Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki.com/user/NhienNhien
oo
Trên mặt Mộc Khanh Thần mang theo sự kích động nhè nhẹ, hơi tiến lên hai bước rồi có chút ngượng ngùng nói với Ninh các lão: "Lão sư, Khanh Thần còn lễ vật muốn tặng ngài."
"Vậy mau mang tới đây cho lão sư nhìn một cái." Ninh các lão đã sớm biết Mộc Khanh Thần âm thầm chép văn, thậm chí còn cho Danh Thần trộm đến đánh giá nội dung bên trong, chỉ tiếc tiểu tử Danh Thần kia sống chết nghe theo mệnh lệnh của Sở Phi Diễn, sống chết không chịu đem nội dung bên trong báo cho hắn biết. Còn nói cái gì mà biết trước sẽ không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, cho nên hắn vẫn luôn kiềm chế đến tận bây giờ.
"Vâng."
Thời điểm người hầu đem cái rương lên, các vị khách khứa không khỏi sửng sốt. Cái rương này không phải cũng quá lớn rồi sao, không phải nói Mộc Khanh Thần này đến mười tuổi mới biết chữ à, tại sao có thể chép được nhiều thứ như thế?
Cái rương mở ra, mọi người nhìn một chồng giấy trắng bên trong, trong lòng nhiều thêm vài phần tò mò.
Ninh các lão lấy một tờ trong đó lên nhìn, thần sắc đang mỉm cười lúc đầu dần dần trở nên nghiêm túc hơn: "Sư nói..."
Sau khi hắn nhìn một lúc lâu, tựa hồ như lặp lại câu nói đó ở trong lòng, rồi đem trang giấy trong tay đưa cho Sở Phi Diễn, lại phân phó Danh Thần: "Đem phần văn Khanh Thần chép phân phát cho các vị khách khứa nhìn một chút, để bọn họ giúp đỡ một chút."
Mọi người đã sớm tò mò đến ruột gan cồn cào, lúc này được thấy văn Mộc Khanh Thần chép thì đánh giá nghiêm túc, ánh mắt không khỏi động.
Chữ trên giấy vừa nhìn là biết đó là người mới học viết, đầu bút lông rất non nớt, nhưng thứ khó có thể có được chính là mỗi một chữ đều viết cực kì nghiêm túc, không có chút nào qua loa.
"Sư nói... Cổ chi học giả tất có sư. Sư giả, cho nên truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc cũng. Chẳng ai sinh ra là biết hết, ai chẳng có điều khó hiểu?"
"... Nghe đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên tấn công, như thế mà thôi."
Áng văn này, Tô Diêu dựa vào tình huống của Đại An triều cải biên lại một chút, trong đó có một chút liên quan đến điển cố thánh nhân học tập lão sư, đều vận dụng những lý do đang lưu hành hiện giờ để nói, bởi vậy mọi người thoạt nhìn không hề nghi ngờ.
Sắc mặt Mộc Khanh Thần ửng đỏ, ngước mắt nhìn về phía Ninh các lão, trên mặt đầy vẻ khẩn trương và bất an: "Thời điểm đệ tử ở Vinh Thành xa xôi đã nghe qua sự nổi tiếng của lão sư, thứ nhớ rõ ràng nhất chính là khi lão sư trẻ tuổi đã đi khắp nơi học tập, còn từng nói rằng: Học vô trước sau, đạt giả vi sư. Trong lòng đệ tử vô cùng cảm động, trước kia không có cơ hội học hành thật tốt, sau này tất nhiên sẽ kiên định nghe theo sự dạy dỗ của lão sư, kế thừa phẩm đức tốt đẹp của ngài."
Ninh các lão giơ tay vuốt vuốt chòm râu, không nhịn được trừng mắt nhìn về phía vài vị bằng hữu xưa, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý: "Tốt. Hài tử tốt, mau ngồi xuống đi."
Mộc Khanh Thần lại đứng bên cạnh Ninh các lão, không hề di chuyển.
Thấy một màn như vậy, một lão giả nhịn không được lên tiếng: "Vẫn là ánh mắt của Ninh lão huynh tốt nha!"
Hắn nói câu này vô cùng thật lòng, lúc trước hắn biết Ninh Du muốn nhận Mộc Khanh Thần làm đồ đệ, mấy bằng hữu bọn họ còn tụ lại bên nhau thảo luận, cho rằng vì Ninh Du không thể không khuất phục dưới hoàng quyền nên phải thu nhận đồ đệ mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Hiện tại xem ra, Ninh Du kia rõ ràng là tính kế rất tốt, hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bọn họ cũng nguyện ý thu làm đệ tử nha!
Những người lớn tuổi, sẽ thích đệ tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế!
Ninh các lão cười cười, lắc đầu: "Có chỗ nào chứ, tiểu đồ nhi không biết cố gắng, đã làm chư vị chê cười rồi."
Mấy bằng hữu không nhịn được trợn trắng mắt, người này rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, cho rằng bọn họ không nhìn ra hay sao?
Yến hội bắt đầu, bầu không khí bên trong đại sảnh càng thêm náo nhiệt hơn.
Ninh các lão kéo Mộc Khanh Thần đi nhận mấy lời đánh giá của các lão giả khác, trọng điểm là đi nghe lời thiên sư nói một chút, trong đó có nói những việc khi hắn đi học từng trải qua. Sự tình thu nhận đệ tử như thế này, áng văn chương đó nhất định sẽ lưu truyền rất nhanh, có khi còn lưu danh trăm năm!
Ngẫm lại khiến người ta thật vui vẻ nha!
Tô Diêu không có hứng thú xem Ninh các lão khoe đệ tử, dứt khoát đem sự chú ý đặt tới trên người Sở Phi Diễn.
Khanh Thần trở thành đệ tử của Ninh các lão, nàng liền có nhiều cơ hội tiếp cận Sở Phi Diễn hơn. Cái này cũng coi như là gần quan được ban lộc, kéo dài lâu như thế rồi, cũng nên xuống tay.
Sở Phi Diễn đang uống trà, không biết vì sao lại cảm thấy sống lưng chợt lạnh, nhịn không được ho khan hai tiếng.
Danh Thần vừa định tiến lên, Tô Diêu ngồi ở bên cạnh đã nhận lấy chén trà, thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn lụa đưa tới: "Sở tướng gia, người không sao chứ?"
Sở Phi Diễn hơi thở dốc, bình phục lại cơn đau ở ngực, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt tràn đầy quan tâm của Tô Diêu: "Không sao, làm phiền rồi."
"Thân thể tướng gia người không tốt, thời tiết hoa đào nở rộ, đông xuân luân phiên này, phấn hoa rất dễ khiến người khác ho khan. Chỗ ở của tướng gia không nên trồng những đóa hoa xinh đẹp có hương vị quá đậm."
Thanh âm Tô Diêu mềm nhẹ, tiếng nói uyển chuyển mang theo vần luật độc đáo, nhẹ nhàng xuyên qua tai tới sâu thẳm đáy lòng, khiến trái tim người ta giống như bị dòng nước ấm áp tràn qua, mang theo một cỗ cảm giác ấm áp hòa hợp.
"Cảm ơn." Ý cười trên mặt Sở Phi Diễn ôn nhuận, thái độ mười phần xa cách.
Ý cười trên mặt Tô Diêu lại nhiều hơn một chút, phảng phất giống như vì Sở Phi Diễn nghe theo ý kiến của nàng mà cao hứng: "Hiện tại trong tướng phủ có trồng loại hoa gì vậy?"
Sở Phi Diễn hơi hơi quay đầu, đôi mắt nhạt nhẽo thanh lãnh dừng ở trên người mang theo cảm giác áp bách mười phần.
Tô Diêu lại không để ý chút nào, ý cười tươi tắn như cũ nhìn lại. Ánh mắt của nàng thanh thấu, lúc này chứa đầy sự ấm áp và vui vẻ, khiến người khác mềm lòng.
Tay Ninh các lão đang vuốt râu hơi căng thẳng, khóe môi không nhịn được giương lên, trong lòng âm thầm cao hứng: Nước cờ này hôm nay đi đúng rồi, có đồ đệ là Mộc Khanh Thần, Phi Diễn và Tô tiểu cô nương càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn.
Lâu ngày sinh tình, tình cảm sẽ tự động tới.
Lễ bái sư kết thúc, sau khi yến hội chấm dứt, ngoại trừ vài vị đạo hữu của Ninh các lão đang ở ngoài ra, tất cả quan khách đều sôi nổi cáo từ.
Ninh các lão kéo Mộc Khanh Thần ra nói chuyện với đạo hữu, quay đầu nhìn về phía Sở Phi Diễn: "Phi Diễn, ta có chút việc muốn nói với Khanh Thần, con mang Nghi Hoa tới nơi khác một chút, ở trong đại sảnh lâu thật sự rất buồn chán."
Nghe vậy, Tô Diêu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, rồi sau đó lại hơi cúi đầu xuống, giống như vô cùng ngượng ngùng.
Bước chân của Sở Phi Diễn dừng lại: "Lão sư..."
"Mau đi!" Ninh các lão hơi hơi ngẩng đầu, một bộ dáng kiên quyết vô cùng.
Khóe môi Sở Phi Diễn giật giật, ánh mắt thanh đạm dừng lại trên người Tô Diêu: "Mộc tiểu thư, mời."
"Làm phiền Sở tướng gia rồi." Khóe môi Tô Diêu giương lên.
Sở Phi Diễn bước ra ngoài, chờ Danh Thần ở cửa đưa áo choàng tới.
Thân hình thon dài phủ thêm một lớp áo choàng màu bạc, đi giữa ánh nắng giống như có vầng sáng bao phủ cả người, tuấn mỹ khiến người ta không thể nào rời mắt.
Tô Diêu đem tầm mắt dừng trên đỉnh đầu hắn, hơi hơi híp lại: Quả nhiên là hắn, buổi tối hôm đó, đôi mắt hồ yêu giống như mang theo ngân hà...
Rốt cuộc cũng bị nàng tìm thấy rồi...
Thừa tướng, Sở Phi Diễn!