Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Vinh Thành.
Vinh Vương và Vinh Vương phi nhận được tin tức truyền đến từ kinh đô, sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Vinh Vương - Mộc Kình Dễ mặt lạnh ngồi xuống, xem xong tin tức trên tay, trực tiếp đưa cho Mộc Từ Tu đang ngồi bên cạnh: "Từ Tu, con cũng nhìn đi."
Mộc Từ Tu nhanh chóng xem thông tin qua một lần, thần sắc trên mặt không hề biến đổi, chỉ là ánh mắt hơi thâm trầm một chút: "Có thể để Ninh các lão thu làm đệ tử quan môn, cũng coi như là nhị đệ may mắn."
Vinh Vương phi ngồi uống trà bên cạnh nghe được lời này thì chén trà trong tay hơi nghiêng đi, sau đó lo lắng nói: "Hài tử Khanh Thần kia không có gì tốt, sư phụ đến dạy dỗ hắn đều bị hắn đối xử tệ mà đi cả. Nếu như hắn ở trước mặt Ninh các lão gây ra chuyện gì, vậy thì không ổn."
Lời nói này của Vinh Vương phi được nhấn mạnh, trên thực tế lại đang âm thầm nhắc nhở Vinh Vương. Tuy rằng địa vị của Ninh các lão cao, nhưng trên danh nghĩa Mộc Khanh Thần cũng là hài tử từ Vinh Vương phủ mà ra, cho dù muốn nhận lão sư cũng nên được người làm phụ mẫu như bọn họ đồng ý.
Sau khi nghe được lời này, Vinh Vương cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về Mộc Từ Tu bên cạnh: "Từ Tu, con nghĩ thế nào?"
"Phụ thân, không phải chuyện này đã có kết luận rồi sao?"
Vinh Vương dừng lại một lát, trên mặt bỗng nhiên hiện lên ý cười: "Không sai. Chuyện này đã có kết luận, tạm thời cứ bỏ qua bên cạnh đi, không cần quản."
Trong lòng Vinh Vương phi căng thẳng: Mặc kệ? Vậy thì không phải chẳng bao lâu sau Mộc Khanh Thần kia sẽ cậy vào lão sư sao?
"Vương gia, kiến thức của thần thiếp không nhiều, không biết những tranh chấp tới tới lui lui trong triều đình. Chỉ là có chút lo lắng cho Khanh Thần, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, tính tình lại bướng bỉnh, cứ để hắn đến trước mặt Ninh các lão như vậy, không biết có để lại mầm họa gì không nữa? Lại nói đã thực sự làm khổ hắn rồi, Nghi Hoa có thể ở lại trong phủ là bởi vì đẩy hài tử này ra ngoài."
Nói xong, không khỏi lấy khăn lụa ra lau nước mắt.
Vinh Vương đứng dậy, ôm lấy bả vai của Vinh Vương phi: "Tâm tư của vương phi bổn vương có thể hiểu được, bất quá người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đứa nhỏ Khanh Thần kia tính tình không tốt, dạy mãi không được, bổn vương sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ an nguy của hắn. Nhưng nếu cuối cùng vẫn không được thì cũng chỉ có thể nói mệnh hắn không tốt thôi."
"Sự việc kia cứ định như thế sao?"
"Ninh các lão đã từng dạy dỗ hoàng thượng, có danh hiệu đế sư, bây giờ hắn mở miệng muốn thu nhận Khanh Thần làm đệ tử quan môn, ở trong mắt người ngoài thì chính là vinh quang của toàn bộ Vinh Vương phủ chúng ta. Mặc dù chúng ta là phụ mẫu của Mộc Khanh Thần, nhưng một khi mở miệng cự tuyệt cũng sẽ bị coi như xem thường sư phụ của hoàng đế, khinh thường hoàng thượng. Đại ân đại điển như vậy, người khác cầu còn không được, chúng ta tất nhiên không thể đẩy cho người ngoài rồi."
"Cái này cũng đúng. Vậy chỉ có thể viết thư cho Khanh Thần nói ra chủ ý của mình, không cần phải phiền tới Ninh các lão." Trong lòng Vinh Vương phi thất vọng, trên mặt lại làm bộ vui mừng.
Vinh Vương không yên tâm dặn dò: "Thời gian này trong vương phủ sẽ xảy ra rất nhiều phong ba bão táp, vương phi nhất định phải dạy dỗ hạ nhân cho thật tốt, đừng để bọn họ bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, càng không thể phá hỏng quy củ, ảnh hưởng tới thể diện của vương phủ được."
"Vâng, thần thiếp đã biết. Vương gia cứ yên tâm."
"Vương phi về nghỉ ngơi trước đi, ta có mấy câu muốn dặn dò Từ Tu."
"Vậy thần thiếp lui xuống xem trong Ngự Thiện Phòng làm món gì. Buổi tối hôm nay người một nhà chúng ta ăn cùng nhau một bữa cơm, cả ngày Nghi Hoa cứ nhắc mãi, không được thấy vị phụ thân là người."
"Được, theo sự an bài của vương phi cả." Vinh Vương cười nói.
Chờ đến khi Vinh Vương phi lui xuống, ý cười trên mặt Vinh Vương nhạt đi đôi chút: "Từ Tu, tin tức tìm hiểu bên kinh đô như thế nào rồi?"
"Hồi bẩm phụ thân, Trang Vương có thái hậu trợ giúp, hơn nữa Mộc Văn Lễ lại tài hoa xuất chúng, trong khoảng thời gian này rất được lòng trong triều đình, hoàn toàn đè hết sự nổi bật của người khác."
"Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Hiện tại tuy rằng hoàng thượng đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn còn tốt, lúc này xuất đầu lộ diện nói không chừng sẽ rơi vào kết cục giống như mấy vị hoàng tử kia."
Vinh Vương cười lạnh lắc đầu: "Người thái hậu trợ giúp cũng chỉ có một Mộc Trân Trân, với bản tính của vị hoàng huynh kia tới cuối cùng có ra tay hay không cũng là một vấn đề!"
Mí mắt Mộc Từ Tu hơi giật giật, ánh mắt đạm mạc giống như một hồ nước tĩnh lặng, chẳng sợ bên ngoài mưa rền gió dữ, vẫn không thấy bất cứ gợn sóng nào như cũ.
Vinh Vương nói tiếp: "Sự tình trong cung nhất định phải nắm chặt thời gian để bố trí, đặc biệt là người bên cạnh hoàng thượng, phải tận lực sắp xếp người của mình vào. Tuy rằng Sở Phi Diễn là triều thần, nhưng lại âm thầm quản lý triều đình. Chúng ta không thể sắp xếp người của mình vào thì giống như kẻ điếc, người mù vậy. Không biết vào lúc nào còn bị người khác âm thầm chém một đao."
Nhắc tới Sở Phi Diễn, Mộc Từ Tu hơi ngẩng đầu lên: "Phụ thân, người nói hoàng thượng thật sự tín nhiệm Sở Phi Diễn như vậy hay sao?"
Nói đến cùng, Sở Phi Diễn bất quá chỉ là một ngoại thần, lại phá lệ được trọng dụng, đạt được vị trí thừa tướng, cho đến bây giờ trong triều đình cũng không có được người thứ hai như hắn.
Vinh Vương cười lạnh một tiếng: "Vị hoàng huynh này khôn khéo cả đời, phút cuối cùng lại nắm chặt quyền lực không chịu từ bỏ, thậm chí đến cả nhi tử của mình cũng không dung tha. Con nói xem, người như vậy sẽ hoàn toàn tin tưởng một ngoại thần hay sao?"
"Ý của phụ thân là hoàng thượng chỉ đang lợi dụng Sở Phi Diễn?"
"Hoàng thượng bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại cực kỳ yêu quý thanh danh, sở dĩ hắn dám yên tâm trao quyền lực vào tay Sở Phi Diễn đơn giản chính là vì hắn ta không sống được bao lâu nữa, nhờ đó mà đạt được mục đích thôi."
Nhắc tới Sở Phi Diễn, thần sắc Vinh Vương vô cùng phức tạp. Hắn cũng từng xem qua văn chương của Sở Phi Diễn vào lúc khoa cử, khi ấy chỉ cảm thấy đó là một kinh tài tuyệt diễm, một thiên văn chương đủ để khiến cho văn nhân trong Đại An triều ảm đạm thất sắc.
Khi đó lại nghe nói hắn nhiễm bệnh nặng, sống không quá ba mươi tuổi thì còn vô cùng tiếc rẻ. Chỉ là không nghĩ tới, mười năm ngắn ngủi sau, công tử ốm yếu năm đó đẵ trở thành thừa tướng quyền cao chức trọng của một quốc gia. Thậm chí bây giờ, hắn thấy đối phương cũng phải kính trọng ba phần.
Mộc Từ Tu gật gật đầu, không khỏi nhớ tới cảnh tượng tham gia khoa cử năm đó. Khi ấy hắn tự cao cho rằng mình có tài hoa, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, lúc chuẩn bị thì lấy thân phận học sinh bình thường tới trường thi tham gia khoa cử, vốn tưởng rằng có thể đạt nhất bảng, không nghĩ tới lại bị Sở Phi Diễn chiếm hết sự nổi bật.
Một năm khoa cử kia, Sở Phi Diễn kinh tài tuyệt thế, giống như trăng sáng ở trên cao, khiến vô số người đem lòng cảm mến. Mà người như hắn, lại chỉ có thể làm nền mà thôi.
"Hiện giờ Sở Phi Diễn đã là thừa tướng, có năng lực mời mọi danh y trong thiên hạ. Phụ thân, người nói xem, có bệnh gì mà không thể trị khỏi được?"
Khóe môi Vinh Vương giương lên, trên mặt tràn đầy sự lạnh lẽo: "Yên tâm đi, cho dù hắn có năng lực thông thiên cũng tuyệt đối không trị được một thân bệnh tật này. Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương, sống không quá ba mươi tuổi, chính là kết cục cuối cùng của Sở Phi Diễn."
Hoàng thượng cũng không phải là một cái đèn đã cạn dầu. Hắn đem quyền lợi trao cho người sắp phải chết, tùy thời đều có thể thu hồi lại, thật sự không được thì an bài một cái chết bất đắc kỳ tử là xong. Nhưng nếu giao cho một quyền thần có thân thể khỏe mạnh, kết quả không thể nào đoán trước được.
Cho nên chỉ cần nơi có hoàng thượng ở, cho dù mời được hết danh y trong thiên hạ, Sở Phi Diễn cũng nhất định sẽ không thể nào tốt lên được, đó là tâm tư của đế vương!