉ sợ nàng ta khó thoát khỏi liên quan.
Vân Nhiễm cười nhạt, nàng biết chuyện này do ai làm ra. Khẳng định do công chúa Phùng Dực, gần đây nàng vẫn sai người giám sát nhất cử nhất động của bà ta, không ngờ bà ta vẫn nhanh hơn một bước. Nữ nhân này quả là nhân vật lợi hại, nghĩ ra chiêu cũng thật độc.
Nhau thai? Ha, ha chỉ có bà mới có thể nghĩ ra.
“Quận chúa Trường Bình, xin đừng làm khó bản ban.” Tần đại nhân trầm ổn lên tiếng. Tuy rằng không muốn làm khó quận chúa, những chuyện đã xảy ra như vậy. Ông chỉ có thể phụng mệnh làm việc, về phần xử lí như thế nào hắn phải xin ý chỉ của hoàng thượng.
Vân Nhiễm không lên tiếng, đám người Sơn Trà lại gọi thất thanh: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn thượng thư bộ hình: “Mời, Tần đại nhân.”
Thượng thư bộ hình kinh ngạc, không ngờ quận chúa có thể dễ dàng đồng ý tới đại lao bộ hình, ông còn tưởng mình phải tốn công vất vả.
Tần đại nhân nhìn Vân Nhiễm thêm vài phần thiện ý, quận chúa Trường Bình thật không tệ, không biết nàng đắc tội với ai, khiến họ đem tin báo cho bông. Phải biết rằng rất nhiều hiệu thuốc đều bí mật bán nhau thai, thu được một khoản lợi nhuận khổng lồ, chỉ cần không có người bẩm báo sẽ không có chuyện gì.
Quận chúa Trường Bình đứng đầu sóng ngọn gió, trúng chiêu của tiểu nhân.
Vân Nhiễm theo thượng thư bộ hình đi ra ngoài. Vân Tử Khiếu dẫn người ngăn cản lại, âm trầm nhìn Tần thượng thư.
“Tần đại nhân, ngươi dựa vào đâu muốn bắt nữ nhi của bổn vương, việc này rõ ràng có người hãm hại, Ngọc Cẩm Đường sao có thể bán nhau thai.”
Tần đại nhân khó xử nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, không phải bản quan muốn bắt quận chúa Trường Bình, thật sự tìm thấy nhau thai trong Ngọc Cẩm Đường, mà đây là sản nghiệp của quận chúa. Cho nên ta đành phải dẫn quận chúa về.”
Vân Tử Khiếu còn muốn nói gì đó, đã bị Vân Nhiễm ngăn lại: “Phụ vương, người không cần khó xử Tần đại nhân. Người dẫn người đi điều tra Ngọc Cẩm Đường, nhất định có thể tìm ra người động tay chân, việc này không có liên quan gì đến Tần đại nhân.”
Tần đại nhân gật đầu: “Phải, không có liên quan gì đến hạ quan, Vân vương gia đừng làm khó ta, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Vân Nhiễm nhìn Tần đại nhân, nở nụ cười: “Mời Tần đại nhân đi trước.”
Khi đi qua Vân Tử Khiếu, ông không nhịn được lớn tiếng gọi: “Nhiễm Nhi.”
Thượng thư bộ hình nhanh chóng dẫn Vân Nhiễm đi trước, sợ Vân Tử Khiếu ngăn bọn họ lại.
Vân Nhiễm đi đằng trước, ánh mắt thăm thẳm nụ cười thản nhiên, hôm nay nàng đồng ý đến đại lao bộ hình, kỳ thật là muốn làm động tác giả. Nếu trưởng công chúa đã tặng nàng một phần đại lễ, nàng cũng muốn tặng cho bà một phần lễ lớn hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải chờ nữ nhân này sơ ý, sơ ý mới có thể trúng chiêu. Nàng đề phòng nữ nhân này, nữ nhân này cũng đề phòng nàng. Vân Nhiễm nở nụ cười sâu, mắt sáng như sao, đi theo thượng thư bộ hình rời khỏi vương phủ.
Vân Tử Khiếu ở phía sau nhìn Lệ Chi, âm trầm quát: “Lập tức theo bổn vương đến Ngọc Cẩm Đường, kiểm tra từ trưởng quầy cho đến tiểu nhị, triệu tập tất cả lại, bổn vương sẽ điều tra rõ rốt cuộc là người nào dám xuống tay hại nữ nhi của bổn vương. Ta tuyệt đối không tha cho kẻ này.”
Ánh mắt Vân Tử Khiếu bắn ra tia, ngoan độc, tàn nhãn, Lệ Chi nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy, vương gia.”
Vân Tử Khiếu cùng Lệ Chi tới Ngọc Cẩm Đường tìm chứng cứ, có thể đổi trú nhan đan thành nhau thai, chứng minh trong Ngọc Cẩm Đường có nội gián, bọn họ tìm được kẻ này có thể cứu được Vân Nhiễm.
Trong nhà lao bộ hình, Vân Nhiễm bị nhốt trong một phòng giam.
Tuy rằng bị nhốt, nhưng Vân Nhiễm không sốt ruột, bình tĩnh ngồi trong đó, thần thái tự nhiên. Thượng thư bộ hình nhìn quận chúa Trường Bình không thể không bội phục. Nữ nhân này có thể sánh bằng nam nhân, không, chỉ sợ còn hơn cả nam nhân, rõ ràng là tội chết, nhưng vẫn khí định thần nhàn, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra nữ nhân cũng có thể như vậy.
Có điều Vân Nhiễm không vội, người khác lại muốn điên rồi. Yến Kỳ vừa nhận được tin của Quân Hốc, lập tức dẫn theo thuộc hạ đến đại lao bộ hình. Tần đại nhân nào dám cản vị đại gia này, ngày xưa hắn phong nhã anh tuấn, bây giờ tràn ngập sát khí ánh mắt sắc bén như dao. Ánh mắt khẽ quét qua, Tần đại nhân cảm thấy cả người lạnh như băng. Yến quận vương tức giận? Chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì quận chúa Trường Bình, không phải quận vương từ hôn quận chúa sao? Bây giờ biết quận chúa bị bắt lại là người đầu tiên chạy tới.
Tần đại nhân không dám lên tiếng, Yến Kỳ chưởng quản giám sát ti. Nếu ông làm khó hắn, khẳng định hắn sẽ tìm ra sai phạm của ông, sao ông còn có thể ngồi yên trên ghế thượng thư bộ hình? Tần đại nhân toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng dẫn Yến Kỳ đến phòng giam Vân Nhiễm.
Lúc này Vân Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Yến Kỳ, liền nở nụ cười.
Yến Kỳ nhìn nàng cười ôn hòa, như được uống định tâm hoàn, xem ra Nhiễm Nhi không hoảng sợ. Hắn vừa nghe thấy nàng bị bắt liền lo lắng nàng bị kinh hãi, cho nên phi như ngựa tới đây.
Yến Kỳ nhìn Tần đại nhân, lạnh giọng quát: “Mở cửa ra.”
Tần đại nhân vung tay lên, có người nhanh chóng mở cửa nhà lao. Yến Kỳ phất tay áo đi vào, Vân Nhiễm thấy hắn đi tới, bình tĩnh đứng dậy.
Yến Kỳ kéo nàng qua kiểm tra trái phải một lần, ôn hòa nói: “Nếu nàng thiếu một sợi tóc, xem bản quận vương có lột da người nào đó không.”
Thanh âm lạnh như băng, khiến thượng thư bộ hình Tần đại nhân hoảng sợ toát mồ hôi. May mắ ông không làm khó quận chúa Trường Bình, nếu không khó bảo toàn da trên người.
Vân Nhiễm cười: “Yến Kỳ, ngươi đừng làm khó Tần đại nhân, ông cũng chỉ thi hành nhiệm vụ, hơn nữa ông cũng không làm khó ta.”
Tần đại nhân cảm kích nhìn Vân Nhiễm, quận chúa thật tốt, người chính là quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, bản quan nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này trả lại trong sạch cho người.
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói vậy cuối cùng không làm khó Tần đại nhân, nhìn bên ngoài nhà giam khẽ vỗ tay.
Vài bóng người nhanh chóng tiến vào, đi đầu là Lệ Chi, ngoài Lệ Chi còn có vài tiểu nhị cùng nhị chưởng quầy của Ngọc Cẩm Đường.
Lệ Chi vừa xuất hiện đã nhanh chóng nhìn Tần đại nhân: “Tần đại nhân, nhau thai này không liên quan đến quận chúa nhà ta. Ngọc Cẩm Đường là nô tỳ quản lí, quận chúa chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện này.”
Lệ Chi vừa nói xong, vài tiểu nhị cũng lên tiếng: “Tần đại nhân, quận chúa chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Ngọc Cẩm Đường.”
“Đúng vậy, hàng hóa đều do Lệ Chi tỷ tỷ phụ trách.”
“Sổ sách của ta đều do Lệ Chi cô nương xem”
Vài tiểu nhị cùng chưởng quầy nhìn Tần đại nhân, Lệ Chi lên tiếng: “Đại nhân, xin bắt nô tỳ lại đi, mặc cho đại nhân muốn đánh muốn giết, xin đừng làm khó quận chúa nhà chúng ta.”
Tần đại nhân khó xử, chuyện này sao có thể.
Sắc mặt Yến Kỳ u ám, hừ lạnh: “Tần đại nhân cảm thấy khó xử sao? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều tập trung về phía Lệ Chi ngươi cảm thấy cần phải giam giữ quận chúa Trường Bình sao?”
“Chuyện này.” Tần đại nhân nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt như tên bắn. Tần đại nhân run rẩy, nhanh chóng lên tiếng: “Chuyện này?”
Tần đại nhân chưa nói xong, trong nhà giam sắc mặt Vân Nhiễm đã thay đổi trừng mắt nhìn Yến Kỳ, lạnh giọng: “Làm loạn, các ngươi đang làm khó Tần đại nhân sao?”
Vân Nhiễm dứt lời, lại nhìn Lệ Chi: “Lệ Chi, ngươi ăn nói linh tinh cái gì, mau dẫn người trở về.”
“Quận chúa.”
Lệ Chi kêu lên, Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, Tần đại nhân sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Chân mày Yến Kỳ hơi xếch lên, ánh mắt cuồn cuộn sống ngầm, nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm không chịu buông ra. Cứ nghĩ đến chuyện Vân Nhiễm ở trong phòng giam, hắn đau lòng đến mất mạng.
“Nhiêm Nhi, việc này không phải do nàng làm chủ, vì sao phải ở trong nhà giam. Bản quận vương cũng không để nha hoàn của nàng ở trong này lâu, rất nhanh có thể tra ra kẻ nào bỏ nhau thai hãm hại Ngọc Cẩm Đường. Bản quận vương sẽ khiến kẻ đó vạn kiếp bất phục.”
Tần đại nhân không dàm lên tiếng, dù sao ở đây có Yến quận vương, hắn nói như thế nào thì chính là như vậy. Nếu chuyện đến tai hoàng thượng, Yến quận vương chiụ trách nhiệm.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ, thấy sự đau lòng trong mắt hắn, sắc mặt âm trầm, thái độ kiên quyết nếu nàng không rời khỏi nhà giam, hắn sẽ không đi. Nàng ở trong nhà gia, hắn sẽ ở cùng nàng, chuyện này sao có thể?
Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ, bảo hắn cúi xuống. Sau đó nói thầm bên tai hắn, Yến Kỳ nhướng mày, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ. Hóa ra Nhiễm Nhi vào đại lao là vì muốn che mắt trưởng công chúa, sau đó mạnh tay đâm một dao. Dù như vậy hắn vẫn đau lòng khi nghĩ đến cảnh Vân Nhiễm ở trong nhà giam.
Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ không có ý định rời đi, sắc mặt không khỏi âm trầm, đáy mắt phủ mây đen, lạnh lùng nhìn Yến quận vương.
“Yến Kỳ, ngươi có đi hay không, nếu không ta trở mặt với ngươi, về sau có chuyện gì, sẽ không nói với ngươi nữa?”
Vân Nhiễm uy hiếp Yến Kỳ, tim hắn run lên. Thực sự xúc động muốn đánh nha đầu kia, hắn đau lòng muốn chết, nàng còn uy hiếp hắn, nha đầu vô lương tâm. Có điều thấy nàng nghiêm túc, Yến Kỳ đành nhận mệnh thở dài.
“Được rồi, vậy ngươi ở trong này cho tốt.”
Dứt lời, Yến Kỳ nhìn Tần thượng thư, ánh mắt u ám, âm trầm: “Tần đại nhân, nếu quận chúa Trường Bình ở trong này thiếu một sợi tóc, không thiếu một sợi lông, bản quận vương liền lột da ngươi, cho ngươi về nhà làm ruộng.”
Yến Kỳ quát lạnh, khuôn mặt tinh xảo ôn nhuận như ngọc trước kia, giờ khắc này cuồng nộ mưa gió, hắn không giận được Vân Nhiễm, chẳng lẽ không thể phát tiết trên đám người này.”
Tần đại nhân vừa nghe thấy vậy, cung kinh lên tiếng: “Hạ quan sẽ chú ý đến quận chúa, quận vương yên tâm, một sợi tóc, một sợi lông cũng không thiếu.”
Vân Nhiễm hơi giật giật khóe miệng không biết nói gì, năng lực của nàng như vậy, còn am hiểu dùng độ, có người động được tóc nàng sao? Người này suy nghĩ nhiều, có điều trong lòng lại hưởng thụ cảm giác ấm áp, người ngày ngày càng sủng nàng.
Vân Nhiễm nở nụ cười vỗ tay: “Được rồi, đi thôi, nếu không trời đã sắp sáng.”
Vân Nhiễm đuổi người, Yến Kỳ nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập đau lòng, lên tiếng: “Thật sự không còn cách nào khác sao.”
Theo ý của hắn, tuyệt đối sẽ không để Vân Nhiễm ở lại, không phải là muốn đối phó trưởng công chúa sao. Để hắn đối phó là được rồi, có điều hắn hiểu tính Vân Nhiễm, nàng đã quyết định thì sẽ không thay đổi, người thỏa hiệp luôn là hắn.
Yến Kỳ khẽ vuốt đầu Vân Nhiễm lưu luyến khiến người ta ghen tị.
Tần đại nhân thở dài, hóa ra Yến quận vương thích quận chúa Trường Bình nha, vậy sao trước kia còn từ hôn nàng.
Có điều nhìn thần thái hai người ở cùng một chỗ, thật là lang có ý muội có tình.
Vân Nhiễm dục Yến Kỳ: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ta muốn ngủ một lát.”
Yến Kỳ trừng mắt nhìn Vân Nhiễm mắng một câu: “Đồ vô lương tâm.”
Nói xong hắn dẫn người rời khỏi nhà ngam, Lệ Chi không nhịn được gọi: “Quận chúa, nô tỳ.”
Lệ Chi cũng không nói hết, Vân Nhiễm đã phất tay ra lệnh: “Trở về đi, ta không có chuyện gì, tin tưởng Tần đại nhân sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Tần đại nhân gật đầu: “Bản quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ta tin có người hãm hại quận chúa.”
Lệ Chi còn muốn nói thêm gì đó, Yến Kỳ đã lạnh lùng lên tiếng: “Đi thôi.”
Hắn bước thẳng đến cửa đại lao bộ hình, sợ chính mình chỉ cần dừng lại sẽ không thể bước chân đi. Trong lòng Yến Kỳ không vui mắng trưởng công chúa cẩu huyết ngập đầu, dám tính kế hại Nhiễm Nhi, bọn họ sẽ cho bà một đao trí mạng.
Hôm sau toàn bộ Lương Thành đều biết quận chúa Trường Bình bị bắt vào nhà giam bộ hình, chuyện này lọt vào tai trưởng công chúa, bà không nhịn được cười lạnh.
“Vân Nhiễm, chẳng phải ngươi rất thông minh sao, không phải vẫn ngoan ngoãn rơi vào bẫy của ta sao, bây giờ bản cung sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Trưởng công chúa nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Dao Nhi mẫu thân đang báo thù cho con, chờ mẫu thân, rất nhanh ta sẽ khiến nữ nhân này cùng đi với con, con sẽ không cô đơn.
Công chúa Phùng Dực rất muốn nhìn Vân Nhiễm, tự cho mình thông minh, bà muốn xem nữ nhân này còn có thể vênh váo tự cao nữa không,
“Đi, theo bản cung đến nhà giam bộ hình một chuyến.”
Trong nhà giam bộ hình, Vân Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy có tiếng bước chân, nàng không mở mắt chỉ đạm mạc lên tiếng: “Trưởng công chúa đến chúc mừng ta sao?”
Trưởng công chúa đứng ngoài nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngục, vốn tưởng nhìn thấy một nữ nhân thê thảm mất hồn mất ví, không ngờ lại thấy nàng ta khí định thần nhàn, không thèm để ý đến mình. Thần thái này khiến trưởng công chúa phẫn nộ, nữ nhân này hại chết nữ nhi của bà, sao có thể thanh thản như vậy.
“Vân Nhiễm, ngươi bình tĩnh thì đã sao, bản cung muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để thoát thân, ta tin rất nhanh ngươi sẽ đi cùng Dao Nhi.”
Trưởng công chúa cười lạnh, Vân Nhiễm từ từ mở mắt, ánh mắt trong như nước, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Trưởng công chúa thật lợi hại, bản quận chúa được lĩnh giáo.”
“Ngươi cho rằng, bản cung chỉ có thủ đoạn như vậy sao? Ngươi cũng quá coi thường ta, chỉ bằng chuyện nhau thai ta sợ chưa đủ đẩy ngươi vào chỗ chết, nhưng còn chuyện khác lại có thể.”
Trưởng công chúa ngửa mặt lên trời cười, đắc ý, không thèm để ý đến Vân Nhiễm xoay người rời đi,
Ánh mắt Vân Nhiễm ở phía sau hơi mị lên, bắn ra hàn khí sắc bén.
….
Màn đêm buông xuống, trên đường chính Lương Thành, có một con ngựa phi nước đại tới trước cửa hành, người cưỡi ngựa nhanh chóng giơ cao thư, quát lớn: “Tin khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm, mau mở cửa thành.”
Cửa thành nhanh chóng được mở ra, ngựa phi nhanh thẳng về phía hoàng cung. Có người thông báo cho Sở Dật Kỳ.
Sở Dật Kỳ nhanh chóng mặc quần áo dẫn theo Hứa An lên điện.
“Hoàng thượng, tin khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm cho tri phủ Thanh Châu sai người đưa đến.”
Sở Dật Kỳ phất tay để Hứa An đưa thư lên.
“Thanh Châu có dị tượng, khai quật được một bước tượng ngọc, hình nữ tử, có người nhận ra rất giống với quận chúa Trường Bình, phía trên tượng còn viết, Đại Vân Sở Hưng.”
Ba ngày sau hoàng thượng giao quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân cho Định vương Sở Dật Lâm. Trong ngoài Lương Thành ồ lên kinh ngạc, mọi người đều nghĩ hoàng thượng sẽ nắm giữ Kinh Vệ Quân, không ngờ thái hậu vừa ra mặt, hoàng thượng lại giao quyền cho Định vương, đây là hiếu thuận của hoàng đế sao?
Trong cung.
Thái hậu nương nương đang tươi cười, tao nhã thưởng trà, ánh mắt sắc bén nhìn Định vương đang quỳ.
Sở Dật Lâm nhanh chóng dập đầu cảm tạ thái hậu: “Tạ ơn mẫu hậu, không ngờ mẫu hậu vừa ra mặt, hoàng huynh lại lập tức đồng ý, vẫn là mẫu hậu lợi hại.”
Sở Dật Lâm cũng không rõ trong đó có ẩn tình gì, theo lý mà nói hoàng huynh sẽ không dễ dàng giao Kinh Vệ Quân.
Thái hậu khẽ cười, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn con trai đang quỳ, đừng tưởng bà không biết tính toán trong lòng hắn, thái hâu buông chén trà cảnh cáo Sở Dật Lâm.
“Tốt nhất ngươi đừng đánh chủ ý khác, ai gia giúp ngươi một lần cũng không có lần thứ hai.”
Thái hậu nghiêm khắc, trong mắt Sở Dật Lâm lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng không nghĩ như vậy. Dựa vào cái gì cả đời hắn phải núp dưới bóng hoàng huynh, quan trọng nhất là cho dù hắn không làm, hoàng huynh cũng không nghĩ như vậy.
Khuôn mặt cương nghị của Định vương tràn đầy ý cười, cung kính nói: “Nhi thần đã hiểu, xin mẫu hậu yên tâm.”
Thái hậu gật đầu, bà cũng biết đứa con này nghe không lọt tai lời của bà, nhưng bà còn một ngày sẽ không chó phép hắn làm vậy.
“Được rồi, ngươi lui ra đi, ai gia mệt mỏi.”
“Nhi thần cáo lui.” Sở Dật Lâm đứng dậy lui ra ngoài, vẻ mặt cười cười, bây giờ hắn rất muốn tới nhìn hoàng huynh tức giận. Nhưng ngẫm lại vẫn từ bỏ ý định, tránh người nào đó thẹn quá hóa giận lại thu hồi Kinh vệ Quân, sắp tới hắn vẫn nên ít lượn lờ trước mặt người nào đó, Định vương quyết định rồi rời đi.
…
Hoa viên phủ Vân vương, sắc hồng vây thành một hình tròn, không một bóng người, chỉ thấy sắc hoa rực rỡ. Từ xa nhìn lại, cả hoa viên giống như một đóa hoa khổng lồ, tỏa ra sắc màu chói lóa, đẹp mắt.
Các đó không xa trên hành lang có hai bóng hình đang dừng lại, nhìn trộm một người đang luyện kiếm. Nữ tử đi đầu ngơ ngác nhìn, hơn nửa ngày trời vẫn không có phản ứng, mắt sáng rực, tim đập nhanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đang múa kiếm.
Ngưới đứng trên hành lang chính là tiểu thư phủ Vũ An hầu Hạ Tuyết Dĩnh. Nàng ta muốn tới tìm Vân Nhiễm, không ngờ lúc đi qua hoa viên lại nhìn thấy Vân Tử Khiếu đang luyện kiếm, Hạ Tuyết Dĩnh vẫn luôn sùng bái nam nhân như vậy, trầm ổn có mị lực, không giống nam nhân trẻ tuổi ngây thơ thiếu thành thục.
Trên hành lang dài một người say sưa múa kiếm, một người si mê đứng nhìn, xung quanh cực kì im lặng.
Trong triều rảnh rỗi, Vân Tử Khiếu được thảnh thơi, hôm nay nổi hứng múa kiếm ở hoa viên, không ngờ lại có người nhìn thấy, còn khắc sâu vào trong đầu. Hạ Tuyết Dĩnh si ngốc nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo, phóng khoáng đầy mị lực. Đến tận khi Vân Tử Khiếu múa kiếm xong nàng mới thu hồi tầm mắt, vỗ tay vui sướng.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng nhìn lại, thấy Hạ Tuyết Dĩnh, ngũ quan tuấn mỹ hiện lên vẻ ôn hòa, Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu của Nhiễm Nhi, nàng có vẻ rất thích nha đầu này.
Vân Tử Khiếu nhận khăn tay từ hạ nhân vừa lau mồ hôi vừa đi tới.
“Hạ tiểu thư tới tìm Nhiễm Nhi sao?”
Hạ Tuyết Dĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu, ngũ quan rõ ràng, làn da sáng bóng, gương mặt vì mới múa kiếm xong hiện lên vẻ hồng hào, đôi mắt dài, đồng tử sáng bóng, mị hoặc nhu tình, khiến tim nàng đập nhanh vài nhịp, hơn nữa lúc ông tới gần, một mùi hương nam tính quanh quẩn quanh chóp mũi khiến nàng có cảm giác lâng lâng. Tim Hạ Tuyết Dĩnh đập nhanh hơn, thấy Vân Tử Khiếu đã tới gần, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Đúng vậy, vương gia đang luyện kiếm sao?”
“Umh, hôm nay thời tiết không tệ, bổn vương nhất thời cao hứng, liền múa một bài, hi vọng không khiến Hạ tiểu thư chê cười.”
Giọng Vân Tử Khiếu trầm ổn hữu lực, lộ ra sự mạnh mẽ bá đạo khác với sự trong trẻo của nam nhân bình thường.
Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy điểm nào trên người ông cũng vô cùng tốt, thấy Vân Tử Khiếu khiêm tốn như vậy, Hạ Tuyết Dĩnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ông: “Vương gia quá khiêm tốn, Tuyết Dĩnh thấy kiếm pháp của vương gia rất lợi hại, chỉ thấy kiếm không thấy người.”
Tuy rằng Tuyết Dĩnh không có võ công, nhưng từng nhìn qua phụ thân Vũ An hầu luyện kiếm, có điều kiếm pháp của người không thể so sánh với vương gia, khác xa nhau một trời một vực.
“Ha, ha, ngươi còn có lương tâm hơn nha đầu Nhiễm Nhi.”
Vân Tử Khiếu nhướng mày, lúc nhắc đến Vân Nhiễm, trong mắt có một niềm tự hào.
Hạ Tuyết Dĩnh vừa nhìn đã hiểu, không nhịn được cười rộ lên: “Vương gia, ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra lại rất thương Nhiễm Nhi, có đúng không?”
Hạ Tuyết Dĩnh khẽ cười nhìn Vân Tử Khiếu, mắt sáng lấp lánh như hai viên đá quý, ông cũng cười: “Tiểu nha đầu, ngươi thật thông minh, không tệ, Nhiễm Nhi có người bằng hữu như vậy, bổn vương cũng thấy vui mừng, ngươi đi tìm nàng chơi đi, ta còn có việc.”
Nói xong Vân Tử Khiếu tung khăn tay cho người hầu gọn gàng nhảy ra khỏi hành lang đi ra ngoài.
Hạ Tuyết Dĩnh đứng ở phía sau si ngốc nhìn bóng dáng thẳng như tùng, hai má đỏ rực.
Người khác không nhìn thấy, nhưng nha hoàn bên người nàng lại nhìn thấy rất rõ, không khỏi hoảng sợ. Không thể nào, có khi nào tiểu thư thích Vân vương gia. Tuy rằng vương gia là mỹ nam tử, rất có mị lực, nhưng ông là phụ thân của quận chúa Trường Bình. Tiểu thư cùng quận chúa bằng tuổi, lại là bằng hữu tốt, nàng thích Vân vương gia, hình như không được ổn cho lắm. Huống hồ tuổi vương gia lớn hơn nàng nhiều, hầu gia nhất định sẽ phản đối.
Tiểu nha hoàn Anh Nhi nhanh chóng kéo tiểu thư nhà mình đi thẳng đến viện Như Hương.
Đến khi vào viện, thấy Vân Nhiễm, mặt Hạ Tuyết Dĩnh vẫn còn ngơ ngẩn, hai má đỏ hồng, Vân Nhiễm thấy kì lạ nên hỏi.
“Tuyết Dĩnh, ngươi làm sao vậy? Hình như sắc mặt không được tốt lắm.”
Vân Nhiễm đứng dậy đến bên cạnh Hạ Tuyết Dĩnh cầm tay nàng, bị độ nóng trong tay làm hoảng sợ, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Dù nhiệt độ hơi cao nhưng mạch tượng bình thường.
Hạ Tuyết Dĩnh từ từ bình tĩnh lại, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, ý thức được mình có chút thất thố, ngượng ngùng rút tay về: “Nhiễm Nhi, ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Vân Nhiễm gật đầu nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây.”
“Ta tới tìm ngươi, muốn hỏi xem, dạo này trưởng công chúa có ra tay đối phó với ngươi không, ta lo lắng ngươi bị bà trả thù.”
Vân Nhiễm lắc đầu, Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy kỳ quái: “Lúc ở linh đường của quận chúa Minh Tuệ, trưởng công chúa hận ngươi như vậy, sao lại không ra tay. Bất luận thế nào ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, ta nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy lo lắng, nhưng lại không có cách giúp ngươi.”
Hạ Tuyết Dĩnh buồn bã nói, Vân Nhiễm kéo tay nàng: “Được rồi, ngươi cũng đừng tự trách, ta sẽ cẩn thận, không rơi vào bẫy của nữ nhân này, hơn nữa gần đây ta cũng đang nghĩ cách đối phó với bà tà. Dù sao cũng là kẻ thù, ta không thể ngồi yên chờ chết.”
“Uh, vậy ngươi cẩn thận một chút, trăm ngàn lần phải để ý. Trưởng công chúa cũng không giống người thường, ngươi biết không? Ta nghe mẫu thân nói, trưởng công chúa đã trải qua tam đại vương triều, mỗi đời đế vương đều rất thích bà, đủ thấy bà có bao nhiêu khôn khéo, hơi sơ ý sẽ lọt vào cạm bẫy của bà.”
Trải qua ba đời vua vẫn được sủng ái, Vân Nhiễm cũng có chút kinh ngạc, xem ra nàng không thể ngồi yên chờ chết. Nên chủ động nghĩ cách thoát ra, thù hận của nữ nhân này với nàng quá sâu sắc, không thể hóa giải.
Vân Nhiễm có chút đăm chiêu, Hạ Tuyết Dĩnh ngồi bên cạnh nàng nhớ tới Vân Tử Khiếu, ánh mắt sáng rực, nhỏ giọng hỏi: “Nhiễm Nhi, ngươi nói xem phụ thân ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
Vân Nhiễm chớp mi: “Không biết.”
Hạ Tuyết Dĩnh hơi thất vọng, còn nói thêm: “Nhiễm Nhi, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không.”
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Có chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Có thể hỏi giúp ta xem phụ vương ngươi thích dạng nữ nhân như thế nào?”
Hạ Tuyết Dĩnh vừa nói xong, tiểu nha hoàn Anh Nhi hét lên: “Tiểu thư.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, lại nhìn Anh Nhi đang trắng bệch mặt, có chút hiểu ra vấn đề. Hạ Tuyết Dĩnh có ý với phụ vương, không thể nào, Vân Nhiễm mở to mắt, có chút chết lặng.
“Tuyết Dĩnh, sẽ không như ta nghĩ chứ, ngươi thích phụ vương, ông là một lão già, ngươi thích ông làm gì.”
Vân Nhiễm nói, dù sao trong mắt nàng, con gái đã lớn như vậy thì chính là lão già.
Hạ Tuyết Dĩnh lập tức phản đối: “Nhiễm Nhi, phụ vương ngươi ssao có thể già, vừa anh tuấn, năng lực lại tốt, tốt hơn nhiều so với đám thanh niên tiểu tử, hắn không phải là lão già.”
Vân Nhiễm không nhịn được rên rỉ: “Nương của ta ơi, thật sự là vậy sao? Tuyết Dĩnh.”
Hạ Tuyết Dĩnh thẹn thùng nhìn Vân Nhiễm, nắm tay nàng: “Nhiễm Nhi, ngươi giúp ta đi.”
Tiểu nha hoàn Anh Nhi ở bên cạnh nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu thư, ngươi đừng nói lung tung lão gia cùng phu nhân sẽ không đồng ý.”
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, nghiêm túc: “Tuyết Dĩnh, ngươi vẫn nên nghĩ lại đi, tuy rằng phụ vương ta có mị lực, nhưng không thể phủ nhận tuổi tác ông đã lớn. Ngươi xem con gái ông đã lớn bằng ngươi, ngươi gả cho ông không thấy thiệt thòi sao?”
Nếu đổi lại là nữ nhân khác, Vân Nhiễm còn có thể chấp nhận vì người kia nàng không quen biết, chỉ cần phụ vương thích là được, nhưng Hạ Tuyết Dĩnh là bằng hữu của nàng, bông nhiên biến thành kế mẫu, khiến nàng hơi khó chấp nhận. Hơn nữa Vân Nhiễm cảm thấy tiểu nha đầu Hạ Tuyết Dĩnh chỉ si mê nhất thời, chờ thêm một thời gian nữa nàng sẽ quên.
Nhưng Vân Nhiễm nghĩ như vậy, khồng nghĩa Hạ Tuyết Dĩnh cũng nghĩ như vậy.
Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy Vân Tử Khiếu chính là nam nhân nàng muốn tìm. Tới bây giờ nàng chưa từng động lòng với nam nhân, bây giờ gặp Vân Tử Khiếu, tim lại đập nhanh, thở dồn dập, chẳng lẽ không phải là thích sao? Nàng thích ai, dĩ nhiên phải gả cho người đó.
“Nhiễm Nhi ta thích ông ấy, ngươi giúp ta đi.”
Hạ Tuyết Dĩnh lay lay tay Vân Nhiễm. Vân Nhiễm toát mồ hôi, nếu như Hạ Tuyết Dĩnh gả cho phụ vương, rảnh rỗi liền làm nũng với nàng, có phải là quá kỳ dị không.
Có điều thấy nữ nhân này kiên trì, Vân Nhiễm đành phải tạm thời đáp ứng nàng.
“Được rồi, ta sẽ giúp ngươi hỏi ý ông.”
“Nhiễm Nhi thật tốt.” Hạ Tuyết Dĩnh nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, còn chân thành nói: “Nhiễm Nhi, ngươi không thấy ta gả cho phụ phương ngươi rất có lợi sao? Ta thích ngươi, yêu ngươi, về sau nhà chồng khi dễ ngươi, ta có thể ra mặt, như vậy không phải tốt sao?”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, gõ gõ đầu nàng: “Ngươi cho rằng người khác có thể dễ dàng bắt nạt ta sao, ngươi nói xem nếu như ngươi gả đến vương phủ trong này toàn rắn rết, ngươi đối phó được sao, ngoài ta ra còn có Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết cũng là người khó đối phó.”
Tuy rằng gần đây hai người an phận thử thường, nhưng không có nghĩa là các nàng không đối phó với tân vương phi vào cửa.
Ngoại trừ hai người này, còn có một lão vương phi bị trúng gió. Bà ta vẫn luôn muốn cho nữ nhân Nguyễn gia làm Vân vương phi, nếu Hạ Tuyết Dĩnh chiếm vị trí, bà có thể bắt nàng ta đi hài nhỏ. Ngoại trừ những người này còn có Hạ di nương, tuy nàng vẫn bất động, ra vẻ an phận, nhưng Vân Nhiễm biết không chó nào không cắn người, ai dám đảm bảo một ngày nào đó nàng ta sẽ hung hăng cắn cho ngươi một nhát.
Vân Nhiễm thật sự thấy Hạ Tuyết Dĩnh gả vào cửa không phải là chuyện tốt.
Hạ Tuyết Dĩnh tròn mắt, nhớ tới Vân Tử Khiếu, còn nghiêm túc nói: “Ta nghĩ mình có thể ứng phó, ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của ra. Kỳ thật ta rất có phong thái của nữ chủ nhân, gần đây mẫu thân ta bị bệnh, phủ Vũ An hầu đều do ta xử ý, Nhiễm Nhi từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta quản gi, chỉ là ta lười làm thôi. Có điều vì vương gia ta nguyện ý làm những chuyện này.”
Vân Nhiễm bất lực, nha đầu này dầu muối đều không thấm, như nàng ta nói, đây là tự tìm đau khổ.
“Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy, quay về ta sẽ hỏi ý phụ vương cho ngươi.”
Vân Nhiễm bất đắc dĩ nói, trong phòng khách viện Như Hương, những người khác đều không biết nói gì, đang suy nghĩ không hiểu sao vị chủ tử này lại nhìn trúng Vân Tử Khiếu.
Buổi chiều, Hạ Tuyết Dĩnh ở lại một lúc lâu rồi mới rời đi, Vân Nhiễm cùng nàng đi dạo trong vương phủ cả nửa ngày. Nàng ta tưởng ở trong vương phủ có thể tình cở gặp Vân Tử Khiếu, đáng tiếc vương gia đã có việc đi ra ngoài. Hạ đại tiểu thư cũng đành thất vọng ra về.
Tuy Vân Nhiễm không tán thành Hạ Tuyết Dĩnh gả cho phụ vương, những nếu hai người bọn họ có tình cảm với nhau, nàng sẽ không ngăn cản, xem ra nàng cần tìm thời gian thích hợp thăm dò ý của phụ vương.
Ban đêm, phủ Vân vương một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ thị vệ đi tuần ra, những người khác đều đang yên giấc ngủ.
Đột nhiên có tiếng bính lính đập cửa, tiếng vang chói tai, quản gia nhanh chóng dẫn người chạy ra mở cửa. Không ngờ một đội binh mã mạnh mẽ tiến vào, dẫn đầu là Tần đại nhân thượng thư bộ hình. Vừa xông vào Tần đại nhân đã nhanh chóng quát hỏi quản gia: “Quận chúa Trường Bình ở chỗ nào.”
Quản gia giật mình, không biết có chuyện gì xảy ra, thượng thư bộ hình đích thân dẫn người tới bắt quận chúa.
Quản gia vừa suy nghĩ vừa dẫn người đến viện Như Hương.
Động tĩnh bên này kinh động tới các mọi người trong phủ Vân vương. Mọi người đều thức dậy xem đã xảy ra chuyện gì.
Vân Tử Khiếu dẫn theo vài thuộc hạ đi thẳng tới viện Như Hương.
Vô số ánh đuốc sáng rực cả viện Như Hương. Vân Nhiễm dẫn theo ba nha hoàn nhợt nhạt bước ra ngoài nhìn Tần đại nhân.
“Tần đại nhân đang làm gì vậy?”
“Quận chúa Trường Bình, chúng ta điều tra ra hiệu thuốc Ngọc Cẩm Đường có nhau thai, xin quận chúa đến bộ hình một chuyến.”
Nhau thai cùng với máu của trẻ sơ sinh chế thành một loại đan dược dưỡng nhan, đây là cấm dược ở Đại Tuyên. Quả thật nhau thai có công dụng dưỡng nhan, rất nhiều người mua để dùng. Ban đầu có người dùng thảo dược cùng nhau thai của động vât để chế tạo nhau thai, sau vì thấy có lợi lớn, nhiều người trực tiếp giết hại phụ nữ có thai để lấy cuống rốn chế tạo nhau thai, đã chết rất nhiều người. Vụ án gây chấn động Đại Tuyên, hoàng đế Đại Tuyên lúc bấy giờ liền giận dữ hạ lệnh, từ nay về sau không cho phép bất cứ kẻ nào bán nhau thai, nếu phát hiện sẽ bắt vào đại lao dùng cực hình.
Lúc quan viên nhận được tin báo, hiệu thuốc Ngọc Cẩm Đường của quận chúa Trường Bình lén bán nhau thai. Thượng thư bộ hình sai người bao vây Ngọc Cẩm Đường, khống chế mọi người để điều tra, sau khi kiểm tra phát hiện trong một loại thuốc trú nhan đan có chứa nhau thai.
Ngọc Cẩm Đường là sản nghiệp của quận chúa Trường Bình, cho nên Tần thượng thư mới tới đây bắt người.
Vân Nhiễm nhướng mày, ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh, nhanh chóng nhìn Lệ Chi ở bên cạnh. Sắc mặt Lệ Chi trắng bệch, trú nhan đan chính là do nàng chế biến, chính nàng đã tự kiểm tra, có dùng một ít thảo dược chế thành dược phẩm dưỡng nhân, không ngờ bây giờ lại biến thành nhau thai.
“Quận chúa, nô tỳ đã kiểm tra, đúng thật là trú nhan đan.”
Vân Nhiễm bình tĩnh hỏi: “Sau khi ngươi kiểm tra có tận mắt nhìn những thứ này nhập kho.”
Lệ Chi lắc đầu, mặt càng trắng hơn: “Nô tỳ không có.”
Đây là sơ sót của nàng, không ngờ lại hại tới quận chúa.
Lệ Chi nhanh chóng nhìn Tần đại nhân: “Tần đại nhân, Ngọc Cẩm Đường là do nô tỳ quản lý, nếu bắt thì bắt nô tỳ đi, quận chúa nhà ta chưa từng nhúng tay vào những chuyện này.”
Sao Tần thượng thư có thể đồng ý, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể một tiểu nha hoàn gánh vác. Ngọc Cẩm Đường là của quận chúa Trường Bình, chỉ sợ nàng ta khó thoát khỏi liên quan.
Vân Nhiễm cười nhạt, nàng biết chuyện này do ai làm ra. Khẳng định do công chúa Phùng Dực, gần đây nàng vẫn sai người giám sát nhất cử nhất động của bà ta, không ngờ bà ta vẫn nhanh hơn một bước. Nữ nhân này quả là nhân vật lợi hại, nghĩ ra chiêu cũng thật độc.
Nhau thai? Ha, ha chỉ có bà mới có thể nghĩ ra.
“Quận chúa Trường Bình, xin đừng làm khó bản ban.” Tần đại nhân trầm ổn lên tiếng. Tuy rằng không muốn làm khó quận chúa, những chuyện đã xảy ra như vậy. Ông chỉ có thể phụng mệnh làm việc, về phần xử lí như thế nào hắn phải xin ý chỉ của hoàng thượng.
Vân Nhiễm không lên tiếng, đám người Sơn Trà lại gọi thất thanh: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn thượng thư bộ hình: “Mời, Tần đại nhân.”
Thượng thư bộ hình kinh ngạc, không ngờ quận chúa có thể dễ dàng đồng ý tới đại lao bộ hình, ông còn tưởng mình phải tốn công vất vả.
Tần đại nhân nhìn Vân Nhiễm thêm vài phần thiện ý, quận chúa Trường Bình thật không tệ, không biết nàng đắc tội với ai, khiến họ đem tin báo cho bông. Phải biết rằng rất nhiều hiệu thuốc đều bí mật bán nhau thai, thu được một khoản lợi nhuận khổng lồ, chỉ cần không có người bẩm báo sẽ không có chuyện gì.
Quận chúa Trường Bình đứng đầu sóng ngọn gió, trúng chiêu của tiểu nhân.
Vân Nhiễm theo thượng thư bộ hình đi ra ngoài. Vân Tử Khiếu dẫn người ngăn cản lại, âm trầm nhìn Tần thượng thư.
“Tần đại nhân, ngươi dựa vào đâu muốn bắt nữ nhi của bổn vương, việc này rõ ràng có người hãm hại, Ngọc Cẩm Đường sao có thể bán nhau thai.”
Tần đại nhân khó xử nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, không phải bản quan muốn bắt quận chúa Trường Bình, thật sự tìm thấy nhau thai trong Ngọc Cẩm Đường, mà đây là sản nghiệp của quận chúa. Cho nên ta đành phải dẫn quận chúa về.”
Vân Tử Khiếu còn muốn nói gì đó, đã bị Vân Nhiễm ngăn lại: “Phụ vương, người không cần khó xử Tần đại nhân. Người dẫn người đi điều tra Ngọc Cẩm Đường, nhất định có thể tìm ra người động tay chân, việc này không có liên quan gì đến Tần đại nhân.”
Tần đại nhân gật đầu: “Phải, không có liên quan gì đến hạ quan, Vân vương gia đừng làm khó ta, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Vân Nhiễm nhìn Tần đại nhân, nở nụ cười: “Mời Tần đại nhân đi trước.”
Khi đi qua Vân Tử Khiếu, ông không nhịn được lớn tiếng gọi: “Nhiễm Nhi.”
Thượng thư bộ hình nhanh chóng dẫn Vân Nhiễm đi trước, sợ Vân Tử Khiếu ngăn bọn họ lại.
Vân Nhiễm đi đằng trước, ánh mắt thăm thẳm nụ cười thản nhiên, hôm nay nàng đồng ý đến đại lao bộ hình, kỳ thật là muốn làm động tác giả. Nếu trưởng công chúa đã tặng nàng một phần đại lễ, nàng cũng muốn tặng cho bà một phần lễ lớn hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải chờ nữ nhân này sơ ý, sơ ý mới có thể trúng chiêu. Nàng đề phòng nữ nhân này, nữ nhân này cũng đề phòng nàng. Vân Nhiễm nở nụ cười sâu, mắt sáng như sao, đi theo thượng thư bộ hình rời khỏi vương phủ.
Vân Tử Khiếu ở phía sau nhìn Lệ Chi, âm trầm quát: “Lập tức theo bổn vương đến Ngọc Cẩm Đường, kiểm tra từ trưởng quầy cho đến tiểu nhị, triệu tập tất cả lại, bổn vương sẽ điều tra rõ rốt cuộc là người nào dám xuống tay hại nữ nhi của bổn vương. Ta tuyệt đối không tha cho kẻ này.”
Ánh mắt Vân Tử Khiếu bắn ra tia, ngoan độc, tàn nhãn, Lệ Chi nhanh chóng lên tiếng: “Đúng vậy, vương gia.”
Vân Tử Khiếu cùng Lệ Chi tới Ngọc Cẩm Đường tìm chứng cứ, có thể đổi trú nhan đan thành nhau thai, chứng minh trong Ngọc Cẩm Đường có nội gián, bọn họ tìm được kẻ này có thể cứu được Vân Nhiễm.
Trong nhà lao bộ hình, Vân Nhiễm bị nhốt trong một phòng giam.
Tuy rằng bị nhốt, nhưng Vân Nhiễm không sốt ruột, bình tĩnh ngồi trong đó, thần thái tự nhiên. Thượng thư bộ hình nhìn quận chúa Trường Bình không thể không bội phục. Nữ nhân này có thể sánh bằng nam nhân, không, chỉ sợ còn hơn cả nam nhân, rõ ràng là tội chết, nhưng vẫn khí định thần nhàn, thật khiến người ta được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra nữ nhân cũng có thể như vậy.
Có điều Vân Nhiễm không vội, người khác lại muốn điên rồi. Yến Kỳ vừa nhận được tin của Quân Hốc, lập tức dẫn theo thuộc hạ đến đại lao bộ hình. Tần đại nhân nào dám cản vị đại gia này, ngày xưa hắn phong nhã anh tuấn, bây giờ tràn ngập sát khí ánh mắt sắc bén như dao. Ánh mắt khẽ quét qua, Tần đại nhân cảm thấy cả người lạnh như băng. Yến quận vương tức giận? Chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì quận chúa Trường Bình, không phải quận vương từ hôn quận chúa sao? Bây giờ biết quận chúa bị bắt lại là người đầu tiên chạy tới.
Tần đại nhân không dám lên tiếng, Yến Kỳ chưởng quản giám sát ti. Nếu ông làm khó hắn, khẳng định hắn sẽ tìm ra sai phạm của ông, sao ông còn có thể ngồi yên trên ghế thượng thư bộ hình? Tần đại nhân toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng dẫn Yến Kỳ đến phòng giam Vân Nhiễm.
Lúc này Vân Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Yến Kỳ, liền nở nụ cười.
Yến Kỳ nhìn nàng cười ôn hòa, như được uống định tâm hoàn, xem ra Nhiễm Nhi không hoảng sợ. Hắn vừa nghe thấy nàng bị bắt liền lo lắng nàng bị kinh hãi, cho nên phi như ngựa tới đây.
Yến Kỳ nhìn Tần đại nhân, lạnh giọng quát: “Mở cửa ra.”
Tần đại nhân vung tay lên, có người nhanh chóng mở cửa nhà lao. Yến Kỳ phất tay áo đi vào, Vân Nhiễm thấy hắn đi tới, bình tĩnh đứng dậy.
Yến Kỳ kéo nàng qua kiểm tra trái phải một lần, ôn hòa nói: “Nếu nàng thiếu một sợi tóc, xem bản quận vương có lột da người nào đó không.”
Thanh âm lạnh như băng, khiến thượng thư bộ hình Tần đại nhân hoảng sợ toát mồ hôi. May mắ ông không làm khó quận chúa Trường Bình, nếu không khó bảo toàn da trên người.
Vân Nhiễm cười: “Yến Kỳ, ngươi đừng làm khó Tần đại nhân, ông cũng chỉ thi hành nhiệm vụ, hơn nữa ông cũng không làm khó ta.”
Tần đại nhân cảm kích nhìn Vân Nhiễm, quận chúa thật tốt, người chính là quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, bản quan nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này trả lại trong sạch cho người.
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói vậy cuối cùng không làm khó Tần đại nhân, nhìn bên ngoài nhà giam khẽ vỗ tay.
Vài bóng người nhanh chóng tiến vào, đi đầu là Lệ Chi, ngoài Lệ Chi còn có vài tiểu nhị cùng nhị chưởng quầy của Ngọc Cẩm Đường.
Lệ Chi vừa xuất hiện đã nhanh chóng nhìn Tần đại nhân: “Tần đại nhân, nhau thai này không liên quan đến quận chúa nhà ta. Ngọc Cẩm Đường là nô tỳ quản lí, quận chúa chưa bao giờ nhúng tay vào những chuyện này.”
Lệ Chi vừa nói xong, vài tiểu nhị cũng lên tiếng: “Tần đại nhân, quận chúa chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Ngọc Cẩm Đường.”
“Đúng vậy, hàng hóa đều do Lệ Chi tỷ tỷ phụ trách.”
“Sổ sách của ta đều do Lệ Chi cô nương xem”
Vài tiểu nhị cùng chưởng quầy nhìn Tần đại nhân, Lệ Chi lên tiếng: “Đại nhân, xin bắt nô tỳ lại đi, mặc cho đại nhân muốn đánh muốn giết, xin đừng làm khó quận chúa nhà chúng ta.”
Tần đại nhân khó xử, chuyện này sao có thể.
Sắc mặt Yến Kỳ u ám, hừ lạnh: “Tần đại nhân cảm thấy khó xử sao? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều tập trung về phía Lệ Chi ngươi cảm thấy cần phải giam giữ quận chúa Trường Bình sao?”
“Chuyện này.” Tần đại nhân nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Yến Kỳ lạnh như băng, ánh mắt như tên bắn. Tần đại nhân run rẩy, nhanh chóng lên tiếng: “Chuyện này?”
Tần đại nhân chưa nói xong, trong nhà giam sắc mặt Vân Nhiễm đã thay đổi trừng mắt nhìn Yến Kỳ, lạnh giọng: “Làm loạn, các ngươi đang làm khó Tần đại nhân sao?”
Vân Nhiễm dứt lời, lại nhìn Lệ Chi: “Lệ Chi, ngươi ăn nói linh tinh cái gì, mau dẫn người trở về.”
“Quận chúa.”
Lệ Chi kêu lên, Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, Tần đại nhân sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Chân mày Yến Kỳ hơi xếch lên, ánh mắt cuồn cuộn sống ngầm, nhanh chóng kéo tay Vân Nhiễm không chịu buông ra. Cứ nghĩ đến chuyện Vân Nhiễm ở trong phòng giam, hắn đau lòng đến mất mạng.
“Nhiêm Nhi, việc này không phải do nàng làm chủ, vì sao phải ở trong nhà giam. Bản quận vương cũng không để nha hoàn của nàng ở trong này lâu, rất nhanh có thể tra ra kẻ nào bỏ nhau thai hãm hại Ngọc Cẩm Đường. Bản quận vương sẽ khiến kẻ đó vạn kiếp bất phục.”
Tần đại nhân không dàm lên tiếng, dù sao ở đây có Yến quận vương, hắn nói như thế nào thì chính là như vậy. Nếu chuyện đến tai hoàng thượng, Yến quận vương chiụ trách nhiệm.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ, thấy sự đau lòng trong mắt hắn, sắc mặt âm trầm, thái độ kiên quyết nếu nàng không rời khỏi nhà giam, hắn sẽ không đi. Nàng ở trong nhà gia, hắn sẽ ở cùng nàng, chuyện này sao có thể?
Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ, bảo hắn cúi xuống. Sau đó nói thầm bên tai hắn, Yến Kỳ nhướng mày, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ. Hóa ra Nhiễm Nhi vào đại lao là vì muốn che mắt trưởng công chúa, sau đó mạnh tay đâm một dao. Dù như vậy hắn vẫn đau lòng khi nghĩ đến cảnh Vân Nhiễm ở trong nhà giam.
Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ không có ý định rời đi, sắc mặt không khỏi âm trầm, đáy mắt phủ mây đen, lạnh lùng nhìn Yến quận vương.
“Yến Kỳ, ngươi có đi hay không, nếu không ta trở mặt với ngươi, về sau có chuyện gì, sẽ không nói với ngươi nữa?”
Vân Nhiễm uy hiếp Yến Kỳ, tim hắn run lên. Thực sự xúc động muốn đánh nha đầu kia, hắn đau lòng muốn chết, nàng còn uy hiếp hắn, nha đầu vô lương tâm. Có điều thấy nàng nghiêm túc, Yến Kỳ đành nhận mệnh thở dài.
“Được rồi, vậy ngươi ở trong này cho tốt.”
Dứt lời, Yến Kỳ nhìn Tần thượng thư, ánh mắt u ám, âm trầm: “Tần đại nhân, nếu quận chúa Trường Bình ở trong này thiếu một sợi tóc, không thiếu một sợi lông, bản quận vương liền lột da ngươi, cho ngươi về nhà làm ruộng.”
Yến Kỳ quát lạnh, khuôn mặt tinh xảo ôn nhuận như ngọc trước kia, giờ khắc này cuồng nộ mưa gió, hắn không giận được Vân Nhiễm, chẳng lẽ không thể phát tiết trên đám người này.”
Tần đại nhân vừa nghe thấy vậy, cung kinh lên tiếng: “Hạ quan sẽ chú ý đến quận chúa, quận vương yên tâm, một sợi tóc, một sợi lông cũng không thiếu.”
Vân Nhiễm hơi giật giật khóe miệng không biết nói gì, năng lực của nàng như vậy, còn am hiểu dùng độ, có người động được tóc nàng sao? Người này suy nghĩ nhiều, có điều trong lòng lại hưởng thụ cảm giác ấm áp, người ngày ngày càng sủng nàng.
Vân Nhiễm nở nụ cười vỗ tay: “Được rồi, đi thôi, nếu không trời đã sắp sáng.”
Vân Nhiễm đuổi người, Yến Kỳ nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập đau lòng, lên tiếng: “Thật sự không còn cách nào khác sao.”
Theo ý của hắn, tuyệt đối sẽ không để Vân Nhiễm ở lại, không phải là muốn đối phó trưởng công chúa sao. Để hắn đối phó là được rồi, có điều hắn hiểu tính Vân Nhiễm, nàng đã quyết định thì sẽ không thay đổi, người thỏa hiệp luôn là hắn.
Yến Kỳ khẽ vuốt đầu Vân Nhiễm lưu luyến khiến người ta ghen tị.
Tần đại nhân thở dài, hóa ra Yến quận vương thích quận chúa Trường Bình nha, vậy sao trước kia còn từ hôn nàng.
Có điều nhìn thần thái hai người ở cùng một chỗ, thật là lang có ý muội có tình.
Vân Nhiễm dục Yến Kỳ: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ta muốn ngủ một lát.”
Yến Kỳ trừng mắt nhìn Vân Nhiễm mắng một câu: “Đồ vô lương tâm.”
Nói xong hắn dẫn người rời khỏi nhà ngam, Lệ Chi không nhịn được gọi: “Quận chúa, nô tỳ.”
Lệ Chi cũng không nói hết, Vân Nhiễm đã phất tay ra lệnh: “Trở về đi, ta không có chuyện gì, tin tưởng Tần đại nhân sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Tần đại nhân gật đầu: “Bản quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ta tin có người hãm hại quận chúa.”
Lệ Chi còn muốn nói thêm gì đó, Yến Kỳ đã lạnh lùng lên tiếng: “Đi thôi.”
Hắn bước thẳng đến cửa đại lao bộ hình, sợ chính mình chỉ cần dừng lại sẽ không thể bước chân đi. Trong lòng Yến Kỳ không vui mắng trưởng công chúa cẩu huyết ngập đầu, dám tính kế hại Nhiễm Nhi, bọn họ sẽ cho bà một đao trí mạng.
Hôm sau toàn bộ Lương Thành đều biết quận chúa Trường Bình bị bắt vào nhà giam bộ hình, chuyện này lọt vào tai trưởng công chúa, bà không nhịn được cười lạnh.
“Vân Nhiễm, chẳng phải ngươi rất thông minh sao, không phải vẫn ngoan ngoãn rơi vào bẫy của ta sao, bây giờ bản cung sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Trưởng công chúa nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời, Dao Nhi mẫu thân đang báo thù cho con, chờ mẫu thân, rất nhanh ta sẽ khiến nữ nhân này cùng đi với con, con sẽ không cô đơn.
Công chúa Phùng Dực rất muốn nhìn Vân Nhiễm, tự cho mình thông minh, bà muốn xem nữ nhân này còn có thể vênh váo tự cao nữa không,
“Đi, theo bản cung đến nhà giam bộ hình một chuyến.”
Trong nhà giam bộ hình, Vân Nhiễm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy có tiếng bước chân, nàng không mở mắt chỉ đạm mạc lên tiếng: “Trưởng công chúa đến chúc mừng ta sao?”
Trưởng công chúa đứng ngoài nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngục, vốn tưởng nhìn thấy một nữ nhân thê thảm mất hồn mất ví, không ngờ lại thấy nàng ta khí định thần nhàn, không thèm để ý đến mình. Thần thái này khiến trưởng công chúa phẫn nộ, nữ nhân này hại chết nữ nhi của bà, sao có thể thanh thản như vậy.
“Vân Nhiễm, ngươi bình tĩnh thì đã sao, bản cung muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để thoát thân, ta tin rất nhanh ngươi sẽ đi cùng Dao Nhi.”
Trưởng công chúa cười lạnh, Vân Nhiễm từ từ mở mắt, ánh mắt trong như nước, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Trưởng công chúa thật lợi hại, bản quận chúa được lĩnh giáo.”
“Ngươi cho rằng, bản cung chỉ có thủ đoạn như vậy sao? Ngươi cũng quá coi thường ta, chỉ bằng chuyện nhau thai ta sợ chưa đủ đẩy ngươi vào chỗ chết, nhưng còn chuyện khác lại có thể.”
Trưởng công chúa ngửa mặt lên trời cười, đắc ý, không thèm để ý đến Vân Nhiễm xoay người rời đi,
Ánh mắt Vân Nhiễm ở phía sau hơi mị lên, bắn ra hàn khí sắc bén.
….
Màn đêm buông xuống, trên đường chính Lương Thành, có một con ngựa phi nước đại tới trước cửa hành, người cưỡi ngựa nhanh chóng giơ cao thư, quát lớn: “Tin khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm, mau mở cửa thành.”
Cửa thành nhanh chóng được mở ra, ngựa phi nhanh thẳng về phía hoàng cung. Có người thông báo cho Sở Dật Kỳ.
Sở Dật Kỳ nhanh chóng mặc quần áo dẫn theo Hứa An lên điện.
“Hoàng thượng, tin khẩn cấp truyền từ tám trăm dặm cho tri phủ Thanh Châu sai người đưa đến.”
Sở Dật Kỳ phất tay để Hứa An đưa thư lên.
“Thanh Châu có dị tượng, khai quật được một bước tượng ngọc, hình nữ tử, có người nhận ra rất giống với quận chúa Trường Bình, phía trên tượng còn viết, Đại Vân Sở Hưng.”