Edit by Mạn Ninh
Beta by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Mộc Khanh Thần vốn dĩ đã mong ngóng sớm tan học để được tới thăm Tô Diêu, bây giờ nhìn thấy thái giám đến tìm hắn, còn tưởng đã xảy ra việc gì, hoang mang rối loạn vội vàng chạy một đường tới Lãm Thúy Hiên.
"Tỷ tỷ!"
Tô Diêu đang nhíu mày uống thuốc thì nhìn thấy Mộc Khanh Thần vội vàng chạy vào, liền cầm chén thuốc đặt xuống bên cạnh: "Tại sao lại vội vàng giống như chạy trốn thế?"
Mộc Khanh Thần tiến lên ngồi xuống mép giường của Tô Diêu, đánh giá cẩn thận tay nàng đặt ở mép giường: "Tỷ tỷ, thương thế của tỷ đã đỡ hơn chưa?"
"Đã khá hơn nhiều rồi, không có việc gì."
Mộc Khanh Thần nhẹ nhàng thở ra: "Nghe tin tỷ tỷ tìm ta, ta còn tưởng là chuyện đại sự gì."
Tô Diêu bừng tỉnh: "Khó trách ngươi lại sốt ruột như thế. Đúng là phải trách ta, không để người làm nói rõ ràng cho ngươi biết."
Nói rồi nàng duỗi tay lấy khăn lụa, lau mồ hôi trên đầu hắn.
Mộc Khanh Thần hơi hơi mím môi, không giơ tay nhận lấy khăn, ngược lại còn hơi ngửa đầu dựa sát vào tầm tay Tô Diêu mà cọ cọ, rồi sau đó còn đỏ mặt ngây ngô cười.
Tô Diêu ngẩn người, sau đó cười ra tiếng. Dáng vẻ này của hắn quả thật rất giống con Husky mà nàng nuôi. Đương nhiên, chỉ là giống nhau thời điểm cố tỏ vẻ dễ thương thôi.
Nghe được tiếng cười, Mộc Khanh Thần càng thêm ngượm ngùng, hai tai đỏ ửng lên: "Tỷ tỷ ở nhà người khác đều giúp đệ đệ lau mồ hôi..."
Trong mắt Tô Diêu tràn đầy ý cười, hơi hơi nghiêng người, giơ tay giúp Mộc Khanh Thần lau khô mồ hôi trên trán: "Được, ta cũng giúp ngươi lau mồ hôi."
Mộc Khanh Thần cao hứng lên ngay lập tức, ngồi xuống bên mép giường Tô Diêu, dịch người về phía trước để tiện cho nàng, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy vui sướng và thỏa mãn: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Hai tỷ đệ cười đùa một lúc, Mộc Khanh Thần mới nhớ tới chính sự: "Tỷ tỷ, tỷ tìm ta tới đây là có chuyện gì sao?"
Tô Diêu với tay đem chén thuốc uống sạch sẽ, Ngọc Phù vội vàng tiến lên nhận lấy, rồi sau đó lui ra ngoài.
Tô Diêu hơi hạ giọng nói: "Ta đã nói với ngươi rằng, ta không phải là Mộc Nghi Hoa chân chính."
"Phải, tỷ tỷ là tỷ tỷ, tỷ mới không phải là cái đồ đáng ghét kia." Nhắc tới Mộc Nghi Hoa, đáy lòng Mộc Khanh Thần tràn đầy chán ghét.
"Nhưng lúc nhập kinh tới nay ta hành động quá mức dị thường, Vinh Vương phủ kia hẳn đã nghi ngờ rồi."
Mộc Khanh Thần đột nhiên trừng lớn mắt: "Tỷ tỷ lúc trước nói mình quên mất quá khứ, cho nên Vinh Vương phủ mới yên tâm đưa tỷ tới đây. Hiện tại bọn họ hoài nghi tỷ tỷ còn nhớ rõ những sự việc trước kia, nghi ngờ tỷ biết được thân phận của mình?"
"Đúng vậy."
"Thật là, làm sao bây giờ? Tỷ tỷ có thể bị nguy hiểm hay không?" Mộc Khanh Thần hoảng hốt trong lòng: "Tội khi quân chính là tội lớn, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách gϊếŧ người diệt khẩu. Như vậy vừa có thể bảo vệ tốt Mộc Nghi Hoa, vừa có thể diệt trừ hoàn toàn mối tai họa này."
Tô Diêu gật đầu, mỉm cười tán đồng: "Nói không sai."
"Tỷ tỷ còn cười, chẳng lẽ tỷ không lo lắng sao?"
"Ta lại dạy cho ngươi một chiêu khác. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không thấy đường cùng không quay đầu, chỉ cần chuyện này bất lợi đối với mình, cho dù là đối phương tìm được chứng cứ thiết thực, cũng cứ đánh chết không nói lời nào."
"Ý của tỷ là đến chết cũng không thừa nhận?"
"Nếu bọn họ đã xác định rõ, sẽ trực tiếp tìm người âm thầm xử lí ta, cũng sẽ không thử như bây giờ. Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là khiến sự nghi ngờ trong lòng họ biến mất, sau đó mượn thế lực ở Vinh Vương phủ để an ổn đứng vững gót chân ở kinh đô."
Mộc Khanh Thần gật gật đầu: "Ta phải làm thể nào mới có thể giúp được tỷ tỷ?"
"Dựa theo tính cách của Vinh Vương phi, một khi đã muốn ra tay, khẳng định sẽ không cho người ra tay với ta, ta lo lắng bà ta sẽ tìm tới ngươi. Cho nên đoạn thời gian kế tiếp này người nhất định phải chú ý. Ngươi không quen biết Tô Diêu, cũng chưa bao giờ nghe qua cái tên đó, mặc kệ hai chữ này có từ trong miệng ai nói ra, đều đánh chết không thừa nhận, càng không được có phản ứng gì rõ ràng, tránh cho người khác tìm ra manh mối."
"Được, ta sẽ nhớ kĩ."
"Nhớ kĩ cũng vô dụng, bởi vì có đôi khi bản năng phản ứng của con người so với đâu óc còn nhanh hơn. Ngươi muốn giữ kín việc này thì bấy cứ lúc nào cũng phải cảnh giác, không ai biết người ở Vinh Vương phủ sẽ ra tay vào lúc nào đâu."
Mộc Khanh Thần gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ không làm hỏng việc."
"Được, ta tin tưởng ngươi."
Bàn chuyện xong xuôi, Tô Diêu liền lên nói sự tình với Thái Học Viện: "Hôm nay ngươi có thấy Ninh các lão không?"
"Không nhìn thấy, ngày thường ở Thái Học Viện rất ít khi nhìn thấy Ninh các lão."
"Nếu trong hai ngày nay mà gặp được, chỉ cần cung kính hành lễ là xong, không cần tiếng lên tỏ vẻ cảm tạ, tránh khiến cho người khác chủ ý, khiến Ninh các lão thêm phiền toái."
"Được." Mộc Khanh Thần vội vàng gật đầu. "Còn may có tỷ tỷ nhắc nhở kịp thời, nếu không thì ta đã trực tiếp tiến lên tạ ơn."
Tô Diêu cười như không cười nhìn hắn một cái, nàng lên tiếng nhắc nhở cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, chỉ bằng tâm tính của Mộc Khanh Thần, chuyện như vậy tự nhiên có thể nghĩ đến: "Vậy đã không còn có việc gì nữa, ngươi cứ an tâm về nghỉ ngơi đi."
"Được, tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm tỷ."
"Được."
Trong tiền triều, Ninh các lão nhiều lần vào cung, thậm chí còn xuất hiện hai lần trong triều đình, dẫn đến không ít người âm thầm suy đoán, nhìn xem có thể mượn sức vị ân sư của hoàng đế này hay không.
Hiện tại Ninh các lão tuy rằng không có thực quyền gì, nhưng lại là giám thị của Thái Học Viện, nơi con cháu của tôn thất học tập. Nếu ai có thể được hắn coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, thì về sau ở trong triều đình có vô vàn cơ hội lớn.
Ninh các lão cảm thấy rất phiền, cho nên trốn bên trong hoàng cung, hoặc đi chơi cờ cũng hoàng thượng, hoặc đi sửa sang lại Tàng Thư Các, làm cho những người muốn tìm đều không thể tìm ra.
Trong An Di Điện, Hoàng Thượng nhìn cục diện bàn cờ, đem quân cờ trong tay ném sang một bên: "Cách chơi cờ của Ninh các lão đúng là ngày càng tinh vi."
"Lão thần rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày nghiên cứu những đồ vật này, không giống như Hoàng thượng, cả ngày bận rộn chính sự, chơi cờ chỉ có thể là thú tiêu khiển, mới cho lão thần thắng một ván hiểm."
"Trẫm nghe nói mấy ngày nay người đến phủ ngươi bái phỏng cũng không ít."
Ninh các lão lộ ra một tia cười khổ: "Không có việc gì có thể qua được mắt người, người hẳn cũng có nghe nói, rất nhiều người tưởng ta muốn nhận thêm đệ tử, liền nghĩ cách để ta thu nhận hai đệ tử. Nhưng lão thần cũng đã gần đất xa trời rồi, chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không muốn phí tâm tư vào đồ đệ, cho nên chỉ có thể đến chốn thanh tĩnh như ở chỗ hoàng thượng."
"Những người đó luôn như vậy, thật là làm người không thắng nổi ưu phiền."
Ninh các lão gật đầu tán đồng: "Lão thần nghĩ tới nghĩ lui, nếu thật sự không được, liền thu một đệ tử để lấp kín miệng bọn họ."
Hoàng đế năng đôi mắt lên, trong đôi mắt hiện lên một tia âm trầm: "Ninh các lão tính thu ai làm đệ tử?"
"Mộc Khanh Thần." Ninh các lão thản nhiên nói: "Hắn tuy sinh ra ở Vinh Vương phủ, nhưng lại là con vợ lẽ, đương nhiên không có căn cơ. Thậm chí khi đi vào Thái Học Viện còn không biết viết tên mình như thế nào, thu người như vậy làm đệ tử, những quan viên đó liền biết rõ tâm tư của lão thần như thế nào. Bất quá, rốt cuộc nên làm thế nào, vẫn mong hoàng thượng chỉ bảo thêm."