Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Tô Diêu ngẩng đầu lên, ngữ khí thanh lãnh đến cực điểm: "Quần áo có vấn đề gì?"
"Thái y sau khi xem xong đã nói rằng sợi tơ trên y phục bị ngâm qua nước cỏ gấu và bột phấn. Hai loại dược liệu này kết hợp với nhau sau một thời gian dài, dược tính sẽ ngấm vào da. Dược tính rất nhỏ nhưng sẽ khiến vị trí bị thương vô cùng đau đớn, nếu như nghiêm trọng có thể làm hỏng đầu gối."
Ánh mắt Tô Diêu hơi chuyển động, cũng không quá ngoài ý muốn đối với kết quả này. Cảm giác đau đớn lúc đó cực kỳ mãnh liệt, nàng cảm thấy không bình thường một chút nào: "Có cách giải quyết không?"
"Thái y nói nếu có điều kiện có thể dùng thạch hộc, ngưu tất, viễn chí, bạc hoa làm thành thuốc để uống, sau đó dùng nước ấm tắm. Nếu không có điều kiện thì tạm thời chườm nóng sẽ có chút kết quả."
"Ta đã biết. Tạm thời chườm nóng một chút đi, ta lại cho ngươi thêm một ít ngân lượng nữa, ngươi cố gắng giữ gìn thật tốt mối quan hệ này, không biết chừng về sau sẽ còn dùng đến."
"Vâng. Nô tỳ cũng nghĩ như vậy, lần này phải nhờ ma ma của Cảnh Ngự Cung mới có thể làm được. Về sau, nô tỳ thử tiếp xúc một chút, xem xem thái độ bên kia như thế nào."
Dựa vào người khác, tóm lại đều không an toàn.
Ánh mắt Tô Diêu chuyển động, ngước lên nhìn về phía Ngọc Phù, ánh mắt tốt hơn so với ban nãy: "Vậy vất vả cho ngươi rồi."
Nàng muốn có người giúp đỡ mình, nhưng Chu ma ma và Thải Bình đều đến từ Vinh Vương phủ, biết thân phận thật của nàng không nói, đến tính mạng cũng bị Vinh Vương phủ khống chế, cho dù như thế nào đều sẽ không toàn tâm toàn ý giúp nàng. Cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn Ngọc Phù.
Nàng không biết Ngọc Phù vì mục đích gì nên mới giúp đỡ nàng, nhưng đối phương thật lòng, nàng cũng sẽ đối đãi lại thật tốt.
Tâm tình Ngọc Phù buông lỏng, không tự chủ được cười tươi.
Chủ tớ hai người có bắt đầu khá tốt, cũng coi như chỗ dựa vào trong khi phiêu bạt ở hậu cung.
Trong Từ An Cung, thái hậu ngắm nghía Mộc Trân Trân đang thử y phục mới, không khỏi khen ngợi: "Không tồi. Xiêm y này cũng chỉ có con mặc mới đẹp."
Mộc Trân Trân tươi cười dạo quanh một vòng trước mặt thái hậu. Váy lụa thêu nhạn đang bay, tay áo rộng cùng chiếc váy xòe ra như đóa hoa đang nở rộ, mặt trên thêu loan phượng vô cùng hoa lệ, khi chuyển động vô cùng lóa mắt, phối hợp với phượng trâm làm bằng phỉ thúy nàng đang đeo trên đầu, dung mạo vốn thập phần xuất sắc nay lại càng thêm xinh đẹp.
"Thái hậu, một thân xiêm y này cũng quá mức đẹp đẽ và quý giá rồi, làm sao con có thể mặc được?"
"Ai gia nói con mặc được, con tự nhiên sẽ mặc được."
Ý cười xán lạn trên mặt Mộc Trân Trân chậm rãi thu liễm, tiến lên hai bước quỳ gối trước mặt thái hậu, sau đó đem sườn mặt dựa vào đầu gối người: "Thái hậu nương nương, tại sao người lại đối tốt với con như vậy?"
Thái hậu sờ sờ tóc nàng, trong ánh mắt hiện lên suy nghĩ cực kì phức tạp: "Có lẽ là ai gia hợp ý ngươi đi."
"Thái hậu nương nương, người hẳn là biết con bày mưu đặt kế để ma ma gây khó dễ cho Mộc Nghi Hoa phải không?" Mộc Trân Trân ngẩng đầu, vẻ mặt hơi bất an.
Hai ma ma dạy dỗ quy củ đều là người của thái hậu, nàng tự nhiên không qua mắt được người, sau khi thái hậu biết được chắc chắn sẽ không vui. Không bằng nói thẳng ra, như vậy ít nhất cũng có thể tranh thủ được một ít hảo cảm của người.
Thái hậu tự nhiên biết những việc này, ma ma dạy dỗ quy củ dám nghe theo mệnh lệnh của Mộc Trân Trân gây khó dễ với Tô Diêu cũng là bởi vì bà ta đã gật đầu đồng ý. Nếu không, các nàng làm sao có thể làm xằng làm bậy, nói như thế nào thì Mộc Nghi Hoa cũng là đích nữ của Vinh Vương phủ.
"Mộc Nghi Hoa cố ý gây khó dễ cho con trong yến hội, con muốn trả thù một chút cũng không sao. Chỉ là nên chú ý chừng mực, bây giờ Vinh Vương phủ kia vẫn không thể khinh thường."
Nhận thấy giọng nói của thái hậu không hề tức giận mà lại tràn đầy khoan dung, trong lòng Mộc Trân Trân vui vẻ, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, sau đó liền thay thế bằng một bộ dáng thấp thỏm: "Nàng gây khó xử trong yến hội, con cũng không để ý... Con... Nói tiếp sợ thái hậu nương nương sẽ chê cười, sở dĩ con gây khó dễ cho nàng chính là vì cảm thấy ghen ghét. Thái hậu đối với nàng tốt như vậy, còn tự mình chọn tiểu viện riêng, ban thưởng xiêm y, trang sức cho nàng..."
Nghe đến đó, thái hậu không khỏi cười một tiếng: "Con cái đứa nhỏ ngốc này, chẳng lẽ đến bây giờ còn không hiểu được dụng ý của ai gia hay sao?"
"Dụng ý?"
"Con còn quá nhỏ, không hiểu sự phân tranh trong triều đình, ai gia nói cho con một câu này, có thể con nghe không hiểu nhưng nhất định phải nhớ ở trong lòng, không biết khi nào có thể sẽ dùng đến."
"Vâng. Thần nữ nghe thái hậu nương nương dạy bảo."
"Trời cao không thương, con nối dõi của hoàng thượng liên tiếp xảy ra chuyện, hiện giờ chỉ còn lại một người duy nhất là Thất hoàng tử, nhưng bây giờ hắn bệnh nặng lại khùng khùng điên điên, không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế. Trong yến hội hoàng thượng cũng đã nói, lần này triệu tập mọi người vào cung vì muốn lựa chọn một người thừa kế trong số đó, con cảm thấy ai có khả năng lớn nhất?"
Trong lòng Mộc Trân Trân run lên, trên mặt lại là bộ dáng ngây thơ không hiểu gì: "Việc này... Chọn lựa người thừa kế, tất nhiên là chọn người ưu tú nhất, vậy phải xem xem đánh giá của các lão sư thôi..."
Thái hậu cười trào phúng: "Nếu đế vương là lấy tư chất để tuyển chọn, các thời đại từ trước đến nay cũng sẽ không có nhiều tranh chấp máu tanh như vậy."
"Thái hậu, người xem trọng ai?"
"Biểu hiện của ai gia còn chưa đủ rõ ràng sao?" Thái hậu mỉm cười.
"Thái hậu nương nương, chẳng lẽ người xem trọng huynh trưởng của con?" Mộc Trân Trân kinh hoàng, tuy rằng thế lực của thái hậu không thể nào ảnh hưởng được đến tiền triều, nhưng cũng cực kì cường thịnh. Nếu thái hậu xem trọng ca ca nàng, hắn cũng sẽ cố gắng biểu hiện hết tài năng của bản thân.
Thái hậu lắc đầu trong ánh mắt đầy chờ mong của Mộc Trân Trân: "Người ai gia coi trọng là con!"
"Con?" Mộc Trân Trân sửng sốt, phản ứng đầu tiên là thái hậu đang nói đùa, một nữ tử như nàng có thể làm cái gì?
"Đúng vậy, chính là con. Trân Trân, lần đầu tiên gặp con, ai gia liền cảm thấy vô cùng hợp ý với con, có thể coi như ai gia cũng là người nhìn con lớn lên từng ngày. Ai gia mệnh khổ, lúc trước gả cho tiên hoàng, tuy rằng được phong hậu vị, nhưng cả đời lại không có con nối dõi. Mỗi lần nhìn thấy con, ta liền cảm thấy con rất giống với hài tử của ta. Cho nên, tự nhiên ai gia sẽ hy vọng con có thể có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này."
Mộc Trân Trân ngơ ngác hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên lại là mừng rỡ như điên. Những năm gần đây, mẫu thân luôn muốn nàng đem lại niềm vui cho thái hậu. Nếu không có thái hậu, nàng sẽ chẳng có gì khác Mộc Vãn Thanh hay Mộc Chiêu Ngọc và những người khác, càng sẽ không có được phong quang vô hạn như ngày hôm nay.
Cho nên mỗi lần vào cung nàng đều vô cùng cẩn thận, thái hậu phân phó cái gì liền làm cái đó, thậm chí giống như nha hoàn hầu hạ người chải đầu, rửa mặt. Cũng may, những trả giá của nàng cuối cùng cũng có hồi báo!
Mộc Trân Trân hít sâu vào một hơi, làm tâm tình chính mình vững vàng hơn một chút: "Con không biết mình nên làm cái gì, cũng không hiểu ý tứ của người lắm."
"Đứa nhỏ ngốc, con không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hết thảy tự nhiên sẽ có ai gia cùng phụ thân ngươi chuẩn bị, thân là nữ tử, ngươi không cần đi tham gia những tranh đấu tiền triều đó, ngươi chỉ cần ngồi đợi kết quả, sau đó vẻ vang gả đi là được rồi." Khóe môi thái hậu mang theo ý cười cao thâm khó đoán.
Mắt Mộc Trân Trân hơi trừng lớn, kinh ngạc nói: "Người muốn để cho con làm... Hoàng... Hoàng hậu? Nhưng thái hậu nương nương, trong lòng con sớm đã..."
Mặt thái hậu đầy ý cười: "Trân Trân, ai gia biết con có tâm tư của riêng mình. Tình cảm thời thiếu nữ, luôn hư ảo giống như thơ văn, nhưng đều như phù dung trôi theo bọt nước, chỉ có quyền thế mới là quan trọng nhất."
Thấy Mộc Trân Trân trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, thái hậu cũng không để ý: "Cho nên, đặt ánh mắt của mình ở chỗ lâu dài một chút. Không cần để ý tới Mộc Nghi Hoa, các nàng đều không có cách nào đánh đồng được với con. Ai gia mặc kệ bây giờ con chung tình với ai, đều đặt lại ở trong lòng đi. Ai gia sẽ cho con một con đường thênh thang, sau đó chống đỡ con đi lên tới tận cuối."