Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Mộc Khanh Thần càng thêm khó hiểu: "Vì sao?"
"Cái này thì phải cảm ơn Ninh các lão dụng tâm rồi." Tô Diêu hơi hơi mím môi, ngữ khí tràn đầy vẻ khâm phục: "Kỳ thật, người có thân phận và địa vị giống như Ninh các lão, chỉ cần bản thân không muốn cho người khác mượn sức, người trong triều cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì. Các lão giữ mình ở thế trung lập thì hoàng thượng sẽ không nảy sinh lòng hoài nghi. Sở dĩ các lão muốn nhận ngươi làm đệ tử, là muốn giúp tỷ đệ chúng ta."
"Giúp chúng ta?"
"Đúng vậy. Hoàng thượng đồng ý các lão thu nhận ngươi vì khi ngươi là đệ tử, tính mạng của chúng ta xem như tạm thời được bảo vệ. Ngươi hẳn cũng nghe không ít tin tức, Vinh Vương nhờ cơ hội lần này Vinh Thành phát sinh thiên tai mà thu thập không ít nhân tâm, thanh danh và tiếng tăm cũng ngày càng lớn hơn. Trường hợp như vậy tuyệt đối sẽ khiến hoàng thượng không vui."
"Cái kia thì có liên quan gì đến ta chứ?"
"Vừa rồi ngươi cũng đã nói, hoàng thượng đồng ý để Ninh các lão thu ngươi làm đệ tử, còn muốn tổ chức lễ bái sư. Ninh các lão có địa vị phá lệ cao thượng trong lòng những học giả ngoài thiên hạ, sự tình gây chú ý lớn như vậy, nhất định sẽ lan truyền rất nhanh, ngấm ngầm thúc đẩy một chút, toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ biết đến sự tồn tại của ngươi. Ngươi là con vợ lẽ duy nhất ở Vinh Vương phủ, nhưng vẫn bị chịu khắt khe, thậm chí đến mười tuổi mới bắt đầu biết chữ, ngươi cảm thấy mặt Vinh Vương sẽ như thế nào?"
Mộc Khanh Thần hơi trừng lớn mắt: "Tỷ tỷ, tỷ muốn nói rằng hoàng thượng muốn mượn cái này chèn ép danh vọng của Vinh Vương sao?"
"Bên ngoài Vinh Vương quảng cáo rùm beng rằng bản thân đức thiện, hơn nữa còn phu thê tình thâm với Vinh Vương phi, nhưng con vợ lẽ duy nhất trong Vinh Vương phủ chỉ có một người là ngươi, lại còn trong tình cảnh này. Ngươi nói sau khi chuyện này bị lan truyền ra ngoài, có phải giống như trực tiếp tát một cái vào mặt Vinh Vương và Vinh Vương phi hay không?"
Tô Diêu cong cong khóe môi, nghĩ đến cảnh tượng này, liền cảm thấy vô cùng suиɠ sướиɠ.
Mộc Khanh Thần cũng không khỏi vui sướng đến mức cười ra tiếng, bộ dáng nóng lòng muốn thử: "Sau khi tiến cung ta ăn không ít quả đắng, khi cánh tay bị thương, thái y có cấp cho phương thuốc điều dưỡng thân thể, khiến ta béo lên không ít. Hiện tại còn cách lúc bái sư một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này ta ăn ít một chút, tranh thủ đến lúc đó đói đến mức xanh xao vàng vọt..."
Tô Diêu nâng ngón tay lên, nhấn nhấn trên mặt hắn: "Không cần ngươi phải dùng khổ nhục kế, trong lòng hoàng thượng tự có tính toán, tất nhiên sẽ chu toàn với ngươi, cho nên ngươi chỉ cần thành thành thật thật chuẩn bị tốt đến ngày bái sư là được."
"Tỷ tỷ, từ đó về sau, tính mạng của chúng ta đã được bảo vệ hoàn toàn rồi sao?"
"Xem như tạm thời không có vấn đề gì. Hoàng thượng yêu quý thanh danh, sau khi lợi dụng ngươi, hẳn là sẽ không lấy đi tính mạng của chúng ta. Rốt cuộc ta cũng là nữ tử, trong mắt hoàng thượng thì chỉ cần tìm một nơi để gả đi, quản lý hậu viện là được. Mà ngươi xuất thân thấp hèn, học vấn kém, hoàng thượng càng không để ngươi vào trong mắt."
Trong lòng Tô Diêu rất vừa ý. Trước mắt trong nơi đầu sóng ngọn gió này, càng xuất đầu lộ diện càng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại không bằng lui xuống vài bước, thấy rõ tình thế để bày kế về sau.
Mộc Khanh Thần mím môi, giơ tay nắm lấy ngón tay Tô Diêu, thần sắc nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau khi Ninh các lão trở thành sư phụ của ta, ta nhất định sẽ theo các lão học tập thật tốt. Về sau chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như thế nữa, ta cũng sẽ không để tỷ bị bất cứ kẻ nào gây khó dễ."
Tô Diêu bỗng nhiên cười lớn: "Được, ta chờ đến ngày ngươi che chở ta!"
Mộc Khanh Thần có chút không hiểu rõ, ngây thơ mờ mịt nhìn về phía Tô Diêu.
Tô Diêu nhẹ nhàng cười, giơ tay chỉ lên ánh nến trên bàn: "Ngươi giống như lồng đèn này vậy. Ngươi che chở cho ta, gió thổi không đến, ta liền có thể tận lực tỏa sáng lên."
Mộc Khanh Thần vội vàng gật đầu: "Được, về sau ta sẽ che chở cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không cần phải sợ cái gì nữa, chỉ cần làm việc bản thân muốn làm là được!"
"Vậy ngươi nhất định phải nỗ lực nhiều hơn, không thể lười biếng."
"Được."
Tô Diêu nâng đầu ngón tay lên, xoa xoa chén trà trên bàn, nhẹ giọng nói: "Ta phải tìm cơ hội tốt để cảm tạ Ninh các lão một chút, cũng không biết lão nhân gia thích đồ gì?"
"Chúng ta hiện tại không có bất cứ vật gì dư thừa, hẳn là cũng không tặng được thứ đồ gì quý trọng."
"Đối với nhân vật như Ninh các lão, quý trọng hay không quý trọng chẳng có nghĩa lý gì, chủ yếu vẫn là lòng thành. Khanh Thần, Ninh các lão có ân với chúng ta, phần ân tình này chúng ta nhất định phải khắc ghi trong lòng."
Mộc Khanh Thần vội vàng đồng ý: "Được, ta sẽ nhớ kỹ."
"Bên trong nguy nan vẫn nguyện ý ra tay tương trợ, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đã xem như cực kỳ hiếm có. Huống chi, ngươi lại muốn nhận Ninh các lão làm lão sư, một ngày vi sư, chung thân vi phụ. Ninh các lão không có con nối dõi, chờ đến trăm năm về sau, ngươi nhất định phải vì lão nhân gia mà mặc áo tang, thực hiện lễ nghi của con cháu." Tô Diêu nói, bỗng nhiên mắt sáng ngời: "Ta nghĩ ra sẽ đưa đến vật gì rồi..."
"Tỷ tỷ nghĩ tới cái gì?"
"Ninh các lão học thức uyên bác, hiện tại lại trở thành lão sư của ngươi, chúng ta đưa tới một thiên văn chương đi."
"Tặng văn chương? Đó không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?"
"Cũng phải nhìn xem thứ mình đưa là cái gì." Tô Diêu đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, nghiêm mặt rồi đề bút viết xuống: "Sư nói... Cổ chi học giả tất có sư. Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cũng, chẳng ai sinh ra là biết hết, ai chẳng có điều khó hiểu... Là cố vô quý vô tiện, vô trường vô thiếu, đạo lý do ai nắm giữ, người đó chính là thầy..."
Mộc Khanh Thần đứng ở bên cạnh nghiêm túc nhìn, chờ Tô Diêu viết xong, lại dò hỏi ý tứ của áng văn này.
Tô Diêu giải thích cho hắn một lần, ngâm nga: "Đoạn thời gian này ta nghe không ít lời đồn đại có liên quan đến Ninh các lão. Vị lão nhân gia này cả đời không cưới vợ sinh con, nhưng học sinh chịu qua ân huệ của hắn lại không đếm nổi, có thể nói rằng khắp thiên hạ này, năm đó khi các lão đi học đều gặp qua cả, là một câu chuyện truyền kỳ."
"Ta nhất định sẽ cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó chép lại mấy lần, chờ đến ngày bái sư, có thể tự mình đưa cho lão sư rồi."
"Được."
Chờ đến khi Mộc Khanh Thần mang bản thảo rời đi, Tô Diêu dựa vào đệm trên giường, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Lúc trước vì phòng ngừa người trong giới lên án bằng cấp của nàng thấp, nàng một lần nữa thi lại nghiên cứu sinh, vẫn là hệ tiếng Trung. Nếu nghe theo lời người đại diện học tiếng Anh, hiện tại hẳn đã tốt hơn nhiều.
"Ngọc Phù?"
"Có nô tỳ."
"Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem có thể tìm ra một chút sự tình thời trẻ của Ninh các lão hay không. Nếu muốn chuẩn bị lễ vật, cũng phải nghĩ cách để phần lễ vật này đi đến tâm khảm người khác."
Lão nhân gia này tuổi lớn, không thích người khác theo đuôi, nhưng lại phá lệ thích những hồi ức năm đó. Nàng muốn để Mộc Khanh Thần đi vuốt mông ngựa, còn phải biểu hiện ra thành ý một cách chân thật.
Không thể quá dễ hiểu, sẽ giống như chưa chuẩn bị kỹ lưỡng. Cũng không thể quá nịnh hót, trông sẽ giống như thổi phồng quá mức.
Sự đúng mực trong đó cần được cân nhắc thật kỹ. Rốt cuộc vuốt mông ngựa cũng là một kỹ thuật để sinh tồn, tu luyện chưa đủ, đến vuốt mông kẻ khác cũng giống như ném mặt mũi đi.
"Vâng, nô tỳ liền đi tìm người quen hỏi một chút."
"Được, ta cũng đi bái phỏng An Bình quận chúa một lát, xem nàng có thể giúp ta hỏi vài câu hay không."