Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Sau khi Vinh Vương phi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng: "Được. Bất quá ta cần cẩn thận xác định thật rõ ràng, lúc này không thể bị bại lộ bất cứ chuyện nào. Nếu như Tô Diêu kia thật sự nhớ rõ quá khứ, ngược lại tương tế tựu kế, theo kế hoạch của chúng ta tới kinh đô. Như vậy thì người này trăm triệu lần không lưu lại được!"
"Được, ta hiểu rồi."
Về tới thư phòng, Mộc Từ Tu lần nữa đem thư Tô Diêu viết mở ra, lúc này trên thư đã không còn vệt nước nữa, ngữ khí lại càng thêm nghiêm trọng hơn so với lần trước.
Nàng giải thích rằng nói ra câu vì muôn đời khai thái bình kia chỉ là do trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới, nói Khanh Thần bị người ra đánh gãy tay, nói nàng dâng tặng lễ vật trong cung yến cuối năm...
Thư rất dày, ước chừng có mười tờ giấy, cuối cùng còn kèm theo một bức họa đồ, họa đồ chỉ có một mặt sau bình phong, bình phong bách hoa nở rộ, diễm lệ không gì sánh nổi, nhưng ngón tay hắn lại không tự chủ được xoa xoa bách hoa phía sau tấm hình màu đen, trong đầu nhớ đến lá thư trước của Tô Diêu: "... Ca ca, điệu nhảy này ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, vốn là muốn thời điểm ăn Tết có thể nhảy cho huynh xem, nhưng không nghĩ tới sẽ phải vội vội vàng vàng vào cung như thế, chỉ có thể coi hoàng thượng là huynh vậy. Bất quá không sao hết, ta vẽ họa đồ, ca ca tài trí vô song, nhất định có thể tưởng tượng ra lúc Nghi Hoa nhảy có bao nhiêu đẹp đẽ..."
Mộc Từ Tu nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào phong thư.
Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đem giấy viết thư trong tay và tranh vẽ ném vào trong chậu than.
Trang giấy trong chậu than bị thiêu đốt đến gần như không còn nữa, hắn hơi khép mắt lại một chút, tầm mắt dừng lại ở con bướm bên trong bình lưu ly: "Người đâu, mau đem cái chai kia lấy xuống rồi vứt đi."
"Vâng."
Mộc Từ Tu lại mở cửa sổ ra lần nữa, gió lạnh ập vào trước mặt, khiến sự bực bội của hắn bình tĩnh lại một chút: Hắn cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng chỉ cùng Tô Diêu kia tiếp xúc trong vài ngày ngắn ngủi, thậm chí gặp mặt cũng chưa quá vài lần, vì sao người xưa nay vốn lạnh nhạt như hắn lại mềm lòng với người này, không đành lòng để nàng chịu khổ.
Động tĩnh bên này của hắn rất nhanh liền truyền đến tai Vinh Vương phi, bà ta vừa lòng gật gật đầu, điểm nghi ngờ vừa mới sinh ra trong lòng dần dần tiêu tán.
Mộc Nghi Hoa bên cạnh nhíu nhíu mày: "Chu ma ma, ngươi xác định đại ca thật sự đem những lá thư và đồ vật ném xuống cả rồi?"
"Vâng, những lá thư đó thật sự đã thiêu rồi, bình lưu ly kia cũng bị người hầu cận của công tử đạp rớt."
Tâm tư Mộc Nghi Hoa hơi trầm xuống, cử chỉ này của đại ca là hoàn toàn từ bỏ Tô Diêu, hay là làm bộ làm tịch cho mẫu thân xem, đánh mất sự nghi ngờ trong lòng bà?
Không biết mọi chuyện như thế nào, từ sau khi Tô Diêu rời đi, nàng cảm thấy thái độ của đại ca đối với nàng lãnh đạm hơn rất nhiều, đặc biệt là thời điểm tầm mắt hắn dừng lại ở trên người mình, giống như xuyên thấu qua chính mình tìm kiếm bóng dáng của một người khác, loại cảm giác này khiến nàng vô thức cảm thấy phẫn nộ: "Có lẽ đại ca thấy mẫu thân không vui nên mới cố ý làm vở diễn này cho người xem."
Vinh Vương phi quay đầu nhìn về phía Mộc Nghi Hoa, ngữ khí mang theo sự bất mãn: "Nghi Hoa, huynh trưởng con xưa nay vô cùng đúng mực, cũng sẽ không tùy ý làm bậy, cho nên con có thể yên tâm, Tô Diêu kia nhất định không thể uy hiếp đến địa vị của con được."
"Mẫu thân, con cảm thấy bất an trong lòng, Tô Diêu kia quá mức quỷ dị, rõ ràng là một nha đầu hương dã, nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng cao quý, sợ rằng nàng làm ra loại sự tình nào đó, rồi ảnh hưởng tới tâm tình của đại ca."
"Tô Diêu kia lớn lên giống con y như đúc, có người làm muội muội như con ở đây, đại ca con không có khả năng sẽ thiên vị nàng."
Mộc Nghi Hoa còn định nói thêm cái gì đó, đã bị lời nói của Vinh Vương phi cắt ngang: "Được, phụ thân con và đại ca rốt cuộc cũng vấn an xong nạn dân rồi, có thể ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt. Hai ngày nay con tới thỉnh an phụ thân nhiều hơn đi, thời điểm còn lại thì luyện chữ, thêu hoa, quan tâm tới bọn họ hơn một chút, phụ thân con và đại ca vì con mà tốn không ít tâm tư."
Mộc Nghi Hoa ngồi xuống bên cạnh người Vinh Vương phi, duỗi tay ôm lấy ống tay áo bà ta: "Mẫu thân yên tâm, con biết nên làm như thế nào."
Nhìn vẻ cô đơn hiện lên trong mắt Mộc Nghi Hoa, Vinh Vương phi thở dài, giữ chặt tay nàng ta: "Thời gian này phải ủy khuất cho con rồi, mỗi ngày đều chỉ có thể ở trong phủ, không đi được đâu cả."
"Mẫu thân sao có thể nói như vậy được chứ, người và phụ thân tốn nhiều tâm tư như thế mới tìm được Tô Diêu này, để nàng giúp con trải qua nguy hiểm trong cung. Nữ nhi tất nhiên sẽ biết đúng mực, bất quá là ở trong phủ nhiều hơn một chút, vừa lúc có thời gian đi theo người học thêm vài thứ nữa, nữ nhi cao hứng còn không kịp ấy chứ." Mộc Nghi Hoa cười nói.
"Vẫn là con hiểu chuyện." Vinh Vương phi vừa lòng, sau khi cân nhắc một lát thì quay đầu về phía Chu ma ma: "Từ Tu tuy rằng tài trí vô song, thông minh tuyệt đỉnh nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu thủ đoạn xấu xa của nữ nhân bên trong hậu viện. Hơn nữa hắn còn nhỏ tuổi, bây giờ là thời điểm huyết khí phương cương, là lúc dễ bị hồ ly tinh dùng kỹ xảo gạt đi nhất. Để hắn đi điều tra Tô Diêu kia ta không yên tâm, con điều động một ít nhân thủ bên trong cung, giúp ta thử Tô Diêu một lần, ta muốn biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc là bán loại độc gì!"
Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán loại độc gì: ý chỉ Vinh Vương phi muốn biết Tô Diêu có những thủ đoạn gì.
Nếu như Tô Diêu thật sự nhớ quá khứ, ngược lại còn diễn một trò hay như vậy, đến bà ta đều lừa gạt thành công thì người này nhất định phải chết!
"Vâng."
Trong hoàng cung, Tô Diêu ngồi quỳ ở Phật đường, thần sắc nghiêm túc chép kinh phật.
Phật đường u sâm, cho dù là ban ngày vẫn cần ánh nến như cũ.
Làn khói nhẹ từ lư hương lững lờ trôi, cũng không biết là châm hương gì, mùi hương nồng đậm lạ thường, ngửi lâu thì thấy có chút đau đầu.
Tô Diêu không khỏe, ho khan hai tiếng. Bút lông trong tay không cầm chắc, một giọt mực rơi xuống, khiến kinh phật thật vất vả mới chép được bị đen lại. Nàng buông bút lông xuống, thần sắc không cao ngạo không nóng nảy đem trang giấy đó gấp lại vứt tới một bên, trải giấy trắng lên tiếp tục chép.
Sáng sớm, thái hậu liền triệu nàng đến Từ An Cung, đầu tiên là khen ngợi nàng có lòng hiếu thảo, ở trong cung còn không quên chép kinh phật cho Vinh Vương phi để cầu phúc, rồi sau đó lại khen ngợi chữ nàng viết vô cùng khí khái, trong cung ít người so được.
Cuối cùng mới nói rằng muốn nàng hỗ trợ chép kinh phật, để hai tháng sau vào đầu tiết cung phụng đến chùa Vạn Hoa, vì bá tánh cầu phúc.
Chuyện như vậy Tô Diêu căn bản không thoái thác được, sau khi nàng gật đầu đáp ứng thì liền bị Tề ma ma bên người thái hậu mang theo tắm gội thay quần áo rồi sau đó bị đưa đến nơi này.
Tô Diêu nắm thật chặt bút lông trong tay, hơi hơi hoạt động hai chân đã không còn tri giác, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: Quả nhiên, thượng vị thì có điểm tốt này đây, có thể dễ như trở bàn tay dùng đại nghĩa một cách danh chính ngôn thuận, che lấp thủ đoạn khó coi dơ bẩn của chính mình!
Cửa sổ truyền đến tiếng bước chân, không bao lâu sau thì dần dần đi xa.
Tô Diêu hơi khép mắt lại, rồi tiếp tục sao chép kinh phật trong tay như không có chuyện gì xảy ra.
Chính điện Từ An Cung.
Thái hậu đang nói chuyện cùng Mộc Trân Trân, nhìn thấy Tề ma ma trở về thì mỉm cười mở miệng hỏi: "Kinh văn Mộc Nghi Hoa chép như thế nào rồi?"
"Hồi bẩm thái hậu nương nương, vừa rồi nô tỳ nhìn thoáng qua bên ngoài, ước chừng đã chép xong một quyển rồi."
"Nàng bây giờ như thế nào?"
"Tâm bình khí hòa, không khác lắm so với lúc mới vào."
Thái hậu nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Trước kia đã nhìn lầm rồi, quả thật không hổ là người từ Vinh Vương phủ, cùng mẫu thân của nàng ta giống y như đúc!"