Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Có thể, có châm tú hoa hầu hạ cam đoan ngươi sẽ tiêu hồn thực cốt, cuộc đời này khó quên được cảm giác, nằm mơ đều muốn, đến đây đi, hôm nay ta liền hy sinh một hồi.”
Vân Nhiễm bày ra khí thế, trong tay nắm châm tú hoa, chuẩn bị hầu hạ hắn, Yến Kỳ hừ lạnh: “Nữ nhân vô sỉ.”
“Ngươi nói đi ngươi Yến quận vương, không phải đã quên chính mình đã làm những chuyện gì, nam nhân đen tối, ti bỉ vô sỉ, âm hiểm giả dối.”
Khuôn mặt tinh xảo như ngọc lan của Yến Kỳ hơi lãnh liệt, ánh mắt âm ngao: “Sở dĩ bản quận vương từ hôn là muốn giúp ngươi.”
Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đã có tiếng nói truyền tới: “Gia, Quân Hốc tra người đứng sau Tứ Phương Quán đã đem Vân vương gia vào giám sát ti.”
Trực Nhật vừa nói ra trong xe ngựa sắc mặt Yến Kỳ u ám, ánh mắt sắc bén, đang muốn lên tiếng, Vân Nhiễm đã nghe thấy lời Trực Nhật, trong lòng giận dữ chỉ thẳng vào Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi là đồ tiện nhân, không phải đã nói ta giao giả dược, chuyện này ngươi sẽ không liên lụy đến phủ Vân vương sao?”
Bên ngoài xe ngựa nghe thấy tiếng Vân Nhiễm quatsm ánh mắt Trực Nhật bắn ra tia sắc bén, nữ nhân này dám nhiều lần mắng chủ tử, thật sự là quá phận.
Bất quá chủ tử không có hạ lệnh, Trực Nhật không dám lộn xộn.
Bên trong xe ngựa, Vân Nhiễm không những mắng chửi còn muốn xông tới chỗ Yến Kỳ, lúc này hắn cũng không để nàng tới gần, nữ nhân này hai lần ngồi trên người hắn đã là ngoại lệ quá lớn, về sau hắn hông có phép nàng tới gần, chỉ sợ mình mất không chế bóp chết nàng.
Yến Kỳ vừa nghĩ, đã phát ra nội lực kình bạo oanh một tiếng thổi bay nóc xe, phía trước Triệu Hổ sợ hãi kêu, “Quận chúa.”
Cũng may Vân Nhiễm không có bị thương vì Yến Kỳ dùng ngọc tác chắn ngang người Vân Nhiễm, hai người kẻ trước người sau tiến vào xe ngựa phủ Yến vương.
Long Nhất ở trong tối thấy chuyện xảy ra, tưởng Yến Kỳ muốn cướp quận chúa, liền giận giữ, thân mình đạp gió mà tới mang theo sát khí cường đại, Trực Nhật vừa thấy lắc mình nghênh đón hai cao thủ giao chiến.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Vân Nhiễm lệnh cho Triệu Hổ cũng Lệ Chi trở về, lại sợ Long Nhất chịu thiệt nên bảo hắn lui ra.
“Long Nhất lui xuống đi.”
“Ân, quận chúa,” Long Nhất thu hồi chưởng lực lắc mình rời đi, không thèm quan tâm đến Trực Nhật ở phía sau, để lại cho hắn ánh mắt khinh bỉ, khiến Trực Nhật không thoái mái.
Thủ hạ của quận chúa Trường Bình sao lại giống quận chúa thế làm người ta chán ghét.
Trong xe ngựa phủ Yến vương, Vân Nhiễm đã bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Yến Kỳ, hắn nhíu mày thản nhiên lên tiếng: “Việc này bản quận vương giao cho quân hốc đi thằm dò, bản quận vương cũng không nắm rõ tường tận bên trong, ngươi yên tâm chỉ cần Vân vương gia không có liên quan đến Tứ Phương Quán, bản quận vương sẽ không để ông bị vào đại lao.”
“Chỉ mong ngươi nói được làm được.”
Vân Nhiễm tin tưởng phụ thân sẽ không ngốc tự dưng kiến tạo Tứ Phương Quán ở Lương Thành, ông cũng không muốn làm hoàng đế, tạo dựng tổ chức làm cái gì.
“Bản quận vương hiện tại muốn đi Giám sát ti, ngươi có muốn đi không.”
“Đượ,” Vân Nhiễm gật đầu đồng ý, nàng muốn đi đón phụ vương cùng hồi phủm nếu không nhìn thấy ông nàng sẽ lo lắng.
“Bổn vương có thể đưa ngươi đi qua, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.”
Yến Kỳ nghiêm túc nói, Vân Nhiễm gật đầu: “Nói?”
“Về sau mời ngươi không cần tới gần bồn vượng, duy trì khoảng cách ba thước, nếu ngươi đáp ứng, bản quận vương sẽ để cho Vân vương gia thuận lợi hồi phủ.”
Lúc Yến Kỳ nói những lời này, anh mắt nhìn về nơi khác, không nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm không nói gì, hừ lạnh một tiếng, hắn tưởng nàng thích tới gần hắn, thích cưỡi trên người hắn sao.
“Được, về sau bản quận cháu cam đoan không tới gần ngươi, cách ngươi ba thước, nhưng Yến Kỳ ngươi nhớ lời mình đã nói,” Vân Nhiễm khinh thường nhíu mày, cũng không thèm nhìn Yến Kỳ, nhìn đi nơi khác, bên trong xe ngựa nhìn lại giống một đôi tình nhân đang ngại ngùng.
Giám sát ti, Yến Kỳ ngồi phía trên, bện cạnh là một hắc y thái giám, người này Vân Nhiễm đã từng gặp qua là người lúc trước dẫn người tới Tứ Phương Quán, tuổi chừng hơn hai mươi, da trắng nư tuyết, ánh mắt nhỏ sức bén, chứa sát khi, cẩm y màu đen trên mặt một chút huyết sắc đều không có, hắn là Quân Hốc nhị thống lĩnh giám sát ti biệt danh là hắc la sát, hắc y là dấu hiệu nhận dạng của hắn.
Một người khác thích mặc đồ trắng, mặt đen như đáy nồi, chính là đại thống lĩnh giám sát ti, biệt danh là bạch la sát, hai người này đều là thủ hạ thân tín của Yến Kỳ, tâm ngoan thủ lạt, quan viên trong triều vừa nghe thấy tên họ da đầu đã run lên sợ rơi vào tay họ.
Chuyện ỏ Tứ Phương Quán là do Quân Hốc phụ trách, lúc này hắn đang cung kính bẩm báo.
“Bẩm chủ tử, sau lưng Tứ Phương Quán có liên quan tới vài vị quan viên trong triều, phủ doãn kinh thành Dương Quang, Dương đại nhân đứng mũi chịu sào, còn có một vài tên quan khác trong triều, những người này đều là do Vân vương gia tiến cử, cho nên thuộc hạ mời vương gia tới đây hỏi một chút.”
Yến Kỳ gật đầu, lại hỏi Quân Hốc: “Hiện tại đã điều tra xong, chuyện này có quan hệ tới Vân vương gia không?”
“Bẩm chủ tử, không có.” Quân Hốc cung kính bẩm báo, Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “Vậy lập tức đưa vương gia rời giám sát ti.”
Hắn nói xong răn dạy Quân Hốc: “Lần sau làm việc phải suy nghĩ kỹ, ngươi mời Vân vương gia tới Giám sát ti, không những ảnh hưởng tới danh dự của ông, chuyện này nếu kinh động đến hoàng thượng sẽ khiến vương gia rước lấy phiền toái không cần thiết.”
Quân Hốc im lặng, hắn nghĩ chủ tử nhà mình không thích người của phủ Vân vương, hiện tại xem ra không hẳn là như vậy, ngược lại chủ tử lại sợ phủ Vân vương liên lụy đến những thứ không có quan hệ.
Vân Tử Khiếu đang đứng một bên cũng nghe được lời Yến Kỳ, mày rậm nhíu lại, nhìn chằm chằm Yến Kỳ, thật sự không nhìn thấu được tiểu tử này đang có ý gì, bị Quân Hốc mang tới đây ông còn tưởng là do tiểu tử Yến Kỳ mượn cơ hội trả thù.
Yến Kỳ không để ý tới Quân Hốc, đi đến trước mặt Vân Tử Khiếu, trầm ổn lên tiếng: “Mời Vân vương gia trở về.”
“Được,” Vân Tử Khiếu lên tiếng trả lời, kéo Vân Nhiễm người trước kẻ sau rời khỏi giám sát ti, lên xe ngựa phủ Vân vương ngoài cửa lớn.
Vân Tử Khiếu hồi phục tinh thần, nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, trong lòng phụ vương có suy nghĩ chuyện Yến Kỳ từ hôn không phải là hắn cố ý, thực tế hắn cũng không có ác ý, hắn là giúp phủ Vân vương ta, làm động tác giả.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, hơn nửa ngày không nói chuyện: “Phụ vương, sao người lại có suy nghĩ kì lạ như vậy.”
“Bởi vì hai đại vương phủ Yến Vân từ trước vẫn luôn giao hảo, ta cùng phụ thân Yến Kỳ Yến Khang là bằng hữu sinh tử chi giao, tuy rằng Yến Khang trước mắt không ở kinh thành, nhưng Yến Kỳ sao lại có thể không để ý tới tình nghĩa hai phủ trực tiếp xin một đạo thánh chỉ nện xuống đầu, hắn làm vậy là nhất định có mục đích.”
“Có lẽ hắn không muốn cưới con, hắn là tên thích sạch sẽ, nữ tử bình thường sẽ không lọt vào mắt hắn, huống chi là vị hôn thê chưa bao giờ gặp mặt, cho nên hắn từ hôn là chuyện bình thường. Phụ vương ngươi đừng nghĩ hắn cao thượng, không phải vì hắn thả người nên người nghĩ vậy chứ, thực tế là con dùng một giải dược đan trao đổi với hắn, hắn mới đáp ứng không liên lụy tới phủ Vân vương.”
Vân Nhiễm không thể chấp nhận hắn từ một tên tiện nhân, âm hiểm giả dối tâm địa đen tối biến thành một người cao thượng, điều này sao có thể, nhất định là phụ vương suy nghĩ nhiều.
Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói, im lặng, thật sự như vậy sao? Dọc đường đi hai phụ tử không nói gì, xe ngựa thẳng tới phủ Vân vương.
Hai người vừa từ trên xe xuống, liên nghe thấy phía sau vang lên một đạo âm thanh bén nhọn, một thân ảnh như điên lao tới, vồ lên mặt Vân Nhiễm.
Võ công Vân Tử Khiếu rất lợi hại vừa thấy người tới nổi điên muốn cào Vân Nhiễm, đã vung tay đánh ra một trưởng khiến người đó duy trì khoảng cách với Vân Nhiễm.
Ngươi nổi điên bị Vân Tử Khiếu bắt không phải ai xa lạ chính là Hạ Ngọc Trân, lúc này nàng ta hoàn toàn điên cuồng đôi môi màu đỏ chỉ vào Vân Nhiễm kêu to: “Là ngươi, nhất định là ngươi làm hại ta đúng không, nếu không sao ta lại có thể cũng Nguyễn Đình làm ra chuyện như vậy?”
Hạ Ngọc Trân được lão vương phi nuôi lớn, dung mạo cũng tốt, cho nên mắt luôn cao hơn đầu, trong lòng nàng vị hôn phu như ý phải là Đường Tử Khiên tiêu sái, thân phận cao quý, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện mất trong sạch với Nguyễn Đình, hiện tại chỉ có thể gả cho hắn, chuyện này nàng sao có thể cam lòng.
Nguyễn Đình là tên hoa tâm công tử, thanh danh lại không tốt, lại là nhị công tử phủ thương thư, tuy là con trai trưởng nhưng không có danh lợi đại vị, nếu gả cho hắn nàng liền thấp hơn người khác một cái đầu, chỉ cần nghĩ đến điều này Hạ Ngọc Trân đã muốn nổi điên.”
Vốn nên gả cho Nguyễn Đinh phải là tiện nhân Vân Nhiễm, giờ lại đổi thành nàng, Hạ Ngọc Trân khẳng định chuyện này là do Vân Nhiễm động tay chân.
“Vân Nhiễm, đồ tiệ nhân, ngươi lại dám hại ta, ta liều mạng với ngươi, ta không sống ngươi cũng đừng mong sống.”
Hạ Ngọc Trân lại rống to như người đàn bà chua, vân Tử Khiếu vừa nghe Hạ Ngọc Trân mắng, sắc mặt lập tức ám. Hung hăng tát nàng ta một cái, đồng thời văng nàng ta ra, ra lệnh cho thủ hạ: “Lập tức đuổi biểu tiểu thư ề Hạ gia, không cho phép trở lại phủ Vân vương.”
Phủ Vân vương không bạc đãi nàng ta, hiện tại nữ nhân này lại không biết thân phận ngay cả nữ nhi của ông cũng dám mắng, ông còn giữ nàng ta lại làm gì.
Hạ Ngọc Trân bị Vân Tử Khiếu tát, lại nghe lời ông nói ngây ngẩn cả người, đợi nàng ta có phản ứng liền khóc lên: “Cậu, nàng hại ta, hại ta ở cùng một chỗ với Nguyễn Đình, nàng hủy đi ta.”
Xung quanh không ít hạ nhân đã chú ý tới bên này, nghe thấy lời Hạ Ngọc Trân không khỏi suy đoán thật giả, nhưng chưa từng nghe nói quận chúa có mâu thuẫn với biểu tiểu thư, quận chúa hại nàng ta làm gì.
Người người âm thầm nói, thần dung Vân Nhiễm đạm mạc, khóe môi châm chọc cười lạnh, Hạ Ngọc Trân thật là không biết xấu hổ, rõ ràng là nàng ta hại nàng, bị nàng phản kế một phen, hiện tại còn có mặt mũi khóc lóc, Vân Nhiễm đi tới từ trên cao nhìn xuống Hạ Ngọc Trân.
“Ngọc Trân biểu muội, lời này có chút không thỏa đáng, đang yên lành ta hại ngươi làm cái gì, ta và ngươi cũng không có mâu thuận, ta hại ngươi làm gì?”
“Là ngươi, nhất định là ngươi.”
Hạ Ngọc Trân một mực khẳng định là Vân Nhiễm hại nàng ta, cho nên nàng ta mới ở cùng một chỗ với Nguyễn Đình, nếu không sao nàng ta lại bị hạ dược, Nguyễn Đình cũng bị hạ dược.
“Vậy ngươi nói vì sao lại khẳng định là ta hại ngươi?”
Khuôn mặt Vân Nhiễm bình tĩnh kích thích Hạ Ngọc Trân, nàng ta không chút suy nghĩ hét ầm lên: “Vốn là ngươi với Nguyễn Đình ở cùng một chỗ, vì sao lại biến thành ta.”
Hạ Ngọc Trân dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu đen một mảnh, gân xanh đều nổi lên lạnh lẽo nhìn Hạ Ngọc Trân.
“Hóa ra là ngươi tính hại Nhiễm Nhi, sau lại tự hại mình.”
Hắn dứt khoát ra lệnh cho thủ hạ: “Còn không kéo nàng ta ra ngoài, đưa lên xe ngựa trả về Hạ gia, từ nay về sau không cho phép tới phủ Vân vương nửa bước, nếu dám tới, trực tiếp đánh gãy chân đuổi ra ngoài.”
Vân Tử Khiếu vừa dứt lời, phía sau vang lên một đạo thanh âm: “Khiếu nhi.”
Lão vương phi dẫn người chạy tới đây, vừa lúc nghe được lời Vân Tử Khiếu, cũng nghe được lời Hạ Ngọc Trân.
Lão thái thái thiếu chút nữa muốn ngất, sao lại có người như vậy, bị người ta kích vài ba câu đã trực tiếp nói ra suy nghĩ trông đầu.
Đây là do bà dạy sao, chẳng lẽ chiều nàng, cho nên mới dưỡng nàng thành không có đầu óc.
Vân Tử Khiếu nhìn lão vương phi đang tới, gật đầu gọi: “Mẫu thân.”
Lão vương phi liếc nhìn Hạ Ngọc Trân đang bị người bắt, thay nàng cầu tình: “Nha đầu Ngọc Trân bổi vì bị kích thích cho nên mới nói năng không suy nghĩ, ngươi đừng để bắt bẻ, nàng ta là đứa nhỏ không có nưỡng, cũng đáng thương.”
Hạ Ngọc Trân thét dát cổ họng: “Ngoại tổ mẫu, ta không muốn đi, ta không muốn đi.”
Nàng ta không muốn về Hạ gia, nhiều năm như vậy nàng vẫn sống ở Vân gia, nơi này mới là nhà nàng, năm mới phụ thân tới đón nàng về Hạ gia, nàng đã ngoan độc nói, về sau phủ Vân vương mới là nhà nàng không có quan hệ gì với Hạ gia, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, trở về không phải sẽ bị châm biếm chế nhạo sao.
Lão Vân vương phi tuy rằng tức giận Hạ Ngọc Trân, nhưng nàng cũng là đứa nhỏ lớn lên bên cạnh mình, rất đau lòng, lại lên tiếng: “Khiếu nhi, nàng ở Vân gia cũng không được vài ngày, để nàng xuất giá từ Vân gia đi, ta đã phái người đi nói chuyện với Nguyễn gia, để bọn họn chuẩn gấp rút bị hôn lễ, nhiều nhất là mười ngày sẽ cưới Trân nhi về.
Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Có thể, có châm tú hoa hầu hạ cam đoan ngươi sẽ tiêu hồn thực cốt, cuộc đời này khó quên được cảm giác, nằm mơ đều muốn, đến đây đi, hôm nay ta liền hy sinh một hồi.”
Vân Nhiễm bày ra khí thế, trong tay nắm châm tú hoa, chuẩn bị hầu hạ hắn, Yến Kỳ hừ lạnh: “Nữ nhân vô sỉ.”
“Ngươi nói đi ngươi Yến quận vương, không phải đã quên chính mình đã làm những chuyện gì, nam nhân đen tối, ti bỉ vô sỉ, âm hiểm giả dối.”
Khuôn mặt tinh xảo như ngọc lan của Yến Kỳ hơi lãnh liệt, ánh mắt âm ngao: “Sở dĩ bản quận vương từ hôn là muốn giúp ngươi.”
Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đã có tiếng nói truyền tới: “Gia, Quân Hốc tra người đứng sau Tứ Phương Quán đã đem Vân vương gia vào giám sát ti.”
Trực Nhật vừa nói ra trong xe ngựa sắc mặt Yến Kỳ u ám, ánh mắt sắc bén, đang muốn lên tiếng, Vân Nhiễm đã nghe thấy lời Trực Nhật, trong lòng giận dữ chỉ thẳng vào Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi là đồ tiện nhân, không phải đã nói ta giao giả dược, chuyện này ngươi sẽ không liên lụy đến phủ Vân vương sao?”
Bên ngoài xe ngựa nghe thấy tiếng Vân Nhiễm quatsm ánh mắt Trực Nhật bắn ra tia sắc bén, nữ nhân này dám nhiều lần mắng chủ tử, thật sự là quá phận.
Bất quá chủ tử không có hạ lệnh, Trực Nhật không dám lộn xộn.
Bên trong xe ngựa, Vân Nhiễm không những mắng chửi còn muốn xông tới chỗ Yến Kỳ, lúc này hắn cũng không để nàng tới gần, nữ nhân này hai lần ngồi trên người hắn đã là ngoại lệ quá lớn, về sau hắn hông có phép nàng tới gần, chỉ sợ mình mất không chế bóp chết nàng.
Yến Kỳ vừa nghĩ, đã phát ra nội lực kình bạo oanh một tiếng thổi bay nóc xe, phía trước Triệu Hổ sợ hãi kêu, “Quận chúa.”
Cũng may Vân Nhiễm không có bị thương vì Yến Kỳ dùng ngọc tác chắn ngang người Vân Nhiễm, hai người kẻ trước người sau tiến vào xe ngựa phủ Yến vương.
Long Nhất ở trong tối thấy chuyện xảy ra, tưởng Yến Kỳ muốn cướp quận chúa, liền giận giữ, thân mình đạp gió mà tới mang theo sát khí cường đại, Trực Nhật vừa thấy lắc mình nghênh đón hai cao thủ giao chiến.
Trên xe ngựa phủ Yến vương, Vân Nhiễm lệnh cho Triệu Hổ cũng Lệ Chi trở về, lại sợ Long Nhất chịu thiệt nên bảo hắn lui ra.
“Long Nhất lui xuống đi.”
“Ân, quận chúa,” Long Nhất thu hồi chưởng lực lắc mình rời đi, không thèm quan tâm đến Trực Nhật ở phía sau, để lại cho hắn ánh mắt khinh bỉ, khiến Trực Nhật không thoái mái.
Thủ hạ của quận chúa Trường Bình sao lại giống quận chúa thế làm người ta chán ghét.
Trong xe ngựa phủ Yến vương, Vân Nhiễm đã bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Yến Kỳ, hắn nhíu mày thản nhiên lên tiếng: “Việc này bản quận vương giao cho quân hốc đi thằm dò, bản quận vương cũng không nắm rõ tường tận bên trong, ngươi yên tâm chỉ cần Vân vương gia không có liên quan đến Tứ Phương Quán, bản quận vương sẽ không để ông bị vào đại lao.”
“Chỉ mong ngươi nói được làm được.”
Vân Nhiễm tin tưởng phụ thân sẽ không ngốc tự dưng kiến tạo Tứ Phương Quán ở Lương Thành, ông cũng không muốn làm hoàng đế, tạo dựng tổ chức làm cái gì.
“Bản quận vương hiện tại muốn đi Giám sát ti, ngươi có muốn đi không.”
“Đượ,” Vân Nhiễm gật đầu đồng ý, nàng muốn đi đón phụ vương cùng hồi phủm nếu không nhìn thấy ông nàng sẽ lo lắng.
“Bổn vương có thể đưa ngươi đi qua, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.”
Yến Kỳ nghiêm túc nói, Vân Nhiễm gật đầu: “Nói?”
“Về sau mời ngươi không cần tới gần bồn vượng, duy trì khoảng cách ba thước, nếu ngươi đáp ứng, bản quận vương sẽ để cho Vân vương gia thuận lợi hồi phủ.”
Lúc Yến Kỳ nói những lời này, anh mắt nhìn về nơi khác, không nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm không nói gì, hừ lạnh một tiếng, hắn tưởng nàng thích tới gần hắn, thích cưỡi trên người hắn sao.
“Được, về sau bản quận cháu cam đoan không tới gần ngươi, cách ngươi ba thước, nhưng Yến Kỳ ngươi nhớ lời mình đã nói,” Vân Nhiễm khinh thường nhíu mày, cũng không thèm nhìn Yến Kỳ, nhìn đi nơi khác, bên trong xe ngựa nhìn lại giống một đôi tình nhân đang ngại ngùng.
Giám sát ti, Yến Kỳ ngồi phía trên, bện cạnh là một hắc y thái giám, người này Vân Nhiễm đã từng gặp qua là người lúc trước dẫn người tới Tứ Phương Quán, tuổi chừng hơn hai mươi, da trắng nư tuyết, ánh mắt nhỏ sức bén, chứa sát khi, cẩm y màu đen trên mặt một chút huyết sắc đều không có, hắn là Quân Hốc nhị thống lĩnh giám sát ti biệt danh là hắc la sát, hắc y là dấu hiệu nhận dạng của hắn.
Một người khác thích mặc đồ trắng, mặt đen như đáy nồi, chính là đại thống lĩnh giám sát ti, biệt danh là bạch la sát, hai người này đều là thủ hạ thân tín của Yến Kỳ, tâm ngoan thủ lạt, quan viên trong triều vừa nghe thấy tên họ da đầu đã run lên sợ rơi vào tay họ.
Chuyện ỏ Tứ Phương Quán là do Quân Hốc phụ trách, lúc này hắn đang cung kính bẩm báo.
“Bẩm chủ tử, sau lưng Tứ Phương Quán có liên quan tới vài vị quan viên trong triều, phủ doãn kinh thành Dương Quang, Dương đại nhân đứng mũi chịu sào, còn có một vài tên quan khác trong triều, những người này đều là do Vân vương gia tiến cử, cho nên thuộc hạ mời vương gia tới đây hỏi một chút.”
Yến Kỳ gật đầu, lại hỏi Quân Hốc: “Hiện tại đã điều tra xong, chuyện này có quan hệ tới Vân vương gia không?”
“Bẩm chủ tử, không có.” Quân Hốc cung kính bẩm báo, Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “Vậy lập tức đưa vương gia rời giám sát ti.”
Hắn nói xong răn dạy Quân Hốc: “Lần sau làm việc phải suy nghĩ kỹ, ngươi mời Vân vương gia tới Giám sát ti, không những ảnh hưởng tới danh dự của ông, chuyện này nếu kinh động đến hoàng thượng sẽ khiến vương gia rước lấy phiền toái không cần thiết.”
Quân Hốc im lặng, hắn nghĩ chủ tử nhà mình không thích người của phủ Vân vương, hiện tại xem ra không hẳn là như vậy, ngược lại chủ tử lại sợ phủ Vân vương liên lụy đến những thứ không có quan hệ.
Vân Tử Khiếu đang đứng một bên cũng nghe được lời Yến Kỳ, mày rậm nhíu lại, nhìn chằm chằm Yến Kỳ, thật sự không nhìn thấu được tiểu tử này đang có ý gì, bị Quân Hốc mang tới đây ông còn tưởng là do tiểu tử Yến Kỳ mượn cơ hội trả thù.
Yến Kỳ không để ý tới Quân Hốc, đi đến trước mặt Vân Tử Khiếu, trầm ổn lên tiếng: “Mời Vân vương gia trở về.”
“Được,” Vân Tử Khiếu lên tiếng trả lời, kéo Vân Nhiễm người trước kẻ sau rời khỏi giám sát ti, lên xe ngựa phủ Vân vương ngoài cửa lớn.
Vân Tử Khiếu hồi phục tinh thần, nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, trong lòng phụ vương có suy nghĩ chuyện Yến Kỳ từ hôn không phải là hắn cố ý, thực tế hắn cũng không có ác ý, hắn là giúp phủ Vân vương ta, làm động tác giả.”
Vân Nhiễm kinh ngạc, hơn nửa ngày không nói chuyện: “Phụ vương, sao người lại có suy nghĩ kì lạ như vậy.”
“Bởi vì hai đại vương phủ Yến Vân từ trước vẫn luôn giao hảo, ta cùng phụ thân Yến Kỳ Yến Khang là bằng hữu sinh tử chi giao, tuy rằng Yến Khang trước mắt không ở kinh thành, nhưng Yến Kỳ sao lại có thể không để ý tới tình nghĩa hai phủ trực tiếp xin một đạo thánh chỉ nện xuống đầu, hắn làm vậy là nhất định có mục đích.”
“Có lẽ hắn không muốn cưới con, hắn là tên thích sạch sẽ, nữ tử bình thường sẽ không lọt vào mắt hắn, huống chi là vị hôn thê chưa bao giờ gặp mặt, cho nên hắn từ hôn là chuyện bình thường. Phụ vương ngươi đừng nghĩ hắn cao thượng, không phải vì hắn thả người nên người nghĩ vậy chứ, thực tế là con dùng một giải dược đan trao đổi với hắn, hắn mới đáp ứng không liên lụy tới phủ Vân vương.”
Vân Nhiễm không thể chấp nhận hắn từ một tên tiện nhân, âm hiểm giả dối tâm địa đen tối biến thành một người cao thượng, điều này sao có thể, nhất định là phụ vương suy nghĩ nhiều.
Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói, im lặng, thật sự như vậy sao? Dọc đường đi hai phụ tử không nói gì, xe ngựa thẳng tới phủ Vân vương.
Hai người vừa từ trên xe xuống, liên nghe thấy phía sau vang lên một đạo âm thanh bén nhọn, một thân ảnh như điên lao tới, vồ lên mặt Vân Nhiễm.
Võ công Vân Tử Khiếu rất lợi hại vừa thấy người tới nổi điên muốn cào Vân Nhiễm, đã vung tay đánh ra một trưởng khiến người đó duy trì khoảng cách với Vân Nhiễm.
Ngươi nổi điên bị Vân Tử Khiếu bắt không phải ai xa lạ chính là Hạ Ngọc Trân, lúc này nàng ta hoàn toàn điên cuồng đôi môi màu đỏ chỉ vào Vân Nhiễm kêu to: “Là ngươi, nhất định là ngươi làm hại ta đúng không, nếu không sao ta lại có thể cũng Nguyễn Đình làm ra chuyện như vậy?”
Hạ Ngọc Trân được lão vương phi nuôi lớn, dung mạo cũng tốt, cho nên mắt luôn cao hơn đầu, trong lòng nàng vị hôn phu như ý phải là Đường Tử Khiên tiêu sái, thân phận cao quý, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện mất trong sạch với Nguyễn Đình, hiện tại chỉ có thể gả cho hắn, chuyện này nàng sao có thể cam lòng.
Nguyễn Đình là tên hoa tâm công tử, thanh danh lại không tốt, lại là nhị công tử phủ thương thư, tuy là con trai trưởng nhưng không có danh lợi đại vị, nếu gả cho hắn nàng liền thấp hơn người khác một cái đầu, chỉ cần nghĩ đến điều này Hạ Ngọc Trân đã muốn nổi điên.”
Vốn nên gả cho Nguyễn Đinh phải là tiện nhân Vân Nhiễm, giờ lại đổi thành nàng, Hạ Ngọc Trân khẳng định chuyện này là do Vân Nhiễm động tay chân.
“Vân Nhiễm, đồ tiệ nhân, ngươi lại dám hại ta, ta liều mạng với ngươi, ta không sống ngươi cũng đừng mong sống.”
Hạ Ngọc Trân lại rống to như người đàn bà chua, vân Tử Khiếu vừa nghe Hạ Ngọc Trân mắng, sắc mặt lập tức ám. Hung hăng tát nàng ta một cái, đồng thời văng nàng ta ra, ra lệnh cho thủ hạ: “Lập tức đuổi biểu tiểu thư ề Hạ gia, không cho phép trở lại phủ Vân vương.”
Phủ Vân vương không bạc đãi nàng ta, hiện tại nữ nhân này lại không biết thân phận ngay cả nữ nhi của ông cũng dám mắng, ông còn giữ nàng ta lại làm gì.
Hạ Ngọc Trân bị Vân Tử Khiếu tát, lại nghe lời ông nói ngây ngẩn cả người, đợi nàng ta có phản ứng liền khóc lên: “Cậu, nàng hại ta, hại ta ở cùng một chỗ với Nguyễn Đình, nàng hủy đi ta.”
Xung quanh không ít hạ nhân đã chú ý tới bên này, nghe thấy lời Hạ Ngọc Trân không khỏi suy đoán thật giả, nhưng chưa từng nghe nói quận chúa có mâu thuẫn với biểu tiểu thư, quận chúa hại nàng ta làm gì.
Người người âm thầm nói, thần dung Vân Nhiễm đạm mạc, khóe môi châm chọc cười lạnh, Hạ Ngọc Trân thật là không biết xấu hổ, rõ ràng là nàng ta hại nàng, bị nàng phản kế một phen, hiện tại còn có mặt mũi khóc lóc, Vân Nhiễm đi tới từ trên cao nhìn xuống Hạ Ngọc Trân.
“Ngọc Trân biểu muội, lời này có chút không thỏa đáng, đang yên lành ta hại ngươi làm cái gì, ta và ngươi cũng không có mâu thuận, ta hại ngươi làm gì?”
“Là ngươi, nhất định là ngươi.”
Hạ Ngọc Trân một mực khẳng định là Vân Nhiễm hại nàng ta, cho nên nàng ta mới ở cùng một chỗ với Nguyễn Đình, nếu không sao nàng ta lại bị hạ dược, Nguyễn Đình cũng bị hạ dược.
“Vậy ngươi nói vì sao lại khẳng định là ta hại ngươi?”
Khuôn mặt Vân Nhiễm bình tĩnh kích thích Hạ Ngọc Trân, nàng ta không chút suy nghĩ hét ầm lên: “Vốn là ngươi với Nguyễn Đình ở cùng một chỗ, vì sao lại biến thành ta.”
Hạ Ngọc Trân dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu đen một mảnh, gân xanh đều nổi lên lạnh lẽo nhìn Hạ Ngọc Trân.
“Hóa ra là ngươi tính hại Nhiễm Nhi, sau lại tự hại mình.”
Hắn dứt khoát ra lệnh cho thủ hạ: “Còn không kéo nàng ta ra ngoài, đưa lên xe ngựa trả về Hạ gia, từ nay về sau không cho phép tới phủ Vân vương nửa bước, nếu dám tới, trực tiếp đánh gãy chân đuổi ra ngoài.”
Vân Tử Khiếu vừa dứt lời, phía sau vang lên một đạo thanh âm: “Khiếu nhi.”
Lão vương phi dẫn người chạy tới đây, vừa lúc nghe được lời Vân Tử Khiếu, cũng nghe được lời Hạ Ngọc Trân.
Lão thái thái thiếu chút nữa muốn ngất, sao lại có người như vậy, bị người ta kích vài ba câu đã trực tiếp nói ra suy nghĩ trông đầu.
Đây là do bà dạy sao, chẳng lẽ chiều nàng, cho nên mới dưỡng nàng thành không có đầu óc.
Vân Tử Khiếu nhìn lão vương phi đang tới, gật đầu gọi: “Mẫu thân.”
Lão vương phi liếc nhìn Hạ Ngọc Trân đang bị người bắt, thay nàng cầu tình: “Nha đầu Ngọc Trân bổi vì bị kích thích cho nên mới nói năng không suy nghĩ, ngươi đừng để bắt bẻ, nàng ta là đứa nhỏ không có nưỡng, cũng đáng thương.”
Hạ Ngọc Trân thét dát cổ họng: “Ngoại tổ mẫu, ta không muốn đi, ta không muốn đi.”
Nàng ta không muốn về Hạ gia, nhiều năm như vậy nàng vẫn sống ở Vân gia, nơi này mới là nhà nàng, năm mới phụ thân tới đón nàng về Hạ gia, nàng đã ngoan độc nói, về sau phủ Vân vương mới là nhà nàng không có quan hệ gì với Hạ gia, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, trở về không phải sẽ bị châm biếm chế nhạo sao.
Lão Vân vương phi tuy rằng tức giận Hạ Ngọc Trân, nhưng nàng cũng là đứa nhỏ lớn lên bên cạnh mình, rất đau lòng, lại lên tiếng: “Khiếu nhi, nàng ở Vân gia cũng không được vài ngày, để nàng xuất giá từ Vân gia đi, ta đã phái người đi nói chuyện với Nguyễn gia, để bọn họn chuẩn gấp rút bị hôn lễ, nhiều nhất là mười ngày sẽ cưới Trân nhi về.