Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm cần thiếp canh của Yến Kỳ, sắc mặt khó coi, nàng cũng không tin Yến Kỳ thật lòng tới cầu thân, hắn làm như vậy là vì nàng giành được vương miện hoa vương sao? Cảm thấy không đúnglắm, hắn không phải loại người vì nàng phát ra hào quang mà thích nàng, như vậy chỉ còn một khả năng.
Người này vì quá kinh ngạch, cho nên muốn tính kế nang, nàng cũng không ngốc đến mức tin đây là thật, nếu nàng giữ lại thiếp canh, chỉ sợ Yến tiện nhân sẽ châm chọc nàng.
Vân Nhiễm cầm bút lông viết vài chữ kèm theo thiếp canh đưa cho Sơn Trà: “Ngươi đem thư này đưa cho Triệu Hổ, bảo hắn đem tới phủ Yến vương, nhớ rõ giao tận tay Yến quận vương.”
“Ân, nô tỳ hiểu được.”
Sơn Trà không biết quận chúa viết cái gì, có điều quận chúa rất tức giận, hơn nữa nàng ta cũng không nghĩ ra được Yến quận vương làm vậy là có ý gì, đưa thiếp canh tới, không phải hắn đã từ hôn quận chúa sao? Bây giờ lại đưa thiếp canh tới là muốn làm gì?
Sơn Trà không hiểu nhanh chóng đi ra ngoài đem thư cùng thiếp canh đưa cho Triệu Hổ, để hắn tới phủ Yến vương giao tận tay Yến quận vương.
Vân Nhiễm ở trong viện Như Hương mắng chửi người đưa thiếp canh tới, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu.
Yến tiện nhân thật sự khinh người quá đáng, nói không chừng là hắn muốn khiêu khích nàng, đầu tiên là tặng lễ, giờ là đưa thiếp canh, ngẫm lại từ trước tới giờ hai người đều đối chọi gay gắt, hắn sẽ tốt bụng thế sao? Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết là không thể.
Vân Nhiễm giận dữ lấy giấy viết chữ như rồng bay phượng múa, nhìn vài chữ to này, tâm tình nàng bỗng tốt lên cười ha hả.
Sơn Trà từ ngoài cửa đi tới, nhìn thấy chủ tử cười vui vẻ, không khỏi kinh hãi, có lẽ nào quận chúa bị Yến quận vương chọc tức điên rồi.
“Quận chúa.”
“Tới, đem tờ giấy này dán ngoài cửa phủ Vân vương, ta không tin kẻ họ Yến còn tiếp tục cười được.”
Sơn Trà cầm giấy lên, cẩn thận quan sát, vài chữ trên đó nàng biết, đọc ra theo bản năng.
“Người nào họ Yến và chó không được đi vào.”
Người nào họ Yến còn có thể là ai, Sơn Trà kinh hãi không nói nên lời, lá gan của quận chúa thật sự rất lớn, Yến quận vương là tâm phúc của hoàng thượng, chưởng quản giám sát ti, nàng làm như vậy, nếu Yến quận vương trở mặt, có thể sẽ gặp phiền phức.
“Quận chúa, như vậy có được không?”
Vân Nhiễm liếc Sơn Trà một cái, phát hiện vẻ mặt nàng đang ngỡ ngàng kinh khủng, Vân Nhiễm nâng mày, cười hỏi: “Vì sao không được, ngươi xem ta có nói rõ là ai sao, người nào họ Yến, cả Đại Tuyên không phải chỉ có mình hắn mang họ Yến, huống chi tại hắn tính kế ta chẳng lẽ ta không thể đánh trả một chút, ta làm vậy đã là khách khí rồi, nếu không trực tiếp, Yến Kỳ cùng chó không thể vào.”
Vân Nhiễm nói xong trừng mắt liếc Sơn Trà: “Còn không đi nhanh.”
“Ân, quận chúa,” Sơn Trà chạy băng băng ra cửa, đem chữ quận chúa vừa viết dán lên cửa.
Phủ Vân vương lại tập trung không ít người, chuyện này như gió thổi rất nhanh đã truyền ra ngoài, đến một nửa dân chúng Đại Tuyên đã biết. Trước cửa phủ Vân vương ngoài một đạo thông báo chọn rể, còn có câu người nào họ Yến cùng chó không được đi vào, hơn nữa nhiều người đều biết Yến quận vương đưa thiếp canh tới vương phủ nhưng bị từ chối. Đây là minh chứng rõ ràng cho thấy quận chúa Trường Bình chán ghét Yến quận vương, sẽ không gả cho Yến quận vương.
Nhưng càng khiến nhiều người kinh ngạc hơn là thái độ của Yến quận vương, vì sao lại đưa thiếp canh tới, chẳng lẽ Yến quận vương thích quận chúa Trường Bình, muốn cưới quận chúa nhưng không thành, mọi người lại nhớ tới chuyện Yến quận vương từ hôn quận chúa, bây giờ làm sao người ta chịu gả cho hắn, đúng là tự gây nghiệt không thể sống.
Lại có nhiều dân chúng cảm thấy có thể xứng đôi cùng quận chúa Trường Bình chỉ có Yến quận vương, hai người bọn họ đứng chung một chỗ quả là một đôi trời sinh.
Tại phủ Yến vương, Yến Kỳ đang ở trong phòng xem thư của Vân Nhiễm, nàng mắng hắn là âm hiểm giả dối, tâm địa đen tối, ti bỉ vô sỉ, tóm lại một câu là nàng không tin hắn, cho dù hắn làm gì, Vân Nhiễm đều cho rằng hắn đang giở âm mưu quỷ kế, tính kế nàng.
Yến Kỳ nâng hàng mi dài, khẽ cười.
Trực Nhật từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt nóng vội lên tiếng: “Quận vương ngươi biết không? Ngoài phủ Vân vương dán một đạo thông báo?”
“Bản quận vương đã sớm biết, quận chúa dán thông báo chọn rể.”
Yến Kỳ chậm hồi thu hồi bức thư không để ý đến Trực Nhật, Trực Nhật kêu lên: “Gia của ta ơi, không phải thông báo kia, là thông báo khác.”
“Ách, nha đầu kia thật có hứng, nhanh như vậy đã làm ra.”
Yến Kỳ cầm lá thư cười châm chọc, khóe miệng Trực Nhật giật giật, trong lòng ai oán, chờ người biết thông báo kia viết gì, không biết người còn cười được không.
Yến Kỳ thấy Trực Nhật im lặng, nâng mắt nhìn: “Sao vậy, không phải thông báo kia có liên quan tới ta chứ.”
Trực Nhật sợ hãi than: “Gia, người thật thần thông quảng đại, sao lại đoán ra thông báo kia có liên quan tới người.”
“Ta đưa thiếp canh đến, nàng viết một phong thư lại đây mắng ta, chắc còn chưa hả giận, cho nên viết thêm một đạo thông báo, thông báo kia khẳng định viết không hay về ta.”
“Gia, người đã biết vậy sao còn cười được.”
Khuôn mặt Yến Kỳ vẫn ôn nhã như nước, khóe môi cười tuấn mỹ, như hoa như ngọc.
“Nói đi, thông báo kia viết gì khiến ngươi khẩn trương như vậy.”
“Trước cửa phủ Vân vương dán thông báo viết, người nào họ Yến và chó không được phép vào.”
Yến Kỳ giật mình, Trực Nhật cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình, lo lắng chủ tử giận phát hỏa, có điều Yến Kỳ chỉ im lặng, khuôn mặt vẫn cười tùy ý, như hoa như mộng nhìn Trực Nhật: “Có biết vì sao bản quận vương đưa thiếp canh tới không?”
Trực Nhật lắc đầu, muốn nói chủ tử thích quận chúa, muốn cưới nàng làm vợ, nhưng lại không giống, nhưng nếu đã không thích sao còn đưa thiếp canh tới.
“Ngươi quên trước đây bản vương từ hôn của nàng, khiến nàng bị hủy danh dự, hiện tại bản quận vương đưa thiếp canh tới, nàng từ lại không phải là công bằng sao.”
“Gia là muốn làm cho quận chúa Trường Bình hết giận sao? Nhưng danh dự của gia phải làm sao, người khác nghĩ thế nào, nói như thế nào về gia.”
Trực Nhật đau đầu, chủ tử làm việc luôn luôn không quan tâm đến tiểu tiết, lúc trước từ hôn quận chúa, giờ lại không cần suy nghĩ đưa thiếp canh tới để người ta từ lại cho hết giận, không để ý đến mặt mặt mũi, không quan tâm mình bị hủy danh dự, chủ tử thật sự khiến người khác đau đầu.
Yến Kỳ nâng mày, ánh mắt đen như vực sâu cười kinh diễm: “Nếu không có nàng cứu bản quận vương, ta còn cơ hội để biết cái gì là danh dự sao? Chỉ cần nàng hết giận, những cái khác đều không quan trọng.”
Trực Nhật thở dài, thật sự là một đôi oan gia.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa tiến vào, là Phá Nguyệt, hắn cung kính bẩm báo: “Gia, trong cung phái người tới, nói hoàng thượng truyền chủ tử tiến cung.”
“Xem ra cần giải thích chuyện này với hoàng thượng,” Yến Kỳ sửa sang lại quần áo, tao nhã như ngọc đi ra ngoài dẫn hai thủ hạ tiến cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Sở Dật Kỳ đang cảm thấy lo lắng, ánh mắt hơi ngưng trọng lạnh như băng, đến tận khi thái giám đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Yến quận vương tiến cung.”
Sở Dật Kỳ thu lại vẻ lạnh lẽo, phất tay lệnh cho thái giám mời Yến Kỳ vào, khi Yến Kỳ vào vẻ ngoan lệ lạnh lẽo trên mặt hoàng thượng hoàn toàn biến mất thay bằng ý cười ôn hòa.
Yến Kỳ tiêu sái tiến vào hành lễ: “Thần gặp qua hoàng thương.”
“Đứng lên đi, ban thưởng ngồi.”
Sở Dật Kỳ ôn hòa bảo Yến Kỳ đứng dậy ban ngồi, đợi Yến Kỳ ngồi yên, hắn quan tâm hỏi: “Nghe nói hôm nay ngươi đưa thiếp canh tới phủ Vân vương, muốn cưới quận chúa Trường Bình làm vợ, ngươi thích quận chúa sao, nếu như vậy trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn cho ngươi.”
Sắc mặt hoàng thượng thoạt nhìn ấm áp như gió xuân, thân thiện nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ bất động, ánh mắt lại có chút sắc bén, đây là hoàng thượng muốn thử hắn sao? Khóe môi cười càng sâu, nâng mắt nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng nhĩ nhiều, sở dĩ thần đưa thiếp canh tới là có nguyên nhân.”
“Ách, nguyên nhân gì?”
Sở Dật Kỳ hứng thú hỏi, kỳ thật từ sau hoa vương đại tài, Sở Dật Kỳ thấy Vân Nhiễm hào quang bắn ra bốn phía, đã động tâm tư, nếu không phải mấy ngày sau là đại hôn, hắn đã sớm ban chỉ triệu Vân Nhiễm tiến cung làm phi. Nhưng hắn sắp tổ chức đại hôn để Vân Nhiễm tiến cung trước sẽ không tốt, cho nên mới bất động, không ngờ hắn bất động các đại gia tộc lại hành động, thật sự nhanh tay nhanh nhanh chân. Hắn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của phủ Vân vương nghe nói quận chúa không muốn gả cho ai, trong lòng thật cao hứng nói không chừng đối tượng nàng muốn kết hôn là hắn, nàng đang chờ hắn hạ chỉ tiến cung.
Tuy rằng ngoài cửa phủ Vân vương có dán thông báo, nhưng hắn tin tưởng đó chỉ là cái cớ do nàng nghĩ ra để mọi người lui bước.
Hôm nay nghe nói Yến Kỳ đưa thiếp canh tới phủ Vân vương khiến hắn không thoải mái. Tuy rằng Vân Nhiễm đã từ chối cũng dán thông báo, nhưng chuyện này vẫn khiến hắn mất hứng, hắn muốn biết đến cùng là Yến Kỳ đang suy nghĩ như thế nào. Lúc trước từ hôn là hắn, hiện tại muốn kết hôn cũng là hắn, hắn đang làm cái gì, chẳng lẽ hắn lại không biết mình đang có ý muốn triệu Vân Nhiễm tiến cung làm phi tử?
Trong ngự thư phòng, Yến Kỳ cười như châu như ngọc, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh vang lên.
“Sở dĩ thần đưa thiếp canh tới là vì lần trước thần từ hôn quận chúa, khiến quận chúa tức giận. Gần đây sứ thần tam quốc tập hợp ở Đại Tuyên, sau hoa vương đại tài, đám người Cơ Kình Thiên, tiểu Minh vương, Tiêu thế tử đều động tâm tư với quận chúa, thần sợ quận chúa tức giận vì chuyện trước đây thần từ hôn mà đồng ý gả cho một trong số bọn họ, cho nên thần mới đưa thiếp canh tới để làm nàng nguôi giận, thần biết quận chúa sẽ không đồng ý gả cho thần. Nhưng sau khi phát giận nàng sẽ thận trọng suy nghĩ chuyện hôn sự của chính mình.
Yến Kỳ ung dung như hoa, thần thái tao nhã, giống như hắn làm vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Đại Tuyên không có nửa điểm tâm tư.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ suy nghĩ sâu xa, nhìn Yến Kỳ, nghĩ lại từ trước tới nay Yến Kỳ luôn cùng quận chúa Trường Bình đối chọi gay hắt, hơn nữa hắn hiểu rõ Yến Kỳ không phải là loại người ham mê nữ sắc, chỉ vì quận chúa thành hoa vương mà muốn cưới nàng, như vậy Yến Kỳ làm thật sự vì Đại Tuyên.
Sở Dật Kỳ cười nồng hậu, lộ ra vài phần thân thiết.
“Yến ái khanh có tâm, trẫm có Yến ái khanh trợ giúp, quả nhiên là như hổ thêm cánh.”
Sở Dật Kỳ tán thưởng hai câu, nghĩ tới mới nhận được tin Hoài Nam vương sắp vào kinh, lại cùng Yến Kỳ bàn chuyện tam vương tiến kinh, hai người ở ngự thư phòng nói chuyện đến hơn nửa ngày.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bao phủ cả tòa vương phủ hoa lệ.
Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm đang nghe Sơn Trà bẩm báo các tin tức trong phủ, hiện tại cả vương phủ đã nằm trong tay nàng, Van Nhiễm cũng không giống lúc mới từ Phượng Thai Huyền về, nàng chẳng những là quận chúa Trường Bình mà còn là hoa vương được dân chúng mến mộ, hơn nữa nàng còn có tiền, ra tay hào phóng, tự nhiên có nhiều người đi theo làm việc. Cho nên nhất cử nhất động trong phủ đều có người bẩm báo lại cho Sơn Trà, Sơn Trà sẽ báo lại với nàng.
“Quận chúa, toàn bộ sự việc là như vậy.”
Sơn Trà bẩm báo xong, cung kính trả lời, hiện tại nàng càng sùng bái chủ tử nhà mình, không những có thủ đoạn còn có tâm kế, cự kỳ thông minh, kẻ nào dám cùng nàng đấu căn bản là tự tìm đường chết.