Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Tô Diêu không chút quan tâm đến sắc mặt cứng đờ của Mộc Trân Trân, tươi cười gật đầu: "Trân Trân muội muội, mau lên đi."
Mộc Vãn Thanh cùng Mộc Chiêu Ngọc ở một bên nén cười. Chiêu này quả thật vô cùng hiểm, có Tô Diêu thể hiện trước, Mộc Trân Trân căn bản không thể nào cãi lại được.
Nếu nàng ta dám nói mình chưa từng cùng Tô Diêu ước định dâng tặng lễ vật với nhau, Tô Diêu sẽ trực tiếp gán cho nàng ta tội danh khi quân phạm thượng.
Mộc Trân Trân tuy rằng kiêu căng, nhưng lại không ngốc, chỉ có thể cười cười tiến lên phía trước: "Khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ khổ luyện đàn một khúc phổ với cổ cầm, mượn cơ hội này muốn hoàng thượng đánh giá một chút."
Hoàng đế gật đầu, hắn còn tưởng rằng thứ Mộc Trân Trân tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu phải là đồ vật gì vô cùng hiếm lạ và ghê gớm, không ngờ cũng chỉ là một khúc phổ.
Nhóm thái giám nhanh chóng mang đàn tới.
Mộc Trân Trân ổn định tâm trí, ngồi nhớ một chút rồi bắt đầu gảy đàn.
Nghe xong một chút, ý cười trên môi Tô Diêu không khỏi gia tăng. Nàng tuy rằng không quen khúc phổ dành cho đàn cổ của triều đình Đại An, nhưng ý cảnh cùng tình cảm trong đó lại có thể phân biệt được. Mộc Trân Trân này thế nhưng lại đàn một khúc miêu tả tình yêu.
Không ít người trong đại điện cười trộm. Đây là khúc Hồng Nhan Phú, là do Sở công chúa tiền triều sáng tác nên. Sở công chúa còn bởi vì khúc nhạc này mà thu được rất nhiều người hâm mộ, trong đó có phò mà của nàng. Bởi vì giai thoại này mà không ít nữ tử tranh nhau học đánh đàn.
Nếu là bình thường, Mộc Trân Trân biểu diễn khúc nhạc này cũng coi như không có gì đáng nói. Nhưng mới vừa rồi Tô Diêu trực tiếp nói ra rằng đây là lễ vật hiến cho hoàng thượng, một khúc đàn này liền có vẻ chẳng ra đâu vào đâu.
Cuối cùng vì nhớ tới Trang Vương, sau khi Mộc Trân Trân đàn xong, hoạng thượng khen tượng trưng một câu rồi cho nàng ta trở về chỗ ngồi.
Tô Diêu thần sắc vui sướng, phảng phất chỉ vì Mộc Trân Trân cao hứng, bộ dáng nhìn qua vô cùng đơn thuần.
Yến hội lần này chỉ là để cho mọi người nhìn thấy mặt nhau, cũng không có ý nghĩa to lớn gì. Hoàng thượng lại ngồi thêm lát nữa, dặn dò mọi người tiếp tục dùng tiệc, sau đó đứng dậy rời đi.
Mộc Vãn Thanh nhìn về phía Tô Diêu: "Nghi Hoa muội muội, chỉ sợ muội bây giờ đã đắc tội Minh Châu quận chúa rồi."
"Vãn Thanh tỷ tỷ cũng thấy, là nàng ta động thủ với muội trước. Nếu không phải trong lòng muội sớm có phòng bị, lần này chắc chắn sẽ phải mất mặt, có thể còn khiến hoàng thượng trách cứ." Hoàng thượng vốn dĩ đã bất mãn với Vinh Vương phủ, nếu như không phải nàng cơ trí hóa giải, hôm nay nhất định không thể bảo toàn tính mạng.
"Cũng là..." Mộc Vãn Thanh hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mộc Chiêu Ngọc bên cạnh mở miệng: "Bên trong đại điện nhiều mùi rượu quá, hay là chúng ta ra ngoài một chút đi?"
Tô Diêu nhìn về phía Mộc Khanh Thần, phát hiện hắn đứng lên, không khỏi cười cười, tán đồng gật đầu. Sau đó theo Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc ra ngoài đại điện.
Vũ Vương và Bình Vương đều có căn cơ trong kinh đô, tuy rằng Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc có thiện ý với Tô Diêu, nhưng muốn trực tiếp thân thiết với nhau cũng không dễ dàng.
Ba người ra ngoài chưa được bao lâu, Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc từng người từng người bị bằng hữu kêu qua.
Tô Diêu đứng ở lan can trên đài cao, nhìn về phía quảng trường trống trải cùng bậc thang được điêu khắc uy nghiêm, trong mắt không khỏi dâng lên một tia cô đơn. Tòa hoàng cung này có quy mô và kiến trúc rất tương tự với Cố cung ở hiện tại, khiến nàng cảm thấy có chút nhớ nhà.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Tô Diêu hơi giương khóe môi: "Nhị đệ, sắc mặt của ngươi hôm nay rất kém, có phải là hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt không?"
Tiếng bước chân dừng lại, không có giọng Mộc Khanh Thần đáp lời. Tô Diêu quay đầu lại mới phát hiện người tới chính là một nam tử xa lạ, là người mỉm cười với mình ở trong đại điện?
Nàng không rõ người tới là ai nên không tùy tiện mở miệng, chỉ mỉm cười nhìn đối phương.
Trong mắt Cố Viễn Du hiện lên nhu tình nhè nhẹ: "Nghi Hoa, lâu rồi không gặp. Muội vẫn khỏe chứ?"
Nghi Hoa? Người này biết Mộc Nghi Hoa?
Tâm trí Tô Diêu nhanh chóng chuyển động. Trong đầu bỗng hiện lên lời nói của Mộc Khanh Thần lúc trước: Mộc Nghi Hoa có hôn ước với nhi tử Lễ Bộ thượng thư ở kinh đô... Vậy vị trước mặt này chắc hẳn là Cố Viễn Du?
"Hết thảy đều mạnh khỏe, đa tạ công tử quan tâm."
Cố Viễn Du đánh giá Tô Diêu. Nàng mặc một thân áo lụa vân cẩm điểm xuyết những con bướm, phía trên là váy lụa lam nhạt có những bông hoa nho nhỏ, thêu thùa lịch sự tao nhã, cùng với đôi trâm cài tóc làm từ bích ngọc, nhẹ nhàng đứng ở lan can cẩm thạch, tươi mát tinh tế giống như u lan trong cốc.
"Muội hà tất phải khách sáo như vậy? Ta sớm nghe nói muội đã tới kinh đô, đáng tiếc muội đi quá vội vàng, lập tức tiến vào hoàng cung nên chưa kịp gặp mặt muội."
Tô Diêu hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nghịch khăn tay, ngữ khí mang theo chút thử lòng: "Bây giờ thấy... Cũng không muộn."
Cố Viễn Du không khỏi bật cười. Hắn có dung mạo tuấn mỹ, tuy rằng so với Sở Phi Diễn có kém hơn một chút, nhưng cũng có thể coi là một mỹ nam tử bậc nhất. Lúc này đang mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, cho dù trước mặt là một khối băng cũng bị làm cho tan chảy.
Tô Diêu nhanh chóng đoán ở trong lòng. Cố Viễn Du và Mộc Nghi Hoa có hôn ước từ nhỏ, phụ thân hắn lại là Lễ Bộ thượng thư, đối với Vinh Vương phủ mà nói là một trợ thủ đắc lực. Ngẫm lại nàng biết Vinh Vương sẽ không từ bỏ kế hoạch liên hôn này. Cho nên rất nhiều lời nàng không thể nói sai, để cho dù là một ngày nào đó mình bị vạch trần không phải là Mộc Nghi Hoa chân chính, nàng cũng muốn đem bản thân đặt ở vị trí cực kì vô tội.
Trên bầu trời bỗng nhiên có bông tuyết rơi xuống, phiêu đãng trước mặt hai người.
Tô Diêu hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía tuyết đang rơi: "Tuyết rơi... Thời điểm muội từ Vinh Thành tới kinh đô cũng có một trận tuyết lớn... Đất trời trắng xóa, cảnh sắc tươi đẹp nhưng lại làm khổ bá tánh Vinh Thành, thiệt hại nghiêm trọng, rất nhiều người đã bị liên lụy..."
Cố Viễn Du không khỏi quay đầu. Tô Diêu hơi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt nghiêng tinh xảo, hoàn mỹ. Có bông tuyết rơi xuống sợi tóc đen và đầu vai mảnh khảnh của nàng, khiến cho nhân tâm lay động.
Tô Diêu hơi thở hắt ra, duỗi tay bắt lấy làn khói trắng trong không khí, nhịn không được bật cười một tiếng cực kì trẻ con, trong đó có vui sướng cùng chua xót: "Bất quá có ca ca và phụ thân ở lại, tuyết có rơi nhiều hơn nữa cũng chẳng sao. Hai người họ sẽ bài trí nạn dân thật thỏa đáng, ta không nên ở chỗ này lo lắng nhiều như vậy."
Cố Viễn Du hơi ngừng lại: "Nghi Hoa, muội..."
Tuy rằng mấy năm nay hắn không gặp Mộc Nghi Hoa quá nhiều nhưng lại trao đổi thư từ không ít. Mộc Nghi Hoa trước mắt này khiến hắn không cảm thấy được chút quen thuộc nào.
Tô Diêu giơ tay đem sợi tóc vuốt ra phía sau: "Khiến công tử chê cười rồi."
Trong lòng Cố Viễn Du vừa động: "Ta nhớ rõ muội từng nói, tới lúc vào kinh đô muốn đi dạo khắp nơi, còn nói muội thích nhất bánh hoa lê ở kinh đô. Muội mới vào cung không có phương tiện đi lại, ta mua cho muội có được không?"
Tô Diêu hơi mím môi, trong ánh mắt mang theo một tia bất an: "Công tử... Không biết cha nương có nhắn tin cho huynh biết hay không. Thời gian trước ta không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống bị thương đầu cho nên mất đi ký ức lúc trước. Ta thật sự không nhớ mình có ước định gì cùng công tử."
Dù sao đám người Vinh Vương phi đều nói nàng bị mất trí nhớ, cho dù là sau này tin tức nàng chỉ là một thế thân bị bại lộ, cũng có thể giả bộ không nhớ rõ gì hết trước mặt Cố Viễn Du.
Nghi ngờ trong lòng Cố Viễn Du dần dần tiêu tán: "Mất đi ký ức trước kia?"
"Phải. Vừa rồi ta chỉ cảm thấy công tử rất quen thuộc, có loại cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó. Kỳ thật mà nói ta cũng không biết công tử là ai, hơn nữa, ta cũng không thích bánh hoa lê."
"Muội cũng không nhớ ta và muội có hôn ước với nhau?"
Tô Diêu hơi hơi lắc đầu, ngón tay không tự chủ được vân vê quần áo, thần sắc lo sợ bất an.