Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần sắc Mộ Tiểu Trọng hơi đổi, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, nhưng nàng ta vẫn không có sửa miệng.
Chờ nàng tìm được giáo chủ tiền nhiệm tới, còn cần thêm thời gian mấy ngày.
Nàng còn có thời gian......
"Tiểu Lục, đi mời giáo chủ tiền nhiệm của các ngươi đến."
Đỉnh đầu Tiểu Lục đầu dấu chấm hỏi: "Giáo chủ, giáo chủ tiền nhiệm ở đâu?"
Linh Quỳnh cho hắn một cái địa chỉ, quay đầu nói với Mộ phụ: "Cha, sẽ không lâu lắm, hắn đang ở trong thành."
Mộ Tiểu Trọng đột nhiên nhìn về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh đối diện tầm mắt nàng ta, mi mắt cong cong mà cười một cái.
Bộ dáng vừa ngoan ngoãn lại vô tội, nhìn không ra có bất luận ác ý gì.
Nhưng Mộ Tiểu Trọng lại có loại cảm giác cả người lạnh lẽo, thân thể không tự chủ được mà rùng mình.
Mộ Tiểu Trọng bóp ngón tay cái của bản thân, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
...
Nửa canh giờ sau.
Mộ phụ nhìn cái đầu trơn bóng của giáo chủ tiền nhiệm, lâm vào trầm mặc.
Đây thật đúng là xuất gia?
Nhưng lại nghĩ đến hắn là người bắt đi con gái của mình, đáy lòng Mộ phụ lại có chút tức giận.
"A di đà phật."
Giáo chủ tiền nhiệm cao to, mặc dù là xuất gia nhưng nhìn vẫn có chút hung.
"Cha?"
Mộ phụ phục hồi tinh thần lại, nói: "Hôm nay mời ngươi tới đây, là có một số việc cần chứng thực."
Linh Quỳnh nói theo: "Cha ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó."
Giáo chủ tiền nhiệm chắp tay trước ngực: "Mời thí chủ."
"Ngày đó ngươi mang Tiểu Trọng đi, có từng gặp qua người này chưa?"
Giáo chủ tiền nhiệm nhìn phương hướng Mộ phụ chỉ, rất nhanh lại rũ tầm mắt xuống: "Từng gặp."
Đồng tử Mộ Tiểu Nghiên hơi hơi co rụt lại, "Ngươi gặp ta khi nào! Ngươi đừng nói chuyện lung tung!"
Có lẽ là bởi vì quá mức kích động, giọng nàng ta thay đổi trở nên bén nhọn.
"Ngày đó vị nữ thí chủ này với vị nữ thí chủ này ở cùng nhau." Giáo chủ tiền nhiệm trả lời từng câu từng chữ.
Mộ Tiểu Nghiên: "Ngươi nói bậy!"
"Đại bá, ta không có, ta thật sự không có." Mộ Tiểu Nghiên khóc lóc hô to, "Hắn nói bậy, bôi nhọ ta, đại bá, xin người tin tưởng ta."
Giáo chủ tiền nhiệm: "Người xuất gia không nói dối. Là vị nữ thí chủ này, bảo ta đi trói vị nữ thí chủ kia."
"Ngươi nói cái gì?" Mộ phụ trực tiếp đứng lên.
Giáo chủ tiền nhiệm lặp lại một lần: "Là vị nữ thí chủ này bảo ta đi trói vị nữ thí chủ kia."
Mộ phụ không thể tin được mà nhìn về phía Mộ Tiểu Nghiên.
Đáy lòng Mộ Tiểu Nghiên nhấc lên sóng to gió lớn.
Nàng ta tức giận hét lên: "Ngươi nói bậy gì đó! Vì sao phải hại tỷ tỷ, vì sao ngươi phải rắp tâm dùng cách như vậy hãm hại ta!!"
Giáo chủ tiền nhiệm: "Lời tiểu tăng nói đều là thật."
Mộ Tiểu Nghiên chỉ vào giáo chủ tiền nhiệm: "Đại bá, hắn lừa gạt người, hắn nói dối!!"
Mộ phụ quá mức khiếp sợ, đầu óc có chút loạn.
Linh Quỳnh cũng có chút ngoài ý muốn.
Còn có chuyện như vậy?
Nàng cũng chưa từng hỏi giáo chủ tiền nhiệm qua, chỉ cho rằng hắn là thấy sắc nảy lòng tham.
Không ngờ tới đây lại là một âm mưu?
Mộ Tiểu Nghiên hận nguyên chủ đến mức nào?
Một hồi lâu sau, Mộ phụ mới bình tĩnh một chút: "Ngươi có bằng chứng gì?"
"Đây là tín vật ngày đó vị nữ thí chủ này đưa cho tiểu tăng, nói mục tiêu là nữ tử đeo trang phục giống như cái này."
Giáo chủ tiền nhiệm lấy ra một khối ngọc bội.
Khuôn mặt biểu ca trầm xuống cầm đồ vật mà giáo chủ tiền nhiệm lấy ra đưa tới cho Mộ phụ.
Mộ phụ nhớ rõ miếng ngọc bội này, là trong một lần ông ta ra ngoài trở về, đưa cho hai tỷ muội một người mang một cái.
Bởi vì không phải cái gì thú vị hiếm lạ, cũng không phải là vật gia truyền , hai tỷ muội chưa từng đeo nó lần nào.
"Tiểu Nghiên?"
Sắc mặt Mộ Tiểu Nghiên tái nhợt như tờ giấy, "Không...... Không phải ta, ta không có."
"Nhân chứng vật chứng đều đã có!" Mộ phụ tức giận, "Mộ Tiểu Nghiên, sao ngươi dám...... Sao dám hại tỷ tỷ ngươi!!"
Mộ Tiểu Nghiên bị Mộ phụ rống đến cả người phát run.
Dáng vẻ lung lay sắp đổ, như đóa hoa trẳng nhỏ lung lay ở trong mưa gió.
Mộ Tiểu Nghiên bùm một tiếng quỳ xuống: "Đại bá...... Ta biết sai rồi, không phải ta cố ý."
"Không phải cố ý?" Cũng đã liên hợp với người ngoài hại tỷ tỷ của mình rồi, còn không phải cố ý?
Mộ phụ yêu cầu nghiêm khắc với Mộ Tiểu Trọng, cũng chỉ là do muốn nàng có thể thành tài, về sau có thể tiếp nhận Mộ gia.
Dù sao ông ta không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi là nàng.
Mộ Tiểu Nghiên thì không giống vậy.
Cha mẹ nàng ta không còn nữa, ông ta là thân nhân duy nhất của nàng.
Hơn nữa lại cảm thấy thua thiệt huynh đệ, cho nên chỉ muốn để Mộ Tiểu Nghiên vô ưu vô lo mà lớn lên, tự nhiên cưng chiều hơn chút.
Mộ Tiểu Nghiên cũng hiểu chuyện, hắn không cần từng nhọc lòng cái gì.
Ông ta không bao giờ ngờ đến, người ông ta xem như con gái mà yêu thương sẽ làm ra được loại chuyện này.
...
Giáo chúng ở bên ngoài sân vò đầu bứt tóc, cửa phòng mở ra, giáo chủ tiền nhiệm với cái đầu trơn bóng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Một đám người vây quanh đi lên, "Giáo chủ, người muốn đi đâu?"
"Giáo chủ, ngươi mau trở lại đi!!"
"Giáo chủ......"
Giáo chúng mồm năm miệng mười mà bắt đầu cáo trạng.
Cùng cầu xin giáo chủ tiền nhiệm nhanh chóng trở về, tiếp tục thống lĩnh bọn họ.
Giáo chủ tiền nhiệm không nhanh không chậm mà nói: "A di đà phật, ta đã không còn là giáo chủ của các ngươi nữa rồi, các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi."
Sau đó không màng phản ứng của giáo chúng, rời khỏi nơi này.
Một đám giáo chúng nuốt nuốt nước miếng, nói: "Các ngươi có cảm thấy giáo chủ có chỗ kỳ quái hay không?"
Giáo chúng Ất: "Xuất gia đã là rất kỳ quái rồi."
Giáo chúng Bính: "Ta cảm thấy giáo chủ nói chuyện có hơi.......Có nề nếp."
Giáo chúng Giáp: "Hòa thượng nói chuyện không phải đều như vậy sao?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Trong lúc nhất thời lại lâm vào bầu không khí quỷ dị trầm mặc.
Giáo chủ tiền nhiệm thật sự đã đi xuất gia.
Bây giờ xem ra, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo......
Mọi người nhìn vào trong phòng.
Khi giáo chủ tiền nhiệm đi ra cửa không đóng, lúc này vừa lúc có thể thấy tình hình bên trong.
Sắc mặt Mộ phụ xanh mét, đang quát lớn Mộ Tiểu Nghiên quỳ trên mặt đất.
Mà giáo chủ của bọn họ đứng ở một bên, bày ra vẻ mặt vừa khiếp sợ lại nhận hết ấm ức......
Giả vờ!!
Ngài cứ giả vờ đi!!
Sớm muộn cũng sẽ bị sét đánh!!
Bọn giáo chúng không có mặt mũi xem tiếp, trực tiếp đi luôn.
Nếu xem nữa, sợ là bọn họ sẽ tức chết.
Chỉ là đáng thương cái người tên Mộ Tiểu Nghiên kia, làm gì muốn đối nghịch với nàng, còn sống không tốt hơn sao?
...
Mộ phụ tức giận đến suýt chút nữa lên cơn đau tim, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, ông ta muốn được yên tĩnh một mình.
"Tiểu Nghiên, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Biểu ca nghĩ như thế nào cũng không rõ.
Mộ Tiểu Nghiên hồng con mắt, nghe thấy biểu ca nói, nàng ta giơ tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Linh Quỳnh.
Đồng tử ngập tràn tơ máu, tràn đầy oán độc cùng hận ý: "Ta ghét ả!"
Biểu ca khiếp sợ: "Vì cái gì?"
"Nào có cần vì cái gì? Ghét chính là ghét." Lúc này Mộ Tiểu Nghiên không ngại xé rách mặt nạ: "Dựa vào cái gì mà cái gì ả cũng có, còn ta phải nhặt đồ thừa của ả!!"
"Nếu cha ta còn sống, ta cũng sẽ không phải ăn nhờ ở đậu, ta cũng sẽ không trải qua nhiều vất vả như vậy, phải nhìn sắc mặt ả khắp nơi!"
"Dựa vào cái gì mà ả có được nhiều như vậy!"
"Ta hận ả!!"
Mộ Tiểu Nghiên nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu chạy.
Biểu ca: "???"
Dượng đối xử với nàng ta còn chưa đủ tốt sao?
Cũng chưa từng kiên nhẫn với Tiểu Trọng như vậy ......
Biểu ca thật sự không nghĩ ra Mộ Tiểu Nghiên nghĩ như thế nào, hắn xoay người, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Trọng, muội không sao chứ?"
Linh Quỳnh lắc đầu: "Không có việc gì. Biểu ca vẫn nên đi xem Mộ Tiểu Nghiên đi."
Biểu ca lo lắng: "Muội thật sự không có việc gì sao?"
"Thật sự không có việc gì." Nàng vui vẻ vô cùng!
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~