Edit by Tiểu Mạn
oo
Người làm hâm nóng điểm tâm, Mộc Từ Tu dùng trà ăn liên tiếp mấy món.
Tô Diêu ôm lấy chậu than, hận không thể dán cả người vào, đôi mắt đầy trông mong chọc vào Mộc Từ Tu.
"Thật không biết nên nói như thế nào với muội, điểm tâm ngày mai đưa tới là được, tội gì đem mình đông lạnh thành cái dạng này?"
Biết rõ thiếu nữ trước mặt không phải muội muội của hắn, nhưng đối mặt với một lòng toàn tâm toàn ý của nàng, tâm địa đã lạnh lẽo cũng không khỏi mềm thêm vài phần. Mộc Từ Tu tự nhận không thể nào thờ ơ.
Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Tô Diêu có chút phai nhạt, cặp mắt sáng ngời cũng trở nên ảm đạm: "Ca ca, muội sắp phải đi kinh đô, không còn bao nhiêu thời gian..."
Mộc Từ Tu bưng chén trà, ngón tay hơi động, nước trà đong đưa, mang theo gợn sóng nhè nhẹ: "... Mẫu thân nói cho muội rồi?"
"Vâng, vì Vinh Vương phủ, vì ca ca, đừng nói là đi kinh đô, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng dám xông vào một lần. Cho nên ca ca không cần phải lo lắng."
Đôi tay Tô Diêu đặt ở bên chậu than, vừa nói vừa nhẹ nhàng cuộn tròn đầu ngón tay. Ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay hơi hơi phiếm hồng, móng tay bị đứt gãy còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến cảm giác của người xem.
Mí mắt Mộc Từ Tu rũ xuống, che dấu gợn sóng đột nhiên nổi lên: Vì Vinh Vương phủ, vì hắn...
Nếu nàng biết, nàng cùng Vinh Vương phủ không có một chút liên hệ nào, không nên bị cuốn vào nước lũ lần này...
"Tu tu sao ra loại, từ ti không chịu tùng. Có tiết thiên dung thẳng, vô tâm nói cùng không." Tô Diêu quay đầu, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt không biết từ khi nào đã ngập nước: "Câu thơ này vừa lúc phù hợp với tên ca ca, huynh vốn là người hiếm có trên thế gian, nên làm đại sự, có thật nhiều thành tựu. Muội có thể vì huynh làm chút việc, cho dù có phải chết cũng không chối từ."
Mộc Từ Tu đột nhiên ngẩng đầu.
Tô Diêu lại quay đầu sang nơi khác, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau khô nước mắt, trực tiếp chuyển qua chuyện khác: "Ca ca, nói cho muội biết một chút sự tình trong kinh đô đi. Muội đã không còn ký ức, không có chút hiểu biết nào về kinh đô, cảm thấy hơi lo lắng."
Cổ họng Mộc Từ Tu hơi giật giật, thần sắc lạnh lẽo hơi biến đổi, đứng dậy lấy áo choàng của mình khoác lên người nàng thật cẩn thận. Sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, áp sự không thoải mái trong lòng xuống, thanh âm nhẹ nhàng kể ra: "Hoàng thượng đã đăng cơ năm. Mấy năm nay, thân thể người càng ngày càng kém, tính tình cũng hoài nghi hơn trước, mấy vị hoàng tử đều là vì phạm phải kiêng kị nên bị xử trí. Muội cẩn thận một chút, không thể chọc giận hoàng thượng. Điều này còn quan trọng hơn nữa, hoàng thượng rất tín nhiệm người này, tuyệt đối không thể chọc vào."
Đến ngay cả nhi tử của mình còn hoài nghi, lại có thể hoàn toàn tín nhiệm một người khác?
Mắt Tô Diêu hơi trừng lớn, thần sắc đầy nghi vấn.
Biểu cảm Mộc Từ Tu càng thêm nhu hòa: "Người này chính là thừa tướng đương nhiệm - Sở Phi Diễn."
"Sở Phi Diễn?"
"Đúng vậy, hắn... Tài hoa tuyệt thế không người nào sánh nổi, trẻ tuổi đã làm Trạng Nguyên, thơ ca càng xuất quỷ nhập thần, không ít người gặp hắn đều tự thẹn tài không bằng người, ném bút bỏ thư, không bao giờ đàm luận thơ ca từ phú nữa."
"Bút pháp như gió như mây, thơ ca xuất quỷ nhập thần..." Tô Diêu nhẹ nhàng nỉ non, trong lòng xẹt qua vài dòng suy nghĩ: "Thật muốn trông thấy người tài như vậy."
"Muội... Sau khi tiến vào kinh đô, không những phải cẩn thận tôn thất bên trong, còn phải cảnh giác với thủ đoạn của người trong cung. Vị Sở tướng gia này đối với Vinh Vương phủ không tốt lắm, vẫn là không thấy thì hơn."
Đối xử không tốt lắm?
Tô Diêu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cân nhắc. Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nếu Sở Phi Diễn cùng Vinh Vương phủ có thù oán, sự tình lại càng dễ dàng hơn.
Mộc Từ Tu lại nói cho Tô Diêu thêm một ít tình huống trong kinh đô, bỗng nhiên cảm giác đầu vai trầm xuống, quay đầu lại mới phát hiện Tô Diêu đã dựa vào vai hắn ngủ rồi. Dung mạo nàng khi ngủ thật điềm đạm, lông mi dài giống như quạt khép lại, che đậy cặp mắt đen đầy linh động. Hắn nhớ tới cặp mắt kia của nàng khi mỉm cười, giống như bầu trời chứa đầy ánh sáng.
"Tu tu sao ra loại, từ ti không chịu tùng. Có tiết thiên dung thẳng, vô tâm nói cùng không..."
Mộc Từ Tu nhẹ nhàng nói lại câu thơ, ánh mắt nhìn về phía Tô Diêu vô cùng nhu hòa: Nếu ngươi may mắn trở về bình an từ kinh đô, ta sẽ bảo vệ ngươi một đời phú quý vô ưu, xem như là thù lao ngươi thay thế Nghi Hoa.