Trong thành Đồng Quan bận rộn, vừa rồi đánh một trận với Tây Tuyết, chết không ít người, nhưng ít hơn Tây Tuyết tổng cộng khoảng vài nghìn người, cũng có khoảng hai ba nghìn người bị thương, đang được đưa xuống chữa trị.
Trong doanh trướng Đồng Quan, đèn đuốc sáng ngời, tướng lĩnh ngồi xung quanh, ai cũng kích động bàn tán, tinh thần rất hưng phấn.
Trận vừa rồi rõ ràng bọn họ trên một bậc, hiện tại lương thảo Tây Tuyết đã bị hủy, hại giết ba bốn vạn binh lính, để xem bọn họ còn cuồng vọng kiểu gì.
Nhưng Yến Kỳ không có tinh thần lạc quan như bọn họ, hắn quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Kiêu binh ắt bại, Tây Tuyết bại là bởi vì trước đó bọn họ thắng vài lần, trong lòng có ý niệm kiêu căng, nên mới thất bại. Nhưng sau đó bọn họ sẽ cẩn thận hơn, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng.”
Yến Kỳ vừa nói xong, binh lính đều trầm mặt, thầm mắng mình khốn khiếp, bây giờ vui mừng còn qúa sớm, ba mươi vạn đại quân, bây giờ còn tới hơn hai mươi vạn, vẫn còn chưa đoạt lại thành Hành Dương.
Tướng lĩnh đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần ghi nhớ lời dạy của hoàng thượng.”
Yến Kỳ không nói gì, chỉ trầm ổn lên tiếng: “Lương thảo bị mất, bọn họ sẽ có hai lựa chọn, một là báo tin cho triều đình chuyển tới, thứ hai là trong vòng ba ngày công phá Đồng Quan. Nếu thành công, có kho thóc Đồng Quan bọn họ sẽ không lo vấn đề lương thảo, cho nên tiếp theo chúng ta phải toàn lực đối phó. Điều động tất cả binh sẽ ngày đêm nghênh chiến.”
Mọi người vừa nghe Tây Tuyết sẽ phá Đồng Quan trong vòng ba ngày, ai cũng hốt hoảng, đề cao cảnh giác, nghiêm túc. Yến Kỳ nhìn thuộc hạ: “Lần tác chiến này chia làm ba giai đoạn, vòng một lúc quân địch công thành, cố thủ không mở dùng cung tiễn bắn. Đợt thứ hai khi quân địch tới chân tường thành, dùng dầu và đá ném xuống, điều kiện tiên quyết phải có người cung cấp đủ, một đội chuẩn bị đá, một đội phụ trách đun dầu nóng, một đội phụ trách tấn công quân địch. Sau khi qua hai đợt tập kích, lòng quân tan rã, chúng ta tấn công đợt ba, mở cửa thành, dẫn mười vạn đại quân nghênh chiến, đại khai sát giới, nhưng không cần ham đánh, không cần giết nhanh, giết nhiều, mà cần từ từ giết chết bọn họ.”
Yến Kỳ dứt lời, trong trướng một mảnh yên tĩnh, cuối cùng tất cả đều nâng mắt nhìn hoàng thượng, kế sách quá hay, Trầm Thụy cùng Yến Khang nhanh chóng lên tiếng: “Xin hoàng thượng hạ chỉ.”
Yến Kỳ gật đầu, bắt đầu phân công nhiệm vụ: “Yến Khang nghe lệnh!”
Yến Khang đứng dậy: “Người dẫn năm vạn binh mã, phụ trách canh gác tường thành nghênh chiến ban ngày, chuẩn bị thật nhiều dầu nóng, chú ý phải phân công người vận chuyển.”
“Thần tuân chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn binh lính phụ trách canh gác tường thành ban đêm, nhớ kỹ các ngươi phụ trách buổi tối, ban ngày tất cả đều ngủ giữ tinh thần tối nghênh chiến, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Đồng Mộ Hòa cung kính nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”
Yến Kỳ lại nhìn Trầm Thụy: “Trầm Thụy ngươi phụ trách dẫn mười vạn binh lính ra khỏi thành nghênh chiến, nhớ kỹ lúc chiến sự căng thẳng thì lui về, không được ham chiến, đề phòng quân địch liều mạng xông lên, chúng ta cũng có tổn thất.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Trầm Thụy cung kính đáp lời, Yến Kỳ nhìn các phó tướng, tham tướng, phân công nhiệm vụ cho từng người, chờ tới khi làm xong trời đã gần sáng. Trong doanh trướng không còn ai, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi vào cung kính lên tiếng: “Hoàng thượng, người có muốn nghỉ ngơi một chút không, vài ngày nay người không được yên giấc.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn bọn họ, nặng nề lên tiếng: “Không biết vì sao, trong lòng trẫm luôn bất an, cảm thấy hình như trong cung xảy ra chuyện, vừa ngủ sẽ gặp ác mộng.”
“Đó là bởi vì hoàng thượng nhớ hoàng hậu nên mới lo lắng, ngày nghĩ đêm mộng.”
Trực Nhật đau lòng lên tiếng, Yến Kỳ bóp trán, tâm trạng không thể giãn ra.
Tất cả đều như dự đoán của Yến Kỳ, rạng sáng quân Tây Tuyết tấn công đợt thứ nhất, tới gần đồng quan, nhưng mọi người dưới sự sắp xếp của Yến Kỳ không chút hoang mang nghênh chiến, đây là lần đầu tiên hai bên chính thức giao tranh.
...
So với Đồng Quan đang chiến đấu căng thẳng, trong cung cũng không thái bình, rốt cuộc hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa không cứu được qua đời, ngự y tới báo cho thái hoàng thái hậu, bà không chút hoang mang ra lệnh cho thái giám đi truyền các đại thần vào cung.
Cẩm thân vương gia, Tiêu diêu vương, Tần lão quốc công, Vũ An hầu, thượng thư các bộ, ngự sử đại nhân, ngoại trừ bọn họ ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng tới, mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Công chúa An Nhạc đỏ mắt nắm chặt tay Chiêu Dương với Duyên Khánh. Hiện tại nàng nhận chăm sóc hai đứa trẻ, bọn chúng cũng đỏ mắt, nhất là Chiêu Dương mắt còn sưng lên vì khóc nhiều, nhìn vẻ mặt bon họ, triều thần suy đoán, chẳng lẽ bệnh tình của hoàng hậu nghiêm trọng hơn.
Cẩm thân vương gia nhanh chóng truy hỏi: “Không biết thái hoàng thái hậu triệu chúng thần vào cung vì chuyện gì?”
Mọi người đều nhìn thái hoàng thái hậu, bà ra vẻ đau xót, nhìn triều thần: “Ai gia vốn không nghĩ để cho các vị đại nhân biết, nhưng bây giờ không thể không nói, trước đó hoàng hậu bị bệnh, ai gia đã phong tỏa tin tức, thật ra nàng bị đậu mùa.”
“Đậu mùa.”
“Hoàng hậu nương nương lại mắc đậu mùa.” Nhất thời trong điện kinh hô, ai cũng khẩn trương.
Thái hoàng thái hậu lại nói tiếp: “Các vị đại nhân cũng biết, đậu mùa là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, trước mắt còn chưa chữa được, nên hoàng hậu đã chuyển tới gần lãnh cung để điều trị, nhưng cuối cùng kết quả là?”
Thái hoàng thái hậu ngừng lại một chút, công chúa An Nhạc lại khóc nấc lên, Chiêu Dương cũng khóc, vừa khóc vừa kêu: “Hoàng thẩm thẩm, người đừng chết, Chiêu Dương không muốn người chết.”
Sắc mặt triều thần khó coi, người người nhanh chóng quỳ xuống.
Cẩm thân vương lên tiếng trước: “Chẳng lẽ hoàng hậu thật sự đã....?”
Thái hoàng thái hậu thở dài thật mạnh: “Đúng vậy! Nửa đêm qua hoàng hậu đã quy thiên.”
Thái hoàng thái hậu vừa dứt lời mọi người đau đớn hét lên: “Hoàng hậu nương nương, không ngờ người đã quy thiên, chúng thần đáng chết, không được gặp nương nương lần cuối cùng.”
Tuy rằng trước đó nhiều đại thần không tán thành hoàng hậu nhiếp chính. Nhưng sau đó rất nhiều chính sách của nàng đều chính xác, không ít người tin phục, cũng hiểu vì sao hoàng thượng lại để hoàng hậu nhiếp chính, bởi vì nàng có năng lực. Không ngờ bây giờ nàng đã quy thiên, thật khiến các đại thần không chịu được.
Nhưng bây giờ ngoại trừ đau lòng, còn có thể làm gì khác.
Thái hoàng thái hậu đứng dậy nhìn các vị đại thần: “Trước khi chết hoàng hậu truyền hẩu dụ.”
Thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài điện, rất nhanh ngự y đi vào, cung kính quỳ trên mặt đất, thái hoàng thái hậu ra lệnh cho ngự y: “Trước khi tạ thế, hoàng hậu truyền khẩu dụ gì, ngươi lập tức báo lại.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu!” Ngự y cung kính bẩm: “Trước khi chết, hoàng hậu căn dặn, người chết vì bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm, dễ lây lan nhanh chong. Nên hạ chỉ, thiêu hủy toàn bộ thiên điện nàng đã từng ở, ngay cả quần áo cũng không giữ lại, tránh lây nhiễm cho người khác.”
Ngự y dứt lời, chúng triều thần đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ. Hoàng hậu quy tiên, ít nhất phải để hoàng thượng gặp nàng một lần cuối cùng. Bây giờ trực tiếp thiêu hủy, vậy lúc hoàng thượng khải hoàn trở về, biết ăn nói thế nào.
Thái hoàng thái hậu lên tiếng: “Hoàng hậu đã quy tiên, ai gia cũng đau lòng, nhưng hoàng hậu mắc bênh đậu mùa, lây lan rất nhanh, các vị đại nhân đều biết. Cho nên ai gia không thể to gan giữ lại di thể của hoàng hậu. Nếu có người bị nhiễm, truyền ra Lương Thành, sẽ gây nội loạn. Ai gia chỉ có thể thiêu hủy nơi ở của hoàng hậu. Sở dĩ hôm nau ai gia gọi các vị tới là để cùng đưa tiễn hoàng hậu. Nàng luôn tận tâm vì Đại Tuyên, sẽ không trách ai gia làm như vậy.”
Thái hoàng thái hậu nói xong, chúng triều thần đều im lặng, bây giờ còn biết nói gì. Hoàng hậu mắc đậu mùa, bọn họ cũng đau lòng, nương nương còn đang có thai, sao lại dính trời gieo họa. Hoàng thượng yêu nàng như vậy, khi khải hoàn trở về sẽ chịu được đả kích như vậy sao?
Nhất thời cả điện yên tĩnh nặng nề, không ai nói gì, thái hoàng thái hậu dẫn đầu đi ra ngoài, mọi người đi theo sau tới thiên điện. Khác với các đại thần, Tần lão quốc công run sợ mặt xanh tím, hô hấp dồn dập. Ai không biết lại tưởng ông đau lòng cho hoàng hậu, nào có ai hiểu từ khi biết Tần gia làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ông giận thiếu tức chết, hôm nay cố gắng tiến cung, nhưng chỉ cần nhớ tới, đã cảm thấy sống không bằng chết.
Hoàng hậu vừa qua đời là thật thì cũng thôi, nhưng bây giờ nàng đã rời khỏi Lương Thành tới Đồng Quan, Nếu để nàng gặp hoàng thượng, chờ đợi Tần gia là gì, vạn người chửi bới, tiếng xấu truyền muôn đời. Trăm năm gia thế hủy trong tay một nữ nhân. Ông trời ơi, người mượn nữ nhân này tới hại chúng ta sao, trước kia nàng cũng là người thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy.
Trước cửa thiên điện, thái hoàng thái hậu dẫn triều thần đứng ở bên ngoài, lúc này, cung nữ thái giám trong cung Vân Hoa khóc tới mức chết đi sống lại. Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử theo Vân Nhiễm tiến cung, không thiết ăn uống quỳ gối trước cửa điện, các nàng muốn tới thiên điện với hoàng hậu, nhưng bị cản lại. Chính là thị vệ của thái hoàng thái hậu, lúc này Lệ Chi nhìn thấy đám người thái hoàng thái hậu tới, liền dập đầu cầu xin.
“Cầu xin thái hoàng thái hậu cho chúng nô tỳ đi theo chủ tử đi, nếu ngài muốn thiêu chủ tử, chúng ta nguyện cùng chết cháy với người.”
Thái hoàng thái hậu biến sắc mặt âm trầm quát: “Câm miệng, nói linh tinh gì đó, hoàng hậu mắc đậu mùa mới cần thiêu, các ngươi đang khỏe mạnh sao phải làm vậy. Hơn nữa trước đó hoàng hậu đã hạ lệnh không cho các ngươi đi vào, chính vì muốn bảo vệ các ngươi. Bây giờ các ngươi lại muốn vào, không phải đã phụ tâm ý của nàng sao.”
Lệ Chi cùng Dữu Tử tiếp tục khóc, thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh: “Người đầu, phóng hỏa thiêu tất cả.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu.”
Lúc cây đuốc ném vào thiên điện, khắp nơi văng vẳng tiếng khóc, Lệ Chi, Dữu Tử muốn lao vào bị thị vệ ngăn lại, An Nhạc, lôi kéo Chiêu Dương cùng Duyên Khánh khóc nấc lên.
Ánh lửa ngập trời, mỗi lúc một lớn.
Đột nhiên nhân lúc mọi người không để ý, có một bóng người xông vào đám cháy hét to: “Nhiễm Nhi, Tiểu Nhiễm Nhi của ta, ta đến với con đây.”
Người vừa hét lên chính là trưởng công chúa, bà vừa khóc vừa lao vào đám cháy, thái hoàng thái hậu lập tức ra lệnh cho thị vệ, nhanh cứu trưởng công chúa ra.
Thị vệ xông vào, trưởng công chúa còn chưa vào trong đã bị kéo ra, dọc đường đi bà như phát điên, sức lực rất lớn, cào cấu mặt của thị vệ, khiến hắn đau đớn, nhưng không dám chống trả.
Thái hoàng thái hậu quét mắt nhìn đại thần: “Trưởng công chúa cùng hoàng hậu có tình cảm rất tốt, biết hoàng hậu mắc đậu mùa, nàng không chịu nổi đả kích nên phát điên rồi.”
Công chúa An Nhạc cùng quận chúa Duyên Khánh càng khóc dữ hơn, ngay cả triều thần cũng có người không cầm được nước mắt, lão quốc công trực tiếp ngất đi.
Tuy rằng hoàng hậu mắc đậu mùa bị thiêu hủy, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn tổ chức đại tang, đặt trong quan tài đưa tới chùa Tướng Quốc cầu siêu, sau đó an táng trong hoàng lăng.
Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử tình nguyện đi theo thủ linh cữu, ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng đòi đi theo.
Hoàng hậu quy thiên nghiễm nhiên gây ra một làn sóng không nhỏ. Nhiều người khủng hoảng bất an, không phải hoàng hậu là phượng tinh lâm thế sao? Thế nào lại mắc đậu mùa, chuyện gì vậy? Nhất thời cả Lương Thành đều bất an, lo lắng Đại Tuyên gặp vận xấu.
...
Đồng Quan, quân Tây Tuyết đã công thanh mười ngày, hai bên chiến đấu kịch liệt, binh sĩ Tây Tuyết chết vô số, Đại Tuyên cũng có thương vong nhưng ít hơn nhiều so với địch.
Đại Tuyên dùng kế thay phiên chiến, lúc binh lính Tây Tuyết công thành, bọn họ thay nhau ném đá đổ dầu, bắn tên, binh sĩ Tây Tuyết chết nhiều không đếm xuể, sĩ khí bị đả kích nặng nề, đúng lúc này Đại Tuyên mở cửa thành, mười vạn tinh binh hùng dũng xông ra, giao chiến, giết được một lúc lại quay về Đồng Quan.
Cứ như vậy, ba mươi vạn quân Tây Tuyết chỉ còn lại chưa tới mười lăm vạn.
Trong đó còn có hai ba vạn bị thương, quan trọng nhất là hai ngày rồi bọn họ không được ăn, lương thực bị cắt đứt.
Hành quân đánh giặc, vốn đã tốn sức, ngay cả cơm cũng không được ăn, toàn quân doanh không có sĩ khí, mặt mệt mỏi, ngay cả sức đi đường còn không có nói gì tới đánh giặc.
Trong doanh trướng Tây Tuyết, lướng lĩnh đang ngồi nghiêm túc, săc sặt ai cũng khó coi.
Người cầm đầu chính là Cung thân vương Tiêu Chiến, hắn ta căm tức tới cực điểm, không ngờ thủ đoạn của Yến Kỳ cao như vậy, bọn họ liên tục công phá vài ngày đều thất bại, bất kể là ban ngày hay ban đêm bọn họ đều có người canh gác. Căn bản không thể tìm ra khẻ hở, chỉ cần nghĩ ba mươi vạn quân còn chưa tới mười lăm vạn, Tiêu Chiên liền run rẩy, vốn trong tay hắn có sáu mươi vạn quân, bị Tiêu Bắc Dã khốn khiếp cắt mất ba mươi vạn, qua trận chiến này còn chưa tới mười lăm vạn, ngay cả lương thảo cũng không có. Nếu không công phá được Đồng Quan, chỉ sợ thuộc hạ của hắn sẽ chết đói.
Không được, nhất định phải công phá Đồng Quan, nếu không sẽ phải bỏ Hành Dương, nếu cứ quay về như vậy, sẽ bị triều bình cười tới chết. Tới lúc đó ngay cả mười lăm vạn binh cũng có thể bất ngờ làm phẩn, tới đầu quân cho Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, tướng lĩnh đói bụng kêu rền, một gã tướng quân đứng dậy: “Vương gia, bây giờ phải làm sao? Bâu giờ Đồng Quan có hai mươi vạn, chúng ta còn chưa tới mười lăm vạn, quan trọng nhất là còn không có lương thực, cứ như vậy chỉ sợ tất cả sẽ chết, chi bằng chúng ta rời khỏi Hành Dương, chờ lương thảo tới rồi quyết định.”
Người này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu, trước mắt đây là cách hay nhất.
Tiêu Chiến ngưng mày, đang muốn lên tiếng, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên tiếng hô: “Báo!”
Tiêu Chiến hạ lệnh: “Vào đi.
Có binh lính xông vào, sắc mặt rất khó coi, mọi người vừa nhìn đã nhận ra đây là người trước đó Tiêu Chiến phái về Tây Tuyên hỏi chuyện lương thảo.
“Sao lại thế này? Lương thảo đâu?”
Quan lương thảo sợi hãi kêu lên: “Bẩm vương gia, tất cả lương thảo đã bị cướp ở Vạn Thuận.”
Vạn Thuận là địa giới của Tây Tuyết, xung quanh đều là núi, không ngờ một lượng lớn lương thảo lại bị cướp ở đó. Kẻ nào dám to gan như vậy.
Tiêu Chiên tức giận đám mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng nổ vang, hắn xanh mặt hét lên: “Kẻ nào dám động tới lương thảo của bổn vương.”
Biết rõ là lương thảo viện trợ còn dám động, có cờ hiệu của hắn, ai dám động?
Một gã phó tướng cẩn thận lên tiếng: “Vương gia, có khi nào là do thế tử.”
Phó tướng này có chút hối hận, sớm biết thế này hắn đã đi theo thế tử, không ngờ vương gia đi nhầm vào đường chết. Không nên công phá Hành Dương, trận này dễ đánh như vậy sao, bây giờ đã mất mười lăm vạn, nhiều ngươi chết oan uổng, xem ra vương gia đã già.
Không được, chờ về Tây Tuyết, nhất định bọn họ phải tới đầu quân cho thái tử, vương gia đã già, Tây Tuyết là giang sơn của thế tử.
Ngoại trừ phó tướng, những người ở đây cũng có suy nghĩ không khác mấy.
Tiêu Chiến nghĩ như vậy, nên mới kiên trì công phá Đồng Quan. Nhưng bây giờ lương thảo bị cướp, chính là muốn mạng mười lăm vạn đại quân của hắn, Tiêu Chiên run tay.
Trong doanh trướng lại có người nói: “Vương gia, hay là do người khác, thái tử cùng hoàng thượng.”
Tiêu Chiến ngẩn ra, khoảng thời gian vừa qua, ngoại trừ con hắn, thái tử Tiêu Hoài Cận cùng hoàng thượng cũng đối chọi với hắn. Trước kia rất nhiều triều thần đều dựa vào cha con bọn họ, nhưng sau đó hai cha con tranh đấu, một nửa triều thần chạy sang phe thái tử, có thể nói vây giờ hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử đã không còn như trước kia.
Phái người chặn bọn họ ở Vạn Thuận, ngoại trừ nghiệt tử, cũng có thể là hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử.
Lúc này Tiêu Chiến có chút hối hận, không trừ nội loạn không thể an tâm đánh giặc ngoài, chờ hắn về Tây Tuyết, chuyện đầu tiên cần phải làm là diệt trừ hoàng đế cùng thái tử, thứ hai là diệt trừ nghiệt tử, để cho bọn họ biết thiên hạ này ai lợi hại nhất.
Tiêu Chiến hung hăng nghĩ, tất cả binh sĩ trong doanh trướng đều nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia, bây giờ phải làm sao, lương thảo bị cướp, chúng ta đông người thế này, không thể không có lương thảo, nếu cứ tiếp tục, không cần đánh chúng ta đã chết vì đói. Trước mắt vẫn nên bỏ Hành Dương đi.”
Sau một phen suy nghĩ, Tiêu Chiên giơ tay lên ngăn cản lời của phó tướng.
“Đêm nay ta sẽ dẫn người đánh bất ngờ Đồng Quan, không tin bọn hắn không có sơ hở, chỉ cần ta có thể đột phá, mở cửa thành, các ngươi xông vào, chém giết binh lính Đồng Quan, cướp kho thóc, mọi người sẽ có cơm ăn.”
Tiêu Chiến bá đạo nói, thuộc hạ nhíu mi: “Vương gia, trong Đồng Quan có tân đế Đại Tuyên, người tiến vào chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Vừa nghe thấy tên này, Tiêu Chiến đã bốc hỏa, lần trước thua trên tay tên kia, lần này hắn sẽ không thất thủ.”
“Ngươi tưởng bản vương sợ hắn sao, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi, tối nay bản tướng sẽ dẫn người đánh bất ngờ.”
Tiêu Chiến dứt lời, có một gã thuộc hạ không nhịn được hỏi: “Vương gia, nếu như đột kích thất bại, chúng ta vẫn nên bỏ Hành Dương.”
Người này vừa nói xong, Tiêu Chiến biến sắc mặt, vung tay tát người kia một cái: “Cút.”
Người kia trúng một bạt tay, nháy mắt má đỏ bừng, im lặng không nói câu nào. Mọi người nhanh chóng rời khỏi doanh trướng, người bị đánh oán hận, dẫn người của mình đi ra ngoài, khẽ thì thầm: “Vương gia thay đổi, xem ra hắn thật sự đã gia. Tây Tuyết ngoại trừ thế tử, còn có thái tử, bọn họ đều rất thủ đoạn. Vương gia không được, hắn nắm quyền, thân làm vương gia lại xúc động lỗ mãng, lúc này vì oán hận tân đế Đại Tuyên, cho nên dẫn ba mươi vạn quân tới gây chiến, kết quả lại thành thế này. Đêm nay hắn đột kích Đồng Quan ta thấy sẽ khó thành công.”
Phó tướng đỡ hắn nhỏ giọng: “Ngươi còn nói, chê bị đánh chưa đủ sao.”
Người bị đánh cuối cùng cũng im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn không phục.
....
Trong doanh trướng Đồng Quan, lúc này cũng đầy người, nhưng khác với không khí nặng nề của Tây Tuyết, nơi đây ngược lại hưng phấn, liên tục chiến đấu mời ngày, cũng không khiến bọn họ mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy tinh lực tràn đầy. Trước mắt bọn họ đã khiến Tây Tuyết tổn thất mười lăm vạn, nếu không phải do hoàng thượng tỷ mỉ bố trí, chỉ sợ Đồng Quan đã thất thủ.
Trầm Thụy nhanh chóng đứng dậy ôm quyền trầm giọng: “Hoàng thượng, tiếp theo phải đánh thế nào, chi bằng thuộc hạ dẫn binh đuổi giết mười lăm vạn binh lính Tây Tuyết, nhất định đánh cho bọn họ phiến giáp bất hoàn.”
Yến Kỳ liếc hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi dẫn quân đánh bọn hắn, dù thắng, binh lính Đại Tuyên cũng tổn thất vô số, ngươi thấy vậy có giá trị sao?”
Trầm Thụy im lặng, Yến Khang nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng định làm như thế nào?”
Yến Kỳ nhìn sắc trời, trầm ổn nói: “Không có gì bất ngờ, có thể đêm nay Tiêu Chiến sẽ đột kích, chúng ta chia binh làm hai đường, một phụ trách áp sát đại doanh Tây Tuyết. Bọn chúng đã nhịn đói vài ngày, không có sức lực, chúng ta liều chết xông lên, tất nhiên có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề. Nhưng không thể tử chiến, chọc chó nổi giận muốn nhảy tưởng, ép bọn chúng tới đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được, ta sẽ có thương vong lớn. Cho nên chỉ cần kết quả tốt liền thu tay, trẫm còn có phương án thứ hai chờ bọn họ.”
“Ân! Hoàng thượng!”
Chúng tướng lĩnh cực kỳ tín nhiệm Yến Kỳ, cung kính nghe lệnh.
Trầm Thụy đứng dậy, Yến Kỳ nhìn hắn: “Lập tức chọn mười vạn binh đêm nay tập kích Tây Tuyết.”
“Ân!” Trầm Thụy nhanh chóng đi ra ngoài, Yến Kỳ lại nhìn Yến Khang: “Yến vương gia, chọn hai vạn tinh binh, nhân lúc Trầm tướng quân đột kích, dẫn quqan theo cửa hông ra ngoài chạy suốt đêm tới Hồ Lô Cốc cách Đồng Quan trăm dặm, sắp xếp mai phục, nhớ kỹ không được cưỡi ngựa, phải chạy bộ tới Hồ Lô cốc.”
“Ân! Thần lĩnh chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Ngươi dẫn năm vạn tinh binh, nhân lúc Trầm Thụy tác chiến, đi qua cửa tây, tới bao vây bên ngoài Hồ Lô cốc, dồn tất cả quân Tây Tuyết vào trong cốc.
“Ân!” Đồng Mộ Hòa hưng phấn đi chọn quân.
Các tướng lĩnh còn lại đồng loạt nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, vậy chúng thần làm gì?”
“Theo trẫm ngăn cản Tiêu Chiến đột kích, mặt khác, giờ dần một khắc, chúng ta hợp nhất với Trầm tướng quân, truy đuổi tàn quân, nhất định phải đánh cho bọn chúng không còn mảnh giáp.”
“Ân! Chúng thần tuân chỉ.”
Vài binh lính đứng dậy rời khỏi doanh trướng, bên trong im lặng Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh chóng tiến vào: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một lát đi, nếu không giao chiến với Tiêu Chiến, chỉ sợ không giết được hắn.”
Gần đây hoàng thượng ngủ không ngon, luôn giật mình tỉnh lại, vài thuộc hạ đi theo không nhịn được lo lắng cho sức khỏe của người. Lúc này Yến Kỳ cũng không kháng cự gật đầu: “Umh! Trẫm đi nghỉ, đánh nốt trận ngày mai là có thể khải hoàn về kinh.”
Hắn dựa vào ghế dài chợp mắt, Trực Nhật lập tức lấy áo choàng ở bên cạnh đắp cho hắn rồi lui ra ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, gió bắc thổi qua Đồng Quan cờ trên tường thành bay phấp phới, bên ngoài tường thành có bóng người lóe lên, binh lính canh gác vẫn luôn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh bên ngoài tường thành, không vì đêm xuống mà lơ là.
Hoàng thượng có lệnh, đêm nay có khả năng Tiêu Chiến đột kích, nên bọn họ không thể lơ là.
Dưới màn đêm, vài bóng người như u linh, hợp thể với trời đêm đen đặc. Nháy mắt đã tới trước tường thành Đồng Quan, người dẫn đầu vung tay lên, vài thuộc hạ phi thân lên, nháy mắt đã tới chân tường thành, như một làn khói lướt qua, thỉnh thoảng lại duỗi tay ra kéo binh lính canh gác xuống, bẻ gãy cổ, chờ tới khi tất cả cùng lên tới nơi, đi thẳng về chỗ thị vệ tuần tra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, có nghe thấy tiếng vang thất thanh: “Có người đột kích, có người đột kích.”
Không ít binh tướng xông tới, hóa ra ngoại trừ binh lính gác trên tường thành, bên dưới còn ẩn dấu một đội quân có trách nhiệm quan sát binh lính đứng trên tường thành.
Thuộc hạ của Tiêu Chiến đã giải quyết người đứng gác thành, nhưng lại không biết bên dưới có tinh binh phụ trách giám sát, cho nên bọn họ vừa động, người phía dưới đã phát hiện hét lên.
Tiêu Chiến không ngờ Yến Kỳ xảo quyệt tới mức như vậy, hắn bốc hỏa gầm lên: “Giết.”
Nếu bọn họ đã vào được, dù binh lính phát hiện thì đã thế nào, đêm nay hắn quyết phải phá cửa thành, cho mười lăm vạn đại quân tiến vào.
Theo lời Tiêu Chiến, thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng lao vào binh lính Đại Tuyên. Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, chưởng phong bắn ra cường đại, vài người bị bay ra ngoài. Đột nhiên có động tĩnh, một luồng nội lực xé gió lao tới, phá tan màn đêm, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
“Cung thân vương gia, trẫm chờ đã lâu.”
Một bóng người như luồng sáng lao tới, chưởng phong mang theo nôi lực tập kích về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đỏ mắt hận không thể cắn nuốt Yến Kỳ cho hả giận, lần trước phu thê bọn họ thiếu chút nữa giết chết hắn. Lần này diệt mười lăm vạn quân của hắn, kẻ này không chết, đời này hắn không an.
Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, đấu chưởng pháp với Yến Kỳ, hai bên hung hăng tập kích, tiếng vang ầm ầm nổ tung trên tường thành.
Một chưởng đi qua, cả hai lui về phía sau vài thước, trong lòng bọn họ hiểu rõ, thực lực ngang nahu, nếu tận lực sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng lúc này Tiêu Chiến đã điên cuồng, tiếp tục ngưng nội lực công kích Yến Kỳ, hai người chém giết loạn cả lên.
Đúng lúc này cửa thành đột nhiên mở ra, có vô số binh lính lao ra, hô giết binh lính Tây Tuyết. Trước đó Tiêu Chiến đã sắp xếp khá nhiều người mai phục gần Đồng Quan, chờ đột kích thành công sẽ mở cửa thành vào công phá, không ngờ hiện tại những người này lại thành dê chờ chết.
Tiêu Chiến liên tục thay đổi sắc mặt, thuộc hạ phía sau hắn khẩn trương, đồng thanh hô lên: “Vương gia.”
“Vương gia, chúng ta rút đi!”
Tiêu Chiến cắn răng không để ý tới thuộc hạ tiếp tục đánh nhau với Yến Kỳ, nháy mắt hai bên đã đánh qua trăm chiêu, chưa phân thắng bại, nhưng cả hai đều bị thương, bên ngoài thành tiếng rên la thảm thiết, tiếng gào thét xông lên.
Tất cả những thứ đó kích thích Tiêu Chiến, khiến hắn không thể tập trung, cuối cùng trúng một chưởng của Yến Kỳ, bay ra ngoài, lui lại vài bước đã thấy vài tên thuộc hạ kêu: “Vương gia, người không sao chứ, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Chiến liếc nhìn Yến Kỳ ở đối diện, cuối cùng cắn răng gằn: “Đi.”
Trường bào bay trong gió, nháy mắt đã nhảy xuống tường thành Đồng Quan đi về hướng đại doanh Tây Tuyết.
Bên ngoài Đồng Quan, Trầm Thụy nhớ kỹ lời Yến Kỳ, không ham đánh, chỉ cần chậm rãi gây thương vong, nên hắn dẫn mười vạn quân, đánh một trận, mắt thấy Tiêu Chiến như sát thần bay tới, nếu tiếp tục chém giết, Đại Tuyên sẽ có thương vong. Hắn nhanh chóng ra lệnh lui binh về Đồng Quan.
Chỉ còn lại tàn binh Tây Tuyết phẫn hận nhìn cửa thành Đồng Quan.
Vài viên tướng tới bên cạnh Tiêu Chiến, trăm miệng một lời: “Vương gia, xin hạ lệnh lui binh.”
Lúc này bọn họ không còn sợ hãi, cường thế xông tới, không có lương thảo, cứ tiếp tục sao có thể giao chiến với Đại Tuyên. Đừng nói tới đánh, chỉ sợ bọn sớm chết vì đói, đem nay thương vong lớn như vậy, là do các binh sĩ không có cơm ăn. Tiếp tục kéo dài, tất cả sẽ chết, vương gia nổi điên thì điên một mình đi, bọn họ không muốn theo cùng.
Tiêu Chiến nhìn vài tên thuộc hạ, thấy rõ ràng hắn đã đánh mất lòng quân, dù về Tây Tuyết, chỉ sợ bọn họ cũng không nghe lệnh mình. Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến quét mắt nhìn mọi người, ai cũng phẫn hận nhìn hắn, nếu hắn không hạ lệnh lui binh không khéo bọn họ sẽ giết chết hắn. Tiêu Chiến âm thầm rùng mình, trầm giọng ra lệnh: “Lui lại, mọi người rời khỏi Hành Dương.”
Lệnh vừa ban, đại quân nhanh chóng rút khỏi Hành Dương.
Trầm Thụy lui về Đồng Quan hội họp với Yến Kỳ, lúc này hắn dẫn mười hai vạn đại quân, chờ giờ dần một khắc truy sát tàn binh Tây Tuyết.
Trước đó Yến Kỳ đã phái Đồng Mộ Hòa cấp tốc mai phục lối ra Hồ Lô cốc, về phần Yến Khang dẫn hai vạn tinh binh bao vây bên trong, phía sau còn có mười hai vạn đại quân của Yến Kỳ truy sát.
Trời gần sáng, bên ngoài Hồ Lô cốc, Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn tinh binh chặn lại hơn mười vạn đại quân Tây Tuyết. Nhưng người này đã ba ngày không được ăn, ai cũng đói kiệt sức, sao còn sức đánh nhau, người người đều chờ bị giết, hơn nữa Yến Kỳ truy sát phía sau, tạo thành vòng vây khép kín. Bọn họ không nghe Tiêu Chiến chỉ huy, loạn thành một đoàn lao vào Hồ Lô cốc, đúng như ý Yến Kỳ, ép mười vạn quân Tây Tuyết vào cốc.
Nhất thời trong cốc chém giết kịch liệt, binh lính Đại Tuyên như có thần tương trợ, càng đánh càng hắng. Trái lại Tây Tuyết hoảng loạn, bó tay chịu trói, Tiêu Chiến nhìn binh lính ngã xuống, đỏ mắt, xuyên quan nhằm thẳng vào Yến Kỳ, giận dữ hét lên: “Yến Kỳ, hôm nay lão tử muốn giết ngươi.”
Trong thành Đồng Quan bận rộn, vừa rồi đánh một trận với Tây Tuyết, chết không ít người, nhưng ít hơn Tây Tuyết tổng cộng khoảng vài nghìn người, cũng có khoảng hai ba nghìn người bị thương, đang được đưa xuống chữa trị.
Trong doanh trướng Đồng Quan, đèn đuốc sáng ngời, tướng lĩnh ngồi xung quanh, ai cũng kích động bàn tán, tinh thần rất hưng phấn.
Trận vừa rồi rõ ràng bọn họ trên một bậc, hiện tại lương thảo Tây Tuyết đã bị hủy, hại giết ba bốn vạn binh lính, để xem bọn họ còn cuồng vọng kiểu gì.
Nhưng Yến Kỳ không có tinh thần lạc quan như bọn họ, hắn quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Kiêu binh ắt bại, Tây Tuyết bại là bởi vì trước đó bọn họ thắng vài lần, trong lòng có ý niệm kiêu căng, nên mới thất bại. Nhưng sau đó bọn họ sẽ cẩn thận hơn, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng.”
Yến Kỳ vừa nói xong, binh lính đều trầm mặt, thầm mắng mình khốn khiếp, bây giờ vui mừng còn qúa sớm, ba mươi vạn đại quân, bây giờ còn tới hơn hai mươi vạn, vẫn còn chưa đoạt lại thành Hành Dương.
Tướng lĩnh đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần ghi nhớ lời dạy của hoàng thượng.”
Yến Kỳ không nói gì, chỉ trầm ổn lên tiếng: “Lương thảo bị mất, bọn họ sẽ có hai lựa chọn, một là báo tin cho triều đình chuyển tới, thứ hai là trong vòng ba ngày công phá Đồng Quan. Nếu thành công, có kho thóc Đồng Quan bọn họ sẽ không lo vấn đề lương thảo, cho nên tiếp theo chúng ta phải toàn lực đối phó. Điều động tất cả binh sẽ ngày đêm nghênh chiến.”
Mọi người vừa nghe Tây Tuyết sẽ phá Đồng Quan trong vòng ba ngày, ai cũng hốt hoảng, đề cao cảnh giác, nghiêm túc. Yến Kỳ nhìn thuộc hạ: “Lần tác chiến này chia làm ba giai đoạn, vòng một lúc quân địch công thành, cố thủ không mở dùng cung tiễn bắn. Đợt thứ hai khi quân địch tới chân tường thành, dùng dầu và đá ném xuống, điều kiện tiên quyết phải có người cung cấp đủ, một đội chuẩn bị đá, một đội phụ trách đun dầu nóng, một đội phụ trách tấn công quân địch. Sau khi qua hai đợt tập kích, lòng quân tan rã, chúng ta tấn công đợt ba, mở cửa thành, dẫn mười vạn đại quân nghênh chiến, đại khai sát giới, nhưng không cần ham đánh, không cần giết nhanh, giết nhiều, mà cần từ từ giết chết bọn họ.”
Yến Kỳ dứt lời, trong trướng một mảnh yên tĩnh, cuối cùng tất cả đều nâng mắt nhìn hoàng thượng, kế sách quá hay, Trầm Thụy cùng Yến Khang nhanh chóng lên tiếng: “Xin hoàng thượng hạ chỉ.”
Yến Kỳ gật đầu, bắt đầu phân công nhiệm vụ: “Yến Khang nghe lệnh!”
Yến Khang đứng dậy: “Người dẫn năm vạn binh mã, phụ trách canh gác tường thành nghênh chiến ban ngày, chuẩn bị thật nhiều dầu nóng, chú ý phải phân công người vận chuyển.”
“Thần tuân chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn binh lính phụ trách canh gác tường thành ban đêm, nhớ kỹ các ngươi phụ trách buổi tối, ban ngày tất cả đều ngủ giữ tinh thần tối nghênh chiến, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Đồng Mộ Hòa cung kính nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”
Yến Kỳ lại nhìn Trầm Thụy: “Trầm Thụy ngươi phụ trách dẫn mười vạn binh lính ra khỏi thành nghênh chiến, nhớ kỹ lúc chiến sự căng thẳng thì lui về, không được ham chiến, đề phòng quân địch liều mạng xông lên, chúng ta cũng có tổn thất.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Trầm Thụy cung kính đáp lời, Yến Kỳ nhìn các phó tướng, tham tướng, phân công nhiệm vụ cho từng người, chờ tới khi làm xong trời đã gần sáng. Trong doanh trướng không còn ai, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi vào cung kính lên tiếng: “Hoàng thượng, người có muốn nghỉ ngơi một chút không, vài ngày nay người không được yên giấc.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn bọn họ, nặng nề lên tiếng: “Không biết vì sao, trong lòng trẫm luôn bất an, cảm thấy hình như trong cung xảy ra chuyện, vừa ngủ sẽ gặp ác mộng.”
“Đó là bởi vì hoàng thượng nhớ hoàng hậu nên mới lo lắng, ngày nghĩ đêm mộng.”
Trực Nhật đau lòng lên tiếng, Yến Kỳ bóp trán, tâm trạng không thể giãn ra.
Tất cả đều như dự đoán của Yến Kỳ, rạng sáng quân Tây Tuyết tấn công đợt thứ nhất, tới gần đồng quan, nhưng mọi người dưới sự sắp xếp của Yến Kỳ không chút hoang mang nghênh chiến, đây là lần đầu tiên hai bên chính thức giao tranh.
...
So với Đồng Quan đang chiến đấu căng thẳng, trong cung cũng không thái bình, rốt cuộc hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa không cứu được qua đời, ngự y tới báo cho thái hoàng thái hậu, bà không chút hoang mang ra lệnh cho thái giám đi truyền các đại thần vào cung.
Cẩm thân vương gia, Tiêu diêu vương, Tần lão quốc công, Vũ An hầu, thượng thư các bộ, ngự sử đại nhân, ngoại trừ bọn họ ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng tới, mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Công chúa An Nhạc đỏ mắt nắm chặt tay Chiêu Dương với Duyên Khánh. Hiện tại nàng nhận chăm sóc hai đứa trẻ, bọn chúng cũng đỏ mắt, nhất là Chiêu Dương mắt còn sưng lên vì khóc nhiều, nhìn vẻ mặt bon họ, triều thần suy đoán, chẳng lẽ bệnh tình của hoàng hậu nghiêm trọng hơn.
Cẩm thân vương gia nhanh chóng truy hỏi: “Không biết thái hoàng thái hậu triệu chúng thần vào cung vì chuyện gì?”
Mọi người đều nhìn thái hoàng thái hậu, bà ra vẻ đau xót, nhìn triều thần: “Ai gia vốn không nghĩ để cho các vị đại nhân biết, nhưng bây giờ không thể không nói, trước đó hoàng hậu bị bệnh, ai gia đã phong tỏa tin tức, thật ra nàng bị đậu mùa.”
“Đậu mùa.”
“Hoàng hậu nương nương lại mắc đậu mùa.” Nhất thời trong điện kinh hô, ai cũng khẩn trương.
Thái hoàng thái hậu lại nói tiếp: “Các vị đại nhân cũng biết, đậu mùa là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, trước mắt còn chưa chữa được, nên hoàng hậu đã chuyển tới gần lãnh cung để điều trị, nhưng cuối cùng kết quả là?”
Thái hoàng thái hậu ngừng lại một chút, công chúa An Nhạc lại khóc nấc lên, Chiêu Dương cũng khóc, vừa khóc vừa kêu: “Hoàng thẩm thẩm, người đừng chết, Chiêu Dương không muốn người chết.”
Sắc mặt triều thần khó coi, người người nhanh chóng quỳ xuống.
Cẩm thân vương lên tiếng trước: “Chẳng lẽ hoàng hậu thật sự đã....?”
Thái hoàng thái hậu thở dài thật mạnh: “Đúng vậy! Nửa đêm qua hoàng hậu đã quy thiên.”
Thái hoàng thái hậu vừa dứt lời mọi người đau đớn hét lên: “Hoàng hậu nương nương, không ngờ người đã quy thiên, chúng thần đáng chết, không được gặp nương nương lần cuối cùng.”
Tuy rằng trước đó nhiều đại thần không tán thành hoàng hậu nhiếp chính. Nhưng sau đó rất nhiều chính sách của nàng đều chính xác, không ít người tin phục, cũng hiểu vì sao hoàng thượng lại để hoàng hậu nhiếp chính, bởi vì nàng có năng lực. Không ngờ bây giờ nàng đã quy thiên, thật khiến các đại thần không chịu được.
Nhưng bây giờ ngoại trừ đau lòng, còn có thể làm gì khác.
Thái hoàng thái hậu đứng dậy nhìn các vị đại thần: “Trước khi chết hoàng hậu truyền hẩu dụ.”Thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài điện, rất nhanh ngự y đi vào, cung kính quỳ trên mặt đất, thái hoàng thái hậu ra lệnh cho ngự y: “Trước khi tạ thế, hoàng hậu truyền khẩu dụ gì, ngươi lập tức báo lại.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu!” Ngự y cung kính bẩm: “Trước khi chết, hoàng hậu căn dặn, người chết vì bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm, dễ lây lan nhanh chong. Nên hạ chỉ, thiêu hủy toàn bộ thiên điện nàng đã từng ở, ngay cả quần áo cũng không giữ lại, tránh lây nhiễm cho người khác.”
Ngự y dứt lời, chúng triều thần đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ. Hoàng hậu quy tiên, ít nhất phải để hoàng thượng gặp nàng một lần cuối cùng. Bây giờ trực tiếp thiêu hủy, vậy lúc hoàng thượng khải hoàn trở về, biết ăn nói thế nào.
Thái hoàng thái hậu lên tiếng: “Hoàng hậu đã quy tiên, ai gia cũng đau lòng, nhưng hoàng hậu mắc bênh đậu mùa, lây lan rất nhanh, các vị đại nhân đều biết. Cho nên ai gia không thể to gan giữ lại di thể của hoàng hậu. Nếu có người bị nhiễm, truyền ra Lương Thành, sẽ gây nội loạn. Ai gia chỉ có thể thiêu hủy nơi ở của hoàng hậu. Sở dĩ hôm nau ai gia gọi các vị tới là để cùng đưa tiễn hoàng hậu. Nàng luôn tận tâm vì Đại Tuyên, sẽ không trách ai gia làm như vậy.”
Thái hoàng thái hậu nói xong, chúng triều thần đều im lặng, bây giờ còn biết nói gì. Hoàng hậu mắc đậu mùa, bọn họ cũng đau lòng, nương nương còn đang có thai, sao lại dính trời gieo họa. Hoàng thượng yêu nàng như vậy, khi khải hoàn trở về sẽ chịu được đả kích như vậy sao?
Nhất thời cả điện yên tĩnh nặng nề, không ai nói gì, thái hoàng thái hậu dẫn đầu đi ra ngoài, mọi người đi theo sau tới thiên điện. Khác với các đại thần, Tần lão quốc công run sợ mặt xanh tím, hô hấp dồn dập. Ai không biết lại tưởng ông đau lòng cho hoàng hậu, nào có ai hiểu từ khi biết Tần gia làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ông giận thiếu tức chết, hôm nay cố gắng tiến cung, nhưng chỉ cần nhớ tới, đã cảm thấy sống không bằng chết.
Hoàng hậu vừa qua đời là thật thì cũng thôi, nhưng bây giờ nàng đã rời khỏi Lương Thành tới Đồng Quan, Nếu để nàng gặp hoàng thượng, chờ đợi Tần gia là gì, vạn người chửi bới, tiếng xấu truyền muôn đời. Trăm năm gia thế hủy trong tay một nữ nhân. Ông trời ơi, người mượn nữ nhân này tới hại chúng ta sao, trước kia nàng cũng là người thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy.
Trước cửa thiên điện, thái hoàng thái hậu dẫn triều thần đứng ở bên ngoài, lúc này, cung nữ thái giám trong cung Vân Hoa khóc tới mức chết đi sống lại. Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử theo Vân Nhiễm tiến cung, không thiết ăn uống quỳ gối trước cửa điện, các nàng muốn tới thiên điện với hoàng hậu, nhưng bị cản lại. Chính là thị vệ của thái hoàng thái hậu, lúc này Lệ Chi nhìn thấy đám người thái hoàng thái hậu tới, liền dập đầu cầu xin.
“Cầu xin thái hoàng thái hậu cho chúng nô tỳ đi theo chủ tử đi, nếu ngài muốn thiêu chủ tử, chúng ta nguyện cùng chết cháy với người.”
Thái hoàng thái hậu biến sắc mặt âm trầm quát: “Câm miệng, nói linh tinh gì đó, hoàng hậu mắc đậu mùa mới cần thiêu, các ngươi đang khỏe mạnh sao phải làm vậy. Hơn nữa trước đó hoàng hậu đã hạ lệnh không cho các ngươi đi vào, chính vì muốn bảo vệ các ngươi. Bây giờ các ngươi lại muốn vào, không phải đã phụ tâm ý của nàng sao.”
Lệ Chi cùng Dữu Tử tiếp tục khóc, thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh: “Người đầu, phóng hỏa thiêu tất cả.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu.”
Lúc cây đuốc ném vào thiên điện, khắp nơi văng vẳng tiếng khóc, Lệ Chi, Dữu Tử muốn lao vào bị thị vệ ngăn lại, An Nhạc, lôi kéo Chiêu Dương cùng Duyên Khánh khóc nấc lên.
Ánh lửa ngập trời, mỗi lúc một lớn.
Đột nhiên nhân lúc mọi người không để ý, có một bóng người xông vào đám cháy hét to: “Nhiễm Nhi, Tiểu Nhiễm Nhi của ta, ta đến với con đây.”
Người vừa hét lên chính là trưởng công chúa, bà vừa khóc vừa lao vào đám cháy, thái hoàng thái hậu lập tức ra lệnh cho thị vệ, nhanh cứu trưởng công chúa ra.
Thị vệ xông vào, trưởng công chúa còn chưa vào trong đã bị kéo ra, dọc đường đi bà như phát điên, sức lực rất lớn, cào cấu mặt của thị vệ, khiến hắn đau đớn, nhưng không dám chống trả.
Thái hoàng thái hậu quét mắt nhìn đại thần: “Trưởng công chúa cùng hoàng hậu có tình cảm rất tốt, biết hoàng hậu mắc đậu mùa, nàng không chịu nổi đả kích nên phát điên rồi.”
Công chúa An Nhạc cùng quận chúa Duyên Khánh càng khóc dữ hơn, ngay cả triều thần cũng có người không cầm được nước mắt, lão quốc công trực tiếp ngất đi.
Tuy rằng hoàng hậu mắc đậu mùa bị thiêu hủy, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn tổ chức đại tang, đặt trong quan tài đưa tới chùa Tướng Quốc cầu siêu, sau đó an táng trong hoàng lăng.
Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử tình nguyện đi theo thủ linh cữu, ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng đòi đi theo.
Hoàng hậu quy thiên nghiễm nhiên gây ra một làn sóng không nhỏ. Nhiều người khủng hoảng bất an, không phải hoàng hậu là phượng tinh lâm thế sao? Thế nào lại mắc đậu mùa, chuyện gì vậy? Nhất thời cả Lương Thành đều bất an, lo lắng Đại Tuyên gặp vận xấu.
...
Đồng Quan, quân Tây Tuyết đã công thanh mười ngày, hai bên chiến đấu kịch liệt, binh sĩ Tây Tuyết chết vô số, Đại Tuyên cũng có thương vong nhưng ít hơn nhiều so với địch.
Đại Tuyên dùng kế thay phiên chiến, lúc binh lính Tây Tuyết công thành, bọn họ thay nhau ném đá đổ dầu, bắn tên, binh sĩ Tây Tuyết chết nhiều không đếm xuể, sĩ khí bị đả kích nặng nề, đúng lúc này Đại Tuyên mở cửa thành, mười vạn tinh binh hùng dũng xông ra, giao chiến, giết được một lúc lại quay về Đồng Quan.
Cứ như vậy, ba mươi vạn quân Tây Tuyết chỉ còn lại chưa tới mười lăm vạn.
Trong đó còn có hai ba vạn bị thương, quan trọng nhất là hai ngày rồi bọn họ không được ăn, lương thực bị cắt đứt.
Hành quân đánh giặc, vốn đã tốn sức, ngay cả cơm cũng không được ăn, toàn quân doanh không có sĩ khí, mặt mệt mỏi, ngay cả sức đi đường còn không có nói gì tới đánh giặc.
Trong doanh trướng Tây Tuyết, lướng lĩnh đang ngồi nghiêm túc, săc sặt ai cũng khó coi.
Người cầm đầu chính là Cung thân vương Tiêu Chiến, hắn ta căm tức tới cực điểm, không ngờ thủ đoạn của Yến Kỳ cao như vậy, bọn họ liên tục công phá vài ngày đều thất bại, bất kể là ban ngày hay ban đêm bọn họ đều có người canh gác. Căn bản không thể tìm ra khẻ hở, chỉ cần nghĩ ba mươi vạn quân còn chưa tới mười lăm vạn, Tiêu Chiên liền run rẩy, vốn trong tay hắn có sáu mươi vạn quân, bị Tiêu Bắc Dã khốn khiếp cắt mất ba mươi vạn, qua trận chiến này còn chưa tới mười lăm vạn, ngay cả lương thảo cũng không có. Nếu không công phá được Đồng Quan, chỉ sợ thuộc hạ của hắn sẽ chết đói.
Không được, nhất định phải công phá Đồng Quan, nếu không sẽ phải bỏ Hành Dương, nếu cứ quay về như vậy, sẽ bị triều bình cười tới chết. Tới lúc đó ngay cả mười lăm vạn binh cũng có thể bất ngờ làm phẩn, tới đầu quân cho Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, tướng lĩnh đói bụng kêu rền, một gã tướng quân đứng dậy: “Vương gia, bây giờ phải làm sao? Bâu giờ Đồng Quan có hai mươi vạn, chúng ta còn chưa tới mười lăm vạn, quan trọng nhất là còn không có lương thực, cứ như vậy chỉ sợ tất cả sẽ chết, chi bằng chúng ta rời khỏi Hành Dương, chờ lương thảo tới rồi quyết định.”
Người này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu, trước mắt đây là cách hay nhất.
Tiêu Chiến ngưng mày, đang muốn lên tiếng, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên tiếng hô: “Báo!”
Tiêu Chiến hạ lệnh: “Vào đi.
Có binh lính xông vào, sắc mặt rất khó coi, mọi người vừa nhìn đã nhận ra đây là người trước đó Tiêu Chiến phái về Tây Tuyên hỏi chuyện lương thảo.
“Sao lại thế này? Lương thảo đâu?”
Quan lương thảo sợi hãi kêu lên: “Bẩm vương gia, tất cả lương thảo đã bị cướp ở Vạn Thuận.”
Vạn Thuận là địa giới của Tây Tuyết, xung quanh đều là núi, không ngờ một lượng lớn lương thảo lại bị cướp ở đó. Kẻ nào dám to gan như vậy.
Tiêu Chiên tức giận đám mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng nổ vang, hắn xanh mặt hét lên: “Kẻ nào dám động tới lương thảo của bổn vương.”
Biết rõ là lương thảo viện trợ còn dám động, có cờ hiệu của hắn, ai dám động?
Một gã phó tướng cẩn thận lên tiếng: “Vương gia, có khi nào là do thế tử.”
Phó tướng này có chút hối hận, sớm biết thế này hắn đã đi theo thế tử, không ngờ vương gia đi nhầm vào đường chết. Không nên công phá Hành Dương, trận này dễ đánh như vậy sao, bây giờ đã mất mười lăm vạn, nhiều ngươi chết oan uổng, xem ra vương gia đã già.
Không được, chờ về Tây Tuyết, nhất định bọn họ phải tới đầu quân cho thái tử, vương gia đã già, Tây Tuyết là giang sơn của thế tử.
Ngoại trừ phó tướng, những người ở đây cũng có suy nghĩ không khác mấy.
Tiêu Chiến nghĩ như vậy, nên mới kiên trì công phá Đồng Quan. Nhưng bây giờ lương thảo bị cướp, chính là muốn mạng mười lăm vạn đại quân của hắn, Tiêu Chiên run tay.
Trong doanh trướng lại có người nói: “Vương gia, hay là do người khác, thái tử cùng hoàng thượng.”
Tiêu Chiến ngẩn ra, khoảng thời gian vừa qua, ngoại trừ con hắn, thái tử Tiêu Hoài Cận cùng hoàng thượng cũng đối chọi với hắn. Trước kia rất nhiều triều thần đều dựa vào cha con bọn họ, nhưng sau đó hai cha con tranh đấu, một nửa triều thần chạy sang phe thái tử, có thể nói vây giờ hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử đã không còn như trước kia.
Phái người chặn bọn họ ở Vạn Thuận, ngoại trừ nghiệt tử, cũng có thể là hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử.
Lúc này Tiêu Chiến có chút hối hận, không trừ nội loạn không thể an tâm đánh giặc ngoài, chờ hắn về Tây Tuyết, chuyện đầu tiên cần phải làm là diệt trừ hoàng đế cùng thái tử, thứ hai là diệt trừ nghiệt tử, để cho bọn họ biết thiên hạ này ai lợi hại nhất.
Tiêu Chiến hung hăng nghĩ, tất cả binh sĩ trong doanh trướng đều nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia, bây giờ phải làm sao, lương thảo bị cướp, chúng ta đông người thế này, không thể không có lương thảo, nếu cứ tiếp tục, không cần đánh chúng ta đã chết vì đói. Trước mắt vẫn nên bỏ Hành Dương đi.”
Sau một phen suy nghĩ, Tiêu Chiên giơ tay lên ngăn cản lời của phó tướng.
“Đêm nay ta sẽ dẫn người đánh bất ngờ Đồng Quan, không tin bọn hắn không có sơ hở, chỉ cần ta có thể đột phá, mở cửa thành, các ngươi xông vào, chém giết binh lính Đồng Quan, cướp kho thóc, mọi người sẽ có cơm ăn.”
Tiêu Chiến bá đạo nói, thuộc hạ nhíu mi: “Vương gia, trong Đồng Quan có tân đế Đại Tuyên, người tiến vào chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Vừa nghe thấy tên này, Tiêu Chiến đã bốc hỏa, lần trước thua trên tay tên kia, lần này hắn sẽ không thất thủ.”
“Ngươi tưởng bản vương sợ hắn sao, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi, tối nay bản tướng sẽ dẫn người đánh bất ngờ.”
Tiêu Chiến dứt lời, có một gã thuộc hạ không nhịn được hỏi: “Vương gia, nếu như đột kích thất bại, chúng ta vẫn nên bỏ Hành Dương.”
Người này vừa nói xong, Tiêu Chiến biến sắc mặt, vung tay tát người kia một cái: “Cút.”
Người kia trúng một bạt tay, nháy mắt má đỏ bừng, im lặng không nói câu nào. Mọi người nhanh chóng rời khỏi doanh trướng, người bị đánh oán hận, dẫn người của mình đi ra ngoài, khẽ thì thầm: “Vương gia thay đổi, xem ra hắn thật sự đã gia. Tây Tuyết ngoại trừ thế tử, còn có thái tử, bọn họ đều rất thủ đoạn. Vương gia không được, hắn nắm quyền, thân làm vương gia lại xúc động lỗ mãng, lúc này vì oán hận tân đế Đại Tuyên, cho nên dẫn ba mươi vạn quân tới gây chiến, kết quả lại thành thế này. Đêm nay hắn đột kích Đồng Quan ta thấy sẽ khó thành công.”
Phó tướng đỡ hắn nhỏ giọng: “Ngươi còn nói, chê bị đánh chưa đủ sao.”
Người bị đánh cuối cùng cũng im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn không phục.
....
Trong doanh trướng Đồng Quan, lúc này cũng đầy người, nhưng khác với không khí nặng nề của Tây Tuyết, nơi đây ngược lại hưng phấn, liên tục chiến đấu mời ngày, cũng không khiến bọn họ mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy tinh lực tràn đầy. Trước mắt bọn họ đã khiến Tây Tuyết tổn thất mười lăm vạn, nếu không phải do hoàng thượng tỷ mỉ bố trí, chỉ sợ Đồng Quan đã thất thủ.
Trầm Thụy nhanh chóng đứng dậy ôm quyền trầm giọng: “Hoàng thượng, tiếp theo phải đánh thế nào, chi bằng thuộc hạ dẫn binh đuổi giết mười lăm vạn binh lính Tây Tuyết, nhất định đánh cho bọn họ phiến giáp bất hoàn.”
Yến Kỳ liếc hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi dẫn quân đánh bọn hắn, dù thắng, binh lính Đại Tuyên cũng tổn thất vô số, ngươi thấy vậy có giá trị sao?”
Trầm Thụy im lặng, Yến Khang nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng định làm như thế nào?”
Yến Kỳ nhìn sắc trời, trầm ổn nói: “Không có gì bất ngờ, có thể đêm nay Tiêu Chiến sẽ đột kích, chúng ta chia binh làm hai đường, một phụ trách áp sát đại doanh Tây Tuyết. Bọn chúng đã nhịn đói vài ngày, không có sức lực, chúng ta liều chết xông lên, tất nhiên có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề. Nhưng không thể tử chiến, chọc chó nổi giận muốn nhảy tưởng, ép bọn chúng tới đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được, ta sẽ có thương vong lớn. Cho nên chỉ cần kết quả tốt liền thu tay, trẫm còn có phương án thứ hai chờ bọn họ.”
“Ân! Hoàng thượng!”
Chúng tướng lĩnh cực kỳ tín nhiệm Yến Kỳ, cung kính nghe lệnh.
Trầm Thụy đứng dậy, Yến Kỳ nhìn hắn: “Lập tức chọn mười vạn binh đêm nay tập kích Tây Tuyết.”
“Ân!” Trầm Thụy nhanh chóng đi ra ngoài, Yến Kỳ lại nhìn Yến Khang: “Yến vương gia, chọn hai vạn tinh binh, nhân lúc Trầm tướng quân đột kích, dẫn quqan theo cửa hông ra ngoài chạy suốt đêm tới Hồ Lô Cốc cách Đồng Quan trăm dặm, sắp xếp mai phục, nhớ kỹ không được cưỡi ngựa, phải chạy bộ tới Hồ Lô cốc.”
“Ân! Thần lĩnh chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Ngươi dẫn năm vạn tinh binh, nhân lúc Trầm Thụy tác chiến, đi qua cửa tây, tới bao vây bên ngoài Hồ Lô cốc, dồn tất cả quân Tây Tuyết vào trong cốc.
“Ân!” Đồng Mộ Hòa hưng phấn đi chọn quân.
Các tướng lĩnh còn lại đồng loạt nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, vậy chúng thần làm gì?”
“Theo trẫm ngăn cản Tiêu Chiến đột kích, mặt khác, giờ dần một khắc, chúng ta hợp nhất với Trầm tướng quân, truy đuổi tàn quân, nhất định phải đánh cho bọn chúng không còn mảnh giáp.”
“Ân! Chúng thần tuân chỉ.”
Vài binh lính đứng dậy rời khỏi doanh trướng, bên trong im lặng Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh chóng tiến vào: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một lát đi, nếu không giao chiến với Tiêu Chiến, chỉ sợ không giết được hắn.”
Gần đây hoàng thượng ngủ không ngon, luôn giật mình tỉnh lại, vài thuộc hạ đi theo không nhịn được lo lắng cho sức khỏe của người. Lúc này Yến Kỳ cũng không kháng cự gật đầu: “Umh! Trẫm đi nghỉ, đánh nốt trận ngày mai là có thể khải hoàn về kinh.”
Hắn dựa vào ghế dài chợp mắt, Trực Nhật lập tức lấy áo choàng ở bên cạnh đắp cho hắn rồi lui ra ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, gió bắc thổi qua Đồng Quan cờ trên tường thành bay phấp phới, bên ngoài tường thành có bóng người lóe lên, binh lính canh gác vẫn luôn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh bên ngoài tường thành, không vì đêm xuống mà lơ là.
Hoàng thượng có lệnh, đêm nay có khả năng Tiêu Chiến đột kích, nên bọn họ không thể lơ là.
Dưới màn đêm, vài bóng người như u linh, hợp thể với trời đêm đen đặc. Nháy mắt đã tới trước tường thành Đồng Quan, người dẫn đầu vung tay lên, vài thuộc hạ phi thân lên, nháy mắt đã tới chân tường thành, như một làn khói lướt qua, thỉnh thoảng lại duỗi tay ra kéo binh lính canh gác xuống, bẻ gãy cổ, chờ tới khi tất cả cùng lên tới nơi, đi thẳng về chỗ thị vệ tuần tra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, có nghe thấy tiếng vang thất thanh: “Có người đột kích, có người đột kích.”
Không ít binh tướng xông tới, hóa ra ngoại trừ binh lính gác trên tường thành, bên dưới còn ẩn dấu một đội quân có trách nhiệm quan sát binh lính đứng trên tường thành.
Thuộc hạ của Tiêu Chiến đã giải quyết người đứng gác thành, nhưng lại không biết bên dưới có tinh binh phụ trách giám sát, cho nên bọn họ vừa động, người phía dưới đã phát hiện hét lên.
Tiêu Chiến không ngờ Yến Kỳ xảo quyệt tới mức như vậy, hắn bốc hỏa gầm lên: “Giết.”
Nếu bọn họ đã vào được, dù binh lính phát hiện thì đã thế nào, đêm nay hắn quyết phải phá cửa thành, cho mười lăm vạn đại quân tiến vào.
Theo lời Tiêu Chiến, thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng lao vào binh lính Đại Tuyên. Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, chưởng phong bắn ra cường đại, vài người bị bay ra ngoài. Đột nhiên có động tĩnh, một luồng nội lực xé gió lao tới, phá tan màn đêm, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
“Cung thân vương gia, trẫm chờ đã lâu.”
Một bóng người như luồng sáng lao tới, chưởng phong mang theo nôi lực tập kích về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đỏ mắt hận không thể cắn nuốt Yến Kỳ cho hả giận, lần trước phu thê bọn họ thiếu chút nữa giết chết hắn. Lần này diệt mười lăm vạn quân của hắn, kẻ này không chết, đời này hắn không an.
Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, đấu chưởng pháp với Yến Kỳ, hai bên hung hăng tập kích, tiếng vang ầm ầm nổ tung trên tường thành.
Một chưởng đi qua, cả hai lui về phía sau vài thước, trong lòng bọn họ hiểu rõ, thực lực ngang nahu, nếu tận lực sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng lúc này Tiêu Chiến đã điên cuồng, tiếp tục ngưng nội lực công kích Yến Kỳ, hai người chém giết loạn cả lên.
Đúng lúc này cửa thành đột nhiên mở ra, có vô số binh lính lao ra, hô giết binh lính Tây Tuyết. Trước đó Tiêu Chiến đã sắp xếp khá nhiều người mai phục gần Đồng Quan, chờ đột kích thành công sẽ mở cửa thành vào công phá, không ngờ hiện tại những người này lại thành dê chờ chết.
Tiêu Chiến liên tục thay đổi sắc mặt, thuộc hạ phía sau hắn khẩn trương, đồng thanh hô lên: “Vương gia.”
“Vương gia, chúng ta rút đi!”
Tiêu Chiến cắn răng không để ý tới thuộc hạ tiếp tục đánh nhau với Yến Kỳ, nháy mắt hai bên đã đánh qua trăm chiêu, chưa phân thắng bại, nhưng cả hai đều bị thương, bên ngoài thành tiếng rên la thảm thiết, tiếng gào thét xông lên.
Tất cả những thứ đó kích thích Tiêu Chiến, khiến hắn không thể tập trung, cuối cùng trúng một chưởng của Yến Kỳ, bay ra ngoài, lui lại vài bước đã thấy vài tên thuộc hạ kêu: “Vương gia, người không sao chứ, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Chiến liếc nhìn Yến Kỳ ở đối diện, cuối cùng cắn răng gằn: “Đi.”
Trường bào bay trong gió, nháy mắt đã nhảy xuống tường thành Đồng Quan đi về hướng đại doanh Tây Tuyết.
Bên ngoài Đồng Quan, Trầm Thụy nhớ kỹ lời Yến Kỳ, không ham đánh, chỉ cần chậm rãi gây thương vong, nên hắn dẫn mười vạn quân, đánh một trận, mắt thấy Tiêu Chiến như sát thần bay tới, nếu tiếp tục chém giết, Đại Tuyên sẽ có thương vong. Hắn nhanh chóng ra lệnh lui binh về Đồng Quan.
Chỉ còn lại tàn binh Tây Tuyết phẫn hận nhìn cửa thành Đồng Quan.
Vài viên tướng tới bên cạnh Tiêu Chiến, trăm miệng một lời: “Vương gia, xin hạ lệnh lui binh.”
Lúc này bọn họ không còn sợ hãi, cường thế xông tới, không có lương thảo, cứ tiếp tục sao có thể giao chiến với Đại Tuyên. Đừng nói tới đánh, chỉ sợ bọn sớm chết vì đói, đem nay thương vong lớn như vậy, là do các binh sĩ không có cơm ăn. Tiếp tục kéo dài, tất cả sẽ chết, vương gia nổi điên thì điên một mình đi, bọn họ không muốn theo cùng.
Tiêu Chiến nhìn vài tên thuộc hạ, thấy rõ ràng hắn đã đánh mất lòng quân, dù về Tây Tuyết, chỉ sợ bọn họ cũng không nghe lệnh mình. Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến quét mắt nhìn mọi người, ai cũng phẫn hận nhìn hắn, nếu hắn không hạ lệnh lui binh không khéo bọn họ sẽ giết chết hắn. Tiêu Chiến âm thầm rùng mình, trầm giọng ra lệnh: “Lui lại, mọi người rời khỏi Hành Dương.”
Lệnh vừa ban, đại quân nhanh chóng rút khỏi Hành Dương.
Trầm Thụy lui về Đồng Quan hội họp với Yến Kỳ, lúc này hắn dẫn mười hai vạn đại quân, chờ giờ dần một khắc truy sát tàn binh Tây Tuyết.
Trước đó Yến Kỳ đã phái Đồng Mộ Hòa cấp tốc mai phục lối ra Hồ Lô cốc, về phần Yến Khang dẫn hai vạn tinh binh bao vây bên trong, phía sau còn có mười hai vạn đại quân của Yến Kỳ truy sát.
Trời gần sáng, bên ngoài Hồ Lô cốc, Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn tinh binh chặn lại hơn mười vạn đại quân Tây Tuyết. Nhưng người này đã ba ngày không được ăn, ai cũng đói kiệt sức, sao còn sức đánh nhau, người người đều chờ bị giết, hơn nữa Yến Kỳ truy sát phía sau, tạo thành vòng vây khép kín. Bọn họ không nghe Tiêu Chiến chỉ huy, loạn thành một đoàn lao vào Hồ Lô cốc, đúng như ý Yến Kỳ, ép mười vạn quân Tây Tuyết vào cốc.
Nhất thời trong cốc chém giết kịch liệt, binh lính Đại Tuyên như có thần tương trợ, càng đánh càng hắng. Trái lại Tây Tuyết hoảng loạn, bó tay chịu trói, Tiêu Chiến nhìn binh lính ngã xuống, đỏ mắt, xuyên quan nhằm thẳng vào Yến Kỳ, giận dữ hét lên: “Yến Kỳ, hôm nay lão tử muốn giết ngươi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong thành Đồng Quan bận rộn, vừa rồi đánh một trận với Tây Tuyết, chết không ít người, nhưng ít hơn Tây Tuyết tổng cộng khoảng vài nghìn người, cũng có khoảng hai ba nghìn người bị thương, đang được đưa xuống chữa trị.
Trong doanh trướng Đồng Quan, đèn đuốc sáng ngời, tướng lĩnh ngồi xung quanh, ai cũng kích động bàn tán, tinh thần rất hưng phấn.
Trận vừa rồi rõ ràng bọn họ trên một bậc, hiện tại lương thảo Tây Tuyết đã bị hủy, hại giết ba bốn vạn binh lính, để xem bọn họ còn cuồng vọng kiểu gì.
Nhưng Yến Kỳ không có tinh thần lạc quan như bọn họ, hắn quét mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Kiêu binh ắt bại, Tây Tuyết bại là bởi vì trước đó bọn họ thắng vài lần, trong lòng có ý niệm kiêu căng, nên mới thất bại. Nhưng sau đó bọn họ sẽ cẩn thận hơn, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng.”
Yến Kỳ vừa nói xong, binh lính đều trầm mặt, thầm mắng mình khốn khiếp, bây giờ vui mừng còn qúa sớm, ba mươi vạn đại quân, bây giờ còn tới hơn hai mươi vạn, vẫn còn chưa đoạt lại thành Hành Dương.
Tướng lĩnh đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần ghi nhớ lời dạy của hoàng thượng.”
Yến Kỳ không nói gì, chỉ trầm ổn lên tiếng: “Lương thảo bị mất, bọn họ sẽ có hai lựa chọn, một là báo tin cho triều đình chuyển tới, thứ hai là trong vòng ba ngày công phá Đồng Quan. Nếu thành công, có kho thóc Đồng Quan bọn họ sẽ không lo vấn đề lương thảo, cho nên tiếp theo chúng ta phải toàn lực đối phó. Điều động tất cả binh sẽ ngày đêm nghênh chiến.”
Mọi người vừa nghe Tây Tuyết sẽ phá Đồng Quan trong vòng ba ngày, ai cũng hốt hoảng, đề cao cảnh giác, nghiêm túc. Yến Kỳ nhìn thuộc hạ: “Lần tác chiến này chia làm ba giai đoạn, vòng một lúc quân địch công thành, cố thủ không mở dùng cung tiễn bắn. Đợt thứ hai khi quân địch tới chân tường thành, dùng dầu và đá ném xuống, điều kiện tiên quyết phải có người cung cấp đủ, một đội chuẩn bị đá, một đội phụ trách đun dầu nóng, một đội phụ trách tấn công quân địch. Sau khi qua hai đợt tập kích, lòng quân tan rã, chúng ta tấn công đợt ba, mở cửa thành, dẫn mười vạn đại quân nghênh chiến, đại khai sát giới, nhưng không cần ham đánh, không cần giết nhanh, giết nhiều, mà cần từ từ giết chết bọn họ.”
Yến Kỳ dứt lời, trong trướng một mảnh yên tĩnh, cuối cùng tất cả đều nâng mắt nhìn hoàng thượng, kế sách quá hay, Trầm Thụy cùng Yến Khang nhanh chóng lên tiếng: “Xin hoàng thượng hạ chỉ.”
Yến Kỳ gật đầu, bắt đầu phân công nhiệm vụ: “Yến Khang nghe lệnh!”
Yến Khang đứng dậy: “Người dẫn năm vạn binh mã, phụ trách canh gác tường thành nghênh chiến ban ngày, chuẩn bị thật nhiều dầu nóng, chú ý phải phân công người vận chuyển.”
“Thần tuân chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn binh lính phụ trách canh gác tường thành ban đêm, nhớ kỹ các ngươi phụ trách buổi tối, ban ngày tất cả đều ngủ giữ tinh thần tối nghênh chiến, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào.”
Đồng Mộ Hòa cung kính nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”
Yến Kỳ lại nhìn Trầm Thụy: “Trầm Thụy ngươi phụ trách dẫn mười vạn binh lính ra khỏi thành nghênh chiến, nhớ kỹ lúc chiến sự căng thẳng thì lui về, không được ham chiến, đề phòng quân địch liều mạng xông lên, chúng ta cũng có tổn thất.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Trầm Thụy cung kính đáp lời, Yến Kỳ nhìn các phó tướng, tham tướng, phân công nhiệm vụ cho từng người, chờ tới khi làm xong trời đã gần sáng. Trong doanh trướng không còn ai, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi vào cung kính lên tiếng: “Hoàng thượng, người có muốn nghỉ ngơi một chút không, vài ngày nay người không được yên giấc.”
Yến Kỳ nâng mắt nhìn bọn họ, nặng nề lên tiếng: “Không biết vì sao, trong lòng trẫm luôn bất an, cảm thấy hình như trong cung xảy ra chuyện, vừa ngủ sẽ gặp ác mộng.”
“Đó là bởi vì hoàng thượng nhớ hoàng hậu nên mới lo lắng, ngày nghĩ đêm mộng.”
Trực Nhật đau lòng lên tiếng, Yến Kỳ bóp trán, tâm trạng không thể giãn ra.
Tất cả đều như dự đoán của Yến Kỳ, rạng sáng quân Tây Tuyết tấn công đợt thứ nhất, tới gần đồng quan, nhưng mọi người dưới sự sắp xếp của Yến Kỳ không chút hoang mang nghênh chiến, đây là lần đầu tiên hai bên chính thức giao tranh.
...
So với Đồng Quan đang chiến đấu căng thẳng, trong cung cũng không thái bình, rốt cuộc hoàng hậu mắc bệnh đậu mùa không cứu được qua đời, ngự y tới báo cho thái hoàng thái hậu, bà không chút hoang mang ra lệnh cho thái giám đi truyền các đại thần vào cung.
Cẩm thân vương gia, Tiêu diêu vương, Tần lão quốc công, Vũ An hầu, thượng thư các bộ, ngự sử đại nhân, ngoại trừ bọn họ ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng tới, mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Công chúa An Nhạc đỏ mắt nắm chặt tay Chiêu Dương với Duyên Khánh. Hiện tại nàng nhận chăm sóc hai đứa trẻ, bọn chúng cũng đỏ mắt, nhất là Chiêu Dương mắt còn sưng lên vì khóc nhiều, nhìn vẻ mặt bon họ, triều thần suy đoán, chẳng lẽ bệnh tình của hoàng hậu nghiêm trọng hơn.
Cẩm thân vương gia nhanh chóng truy hỏi: “Không biết thái hoàng thái hậu triệu chúng thần vào cung vì chuyện gì?”
Mọi người đều nhìn thái hoàng thái hậu, bà ra vẻ đau xót, nhìn triều thần: “Ai gia vốn không nghĩ để cho các vị đại nhân biết, nhưng bây giờ không thể không nói, trước đó hoàng hậu bị bệnh, ai gia đã phong tỏa tin tức, thật ra nàng bị đậu mùa.”
“Đậu mùa.”
“Hoàng hậu nương nương lại mắc đậu mùa.” Nhất thời trong điện kinh hô, ai cũng khẩn trương.
Thái hoàng thái hậu lại nói tiếp: “Các vị đại nhân cũng biết, đậu mùa là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, trước mắt còn chưa chữa được, nên hoàng hậu đã chuyển tới gần lãnh cung để điều trị, nhưng cuối cùng kết quả là?”
Thái hoàng thái hậu ngừng lại một chút, công chúa An Nhạc lại khóc nấc lên, Chiêu Dương cũng khóc, vừa khóc vừa kêu: “Hoàng thẩm thẩm, người đừng chết, Chiêu Dương không muốn người chết.”
Sắc mặt triều thần khó coi, người người nhanh chóng quỳ xuống.
Cẩm thân vương lên tiếng trước: “Chẳng lẽ hoàng hậu thật sự đã....?”
Thái hoàng thái hậu thở dài thật mạnh: “Đúng vậy! Nửa đêm qua hoàng hậu đã quy thiên.”
Thái hoàng thái hậu vừa dứt lời mọi người đau đớn hét lên: “Hoàng hậu nương nương, không ngờ người đã quy thiên, chúng thần đáng chết, không được gặp nương nương lần cuối cùng.”
Tuy rằng trước đó nhiều đại thần không tán thành hoàng hậu nhiếp chính. Nhưng sau đó rất nhiều chính sách của nàng đều chính xác, không ít người tin phục, cũng hiểu vì sao hoàng thượng lại để hoàng hậu nhiếp chính, bởi vì nàng có năng lực. Không ngờ bây giờ nàng đã quy thiên, thật khiến các đại thần không chịu được.
Nhưng bây giờ ngoại trừ đau lòng, còn có thể làm gì khác.
Thái hoàng thái hậu đứng dậy nhìn các vị đại thần: “Trước khi chết hoàng hậu truyền hẩu dụ.”
Thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài điện, rất nhanh ngự y đi vào, cung kính quỳ trên mặt đất, thái hoàng thái hậu ra lệnh cho ngự y: “Trước khi tạ thế, hoàng hậu truyền khẩu dụ gì, ngươi lập tức báo lại.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu!” Ngự y cung kính bẩm: “Trước khi chết, hoàng hậu căn dặn, người chết vì bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm, dễ lây lan nhanh chong. Nên hạ chỉ, thiêu hủy toàn bộ thiên điện nàng đã từng ở, ngay cả quần áo cũng không giữ lại, tránh lây nhiễm cho người khác.”
Ngự y dứt lời, chúng triều thần đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ. Hoàng hậu quy tiên, ít nhất phải để hoàng thượng gặp nàng một lần cuối cùng. Bây giờ trực tiếp thiêu hủy, vậy lúc hoàng thượng khải hoàn trở về, biết ăn nói thế nào.
Thái hoàng thái hậu lên tiếng: “Hoàng hậu đã quy tiên, ai gia cũng đau lòng, nhưng hoàng hậu mắc bênh đậu mùa, lây lan rất nhanh, các vị đại nhân đều biết. Cho nên ai gia không thể to gan giữ lại di thể của hoàng hậu. Nếu có người bị nhiễm, truyền ra Lương Thành, sẽ gây nội loạn. Ai gia chỉ có thể thiêu hủy nơi ở của hoàng hậu. Sở dĩ hôm nau ai gia gọi các vị tới là để cùng đưa tiễn hoàng hậu. Nàng luôn tận tâm vì Đại Tuyên, sẽ không trách ai gia làm như vậy.”
Thái hoàng thái hậu nói xong, chúng triều thần đều im lặng, bây giờ còn biết nói gì. Hoàng hậu mắc đậu mùa, bọn họ cũng đau lòng, nương nương còn đang có thai, sao lại dính trời gieo họa. Hoàng thượng yêu nàng như vậy, khi khải hoàn trở về sẽ chịu được đả kích như vậy sao?
Nhất thời cả điện yên tĩnh nặng nề, không ai nói gì, thái hoàng thái hậu dẫn đầu đi ra ngoài, mọi người đi theo sau tới thiên điện. Khác với các đại thần, Tần lão quốc công run sợ mặt xanh tím, hô hấp dồn dập. Ai không biết lại tưởng ông đau lòng cho hoàng hậu, nào có ai hiểu từ khi biết Tần gia làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ông giận thiếu tức chết, hôm nay cố gắng tiến cung, nhưng chỉ cần nhớ tới, đã cảm thấy sống không bằng chết.
Hoàng hậu vừa qua đời là thật thì cũng thôi, nhưng bây giờ nàng đã rời khỏi Lương Thành tới Đồng Quan, Nếu để nàng gặp hoàng thượng, chờ đợi Tần gia là gì, vạn người chửi bới, tiếng xấu truyền muôn đời. Trăm năm gia thế hủy trong tay một nữ nhân. Ông trời ơi, người mượn nữ nhân này tới hại chúng ta sao, trước kia nàng cũng là người thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy.
Trước cửa thiên điện, thái hoàng thái hậu dẫn triều thần đứng ở bên ngoài, lúc này, cung nữ thái giám trong cung Vân Hoa khóc tới mức chết đi sống lại. Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử theo Vân Nhiễm tiến cung, không thiết ăn uống quỳ gối trước cửa điện, các nàng muốn tới thiên điện với hoàng hậu, nhưng bị cản lại. Chính là thị vệ của thái hoàng thái hậu, lúc này Lệ Chi nhìn thấy đám người thái hoàng thái hậu tới, liền dập đầu cầu xin.
“Cầu xin thái hoàng thái hậu cho chúng nô tỳ đi theo chủ tử đi, nếu ngài muốn thiêu chủ tử, chúng ta nguyện cùng chết cháy với người.”
Thái hoàng thái hậu biến sắc mặt âm trầm quát: “Câm miệng, nói linh tinh gì đó, hoàng hậu mắc đậu mùa mới cần thiêu, các ngươi đang khỏe mạnh sao phải làm vậy. Hơn nữa trước đó hoàng hậu đã hạ lệnh không cho các ngươi đi vào, chính vì muốn bảo vệ các ngươi. Bây giờ các ngươi lại muốn vào, không phải đã phụ tâm ý của nàng sao.”
Lệ Chi cùng Dữu Tử tiếp tục khóc, thái hoàng thái hậu đã hạ lệnh: “Người đầu, phóng hỏa thiêu tất cả.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu.”
Lúc cây đuốc ném vào thiên điện, khắp nơi văng vẳng tiếng khóc, Lệ Chi, Dữu Tử muốn lao vào bị thị vệ ngăn lại, An Nhạc, lôi kéo Chiêu Dương cùng Duyên Khánh khóc nấc lên.
Ánh lửa ngập trời, mỗi lúc một lớn.
Đột nhiên nhân lúc mọi người không để ý, có một bóng người xông vào đám cháy hét to: “Nhiễm Nhi, Tiểu Nhiễm Nhi của ta, ta đến với con đây.”
Người vừa hét lên chính là trưởng công chúa, bà vừa khóc vừa lao vào đám cháy, thái hoàng thái hậu lập tức ra lệnh cho thị vệ, nhanh cứu trưởng công chúa ra.
Thị vệ xông vào, trưởng công chúa còn chưa vào trong đã bị kéo ra, dọc đường đi bà như phát điên, sức lực rất lớn, cào cấu mặt của thị vệ, khiến hắn đau đớn, nhưng không dám chống trả.
Thái hoàng thái hậu quét mắt nhìn đại thần: “Trưởng công chúa cùng hoàng hậu có tình cảm rất tốt, biết hoàng hậu mắc đậu mùa, nàng không chịu nổi đả kích nên phát điên rồi.”
Công chúa An Nhạc cùng quận chúa Duyên Khánh càng khóc dữ hơn, ngay cả triều thần cũng có người không cầm được nước mắt, lão quốc công trực tiếp ngất đi.
Tuy rằng hoàng hậu mắc đậu mùa bị thiêu hủy, nhưng thái hoàng thái hậu vẫn tổ chức đại tang, đặt trong quan tài đưa tới chùa Tướng Quốc cầu siêu, sau đó an táng trong hoàng lăng.
Lệ Chi, Sơn Trà, Dữu Tử tình nguyện đi theo thủ linh cữu, ngay cả An Nhạc, Chiêu Dương, Duyên Khánh cũng đòi đi theo.
Hoàng hậu quy thiên nghiễm nhiên gây ra một làn sóng không nhỏ. Nhiều người khủng hoảng bất an, không phải hoàng hậu là phượng tinh lâm thế sao? Thế nào lại mắc đậu mùa, chuyện gì vậy? Nhất thời cả Lương Thành đều bất an, lo lắng Đại Tuyên gặp vận xấu.
...
Đồng Quan, quân Tây Tuyết đã công thanh mười ngày, hai bên chiến đấu kịch liệt, binh sĩ Tây Tuyết chết vô số, Đại Tuyên cũng có thương vong nhưng ít hơn nhiều so với địch.
Đại Tuyên dùng kế thay phiên chiến, lúc binh lính Tây Tuyết công thành, bọn họ thay nhau ném đá đổ dầu, bắn tên, binh sĩ Tây Tuyết chết nhiều không đếm xuể, sĩ khí bị đả kích nặng nề, đúng lúc này Đại Tuyên mở cửa thành, mười vạn tinh binh hùng dũng xông ra, giao chiến, giết được một lúc lại quay về Đồng Quan.
Cứ như vậy, ba mươi vạn quân Tây Tuyết chỉ còn lại chưa tới mười lăm vạn.
Trong đó còn có hai ba vạn bị thương, quan trọng nhất là hai ngày rồi bọn họ không được ăn, lương thực bị cắt đứt.
Hành quân đánh giặc, vốn đã tốn sức, ngay cả cơm cũng không được ăn, toàn quân doanh không có sĩ khí, mặt mệt mỏi, ngay cả sức đi đường còn không có nói gì tới đánh giặc.
Trong doanh trướng Tây Tuyết, lướng lĩnh đang ngồi nghiêm túc, săc sặt ai cũng khó coi.
Người cầm đầu chính là Cung thân vương Tiêu Chiến, hắn ta căm tức tới cực điểm, không ngờ thủ đoạn của Yến Kỳ cao như vậy, bọn họ liên tục công phá vài ngày đều thất bại, bất kể là ban ngày hay ban đêm bọn họ đều có người canh gác. Căn bản không thể tìm ra khẻ hở, chỉ cần nghĩ ba mươi vạn quân còn chưa tới mười lăm vạn, Tiêu Chiên liền run rẩy, vốn trong tay hắn có sáu mươi vạn quân, bị Tiêu Bắc Dã khốn khiếp cắt mất ba mươi vạn, qua trận chiến này còn chưa tới mười lăm vạn, ngay cả lương thảo cũng không có. Nếu không công phá được Đồng Quan, chỉ sợ thuộc hạ của hắn sẽ chết đói.
Không được, nhất định phải công phá Đồng Quan, nếu không sẽ phải bỏ Hành Dương, nếu cứ quay về như vậy, sẽ bị triều bình cười tới chết. Tới lúc đó ngay cả mười lăm vạn binh cũng có thể bất ngờ làm phẩn, tới đầu quân cho Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Chiến nghĩ thầm, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, tướng lĩnh đói bụng kêu rền, một gã tướng quân đứng dậy: “Vương gia, bây giờ phải làm sao? Bâu giờ Đồng Quan có hai mươi vạn, chúng ta còn chưa tới mười lăm vạn, quan trọng nhất là còn không có lương thực, cứ như vậy chỉ sợ tất cả sẽ chết, chi bằng chúng ta rời khỏi Hành Dương, chờ lương thảo tới rồi quyết định.”
Người này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu, trước mắt đây là cách hay nhất.
Tiêu Chiến ngưng mày, đang muốn lên tiếng, bên ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên tiếng hô: “Báo!”
Tiêu Chiến hạ lệnh: “Vào đi.
Có binh lính xông vào, sắc mặt rất khó coi, mọi người vừa nhìn đã nhận ra đây là người trước đó Tiêu Chiến phái về Tây Tuyên hỏi chuyện lương thảo.
“Sao lại thế này? Lương thảo đâu?”
Quan lương thảo sợi hãi kêu lên: “Bẩm vương gia, tất cả lương thảo đã bị cướp ở Vạn Thuận.”
Vạn Thuận là địa giới của Tây Tuyết, xung quanh đều là núi, không ngờ một lượng lớn lương thảo lại bị cướp ở đó. Kẻ nào dám to gan như vậy.
Tiêu Chiên tức giận đám mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng nổ vang, hắn xanh mặt hét lên: “Kẻ nào dám động tới lương thảo của bổn vương.”
Biết rõ là lương thảo viện trợ còn dám động, có cờ hiệu của hắn, ai dám động?
Một gã phó tướng cẩn thận lên tiếng: “Vương gia, có khi nào là do thế tử.”
Phó tướng này có chút hối hận, sớm biết thế này hắn đã đi theo thế tử, không ngờ vương gia đi nhầm vào đường chết. Không nên công phá Hành Dương, trận này dễ đánh như vậy sao, bây giờ đã mất mười lăm vạn, nhiều ngươi chết oan uổng, xem ra vương gia đã già.
Không được, chờ về Tây Tuyết, nhất định bọn họ phải tới đầu quân cho thái tử, vương gia đã già, Tây Tuyết là giang sơn của thế tử.
Ngoại trừ phó tướng, những người ở đây cũng có suy nghĩ không khác mấy.
Tiêu Chiến nghĩ như vậy, nên mới kiên trì công phá Đồng Quan. Nhưng bây giờ lương thảo bị cướp, chính là muốn mạng mười lăm vạn đại quân của hắn, Tiêu Chiên run tay.
Trong doanh trướng lại có người nói: “Vương gia, hay là do người khác, thái tử cùng hoàng thượng.”
Tiêu Chiến ngẩn ra, khoảng thời gian vừa qua, ngoại trừ con hắn, thái tử Tiêu Hoài Cận cùng hoàng thượng cũng đối chọi với hắn. Trước kia rất nhiều triều thần đều dựa vào cha con bọn họ, nhưng sau đó hai cha con tranh đấu, một nửa triều thần chạy sang phe thái tử, có thể nói vây giờ hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử đã không còn như trước kia.
Phái người chặn bọn họ ở Vạn Thuận, ngoại trừ nghiệt tử, cũng có thể là hoàng đế Tây Tuyết cùng thái tử.
Lúc này Tiêu Chiến có chút hối hận, không trừ nội loạn không thể an tâm đánh giặc ngoài, chờ hắn về Tây Tuyết, chuyện đầu tiên cần phải làm là diệt trừ hoàng đế cùng thái tử, thứ hai là diệt trừ nghiệt tử, để cho bọn họ biết thiên hạ này ai lợi hại nhất.
Tiêu Chiến hung hăng nghĩ, tất cả binh sĩ trong doanh trướng đều nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia, bây giờ phải làm sao, lương thảo bị cướp, chúng ta đông người thế này, không thể không có lương thảo, nếu cứ tiếp tục, không cần đánh chúng ta đã chết vì đói. Trước mắt vẫn nên bỏ Hành Dương đi.”
Sau một phen suy nghĩ, Tiêu Chiên giơ tay lên ngăn cản lời của phó tướng.
“Đêm nay ta sẽ dẫn người đánh bất ngờ Đồng Quan, không tin bọn hắn không có sơ hở, chỉ cần ta có thể đột phá, mở cửa thành, các ngươi xông vào, chém giết binh lính Đồng Quan, cướp kho thóc, mọi người sẽ có cơm ăn.”
Tiêu Chiến bá đạo nói, thuộc hạ nhíu mi: “Vương gia, trong Đồng Quan có tân đế Đại Tuyên, người tiến vào chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Vừa nghe thấy tên này, Tiêu Chiến đã bốc hỏa, lần trước thua trên tay tên kia, lần này hắn sẽ không thất thủ.”
“Ngươi tưởng bản vương sợ hắn sao, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi, tối nay bản tướng sẽ dẫn người đánh bất ngờ.”
Tiêu Chiến dứt lời, có một gã thuộc hạ không nhịn được hỏi: “Vương gia, nếu như đột kích thất bại, chúng ta vẫn nên bỏ Hành Dương.”
Người này vừa nói xong, Tiêu Chiến biến sắc mặt, vung tay tát người kia một cái: “Cút.”
Người kia trúng một bạt tay, nháy mắt má đỏ bừng, im lặng không nói câu nào. Mọi người nhanh chóng rời khỏi doanh trướng, người bị đánh oán hận, dẫn người của mình đi ra ngoài, khẽ thì thầm: “Vương gia thay đổi, xem ra hắn thật sự đã gia. Tây Tuyết ngoại trừ thế tử, còn có thái tử, bọn họ đều rất thủ đoạn. Vương gia không được, hắn nắm quyền, thân làm vương gia lại xúc động lỗ mãng, lúc này vì oán hận tân đế Đại Tuyên, cho nên dẫn ba mươi vạn quân tới gây chiến, kết quả lại thành thế này. Đêm nay hắn đột kích Đồng Quan ta thấy sẽ khó thành công.”
Phó tướng đỡ hắn nhỏ giọng: “Ngươi còn nói, chê bị đánh chưa đủ sao.”
Người bị đánh cuối cùng cũng im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn không phục.
....
Trong doanh trướng Đồng Quan, lúc này cũng đầy người, nhưng khác với không khí nặng nề của Tây Tuyết, nơi đây ngược lại hưng phấn, liên tục chiến đấu mời ngày, cũng không khiến bọn họ mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy tinh lực tràn đầy. Trước mắt bọn họ đã khiến Tây Tuyết tổn thất mười lăm vạn, nếu không phải do hoàng thượng tỷ mỉ bố trí, chỉ sợ Đồng Quan đã thất thủ.
Trầm Thụy nhanh chóng đứng dậy ôm quyền trầm giọng: “Hoàng thượng, tiếp theo phải đánh thế nào, chi bằng thuộc hạ dẫn binh đuổi giết mười lăm vạn binh lính Tây Tuyết, nhất định đánh cho bọn họ phiến giáp bất hoàn.”
Yến Kỳ liếc hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi dẫn quân đánh bọn hắn, dù thắng, binh lính Đại Tuyên cũng tổn thất vô số, ngươi thấy vậy có giá trị sao?”
Trầm Thụy im lặng, Yến Khang nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng định làm như thế nào?”
Yến Kỳ nhìn sắc trời, trầm ổn nói: “Không có gì bất ngờ, có thể đêm nay Tiêu Chiến sẽ đột kích, chúng ta chia binh làm hai đường, một phụ trách áp sát đại doanh Tây Tuyết. Bọn chúng đã nhịn đói vài ngày, không có sức lực, chúng ta liều chết xông lên, tất nhiên có thể khiến bọn họ tổn thất nặng nề. Nhưng không thể tử chiến, chọc chó nổi giận muốn nhảy tưởng, ép bọn chúng tới đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được, ta sẽ có thương vong lớn. Cho nên chỉ cần kết quả tốt liền thu tay, trẫm còn có phương án thứ hai chờ bọn họ.”
“Ân! Hoàng thượng!”
Chúng tướng lĩnh cực kỳ tín nhiệm Yến Kỳ, cung kính nghe lệnh.
Trầm Thụy đứng dậy, Yến Kỳ nhìn hắn: “Lập tức chọn mười vạn binh đêm nay tập kích Tây Tuyết.”
“Ân!” Trầm Thụy nhanh chóng đi ra ngoài, Yến Kỳ lại nhìn Yến Khang: “Yến vương gia, chọn hai vạn tinh binh, nhân lúc Trầm tướng quân đột kích, dẫn quqan theo cửa hông ra ngoài chạy suốt đêm tới Hồ Lô Cốc cách Đồng Quan trăm dặm, sắp xếp mai phục, nhớ kỹ không được cưỡi ngựa, phải chạy bộ tới Hồ Lô cốc.”
“Ân! Thần lĩnh chỉ.”
Yến Khang đi ra ngoài, Yến Kỳ nhìn Đồng Mộ Hòa: “Ngươi dẫn năm vạn tinh binh, nhân lúc Trầm Thụy tác chiến, đi qua cửa tây, tới bao vây bên ngoài Hồ Lô cốc, dồn tất cả quân Tây Tuyết vào trong cốc.
“Ân!” Đồng Mộ Hòa hưng phấn đi chọn quân.
Các tướng lĩnh còn lại đồng loạt nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, vậy chúng thần làm gì?”
“Theo trẫm ngăn cản Tiêu Chiến đột kích, mặt khác, giờ dần một khắc, chúng ta hợp nhất với Trầm tướng quân, truy đuổi tàn quân, nhất định phải đánh cho bọn chúng không còn mảnh giáp.”
“Ân! Chúng thần tuân chỉ.”
Vài binh lính đứng dậy rời khỏi doanh trướng, bên trong im lặng Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh chóng tiến vào: “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một lát đi, nếu không giao chiến với Tiêu Chiến, chỉ sợ không giết được hắn.”
Gần đây hoàng thượng ngủ không ngon, luôn giật mình tỉnh lại, vài thuộc hạ đi theo không nhịn được lo lắng cho sức khỏe của người. Lúc này Yến Kỳ cũng không kháng cự gật đầu: “Umh! Trẫm đi nghỉ, đánh nốt trận ngày mai là có thể khải hoàn về kinh.”
Hắn dựa vào ghế dài chợp mắt, Trực Nhật lập tức lấy áo choàng ở bên cạnh đắp cho hắn rồi lui ra ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, gió bắc thổi qua Đồng Quan cờ trên tường thành bay phấp phới, bên ngoài tường thành có bóng người lóe lên, binh lính canh gác vẫn luôn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh bên ngoài tường thành, không vì đêm xuống mà lơ là.
Hoàng thượng có lệnh, đêm nay có khả năng Tiêu Chiến đột kích, nên bọn họ không thể lơ là.
Dưới màn đêm, vài bóng người như u linh, hợp thể với trời đêm đen đặc. Nháy mắt đã tới trước tường thành Đồng Quan, người dẫn đầu vung tay lên, vài thuộc hạ phi thân lên, nháy mắt đã tới chân tường thành, như một làn khói lướt qua, thỉnh thoảng lại duỗi tay ra kéo binh lính canh gác xuống, bẻ gãy cổ, chờ tới khi tất cả cùng lên tới nơi, đi thẳng về chỗ thị vệ tuần tra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, có nghe thấy tiếng vang thất thanh: “Có người đột kích, có người đột kích.”
Không ít binh tướng xông tới, hóa ra ngoại trừ binh lính gác trên tường thành, bên dưới còn ẩn dấu một đội quân có trách nhiệm quan sát binh lính đứng trên tường thành.
Thuộc hạ của Tiêu Chiến đã giải quyết người đứng gác thành, nhưng lại không biết bên dưới có tinh binh phụ trách giám sát, cho nên bọn họ vừa động, người phía dưới đã phát hiện hét lên.
Tiêu Chiến không ngờ Yến Kỳ xảo quyệt tới mức như vậy, hắn bốc hỏa gầm lên: “Giết.”
Nếu bọn họ đã vào được, dù binh lính phát hiện thì đã thế nào, đêm nay hắn quyết phải phá cửa thành, cho mười lăm vạn đại quân tiến vào.
Theo lời Tiêu Chiến, thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng lao vào binh lính Đại Tuyên. Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, chưởng phong bắn ra cường đại, vài người bị bay ra ngoài. Đột nhiên có động tĩnh, một luồng nội lực xé gió lao tới, phá tan màn đêm, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
“Cung thân vương gia, trẫm chờ đã lâu.”
Một bóng người như luồng sáng lao tới, chưởng phong mang theo nôi lực tập kích về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đỏ mắt hận không thể cắn nuốt Yến Kỳ cho hả giận, lần trước phu thê bọn họ thiếu chút nữa giết chết hắn. Lần này diệt mười lăm vạn quân của hắn, kẻ này không chết, đời này hắn không an.
Tiêu Chiến ngưng tụ nội lực, đấu chưởng pháp với Yến Kỳ, hai bên hung hăng tập kích, tiếng vang ầm ầm nổ tung trên tường thành.
Một chưởng đi qua, cả hai lui về phía sau vài thước, trong lòng bọn họ hiểu rõ, thực lực ngang nahu, nếu tận lực sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng lúc này Tiêu Chiến đã điên cuồng, tiếp tục ngưng nội lực công kích Yến Kỳ, hai người chém giết loạn cả lên.
Đúng lúc này cửa thành đột nhiên mở ra, có vô số binh lính lao ra, hô giết binh lính Tây Tuyết. Trước đó Tiêu Chiến đã sắp xếp khá nhiều người mai phục gần Đồng Quan, chờ đột kích thành công sẽ mở cửa thành vào công phá, không ngờ hiện tại những người này lại thành dê chờ chết.
Tiêu Chiến liên tục thay đổi sắc mặt, thuộc hạ phía sau hắn khẩn trương, đồng thanh hô lên: “Vương gia.”
“Vương gia, chúng ta rút đi!”
Tiêu Chiến cắn răng không để ý tới thuộc hạ tiếp tục đánh nhau với Yến Kỳ, nháy mắt hai bên đã đánh qua trăm chiêu, chưa phân thắng bại, nhưng cả hai đều bị thương, bên ngoài thành tiếng rên la thảm thiết, tiếng gào thét xông lên.
Tất cả những thứ đó kích thích Tiêu Chiến, khiến hắn không thể tập trung, cuối cùng trúng một chưởng của Yến Kỳ, bay ra ngoài, lui lại vài bước đã thấy vài tên thuộc hạ kêu: “Vương gia, người không sao chứ, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Chiến liếc nhìn Yến Kỳ ở đối diện, cuối cùng cắn răng gằn: “Đi.”
Trường bào bay trong gió, nháy mắt đã nhảy xuống tường thành Đồng Quan đi về hướng đại doanh Tây Tuyết.
Bên ngoài Đồng Quan, Trầm Thụy nhớ kỹ lời Yến Kỳ, không ham đánh, chỉ cần chậm rãi gây thương vong, nên hắn dẫn mười vạn quân, đánh một trận, mắt thấy Tiêu Chiến như sát thần bay tới, nếu tiếp tục chém giết, Đại Tuyên sẽ có thương vong. Hắn nhanh chóng ra lệnh lui binh về Đồng Quan.
Chỉ còn lại tàn binh Tây Tuyết phẫn hận nhìn cửa thành Đồng Quan.
Vài viên tướng tới bên cạnh Tiêu Chiến, trăm miệng một lời: “Vương gia, xin hạ lệnh lui binh.”
Lúc này bọn họ không còn sợ hãi, cường thế xông tới, không có lương thảo, cứ tiếp tục sao có thể giao chiến với Đại Tuyên. Đừng nói tới đánh, chỉ sợ bọn sớm chết vì đói, đem nay thương vong lớn như vậy, là do các binh sĩ không có cơm ăn. Tiếp tục kéo dài, tất cả sẽ chết, vương gia nổi điên thì điên một mình đi, bọn họ không muốn theo cùng.
Tiêu Chiến nhìn vài tên thuộc hạ, thấy rõ ràng hắn đã đánh mất lòng quân, dù về Tây Tuyết, chỉ sợ bọn họ cũng không nghe lệnh mình. Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến quét mắt nhìn mọi người, ai cũng phẫn hận nhìn hắn, nếu hắn không hạ lệnh lui binh không khéo bọn họ sẽ giết chết hắn. Tiêu Chiến âm thầm rùng mình, trầm giọng ra lệnh: “Lui lại, mọi người rời khỏi Hành Dương.”
Lệnh vừa ban, đại quân nhanh chóng rút khỏi Hành Dương.
Trầm Thụy lui về Đồng Quan hội họp với Yến Kỳ, lúc này hắn dẫn mười hai vạn đại quân, chờ giờ dần một khắc truy sát tàn binh Tây Tuyết.
Trước đó Yến Kỳ đã phái Đồng Mộ Hòa cấp tốc mai phục lối ra Hồ Lô cốc, về phần Yến Khang dẫn hai vạn tinh binh bao vây bên trong, phía sau còn có mười hai vạn đại quân của Yến Kỳ truy sát.
Trời gần sáng, bên ngoài Hồ Lô cốc, Đồng Mộ Hòa dẫn năm vạn tinh binh chặn lại hơn mười vạn đại quân Tây Tuyết. Nhưng người này đã ba ngày không được ăn, ai cũng đói kiệt sức, sao còn sức đánh nhau, người người đều chờ bị giết, hơn nữa Yến Kỳ truy sát phía sau, tạo thành vòng vây khép kín. Bọn họ không nghe Tiêu Chiến chỉ huy, loạn thành một đoàn lao vào Hồ Lô cốc, đúng như ý Yến Kỳ, ép mười vạn quân Tây Tuyết vào cốc.
Nhất thời trong cốc chém giết kịch liệt, binh lính Đại Tuyên như có thần tương trợ, càng đánh càng hắng. Trái lại Tây Tuyết hoảng loạn, bó tay chịu trói, Tiêu Chiến nhìn binh lính ngã xuống, đỏ mắt, xuyên quan nhằm thẳng vào Yến Kỳ, giận dữ hét lên: “Yến Kỳ, hôm nay lão tử muốn giết ngươi.”