Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Thấy Tô Diêu bỗng nhiên dừng lại, Mộc Khanh Thần nghi hoặc nhìn qua: "Ngươi sao thế?"
Tô Diêu nâng mắt lên, sóng mắt lưu chuyển bên trong, tràn đầy ý cười, đuôi mắt cong lên: "Khanh Thần, ta giúp ngươi nhiều như thế, ngươi có phải nên giúp lại ta một chút hay không?"
Mộc Khanh Thần không nghĩ ra mình có thể giúp Tô Diêu cái gì: "Ta có thể làm cái gì?" Bây giờ hắn thấp cổ bé họng, ở trong Thái Học Viện thì trở thành trò cười cho người khác, những việc có thể làm được cho nàng quá ít.
"Nếu ta đã mở miệng, chắc chắn là việc ngươi có thể giúp được." Tô Diêu đi đến phía sau bàn, lấy một tờ giấy trắng cùng bút lông ra, chấm mực rồi hít vào một hơi, chậm rãi viết.
Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình!
Viết xong, Tô Diêu nhẹ nhàng chờ mực khô, ánh mắt vui sướng: "Nhị đệ mau tới đây, phải luyện tập thật tốt, lão sư ngày mai dạy ngươi sẽ kiểm tra kết quả luyện chữ, đúng không?"
"... Phải." Mộc Khanh Thần nhìn Tô Diêu, nhịn không được chửi thầm ở trong lòng: Mỗi lần không có ý tốt đều kêu mình là nhị đệ, hơn nữa còn đột nhiên cười đẹp như vậy, hắn lại không biết nàng đang tính kế chắc?
Trên đường tới kinh đô, hắn chứng kiến không ít lần Tô Diêu dùng bản lĩnh hố người.
Không thể không nói, đứa nhỏ Mộc Khanh Thần này tính tình hung ác, giống như một con sói con, trực giác cũng nhạy bén dị thường.
"Vậy là tốt rồi." Tô Diêu ấn Mộc Khanh Thần trên bàn: "Tới đây, ta nói cho ngươi biết ý tứ của mấy câu đó, sau đó ngươi viết theo."
Căn dặn Mộc Khanh Thần xong, Tô Diêu chớp chớp mắt, đảo mắt một phát liền thay thành bộ dáng suy tư, rời khỏi An Phúc Cư. Thậm chí nàng còn rơi nước mắt, khiến Ngọc Phù lo lắng không thôi.
Trở lại Lãm Thúy Hiên, Tô Diêu rửa mặt chải đầu rồi bình yên đi ngủ, chỉ còn chờ ngày mai mọi việc xong xuôi.
Hôm sau, Mộc Khanh Thần lần nữa trở lại Thái Học Viện, trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Chỉ là lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang suy tư một điều gì đó, không phải khinh miệt như trước.
Lão sư đứng bên cạnh hắn nhìn những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, càng xem càng nhịn không được phải lắc đầu tán thưởng: "Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình... Mộc công tử, mấy câu nói này không biết là của ai?"
Mộc Khanh Thần không rõ vị lão sư ngày thường vẫn luôn mặt lạnh này tại sao lại đột nhiên kích động như thế, thậm chí đuôi mắt còn hơi phiếm đỏ, hắn dựa theo lời dặn dò đêm qua của Tô Diêu mà trả lời: "Ngày hôm qua tỷ tỷ tới thăm con, hai người chúng con nghĩ đến phụ mẫu ở Vinh Thành, vừa lúc con đang luyện chữ, tỷ tỷ liền suy nghĩ một chút, sau đó viết xuống những lời này, nói con luyện theo."
"Vậy bản thảo tỷ tỷ con để lại ở chỗ nào?"
"Ở trên bàn con."
"Con tiếp tục luyện tập đi."
Mộc Khanh Thần có chút không hiểu, thật vất vả học xong rồi trở lại An Phúc Cư, bản thảo Tô Diêu để lại trên bàn đã biến mất không chút dấu vết.
Sau một lát tìm kiếm không có kết quả, hắn không khỏi có chút lo lắng, rõ ràng hôm qua Tô Diêu đang mưu tính cái gì đấy, chẳng lẽ một câu này đáng giá để người khác cảm thấy coi trọng thế sao?
Hắn ngồi cạnh bàn một lát, trong lòng xuất hiện một chút lo lắng: Hiện tại bọn họ tứ cố vô thân, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ai có thể tới cứu Tô Diêu?
Nghĩa đen là ngoái nhìn bốn phía không có người thân, nghĩa bóng là đơn độc, không có ai là người thân thích.
Nhận thức được mình vừa tưởng tượng cái gì, Mộc Khanh Thần giống như giẫm phải đuôi mèo, đứng bật dậy: Tại sao hắn lại đi lo lắng cho Tô Diêu kia chứ, lần trước nàng còn thiếu chút nữa bóp chết hắn, chết cũng là đáng...
Trong lòng Mộc Khanh Thần tức giận, bất bình nghĩ. Mười lăm phút sau, vẫn nhịn không được cho Cát Phúc chạy tới Lãm Thúy Hiên, đem việc mất bản thảo nói cho Tô Diêu biết.
Lúc này, tờ giấy trắng mà Tô Diêu viết đã bị đưa đến trước mặt hoàng thượng.
Hoàng đế âm trầm nhìn một lúc lâu, vươn ngón tay nặng nề đặt ở trên bàn: "Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình... Vì muôn đời khai thái bình... Tốt! Hay cho một cái Vinh Vương phủ lòng lang dạ thú! Trẫm còn sống sờ sờ ở đây, hắn đã nghĩ làm sao để muôn đời khai thái bình! Lòng lang dạ thú! Nghịch thần tặc tử!"
Thái giám tổng quản cẩn thận đi đến: "Khởi bẩm hoàng thượng, thừa tướng đại nhân tới."
"Để thừa tướng vào."
Sở Phi Diễn đi vào, hai tay chạm nhau ở trước ngực, cúi người cung kính hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
"Ái khanh, ngươi tới đây xem cái này đi."
Thái giám tổng quản đưa tờ giấy trắng trên ngự án của hoàng thượng tới trước mặt Sở Phi Diễn, rồi sau đó ngưng thần nín thở thối lui.
Chữ viết trên tờ giấy trắng không hợp quy tắc của chữ Khải, lại xen lẫn thể chữ Khải cùng lối viết chữ thảo, không có chữ Khải quy củ nghiêm chỉnh, lại mang theo một cỗ ý sắc bén phiêu dật, tuy không đạt tới mức phiên nhược kinh hồng, duyên cảnh tú hạng, nhưng cũng làm người không tự chủ được phải kinh ngạc cảm thán.
Phiên nhược kinh hồng, duyên cảnh tú hạng: Hai câu này trích trong bài "Lạc thần phú" hay "Bài phú về nữ thần sông Lạc" của Tào Thực, có nghĩa là: Nhẹ nhàng như chim hồng bay, cổ trước sau thon dài. Hai câu thơ trên không đứng liền nhau mà cách nhau khá xa (tầm mấy chục câu) nên không hợp ý về mặt nghĩa. Ở đây các bạn có thể hiểu là tác giả đang ca ngợi chữ Tô Diêu vừa đẹp vừa nhẹ nhàng như chim hồng bay.
"Vì thiên địa lập tâm..."
Sở Phi Diễn nhẹ nhàng nỉ non, ánh mắt nhạt nhẽo xưa nay nhịn không được trở nên thâm trầm hơn rất nhiều: "Hoàng thượng, không biết những lời này là ai viết?"
"Sở ái khanh, ngươi cảm thấy nếu những lời này bị lan truyền ra ngoài sẽ tạo ra ảnh hưởng gì?" Hoàng đế không trả lời, hỏi ngược lại.
"Những lời này mặc dù ngắn, nhưng cũng đủ để lại tiếng vang muôn đời! Nếu để học giả trong thiên hạ nghe theo, nhất định sẽ trở thành khuôn mẫu, thậm chí có thể nói rằng nhờ những lời này, học giả trong thiên hạ sẽ vì quốc gia lập tâm, đủ để ảnh hưởng tới trăm đời sau."
"Không tồi!" Thần sắc hoàng thượng càng thêm âm trầm, thậm chí có một tia áp lực: "Những lời này là từ Vinh Vương phủ!"
"Vinh Vương phủ?" Sở Phi Diễn hơi rũ mắt, lại lần nữa nhìn trang giấy trắng đánh giá: "Chữ viết này tuy sắc bén phi thường, nhưng nhìn những chỗ chuyển chữ liền có thể nhận thấy cổ tay không có nhiều lực. Hẳn là bút tích của nữ tử, chẳng lẽ... Là Mộc gia đích tiểu thư - Mộc Nghi Hoa viết?"
"Không tồi, đúng là nàng."
"Hoàng thượng, có phải Mộc Nghi Hoa hay không thì chỉ cần gọi tới hỏi là được. Cũng có thể xác định những lời này rốt cuộc có phải tới từ Vinh Vương phủ hay không, có thể là nàng nghe được từ nơi khác."
"Nếu có người có thể nói ra những lời này, đã sớm để lại tiếng tăm muôn đời, lan truyền đến mức người trong thiên hạ ai ai cũng biết, tại sao bên trong triều đình không biết được một chút tin tức nào? Khi hỏi Mộc Khanh Thần, hắn nói lời này là hai người nghĩ tới Vinh Vương cùng Vinh Vương phi ở xa nên mới viết, bởi vậy có thể chắc chắn rằng lời này tới từ Vinh Vương phủ!"
Trong lòng hoàng đế lửa giận tràn đầy. Thời điểm tiên đế tại vị đặc biệt thiên vị Vinh Vương, thậm chí còn nghĩ đến việc đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn. Cũng may thái hậu cản trở, hơn nữa hắn lại được các triều thần ủng hộ, cuối cùng mới có thể lên ngôi hoàng đế.
Không nghĩ tới nhiều năm như thế đã trôi qua, Vinh Vương vẫn không mất hết hy vọng, mặt ngoài cung cung kính kính với hắn, trong lòng lại nghĩ vì vạn dân khai thái bình!
"Sở ái khanh, Vinh Thành bên kia tiến hành cứu tế ra sao?"
Sở Phi Diễn ngước mắt: "Hồi bẩm hoàng thượng, có Ninh Vương điện hạ nhìn chằm chằm, hẳn là không ngại."
"Ninh Vương làm việc cũng coi như kiên định, bất quá, đó vẫn là đất phong của Vinh Vương, do hắn làm chủ. Thế nhưng lại không chịu đóng thuế ruộng của triều đình, ngươi truyền tin cho Ninh Vương, thông báo cho hắn một tiếng."
Sở Phi Diễn cung kính hành lễ, ánh mắt ôn nhuận tịnh thấu, phảng phất không rõ một cái khẩu dụ này sẽ khiến bao nhiêu người vô tội chịu khổ: "Vâng, vi thần lập tức cho người truyền đạt lại."