Sau khi năm người kể rõ tình hình của nhau ra, Trình Kỳ Minh rốt cục lấy hết dũng khí thẳng thắng nói với dưỡng tử ông là mật thám Bắc Di, Ninh đại tướng quân nhớ lại lúc xung đột với Hoàng đế, vì hành động của mình mà vô cùng áy náy, mặc dù hành động của đối phương khiến dưỡng phụ hắn đi chịu chết là thật, nhưng bản tính hắn quá mức chính trực, vô cớ oan uổng người khác, làm đáy lòng lúc nào cũng thấy không yên…
Phụng Thiên nhìn vẻ mặt vẻ xấu hổ của hảo hữu cùng vẻ ủy khuất nhất đồng thời xuất hiện trên mặt Hoàng đế, thật không biết nói gì.
Thời gian hắn quen biết Hoàng đế so với Đại tướng quân lâu hơn, biết Hoàng đế từ nhỏ đã có một tính tình: Nếu như y làm chuyện gì đó, vô luận lúc bắt đầu sai lầm ở ai, cuối cùng người khác đều cảm thấy người sai là mình.
Xem ra cái tính này cho đến bây giờ, cũng không có thay đổi, trước mắt chính là chứng cứ rõ ràng.
Rõ ràng là y hạ thủ tàn nhẫn trước, sai dưỡng phụ của hắn đi nạp mạng, kết quả bây giờ, bị thương nặng là Ninh đại tướng quân, cảm thấy có lỗi vẫn là Ninh đại tướng quân…
“A Tịch, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Phụng Thiên yên lặng ở trong lòng tự nhủ, “Ta đã khuyên ngươi vô số lần đừng chọc vào y…”
Hoàng đế mang theo khá nhiều Phục linh đan, chia cho ba người bị thương nặng, còn lại dùng để điều tức, mấy ngày sau, mọi người đều không còn gì đáng ngại, không thể trì hoãn nữa, liền thuê một chiếc xe ngựa khởi hành hồi kinh.
Thích khách khiếp sợ uy danh Lôi hỏa đạn, trên đường đi không ai dám bén mảng tới nữa, mọi người lên đường bình an về kinh.
Nhìn Hoàng Thành ở xa xa, ngày xuân trời trong, ấm áp đến hầm người, ở trong xe ngựa buồn chán mấy ngày mọi người không hẹn mà cùng bỏ xe cuốc bộ.
Ninh tướng quân theo quán tính đưa tay ôm chặt vai Hoàng đế, y liền chụp lấy bàn tay vô lại cảnh cáo đối phương, “Đừng giãy dụa, Bệ hạ dùng lực, vết thương mới vừa khép lại của vi thần sẽ nứt ra, dù thuốc trị thương có nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng.”
Hoàng đế không cho là đúng: “Sợ cái gì? Nếu nứt ra thì lúc hồi cung gọi ngự y may lại là được.” Nói tới nói lui, tay phải vẫn ngoan ngoãn thả cánh tay hắn trở lại trên vai.
Khóe môi Ninh Bất Tịch cong cong, mỉm cười, dùng lực để lên vai phải y, rốt cục vẫn nhịn được không có trượt xuống thắt lưng.
Đi phía sau bọn họ Bạch y nhân mỉm cười nhìn hai người tranh cãi, dường như khiến cho mùa xuân càng thêm đẹp, tự đáy lòng rất vui mừng.
Trời xanh rộng mở, ngoảnh về phương nam, thoáng hiện một ra bóng râm đang ngưng tụ, trong lúc mọi người không chú ý, đã kết thành một tầng mây đen thật dày.
Nhưng giờ này khắc này, ai sẽ để ý chuyện này?
Cho dù một ngày kia, mây đen áp thành, mưa to xối xả, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, chiếu rọi ánh dương quang trời trong mây tạnh.
Phụng Thiên nhìn vẻ mặt vẻ xấu hổ của hảo hữu cùng vẻ ủy khuất nhất đồng thời xuất hiện trên mặt Hoàng đế, thật không biết nói gì.
Thời gian hắn quen biết Hoàng đế so với Đại tướng quân lâu hơn, biết Hoàng đế từ nhỏ đã có một tính tình: Nếu như y làm chuyện gì đó, vô luận lúc bắt đầu sai lầm ở ai, cuối cùng người khác đều cảm thấy người sai là mình.
Xem ra cái tính này cho đến bây giờ, cũng không có thay đổi, trước mắt chính là chứng cứ rõ ràng.
Rõ ràng là y hạ thủ tàn nhẫn trước, sai dưỡng phụ của hắn đi nạp mạng, kết quả bây giờ, bị thương nặng là Ninh đại tướng quân, cảm thấy có lỗi vẫn là Ninh đại tướng quân…
“A Tịch, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Phụng Thiên yên lặng ở trong lòng tự nhủ, “Ta đã khuyên ngươi vô số lần đừng chọc vào y…”
Hoàng đế mang theo khá nhiều Phục linh đan, chia cho ba người bị thương nặng, còn lại dùng để điều tức, mấy ngày sau, mọi người đều không còn gì đáng ngại, không thể trì hoãn nữa, liền thuê một chiếc xe ngựa khởi hành hồi kinh.
Thích khách khiếp sợ uy danh Lôi hỏa đạn, trên đường đi không ai dám bén mảng tới nữa, mọi người lên đường bình an về kinh.
Nhìn Hoàng Thành ở xa xa, ngày xuân trời trong, ấm áp đến hầm người, ở trong xe ngựa buồn chán mấy ngày mọi người không hẹn mà cùng bỏ xe cuốc bộ.
Ninh tướng quân theo quán tính đưa tay ôm chặt vai Hoàng đế, y liền chụp lấy bàn tay vô lại cảnh cáo đối phương, “Đừng giãy dụa, Bệ hạ dùng lực, vết thương mới vừa khép lại của vi thần sẽ nứt ra, dù thuốc trị thương có nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng.”
Hoàng đế không cho là đúng: “Sợ cái gì? Nếu nứt ra thì lúc hồi cung gọi ngự y may lại là được.” Nói tới nói lui, tay phải vẫn ngoan ngoãn thả cánh tay hắn trở lại trên vai.
Khóe môi Ninh Bất Tịch cong cong, mỉm cười, dùng lực để lên vai phải y, rốt cục vẫn nhịn được không có trượt xuống thắt lưng.
Đi phía sau bọn họ Bạch y nhân mỉm cười nhìn hai người tranh cãi, dường như khiến cho mùa xuân càng thêm đẹp, tự đáy lòng rất vui mừng.
Trời xanh rộng mở, ngoảnh về phương nam, thoáng hiện một ra bóng râm đang ngưng tụ, trong lúc mọi người không chú ý, đã kết thành một tầng mây đen thật dày.
Nhưng giờ này khắc này, ai sẽ để ý chuyện này?
Cho dù một ngày kia, mây đen áp thành, mưa to xối xả, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, chiếu rọi ánh dương quang trời trong mây tạnh.