Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
~~~
Cô gái trong quan tài đang nhắm chặt đôi mắt, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tái nhợt quỷ dị.
Gương mặt đó và Linh Quỳnh giống nhau như đúc.
Đây chính là thân thể của cô.
Thân thể của cô vẫn còn thở, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì dường như người trong quan tài chỉ đang ngủ mà thôi.
Linh Quỳnh đi một vòng quanh quan tài.
Trên mặt đất là một loại ngọc thạch rất kỳ quái, đồ án khắc ở trên khá giống với phong cách vẽ ở bên ngoài mộ thất.
Thịnh Minh Tuế nhỏ giọng nói: "Cái này giống như là đã có ai đó tìm được một đồ vật ở một chỗ nào đó, sau đó nó được tôn sùng là thần vật."
Thần vật được vẽ tựa như đang phát sáng, hình dáng đã mờ nhạt gần hết nên không nhìn ra được đó là gì.
"Người ta tế bái vật kia, nếu có bất luận bất kính nào với thần vật đều sẽ bị xử tử."
Đồ án khắc ở bên trên một chút, chỉ là những thứ này không có quá nhiều nội dung.
Linh Quỳnh sờ thử xuống quan tài, không có nhiều trở ngại lôi người bên trong ra ngoài.
Không biết có phải nguyên nhân bởi vì đây là thân thể của cô không, khi Linh Quỳnh chạm vào thân thể này, đồng thời cũng cảm giác được một sức mạnh kéo cô về phía thân thể.
"Hồn chuông đang phát sáng." Thịnh Minh Tuế nhắc nhở Linh Quỳnh.
Hồn chuông ở trong túi quần Thịnh Minh Tuế, lúc này trong túi có ánh sáng chớp tắt.
Linh Quỳnh đi từ trong thân thể Thịnh Minh Tuế ra liền không cảm nhận được lực kéo kia nữa.
Linh Quỳnh: "Ra ngoài trước đã."
Không biết Phương Tạ Thủ đang ở đâu, rời khỏi nơi này trước vẫn an toàn hơn.
"Ra khỏi đây, cô chắc chắn sẽ chết."
Giọng nói của Phương Tạ Thủ vang lên từ phía sau. Hắn đổi một bộ quần áo đứng ở đầu đối diện, trên mặt là nụ cười mang vài phần cổ quái.
Phương Tạ Thủ chưa từng rời khỏi đây, đứng ở phía đối diện.
"Đây là sức mạnh của tế đàn dùng để duy trì thân thể một hồn một phách của cô, một khi cô rời khỏi đây một hồn một phách kia cũng sẽ tiêu tán."
Linh Quỳnh híp mắt lại, Phương Tạ Thủ sẽ tốt bụng nói cho cô biết như vậy?
Trong này chắc chắn có một cái bẫy đang đợi cô. Linh Quỳnh bảo Thịnh Minh Tuế trả thân thể cô về.
"Tại sao anh không qua đây?"
"Hay là anh có mục đích riêng." Linh Quỳnh ôm cánh tay, khóe miệng kéo ra một đường cong: "Tôi đâu có bị ngu."
"......" Phương Tạ Thủ: "Chẳng lẽ cô không muốn trở lại thân thể của mình?"
"Tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ."
"Lẽ nào không ai nói với cô tình trạng của cô bây giờ sẽ không chống đỡ được bao lâu sao?"
Linh Quỳnh lấy hồn chuông từ trong túi Thịnh Minh Tuế ra, nghịch ngợm quơ qua quơ lại, cười nói: "Nhưng nếu có cái này rồi thì không nhất định."
Nhất thời thần sắc Phương Tạ Thủ trầm xuống.
Mặt mày Linh Quỳnh hơi cong, xem ra cô đã nói đúng.
Linh Quỳnh không biết tại sao Phương Tạ Thủ không dám đến đây, nếu hắn đã không dám thì đối với cô đó chính là chuyện tốt.
"Chắc hẳn cậu đã nhìn qua quyển sách kia, cũng biết nên sử dụng như thế nào."
Phương Tạ Thủ đột nhiên nhắm mục tiêu vào Thịnh Minh Tuế. Linh Quỳnh cầm chặt tay Thịnh Minh Tuế: "Ca ca đừng tin lời hắn nói, anh chỉ cần tin tưởng em là được".
Thịnh Minh Tuế nhìn Phương Tạ Thủ một cái, cuối cùng gật gật đầu: "Được."
Phương Tạ Thủ sử dụng mưu kế không thành lúc này mới sốt ruột đi qua đi lại ở đầu bên kia.
"Vì sao anh không dám qua đây?" Linh Quỳnh rất hiếu kỳ.
Khuôn mặt Phương Tạ Thủ âm trầm không lên tiếng.
Linh Quỳnh lắc lắc hồn chuông trong tay: "Không phải là anh muốn cái này sao? Đến đây lấy đi."
"......"
Phương Tạ Thủ không dám qua cầu, lúc này chỉ có thể đứng ở bên đó lo lắng suông.
Linh Quỳnh cầm Hồn chuông đùa giỡn Phương Tạ Thủ một lúc, hắn ngoại trừ dùng ánh mắt trừng cô, thì cũng không có bất kỳ hành động nào khác.
Linh Quỳnh xác định hắn không qua được cũng không thèm để ý hắn nữa, bắt đầu quan sát cái quan tài kia. Trên tảng đá kia ngoại trừ những hình vẽ, ở giữa còn có một đồ vật như bát quái đồ.
Linh Quỳnh phát hiện hình như quan tài có thể chuyển động.
Linh Quỳnh nâng tay hơi dùng sức, quan tài khẽ di chuyển một chút.
"Mau dừng tay!!"
Phương Tạ Thủ đột nhiên hét lớn một tiếng.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn hắn: "Làm gì?"
"Cô đừng có lộn xộn!!" Phương tạ Thủ cắn răng.
Linh Quỳnh nhướng mày, tay lại dùng lực, quan tài bị xoay sang trái một chút.
"Đừng lộn xộn như vậy sao?"
Phương Tạ Thủ không thể trả lời câu hỏi của Linh Quỳnh, bởi vì bây giờ chỗ hắn đứng đang hạ xuống.
Nước đen xung quanh sân khấu đang chảy ngược về đây.
Nhưng mà trong nháy mắt, lúc nãy vẫn còn là một cái bệ cao, bây giờ chỉ còn mấy cây cột.
Tất cả phía dưới đều là nước đen.
Phương Tạ Thủ đứng trên một cây cột, trước sau đều không thể di động.
Sân khấu cũng không có động tĩnh gì, thuộc về khu vực an toàn.
Những dòng nước đen từ bốn phía chảy qua nhanh chóng bao quanh sân khấu.
Phương Tạ Thủ trừng Linh Quỳnh, hai mắt phun lửa, chỉ hận không thể gϊếŧ chết Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh đẩy quan tài, lại chuyển một chút.
Phương Tạ Thủ: "!!!"
Phương Tạ Thủ cảnh giác nhìn bốn phía, trên mặt nước dâng lên hai cây cột, cây cột dưới chân hắn thì không nhúc nhích.
Phương Tạ Thủ: "Cô không sợ cô cũng sẽ bị rơi xuống dưới sao!"
Nếu cô gặp nguy hiểm thì Phương Tạ Thủ làm gì tức giận như vậy. Chỗ này của cô chắc chắn rất an toàn.
Phương Tạ Thủ lớn tiếng hét: "Bạch Tri Vũ!"
Đáp lại Phương Tạ Thủ chính là quan tài di động một chút nữa.
Lần này không được may mắn như trước, cây cột chỗ Phương Tạ Thủ bắt đầu lún xuống.
Lún xuống một cách nhanh chóng.
Phương Tạ Thủ căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, lập tức nhảy sang một cây cột khác.
"Cạch..."
Quan tài lại chuyển động thêm lần nữa.
Các cây cột ở trong dòng nước đen một cây này càng cao hơn so với một cây trước, cũng không có gì nguy hiểm...... Nhưng đối với Phương Tạ Thủ mà nói thì khác.
Khoảng cách giữa các cây cột cũng khá xa, nếu Phương Tạ Thủ bất chấp mà nhảy qua chắc chắn sẽ rớt xuống nước.
"Tiểu Vũ, hình như cái này có quy luật." Thịnh Minh Tuế quan sát mấy lần chỉ vào cây cột đứng trên mặt nước:" Đều là mười cây cột, mỗi lần đều có thể xếp thành hai ngôi sao năm cánh."
Một lớn một nhỏ đan xen vào nhau.
Sân khấu vẫn luôn bị vây ở bên trong.
Cơ quan này hẳn là không phải dùng để đối phó với đám trộm mộ .
"Vậy tác dụng của nó là gì?"
Thịnh Minh Tuế lắc đầu.
Linh Quỳnh lại đẩy quan tài một cái, cây cột lại chìm xuống lần nữa.
Tổng cộng có mười cây cột, trong đó có năm cái sẽ đứng yên năm cái còn lại lún xuống.
Sau khi quan tài chuyển động năm cây cột đứng yên sẽ lún xuống, sau đó năm cây cột đứng yên mới sẽ xuất hiện.
"Chỗ này có bao nhiêu cây cột?"
Không gian nơi này rất lớn, vừa rồi sau khi chuyển động lần thứ nhất xong trừ pháp đàn chỗ bọn họ vẫn đứng im không nhúc nhích, những chỗ khác đều bị lún xuống.
Nếu những cái đó đều do các cây cột tạo thành như vậy đã xác định có không ít rồi.
Linh Quỳnh lại đẩy, khôi phục quan tài lại như cũ. Đáng tiếc cây cột vẫn không có thay đổi.
Như vậy lại có vấn đề mới xuất hiện, làm sao bọn họ ra ngoài được đây?
Cô có thể bay đi được, nhưng còn có con yêu và cơ thể cô thì sao?
"Bạch Tri Vũ, cô mau dừng tay lại cho tôi!!"
Phương Tạ Thủ mệt mỏi thở dốc hô to về hướng Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh chống quan tài: "Có cao kiến gì sao?"
"Cô đừng có đẩy nữa!!" Gân xanh trên mu bàn tay Phương Tạ Thủ nổi lên: "Nếu không đẩy theo quy luật, cô vĩnh viễn cũng không thể nào khôi phục lại như !!"
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó ~~~