Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyenthabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khi Linh Quỳnh tỉnh lại, trời đang mưa tầm tã.
Hạt mưa nặng nề rơi vào đầu cô, có chút đau, lạnh buốt.
Trong màn mưa hình như có bóng dáng của hai người, có một người còn cầm một cây côn sắt, có vẻ là muốn đánh cô.
Linh Quỳnh: "!!!" Oa!!
Vừa bắt đầu đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy sao!!
Linh Quỳnh vô ý thức túm người bên cạnh ra chặn trước mặt mình.
Người kia không nghĩ cô sẽ làm như vậy, trong cơn hoảng loạn chưa kịp phản ứng lại thì đã ăn một gậy.
Sau một gậy đó, hai mắt hắn ta trắng dã, chậm rãi đổ xuống mặt đất.
"Đm!'
Thanh niên cầm gậy giận dữ chửi bới.
Rõ ràng hắn không nghĩ tới mình sẽ đánh trúng người của mình, hơn nữa còn đánh tới ngất xỉu.
Một tia chớp từ bầu trời đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt hung ác vặn vẹo của người kia.
Ầm Ầm --------
Sấm sét trên đỉnh đầu tán loạn vào tầng mây, thanh niên vẫy vẫy gậy, lại tiếp tục đánh về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh nhấc chân đá vào bụng hắn ta, lùi lại phía sau một chút, tiện tay cầm một viên gạch ở góc tường, đập về hướng đối phương.
"Con mẹ nó mày..."
Câu chửi thề của nam thanh niên còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị viên gạch đập vào đầu, ngã xuống đất cùng đồng bọn hắn.
Linh Quỳnh cảm thấy đầu đau nhói, cô ném viên gạch trong tay xuống, đỡ lấy bức tường lắc lắc đầu.
Đây là một con hẻm nhỏ, chỉ có một lối ra ở phía trước.
Trên mặt đất có một cái ba lô, chắc là của nguyên chủ, dù sao thì vừa nhìn hai người bị cô quật ngã ở trên mặt đất, hẳn là lưu manh vô học.
Linh Quỳnh nhặt cặp lên, mưa quá to, cô cũng không buồn đi kiểm tra cái cặp kia có gì vào lúc này, chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, cô lại quay lại, tịch thu bóp tiền của hai đồng chí trên mặt đất để sung công quỹ.
Trò chơi vừa bắt đầu, món tiền nhỏ tuy không nhiều, nhưng cũng là tài chính khởi nghiệp đúng không?
Không thể lãng phí tài nguyên của NPC đêm hôm không ngủ mang tới, để người ta uổng công tới đây chứ, còn tận chức tận trách diễn hết vai diễn của mình.
Linh Quỳnh đi được một đoạn, nhưng cô luôn cảm giác thân thể của mình có gì đó, rất kì quái.
Nhưng mưa quá to, cô không có lòng dạ suy nghĩ là lạ ở chỗ nào, chỉ muốn mau mau tìm một chỗ trú mưa.
Chung quanh có chút hẻo lánh, rất nhiều căn nhà đã bỏ hoang từ lâu.
Thật vất vả Linh Quỳnh mới tìm được một nhà nghỉ.
Nhân viên lập tức đưa chìa khóa phòng cho cô, ngay cả chứng minh thư cũng không thèm xem.
Chuyện đầu tiên khi vào phòng là đi tắm, nhưng tới khi Lôi Quỳnh nhìn bản thân ở trong gương, hình ảnh trước mặt như một tia sét bổ thẳng vào đầu cô.
Cuối cùng cũng biệt lạ ở chỗ nào rồi!!
Thân thể cô không đúng! Con mẹ nó, thân thể này lại là của một người con trai!
Bảo sao, bảo sao cô cảm thấy bước đi của mình là lạ...
Mấu chốt là...
Cô nhìn bản thân mình ở trong gương, ở trên đỉnh đầu có ba chữ đang phát sáng 'Thịnh Minh Tuế'.
Không lẽ..... Tôi phải 'yêu đương' cùng chính mình à?
Tự mình đánh mình còn được! Thật là một trò chơi chết tiệt!
Ngay khi Linh Quỳnh sắp lên cơn điên, cô cảm giác cơ thể mình từ từ bay lên không trung
Người con trai ngơ ngác nhìn vào gương, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Hắn đi xung quanh một vòng, mái tóc ướp nhẹp dính vào mặt, nước mưa từ trên khuôn mặt tí ta tí tách rơi xuống đất
Sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi.
Mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng không thể nào che lấp được ngũ quan tinh xảo của hắn.
Linh Quỳnh ở bên cạnh, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy cô.
Cô thử nói chuyện, đung đưa trước mặt hắn, đối phương cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Linh Quỳnh "..... "
Cho nên cô đang chơi cái trò chơi quái quỷ gì?
...
Bối cảnh của phó bản này là truyện ma, cái thể loại kinh dị ấy.
Cốt truyện không có gì mới mẻ độc đáo, là một chuỗi những câu chuyện kì dị mở ra sau khi nữ chính có được khả năng ngoại cảm trong một cuộc tai nạn.
Nam chính thì là một con ma xui xẻo, luôn luôn nhìn thấy những thứ quái quỷ.
Sau khi nữ chính tới, tình huống của hắn bắt đầu có chuyển biến tốt, cùng nhau trải qua gian nan, cuối cùng sống hạnh phúc với nhau tới cuối đời.
Nhưng đời không như là mơ, nữ chính bị treo máy giữa đường.
Mà nguyên chủ thì xui xẻo rồi. Nữ chính có một người yêu thầm cô ấy, hắn ta không thể chấp nhận được sự thật rằng nữ chính chết như vậy, đương nhiên muốn hồi sinh nữ chính.
Hồi sinh thì tất nhiên sẽ cần một cơ thể sống, nguyên chủ chính là cơ thể sống được người kia lựa chọn.
Đối phương hại chết cô, còn giam cầm linh thể của cô, luyện cô thành ác linh, để cô đi hại người, giúp hắn hoàn thành đại nghiệp hồi sinh nữ chính.
Sau đó, nguyên chủ bị người đánh tới hồn bay phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không còn.
Bây giờ nguyên chủ đã chết.
Nhưng nguyên chủ chạy thoát từ trong tay người kia, còn chưa bị luyện thành ác linh, hẳn là hắn ta đang chạy khắp nơi tìm cô.
Cô không biết tại sao mình lại bám vào người thằng nhóc này...
Linh Quỳnh vừa mới hiểu rõ kịch bản, Thịnh Minh Tuế cũng đi từ phòng rửa tay ra ngoài, dùng tay xoa xoa mi tâm.
Bờ môi của hắn hơi động, hình như muốn nói gì đó.
Linh Quỳnh tiến tới gần.
"Tại sao tôi không nhớ bất cứ thứ gì...." Thịnh Minh Tuế chỉ nhớ rõ, hắn bị hai tên lưu manh chặn lại, lúc đó trời đỏ mưa rất to.....
Bọn họ bắt hắn phải giao những vật có giá trị ra.
Hắn vốn không mang nhiều vật đáng tiền, liền đưa hết cho bọn họ.
Nhưng bọn họ không tin, còn động tay chân với hắn...
Thịnh Minh Tuế ấn vào cánh tay có chút đau đớn, kí ức cuối cùng của hắn chính là cánh tay bị đánh một lúc, chuyện sau đó, hoàn toàn không nhớ rõ.
Tại sao hắn lại thoát được khỏi hai người kia, hắn tới đây bằng cách nào....
Một chút ấn tượng cũng không có.
Thịnh Minh Tuế xuống lầu hỏi ông chủ khách sạn "Chào ông, tôi muốn hỏi một chút, là ai đã đưa tôi tới đây?"
Chủ khách sạn vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa, lãnh đạm trả lời "Không phải cậu tự đưa mình tới sao?'
Thịnh Minh Tuế "Chính tôi?"
Tại sao một chút ấn tượng cũng không có.
"Đúng vậy, cậu tự đi tới, muốn thuê một căn phòng."
Nói xong, ông chủ khách sạn cũng có chút sợ hãi. Đêm hôm khuya khoắt, hiện tại trời vẫn còn mưa đó, tự dưng có người chạy tới hỏi vấn đề quỷ quái như vậy.
"Chàng trai, cậu không nhớ sao?"
Thịnh Minh Tuế đi lên từ dưới lầu, sau khi về tới phòng, sắc mặt càng trắng bệch.
Linh Quỳnh nhìn Thịnh Minh Tuế đi tới đi lui trong phòng, thần kinh căng thẳng kiểm tra từng ngóc ngách của gian phòng.
Cho tới khi thật sự mệt mỏi, Thịnh Minh Tuế mới tùy tiện đi tắm một chút, cởϊ qυầи áo ướt sũng lên giường ngủ.
Chắc là vì mắc mưa, hơn nữa còn rất mệt mỏi, Thịnh MInh Tuế gần như là ngủ ngay khi nằm lên giường.
Linh Quỳnh"..."
Vậy còn tôi?
Linh Quỳnh thử đi tới bên cạnh Thịnh Minh Tuế, nhưng cuối cùng ngón tay của cô đã trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.
Bàn tay Linh Quỳnh ở trên đầu Thịnh Năm Tuế đảo qua đảo lại.
Căn bản là không đụng vào được...
Không chỉ không thể đụng vào thân thể của hắn, ngay cả chăn, giường hay những đồ vật khác, cô đều không sờ được.
HIện tại cô giống như không khí, không có cách nào chạm vào bất cứ đồ vật nào, cũng không có cách nào lưu lại dấu vết.
Với trạng thái này, muốn cô nuôi con như thế nào?
Đùa giỡn ông đây à?
【 Tình yêu, cô muốn cho con trai nhìn thấy mình không?】
Linh Quỳnh nở một nụ cười giả dối: "Tình yêu, hiện tại ta là một linh thể, mi còn bắt ta phải kiếm tiền sao?"
Tình yêu, nếu ngài không kiếm tiền, chúng ta phải khắc kim như thế nào? Sao có thể hưởng thụ suиɠ sướиɠ cùng con trai được?】Một câu chó má đâm trúng trọng tâm vấn đề
". . . . . ."
Mẹ kiếp mi muốn ta kiếm tiền kiểu gì!
Tiền âm phủ à?
【 Tình yêu, chúng tôi chỉ sử dụng tiền mặt.】Tiền âm phủ không thể, không được!!
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~