Chương 38. Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
Trong lúc mọi người đang giằng co, phía sau vang lên tiếng bước chân, một thân cảm bào quý giá, Yến quận vương tiêu sái đi tới, như một đóa sen tím cao cao tại thượng hông nhiễm hạt bụi trần, quận chúa vừa nhìn thấy sắc mặt lập tức sáng như mặt trời, cười rạng rỡ: “Yến Kỳ, người đi sao.”
Yến Kỳ quét nhìn nàng một cái, không thèm biểu hiện gì, ánh mắt dừng lại tren người Vân Nhiễm, sau đó lướt qua nhanh, chính là ánh mắt tựa hồ có ý vị sâu xa.
Vân Nhiễm nở nụ cười thản nhiên, nhìn Yến Kỳ rời đi, nhìn bộ dáng ân cần nịnh nọt của quận chúa Minh Tuệ không nhịn được nở nụ cười châm chọc, quận chúa Minh Tuệ hung hăng liếc nàng một cái rồi rời đi.
Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên đi tới trước mặt Vân Nhiễm, thấy nàng còn có tâm tình cười, tức giận mở miệng: “Ngươi còn cười được, hiện tại ngươi đã đắc tội quận chúa Minh Tuệ, nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, so với ngươi trước kia chỉ có hơn chứ không kém.”
Vân Nhiễm nhíu mày, “Ta đáng ghét thế sao?”
“Đáng ghét giống nhau, bằng không sao thanh danh có thể xấu như vậy.” Đường Tử Khiên khẳng định gật đầu, thấy Tần Dục Thành không nói lời nào liền đẩy đẩy hắn.
“Dục Thành ngươi nói có phải không?”
Tần Dục Thành hoàn hồn, nhìn Vân Nhiễm không khỏi nhớ tới đêm qua nhanh chóng giải thích: “Chuyện tối qua, ta thực xin lỗi.”
Vân Nhiễm không quá thích hai người này, nhưng hôm nay họ đã giúp nàng, nàng cũng không so đo nhiều, “Chuyện đã qua rồi, bỏ qua đi.”
Đường Tử Khiên nghe lời này chỉ biết có chuyện hắn không được biết liền tuy vấn: “Phát sinh chuyện gì, vì sao ta lại không biết gì.”
Vân Nhiễm liếc mắt hừ lạnh: “Đường đại nhân, ngươi là mũi chó sao? Nghe một chút muì liền muốn tìm hiểu.”
Đường Tử Khiên đảo qua đảo lại, khẳng định hai người này có chuyện dấu hắn, không lẽ Tần Dục Thành thích Vân Nhiễm nếu thật sự là vậy hắn bớt lo nghĩ. Bởi vì hôm nay mẫu thân còn nhắc nhở hắn phải tiếp cận với quận chúa Trường Bình cố gắng làm cho nàng gả tới phủ hộ quốc tướng quân. Hiện tại xem ra hai người này có chuyện, nếu bọn họ thành, hắn bớt đi một việc, tâm tình hắn tốt lên không ít hắc hắc cười rộ lên.
Vân Nhiễm liếc nhìn hắn đang ngây ngô cười không thèm để ý dẫn nha hoàn rời đi.
Mọi người nhìn thấy Vân Nhiễm ở cùng một chỗ với Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành thì lại nhỏ giọng bàn tán, nàng vừa bị từ hôn, như thế nào một đám người lại vây quanh nàng, đầu tiên là Định vương giờ là Tần thế tử cùng Đường công tử.
Một đám đều là rồng phượng giữa biển người, quận chúa Trường Bình thật là khác so với trước.
Vân Nhiễm tâm tình cực tốt đi ra cửa, bất quá nhớ tới nụ cười sâu xa của Yến Kỳ lại thấy bất an, sắc mặt tối sầm lại lấy ngân phiếu từ trong tay áo ra. Hai ngươi kia thấy hành động của nàng thì cười hì hì: “Quận chúa, ngươi tính mời chúng ta ăn cơm sao? Dù sao hôm nay ngươi cũng kiếm được không ít tiền, cũng nên mời chúng ta một bữa.”
Vân Nhiễm không thèm quan tâm đến đám người bên cạnh, lấy ngân phiếu kiểm tra dưới nhá mặt trời, sắc mặt vô cùng u ám nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi giỏi lắm Yến Kỳ dám tính kế ta, chúng ta chờ xem.”
Ngân phiếu là ngân phiếu thật, nhưng hắn lại động tay động chân làm ướt ngân phiếu khiến cho mực bị nhòe, dưới ánh mặt trời sẽ không nhìn thấy ấn ký của quan phủ nếu nàng cầm ngân phiếu đi đổi tiền chỉ sợ sẽ trực tiếp bị đưa vào đại lao vì làm giả ngân phiếu.
Muội muội nha ngươi Yến Kỳ!
Sắc mặt Vân Nhiễm đen sì dẫn hai nha hoàn lên xe ngựa, phía sau Đường Tử Khiên còn kêu: “Trường Bình tốt xấu gì chúng ta cũng giúp đỡ, không mời chúng ta ăn cơm ah.”
Vân Nhiễm căm tức: “Ăn cái đầu nhà ngươi.”
Nàng dứt khoát lên xe, hai tiểu nha hoàn cũng lên, xe ngựa nhanh chóng rời Tân Nguyệt lâu, trở về phủ Vân vương.
Phía sau Đường Tử Khiên khó hiểu nhìn về phía Tần Dục Thành: “Nha đầu kia phát điên cái gì, không phải vừa nãy còn vui vẻ sao, như thế nào nháy mắt liền tức giận.”
Tần Dục Thành nhìn xe ngựa thu hồi tầm mắt: “Ngân phiếu kia là giả.”
“Giả,” Đường Tử Khiên tức giận: “Yến Kỳ quả nhiên tâm địa đen tối, chuyện như vậy cũng chỉ có hắn dám làm.”
Trong phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm u ám nhìn một đống ngân phiếu trước mặt, vì muốn giáo huấn Yến Kỳ nàng thiết kế cục diện lớn như vậy làm hắn thất thoát tiền của, không nghĩ kết quả thu được một đống giấy trắng, nàng hiện tại đã giận muốn chết, tại nàng khinh địch hay nam nhân kia quá lợi hại.
Bên ngoài phòng khách, Triệu ma ma thấy quận chúa nhìn chằm chằm một đống ngân phiếu bất động nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, người làm sao?”
Vân Nhiễm đã khôi phục tâm tình, chỉ ngân phiếu trên bàn, phân phó Lệ Chi “Đem đi thiêu hủy.”
“Ân, quận chúa.” Lệ Chi lĩnh mệnh cầm ngân phiếu đi hủy, mấy thứ này giũ lại chỉ mang đến tai họa. Triệu ma ma không biết đây là ngân phiếu giả thấy nàng muốn hủy liền vội vàng: “Quận chúa, vì sao lại hủy ngân phiếu.”
Vừa nhắc tới Vân Nhiễm lại oán giận nói: “Ngân phiếu này là giả.”
“A” Triệu ma ma hoảng sợ, nhiều ngân phiếu như vậy lại là giả, thật nhìn không ram bất quá nếu để rơi vào tay người khác sẽ rước lấy tai họa.
Vân Nhiễm điều chỉnh tâm tình một chút, nhìn Triệu ma ma: “Có việc sao,”
“Bẩm quận chúa Triệu Hổ đã trở lại đang chờ quận chúa triệu kiến.”
Triệu ma ma nhắc đến nhi tử liền cảm thấy sung sướng, cuối cùng cũng đã trở lại, về sau mẫu tử đoàn tụ, nàng có tang phu cả đời không tái giá, chỉ muốn cùng con sống vui vẻ cùng một chỗ.
Vân Nhiễm nghe Triệu Hổ đã về, tâm tình cũng khá lên một chút cười nói: “Đem hắn tiến vào.”
“Ân,” Triệu ma ma chạy vội ra ngoài, phòng khách Vân Nhiễm đã khôi phục như thường, nàng luôn không phải là người dễ tức gận, Yến Kỳ thật sự nàng làm nổi giận, mất nàng một phen bố trí công phu cuối cùng không thu hoạch được gì, nàng có thể không phát hỏa sao, bất quá qua chuyện này nàng cũng đã biết,Yến Kỳ là đồ âm hiểm xảo trá, về sau cùng hắn giao thủ nàng phải thật cẩn thận, cũng không tin không giáo huấn được hắn.
Chương 38. Muội muội nhà ngươi! Yến Kỳ
Trong lúc mọi người đang giằng co, phía sau vang lên tiếng bước chân, một thân cảm bào quý giá, Yến quận vương tiêu sái đi tới, như một đóa sen tím cao cao tại thượng hông nhiễm hạt bụi trần, quận chúa vừa nhìn thấy sắc mặt lập tức sáng như mặt trời, cười rạng rỡ: “Yến Kỳ, người đi sao.”
Yến Kỳ quét nhìn nàng một cái, không thèm biểu hiện gì, ánh mắt dừng lại tren người Vân Nhiễm, sau đó lướt qua nhanh, chính là ánh mắt tựa hồ có ý vị sâu xa.
Vân Nhiễm nở nụ cười thản nhiên, nhìn Yến Kỳ rời đi, nhìn bộ dáng ân cần nịnh nọt của quận chúa Minh Tuệ không nhịn được nở nụ cười châm chọc, quận chúa Minh Tuệ hung hăng liếc nàng một cái rồi rời đi.
Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên đi tới trước mặt Vân Nhiễm, thấy nàng còn có tâm tình cười, tức giận mở miệng: “Ngươi còn cười được, hiện tại ngươi đã đắc tội quận chúa Minh Tuệ, nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, so với ngươi trước kia chỉ có hơn chứ không kém.”
Vân Nhiễm nhíu mày, “Ta đáng ghét thế sao?”
“Đáng ghét giống nhau, bằng không sao thanh danh có thể xấu như vậy.” Đường Tử Khiên khẳng định gật đầu, thấy Tần Dục Thành không nói lời nào liền đẩy đẩy hắn.
“Dục Thành ngươi nói có phải không?”
Tần Dục Thành hoàn hồn, nhìn Vân Nhiễm không khỏi nhớ tới đêm qua nhanh chóng giải thích: “Chuyện tối qua, ta thực xin lỗi.”
Vân Nhiễm không quá thích hai người này, nhưng hôm nay họ đã giúp nàng, nàng cũng không so đo nhiều, “Chuyện đã qua rồi, bỏ qua đi.”
Đường Tử Khiên nghe lời này chỉ biết có chuyện hắn không được biết liền tuy vấn: “Phát sinh chuyện gì, vì sao ta lại không biết gì.”
Vân Nhiễm liếc mắt hừ lạnh: “Đường đại nhân, ngươi là mũi chó sao? Nghe một chút muì liền muốn tìm hiểu.”
Đường Tử Khiên đảo qua đảo lại, khẳng định hai người này có chuyện dấu hắn, không lẽ Tần Dục Thành thích Vân Nhiễm nếu thật sự là vậy hắn bớt lo nghĩ. Bởi vì hôm nay mẫu thân còn nhắc nhở hắn phải tiếp cận với quận chúa Trường Bình cố gắng làm cho nàng gả tới phủ hộ quốc tướng quân. Hiện tại xem ra hai người này có chuyện, nếu bọn họ thành, hắn bớt đi một việc, tâm tình hắn tốt lên không ít hắc hắc cười rộ lên.
Vân Nhiễm liếc nhìn hắn đang ngây ngô cười không thèm để ý dẫn nha hoàn rời đi.
Mọi người nhìn thấy Vân Nhiễm ở cùng một chỗ với Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành thì lại nhỏ giọng bàn tán, nàng vừa bị từ hôn, như thế nào một đám người lại vây quanh nàng, đầu tiên là Định vương giờ là Tần thế tử cùng Đường công tử.
Một đám đều là rồng phượng giữa biển người, quận chúa Trường Bình thật là khác so với trước.
Vân Nhiễm tâm tình cực tốt đi ra cửa, bất quá nhớ tới nụ cười sâu xa của Yến Kỳ lại thấy bất an, sắc mặt tối sầm lại lấy ngân phiếu từ trong tay áo ra. Hai ngươi kia thấy hành động của nàng thì cười hì hì: “Quận chúa, ngươi tính mời chúng ta ăn cơm sao? Dù sao hôm nay ngươi cũng kiếm được không ít tiền, cũng nên mời chúng ta một bữa.”
Vân Nhiễm không thèm quan tâm đến đám người bên cạnh, lấy ngân phiếu kiểm tra dưới nhá mặt trời, sắc mặt vô cùng u ám nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi giỏi lắm Yến Kỳ dám tính kế ta, chúng ta chờ xem.”
Ngân phiếu là ngân phiếu thật, nhưng hắn lại động tay động chân làm ướt ngân phiếu khiến cho mực bị nhòe, dưới ánh mặt trời sẽ không nhìn thấy ấn ký của quan phủ nếu nàng cầm ngân phiếu đi đổi tiền chỉ sợ sẽ trực tiếp bị đưa vào đại lao vì làm giả ngân phiếu.
Muội muội nha ngươi Yến Kỳ!
Sắc mặt Vân Nhiễm đen sì dẫn hai nha hoàn lên xe ngựa, phía sau Đường Tử Khiên còn kêu: “Trường Bình tốt xấu gì chúng ta cũng giúp đỡ, không mời chúng ta ăn cơm ah.”
Vân Nhiễm căm tức: “Ăn cái đầu nhà ngươi.”
Nàng dứt khoát lên xe, hai tiểu nha hoàn cũng lên, xe ngựa nhanh chóng rời Tân Nguyệt lâu, trở về phủ Vân vương.
Phía sau Đường Tử Khiên khó hiểu nhìn về phía Tần Dục Thành: “Nha đầu kia phát điên cái gì, không phải vừa nãy còn vui vẻ sao, như thế nào nháy mắt liền tức giận.”
Tần Dục Thành nhìn xe ngựa thu hồi tầm mắt: “Ngân phiếu kia là giả.”
“Giả,” Đường Tử Khiên tức giận: “Yến Kỳ quả nhiên tâm địa đen tối, chuyện như vậy cũng chỉ có hắn dám làm.”
Trong phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm u ám nhìn một đống ngân phiếu trước mặt, vì muốn giáo huấn Yến Kỳ nàng thiết kế cục diện lớn như vậy làm hắn thất thoát tiền của, không nghĩ kết quả thu được một đống giấy trắng, nàng hiện tại đã giận muốn chết, tại nàng khinh địch hay nam nhân kia quá lợi hại.
Bên ngoài phòng khách, Triệu ma ma thấy quận chúa nhìn chằm chằm một đống ngân phiếu bất động nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, người làm sao?”
Vân Nhiễm đã khôi phục tâm tình, chỉ ngân phiếu trên bàn, phân phó Lệ Chi “Đem đi thiêu hủy.”
“Ân, quận chúa.” Lệ Chi lĩnh mệnh cầm ngân phiếu đi hủy, mấy thứ này giũ lại chỉ mang đến tai họa. Triệu ma ma không biết đây là ngân phiếu giả thấy nàng muốn hủy liền vội vàng: “Quận chúa, vì sao lại hủy ngân phiếu.”
Vừa nhắc tới Vân Nhiễm lại oán giận nói: “Ngân phiếu này là giả.”
“A” Triệu ma ma hoảng sợ, nhiều ngân phiếu như vậy lại là giả, thật nhìn không ram bất quá nếu để rơi vào tay người khác sẽ rước lấy tai họa.
Vân Nhiễm điều chỉnh tâm tình một chút, nhìn Triệu ma ma: “Có việc sao,”
“Bẩm quận chúa Triệu Hổ đã trở lại đang chờ quận chúa triệu kiến.”
Triệu ma ma nhắc đến nhi tử liền cảm thấy sung sướng, cuối cùng cũng đã trở lại, về sau mẫu tử đoàn tụ, nàng có tang phu cả đời không tái giá, chỉ muốn cùng con sống vui vẻ cùng một chỗ.
Vân Nhiễm nghe Triệu Hổ đã về, tâm tình cũng khá lên một chút cười nói: “Đem hắn tiến vào.”
“Ân,” Triệu ma ma chạy vội ra ngoài, phòng khách Vân Nhiễm đã khôi phục như thường, nàng luôn không phải là người dễ tức gận, Yến Kỳ thật sự nàng làm nổi giận, mất nàng một phen bố trí công phu cuối cùng không thu hoạch được gì, nàng có thể không phát hỏa sao, bất quá qua chuyện này nàng cũng đã biết,Yến Kỳ là đồ âm hiểm xảo trá, về sau cùng hắn giao thủ nàng phải thật cẩn thận, cũng không tin không giáo huấn được hắn.