Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi có quan hệ thế nào với hắn mà gọi hắn như vậy?"
"...Bằng hữu đi?" Vân Họa gật đầu: "Là bằng hữu."
Linh Quỳnh: "..."
Tình cảm của ngươi mà ngươi còn không biết, quan hệ kiểu gì vậy! !
"Ngươi quen biết hắn sao?"
Lạc Trần Y đã ở chỗ này được một thời gian, nhưng chưa từng nói qua hắn có bằng hữu nào, cũng chưa từng thấy ai tới tìm hắn.
Linh Quỳnh không trả lời mà hỏi lại: "Vì sao hắn ở chỗ này?"
Vân Họa: "Ừm, lúc trước hắn bị thương, cho nên tạm thời ở lại chỗ này."
Linh Quỳnh không xác định được là bị thương ở sườn núi Hắc Phong, hay là sau đó mới bị thương.
Vân Họa cũng nhặt được hắn ở giữa đường.
Đúng lúc Lạc Trần Y biết nấu ăn, mà nàng lại thiếu một người đầu bếp.
Cho nên trong lúc Lạc Trần Y dưỡng thương liền ở lại nơi này giúp đỡ, xem như trả tiền phòng.
Lá gan của Lạc Trần Y cũng không phải rất lớn, bình thường rất cẩn thận dè dặt.
Có đôi khi Vân Họa cảm thấy là do hắn bị người trong nhà ngược đãi, không nhịn được mà đối xử tốt với hắn một chút.
Dù sao bộ dạng của hắn nhìn qua thật sự có chút đáng thương.
"Chuyện kia, hôm nay cám ơn ngươi." Hôm nay nếu không nhờ có nàng, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
"Không cần khách khí." Linh Quỳnh chỉ đằng sau: "Ta có thể đi nhìn hắn một chút không?"
Vân Họa ra hiệu tùy ý.
Linh Quỳnh đi về phía sau viện tìm Lạc Trần Y.
Trong phòng bếp chỉ có một người cao to đứng nhìn cái nồi lo lắng.
"Lạc Trần Y đâu?"
Người cao to giật mình, xoay đầu lại, thấy là người đã gặp qua buổi chiều, chỉ chỉ gian phòng bên cạnh.
Linh Quỳnh xoay người đi về hướng bên kia, người cao to lao ra ngăn nàng lại: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Ta là bạn hắn."
"Bằng hữu?" Người cao to nghi ngờ: "Nói bậy, hắn không có bằng hữu!"
Người cao to giống như có chút không bình thường.
Linh Quỳnh: "Làm sao ngươi biết?"
Người cao to ngẩng đầu: "Là tự hắn nói."
Linh Quỳnh: "Đó là bởi vì ta chọc hắn tức giận nên hắn mới cố ý nói như vậy."
Người cao to: "Thật sao?"
"Thật, bây giờ ta muốn đi vào xin lỗi hắn. Ngươi có thể cho ta đi qua không?"
"..."
Người cao to hình như lại suy nghĩ xem lời Linh Quỳnh nói có phải là sự thật không.
Một lúc lâu sau, người cao to mới tránh ra một bên: "Vậy ngươi đi đi."
Linh Quỳnh đi đến ngoài cửa, gõ cửa một cái.
Bên trong không có chút đèn nào, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
"Lạc Trần Y, là ta."
Được một lúc, giọng nói của Lạc Trần Y vang lên: "Có chuyện gì không?"
"Ta muốn nói chuyện từ hôn với ngươi, ngươi mở cửa đi."
"Không cần, đã qua rồi." Lạc Trần Y nói: "Ngươi đi đi."
Lạc Trần Y không đồng ý gặp nàng, Linh Quỳnh gõ cửa thế nào cũng không chịu ra.
...
Lạc Trần Y ngồi trong bóng đêm, nhìn trăng sáng treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ.
Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, chắc là đi rồi.
Khi vừa mới biết là nàng không nguyện ý thành hôn với mình, lúc nữ hài tử này đào hôn, đáy lòng cũng có chút không thoải mái.
Dĩ nhiên không phải bởi vì yêu thích...
Hằn còn chưa nhìn thấy nàng.
Chỉ là cảm xúc bình thường của con người.
Hắn cũng nghĩ không thông, vì sao đã từ hôn rồi còn muốn đi tới bên cạnh hắn.
Nàng có mục đích gì?
Ngực Lạc Trần Y có chút đau, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, chống đỡ cơ thể muốn đứng lên.
Nhưng bởi vì động tác đứng dậy này, liên lụy đến lồng ngực ngày càng đau, ngay cả cái chân bị thương trước đó cũng giống như bị đau theo.
Phanh ------
Lạc Trần Y ngã xuống đất, ghế bị đổ, lăn đến bên cạnh cửa.
Lạc Trần Y hít từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, làn không khí lạnh này làm cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thật là khó chịu....
Lạc Trần Y nằm trên mặt đất, trong con mắt phản chiếu ánh trăng sáng trên trời.
Ánh trăng sáng đột nhiên bị che mất, một bóng người từ cửa sổ nhảy vào.
"Lạc Trần Y?"
Giọng nói khẩn trương của nữ nhân vang lên ở bên tai, lăn xuống tận đáy lòng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng gợn sóng lăn tăn.
"Lạc Trần Y ngươi không sao chứ?"
"Lạc Trần Y..."
Giọng nói của nữ nhân càng ngày càng mơ hồ, từ lo lắng hình như biến thành kinh hãi, lại dần dần chuyển thành ẩn nhẫn thống khổ, còn có một ít cầu khẩn.
...
Bên song cửa sổ một con chim có bộ cánh xinh đẹp đậu xuống, nó dùng mỏ gạt đi những hạt sương dính trên cánh chim.
Ánh nắng vượt qua chim chóc, tỏa sáng vào gian phòng, trải ra một mảnh kim sắc rực rỡ.
Ánh nắng nóng rực chiếu vào trên người, có chút nóng lên.
Người nằm trên giường run rẩy lông mi, có xu thế muốn tỉnh lại.
Lạc Trần Y đưa tay che trán, ngăn cản ánh mặt trời làm chói mắt.
Nhưng rất nhanh hắn cảm thấy không thích hợp, một giây sau từ từ ngồi dậy.
Giường sạch sẽ, quần áo trên người sạch sẽ.
Nhưng mà không đúng...
Lạc Trần Y vén quần áo lên, ở vị trí trên ngực mọc ra một bông hoa cực kỳ nhạt.
Lạc Trần Y ôm lấy đầu, hồi tưởng lại chuyện của ngày hôm qua.
Người cuối cùng hắn nhìn thấy là ai...
Mộ Tiểu Trọng....
Là nàng.
"Mộ Tiểu Trọng..." Lạc Trần Y ôm lấy đầu: "Tại sao lại đi vào..."
...
"A, Trần Y, ngươi dậy rồi?"
Sắc mặt Lạc Trần Y rất kém, Vân Họa lo lắng.
"Ngươi không sao chứ?"
Lạc Trần Y lắc đầu: "Mộ Tiểu Trọng đâu?"
Cái tên này Vân Họa chưa từng nghe qua: "Ai cơ?"
"Tiểu cô nương hôm qua."
"À, chắc còn đang ngủ." Vân Họa giật mình: "Nàng tên là Mộ Tiểu Trọng sao, tên dễ nghe như vậy... Ai, Trần Y, người đi làm cái gì vậy?"
Lạc Trần Y lên lầu, ở cửa có người canh gác, hắn vừa đi tới gần thì bị chặn lại.
Lạc Trần Y bị cản, đột nhiên lại bình tĩnh một chút.
Lạc Trần Y xoay người đi xuống lầu.
Vân Họa vừa mới đuổi theo đến nơi, mặt mũi tràn ngập nghi vấn: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
"..."
Bộ dạng này của ngươi cũng không giống như không có chuyện gì đâu!
...
Lúc Linh Quỳnh xuống lầu cũng đã qua giờ cơm trưa, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, cổ tay bị quấn băng gạc to như cái bánh chưng.
Tiểu Lục đứng ở bên cạnh trợn mắt.
Rõ ràng không có gì đáng ngại, nhưng nàng nhất định phải bọc thành cái dạng này.
Linh Quỳnh nâng cằm lên, nhìn người đi đường qua lại bên ngoài khách điếm, đồ ăn trên bàn từ từ được bê lên đầy đủ.
Linh Quỳnh thả tay xuống, cầm đũa ăn.
Nhưng mà tay phải bị bó thành cái bánh chưng, tay trái không tiện gắp, trắc trở lắm mới ăn được một miếng.
Linh Quỳnh vừa ăn thì cảm giác có người bên cạnh nhìn mình bèn ngẩng đầu nhìn sang.
Thiếu niên đeo mặt nạ trắng lộng lẫy lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, cánh môi hắn hé mở, xoay người mang một bát cháo đặt ở trước mặt nàng.
Con ngươi Linh Quỳnh hơi sáng lên: "Ngươi làm cho ta?"
"...Ừ."
Trong bát có để một cái thìa, Linh Quỳnh khấp khởi mừng thầm, cầm cái thìa lên ăn một miếng: "Dễ ăn lắm."
Lạc Trần Y đứng đấy thì có thể nhìn thấy lúc nữ hài này húp cháo hơi nghiêng về phía trước, ở cổ áo lộ ra mấy chấm đỏ.
Tay Lạc Trần Y hơi nắm chặt.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?" Giọng nói của Linh Quỳnh kéo suy nghĩ của Lạc Trần Y lại: "Ngươi không tức giận nữa sao?"
Lạc Trần Y: "..."
Vì sao nàng không nhắc tới một chữ nào về chuyện ngày hôm qua?
Thật giống như chưa từng xảy ra cái gì vậy.
Lạc Trần Y lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi." Linh Quỳnh vỗ ngực, mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm.
Lạc Trần Y liếc mắt: "Ta đi làm việc đây."
"Lạc Trần Y."
Tay áo Lạc Trần Y bị níu lại.
Hắn quay đầu lại liền đối diện với con ngươi xinh đẹp đen nhánh của tiểu cô nương, bên trong phảng phất như có một ngôi sao, chiếu sáng lấp lánh.
Hai đầu lông mày của tiểu cô nương hơi nhíu lại, nhiều hơn mấy phần ủy khuất: "Tay ta đau quá, ăn cái gì cũng không tiện."
Lạc Trần Y: "..."
------- Vạn vật đều có đường phân cách -------
Linh Quỳnh: Hôm nay phát phiếu tháng sao?
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~