Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Đại An triều quốc lực cường thịnh, mấy nước phụ thuộc xung quanh sẽ tiến bái vào tết Nguyên Tiêu. Mấy ngày nay lại không cấm đi lại vào ban đêm, bởi vậy càng náo nhiệt hơn bình thường.
Thái Học Viện cũng nghỉ, tâm tình hoàng thượng tốt, thậm chí còn đặc biệt hạ ý chỉ cho nhóm con cháu tôn thất trong cung ra ngoài chơi đùa.
Ngày Tết Nguyên Tiêu đó, Mộc Khanh Thần đi tới Lãm Thúy Hiên. Trải qua mười mấy ngày dưỡng bệnh, cánh tay hắn tuy rằng còn chưa thể chuyển động, nhưng đã không đau đớn khó nhịn nữa, lúc này nhìn thấy Tô Diêu, thần sắc lại phấn chấn bất thường: "Tỷ tỷ, hôm nay ta có thể ra khỏi cung, chúng ta cũng đi ra ngoài một chút đi."
Tô Diêu dựa vào đệm trên giường, cả người lười biếng, tựa hồ như không có chút tinh thần nào: "Ta không đi. Trên người ngươi vẫn còn thương tích, cũng đừng đi tham gia mấy cái náo nhiệt này."
Những người đó không dám động thủ với Mộc Khanh Thần ở trong cung, nhưng ngoài cung nhiều người lại đông đúc, thừa dịp đám đông chen chúc nhau khiến hắn đã bị thương lại càng thương nặng hơn, phế toàn bộ cánh tay hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nàng còn muốn cho hắn đi tranh giành ngôi vị hoàng đế, cũng không thể để hắn tự lăn lộn thành tàn phế được.
Mộc Khanh Thần nghe lời, gật gật đầu, bước tới bên cạnh Tô Diêu: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy không thoải mái sao? Sao lại trông không có tinh thần như vậy?"
Sau khi Ngọc Phù bưng trà lên thì lập tức thối lui tới ngoài cửa cung để trông coi, đem không gian nhường lại cho hai tỷ đệ này.
Tô Diêu đứng dậy hoạt động một chút, rồi sau đó chậm rãi mở cửa sổ, nhìn về phía cây trúc trong viện: "Ngươi có biết lai lịch của tết Nguyên Tiêu không?"
"Tết Nguyên Tiêu? Xem hoa đăng, ăn nguyên tiêu... Chính là hết một năm cũ đi, lai lịch cụ thể như thế nào, ta cũng không biết." Mộc Khanh Thần cẩn thận đi đến bên cạnh Tô Diêu, thấy nàng nhìn bên ngoài cửa sổ rồi mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại không có chút ấm áp nào.
"Những ngày mười lăm tháng giêng, mười lăm tháng bảy, mười lăm tháng mười theo như những người ở Đạo gia nói, phân biệt ra để làm ba ngày hội thượng nguyên, trung nguyên, hạ nguyên. Ba ngày hội này lại phân biệt ra thành Thiên Quan, Địa Quan, Thủy Quan. Thiên Quan chúc phúc, Địa Quan xá tội, Thủy Quan giải ách, cũng chính vì thế nên mới có cách gọi tam nguyên xứng tam cung. Hôm nay chính là ngày Thiên Quan chúc phúc..."
"Thiên Quan chúc phúc không phải là nên vui vẻ sao? Nhưng ta nhìn như thế nào cũng thấy tỷ tỷ không vui..." Trong lòng Mộc Khanh Thần lo lắng, vây quanh Tô Diêu xoay một vòng, cảm thấy lời mình nói rất vụng về, không thể dùng lời nói tốt hơn để an ủi nàng.
"Ta đã từng nói qua với ngươi, ta là Tô Diêu, không phải Mộc Nghi Hoa."
"... Ừ." Nghĩ đến phong cách làm việc của Vinh Vương phủ, ánh mắt Mộc Khanh Thần đột nhiên run lên: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ người thân của tỷ..."
Tô Diêu không trả lời, chỉ trầm giọng nói về quá khứ.
"Cha nói với ta rằng, chờ đến thời điểm tết Nguyên Tiêu sẽ cho ta và đệ đệ làm hoa đăng. Ta nói hoa đăng thường đi kèm với thỏ ngọc của Thường Nga, đệ đệ liền làm con rùa vàng. Lúc ấy, đệ đệ ta còn ầm ĩ nói là rùa vàng không uy phong, muốn để cha cho hắn làm một con hổ, cha lại sống chết không chịu đồng ý. Sau đó mẫu thân nói cho ta biết, cha ta chỉ biết làm thỏ ngọc và hoa đăng cùng rùa vàng..."
Khóe môi Tô Diêu vẫn luôn mang theo ý cười, lại khiến Mộc Khanh Thần cảm thấy vô cùng chua xót. Vốn dĩ nàng có cha, mẫu thân, đệ đệ, hơn nữa lại cực kì hạnh phúc, hiện tại bây giờ lại chẳng còn cái gì.
"Tỷ tỷ, chúng ta nhất định sẽ báo thù! Nhất định phải để Vinh Vương phủ nợ máu phải trả bằng máu!"
Tô Diêu nhìn về phía sắc trời âm trầm bên ngoài, ý cười trên khóe môi nhiều lên, đôi mắt lại càng thêm thanh lãnh, nhẹ giọng nỉ non: "Không sai, ta nhất định sẽ báo thù thay cho họ."
Hai người ăn xong cơm trưa, Tô Diêu ngồi vào bàn chép hiếu kinh. Mộc Khanh Thần có chút thất thần, dựa nửa người vào bàn ngắm Tô Diêu, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Không biết đã bao nhiêu lần nàng cảm thấy ánh mắt của Mộc Khanh Thần, Tô Diêu cuối cùng cũng ngừng bút, ngước mắt nhìn qua: "Nhìn ta thì mặt ta có thể mọc ra hoa được sao?"
Sắc mặt Mộc Khanh Thần đỏ lên, cũng không biết nghĩ cái gì, trực tiếp nói một câu: "Tỷ tỷ so với hoa còn đẹp hơn."
"Ta phát hiện bây giờ ngươi không chỉ biết nghe lời, lại còn học được lời ngon tiếng ngọt, về sau nhất định có thể cưới được một cô nương xinh đẹp làm vợ." Tô Diêu buông bút, đem bản hiếu kinh chép lại phơi khô rồi sửa sang thật cẩn thận.
Nàng không thích đắm chìm trong quá khứ, bởi vì những sự việc đó đã không còn cách nào thay đổi được. Việc hiện tại có thể làm chính là không để bản thân phải hối hận giống như trước đây.
"Ta mới không cần cô nương xinh đẹp..." Mộc Khanh Thần lẩm bẩm, nhìn Tô Diêu đứng dậy sửa soạn lại bản hiếu kinh kia, vội vàng tiến lên trợ giúp.
Ngọc Phù ôm hai cái bình nhỏ đi vào: "Tiểu thư, đây là rượu người muốn. Người thực sự quyết định rồi sao?"
"Phải." Tô Diêu cất rượu vào trong hộp đồ ăn, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Khanh Thần: "Ngươi đi trước đi, chờ ta một lát. Ta muốn trang điểm, chải chuốt một chút."
"Được."
Tô Diêu tắm gội đơn giản một chút, sau đó thay bộ y phục màu trắng đã làm hai ngày nay, ngồi ở trước bàn trang điểm nhẹ nhàng phác họa mặt mày.
Ngọc Phù không yên lòng: "Tiểu thư, lát nữa nô tỳ sẽ đi cùng người. Trong cung người cũng chẳng thân thiết với ai, vạn nhất bị những người khác bắt gặp..."
"Không phải ngươi đã nói, xưa nay lãnh cung không có người sao? Ta đi sẽ cẩn thận, nhất định không có việc gì."
"Vậy tiểu thư phải chú ý một chút."
Những công tử tôn thất và các tiểu thư đó đều ra khỏi cung. Hoàng thượng khoản đãi xong các sứ giả sẽ tham gia thiết yến, thái hậu cùng chư vị phi tần đều đi tham dự. Không ai sẽ đi lãnh cung hẻo lánh này, tiểu thư chỉ cần chú ý một chút, hẳn là sẽ không có việc gì.
"Được."
Chiều hôm buông xuống, trời đêm mây đen giăng đầy, nhìn không ra chút ánh sáng nào. May mắn bởi vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu nên nơi nơi chăng đèn linh đình, mới có thể thấy rõ đường đi.
Ngọc Phù đưa Tô Diêu và Mộc Khanh Thần đến con đường nhỏ nhất, sau đó hành lễ nói: "Tiểu thư, đi theo con đường này là được."
"Vậy ngươi về đi, trên đường chú ý một chút."
"Vâng."
Tô Diêu nhận lấy hộp đồ ăn từ trong tay Ngọc Phù, Mộc Khanh Thần xách theo đèn lồng, tỷ đệ hai người hướng về phía lãnh cung đi tới.
Tới gần lãnh cung, cảnh sắc xung quanh vô cùng hoang vắng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến hoàng cung Đại An triều tráng lệ huy hoàng, rộng rãi lại khí thế còn có nơi rách nát như vậy chứ.
Tô Diêu nhìn cảnh sắc xung quanh, vừa lòng gật gật đầu: "Nơi này không tồi, an tĩnh."
Mộc Khanh Thần theo sát nàng, cẩn thận dùng đèn chiếu sáng đường đi dưới chân.
Nơi này không người dọn dẹp, cỏ cây bừa bãi, ở giữa không khí hôm nay như ánh sáng âm trầm trong bóng đêm, có vẻ rợn người lạ thường.
Tô Diêu nhìn khắp nơi, thấy tiểu viện cách đó không xa có một cái đài. Cái đài kia cao nửa người, bốn mặt bàn lớn nhỏ, hẳn là đã kiến tạo lại nhưng không có tác dụng, hiện tại đã hoàn toàn vứt bỏ, không người hỏi thăm.
Tô Diêu sờ sờ đài, sau đó đôi tay chống lên mặt bàn, ngồi lên trên, vỗ vỗ bên cạnh, nhìn về phía Mộc Khanh Thần cười cười: "Nhị đệ, thế nào, có lên không? Hay là ngươi muốn ta ôm ngươi lên?"
Gò má Mộc Khanh Thần đỏ lên, một tay chống về phía trước nhảy nhảy, nhưng lực của một cánh tay có hạn, không thể nhảy lên được, khiến cho Tô Diêu cười ra tiếng.
Bóng đêm dày đặc, mặc dù khoảng cách hai người gần như thế, nhưng cũng không thấy rõ khuôn mặt của nhau.
Đã không thể nhìn rõ thì sẽ không cần lo lắng việc bị người khác dò hỏi sự thay đổi trên mặt mình. Ý cười nhàn nhạt trên mặt Tô Diêu đã tản đi, thay đế vào đó chính là một cỗ khí chất thấu triệu đến tận xương cốt, vô cùng tiêu sái, tùy ý.