Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Danh Thần cầm chén trà trong tay, không tình nguyện lẩm bẩm một cái: "Khẩu thị tâm phi, nghe được Tô tiểu thư bị nhốt ở trong tiểu phật đường, ngài không phải còn trực tiếp tiến cung sao?"
khẩu thị tâm phi: ý chỉ lời nói và cảm giác thật khác nhau một trời một vực, miệng nói không quan tâm nhưng trong tâm lại vô cùng quan tâm.
Sở Phi Diễn bỗng nhiên dừng lại, quay đầu đánh giá Danh Thần một phen: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Danh Thần vội vàng lắc đầu: "Thuộc hạ vừa hỏi chủ tử rằng trưa nay người muốn ăn gì, bây giờ cho người đi chuẩn bị."
"Không cần. Trưa nay ta vào cung một chuyến, hẳn là sẽ dùng bữa ở trong cung."
"Vâng."
Danh Thần vừa mới đi ra, muốn tìm xem trong phòng ăn có đồ gì không đã bị Phong Khởi ngăn lại: "Ninh các lão bảo ngươi quá đó một chuyến, nói là có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
"... Được." Hắn vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, không nghĩ tới lại chờ ở chỗ này. Biết ngay mà, Ninh các lão sẽ không dễ dàng đi như vậy đâu.
Ninh các lão đang đi qua đi lại trong phòng, nhìn thấy Danh Thần vào cửa hành lễ, lập tức vẫy vẫy tay bảo hắn tiến lên: "Đêm qua Phi Diễn vào cung?"
Danh Thần đứng dậy: "Tin tức của lão nhân gia ngài thật linh thông."
Vô Trần đạo trưởng cầm chén trà bên cạnh cười cười: "Có chỗ nào là tin tức linh thông chứ, rõ ràng là bần đạo hôm qua nghe được động tĩnh trong phủ. Muộn như vậy lại chuẩn bị xe ngựa, hẳn là đi hoàng cung."
"Chủ tử đúng thật đã vào cung."
Ánh mắt Ninh các lão sáng lên: "Vào cung làm cái gì?"
"Việc này... Lão gia tử, hành tung của chủ tử, thuộc hạ không thể tùy ý nói ra."
"Hừ, thời điểm không chú ý liền không cần chú ý tới, vậy ngươi nói lửa ở Từ An Cung là lên như thế nào đi?"
"Lửa kia..." Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua của Tô Diêu, Danh Thần vô ý lộ ra một tia khâm phục: "Lửa trong tiểu phật đường kia là do chính Tô tiểu thư tự mình đốt."
"Ngươi nói cái gì?" Trong lòng Ninh các lão đầy kinh ngạc, chén trà cầm trong tay Vô Trần đạo trưởng cũng đã quên không uống.
"Thật là nàng tự mình phóng hỏa."
"Vết thương của nàng cũng là do cố ý?"
"Cấm vệ quân bên kia truyền đến tin tức, nói là nàng cố ý làm thương mình."
Ninh các lão không khỏi trầm mặc xuống: "Hài tử này cũng thật là quyết đoán."
Vô Trần đạo trưởng buông chén trà, giơ tay vuốt vuốt râu: "Nghe ngươi nói như vậy, bần đạo cũng thấy quả thật nàng có chút tâm tư."
"Không chỉ có như thế, sáng sớm hôm nay, thời điểm hoàng thượng đi đến hậu cung thăm thái hậu, Tô tiểu thư mang thương thế đến thỉnh tội, nói là không thể chép kinh phật cho thái hậu xong đúng thời hạn, trong lòng hổ thẹn, còn tiến cử người được chọn, đem sự việc này đẩy lên đầu Minh Châu quận chúa."
"Thái hậu không có con nối dõi, người để ý nhất là Minh Châu quận chúa - Mộc Trân Trân, cái này có chút đau lòng." Ninh các lão hơi hơi híp mắt, đứng dậy sửa sang lại y phục một chút: "Lão phu cũng nên vào cung một chuyến rồi."
Hoàng thượng phải đối phó với Vinh Vương phủ, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến trên người Tô Diêu và Mộc Khanh Thần. Bất quá, chỉ cần có vận số tốt, vẫn có thể khiến hai người họ không bị liên lụy.
Vô Trần đạo trưởng mở miệng: "Vậy thì mang bần đạo theo với, ta cũng muốn nhìn thấy tiểu cô nương quyết đoán này một chút."
"Trên người nàng hiện tại có thương tích, hẳn là đang tĩnh dưỡng tại hậu cung, một đạo sĩ như ngươi làm sao có thể vào được? Chờ một chút đi, lão phu sẽ đề nghị với hoàng thượng, nửa tháng Thái Học Viện sẽ nghỉ một ngày, hôm nào bảo nàng tới tướng phủ chơi một lát."
"Ninh các lão, Tô tiểu thư là cô nương chưa gả, không thể dễ dàng tới tướng phủ." Danh Thần ở bên cạnh nhắc nhở.
"Lão phu nói có cách, tất nhiên sẽ có cách, ngươi cứ chờ đi." Ninh các lão định liệu trước, nói xong liền đứng dậy chuẩn bị xe ngựa, đi về phía hoàng cung.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, cánh tay và bàn tay Tô Diêu rốt cuộc cũng ổn định một chút, liền thỉnh cầu dọn về Lãm Thúy Hiên.
Ngọc Phù sớm đã cho người đem phòng quét tước lại hết một lần, rồi sau đó cẩn thận hầu hạ Tô Diêu nằm xuống, lại bưng thuốc lên cho nàng uống, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu thư, vết thương trên tay người còn đau không?"
Tô Diêu nâng cánh tay hơi giật giật lên: "Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng rốt cuộc chỉ là chút vết thương ngoài da mà thôi. Tĩnh dưỡng thật tốt sẽ không có gì đáng ngại."
Ngọc Phù nhìn thấy, lại không ngăn được sự nóng lòng: "Vết thương nặng như vậy, nhất định sẽ lưu lại vết sẹo, tiểu thư còn nói không có gì đáng ngại..."
"Có thể bảo vệ tính mạng của mình đã là tốt rồi, để lại sẹo hay không để lại sẹo ta không quan tâm." Tô Diêu mỉm cười, duỗi tay kéo Ngọc Phù ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy chân thành: "Lúc trước ngươi hỗ trợ khuyên can Khanh Thần, lại đi tìm An Bình quận chúa, tận tâm tận lực với ta như thế, thật sự vô cùng cảm ơn ngươi."
Ngọc Phù vội vàng lắc đầu: "Là nô tỳ vô năng, chạy đông chạy tây cũng không thể giúp được tiểu thư."
"Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, nếu không có ngươi khuyên can Khanh Thần, không có ngươi tìm được tin tức tốt để cho Khanh Thần đi tìm Ninh các lão, có khi bây giờ ta còn đang ở trong tiểu phật đường chịu khổ."
Tô Diêu là thật tâm cảm kích, nàng cũng không nghĩ tới Ngọc Phù sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, rốt cuộc hai người bọn nàng cũng chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu.
"Tiểu thư không sao thì quả thật là trời cao phù hộ."
"Phải rồi, thời điểm ta ở trong tiểu phật đường có người lặng lẽ đưa cho ta ngọn nến và mồi lửa, lại không hiện thân nên ta không biết là người nào, ngươi có manh mối gì không?"
Ngọc Phù lắc đầu: "Nô tỳ không biết, nhưng Từ An Cung của thái hậu xưa nay phòng giữ nghiêm ngặt, có thể đêm khuya vào trong tiểu phật đường tặng đồ cho người, thì có lẽ là người bên trong Từ An Cung, có thể tùy ý đi lại, hoặc là Ninh các lão cho người ra tay."
"Người trong Từ An Cung của thái hậu đều là tâm phúc cả, làm sao có thể giúp ta được... Xem ra ta phải tìm một cơ hội cảm tạ Ninh các lão rồi."
"Hiện giờ tiểu thư bình an không có việc gì, về sau tất nhiên sẽ có nhiều cơ hội." Nói xong, Ngọc Phù lấy ra một quyển sách nhỏ từ bên cạnh: "Hai ngày này tiểu thư ở trong Từ An Cung dưỡng thương, thái hậu lại chấn kinh không thể quấy rầy, rất nhiều người đem lễ vật trực tiếp đưa đến Lãm Thúy Hiên, nô tỳ đã ghi chép lại cẩn thận, đều ở trong này cả."
"Được, vất vả cho ngươi rồi." Tô Diêu mở quyển sách ra, thời điểm đảo qua từ Mộc Trân Trân, không khỏi khẽ cười một tiếng, chép trăm cuốn kinh phật, sẽ tính là có ơn hỗ trợ với thái hậu, cũng chỉ có nàng ta mới chịu được.
"Còn có một việc này, cũng không biết có phải do nô tỳ quá mẫn cảm hay không." Ngọc Phù có chút chần chừ nói: "Lần trước tiểu thư làm rất nhiều chuyện, nhưng phàm có người dò hỏi sự tình của người, liền phá lệ chú ý. Đã nhiều ngày thấy người không rời khỏi Lãm Thúy Hiên, những nơi phái người đến tặng lễ vật đều nhờ một ít thị nữ, ma ma đưa tới. Trong đó có người dò hỏi qua hành động cử chỉ của người..."
Tô Diêu hơi nâng mắt lên, tâm tư hơi giật giật: "Những người dò hỏi là ai?"
"Có một ma ma hầu hạ Minh Châu quận chúa, còn có một nô tỳ lúc lấy y phục đi giặt, một cung nữ khác cũng dò hỏi, hai người đều vô cùng mịt mờ, giống như đang nói chuyện phiếm vậy. Nhưng những chuyện lúc trước người làm khiến nô tỳ phá lệ chú ý, cho nên cái gì nô tỳ cũng không để lộ ra."
Tô Diêu trầm mặc một lát, hơi hơi giương khóe môi lên: "Xem ra là có người nghi ngờ ta rồi. Ngọc Phù, ngươi cho người đi một chuyến, chờ Khanh Thần học xong thì để hắn tới đây, ta có một số việc muốn nói với hắn."
"Vâng."