Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Trong hoàng cung, lửa giận của hoàng đế đã sớm lên đến tận trời.
Bên trong Ninh phủ, Ninh Du các lão nghe Danh Thần thuật lại, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp khó phân biệt: "Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình... Tốt, chí hướng thật là tốt! Danh Thần, ngươi chắc chắn những lời này xuất phát từ Vinh Vương phủ?"
Danh Thần hơi lắc lắc đầu: "Theo tin tức hiện giờ tra được, vẫn chưa nghe nói Vinh Vương phủ có truyền lời này ra. Có lẽ là Vinh Vương chưa tìm được cơ hội thích hợp để tung lời nói này ra ngoài, có lẽ..."
Hắn không tự chủ được nghĩ đến thế thân của Mộc Nghi Hoa - Tô Diêu. Trong khoảng thời gian này, hắn lại lần nữa điều tra thân phận của Tô Diêu, nhưng cho dù tra như thế nào, tư liệu đưa về đều là nàng xuất thân hương dã, không hề có chút xuất sắc nào.
Mẫu thân của nàng là nữ tử nông gia bình thường, phụ thân vì thi tú tài nên cũng đọc qua tứ thư ngũ kinh, nhưng thiên phú có hạn, thời điểm đi thi chỉ có miễn cưỡng đạt hạng chót, sau đó thì thành thân sinh con, ở nông thôn sinh sống. Dạy dỗ một vài đứa trẻ, kiếm lấy ít tiền.
Tô Diêu có thể đọc sách, biết chữ hoàn toàn là do hắn dạy dỗ.
Ninh các lão đi đến đằng sau bàn, đề bút viết những lời này xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy trong đó có đại khí, lồng lộng không thể nào nhìn thẳng.
"Những lời này được tung ra, không biết có thể thu thập được nhân tâm của biết bao học giả trong thiên hạ. Vinh Vương sẽ không thể nào tưởng tượng được, hắn có thể kiềm chế không gây ra bất cứ tiếng gió nào đến nay, đã khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn."
"Ninh các lão, ngài nói những lời này có thể do Tô Diêu kia nghĩ ra hay không?"
"Tô Diêu? Người ngươi nói là tiểu nha đầu thế thân của Mộc Nghi Hoa?"
Danh Thần lắc lắc đầu: "Có lẽ là thuộc hạ suy nghĩ nhiều rồi. Những lời mang chí lớn, ảnh hưởng sâu rộng như thế không thể nào được nghĩ ra bởi một nữ tử nhỏ bé."
Tài hoa của phụ thân Tô Diêu cũng thường thường, bằng không sẽ không từ bỏ khoa cử, một người như vậy sao có thể dạy dỗ ra một tài nữ kinh hãi thế nhân?
Ninh các lão giơ tay vuốt vuốt chòm râu, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa: "Từ từ đã, ta nhớ ngươi đã từng nói, Tô Diêu này được mang tới Vinh Vương phủ, sau đó bị ép uống thuốc nên quên mất ký ức trước kia, nhưng nếu không quên thì sao?"
"Tin tức truyền đến không nói điều này, nhưng xem biểu hiện của Tô Diêu kia có thể biết được là đã quên hay không."
"Cho dù là nàng đã quên hay giả vờ đã quên, nàng vẫn không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với Vinh Vương phủ, chỉ đơn thuần bị lợi dụng. Hơn nữa nàng mới tới Vinh Vương phủ mấy ngày đã bị vội vàng đưa tới kinh đô, xem ra nàng hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc được với những bí mật của Vinh Vương phủ."
Danh Thần bừng tỉnh: "Đúng vậy! Nếu lời này đến từ Vinh Vương phủ, lại bị Vinh Vương không cho nói ra, ở dưới tình huống làm thế thân như Tô Diêu, cho dù như thế nào cũng sẽ không thể nào biết được."
Ninh các lão gật gật đầu, trên mặt hiện ra ý cười: "Ngươi vừa mới nói, không chắc chắn Tô Diêu có quên hay chưa quên những ký ức trong quá khứ phải không?"
"Đúng vậy."
Ý cười trên mặt Ninh các lão thêm vài phần tán thưởng: "Vậy thì vô cùng thuyết phục."
"Lão gia tử, vô cùng thuyết phục cái gì?"
"Tô Diêu nhớ rõ những gì đã từng xảy ra trong quá khứ, nhớ rõ nên mới có cừu hận với Vinh Vương phủ, tung ra những lời này, chính là vì muốn đặt trên đầu Vinh Vương phủ một cái đao! Vậy thì những lời này rốt cuộc là của ai, khó mà nói được."
Lòng hoài nghi của hoàng thượng rất nặng, vốn đã bởi vì Vinh Vương phủ đưa tới một con vợ lẽ và một con vợ cả mà canh cánh trong lòng, hiện tại lại thêm một câu "Vì nhân dân lập mệnh, vì muôn đời khai thái bình" này nữa, lời nói hùng hồn, lập rõ chí hướng như thế, cũng giống y như chỉ trích hoàng thượng không quan tâm đến nhân dân, giang sơn rung chuyển, xã tắc bất an!
Vinh Vương phủ đem thể diện của hoàng thượng giẫm trên mặt đất, hoàng thượng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Vinh Vương?
"Cái này chỉ sợ là đả thương kẻ thù một nghìn, tự tổn hại tám trăm." Danh Thần thốt lên.
Hoàng thượng có lòng nghi kỵ với Vinh Vương phủ, cũng sẽ liên lụy đến người Tô Diêu và Mộc Khanh Thần. Trước mắt do thế lực của Vinh Vương vô cùng khổng lồ nên hoàng thượng sẽ không có cách nào xử trí, nói không chừng sẽ lấy hai tỷ đệ ở trong cung để trút giận. Rốt cuộc hiện tại lão nhân gia này tính tình thực sự khiến người khác không thể nào hiểu nổi, giống như bất cứ việc hoang đường nào cũng có thể làm ra.
Ý cười trên mặt Ninh các lão nhạt nhẽo hơn vài phần, cân nhắc một lát rồi gật đầu đuổi người: "Ngươi nhanh chóng chạy về nói cho Phi Diễn, bảo hắn nghĩ cách lấy bản thảo của Tô Diêu tới đây cho ta nhìn một cái. Bây giờ ta vào cung một chuyến, tìm hoàng thượng chơi cờ."
"Lão gia tử, gần đây ngài tiến cung hơi thường xuyên quá rồi?"
"Sự tình của lão nhân gia ta không cần các tiểu hài tử như các ngươi phải lo lắng. Chạy nhanh về xem xem chủ tử của ngươi như thế nào đi, mặt khác giúp ta truyền đạt lại câu nói này: Vinh Vương tạo nghiệt nhưng bá tánh vô tội, bảo hắn chú ý chừng mực, đừng làm việc khiến mình cảm thấy hối hận."
Hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ cách phế Vinh Vương, Vinh Thành trước mắt lại phát sinh thiên tai, là thời cơ tốt nhất. Chỉ là không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu bá tánh vô tội...
"Vâng."
Hoàng cung - An Phúc Cư.
Tô Diêu giảng giải nội dung trong sách cho Mộc Khanh Thần, thấy bộ dáng thất thần của hắn, không khỏi ngừng lại: "Mấy thứ ta nói ngươi đều đã biết rồi?"
Mộc Khanh Thần phục hồi tinh thần lại: "Không... Không có."
"Tại sao lại có bộ dáng thất thần như vậy?"
"Ngươi... Ta cho Cát Phúc tới báo chuyện cho ngươi, hắn đã nói chưa?"
"Chuyện ngươi muốn nói chính là tờ giấy trắng kia bị mất tích rồi?"
"Phải. Hai ngày nay, cho dù là ở trong Thái Học Viện, cũng có người thường xuyên nói đến câu nói kia, lại còn có người nói, Vinh Vương phủ sắp sửa gặp xui rồi, những ngày tháng tiếp theo sẽ trôi qua không tốt đẹp gì."
"Chúng ta có khi nào trải qua những ngày tốt đẹp chưa?" Tô Diêu quay đầu đánh giá cách bài trí trong phòng Mộc Khanh Thần một chút, so với lần đầu tiên nhìn thấy thì khác không ít: "Trong phòng ngươi có thêm không ít đồ, cảm giác như thế nào?"
Đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Tô Diêu, trong lòng Mộc Khanh Thần có một chút quẫn bách: "Ta dựa theo cách ngươi bảo, ra ngoài tìm mượn của người khác."
"Thế này là đúng rồi. Da mặt thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ, quan trọng là để bản thân mình thoải mái."
"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu. Sở dĩ ngươi tung ra những lời này, có phải là muốn tính kế Vinh Vương phủ hay không?"
"Không sai." Tô Diêu hào phóng thừa nhận: "Lực lượng của Vinh Vương phủ khổng lồ, ta và ngươi hiện tại lại bé nhỏ như con kiến, căn bản không có bất cứ cách nào để lay động con quái vật này. Nếu không thể lay động được, vậy chúng ta làm những việc nhỏ như nhát chém mất tay chân nó, thời gian dài trôi qua, nhất định sẽ có cách khiến con quái vật này ngã ầm ầm xuống đất!"
"Tuy rằng ngươi và ta hận Vinh Vương phủ, nhưng ở trong mắt người ngoài, chúng ta đến từ Vinh Vương phủ, không thoát khỏi có quan hệ."
Tô Diêu buông cuốn sách trong tay ra, bưng chén trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Nếu có cả Vinh Vương phủ chôn cùng, cho dù hiện tại có chết thì sao? Chẳng lẽ lần trước ta giáo huấn ngươi, lá gan của ngươi cũng bị dọa đến mất hết rồi?"
Nàng không tính toán muốn cùng Vinh Vương phủ chôn cùng, nàng muốn sống lâu lâu dài dài, nhìn những kẻ coi mạng người như cỏ rác đó từng người từng người một ngã xuống!
"Ta mới không bị dọa!" Mộc Khanh Thần ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hận ý: "Nếu thật sự có thể đạp đổ Vinh Vương phủ, cho dù ta có chết một trăm lần cũng không sợ."
Tô Diêu nao nao, sau đó lại bật cười: "Được. Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, chờ có ngày dùng tới, ngươi đừng có bị dọa đến mức phát bệnh đấy."
"Ta sẽ không." Mộc Khanh Thần dùng sức cắn chặt răng: "Nếu ngươi thật sự có thể đạp đổ Vinh Vương phủ, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi tùy ý sai bảo!"
Hắn tự biết sức mình nhỏ bé, đầu óc cũng không thông minh, muốn báo thù thì còn rất lâu mới có thể làm được. Hiện tại có người có chung thù oán với Vinh Vương phủ như Tô Diêu, nếu có thể mượn sức của nàng, nói không chừng hắn có thể sống được đến ngày báo thù!