Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Ngồi ở chỗ chắn gió trên đài cao, trong ngực lại có một con hồ ly cực kì xinh đẹp, Tô Diêu cảm thấy giấc mộng này đặc biệt chân thật. Thậm chí sau khi bị Ngọc Phù đánh thức, còn lưu luyến cọ cọ chăn, có chút cảm giác không muốn tỉnh lại.
Mê mang mở mắt ra, đánh giá bài trí tứ phía một chút, Tô Diêu đột nhiên ngồi dậy, sau đó cảm thấy một trận đau đầu như muốn nứt ra: "Ngọc Phù? Lúc nào ta trở về thế?"
"Tiểu thư, tối hôm qua lúc sắp giờ Tý người mới trở về, nô tỳ bị hù chết rồi."
Tô Diêu cẩn thận nhớ lại sự tình phát sinh tối hôm qua một chút, chỉ nhớ rõ bản thân khiêu vũ khi uống hơi nhiều, sau đó còn gặp một con hồ ly tinh? Hồ ly tinh có một đôi mắt như chứa cả dải ngân hà...
"Tiểu thư, người có chuyện gì thế?" Thấy Tô Diêu ngẩn người, Ngọc Phù lên tiếng.
"Không có việc gì. Khi ta trở về có Khanh Thần không?"
"Người để nô tỳ chờ ở Lãm Thúy Hiên, sau đó nô tỳ thấy một lúc lâu sau người cũng không trở về, trong lòng vô cùng lo lắng, liền đến chỗ giao lộ nhìn xung quanh. Vừa lúc nghe thấy có tiếng động ở chỗ con đường bên cạnh, đi qua nhìn lên thì phát hiện người té ngã ở ven đường, vội vàng tiến lên đỡ người trở về. Mộc công tử bên kia, lúc nô tỳ đi tặng đồ cũng đã cho người hỏi han, nói là đã trở về bình an và đi ngủ rồi."
Tô Diêu hơi thả lỏng: "Tốt, như vậy là tốt nhất."
Nàng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lao lực nghĩ rồi lại nghĩ tiếp cũng không nhớ ra tình hình sau khi uống rượu say.
Ngọc Phù hầu hạ Tô Diêu rửa mặt chải đầu xong, vừa giúp nàng vuốt tóc vừa nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, sau khi say rượu rất dễ bị đau đầu. Nô tỳ giúp người chải tóc một chút, chờ một lát nữa sẽ thấy thoải mái hơn."
"Được." Xuyên qua gương nhìn thấy thần sắc lo lắng của Ngọc Phù, trong lòng Tô Diêu hơi giật giật: "Ngươi yên tâm đi, lần này là do ta đánh giá sai tửu lượng của chính mình, về sau sẽ không bao giờ uống say nữa."
Ngọc Phù sửng sốt, không nghĩ tới Tô Diêu lại nói loại lời này với nàng. Dù sao nàng cũng chỉ là một nô tỳ, thân là hạ nhân tất nhiên không thể quản được việc của chủ nhân. Nhưng nàng đợi lâu như vậy, thật vất vả mới quyết tâm nhận Tô Diêu làm chủ tử của mình, tất nhiên không hy vọng nàng sống không tốt trong cung.
"Nô tỳ..." Ngọc Phù không biết nên đáp lời như thế nào.
Tô Diêu cười cười, sau đó ngắm nghía trang sức trên bàn trang điểm, nói việc khác: "Cái này hẳn là được thái hậu nương nương ban thưởng tới đi. Nhìn là đã biết vô cùng quý giá rồi, khiến người khác không dám đeo lên..."
Thủ đoạn trong cung khó lòng phòng bị, chẳng ai biết mấy thứ này có sạch sẽ hay không. Không có xác nhận, nàng cũng không dám thường xuyên đeo lên người.
Ngọc Phù ngầm hiểu, vội vàng lên tiếng tiếp lời: "Vậy nô tỳ liền lập tức tìm một cái rương, đem mấy đồ trang sức này cất vào trong đó, để tránh lúc không cẩn thận người lại động vào, cô phụ tâm ý của thái hậu nương nương."
"Được."
Qua ngày mười lăm tháng giêng, hoàng thượng chính thức khai bút thượng triều, không khí vui mừng trong cung dần dần đi xa.
Tô Diêu rửa mặt chải đầu rồi ăn vài thứ, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mộc Khanh Thần tìm tới đây, không che giấu được sự hoảng loạn trên mặt: "Tỷ tỷ!"
Tô Diêu phất tay ý bảo Ngọc Phù lui xuống, lúc này mới nhìn qua: "Nhị đệ đây là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tỷ tỷ, hôm qua ta trở về như thế nào?"
Tô Diêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Ngươi cũng không nhớ rõ?"
"Ta nhớ rõ lúc tỷ chuốc rượu ta, ta né tránh, sau đó cảm thấy như bị kim đâm ở cổ, sau khi tỉnh lại thì thấy mình ở thiên điện của An Phúc Cư."
Tô Diêu giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương: "Thất sách rồi. Sau khi ta uống say đều chẳng nhớ được gì, đêm qua..."
Nàng vắt óc nhớ lại ký ức một lát, vội vàng kêu Ngọc Phù vào: "Y phục đêm qua của ta đâu?"
"Đang cầm đi rửa sạch ạ."
"Đừng vội vàng tẩy, may lấy lai đây. Còn có trang sức ta đeo hôm qua, cũng đưa tới đây!"
"Vâng."
Sau khi đồ vật được đưa tới, Tô Diêu cầm lấy kiểm tra một chút. Bỗng nhiên, tầm mắt nàng dừng lại, cầm lấy trâm cài, nhẹ nhàng gỡ hai cái lông màu trắng xuống.
Mộc Khanh Thần thò qua: "Đây là cái gì?"
"Lông hồ ly..." Trong lòng Tô Diêu kinh hoàng, nàng cho rằng hồ ly tinh trong trí nhớ là cảnh trong mơ, nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ đêm qua nàng thật sự gặp được? Bằng không thì phải giải thích những chiếc lông màu trắng ở trên trâm cài như thế nào?
Tô Diêu có chút thất thần chớp chớp mắt. Ở vào thời hiện đại, tửu lượng của nàng trời sinh đã tốt, tất cả mọi loại rượu đều có thể uống được, khả năng nàng uống say cực kì nhỏ.
Tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy bản thân cho dù uống say cũng rất ngoan, nhưng người đại diện lại rầu thúi ruột. Mỗi lần nhìn thấy nàng uống rượu đều có một bộ dáng lo lắng đề phòng đến muốn ngất đi, thậm chí chỉ cần nàng hơi say một chút, đã sống chết tìm cớ kéo nàng rời đi.
Chính bởi vì như vậy, những fans của nàng không thể nào yêu thương nổi người đại diện được, mỗi ngày đều đến Weibo của hắn bán manh, mong hắn chiếu cố mình. Ai da, bây giờ lại xảy ra chuyện, cũng không biết hắn sẽ thương tâm như thế nào nữa, rốt cuộc người bọn họ bảo vệ nhiều năm như vậy...
Không sai. Chính là hắn, là khuê mật!
"Tỷ tỷ, tỷ nhớ lại cái gì rồi sao?"
Tô Diêu phục hồi tinh thần lại, nhéo nhéo lông hồ ly mấy lần, trong lòng không tự chủ được hiện lên một bóng người: "Ta có chút ấn tượng, còn cần nghiệm chứng một chút. Không cần phải lo lắng, chúng ta có thể bình an trở về, đối phương có lẽ không có ác ý gì."
Bằng không, ngày hôm qua đã có thể thu thập bọn họ rồi.
Mộc Khanh Thần vẫn không yên lòng: "Tỷ tỷ, có cần ta giúp cái gì không?"
"Tạm thời không cần, hiện tại việc dưỡng thương cho thật tốt mới là quan trọng nhất." Tô Diêu áp xuống sự bất an trong lòng, mỉm cười nói: "Chúng ta đến kinh đô lâu như thế rồi, rất nhiều tin tức hỏi thăm được cũng không khác lắm. Bây giờ là thời điểm nên viết một phong thư về nhà thật tốt."
"Thư về nhà?" Đề tài chuyển nhanh như vậy, Mộc Khanh Thần có chút phản ứng không kịp.
"Đúng vậy. Chúng ta ở trong hoàng cung giữ gìn thanh danh và vinh quang của Vinh Vương phủ, cho dù như thế nào cũng phải thu hoạch một chút lợi tức chứ?"
"Những người trong Vinh Vương phủ đó chỉ sợ bây giờ đang ước gì chúng ta đã chết rồi, tại sao lại phải giúp đỡ cho chúng ta?" Ngữ khí Mộc Khanh Thần mang theo sự trào phúng.
"Sự thành do người, không thể quang minh chính đại muốn, vậy thì làm trong bóng tối thôi. Ta hỏi ngươi một chút, những con cháu thế gia mà ngươi tiếp xúc trong khoảng thời gian này hẳn là cũng khiến ngươi có hiểu biết một chút đối với quan hệ giữa các vương phủ chứ?"
"Biết một ít. Thân vương bên trong kinh đô có đất phong đi ra ngoài không nhiều, trừ hai vương gia khác họ bên ngoài, chỉ có thế lực của Vinh Vương phủ là lớn nhất, sự bất mãn và uy hiếp với triều đình cũng là lớn nhất. Bên trong kinh đô có Trang Vương, Trang Vương là huynh trưởng của hoàng thượng, lúc trước lập công lớn, uy tín trên triều đình rất tốt, nữ nhi Mộc Trân Trân của hắn cũng được thái hậu yêu thích, thế lực duy trì sau lưng rất mạnh mẽ."
Tô Diêu gật gật đầu, rất tán thưởng nhìn Mộc Khanh Thần. Đứa nhỏ này còn thông minh hơn so với tưởng tượng của nàng, xem xét sự việc cũng rất thấu triệt, nhạy bén. Chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, về sau chắc chắn có thể làm nên việc lớn.
"Bình Vương - Vũ Vương Hòa không có nhiều thành tựu trên chính vụ, cảm giác tồn tại trên triều đình cũng không cao, tuy rằng nhi tử xuất sắc nhưng so với Mộc Văn Lễ còn kém hơn rất nhiều. Tuy nhiên ở phương diện sách luận bọn họ lại đặc biệt xuất sắc, tuy rằng ta nghe không hiểu gì nhưng lão sư dạy dỗ việc học hành đã khen bọn họ hai lần."
"Tiếp tục nói."