Edit by Tiểu Mạn
oo
Ngày thứ ba vào cung, mọi việc cần sắp xếp đều đã sắp xếp xong cả. Hoàng thượng hạ chỉ mở tiệc ở Thái Hòa Cung, xem như cơ hội để các công tử, tiểu thư tôn thất gặp gỡ nhau.
Ngọc Phù giúp Tô Diêu vấn tóc, nhìn hộp trang sức trang điểm, cười nói: "Tiểu thư, yến hội hôm nay có cần mang theo chiếc trâm Thái hậu nương nương ban thưởng không ạ?"
Tô Diêu lấy ra một chiếc trâm bích ngọc đơn giản, nhẹ nhàng cắm vào tóc, ngắm nghía một chút rồi vừa lòng gật đầu: "Lấy cái này đi, rất phù hợp với quần áo trên người ta. Chiếc trâm thái hậu nương nương ban thưởng quá mức quý giá, ta sợ mình sơ ý đánh mất."
Nàng đi dò la tình hình chứ không phải đến khoe khoang trước mặt người khác. Bây giờ nàng không rõ tình thế, yên lặng quan sát mới là chân lý, ngàn vạn lần không thể lơ đễnh. Nếu lơ đễnh, người bị đánh chắc chắn là nàng.
"Tiểu thư dung mạo xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp."
Tô Diêu thất thần chờ Ngọc Phù trang điểm xong, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, vừa lòng gật đầu: "Đi thôi."
Hoàng cung được xây dựng vô cùng hùng vĩ, từ nơi này đến Thái Hòa Cung không ngắn cho lắm. Những người mới vào cung như nàng đều không có tư cách ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ đến.
Tô Diêu dặn dò Chu ma ma giúp nàng trông chừng Lãm Thúy Hiên thật tốt, sau đó mang theo Ngọc Phù đi tới Thái Hòa Cung.
Đi được một đoạn, Tô Diêu nhìn thấy vài người đứng phía trước.
Ngọc Phù tiến lên nửa bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, người đứng bên trái phía trước là đích nữ của Vũ Vương phủ - Thanh Ninh quận chúa, còn vị bên phải kia là đích nữ của Bình Vương phủ - An Bình quận chúa..."
Ánh mắt Tô Diêu hơi chuyển động, nữ nhi của các Vương gia đều có phong hào, nhưng phong hào này còn cần các Vương gia tự mình ra mặt xin ý chỉ. Hoàng thượng phê chuẩn rồi mới có thể xưng là quận chúa, mà Vinh Vương lại chưa bao giờ vì nữ nhi của hắn xin phong hào, thật là khiến người khác cười nghiêng ngả.
"Khấu kiến Thanh Ninh quận chúa, khấu kiến An Bình quận chúa."
Đích nữ Vũ Vương phủ Thanh Ninh quận chúa - Mộc Vãn Thanh, người cũng y như tên, mặt mày thanh tú, cử chỉ thoát tục, quanh thân nàng phảng phất một cỗ khí chất văn nhã, thấy Tô Diêu hành lễ, vội vàng tiến tới nâng nàng dậy: "Muội chính là Nghi Hoa phải không? Muội ngang hàng với ta, không cần phải hành lễ."
Đích nữ Bình Vương phủ An Bình quận chúa - Mộc Chiêu Ngọc an tĩnh cười ở một bên, dung mạo khá bình thường, dáng người có chút đẫy đà nhưng trang điểm vô cùng khéo léo, khiến người nhìn vô cùng thoải mái.
Bình Vương khi còn trẻ không được sủng ái, sau khi hoàng thượng đăng cơ cũng không được trọng dụng, xem như một Vương gia nhàn nhã. Tính tình Mộc Chiêu Ngọc có chút cẩn thận, tuy rằng biết lúc này Tô Diêu không có phong hào quận chúa, cũng không tỏ ra khinh miệt chút nào.
Ý cười trong mắt Tô Diêu rõ ràng hơn một chút: Cùng người thông minh giao tiếp quả nhiên không phải lo lắng. Khi tranh đấu có thể không lột mặt nạ liền không lột, mặt ngoài là ngươi tốt, ta tốt, chúng ta cùng tốt.
"Minh Châu quận chúa đến! Các ngươi còn không mau tránh ra?"
Bỗng nhiên, một giọng nói ngang ngược vang lên, hai thị nữ đẩy ngã Tô Diêu và Mộc Chiêu Ngọc đang đứng ở bên đường.
Tô Diêu mượn lực tới bên cạnh hai bước, giơ tay đỡ lấy Mộc Chiêu Ngọc, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía chiếc kiệu. Minh Châu quận chúa, đích nữ duy nhất của Trang Vương, được thái hậu tự mình xin hoàng thượng tặng phong hào quận chúa, cái giá cũng không nhỏ chút nào.
Kiệu đi qua đám người Tô Diêu thì đột nhiên dừng lại, mành kiệu bị xốc lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ đang ngồi bên trong.
Minh Châu quận chúa - Mộc Trân Trân, thanh danh ở kinh đô cực lớn, dung mạo xuất sắc, mi mục như họa, danh hiệu mỹ mạo, mọi người đều biết. Hơn nữa xưa nay Trang Vương được hoàng thượng trọng dụng, địa vị ở kinh đô rất cao. Khi Mộc Trân Trân đến tuổi cập kê, người tới cầu hôn xếp thành hàng dài không dứt, đáng tiếc Trang Vương không vừa mắt người nào.
Mộc Trân Trân lãnh đạm gật đầu với Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc, rồi sau đó đem ánh mắt đặt lên người Tô Diêu: "Ngươi là ai vậy, nhìn thật lạ mắt. Chẳng lẽ không biết hoàng thượng muốn tổ chức yến hội, không được để hạ nhân tùy ý đi lại trong cung sao?"
Lời này vừa thốt lên, Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc hai mắt nhìn nhau.
Mộc Trân Trân này mở miệng liền đem người khác coi thành cung nữ mà đối xử, khinh miệt, khiêu khích một cách trắng trợn.
Trên mặt Tô Diêu mang ý cười, tiến lên hành lễ với Mộc Trân Trân.
Ý khinh miệt trong mắt Mộc Trân Trân càng đậm. Còn tưởng rằng Mộc Nghi Hoa như thế nào, không phải bây giờ cũng khúm núm nịnh bợ như những người khác hay sao?