Kinh đô Tây Tuyết phồn hoa náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, vài ba người tụ thành một nhóm xôn xao bàn tán, nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện Tiêu Chiến dẫn ba mươi vạn đại quân tấn công Đại Tuyên, nhưng toàn quân bị diệt, ngay cả bản thân cũng bị tân đế Đại Tuyên giết chết.
Tây Tuyết chớp mắt có thêm biết bao cô nhi quả phụ, rất nhiều người đau xót, trước cửa nhà ai cũng treo đèn lòng lồng trắng, tiếng oán bi ai, những gia đình có con, có phu quân tử trận đều mắng Tiêu Chiến, đang yên lành gây sựvới Đại Tuyên làm gì. Hại người nhà bọn họ mất mạng.
Ngay đúng lúc bầu không khí đang nặng nề như vậy, trong kinh rộ lên một lời đồn bay đầy trời, Cung thân vương gia cùng ba mươi vạn đại quân bị diệt là vì có người chặn cướp lương thảo, truyền tới tai các gia đình binh sĩ, ai ai cũng bạo động.
Là ai? Kẻ nào cướp quân lương, hiển nhiên đó là người Tây Tuyết, không thể là Đại Tuyên, vì lúc đó bọn họ còn đang lo phòng thủ, không thể phái người tới Vạn Thuận cướp được, huống chi vượt biên giới vào Tây Tuyết đâu có dễ.
Không ít người điên cuồng hỏi thăm, xem rốt cuộc là kẻ nào cướp lương thực ở Vạn Hậu, đúng lúc này có một tin đồn.
Cướp lương thảo ở Vạn Thuận chính là thái tử Tiêu Hoài Cận, thái tử là đồ đệ của hoàng hậu Đại Tuyên, vì giúp nàng nên cướp lương thảo.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả bùng nổ, người thân binh lính chết trận kéo tới phủ thái tử.
Rất nhanh bên ngoài phủ bị dân chúng vây quanh, mắng chửi Tiêu Hoài Cận thông đồng với địch bán nước, uổng công làm thái tử lại điên cuồng như vậy hại ba mươi vạn binh Tây Tuyết diệt vong.
Đám người điên cuồng cầm giày thối ném vào cửa thái tử, nhưng vẫn không nguôi giận điên cuồng chửi bới.
“Nghiệt tặc thông đồng với địch bán nước, ngươi ra đây cho chúng ta, chúng ta muốn giết ngươi.”
“Ngươi là tên điên, mặt người dạ thú, sao ngươi không chết đi.”
“Ba mươi vạn đại quân đó, ba mươi vạn người, sao ngươi có thể ra tay được.”
Trước cửa phủ thái tử, tiếng mắng chửi, kêu khóc có vài người còn tới đập đầu trước cửa phủ, loạn thành một đoàn.
Tiêu Hoài Cận ở trong thư phòng âm trầm nhìn thống linh Kim Đao Vệ Bạch Trạch.
“Tại sao lại như vậy?”
“Không có gì bất ngờ chắc chắn là do Tiêu Bắc Dã dở trò.”
Tiêu Hoài Cận hừ lạnh: “Hắn cũng thật vội vàng phụ thân vừa chết, đã không chờ được muốn tính kế bản cung.”
Bạch Trạch thở dài nhìn Tiêu Hoài Cận: “Điện hạ, ngày đó thuộc hạ không tán thành làm như vậy, bây giờ chuyện đã bị lộ, chỉ sợ sẽ phiền phức.”
Tiêu Hoài Cận đứng dậy: “Trước giờ bản cung đều muốn tìm cơ hội thu thập Tiêu Bắc Dã, đáng tiếc không có cơ hội, bây giờ cơ hội tới cửa, sao lại không dùng. Hắn quay về sẽ đối phó với ai đầu tiên? Lại nói thuộc hạ của hắn chỉ vẽ đường cho hươu chạy, nếu đã vậy vì sao bản cung lại không thể dùng.”
Tiêu Hoài Cận cười lạnh lùng, Bạch Trạch suy nghĩ cũng có thể, nhưng trước mắt cần phải xử lý chuyện này như thế nài.
“Điện hạ, bên ngoài có một đám người như phát điên, phải xử lý thế nào?”
“Bản cung đi ra ngoài, để xem bọn họ muốn trừng trị ta thế nào.”
Tiêu Hoài Cận hừ lạnh, xoay người chuẩn bị ra cửa, Bạch Trạch thấy vậy, nhanh chóng ngăn cản hắn: “Không được, ngài không thể ra vào lúc này, bọn họ đang rất kích động, nhất định sẽ ra tày với người, nếu người đánh trả, chỉ sợ chuyện càng không thể cứu vạn.”
Bạch Trạch ngăn cản Tiêu Hoài Cận, không cho hắn đi ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Hoài Cận lạnh lùng lên tiếng: “Việc này từ bản cung mà ra tất nhiên do bản cung giải quyết.”
Bạch Trạch còn muốn nói gì đó, bên ngoài thư phòng đã có người đi vào: “Bẩm thái tử điện hạ, hoàng thượng sai người tới đón ngài vào cung.”
Tiêu Hoài Cận nghĩ rồi gật đầu: “Được, vậy bản cung vào cung một chuyến.”
Không có gì bất ngờ, hoàng đế Tây Tuyết triệu hắn vào cũng vì chuyện lương thảo bị cướp, Tiêu Hoài Cận không định lừa ông, nên đưa mắt nhìn Bạch Trạch: “Ngươi ở lại trong phủ, bản cung vào cung một chuyến.”
“Ngài cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ phát hiện.”
“Đã biết.”
Tiêu Hoài Cận gật đầu, dẫn theo hai gã thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi phủ, vào cung. Phụ hoàng gọi hắn tới thư phòng, sắc mặt hơi tái nhợt, cả người yếu ớt, nghe động tĩnh ngoài của liền chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tiêu Hoài Cận liền lộ rõ ý cười, ánh mắt hài lòng. Đây là con mình, ông thích hắn, nhìn hắn như nhìn thấy nàng.
“Phụ hoàng, người phái người triệu nhi thần vào cung có chuyện gì.”
“Trẫm triệu ngươi vào cung là muốn hỏi một chuyện, không được dối trẫm, lương thảo Tây Tuyết thật sự là do ngươi cướp.”
Tiêu Hoài Cận không cần suy nghĩ, trầm ổn gật đầu: “Đúng vậy, đạo lương thảo lần hai là do nhi thần cướp. Trước giờ con vẫn muốn diệt trừ cha con nhà bọn họ, đáng tiếc không tìm thấy cơ hội, bây giớ có sao có thể buông tha, nhi thần tự chủ trương, xin phụ hoàng giáng tội.”
Tiêu Hoài Cận quỳ xuống nhận tội, hoàng đế lắc đầu: “Trẫm truyền con vào cung là muốn hỏi con định xử lý chuyện này thế nào, nghe nói đã có người tung tin đồn ra ngoài, bây giờ rất nhiều dân chúng đang tụ tập trước cửa phủ gây sự, xem ra Tiêu Bắc Dã bắt đầu ra tay với con, nên con phải lưu ý, không thể hành động tùy ý.”
Nói xong hoàng đế ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hơi thở cực kỳ yếu ớt, Tiêu Hoài Cận nhanh chóng tới trước mặt ông, khẽ vỗ lưng, bây giờ hắn đã tha thứ cho ông. Người là cha hắn, cố gắng kéo dài hơi tàn vì chống lưng cho hắn, hắn hiểu tâm nguyện của phụ hoàng. Hoàng đế nghẹn ngào nhìn Tiêu Hoài Cận: “Cận Nhi, phụ hoàng lo cho con, nếu ta đi, trên đời này chỉ còn mình con, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, phụ vương đã đau lòng.”
Ông muốn ở cùng con, nhưng biết mình không cầm cự được, ông đã cố hết sức, gần đây ông vẫn thường nằm mơ thấy mẫu thân Cận Nhi, nàng còn đang chờ công.
Tiêu Hoài Cận đau lòng lên tiếng: “Phụ hoàng, ngài không sao chứ, ngài sẽ tốt, chờ xem con trừ khử cha con Tiêu Chiến. Bây giờ Tiêu Chiến đã chết, chỉ còn lại Tiêu Bắc Dã, không quá đang sợ.”
“Umh!” Hoàng đế gật đầu, nhớ tới loạn dân trước cửa phủ thái tử, lại ho khan lên tiếng: “Ngoài cửa phủ con có loạn dân, phụ hoàng phái binh tới trấn áp nhá!”
Hoàng đế còn chưa nói hết câu, Tiêu Hoài Cận đã ngăn cản: “Phụ hoàng, chuyện này để cho con xử lý đi, đây là lời khiêu chiến của Tiêu Bắc Dã, con không thể mãi dựa dẫm vào phụ hoàng, không thể để cho dân chúng Tây Tuyết tin chuyện này, con phải ra mặt, con đã chuẩn bị sẵn sàng giao chiến với hắn.”
“Được, nếu con cần phụ hoàng làm gì thì cứ nói, ta sẽ giúp.”
“Cảm ơn người, phụ hoàng.” Trong lòng Tiêu Hoài Cận rất đau, không đành lòng, đứng dậy cáo lui ra ngoài, khóe mắt hắn hơi ướt, đau đớn nhớ tới tình trạng của phụ hoàng, hắn biết tâm nguyện của ngài trước khi chết chính là muốn thấy cha con Tiêu Chiến bị diệt, chỉ cần bọn họ chết, sẽ không có ai ở Tây Tuyết áp bức hắn, phụ hoàng chết cũng nhắm mắt.
Phụ hoàng, con sẽ giết Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Hoài Cận sải bước đi ra ngoài, còn chưa tới cửa cung Bạch Trạch đã xuất hiện, cung kính bẩm báo: “Thái tử điện hạ, không xong rồi, loạn dân bên ngoài bạo động, bắt đầu đập cửa, chỉ sợ cửa sẽ nhanh chóng bị phá.”
“Đi, về phủ.”
“Điện hạ, vẫn nên để cho hoàng thượng dẫn binh đi trấn áp loạn dân đi, bọn họ gần như phát điên rồi.”
“Ta không thể cả đời nấp sau lưng phụ hoàng, sau này ta sẽ tự xử lý mọi chuyện.” Tiêu Hoài Cận trầm giọng, đi ra ngoài cung, vừa đi vừa ra lệnh cho Bạch Trạch làm vài chuyện.
Lúc này cửa phủ thái tử bị người đập ầm ầm, bong hết cả sơn đỏ, hai bên đã lung lay, sắp đổ, tan thành nhiều mảnh nhỏ. Thị vệ trong phủ biến sắc mặt lao ra chặn cửa, không cho người bên ngoài chen vào, chỉ sợ cả phủ sẽ bị hủy.
Tiêu Hoài Cận vội vàng đi tới, ra lệnh cho thị vệ: “Mở cửa ra.”
Thị vệ ngân ra, hấp tấp ngăn cản: “Điện hạ, người bên ngoài đã phát điên rồi, người cứ như vậy đi ra, chỉ sợ bọn họ sẽ làm loạn.”
Tuy rằng thái tử có thân phận tôn quý, nhưng bạo dân sao quan tâm đến những thứ đó, họ sẽ không nghe người nói chuyện, bây giờ mọi người đều điên rồi, có vài người đã đập cửa, nếu bọn họ thấy thái tử còn không ăn thịt người sao.
Tiêu Hoài Cận trầm mình, quát lạnh: “Còn không mở cửa.”
Thị vệ không dám nói lời nào, đừng nhìn điện hạ tuổi nhỏ, làm việc lại rất tàn nhẫn, không ai dám trêu chọc.
Bên ngoài phủ thái tử đông nghìn nghịt loạn dân, chắn kín cửa, đương nhân trong đám này có không ít người thừa cơ tới gây sự, nếu không ai dám tới phủ thái tử gây chuyện, kích động.
Lúc này, người bên ngoài đang đập cửa dồn dập, vừa chửi mắng, không ngờ cửa lớn lại mở ra, một bóng người tao nhã như trúc đi ra, cẩm tú trường bào, khuôn mặt tuấn mỹ như trúc đón gió trong núi, tóc đen dài búi lại bằng trâm, tuyệt mỹ, như ánh mặt trời, mọi người nhất thời ngẩn ra, đám người đóng giả có phản ứng nhanh nhất, quát hỏi.
“Thái tử điện hạ, vì sao người lại cướp lương thảo viện trợ.”
Một câu khiến quàn chúng kích động, chửi bới.
“Tiêu Hoài Cận, ngươi là đồ tâm ngoan thủ lạt, độc ác hung tàn.”
“Đúng vậy, ngươi phát rồ, táng tận lương tâm.”
“Đó là ba mươi vạn người đó, ngươi hại biết bao gia đình thê ly tử tán, tan cửa nát nhà.”
“Ngươi không xứng làm thái tử Tây Tuyết, ngươi đi chết đi.”
“Đúng vậy, ngươi đi chết đi.”
Có người dẫn đầu ném giầy thối vào người Tiêu Hoài Cận, giống như một mồi lửa, dân chúng điên cuồng không có chỗ phát tiết, ai cũng cầm đồ vật nắm hắn. Đám người Bạch Trạch biến sắc mặt nhanh chóng xông tới bảo vệ: “To gan, các ngươi dám làm như vậy với thái tử.”
“Các ngươi dám làm loạn, đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Bạch Trạch không kiềm chế được đám dân chúng điên cuồng, ngược lại càng khiến bọn họ kích động hơn, ra tay với hắn và đám thị vệ, tiếng chửi bới càng khó nghe hơn.
“Một đám các ngươi đều là cầm thú, súc sinh, các ngươi hại chết nhiều người như vậy, bây giờ còn uy hiếp chúng ta.”
“Ngươi có bản lĩnh thì giết luôn chúng ta đi, nếu không ta liều mạng với các ngươi.”
“Chúng ta đã không còn người thân, chỉ còn cái xác này, vốn không muốn sống tiếp, nếu đã thế, tất cả cùng chết đi.”
Đám người bắt đầu ném đồ lên người đám người Bạch Trạch, nhưng bọn họ vẫn không dám nhúc nhích, nếu không người lãnh đạn sẽ là thái tử.
Tiêu Hoài Cận vẫn bất động, tuy khuân mặt tuấn mỹ bị ném bẩn, còn có trứng thối đang chảy, nhưng hắn không hề động đi, đột nhiên hắn biến sắc mặt rút ra một thanh đao nhỏ, giơ lên chém mạnh xuống.
Ánh sáng bạc lóe lên, mọi người kinh sợ, tất cả đều tạm dừng động tác, chỉ thấy giọng hắn lạnh băng: “Tiêu Hoài Cận ta xin thề, nếu không nghiêm trị kẻ cướp lương thảo, ta uổng công làm thái tử Tây Tuyết. Ta xin thế nhất định sẽ tìm ra kẻ cướp lương thảo, đồng thời tra ra kẻ nào dám hãm hại bản cung.”
Con dao nhanh chóng đâm vào ngực hắn, máu bắn ra, mặt hắn nhanh chóng tái nhợt. Đám người Bạch Trạch hô lên: “Điện hạ, người sao rồi.”
Tiêu Hoài Cận mềm nhũn người, Bạch Trạch nhanh chóng chạy tới đỡ hắn, dân chúng im lặng, tuy rằng bọn họ tới gây chuyện nhưng người này là thái tử, hắn đứng trước mặt bọn họ tự đâm một đao, hắn sẽ không sao chứ.
Tiêu Hoài Cận gắng gượng nhìn mọi người: “Tuy rằng bản cung thân làm thái tử, nhưng không có thực quyền, trong tay không có binh lực để cướp lương thảo, bản cung muốn hỏi các vị ta làm thế nào để cướp được.”
Tiêu Hoài Cận vừa nói xong, mọi người bắt đầu bàn tán: “Đúng vậy, vị thái tử này cũng không quyền lực, muốn động lương thảo cũng phải có nhân thủ.”
“Nghe nói, cung thân vương gia ra lệnh phái năm ngàn người áp tải lương thảo, bản cung muốn hỏi, cần bao nhiêu người để áp đảo năm ngàn binh sĩ dũng mãnh thiện chiến.”
Đám người càng bàn tán xôn xao hơn: “Việc này ta có nghe nói, ngày đó quả thật vương gia phái ra năm ngàn người áp tải.”
“Việc này ta cũng có nghe nói, trong tay thái tử đâu có nhiều người, sao có thể trấn áp được năm ngàn tinh binh, chắc là do kẻ khác làm rồi.”
“Người kia có ý đồ thật hiểm ác, chẳng những cướp lương thảo, còn hại thái tử.”
Nhất thời dân chúng trước cửa phủ đưa mắt nhin nhau, đột nhiên có người muốn hét lên, nhưng bị người khác kéo lại, những người thừa cơ gây rối, tạm thời không dám động. Xem ra thuộc hạ của thái tử đã trà trộn vào đám đông, nếu ai dám ra tay, sẽ bị bắt lại.
Thái tử thật sự quá lợi hại, không tiếc thân tự đâm một đao, đủ tàn nhẫn.
Sắc mặt Tiêu Hoài Cận ngày càng nhợt nhạt, hắn cố gắng nói: “Gần đây, có thể mọi người nghe thấy tin bản cung nhằm vào Cung thân vương gia, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn bình thường, sao có thể cướp lương thảo được chứ?”
Tiêu Hoài Cận chuyển sang chuyện những kẻ đối chọi với Tiêu Chiến, một câu khiến mọi người xôn xao, còn ai bất hòa với vương gia ngoài thái tử. Thế tử! Chẳng lẽ là thế tử cướp lương thảo, mọi người càng nghĩ càng thấy có khẳ năng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Hoài Cận gục xuống, trước khi hắn hôn mê còn hét lên với dân chúng: “Bản cung thực sự đau đớn vì ba mươi vạn binh lính đã mất, cho nên bản cung tuyệt đối không tha cho kẻ đã cướp lương thảo, bản cung sẽ cho các ngươi một câu trả lời, bản cung sẽ điều tra, nhất định tra.”
Nói xong, hắn trực tiếp ngất đi, Bạch Trạch hét lên: “Các ngươi đã thấy chưa, các ngươi đối xử với thái tử như vậy, ngài đại trạch nhân hậu, một lòng bảo vệ các ngươi, vì muốn hạ lửa giận trong lòng mọi người, không tiếc đâm một đao, các ngươi đã vừa lòng chưa.”
Dân chúng đều bất an, không dành lòng, cũng không động, có người hét lên: “Chúng ta giải tán đi, tin tưởng thái tử sẽ cho chúng ta câu trả lời.”
“Đúng vậy, thái tử sẽ trả lời chúng ta.”
“Chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh, loạn dân trước cửa phủ rời đi, cục diện tưởng như khó thu thập, cuối cùng lại dễ dàng bình ổn. Bạch Trạch sai người phát một ít tiền cho bọn họ.
Đợi bọn họ vào trong phủ, Bạch Trạch không nhịn được, đau lòng cảm thán: “Điện hạ, người rất liều mạng.”
Tiêu Hoài Cận vốn đang hôn mê bất tỉnh, từ trong lòng Bạch Trạch đứng dậy, xoa xoa vết đâm, nhẹ nhàng bâng quơ: “Vết thương nhẹ, lập tức truyền ngự y tới đây.”
“Ân, điện hạ,” Lập tức có thị vệ vội vàng đi ra ngoài truyền ngự y. Tiêu Hoài Cận cùng Bạch Trạch dẫn người đi vào viện của thái tử, mới đi được vài bước đã có tiếng vỗ tay từ phía sau.
“Thủ đoạn của thái tử rất hay, ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Tiêu Hoài Cận nghe thấy thanh âm, chân mày dựng lên, vẻ mặt khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Liền thấy một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh nhạt tao nhã đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều quý khí phi phàm, lúc này hắn đang cười như có như không nhìn mình. Tiêu Hoài Cận vừa trông thấy người này đã muốn phát hỏa, tai họa, tất cả những chuyện này đều do hắn ban tặng.
Tiêu Hoài Cận nhanh chóng xông tới trước mặt Yến Kỳ, chỉ vào mặt hắn quát lạnh: “Con mẹ nó ngươi còn dám tới, có biết ta bị ngươi hại thảm. Nếu không phải vì Tiểu Nhiếm Nhi, ta đã đánh hỏng mặt ngươi.”
Yến Kỳ nhíu mày, lập tức lướt qua người Tiêu Hoài Cận đi vào trong phủ. Bạch Trạch không nói gì, nhìn nam nhân tuyệt sắc tao nhã như long phượng trình tường, tự nhiên ra vào trong phủ, căn bản không để điện hạ vào mắt. Xem ra ngài vẫn còn quá non, qua thời gian chưa chắc đã kém nam nhân này, nhưng bây giờ quả thật không bằng.
“Điện hạ.”
Bạch Trạch nhắc nhở Tiêu Hoài Cận, người này thân phận không tầm thường, đừng để tranh cãi trước trước cửa phủ, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết. Sóng gió vẫn còn chưa ta, nếu để cho người ta biết, tân đế Đại Tuyên ở trong phủ thái tử Đông cung, chỉ sợ ngài có một trăm cái miệng cũng không nói nổi.
Rốt cuộc Tiêu Hoài Cận im lặng, thật sự thấy hắn mà bực mình, tiện nam này diệt quân Tây Tuyết xong không về Đại Tuyên cùng Tiểu Nhiễm Nhi, chạy tới đây làm gì.
Nếu Tiểu Nhiễm Nhi có chuyện gì, để xem ta có đánh ngươi không.
Tiêu Hoài Cận buồn bực dựa vào người Bạch Trạch, đi tới thư phòng. Đúng lúc ngự y cũng tới, trong phòng im ắng, chỉ có ngự âm thanh ngự y sát bôi thuốc, băng bó cho Tiêu Hoài Cận.
Chờ ngự y cùng mọi người lui xuống, Tiêu Hoài Cận bất mãn nhìn Yến Kỳ: “Nói đi, ngươi tới đây làm gì, phải chăng giết ba mươi vạn người thành nghiện, chạy tới đây giết tiếp.”
Yến Kỳ không để ý tới lời châm chọc khiếu khích của Tiêu Hoài Cận âm trầm lên tiếng: “Nhiễm Nhi bị Tiêu Bắc Dã bắt tới Tây Tuyết.”
Tiêu Hoài Cận cười lạnh: “Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao, Tiểu Nhiễm Nhi đang ở Đại Tuyên làm hoàng hậu, sao lại rơi vào tay Tiêu Bắc Dã.”
Tiêu Hoài Cận không biết chuyện xảy ra ở Đại Tuyên nên không tin.
Nhưng thấy Yến Kỳ lạnh lùng, hình như là sự thật, Tiêu Hoài Cận đen mặt, thử lên tiếng: “Ngươi nói là thật sao.”
Yến Kỳ im lặng, cả người như phủ sương, ánh mắt sắc bén thị huyết, Tiêu Hoài Cận nhìn hắn, rốt cuộc tin Nhiễm Nhi bị Tiêu Bắc Dã bắt tới Tây Tuyết.
“Đây là chuyện gì?”
Tiêu Hoài Cận vội vàng đứng dậy, xông lên đánh Yến Kỳ: “Ngươi là phế nhân sao, thế nào lại để Nhiễm Nhi rơi vào tay Tiêu Bắc Dã, nàng còn đang có thai.”
Tiêu Hoài Cận khiến Yến Kỳ nổi mưa rền gió dữ, hắn nắm chặt tay, tàn bạo lãnh khốc gầm lên: “Lần này trẫm không định tha cho Tiêu Bắc Dã, tên khốn khiếp này.”
Tiêu Hoài Cận dừng lại động tác, nhìn Yến Kỳ hơi thở dốc, tuy rằng một đao kia là hắn giả vờ, nhưng vẫn bị thương, lúc này chỉ đánh vài quyền đã tụt hết sức. Giọng hắn sắc bén: “Ngươi muốn ta tra Tiểu Nhiễm Nhi đang ở đâu.”
Yến Kỳ bực bội sửa lại: “Nàng là sư phụ của ngươi.”
“Ta khinh, Tiểu Nhiễm Nhi, Tiểu Nhiễm Nhi, sau này nàng chính là Tiểu Nhiễm Nhi của bản cung.”
Nói xong hắn không để ý tới sắc mặt Yến Kỳ mà ngồi xuống, kiềm chế xúc động, nhìn ra ngoài gọi: “Người đâu.”
Bạch Trạch sợ bên trong có chuyện nên vẫn chờ bên ngoài, lúc này nghe thấy Tiêu Hoài Cận liền vội vàng đi vào: “Điện hạ.”
“Lập tức phái một số Kim Đao vệ điều tra vài nơi ở của Tiêu Bắc Dã, xem hắn dấu người ở đâu, nếu có lập tức báo lại, phải nhanh.”
Tiêu Hoài Cận nhíu mày, vốn nên nghỉ ngơi, giờ khắc này lại tràn đầy lo lắng, ai oán nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, rốt cuộc ngươi có bảo vệ được mẹ con nàng không, nếu không được để cho bản cung làm, bản cung tình nguyện dù chết cũng bảo vệ bọn họ an toàn. Ngươi đâu, ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được, uổng cho một đế vương.”
Yến Kỳ đen mặt, giờ phút này tâm trạng hắn ân hận không hề kém Tiêu Hoài Cận, lòng như lửa đốt, hắn âm thầm muốn chém Tiêu Bắc Dã làm tám mảnh, Nhiễm Nhi còn đang có thai, hắn ta cứ như vậy bắt nàng tới Tây Tuyết.
Tiêu Hoài Cận đột nhiên biến sức, nghi ngờ: “Không đúng, Tiểu Nhiễm Nhi biết võ công lại tinh thông dùng độc, dù mang thai cũng đâu tới nỗi bị Tiêu Bắc Dã làm khó.”
Hắn biết sư phụ, nàng thông minh hơn tiểu hồ ly, sao có thể rơi vào tay Tiêu Bắc Dã.
Yến Kỳ nhói lòng, như thể bị tra tấn.
Nhưng hắn không thể không nói.
“Nàng vì cứu trẫm, nên mất hết công lực.”
Yến Kỳ vừa nói xong, Tiêu Hoài Cận đứng bật dậy, giận tới run rẩy, chỉ vào Yến Kỳ một lúc lâu không nhả ra chữ nào, chờ bình ổn lửa giận với lên tiếng: “Yến Kỳ, sao ngươi không chết đi, một đại nam nhân phải để một nữ nhân ra tay cứu giúp.”
Yến Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Hoài Cận: “Ngươi tưởng trẫm muôn sao, nếu không phải Tiêu Chiến quá lợi hại, trẫm đâu bị thương nặng.”
Cuối cùng Tiêu Hoài Cận cũng im lặng, hóa ra là vì đánh với Tiêu Chiến, nói thật võ công của Yến Kỳ xem như lợi hại, có thể thẳng được Tiêu Chiến là quá giỏi, ít nhất hắn không làm được, bây giờ hắn bớt đi một đối thủ, là công lao của hắn ta.
Hai nam nhân trong phòng im lặng.
Chập tối, rốt cuộc Kim Đao vệ tra được tin, có một Mặc Đàn viện bên ngoài thành Tây Tuyết, sở dĩ gọi là Mặc Đàn là vì bên trong trồng rất nhiều cúc tím, mọi người chỉ nghĩ đây là biệt viện của một vị quan nào đó trong triều, lại không biết đây là viện của Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Hoài Cận vì chú ý động tĩnh của Tiêu Bắc Dã, nên mới tra ra nơi này.
Biệt viện Mặc Đàn nằm ở sườn núi ngoại ô, xung quanh có cây cối bao phủ, ẩn hiện lung linh giữa núi rừng, khắp nơi treo đầy ngọc lưu ly, khiến cả viện sáng như được phủ một một tầng lụa mỏng, huyển ảo, xinh đẹp.
Lúc này trong viện có khá đông thị vệ đi tuần, ngoài ra còn có khá nhiều ám vệ đang ẩn náp.
Trong viện yên tĩnh, an nhàn, đột nhiên ngoài cửa có tiếng quát phá vỡ không khí, giọng nói rất rõ ràng vang vọng về đêm.
“Các ngươi dám ngăn cản ta, chẳng lẽ không biết ta là ai?”
Nữ tử vừa lên tiếng mặc quần yên la màu tím, váy thêu mẫu đơn, cả người ung dung cao quý, khuôn mặt đẫy đà, ấm như ngọc, sáng bóng mịn màng khẽ hồng lên vì giận, khiến cả gười nữ tử tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Thủ vệ nhìn trận thế, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, bọn họ còn chưa ngốc tới mức thả cho người vào, bởi vì thế tử đã từng dặn, không được cho phép bất cứ kẻ nào tiến bào, hơn nữa bên ngoài rất nhiều người không biết đây là nơi của thế tử, nữ nhân này lớn lối như vậy, chẳng phải đã tiết lộ cho người khác.
“Đàm phu nhân, Lâm phu nhân mời trở vê,f thế tử gia có lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào Mặc Đàn viện.”
“Bản phu nhân không tin, ngay cả ta thế tử cũng cấm.”
Đàm phu nhân bén nhọt quát lên, vẻ mặt cao ngạo, nàng là nữ nhi của tướng quân Tây Tuyết, Đàm Hướng, người kia là nữ nhi của Lâm tướng quân, Tiêu Bắc Dã vì muốn mượn sức hai người, nên đã cưới nữ nhi bọn họ làm phu nhân. Tiêu Bắc Dã nể mặt phụ thân bọn họ nên rất sủng ái các nàng.
Cho nên Đàm phu nhân mới dám hô to gọi nhỏ.
Sở dĩ Đàm phu nhân tới đây là vì lần này về kinh thế tử gia không về phủ, nàng phái người điều tra một chút, ai ngờ nhận được tin, thế tử dẫn một nữ nhân về viện Mặc Đàn, khiến hai người xúc động, lập tức dẫn nha hoàn chạy tới đây. Không ngờ bị thị vệ ngăn đón không cho vào, trước đây các nàng cũng đã tới vài lần, nhưng đâu có vấn đề gì, lần này lại ngăn cản chứng tỏ bên trong có bí mật.
Các nàng muốn nhìn xem hồ ly tinh nào trốn ở chỗ này.
Như thị vệ căn bản không cho bọn họ vào, hai bên xảy ra tranh chấp.
Lúc này trong viện có người đang đi tản bộ, Vân Nhiễm mặc cẩm y yên la, dẫn hai nha hoàn đi bộ trong hoa viên, nàng muốn tìm cơ hội trốn khỏi nơi này, không ngờ đi một vòng lại ngay thấy phía trước có tranh chấp, Vân Nhiễm có chút ý tưởng dẫn nha hoàn đi tới trước cửa.
Hai tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới ngăn cản: “Phu nhân, người đừng đi, để ý tới đứa nhỏ trong bụng một chút.”
Bọn họ hoàn toàn coi đứa bé của Vân Nhiễm thành tiểu thế tử, nên rất cẩn thận.
Trước đó thế tử cực kỳ khẩn trương quan tâm tới nữ nhân này, xem ra đứa nhỏ trong bụng là của thế tử.
Vân Nhiễm trầm mặt quát lạnh: “Tránh ra, ta không phải tù nhân, nếu các ngươi dám ngăn cản, xem thế tử có đánh chết các ngươi không, hẳn các ngươi biết ta có năng lực này.”
Hai nha hoàn khẽ tái mặt, cắn răng chậm rãi lui ra. Vân Nhiễm đi tới trước cửa rất nhanh nhìn thấy hai nữ tử ăn mặc hoa lệ đang tranh cãi với thị vệ. Vân Nhiễm vừa đi tới, thị vệ đã cản đường nàng, cung kính nói.
“Phu nhân, người đừng qua đó, tránh để các nàng động tới bụng của người.”
Vân Nhiễm cũng tự giác, đứng gần cửa nhìn hai nữ nhân kia có vẻ điên điên, nếu nàng đi qua không chừng bọn họ sẽ phát cuồng, nhưng bọn họ là ai?
Vân Nhiễm đoán, Đàm phu nhân, Lâm phu nhân mắng: “Ngươi là hồ ly tinh, hóa ra chính ngươi mê hoặc thế tử, nên người mới không để ý tới chúng ta.”
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, nàng mang thai.”
Sắc mặt hai nữ nhân càng thêm khó coi, hít sâu một hơi, liều mạng xông vào tính sổ với Vân Nhiễm. Vẫn Nhiễm cảm thấy nói chuyện với hai kẻ điên cũng vô dụng, nên bỏ đi.
Bỏ đi, quay về rồi nghĩ cách, Vân Nhiễm xoay người không thèm để ý tới hai nữ nhân điên.
Hai người kia thấy vậy, khuôn mặt đen như đáy nồi chỉ vào Vân Nhiễm gầm lên: “Tiểu hồ ly tinh, ngươi chờ đó, ta đi tìm phụ thân, cha ta là đại tương quân, ông sẽ ra mặt giúp ta lệnh cho thế tử giết ngươi.”
Lâm phu nhân cũng gật đầu đồng ý: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng về tìm phụ thân, cũng tin thế tử vì nữ nhân này đắc tội với phụ thân.”
Đàm phu nhân phẫn nộ vung tay rời đi, vừa đi vừa mắng, tuy rằng bọn họ không phải thế tử phi, nhưng trưởng tử hẳn phải do các nàng sinh mới đúng, sao có thể để một nữ nhân kỳ lạ nào đó sinh.
Vân Nhiễm lắc đầu, dẫn nha hoàn đi về viện của mình, ba người vừa vào tới sân, đột nhiên có cơn gió phất qua, hai nha hoàn lập tức ngất đi. Vân Nhiễm cả kinh đang muốn lùi về sau, đột nhiên nghe thấy thanh âm dịu dàng: “Nhiễm Nhi.”
Thanh âm sủng nịnh, khiến cả người Vân Nhiễm run run, nàng không quay đầu, mơ hồ nhớ lại những chuyện sau khi chàng đi, bị hại trong cung Đan Dương, trảm binh diệt tướng tới Đồng Quan, cứu chàng, bị bỏ rơi, bị Tiêu Bắc Dã bắt có. Trong lòng Vân Nhiễm dâng lên ủy khuất, khóe mắt ẩm ướt, quay đầu lại, liền nhìn thấy dưới ngọn đèn mờ sương, nam tử mặt mày tuấn lãng, ánh mắt mê man quyến luyết, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không bao giờ chia xa.
Kinh đô Tây Tuyết phồn hoa náo nhiệt, trên đường ngựa xe như nước, vài ba người tụ thành một nhóm xôn xao bàn tán, nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện Tiêu Chiến dẫn ba mươi vạn đại quân tấn công Đại Tuyên, nhưng toàn quân bị diệt, ngay cả bản thân cũng bị tân đế Đại Tuyên giết chết.
Tây Tuyết chớp mắt có thêm biết bao cô nhi quả phụ, rất nhiều người đau xót, trước cửa nhà ai cũng treo đèn lòng lồng trắng, tiếng oán bi ai, những gia đình có con, có phu quân tử trận đều mắng Tiêu Chiến, đang yên lành gây sựvới Đại Tuyên làm gì. Hại người nhà bọn họ mất mạng.
Ngay đúng lúc bầu không khí đang nặng nề như vậy, trong kinh rộ lên một lời đồn bay đầy trời, Cung thân vương gia cùng ba mươi vạn đại quân bị diệt là vì có người chặn cướp lương thảo, truyền tới tai các gia đình binh sĩ, ai ai cũng bạo động.
Là ai? Kẻ nào cướp quân lương, hiển nhiên đó là người Tây Tuyết, không thể là Đại Tuyên, vì lúc đó bọn họ còn đang lo phòng thủ, không thể phái người tới Vạn Thuận cướp được, huống chi vượt biên giới vào Tây Tuyết đâu có dễ.
Không ít người điên cuồng hỏi thăm, xem rốt cuộc là kẻ nào cướp lương thực ở Vạn Hậu, đúng lúc này có một tin đồn.
Cướp lương thảo ở Vạn Thuận chính là thái tử Tiêu Hoài Cận, thái tử là đồ đệ của hoàng hậu Đại Tuyên, vì giúp nàng nên cướp lương thảo.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả bùng nổ, người thân binh lính chết trận kéo tới phủ thái tử.
Rất nhanh bên ngoài phủ bị dân chúng vây quanh, mắng chửi Tiêu Hoài Cận thông đồng với địch bán nước, uổng công làm thái tử lại điên cuồng như vậy hại ba mươi vạn binh Tây Tuyết diệt vong.
Đám người điên cuồng cầm giày thối ném vào cửa thái tử, nhưng vẫn không nguôi giận điên cuồng chửi bới.
“Nghiệt tặc thông đồng với địch bán nước, ngươi ra đây cho chúng ta, chúng ta muốn giết ngươi.”
“Ngươi là tên điên, mặt người dạ thú, sao ngươi không chết đi.”
“Ba mươi vạn đại quân đó, ba mươi vạn người, sao ngươi có thể ra tay được.”
Trước cửa phủ thái tử, tiếng mắng chửi, kêu khóc có vài người còn tới đập đầu trước cửa phủ, loạn thành một đoàn.
Tiêu Hoài Cận ở trong thư phòng âm trầm nhìn thống linh Kim Đao Vệ Bạch Trạch.
“Tại sao lại như vậy?”
“Không có gì bất ngờ chắc chắn là do Tiêu Bắc Dã dở trò.”
Tiêu Hoài Cận hừ lạnh: “Hắn cũng thật vội vàng phụ thân vừa chết, đã không chờ được muốn tính kế bản cung.”
Bạch Trạch thở dài nhìn Tiêu Hoài Cận: “Điện hạ, ngày đó thuộc hạ không tán thành làm như vậy, bây giờ chuyện đã bị lộ, chỉ sợ sẽ phiền phức.”
Tiêu Hoài Cận đứng dậy: “Trước giờ bản cung đều muốn tìm cơ hội thu thập Tiêu Bắc Dã, đáng tiếc không có cơ hội, bây giờ cơ hội tới cửa, sao lại không dùng. Hắn quay về sẽ đối phó với ai đầu tiên? Lại nói thuộc hạ của hắn chỉ vẽ đường cho hươu chạy, nếu đã vậy vì sao bản cung lại không thể dùng.”
Tiêu Hoài Cận cười lạnh lùng, Bạch Trạch suy nghĩ cũng có thể, nhưng trước mắt cần phải xử lý chuyện này như thế nài.
“Điện hạ, bên ngoài có một đám người như phát điên, phải xử lý thế nào?”
“Bản cung đi ra ngoài, để xem bọn họ muốn trừng trị ta thế nào.”
Tiêu Hoài Cận hừ lạnh, xoay người chuẩn bị ra cửa, Bạch Trạch thấy vậy, nhanh chóng ngăn cản hắn: “Không được, ngài không thể ra vào lúc này, bọn họ đang rất kích động, nhất định sẽ ra tày với người, nếu người đánh trả, chỉ sợ chuyện càng không thể cứu vạn.”
Bạch Trạch ngăn cản Tiêu Hoài Cận, không cho hắn đi ra ngoài.
Ánh mắt Tiêu Hoài Cận lạnh lùng lên tiếng: “Việc này từ bản cung mà ra tất nhiên do bản cung giải quyết.”
Bạch Trạch còn muốn nói gì đó, bên ngoài thư phòng đã có người đi vào: “Bẩm thái tử điện hạ, hoàng thượng sai người tới đón ngài vào cung.”
Tiêu Hoài Cận nghĩ rồi gật đầu: “Được, vậy bản cung vào cung một chuyến.”
Không có gì bất ngờ, hoàng đế Tây Tuyết triệu hắn vào cũng vì chuyện lương thảo bị cướp, Tiêu Hoài Cận không định lừa ông, nên đưa mắt nhìn Bạch Trạch: “Ngươi ở lại trong phủ, bản cung vào cung một chuyến.”
“Ngài cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ phát hiện.”
“Đã biết.”
Tiêu Hoài Cận gật đầu, dẫn theo hai gã thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi phủ, vào cung. Phụ hoàng gọi hắn tới thư phòng, sắc mặt hơi tái nhợt, cả người yếu ớt, nghe động tĩnh ngoài của liền chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tiêu Hoài Cận liền lộ rõ ý cười, ánh mắt hài lòng. Đây là con mình, ông thích hắn, nhìn hắn như nhìn thấy nàng.
“Phụ hoàng, người phái người triệu nhi thần vào cung có chuyện gì.”
“Trẫm triệu ngươi vào cung là muốn hỏi một chuyện, không được dối trẫm, lương thảo Tây Tuyết thật sự là do ngươi cướp.”
Tiêu Hoài Cận không cần suy nghĩ, trầm ổn gật đầu: “Đúng vậy, đạo lương thảo lần hai là do nhi thần cướp. Trước giờ con vẫn muốn diệt trừ cha con nhà bọn họ, đáng tiếc không tìm thấy cơ hội, bây giớ có sao có thể buông tha, nhi thần tự chủ trương, xin phụ hoàng giáng tội.”
Tiêu Hoài Cận quỳ xuống nhận tội, hoàng đế lắc đầu: “Trẫm truyền con vào cung là muốn hỏi con định xử lý chuyện này thế nào, nghe nói đã có người tung tin đồn ra ngoài, bây giờ rất nhiều dân chúng đang tụ tập trước cửa phủ gây sự, xem ra Tiêu Bắc Dã bắt đầu ra tay với con, nên con phải lưu ý, không thể hành động tùy ý.”
Nói xong hoàng đế ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hơi thở cực kỳ yếu ớt, Tiêu Hoài Cận nhanh chóng tới trước mặt ông, khẽ vỗ lưng, bây giờ hắn đã tha thứ cho ông. Người là cha hắn, cố gắng kéo dài hơi tàn vì chống lưng cho hắn, hắn hiểu tâm nguyện của phụ hoàng. Hoàng đế nghẹn ngào nhìn Tiêu Hoài Cận: “Cận Nhi, phụ hoàng lo cho con, nếu ta đi, trên đời này chỉ còn mình con, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, phụ vương đã đau lòng.”
Ông muốn ở cùng con, nhưng biết mình không cầm cự được, ông đã cố hết sức, gần đây ông vẫn thường nằm mơ thấy mẫu thân Cận Nhi, nàng còn đang chờ công.
Tiêu Hoài Cận đau lòng lên tiếng: “Phụ hoàng, ngài không sao chứ, ngài sẽ tốt, chờ xem con trừ khử cha con Tiêu Chiến. Bây giờ Tiêu Chiến đã chết, chỉ còn lại Tiêu Bắc Dã, không quá đang sợ.”
“Umh!” Hoàng đế gật đầu, nhớ tới loạn dân trước cửa phủ thái tử, lại ho khan lên tiếng: “Ngoài cửa phủ con có loạn dân, phụ hoàng phái binh tới trấn áp nhá!”
Hoàng đế còn chưa nói hết câu, Tiêu Hoài Cận đã ngăn cản: “Phụ hoàng, chuyện này để cho con xử lý đi, đây là lời khiêu chiến của Tiêu Bắc Dã, con không thể mãi dựa dẫm vào phụ hoàng, không thể để cho dân chúng Tây Tuyết tin chuyện này, con phải ra mặt, con đã chuẩn bị sẵn sàng giao chiến với hắn.”
“Được, nếu con cần phụ hoàng làm gì thì cứ nói, ta sẽ giúp.”
“Cảm ơn người, phụ hoàng.” Trong lòng Tiêu Hoài Cận rất đau, không đành lòng, đứng dậy cáo lui ra ngoài, khóe mắt hắn hơi ướt, đau đớn nhớ tới tình trạng của phụ hoàng, hắn biết tâm nguyện của ngài trước khi chết chính là muốn thấy cha con Tiêu Chiến bị diệt, chỉ cần bọn họ chết, sẽ không có ai ở Tây Tuyết áp bức hắn, phụ hoàng chết cũng nhắm mắt.
Phụ hoàng, con sẽ giết Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Hoài Cận sải bước đi ra ngoài, còn chưa tới cửa cung Bạch Trạch đã xuất hiện, cung kính bẩm báo: “Thái tử điện hạ, không xong rồi, loạn dân bên ngoài bạo động, bắt đầu đập cửa, chỉ sợ cửa sẽ nhanh chóng bị phá.”
“Đi, về phủ.”
“Điện hạ, vẫn nên để cho hoàng thượng dẫn binh đi trấn áp loạn dân đi, bọn họ gần như phát điên rồi.”
“Ta không thể cả đời nấp sau lưng phụ hoàng, sau này ta sẽ tự xử lý mọi chuyện.” Tiêu Hoài Cận trầm giọng, đi ra ngoài cung, vừa đi vừa ra lệnh cho Bạch Trạch làm vài chuyện.
Lúc này cửa phủ thái tử bị người đập ầm ầm, bong hết cả sơn đỏ, hai bên đã lung lay, sắp đổ, tan thành nhiều mảnh nhỏ. Thị vệ trong phủ biến sắc mặt lao ra chặn cửa, không cho người bên ngoài chen vào, chỉ sợ cả phủ sẽ bị hủy.
Tiêu Hoài Cận vội vàng đi tới, ra lệnh cho thị vệ: “Mở cửa ra.”
Thị vệ ngân ra, hấp tấp ngăn cản: “Điện hạ, người bên ngoài đã phát điên rồi, người cứ như vậy đi ra, chỉ sợ bọn họ sẽ làm loạn.”
Tuy rằng thái tử có thân phận tôn quý, nhưng bạo dân sao quan tâm đến những thứ đó, họ sẽ không nghe người nói chuyện, bây giờ mọi người đều điên rồi, có vài người đã đập cửa, nếu bọn họ thấy thái tử còn không ăn thịt người sao.
Tiêu Hoài Cận trầm mình, quát lạnh: “Còn không mở cửa.”
Thị vệ không dám nói lời nào, đừng nhìn điện hạ tuổi nhỏ, làm việc lại rất tàn nhẫn, không ai dám trêu chọc.
Bên ngoài phủ thái tử đông nghìn nghịt loạn dân, chắn kín cửa, đương nhân trong đám này có không ít người thừa cơ tới gây sự, nếu không ai dám tới phủ thái tử gây chuyện, kích động.
Lúc này, người bên ngoài đang đập cửa dồn dập, vừa chửi mắng, không ngờ cửa lớn lại mở ra, một bóng người tao nhã như trúc đi ra, cẩm tú trường bào, khuôn mặt tuấn mỹ như trúc đón gió trong núi, tóc đen dài búi lại bằng trâm, tuyệt mỹ, như ánh mặt trời, mọi người nhất thời ngẩn ra, đám người đóng giả có phản ứng nhanh nhất, quát hỏi.
“Thái tử điện hạ, vì sao người lại cướp lương thảo viện trợ.”
Một câu khiến quàn chúng kích động, chửi bới.
“Tiêu Hoài Cận, ngươi là đồ tâm ngoan thủ lạt, độc ác hung tàn.”
“Đúng vậy, ngươi phát rồ, táng tận lương tâm.”
“Đó là ba mươi vạn người đó, ngươi hại biết bao gia đình thê ly tử tán, tan cửa nát nhà.”
“Ngươi không xứng làm thái tử Tây Tuyết, ngươi đi chết đi.”
“Đúng vậy, ngươi đi chết đi.”
Có người dẫn đầu ném giầy thối vào người Tiêu Hoài Cận, giống như một mồi lửa, dân chúng điên cuồng không có chỗ phát tiết, ai cũng cầm đồ vật nắm hắn. Đám người Bạch Trạch biến sắc mặt nhanh chóng xông tới bảo vệ: “To gan, các ngươi dám làm như vậy với thái tử.”
“Các ngươi dám làm loạn, đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Bạch Trạch không kiềm chế được đám dân chúng điên cuồng, ngược lại càng khiến bọn họ kích động hơn, ra tay với hắn và đám thị vệ, tiếng chửi bới càng khó nghe hơn.
“Một đám các ngươi đều là cầm thú, súc sinh, các ngươi hại chết nhiều người như vậy, bây giờ còn uy hiếp chúng ta.”
“Ngươi có bản lĩnh thì giết luôn chúng ta đi, nếu không ta liều mạng với các ngươi.”
“Chúng ta đã không còn người thân, chỉ còn cái xác này, vốn không muốn sống tiếp, nếu đã thế, tất cả cùng chết đi.”
Đám người bắt đầu ném đồ lên người đám người Bạch Trạch, nhưng bọn họ vẫn không dám nhúc nhích, nếu không người lãnh đạn sẽ là thái tử.
Tiêu Hoài Cận vẫn bất động, tuy khuân mặt tuấn mỹ bị ném bẩn, còn có trứng thối đang chảy, nhưng hắn không hề động đi, đột nhiên hắn biến sắc mặt rút ra một thanh đao nhỏ, giơ lên chém mạnh xuống.
Ánh sáng bạc lóe lên, mọi người kinh sợ, tất cả đều tạm dừng động tác, chỉ thấy giọng hắn lạnh băng: “Tiêu Hoài Cận ta xin thề, nếu không nghiêm trị kẻ cướp lương thảo, ta uổng công làm thái tử Tây Tuyết. Ta xin thế nhất định sẽ tìm ra kẻ cướp lương thảo, đồng thời tra ra kẻ nào dám hãm hại bản cung.”
Con dao nhanh chóng đâm vào ngực hắn, máu bắn ra, mặt hắn nhanh chóng tái nhợt. Đám người Bạch Trạch hô lên: “Điện hạ, người sao rồi.”
Tiêu Hoài Cận mềm nhũn người, Bạch Trạch nhanh chóng chạy tới đỡ hắn, dân chúng im lặng, tuy rằng bọn họ tới gây chuyện nhưng người này là thái tử, hắn đứng trước mặt bọn họ tự đâm một đao, hắn sẽ không sao chứ.
Tiêu Hoài Cận gắng gượng nhìn mọi người: “Tuy rằng bản cung thân làm thái tử, nhưng không có thực quyền, trong tay không có binh lực để cướp lương thảo, bản cung muốn hỏi các vị ta làm thế nào để cướp được.”
Tiêu Hoài Cận vừa nói xong, mọi người bắt đầu bàn tán: “Đúng vậy, vị thái tử này cũng không quyền lực, muốn động lương thảo cũng phải có nhân thủ.”
“Nghe nói, cung thân vương gia ra lệnh phái năm ngàn người áp tải lương thảo, bản cung muốn hỏi, cần bao nhiêu người để áp đảo năm ngàn binh sĩ dũng mãnh thiện chiến.”
Đám người càng bàn tán xôn xao hơn: “Việc này ta có nghe nói, ngày đó quả thật vương gia phái ra năm ngàn người áp tải.”
“Việc này ta cũng có nghe nói, trong tay thái tử đâu có nhiều người, sao có thể trấn áp được năm ngàn tinh binh, chắc là do kẻ khác làm rồi.”
“Người kia có ý đồ thật hiểm ác, chẳng những cướp lương thảo, còn hại thái tử.”
Nhất thời dân chúng trước cửa phủ đưa mắt nhin nhau, đột nhiên có người muốn hét lên, nhưng bị người khác kéo lại, những người thừa cơ gây rối, tạm thời không dám động. Xem ra thuộc hạ của thái tử đã trà trộn vào đám đông, nếu ai dám ra tay, sẽ bị bắt lại.
Thái tử thật sự quá lợi hại, không tiếc thân tự đâm một đao, đủ tàn nhẫn.
Sắc mặt Tiêu Hoài Cận ngày càng nhợt nhạt, hắn cố gắng nói: “Gần đây, có thể mọi người nghe thấy tin bản cung nhằm vào Cung thân vương gia, nhưng quan hệ của chúng ta vẫn bình thường, sao có thể cướp lương thảo được chứ?”
Tiêu Hoài Cận chuyển sang chuyện những kẻ đối chọi với Tiêu Chiến, một câu khiến mọi người xôn xao, còn ai bất hòa với vương gia ngoài thái tử. Thế tử! Chẳng lẽ là thế tử cướp lương thảo, mọi người càng nghĩ càng thấy có khẳ năng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Hoài Cận gục xuống, trước khi hắn hôn mê còn hét lên với dân chúng: “Bản cung thực sự đau đớn vì ba mươi vạn binh lính đã mất, cho nên bản cung tuyệt đối không tha cho kẻ đã cướp lương thảo, bản cung sẽ cho các ngươi một câu trả lời, bản cung sẽ điều tra, nhất định tra.”
Nói xong, hắn trực tiếp ngất đi, Bạch Trạch hét lên: “Các ngươi đã thấy chưa, các ngươi đối xử với thái tử như vậy, ngài đại trạch nhân hậu, một lòng bảo vệ các ngươi, vì muốn hạ lửa giận trong lòng mọi người, không tiếc đâm một đao, các ngươi đã vừa lòng chưa.”
Dân chúng đều bất an, không dành lòng, cũng không động, có người hét lên: “Chúng ta giải tán đi, tin tưởng thái tử sẽ cho chúng ta câu trả lời.”
“Đúng vậy, thái tử sẽ trả lời chúng ta.”
“Chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh, loạn dân trước cửa phủ rời đi, cục diện tưởng như khó thu thập, cuối cùng lại dễ dàng bình ổn. Bạch Trạch sai người phát một ít tiền cho bọn họ.
Đợi bọn họ vào trong phủ, Bạch Trạch không nhịn được, đau lòng cảm thán: “Điện hạ, người rất liều mạng.”
Tiêu Hoài Cận vốn đang hôn mê bất tỉnh, từ trong lòng Bạch Trạch đứng dậy, xoa xoa vết đâm, nhẹ nhàng bâng quơ: “Vết thương nhẹ, lập tức truyền ngự y tới đây.”
“Ân, điện hạ,” Lập tức có thị vệ vội vàng đi ra ngoài truyền ngự y. Tiêu Hoài Cận cùng Bạch Trạch dẫn người đi vào viện của thái tử, mới đi được vài bước đã có tiếng vỗ tay từ phía sau.
“Thủ đoạn của thái tử rất hay, ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Tiêu Hoài Cận nghe thấy thanh âm, chân mày dựng lên, vẻ mặt khó có thể tin quay đầu nhìn lại. Liền thấy một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh nhạt tao nhã đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều quý khí phi phàm, lúc này hắn đang cười như có như không nhìn mình. Tiêu Hoài Cận vừa trông thấy người này đã muốn phát hỏa, tai họa, tất cả những chuyện này đều do hắn ban tặng.
Tiêu Hoài Cận nhanh chóng xông tới trước mặt Yến Kỳ, chỉ vào mặt hắn quát lạnh: “Con mẹ nó ngươi còn dám tới, có biết ta bị ngươi hại thảm. Nếu không phải vì Tiểu Nhiếm Nhi, ta đã đánh hỏng mặt ngươi.”
Yến Kỳ nhíu mày, lập tức lướt qua người Tiêu Hoài Cận đi vào trong phủ. Bạch Trạch không nói gì, nhìn nam nhân tuyệt sắc tao nhã như long phượng trình tường, tự nhiên ra vào trong phủ, căn bản không để điện hạ vào mắt. Xem ra ngài vẫn còn quá non, qua thời gian chưa chắc đã kém nam nhân này, nhưng bây giờ quả thật không bằng.
“Điện hạ.”
Bạch Trạch nhắc nhở Tiêu Hoài Cận, người này thân phận không tầm thường, đừng để tranh cãi trước trước cửa phủ, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết. Sóng gió vẫn còn chưa ta, nếu để cho người ta biết, tân đế Đại Tuyên ở trong phủ thái tử Đông cung, chỉ sợ ngài có một trăm cái miệng cũng không nói nổi.
Rốt cuộc Tiêu Hoài Cận im lặng, thật sự thấy hắn mà bực mình, tiện nam này diệt quân Tây Tuyết xong không về Đại Tuyên cùng Tiểu Nhiễm Nhi, chạy tới đây làm gì.
Nếu Tiểu Nhiễm Nhi có chuyện gì, để xem ta có đánh ngươi không.
Tiêu Hoài Cận buồn bực dựa vào người Bạch Trạch, đi tới thư phòng. Đúng lúc ngự y cũng tới, trong phòng im ắng, chỉ có ngự âm thanh ngự y sát bôi thuốc, băng bó cho Tiêu Hoài Cận.
Chờ ngự y cùng mọi người lui xuống, Tiêu Hoài Cận bất mãn nhìn Yến Kỳ: “Nói đi, ngươi tới đây làm gì, phải chăng giết ba mươi vạn người thành nghiện, chạy tới đây giết tiếp.”
Yến Kỳ không để ý tới lời châm chọc khiếu khích của Tiêu Hoài Cận âm trầm lên tiếng: “Nhiễm Nhi bị Tiêu Bắc Dã bắt tới Tây Tuyết.”
Tiêu Hoài Cận cười lạnh: “Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao, Tiểu Nhiễm Nhi đang ở Đại Tuyên làm hoàng hậu, sao lại rơi vào tay Tiêu Bắc Dã.”
Tiêu Hoài Cận không biết chuyện xảy ra ở Đại Tuyên nên không tin.
Nhưng thấy Yến Kỳ lạnh lùng, hình như là sự thật, Tiêu Hoài Cận đen mặt, thử lên tiếng: “Ngươi nói là thật sao.”
Yến Kỳ im lặng, cả người như phủ sương, ánh mắt sắc bén thị huyết, Tiêu Hoài Cận nhìn hắn, rốt cuộc tin Nhiễm Nhi bị Tiêu Bắc Dã bắt tới Tây Tuyết.
“Đây là chuyện gì?”
Tiêu Hoài Cận vội vàng đứng dậy, xông lên đánh Yến Kỳ: “Ngươi là phế nhân sao, thế nào lại để Nhiễm Nhi rơi vào tay Tiêu Bắc Dã, nàng còn đang có thai.”
Tiêu Hoài Cận khiến Yến Kỳ nổi mưa rền gió dữ, hắn nắm chặt tay, tàn bạo lãnh khốc gầm lên: “Lần này trẫm không định tha cho Tiêu Bắc Dã, tên khốn khiếp này.”
Tiêu Hoài Cận dừng lại động tác, nhìn Yến Kỳ hơi thở dốc, tuy rằng một đao kia là hắn giả vờ, nhưng vẫn bị thương, lúc này chỉ đánh vài quyền đã tụt hết sức. Giọng hắn sắc bén: “Ngươi muốn ta tra Tiểu Nhiễm Nhi đang ở đâu.”
Yến Kỳ bực bội sửa lại: “Nàng là sư phụ của ngươi.”
“Ta khinh, Tiểu Nhiễm Nhi, Tiểu Nhiễm Nhi, sau này nàng chính là Tiểu Nhiễm Nhi của bản cung.”
Nói xong hắn không để ý tới sắc mặt Yến Kỳ mà ngồi xuống, kiềm chế xúc động, nhìn ra ngoài gọi: “Người đâu.”
Bạch Trạch sợ bên trong có chuyện nên vẫn chờ bên ngoài, lúc này nghe thấy Tiêu Hoài Cận liền vội vàng đi vào: “Điện hạ.”
“Lập tức phái một số Kim Đao vệ điều tra vài nơi ở của Tiêu Bắc Dã, xem hắn dấu người ở đâu, nếu có lập tức báo lại, phải nhanh.”
Tiêu Hoài Cận nhíu mày, vốn nên nghỉ ngơi, giờ khắc này lại tràn đầy lo lắng, ai oán nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, rốt cuộc ngươi có bảo vệ được mẹ con nàng không, nếu không được để cho bản cung làm, bản cung tình nguyện dù chết cũng bảo vệ bọn họ an toàn. Ngươi đâu, ngay cả vợ con cũng không bảo vệ được, uổng cho một đế vương.”
Yến Kỳ đen mặt, giờ phút này tâm trạng hắn ân hận không hề kém Tiêu Hoài Cận, lòng như lửa đốt, hắn âm thầm muốn chém Tiêu Bắc Dã làm tám mảnh, Nhiễm Nhi còn đang có thai, hắn ta cứ như vậy bắt nàng tới Tây Tuyết.
Tiêu Hoài Cận đột nhiên biến sức, nghi ngờ: “Không đúng, Tiểu Nhiễm Nhi biết võ công lại tinh thông dùng độc, dù mang thai cũng đâu tới nỗi bị Tiêu Bắc Dã làm khó.”
Hắn biết sư phụ, nàng thông minh hơn tiểu hồ ly, sao có thể rơi vào tay Tiêu Bắc Dã.
Yến Kỳ nhói lòng, như thể bị tra tấn.
Nhưng hắn không thể không nói.
“Nàng vì cứu trẫm, nên mất hết công lực.”
Yến Kỳ vừa nói xong, Tiêu Hoài Cận đứng bật dậy, giận tới run rẩy, chỉ vào Yến Kỳ một lúc lâu không nhả ra chữ nào, chờ bình ổn lửa giận với lên tiếng: “Yến Kỳ, sao ngươi không chết đi, một đại nam nhân phải để một nữ nhân ra tay cứu giúp.”
Yến Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Hoài Cận: “Ngươi tưởng trẫm muôn sao, nếu không phải Tiêu Chiến quá lợi hại, trẫm đâu bị thương nặng.”
Cuối cùng Tiêu Hoài Cận cũng im lặng, hóa ra là vì đánh với Tiêu Chiến, nói thật võ công của Yến Kỳ xem như lợi hại, có thể thẳng được Tiêu Chiến là quá giỏi, ít nhất hắn không làm được, bây giờ hắn bớt đi một đối thủ, là công lao của hắn ta.
Hai nam nhân trong phòng im lặng.
Chập tối, rốt cuộc Kim Đao vệ tra được tin, có một Mặc Đàn viện bên ngoài thành Tây Tuyết, sở dĩ gọi là Mặc Đàn là vì bên trong trồng rất nhiều cúc tím, mọi người chỉ nghĩ đây là biệt viện của một vị quan nào đó trong triều, lại không biết đây là viện của Tiêu Bắc Dã.
Tiêu Hoài Cận vì chú ý động tĩnh của Tiêu Bắc Dã, nên mới tra ra nơi này.
Biệt viện Mặc Đàn nằm ở sườn núi ngoại ô, xung quanh có cây cối bao phủ, ẩn hiện lung linh giữa núi rừng, khắp nơi treo đầy ngọc lưu ly, khiến cả viện sáng như được phủ một một tầng lụa mỏng, huyển ảo, xinh đẹp.
Lúc này trong viện có khá đông thị vệ đi tuần, ngoài ra còn có khá nhiều ám vệ đang ẩn náp.
Trong viện yên tĩnh, an nhàn, đột nhiên ngoài cửa có tiếng quát phá vỡ không khí, giọng nói rất rõ ràng vang vọng về đêm.
“Các ngươi dám ngăn cản ta, chẳng lẽ không biết ta là ai?”
Nữ tử vừa lên tiếng mặc quần yên la màu tím, váy thêu mẫu đơn, cả người ung dung cao quý, khuôn mặt đẫy đà, ấm như ngọc, sáng bóng mịn màng khẽ hồng lên vì giận, khiến cả gười nữ tử tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
Thủ vệ nhìn trận thế, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, bọn họ còn chưa ngốc tới mức thả cho người vào, bởi vì thế tử đã từng dặn, không được cho phép bất cứ kẻ nào tiến bào, hơn nữa bên ngoài rất nhiều người không biết đây là nơi của thế tử, nữ nhân này lớn lối như vậy, chẳng phải đã tiết lộ cho người khác.
“Đàm phu nhân, Lâm phu nhân mời trở vê,f thế tử gia có lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào Mặc Đàn viện.”
“Bản phu nhân không tin, ngay cả ta thế tử cũng cấm.”
Đàm phu nhân bén nhọt quát lên, vẻ mặt cao ngạo, nàng là nữ nhi của tướng quân Tây Tuyết, Đàm Hướng, người kia là nữ nhi của Lâm tướng quân, Tiêu Bắc Dã vì muốn mượn sức hai người, nên đã cưới nữ nhi bọn họ làm phu nhân. Tiêu Bắc Dã nể mặt phụ thân bọn họ nên rất sủng ái các nàng.
Cho nên Đàm phu nhân mới dám hô to gọi nhỏ.
Sở dĩ Đàm phu nhân tới đây là vì lần này về kinh thế tử gia không về phủ, nàng phái người điều tra một chút, ai ngờ nhận được tin, thế tử dẫn một nữ nhân về viện Mặc Đàn, khiến hai người xúc động, lập tức dẫn nha hoàn chạy tới đây. Không ngờ bị thị vệ ngăn đón không cho vào, trước đây các nàng cũng đã tới vài lần, nhưng đâu có vấn đề gì, lần này lại ngăn cản chứng tỏ bên trong có bí mật.
Các nàng muốn nhìn xem hồ ly tinh nào trốn ở chỗ này.
Như thị vệ căn bản không cho bọn họ vào, hai bên xảy ra tranh chấp.
Lúc này trong viện có người đang đi tản bộ, Vân Nhiễm mặc cẩm y yên la, dẫn hai nha hoàn đi bộ trong hoa viên, nàng muốn tìm cơ hội trốn khỏi nơi này, không ngờ đi một vòng lại ngay thấy phía trước có tranh chấp, Vân Nhiễm có chút ý tưởng dẫn nha hoàn đi tới trước cửa.
Hai tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới ngăn cản: “Phu nhân, người đừng đi, để ý tới đứa nhỏ trong bụng một chút.”
Bọn họ hoàn toàn coi đứa bé của Vân Nhiễm thành tiểu thế tử, nên rất cẩn thận.
Trước đó thế tử cực kỳ khẩn trương quan tâm tới nữ nhân này, xem ra đứa nhỏ trong bụng là của thế tử.
Vân Nhiễm trầm mặt quát lạnh: “Tránh ra, ta không phải tù nhân, nếu các ngươi dám ngăn cản, xem thế tử có đánh chết các ngươi không, hẳn các ngươi biết ta có năng lực này.”
Hai nha hoàn khẽ tái mặt, cắn răng chậm rãi lui ra. Vân Nhiễm đi tới trước cửa rất nhanh nhìn thấy hai nữ tử ăn mặc hoa lệ đang tranh cãi với thị vệ. Vân Nhiễm vừa đi tới, thị vệ đã cản đường nàng, cung kính nói.
“Phu nhân, người đừng qua đó, tránh để các nàng động tới bụng của người.”
Vân Nhiễm cũng tự giác, đứng gần cửa nhìn hai nữ nhân kia có vẻ điên điên, nếu nàng đi qua không chừng bọn họ sẽ phát cuồng, nhưng bọn họ là ai?
Vân Nhiễm đoán, Đàm phu nhân, Lâm phu nhân mắng: “Ngươi là hồ ly tinh, hóa ra chính ngươi mê hoặc thế tử, nên người mới không để ý tới chúng ta.”
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, nàng mang thai.”
Sắc mặt hai nữ nhân càng thêm khó coi, hít sâu một hơi, liều mạng xông vào tính sổ với Vân Nhiễm. Vẫn Nhiễm cảm thấy nói chuyện với hai kẻ điên cũng vô dụng, nên bỏ đi.
Bỏ đi, quay về rồi nghĩ cách, Vân Nhiễm xoay người không thèm để ý tới hai nữ nhân điên.
Hai người kia thấy vậy, khuôn mặt đen như đáy nồi chỉ vào Vân Nhiễm gầm lên: “Tiểu hồ ly tinh, ngươi chờ đó, ta đi tìm phụ thân, cha ta là đại tương quân, ông sẽ ra mặt giúp ta lệnh cho thế tử giết ngươi.”
Lâm phu nhân cũng gật đầu đồng ý: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng về tìm phụ thân, cũng tin thế tử vì nữ nhân này đắc tội với phụ thân.”
Đàm phu nhân phẫn nộ vung tay rời đi, vừa đi vừa mắng, tuy rằng bọn họ không phải thế tử phi, nhưng trưởng tử hẳn phải do các nàng sinh mới đúng, sao có thể để một nữ nhân kỳ lạ nào đó sinh.
Vân Nhiễm lắc đầu, dẫn nha hoàn đi về viện của mình, ba người vừa vào tới sân, đột nhiên có cơn gió phất qua, hai nha hoàn lập tức ngất đi. Vân Nhiễm cả kinh đang muốn lùi về sau, đột nhiên nghe thấy thanh âm dịu dàng: “Nhiễm Nhi.”
Thanh âm sủng nịnh, khiến cả người Vân Nhiễm run run, nàng không quay đầu, mơ hồ nhớ lại những chuyện sau khi chàng đi, bị hại trong cung Đan Dương, trảm binh diệt tướng tới Đồng Quan, cứu chàng, bị bỏ rơi, bị Tiêu Bắc Dã bắt có. Trong lòng Vân Nhiễm dâng lên ủy khuất, khóe mắt ẩm ướt, quay đầu lại, liền nhìn thấy dưới ngọn đèn mờ sương, nam tử mặt mày tuấn lãng, ánh mắt mê man quyến luyết, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không bao giờ chia xa.