Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Ngọc Phù đoán không ra ý tứ của Tô Diêu, quỳ trên mặt đất, cúi đầu trầm mặc.
năm này, nàng hậu hạ qua vài vị chủ tử. Thậm chí chỉ cần nàng nguyện ý, hoàn toàn có thể trở thành nhất đẳng cung nữ đi Cảnh Ngự Cung hầu hạ Trân phi nương nương. Nhưng nàng vẫn luôn nhẫn nại, hiện giờ đối mặt với cặp mắt sâu không thấy đáy của Tô Diêu, bỗng nhiên không biết nói gì.
Tô Diêu đứng dậy, nâng Ngọc Phù lên, trịnh trọng nói: "Ngọc Phù, ngươi đi lại nhất định phải cẩn thận một chút. Hiện tại chỉ sợ chúng ta bị không ít người nhìn chằm chằm. Nếu xác định ma ma của Cảnh Ngự Cung nguyện ý giúp chúng ta, cũng không nên tin tưởng hoàn toàn. Ta sẽ rút một sợi tơ trên y phục đưa cho thái y bên kia, có kết quả hay không không quan trọng. Quan trọng là đừng để liên lụy lên người chúng ta."
Nghe thấy Tô Diêu nói như vậy, tinh thần Ngọc Phù ổn hơn một chút: "Vâng, nô tỳ chắc chắn sẽ thật cẩn thận."
"Ngươi nói cho ta biết chút việc bên Cảnh Ngự Cung đi, vị Trân phi nương nương kia rốt cuộc đẹp đến như thế nào?"
Vào cung mấy ngày nay, nàng nghe đồn không ít, trong đó có đặc biệt nhiều tin đồn về dung mạo tuyệt đẹp của Trân phi, ở trong mắt cung nhân, vị Trân phi này quả thật chính là Cửu Thiên Huyền Nữ, không nhiễm bụi trần.
Ngọc Phù vừa giúp Tô Diêu xoa bóp đầu gối bầm tím, vừa nhẹ giọng nói: "Trân phi nương nương là đệ nhất mỹ nhân của kinh đô. Nếu nói dung mạo có bao nhiêu xinh đẹp, nô tỳ quả thật không thể miêu tả nổi. Chỉ là sau khi nhìn thấy Trân phi, đều sẽ cảm thấy giống như không phải người của trần gian."
Ánh mắt Tô Diêu sáng lên: "Thế gian quả thật có mỹ nhân như vậy?"
"Nếu chỉ nói dung mạo, mấy năm nữa tiểu thư lớn lên nhất định sẽ không kém so với Trân phi. Trân phi nương nương không chỉ có mỹ mạo, mà còn mang khí chất, đã từng có người làm thơ khen ngợi: Mù mịt kinh hồng hoa làm nhan, nhẹ nhàng sở tựa vân trung tiên. Chất ngạo ôm tẫn thanh sương sắc, hương vận hàm quát thu lộ miện."
"Đẹp ở phong thái chứ không phải ở dung mạo, ta thật muốn xem xem rốt cuộc là dạng người như thế nào mới có thể nhận được lời khen ngợi đến mức này." Tô Diêu càng thêm tò mò.
"Chờ đến tiệc cuối năm, tiểu thư sẽ có thể gặp được. Trân phi nương nương rất am hiểu Nghê Thường Vũ, mỗi năm đến yến hội đều sẽ lên đài cao múa cầu phúc." Ngọc Phù cân nhắc một lát, lại hạ giọng lần nữa: "Kỳ thật, nếu chỉ bằng mỹ mạo cùng sự sủng ái của hoàng thượng, Trân phi nương nương cũng sẽ không như cá gặp nước ở hậu cung như thế. Quan trọng nhất chính là rất nhiều người đều nói, Trân phi là người thừa tướng đại nhân từng thích..."
Sở Phi Diễn?
Tô Diêu không khỏi ngồi thẳng người, trong đầu hiện lên hình ảnh nam tử trong yến hội ngày đó: "Nếu là người thừa tướng đại nhân thích, làm sao có thể để nàng tiến cung?"
Nam nhân kia quyền thế ngập trời, muốn một nữ nhân hẳn là không khó.
"Nhiều năm trước đồn đãi hồi đó thừa tướng đại nhân chưa có tướng vị, hơn nữa mẫu tộc của Trân phi nương nương đã sắp xếp cho Trân phi tiến cung, cuối cùng đành chia rẽ đôi tình nhân là bọn họ. Đến bây giờ thừa tướng đại nhân vẫn phá lệ chiếu cố Trân phi nương nương, nếu không thái hậu đã sớm đem người..." Nhận thấy mình đang nói quá nhiều, Ngọc Phù vội vàng dừng lại.
Tô Diêu lại cảm thấy ý tứ trong đó chính là nếu không có người chống lưng, bằng uy thế của thái hậu hiện tại, Trân phi đã sớm bị thu thập.
Sau một lúc nói về Trân phi, Tô Diêu cầm ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Ngọc Phù: "Muốn nhờ người khác giúp chắc hẳn sẽ cần tới ngân lượng, nếu như không đủ thì ngươi lại nói với ta."
Ngọc Phù không từ chối, trực tiếp gật đầu nhận lấy. Chờ đến khi sắc trời đã tối đen mới mang ngân phiếu ra khỏi Lãm Thúy Hiên.
Trong đại điện, ánh nến đung đưa. Tô Diêu trầm mặc ngồi một lúc sau đó chịu đựng cơn đau trên đùi mà đứng dậy, lấy giấy bút bắt đầu chép kinh văn.
Diễn trò thì phải làm cho tới cùng, thời điểm rời khỏi Vinh Thành, nàng biết Vinh Vương phi bị bệnh đã từng mở miệng nói sẽ chép kinh cầu phúc cho bà ta, tất nhiên phải làm được. Hơn nữa, nàng bây giờ cần một thanh danh hiếu thuận.
Mặc kệ là ở cổ đại hay hiện đại, hiếu nữ luôn sẽ khiến người ngoài khoan dung hơn.
Ngọc Phù phải đi đả thông quan hệ, sẽ cần một chút thời gian. Hai ngày kế tiếp, ma ma dạy dỗ quy củ vẫn âm thầm gây khó dễ cho Tô Diêu như cũ. Thời điểm hành lễ sẽ cho Tô Diêu lên làm mẫu một lần, rồi lại một lần nữa, cố ý làm khổ nàng, hơn nữa còn luôn ở bên cạnh quan sát, không để cho nàng phạm phải bất cứ một sai lầm nào.
Vì quan hệ của Tô Diêu nên ma ma phá lệ, dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, người khác cũng bị tội theo.
Mộc Vãn Thanh và Mộc Chiêu Ngọc còn tốt một chút, nhưng mấy tiểu thư khác nói rất nhiều lời cay nghiệt, không biết là vô tình hay cố ý muốn dùng lời nói để chèn ép Tô Diêu.
Thật vất vả mới hành lễ xong, ma ma lại bắt đầu làm mẫu tư thế đi đứng, để bát nước trên đầu các nàng rồi bắt đi tới đi lui, vài vị tiểu thư đã sớm bất mãn với Tô Diêu cố tình không đứng thẳng, đem bát nước đổ vào người nàng rất nhiều lần.
Vào đông mà bị đổ nước vào y phục rồi đi đến chỗ ở của mình thì y phục dường như đều bị kết thành băng.
Một ngày học tập kết thúc, Mộc Chiêu Ngọc tiến lên đỡ lấy Tô Diêu, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng: "Nghi Hoa, muội... Muội có cần liên lạc với Vinh Vương phủ một chút hay không, bằng không, kế tiếp chỉ sợ sẽ có rất nhiều đau khổ đang chờ đợi muội."
Tô Diêu theo Mộc Chiêu Ngọc đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Mộc Vãn Thanh đang đứng ở một bên. Nàng đưa lưng về phía hai người, nói chuyện với những người khác, phảng phất như không hề chú ý tới động tĩnh bên này.
"Đa ta Chiêu Ngọc tỷ tỷ đã nhắc nhở, muội không sao. Muội muốn học tập thật tốt quy củ trong hoàng cung."
Mộc Chiêu Ngọc há miệng thở dốc, trong những người này, quy củ của Tô Diêu đã vô cùng tốt rồi, rõ ràng là ma ma cố ý làm nàng khó xử.
Nhìn thấy sắc mặt nàng, Tô Diêu không khỏi cười cười: "Chiêu Ngọc tỷ tỷ không cần phải xen vào chuyện của muội, sợ rằng ma ma sẽ làm khó cả tỷ nữa..."
Mộc Chiêu Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt mang ý cười của nàng, hơi thở dài, đỡ tay nàng không chịu buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn để nàng có thể dựa vào, thoải mái hơn một chút: "Hôm nay sắc trời còn sớm, ta muốn tới Lãm Thúy Hiên cùng muội muội uống trà, muội muội đừng chê ta quấy rầy đấy nhé."
Trong lòng Tô Diêu cảm thấy nao nao. Thời gian ma ma cố ý làm khó dễ nàng, nàng có thể nói là đã bị cô lập một cách triệt để, ngay cả người lúc trước thân thiết với nàng như Mộc Vãn Thanh cũng đã xa cách hơn rất nhiều, không nghĩ tới Mộc Chiêu Ngọc lại chẳng kiêng dè gì như vậy: "Tỷ tỷ, tỷ..."
"Đi thôi."
Chờ đến khi hai người rời đi, Mộc Vãn Thanh hơi quay đầu lại, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
Về tới Lãm Thúy Hiên, Tô Diêu phân phó Ngọc Phù đi pha trà.
Mộc Chiêu Ngọc vội vàng ngăn Ngọc Phù lại: "Đừng đi pha trà, trước tiên ngươi hãy xem chân của chủ tử ngươi đi đã, hôm nay nàng đã chịu nhiều khổ sở."
Hôm nay luyện tập tư thế đi đứng, giày của Tô Diêu bị người khác động qua, phá tới vô cùng nghiêm trọng. Đường may bị làm cho xiêu vẹo, cố tình làm nhỏ chỗ để chân lại. Trong thời gian dài luyện tập đã khiến mắt cá chân cùng mũi chân của nàng sưng lên vài chỗ, hiện giờ đau giống như bị kim đâm.
Ngọc Phù vội vàng tiến lên giúp Tô Diêu cởi giày ra, nhìn thấy bàn chân sưng lên của nàng, không khỏi cảm thấy đau lòng: "Tiểu thư..."
Tô Diêu mỉm cười lắc đầu: "Mang chút nước tới để ta rửa sạch sẽ rồi bôi chút thuốc mỡ sẽ tốt thôi."
Mộc Chiêu Ngọc thở dài một tiếng: "Nghi Hoa, nếu muội không muốn đem tình huống trong cung truyền tin về Vinh Vương phủ khiến phụ mẫu lo lắng, có thể lập tức đi tìm Mộc Trân Trân nhận sai, nếu không chỉ sợ muội sẽ tiếp tục bị gây khó dễ."
"Chiêu Ngọc tỷ tỷ, hiện tại muội qua đó trừ tự chuốc lấy nhục nhã, chỉ sợ sẽ không có kết quả gì. Hơn nữa, muội lại chẳng làm sai điều gì cả, tại sao phải khom lưng uốn gối nhận sai?"
"Tính tình muội chính trực như vậy, sẽ phải chịu thiệt thòi lớn."
"Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở. Một đời này muội muốn sống vì bản thân, sẽ không ép mình phải làm những gì bản thân không muốn như nhận sai. Hơn nữa, muội đã nghĩ ra biện pháp để đối phó, nói không chừng có thể biến chuyển được sự tình."
"Vậy thì tốt rồi. Chờ lát nữa tỷ trở về sẽ cho người đưa tới cho muội ít thuốc mỡ tốt nhất. Nữ hài tử ngàn vạn lần phải tự bảo vệ mình, không thể lưu lại một vết sẹo nào." Nghĩ lại với tính tình của Tô Diêu, Mộc Chiêu Ngọc cũng cảm thấy không có khả năng nàng sẽ chịu đi nhận sai.
"Đa tạ Chiêu Ngọc tỷ tỷ." Nhận thấy Mộc Chiêu Ngọc thật lòng quan tâm, thần sắc Tô Diêu cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Tiễn Mộc Chiêu Ngọc đi, Ngọc Phù làm theo lời Tô Diêu, mang nước ấm đến, sau đó dùng vải bông mềm mại bọc chân lại: "Tiểu thư, y phục thật sự có vấn đề."